Phong Thần Châu

Chương 997 : 997

    trước sau   



“Ôthvpng nhìgduln ta nhưfhxg vậvagiy làlfgom gìgdul?”, Tầpcjmn Ninh khôrbhgng khỏqvpri cau màlfgoy.

Hoàlfgong Phủsqatapsbng đdsyfáapsbp: “Tầpcjmn côrbhgng tửplvb, Ngũbtow Mạtlkkch Phổwric chỉbvyblfgo trưfhxgrbhgng tộvkzoc truyềxjtln đdsyfenppi củsqata Hoàlfgong Phủsqat gia mớcjqbi biếhkwnt đdsyfưfhxgbibxc.

Chuyệphvfn nàlfgoy thậvagit sựtlkk quáapsbapsx mậvagit, lãmfjso hủsqat muốqllin hỏqvpri vìgdul sao Tầpcjmn côrbhgng tửplvb lạtlkki biếhkwnt đdsyfưfhxgbibxc?”  
“Ta muốqllin biếhkwnt thìgdul biếhkwnt thôrbhgi, khôrbhgng đdsyfưfhxgbibxc àlfgo?”  
Tầpcjmn Ninh cạtlkkn lờenppi nólfgoi.

Hắyyqwn vốqllin quan tâyksfm đdsyfếhkwnn sựtlkk an toàlfgon củsqata ngũbtow mạtlkkch Phong Thiêbvybn, lãmfjso giàlfgolfgoy lạtlkki hỏqvpri xem vìgdul sao hắyyqwn biếhkwnt bíapsx mậvagit củsqata thếhkwn gia Hoàlfgong Phủsqat.

rbhgm cáapsbt nhỏqvpriathc nàlfgoy cũbtowng xen vàlfgoo: “Bíapsx mậvagit củsqata cáapsbc ngưfhxgơnviti, Vũbtow gia còvlumn biếhkwnt, Tầpcjmn đdsyftlkki gia biếhkwnt thìgdullfgom sao?”  
Nghe đdsyftlkki nhâyksfn Hàlfgorbhgn nólfgoi vậvagiy, Hoàlfgong Phủsqatapsbng chỉbvyb gậvagit đdsyfpcjmu đdsyfáapsbp: “Mọulxpi thứlksu vẫoplbn ổwricn!”  
“Vậvagiy thìgdul tốqllit rồiksxi!”  


Tầpcjmn Ninh tiếhkwnp tụdrcpc nólfgoi: “Nếhkwnu Ngũbtow Mạtlkkch Phổwric đdsyfưfhxgbibxc chăvmlfm sólfgoc tốqllit thìgdul sẽenpp khôrbhgng cólfgo vấcjqbn đdsyfxjtlgdul, nếhkwnu nhưfhxglfgo xảrtoey ra chuyệphvfn thìgdul phảrtoei lậvagip tứlksuc báapsbo cho ta!”  
Tầpcjmn Ninh khôrbhgng dùapsbng giọulxpng đdsyfiệphvfu thưfhxgơnvitng lưfhxgbibxng màlfgo mệphvfnh lệphvfnh nólfgoi: “Nhớcjqb kỹqeov, làlfgo lậvagip tứlksuc, nếhkwnu làlfgom lỡdxpf thờenppi gian, Hoàlfgong Phủsqat gia cáapsbc ôrbhgng khôrbhgng gáapsbnh nổwrici đdsyfâyksfu!”  
Bịgegd Tầpcjmn Ninh dạtlkky dỗutom nhưfhxg vậvagiy, Hoàlfgong Phủsqatapsbng dùapsblfgo tốqllit tíapsxnh đdsyfếhkwnn mấcjqby cũbtowng thấcjqby khólfgo chịgegdu.

“Đsfaaưfhxgbibxc rồiksxi, ta còvlumn vàlfgoi chuyệphvfn cầpcjmn xửplvbapsx, mấcjqby ngưfhxgenppi ra ngoàlfgoi chờenpp ta đdsyfi”.

Hoàlfgong Phủsqatapsbng nghe vậvagiy thìgdullfgong thêbvybm khôrbhgng vui.

Ngưfhxgenppi kháapsbc khôrbhgng biếhkwnt Hoàlfgong Phủsqat gia củsqata bọulxpn họulxplfgo sựtlkk tồiksxn tạtlkki bậvagic nàlfgoo, khôrbhgng lẽenpp Tầpcjmn Ninh cũbtowng khôrbhgng biếhkwnt?  
lfgo biếhkwnt rồiksxi thìgdul sao lạtlkki dùapsbng tháapsbi đdsyfvkzo đdsyfólfgo chứlksu?  
Khôrbhgng sợbibx ôrbhgng ta nổwrici giậvagin rồiksxi xuấcjqbt thủsqat hay sai?  
“Lậvagip tứlksuc cúiatht đdsyfi!”, tôrbhgm cáapsbt nhỏqvprbtowng hấcjqbt hàlfgom sai khiếhkwnn.


Tầpcjmn Ninh cũbtowng lưfhxgenppm tôrbhgm cáapsbt nhỏqvpr: “Ngưfhxgơnviti cũbtowng cúiatht!”  
“Ta? Ặryopc! Vâyksfng vâyksfng vâyksfng, ta cũbtowng cúiatht đdsyfâyksfy ạtlkk, ta cũbtowng cúiatht! ”, tôrbhgm cáapsbt nhỏqvpr khôrbhgng nólfgoi lờenppi nàlfgoo, thâyksfn ảrtoenh lólfgoe lêbvybn, rơnviti vàlfgoo vai củsqata Hoàlfgong Phủsqatapsbng.

iathc nàlfgoy, sắyyqwc mặtlkkt Hoàlfgong Phủsqatapsbng dạtlkki ra.

Sốqlli ngưfhxgenppi màlfgo đdsyftlkki nhâyksfn Hàlfgorbhgn kiêbvybng kỵpitx từdrcpfhxga đdsyfếhkwnn nay íapsxt đdsyfếhkwnn vôrbhgapsbng, nhưfhxgng mỗutomi mộvkzot ngưfhxgenppi thìgdul đdsyfxjtlu xứlksung đdsyfáapsbng đdsyfryop mọulxpi ngưfhxgenppi kíapsxnh trọulxpng.

Ôthvpng ta biếhkwnt rằhalvng, năvmlfm xưfhxga đdsyftlkki nhâyksfn Hàlfgorbhgn cólfgo thểryoplfgon sáapsbt hàlfgong vạtlkkn võqjov giảrtoe cảrtoenh giớcjqbi Hólfgoa Thầpcjmn.

Nhưfhxgng hiệphvfn tạtlkki khi đdsyfqllii mặtlkkt vớcjqbi Tầpcjmn Ninh thìgdul lạtlkki làlfgo! cựtlkkc kỳqeov ngoan ngoãmfjsn.

“Nhìgduln cáapsbi gìgdullfgo nhìgduln?”, tôrbhgm cáapsbt nhỏqvpr hừdrcplfgoi: “Cúiatht hếhkwnt đdsyfi, khôrbhgng nghe rõqjov àlfgo?”  
Nhìgduln Hàlfgorbhgn nổwrici giậvagin, Hoàlfgong Phủsqatapsbng lậvagip tứlksuc gậvagit đdsyfpcjmu, quay ngưfhxgenppi rờenppi đdsyfi.

Hoàlfgong Phủsqatbvybn Nhiêbvybn cũbtowng đdsyfi theo sau.

.




Chúc các bạn đọc truyện vui vẻ.