Phong Thần Châu

Chương 997 : 997

    trước sau   



“Ôltvvng nhìkdrzn ta nhưdgae vậcrgey làcbtgm gìkdrz?”, Tầvvhqn Ninh khôyiptng khỏaifsi cau màcbtgy.

Hoàcbtgng Phủxwtfteftng đxwtfátmxhp: “Tầvvhqn côyiptng tửpoko, Ngũairx Mạtzsuch Phổxrkl chỉkcgsfiqw trưdgaerbdxng tộhtipc truyềmhndn đxwtfubgui củxwtfa Hoàcbtgng Phủxwtf gia mớewhti biếzceut đxwtfưdgaexrklc.

Chuyệqvryn nàcbtgy thậcrget sựtzsu quátmxhmhnd mậcrget, lãgmouo hủxwtf muốvsypn hỏaifsi vìkdrz sao Tầvvhqn côyiptng tửpoko lạtzsui biếzceut đxwtfưdgaexrklc?”  
“Ta muốvsypn biếzceut thìkdrz biếzceut thôyipti, khôyiptng đxwtfưdgaexrklc àcbtg?”  
Tầvvhqn Ninh cạtzsun lờubgui nófiqwi.

Hắxnqdn vốvsypn quan tâcbtgm đxwtfếzceun sựtzsu an toàcbtgn củxwtfa ngũairx mạtzsuch Phong Thiêplesn, lãgmouo giàcbtgcbtgy lạtzsui hỏaifsi xem vìkdrz sao hắxnqdn biếzceut bímhnd mậcrget củxwtfa thếzceu gia Hoàcbtgng Phủxwtf.

yiptm cátmxht nhỏaifstjwdc nàcbtgy cũairxng xen vàcbtgo: “Bímhnd mậcrget củxwtfa cátmxhc ngưdgaeơiluqi, Vũairx gia còhnjon biếzceut, Tầvvhqn đxwtftzsui gia biếzceut thìkdrzcbtgm sao?”  
Nghe đxwtftzsui nhâcbtgn Hàcbtgyiptn nófiqwi vậcrgey, Hoàcbtgng Phủxwtfteftng chỉkcgs gậcrget đxwtfvvhqu đxwtfátmxhp: “Mọebgui thứnzqe vẫmhndn ổxrkln!”  
“Vậcrgey thìkdrz tốvsypt rồutcji!”  


Tầvvhqn Ninh tiếzceup tụutcjc nófiqwi: “Nếzceuu Ngũairx Mạtzsuch Phổxrkl đxwtfưdgaexrklc chătzsum sófiqwc tốvsypt thìkdrz sẽnfnm khôyiptng cófiqw vấvmeqn đxwtfmhndkdrz, nếzceuu nhưdgaefiqw xảzwcey ra chuyệqvryn thìkdrz phảzwcei lậcrgep tứnzqec bátmxho cho ta!”  
Tầvvhqn Ninh khôyiptng dùteftng giọebgung đxwtfiệqvryu thưdgaeơiluqng lưdgaexrklng màcbtg mệqvrynh lệqvrynh nófiqwi: “Nhớewht kỹnexi, làcbtg lậcrgep tứnzqec, nếzceuu làcbtgm lỡlosz thờubgui gian, Hoàcbtgng Phủxwtf gia cátmxhc ôyiptng khôyiptng gátmxhnh nổxrkli đxwtfâcbtgu!”  
Bịtsns Tầvvhqn Ninh dạtzsuy dỗuqiq nhưdgae vậcrgey, Hoàcbtgng Phủxwtfteftng dùteftfiqw tốvsypt tímhndnh đxwtfếzceun mấvmeqy cũairxng thấvmeqy khófiqw chịtsnsu.

“Điluqưdgaexrklc rồutcji, ta còhnjon vàcbtgi chuyệqvryn cầvvhqn xửpokomhnd, mấvmeqy ngưdgaeubgui ra ngoàcbtgi chờubgu ta đxwtfi”.

Hoàcbtgng Phủxwtfteftng nghe vậcrgey thìkdrzcbtgng thêplesm khôyiptng vui.

Ngưdgaeubgui khátmxhc khôyiptng biếzceut Hoàcbtgng Phủxwtf gia củxwtfa bọebgun họebgucbtg sựtzsu tồutcjn tạtzsui bậcrgec nàcbtgo, khôyiptng lẽnfnm Tầvvhqn Ninh cũairxng khôyiptng biếzceut?  
cbtg biếzceut rồutcji thìkdrz sao lạtzsui dùteftng thátmxhi đxwtfhtip đxwtfófiqw chứnzqe?  
Khôyiptng sợxrkl ôyiptng ta nổxrkli giậcrgen rồutcji xuấvmeqt thủxwtf hay sai?  
“Lậcrgep tứnzqec cútjwdt đxwtfi!”, tôyiptm cátmxht nhỏaifsairxng hấvmeqt hàcbtgm sai khiếzceun.


Tầvvhqn Ninh cũairxng lưdgaeubgum tôyiptm cátmxht nhỏaifs: “Ngưdgaeơiluqi cũairxng cútjwdt!”  
“Ta? Ặfrjbc! Vâcbtgng vâcbtgng vâcbtgng, ta cũairxng cútjwdt đxwtfâcbtgy ạtzsu, ta cũairxng cútjwdt! ”, tôyiptm cátmxht nhỏaifs khôyiptng nófiqwi lờubgui nàcbtgo, thâcbtgn ảzwcenh lófiqwe lêplesn, rơiluqi vàcbtgo vai củxwtfa Hoàcbtgng Phủxwtfteftng.

tjwdc nàcbtgy, sắxnqdc mặdjwet Hoàcbtgng Phủxwtfteftng dạtzsui ra.

Sốvsyp ngưdgaeubgui màcbtg đxwtftzsui nhâcbtgn Hàcbtgyiptn kiêplesng kỵjqet từddfxdgaea đxwtfếzceun nay ímhndt đxwtfếzceun vôyiptteftng, nhưdgaeng mỗuqiqi mộhtipt ngưdgaeubgui thìkdrz đxwtfmhndu xứnzqeng đxwtfátmxhng đxwtfizba mọebgui ngưdgaeubgui kímhndnh trọebgung.

Ôltvvng ta biếzceut rằdgaeng, nătzsum xưdgaea đxwtftzsui nhâcbtgn Hàcbtgyiptn cófiqw thểizbacbtgn sátmxht hàcbtgng vạtzsun võzwmr giảzwce cảzwcenh giớewhti Hófiqwa Thầvvhqn.

Nhưdgaeng hiệqvryn tạtzsui khi đxwtfvsypi mặdjwet vớewhti Tầvvhqn Ninh thìkdrz lạtzsui làcbtg! cựtzsuc kỳzwce ngoan ngoãgmoun.

“Nhìkdrzn cátmxhi gìkdrzcbtg nhìkdrzn?”, tôyiptm cátmxht nhỏaifs hừddfxfiqwi: “Cútjwdt hếzceut đxwtfi, khôyiptng nghe rõzwmr àcbtg?”  
Nhìkdrzn Hàcbtgyiptn nổxrkli giậcrgen, Hoàcbtgng Phủxwtfteftng lậcrgep tứnzqec gậcrget đxwtfvvhqu, quay ngưdgaeubgui rờubgui đxwtfi.

Hoàcbtgng Phủxwtfplesn Nhiêplesn cũairxng đxwtfi theo sau.

.




Chúc các bạn đọc truyện vui vẻ.