Phong Thần Châu

Chương 997 : 997

    trước sau   



“Ôvmnbng nhìyyjgn ta nhưilcz vậhtloy làygahm gìyyjg?”, Tầltbsn Ninh khôbzzdng khỏztcfi cau màygahy.

Hoàygahng Phủkfsdiflong đzftqáhwvbp: “Tầltbsn côbzzdng tửhnkk, Ngũvqkj Mạvvurch Phổiyjw chỉrylljvih trưilczigvbng tộujrsc truyềfldmn đzftqydemi củkfsda Hoàygahng Phủkfsd gia mớbeyqi biếninrt đzftqưilczcdrbc.

Chuyệqucin nàygahy thậhtlot sựaxfu quáhwvblran mậhtlot, lãnbiwo hủkfsd muốiyjwn hỏztcfi vìyyjg sao Tầltbsn côbzzdng tửhnkk lạvvuri biếninrt đzftqưilczcdrbc?”  
“Ta muốiyjwn biếninrt thìyyjg biếninrt thôbzzdi, khôbzzdng đzftqưilczcdrbc àygah?”  
Tầltbsn Ninh cạvvurn lờydemi nójvihi.

Hắdyjon vốiyjwn quan tâhnkkm đzftqếninrn sựaxfu an toàygahn củkfsda ngũvqkj mạvvurch Phong Thiêwgyan, lãnbiwo giàygahygahy lạvvuri hỏztcfi xem vìyyjg sao hắdyjon biếninrt bílran mậhtlot củkfsda thếninr gia Hoàygahng Phủkfsd.

bzzdm cáhwvbt nhỏztcfsaggc nàygahy cũvqkjng xen vàygaho: “Bílran mậhtlot củkfsda cáhwvbc ngưilczơxhcri, Vũvqkj gia còpllgn biếninrt, Tầltbsn đzftqvvuri gia biếninrt thìyyjgygahm sao?”  
Nghe đzftqvvuri nhâhnkkn Hàygahbzzdn nójvihi vậhtloy, Hoàygahng Phủkfsdiflong chỉryll gậhtlot đzftqltbsu đzftqáhwvbp: “Mọxldoi thứfbsq vẫmhjin ổiyjwn!”  
“Vậhtloy thìyyjg tốiyjwt rồoihsi!”  


Tầltbsn Ninh tiếninrp tụvvurc nójvihi: “Nếninru Ngũvqkj Mạvvurch Phổiyjw đzftqưilczcdrbc chăeogom sójvihc tốiyjwt thìyyjg sẽesfe khôbzzdng cójvih vấbzzdn đzftqfldmyyjg, nếninru nhưilczjvih xảwgzty ra chuyệqucin thìyyjg phảwgzti lậhtlop tứfbsqc báhwvbo cho ta!”  
Tầltbsn Ninh khôbzzdng dùiflong giọxldong đzftqiệquciu thưilczơxhcrng lưilczcdrbng màygah mệqucinh lệqucinh nójvihi: “Nhớbeyq kỹydrv, làygah lậhtlop tứfbsqc, nếninru làygahm lỡnfjd thờydemi gian, Hoàygahng Phủkfsd gia cáhwvbc ôbzzdng khôbzzdng gáhwvbnh nổiyjwi đzftqâhnkku!”  
Bịrrvf Tầltbsn Ninh dạvvury dỗomla nhưilcz vậhtloy, Hoàygahng Phủkfsdiflong dùiflojvih tốiyjwt tílrannh đzftqếninrn mấbzzdy cũvqkjng thấbzzdy khójvih chịrrvfu.

“Đztcfưilczcdrbc rồoihsi, ta còpllgn vàygahi chuyệqucin cầltbsn xửhnkklran, mấbzzdy ngưilczydemi ra ngoàygahi chờydem ta đzftqi”.

Hoàygahng Phủkfsdiflong nghe vậhtloy thìyyjgygahng thêwgyam khôbzzdng vui.

Ngưilczydemi kháhwvbc khôbzzdng biếninrt Hoàygahng Phủkfsd gia củkfsda bọxldon họxldoygah sựaxfu tồoihsn tạvvuri bậhtloc nàygaho, khôbzzdng lẽesfe Tầltbsn Ninh cũvqkjng khôbzzdng biếninrt?  
ygah biếninrt rồoihsi thìyyjg sao lạvvuri dùiflong tháhwvbi đzftqujrs đzftqójvih chứfbsq?  
Khôbzzdng sợcdrb ôbzzdng ta nổiyjwi giậhtlon rồoihsi xuấbzzdt thủkfsd hay sai?  
“Lậhtlop tứfbsqc cúsaggt đzftqi!”, tôbzzdm cáhwvbt nhỏztcfvqkjng hấbzzdt hàygahm sai khiếninrn.


Tầltbsn Ninh cũvqkjng lưilczydemm tôbzzdm cáhwvbt nhỏztcf: “Ngưilczơxhcri cũvqkjng cúsaggt!”  
“Ta? Ặkyzzc! Vâhnkkng vâhnkkng vâhnkkng, ta cũvqkjng cúsaggt đzftqâhnkky ạvvur, ta cũvqkjng cúsaggt! ”, tôbzzdm cáhwvbt nhỏztcf khôbzzdng nójvihi lờydemi nàygaho, thâhnkkn ảwgztnh lójvihe lêwgyan, rơxhcri vàygaho vai củkfsda Hoàygahng Phủkfsdiflong.

saggc nàygahy, sắdyjoc mặpllgt Hoàygahng Phủkfsdiflong dạvvuri ra.

Sốiyjw ngưilczydemi màygah đzftqvvuri nhâhnkkn Hàygahbzzdn kiêwgyang kỵygee từlrkfilcza đzftqếninrn nay ílrant đzftqếninrn vôbzzdiflong, nhưilczng mỗomlai mộujrst ngưilczydemi thìyyjg đzftqfldmu xứfbsqng đzftqáhwvbng đzftqhtlo mọxldoi ngưilczydemi kílrannh trọxldong.

Ôvmnbng ta biếninrt rằmhjing, năeogom xưilcza đzftqvvuri nhâhnkkn Hàygahbzzdn cójvih thểhtloygahn sáhwvbt hàygahng vạvvurn võwgzt giảwgzt cảwgztnh giớbeyqi Hójviha Thầltbsn.

Nhưilczng hiệqucin tạvvuri khi đzftqiyjwi mặpllgt vớbeyqi Tầltbsn Ninh thìyyjg lạvvuri làygah! cựaxfuc kỳiigv ngoan ngoãnbiwn.

“Nhìyyjgn cáhwvbi gìyyjgygah nhìyyjgn?”, tôbzzdm cáhwvbt nhỏztcf hừlrkfjvihi: “Cúsaggt hếninrt đzftqi, khôbzzdng nghe rõwgzt àygah?”  
Nhìyyjgn Hàygahbzzdn nổiyjwi giậhtlon, Hoàygahng Phủkfsdiflong lậhtlop tứfbsqc gậhtlot đzftqltbsu, quay ngưilczydemi rờydemi đzftqi.

Hoàygahng Phủkfsdwgyan Nhiêwgyan cũvqkjng đzftqi theo sau.

.




Chúc các bạn đọc truyện vui vẻ.