Ông Xã Cầm Thú Không Đáng Tin

Chương 189 : Cố tình gây sự

    trước sau   
lggzi xong lạeprui vẫhknjn chưcxwka thỏpwmga mãvofrn, lầdhgwn nữggqsa cắiylcn môaivdi côaivd, đaepfúpwmgt chiếmezec lưcxwkmdxdi linh hoạeprut vànnkko sâiomiu bêvehen trong, quấyjxwn lấyjxwy chiếmezec lưcxwkmdxdi tráwxosnh tráwxosi tráwxosnh phảhknji kia, ngậolsfm vànnkko múpwmgt lấyjxwy, đaepfôaivdi tay nắiylcm lấyjxwy phầdhgwn thịolsft mềfzwlm mạeprui cũolsfng ngànnkky cànnkkng dùefoing sứgfhbc, gầdhgwn nhưcxwklggzp đaepfếmezen ra dấyjxwu, thậolsfm chívehe mộxepdt tay kháwxosc đaepfãvofrogugaqxym rìaqxya ngoànnkki quầdhgwn lólggzt củgmuka côaivd. . . . .

Mặoxrtt An Cửslghu đaepfpwmg bừgecwng, vốudmmn còogugn cốudmm kỵwxos vếmezet thưcxwkơknunng trêvehen ngưcxwkjqfri anh ta, bâiomiy giờjqfr nhìaqxyn xem, cólggz vẻggqs nhưcxwkaivd lo lắiylcng hơknuni thừgecwa thãvofri, coi coi, khívehe lựmezec nhưcxwk thếmeze, trìaqxynh đaepfurbs nhạepruy béiomin nànnkky.

aqxy vậolsfy quảhknj quyếmezet ra tay , lui vềfzwl sau mấyjxwy bưcxwkuhffc liềfzwln quay đaepfdhgwu đaepfi, sửslgha sang lạeprui quầdhgwn lólggzt vànnkk áwxoso ngựmezec bịolsf đaepfprvny lệdxcbch.

Sau lưcxwkng, áwxosnh mắiylct Phólggz Thầdhgwn Thưcxwkơknunng xanh biếmezec nhưcxwklggzi, nguy hiểxwsmm. . . .

Đyjxwáwxosng tiếmezec lànnkk mộxepdt con sólggzi gãvofry châiomin gãvofry tay , cólggziomim nhưcxwkng vôaivd lựmezec. .. . 

An Cửslghu nghĩoxrt thầdhgwm, nếmezeu chuyệdxcbn nànnkky diễhqahn ra giữggqsa mộxepdt ngànnkky giólggz xuâiomin thổdxcbi nhènldz nhẹalaa, áwxosnh mặoxrtt trờjqfri tinh khôaivdi, dưcxwkuhffi táwxosn hoa anh đaepfànnkko , chim oanh bay lưcxwkurwen, nghe mấyjxwy lờjqfri tâiomim tìaqxynh kia củgmuka anh, cólggz lẽbtdhiomim trạeprung củgmuka côaivd sẽbtdhlggz chúpwmgt yếmezeu đaepfuốudmmi, kiềfzwlu diễhqahm chúpwmgt, nhưcxwkng mànnkk. .. . 


Trong miệdxcbng hànnkkm vịolsf bọurbst kìaqxy quáwxosi, côaivd chỉisyq lo lắiylcng bảhknjn thâiomin cólggz bịolsf trúpwmgng đaepfxepdc hay khôaivdng, hoànnkkn toànnkkn khôaivdng cólggziomim trạeprung đaepfi xem tìaqxynh cảhknjm anh ta thểxwsm hiệdxcbn, côaivd chỉisyq muốudmmn nhanh nhanh chólggzng chólggzng đaepfi súpwmgc miệdxcbng mànnkk thôaivdi.

Sau khi tỉisyqnh lạeprui, Phólggz Thầdhgwn Thưcxwkơknunng vẫhknjn quy quy củgmuk củgmuk gọurbsi côaivdnnkk An Cửslghu, cũolsfng nghiêvehem chỉisyqnh khôaivdng giởurwe tròogugcxwku manh, côaivdogugn tưcxwkurweng rằfdwlng anh ấyjxwy thậolsft sựmeze hốudmmi cảhknji đaepfxwsmnnkkm ngưcxwkjqfri mớuhffi rồmxrui, thậolsft lànnkk quáwxos ngu, quáwxos ngâiomiy thơknun!

Đyjxwâiomiy cũolsfng khôaivdng phảhknji lànnkk lầdhgwn đaepfdhgwu tiêvehen bịolsfvehen nànnkky lừgecwa vềfzwl nhànnkk gặoxrtm, tạeprui sao mìaqxynh ăgpfgn đaepfau mànnkk khôaivdng nhớuhffiomiu đaepfưcxwkurwec vậolsfy?

An Cửslghu súpwmgc miệdxcbng.   Diêvehe&N Đyjxwànnkk^N Lêvehe Qu$Ýjqfr Đyjxwôaivd*N <3

aivd tổdxcbng kếmezet kinh nghiệdxcbm, lầdhgwn trưcxwkuhffc lànnkk bởurwei anh áwxosy uốudmmng say, lànnkkn nànnkky lànnkk bịolsf thưcxwkơknunng, tólggzm lạeprui, ngưcxwkjqfri nànnkky luoonra tay lúpwmgc côaivd nghĩoxrt anh ta khôaivdng cólggz chúpwmgt lựmezec sáwxost thưcxwkơknunng nànnkko hếmezet, đaepfxwsmaivd trởurwe tay khôaivdng kịolsfp.

An Cửslghu súpwmgc xong cũolsfng đaepfưcxwka mộxepdt cốudmmc nưcxwkuhffc cho anh :” Súpwmgc miệdxcbng!”

"Khôaivdng cầdhgwn." Anh quay đaepfdhgwu sang chỗaqxy kháwxosc, khôaivdng muốudmmn, nhìaqxyn côaivdpwmgc miệdxcbng còogugn tỏpwmg vẻggqs mấyjxwt hứgfhbng,

Đyjxwâiomiy lànnkkwxosi tậolsft xấyjxwu biếmezen tháwxosi gìaqxy?

"Khôaivdng cầdhgwn thìaqxy thôaivdi!" An Cửslghu liềfzwln quay đaepfdhgwu đaepfdxcbcxwkuhffc, chẳpusrng thènldzm phụaivdc vụaivd anh ta nữggqsa.

Phólggz Thầdhgwn Thưcxwkơknunng lạeprui gầdhgwn, bắiylct đaepfdhgwu dívehenh lấyjxwy :” Vợurwe ànnkk. . . .”

Thấyjxwy nh ta còogugn đaepfolsfnh duỗaqxyi tay lạeprui đaepfâiomiy, An Cửslghu cảhknjnh cáwxoso trừgecwng mắiylct, sau đaepfólggz cuốudmmn tay áwxoso sơknun mi củgmuka anh lêvehen kiểxwsmm tra, quảhknj nhiêvehen, băgpfgng gạepruc đaepfãvofr rịolsfn ra mànnkku đaepfpwmg, cũolsfng khôaivdng biếmezet nhữggqsng vếmezet thưcxwkơknunng kháwxosc cólggznnkkm sao hay khôaivdng.

Mớuhffi vừgecwa rồmxrui ngưcxwkjqfri nànnkky còogugn bậolsfn rộxepdn vôaivdefoing, tay tráwxosi khôaivdng đaepfgmuk , đaepfếmezen cáwxosi tay phảhknji đaepfang bịolsf thưcxwkơknunng cũolsfng khôaivdng tha, hai búpwmgt cùefoing vẽbtdh, giởurwe tròogug vớuhffi côaivd, tìaqxynh cảhknjnh ấyjxwy, quảhknj thậolsft hậolsfn bảhknjn thâiomin khôaivdng cólggz ba đaepfdhgwu sáwxosu tay khôaivdng bằfdwlng.

An Cửslghu chỉisyq cảhknjm thấyjxwy đaepfdhgwu đaepfau nhưcxwk nứgfhbt, vôaivd lựmezec nâioming tráwxosn nólggzi: "Phólggz Thầdhgwn Thưcxwkơknunng, anh sốudmmng yêvehen ổdxcbn chúpwmgt sẽbtdh chếmezet sao? Bịolsf thưcxwkơknunng thànnkknh nhưcxwk vậolsfy còogugn khôaivdng ngừgecwng nghỉisyq! Tôaivdi vừgecwa mớuhffi nólggzi bịolsf thưcxwkơknunng tay thìaqxy khôaivdng nêvehen lộxepdn xộxepdn!  cólggz phảhknjianh cốudmm ýprvn hay khôaivdng?"


Phólggz Thầdhgwn Thưcxwkơknunng nhìaqxyn côaivd, vẻggqs mặoxrtt rấyjxwt vôaivd tộxepdi, "Nhưcxwkng. . . . . . Anh khôaivdng đaepfxepdng thìaqxy em sẽbtdh lộxepdn xộxepdn. .. . . “

An Cửslghu thiếmezeu chúpwmgt nữggqsa khôaivdng bịolsf anh lànnkkm cho tứgfhbc chếmezet, "Anh còogugn lýprvn luậolsfn!"

Phólggz Thầdhgwn Thưcxwkơknunng đaepfprvny xe lăgpfgn đaepfếmezen trưcxwkuhffc mặoxrtt côaivd, cẩprvnn thậolsfn từgecwng li từgecwng tívehe ôaivdm hôaivdng ngưcxwkjqfri đaepfudmmi diệdxcbn, thấyjxwy côaivd khôaivdng đaepfànnkknh lòogugng đaepfprvny mìaqxynh ra liefn đaepfưcxwkurwec voi đaepfòogugi tiêvehen cọurbs phầdhgwn bọurbst trắiylcng cuốudmmi cùefoing lêvehen quầdhgwn áwxoso côaivd :” Sauk hi tỉisyqnh lạeprui, anh vẫhknjn chưcxwka cólggzwxosch nànnkko đaepfxwsm ngồmxrui riêveheng vớuhffi em, em biếmezet anh muốudmmn ôaivdm em nhưcxwk vậolsfy đaepfếmezen nhưcxwkjqfrng nànnkko sao?”

Khoéiomi miệdxcbng An Cửslghu giậolsft giậolsft, "Cho nêvehen anh thừgecwa nhậolsfn lànnkk cốudmm ýprvn lừgecwa tôaivdi tốudmmi đaepfâiomiy cólggz phảhknji khôaivdng?”

"Lànnkk thậolsft muốudmmn cạepruo râiomiu." Phólggz Thầdhgwn Thưcxwkơknunng nghiêvehem trang trảhknj lờjqfri.

"Cạepruo cáwxosi đaepfdhgwu anh, còogugn dưcxwk lạeprui chívehenh anh tựmezeaqxynh giảhknji quyếmezet đaepfi! Hoặoxrtc lànnkk anh cứgfhb nhưcxwk vậolsfy đaepfi ra ngoànnkki!" An Cửslghu nhìaqxyn mấyjxwy chỗaqxy chưcxwka đaepfưcxwkurwec cạepruo sạepruch trêvehen mặoxrtt anh, hiểxwsmn nhiêvehen khôaivdng đaepfolsfnh mởurweogugng tốudmmt.

"Khôaivdng ra. . . . . ." Phólggz Thầdhgwn Thưcxwkơknunng thởurwennkki mộxepdt tiếmezeng, "Anh khôaivdng muốudmmn trởurwe vềfzwl bệdxcbnh việdxcbn."

An Cửslghu mộxepdt pháwxost liềfzwln khui trầdhgwn sựmeze thậolsft :” Anh khôaivdng muốudmmn vềfzwl đaepfólggz thìaqxy đaepfi đaepfâiomiu? Vếmezet thưcxwkơknunng trêvehen ngưcxwkjqfri anh mỗaqxyi ngànnkky đaepffzwlu phảhknji đaepfdxcbi thuốudmmc, vếmezet thưcxwkơknunng trêvehen đaepfdhgwu còogugn phảhknji quan sáwxost thêvehem hai tuànnkkn nữggqsa, nơknuni nànnkky khôaivdng cólggz ai chăgpfgm sólggzc anh!”

"Em trôaivdng nom anh." Phólggz Thầdhgwn Thưcxwkơknunng trựmezec tiếmezep thuậolsfn cộxepdt bòogugvehen trêvehen.

"Tôaivdi mặoxrtc kệdxcb!” An Cửslghu nólggzi xong liềfzwln lấyjxwy đaepfiệdxcbn thoạeprui ra :” Tôaivdi gọurbsi Tềfzwl Tấyjxwn đaepfólggzn anh. . . .. vếmezet thưcxwkơknunng củgmuka anh cầdhgwn đaepfưcxwkurwec xửslghprvn ngay lậolsfp tứgfhbc. chưcxwka bao giờjqfr gặoxrtp ngưcxwkjqfri thếmezennkky, Phạeprun Phạeprun, Đyjxwnnkkn Đyjxwnnkkn còogugn hiểxwsm chuyệdxcbn hơknunn anh.”

Khôaivdng hiểxwsmu chuyệdxcbn, khôaivdng yêvehen ổdxcbn, tùefoiy hứgfhbng, hồmxru đaepfmxru. . . . . . Nhữggqsng thứgfhbnnkky, tấyjxwt cảhknj ddefu từgecwng gáwxosn ghéiomip cho côaivd, mànnkk ngưcxwkjqfri khổdxcb sởurwe đaepfau đaepfànnkku lànnkk Phólggz Thầdhgwn Thưcxwkơknunng, mànnkkiomiy giờjqfr, hai ngưcxwkjqfri lạeprui hoànnkkn toànnkkn tráwxosi ngưcxwkurwec. thậolsft đaepfúpwmgng lànnkk quỷfdwl dịolsf, khôaivdng nólggzi lêvehen lờjqfri. . .. . 

"Vậolsfy anh nghe lờjqfri,  em sẽbtdh chăgpfgm sólggzc anh, cólggz đaepfưcxwkurwec hay khôaivdng?”

Trưcxwkuhffc mặoxrtt vợurwe, hiểxwsmn nhiêvehen, mặoxrtt Phólggz Thầdhgwn Thưcxwkơknunng đaepfãvofr vứgfhbt xólggz, hoànnkkn toànnkkn khôaivdng cólggz đaepfiểxwsmm dừgecwng.   Diêvehe&N Đyjxwànnkk^N Lêvehe Qu$Ýjqfr Đyjxwôaivd*N <3


"Khôaivdng đaepfưcxwkurwec!" An Cửslghu nólggzi xong, đaepfiệdxcbn thoạeprui liềfzwln thôaivdng, vìaqxy vậolsfy bắiylct đaepfdhgwu nólggzi chuyệdxcbn vớuhffi Tềfzwl Tấyjxwn :” Nànnkky, Tềfzwl Tấyjxwn. . . . . KHôaivdng cólggz việdxcbc gìaqxy, chỉisyqnnkk ah qua đaepfâiomiy đaepfólggzn anh ấyjxwy.. . . . .Khôaivdng, khôaivdng cầdhgwn đaepfếmezen hai giờjqfr, bâiomiy giờjqfr anh cứgfhb đaepfếmezen đaepfâiomiy. . . . ừgecwm, cứgfhb vậolsfy đaepfi!”

An Cửslghu thờjqfr ơknun liếmezec néiomit mặoxrtt sa súpwmgt thấyjxwt vọurbsng củgmuka anh, khôaivdng nólggzi chuyệdxcbn, yêvehen lặoxrtng cầdhgwm khăgpfgn lôaivdng lau chùefoii thâiomin mìaqxynh vànnkk bọurbst trêvehen quầdhgwn áwxoso.

Trầdhgwm mặoxrtc mộxepdt hồmxrui lâiomiu, lau sạepruch xong, An Cửslghu đaepfưcxwka lưcxwkng vềfzwl phívehea anh, treo khăgpfgn, khẽbtdh cau mànnkky, chầdhgwn chừgecw mởurwe miệdxcbng :” Phólggz Thầdhgwn Thưcxwkơknunng, anh đaepfgecwng nhưcxwk vậolsfy. . . . . dùefoi sao chúpwmgng ta cũolsfng ly hôaivdn rồmxrui, anh lànnkkm vậolsfy lànnkklggz ýprvnaqxy? Tuổdxcbi cũolsfng khôaivdng còogugn nhỏpwmg nữggqsa, tậolsfp trung đaepfi tìaqxym mộxepdt côaivdwxosi thívehech hợurwep rồmxrui kếmezet hôaivdn đaepfi. . . .”

Phólggz Thầdhgwn Thưcxwkơknunng mớuhffi vừgecwa rồmxrui còogugn tốudmmt lànnkknh, nghe vậolsfy lậolsfp tứgfhbc lạeprunh sắiylcc mặoxrtt, ngôaivdn ngữggqsolsfng chanh chua , "Em cũolsfng nólggzi, chúpwmgng ta đaepfãvofr ly hôaivdn, sao còogugn quan tâiomim đaepfếmezen chuyệdxcbn củgmuka anh? Anh cólggzcxwkuhffi hay khôaivdng, vớuhffi ai, cũolsfng khôaivdng liêvehen quan đaepfếmezen em!”

knunn tứgfhbc vừgecwa mớuhffi đaepfènldz xuốudmmng lậolsfp tứgfhbc chui lêvehen, An Cửslghu cũolsfng họurbsc theo anh, lạeprunh giọurbsng gằfdwln từgecwng chữggqs :” Tốudmmt nhấyjxwt đaepfgecwng liêvehen quan đaepfếmezen tôaivdi!”

lggzi xong cũolsfng khôaivdng quay đaepfdhgwu lạeprui rờjqfri đaepfi, nửslgha phúpwmgt sau trởurwe lạeprui néiomim trảhknj áwxoso khoáwxosc cho anh, vànnkko phòogugng đaepfudmmi diệdxcbn, phịolsfch mộxepdt tiếmezeng khéiomip cửslgha lạeprui.

Phólggz Thầdhgwn Thưcxwkơknunng cháwxosn nảhknjn ngồmxrui ởurwe chỗaqxy đaepfólggz, sờjqfr sờjqfr cằfdwlm vừgecwa mớuhffi đaepfưcxwkurwec cạepruo củgmuka mìaqxynh, lộxepd ra mộxepdt  vẻggqs mặoxrtt bấyjxwt đaepfiylcc dĩoxrtnnkk mệdxcbt mỏpwmgi, thởurwennkki mộxepdt tiếmezeng, dựmezea vềfzwl phívehea sau , tựmeze lẩprvnm bẩprvnm: "Anh kếmezet hôaivdn. . . . . . Lànnkkm sao cólggz thểxwsm khôaivdng liêvehen quan gìaqxy tớuhffi em. . . . . ."

--- --------

Tềfzwl Tấyjxwn nhậolsfn đaepfưcxwkurweaepfiệdxcbn thoạeprui củgmuka An Cửslghu liềfzwln chạepruy tớuhffi, nhưcxwkng chưcxwka đaepfếmezen thờjqfri gian Phólggz Thầdhgwn Thưcxwkơknunng ưcxwkuhffc đaepfolsfnh nêvehen chưcxwka dáwxosm đaepfi lêvehen, theo kinh nghiệdxcbm c vànnkk pháwxosn đaepfwxosn củgmuka anh, cứgfhb ngồmxrui dưcxwkuhffi lầdhgwu đaepfurwei đaepfúpwmgng thờjqfri đaepfiểxwsmm mớuhffi đaepfưcxwkurwec lêvehen đaepfólggzn, kếmezet quat, khi gõtbuc cửslgha mớuhffi biếmezet Phólggz Thầdhgwn Thưcxwkơknunng ởurwe phòogugng đaepfudmmi diệdxcbn.

"Thếmezennkko bâiomiy giờjqfr mớuhffi đaepfếmezen? vếmezet thưcxwkơknunng trêvehen tay nh ấyjxwy bịolsfwxosch ra, mau chólggzng đaepfưcxwka đaepfi bệdxcbnh việdxcbn xửslghprvn đaepfi.” An Cửslghu nólggzi xong liềfzwln đaepfólggzng cửslgha.

Hắiylcn vừgecwa nghe liềfzwln biếmezet khôaivdng đaepfưcxwkurwec, muốudmmn cólggz chuyệdxcbn xấyjxwu, gõtbuc cửslgha nhànnkk đaepfudmmi diệdxcbn đaepfi vànnkko, quảhknj nhiêvehen thấyjxwy sắiylcc mặoxrtt Phólggz Thầdhgwn Thưcxwkơknunng khôaivdng tốudmmt, bởurwei vìaqxy nhìaqxyn thấyjxwy râiomiu ria anh cólggz đaepfưcxwkurwec cạepruo qua nêvehen cólggz thểxwsm suy đaepfwxosn vếmezet thưcxwkơknunng ráwxosch lànnkk do tựmezeaqxynh cạepruo râiomiu hay khôaivdng?

Rấyjxwt cólggz logic, nhưcxwkng nếmezeu chuyệdxcbn nànnkky nằfdwlm trêvehen ngưcxwkjqfri boss củgmuka anh thìaqxy cứgfhblggz cảhknjm giáwxosc chuyệdxcbn khôaivdng đaepfơknunn giảhknjn nhưcxwk vậolsfy. . . . . Trởurwe lạeprui bệdxcbnh việdxcbn khôaivdng bao lâiomiu, Phólggz Hoa Sêvehenh tớuhffi đaepfâiomiy thăgpfgm bệdxcbnh, mộxepdt pháwxost liềfzwln chúpwmg ýprvn tớuhffi bộxepdiomiu đaepfãvofr đaepfưcxwkurwec xửslghvehe củgmuka Phólggz Thầdhgwn Thưcxwkơknunng, châiomin mànnkky cau lạeprui, vui vẻggqs, "Nhéiomi! Nhịolsf ca, Côaivd y táwxos nhỏpwmgiominnkko ạepruo cho anh đaepfâiomiy> sao lạeprui dúpwmgm nọurbspwmgm kia thếmeze? Khôaivdng đaepfưcxwkurwec ahhhh…!”

Phólggz Thầdhgwn Thưcxwkơknunng nghe vậolsfy ngẩprvnng đaepfdhgwu lêvehen khỏpwmgi văgpfgn kiệdxcbn, nhìaqxyn anh ta mộxepdt cáwxosi.


Sau đaepfólggz sốudmmng lưcxwkng Phólggz Hoa Sêvehenh chợurwet lạeprunh, 

Anh  lạeprui nólggzi sai cáwxosi gìaqxy? Lạeprui trêveheu chọurbsc gìaqxy đaepfếmezen anh ấyjxwy?

Phólggz Hoa Sêvehenh ho nhẹalaa mộxepdt tiếmezeng dờjqfri đaepfi đaepffzwlnnkki, "Cáwxosi kia, Tôaivd Nhu bịolsf bệdxcbnh anh biếmezet khôaivdng? Đyjxwang ởurwe phòogugng bệdxcbnh dưcxwkuhffi lầdhgwu. Em thấyjxwy chívehenh lànnkk giảhknj bộxepd bệdxcbnh khôaivdng muốudmmn đaepfi, muốudmmn thừgecwa dịolsfp anh nằfdwlm việdxcbn , bấyjxwt tiệdxcbn mànnkk đaepfolsfnh chơknuni thủgmuk đaepfoạeprun. chậolsfc, khôaivdng tin đaepfưcxwkurwec lànnkkiomiy giờjqfr chưcxwka chếmezet tâiomim đaepfi. . . . . hỉisyqnnkk, Phólggz Hoằfdwlng Văgpfgn dùefoi sao cũolsfng lànnkk con ruộxepdt ôaivdng giànnkk, dùefoi tứgfhbc ra sao cũolsfng đaepfãvofrwxosch ra năgpfgm năgpfgm rồmxrui. mặoxrtc dùefoiiomiy giờjqfr ôaivdng cụaivd chưcxwka nhảhknj ra, nhưcxwkng em thấyjxwy cũolsfng khôaivdng căgpfgng đaepfưcxwkurwec bao lâiomiu nữggqsa, lúpwmgc nànnkky, nólggzi khôaivdng chừgecwng sẽbtdh mềfzwlm lòogugng. . . . .”

"Lãvofro Tam." Phólggz Thầdhgwn Thưcxwkơknunng đaepfxepdt nhiêvehen ngẩprvnng đaepfdhgwu kêveheu anh mộxepdt tiếmezeng.

"Lànnkkm gìaqxy?" Phólggz Hoa Sêvehenh bịolsf  áwxosnh mắiylct củgmuka anh nhìaqxyn chăgpfgm chúpwmg, sợurwevofri trong lòogugng.

"Anh lấyjxwy cổdxcb quyềfzwln trêvehen tay chuyểxwsmn giao cho cậolsfu. … .cạepruu cólggz muốudmmn hay khôaivdng?” Giọurbsng nólggzi nhưcxwk thểxwsmaivdm nay thờjqfri tiếmezet thậolsft tốudmmt.

Phólggz Hoa Sêvehenh  bốudmmi rốudmmi, sau đaepfólggz mặoxrtt cảhknjnh giáwxosc nhìaqxyn anh, liêvehen tiếmezep hỏpwmgi: "Anh. . . . .anh đaepfvehen rồmxrui? anh cólggz âiomim mưcxwku gìaqxy? Anh giao Phólggz thịolsf cho tôaivdi thìaqxy anh đaepfi đaepfâiomiu?”

yjxwi đaepfếmezen chỗaqxy vợurwe anh.” Mặoxrtt khôaivdng biểxwsmu cảhknjm trảhknj lờjqfri.

Phólggz Hoa Sêvehenh trợurwen trắiylcng mắiylct, im lặoxrtng triệdxcbt đaepfxwsm rồmxrui, "Tôaivdi xem anh lànnkk đaepfang bịolsf chịolsf Hai đaepfhknjvehech đaepfúpwmgng khôaivdng, nhìaqxyn bộxepdiomiu nànnkky. . . . . chậolsfc, táwxosm phầdhgwn lànnkk từgecw tay chịolsfiomiu!”

"Cólggz muốudmmn hay khôaivdng?" Phólggz Thầdhgwn Thưcxwkơknunng khôaivdng nhịolsfn đaepfưcxwkurwec lạeprui hỏpwmgi mộxepdt lầdhgwn.

"Anh vẫhknjn hăgpfgng háwxosi chuyệdxcbn nànnkky ànnkk!” Phólggz Hoa Sêvehenh chỉisyqnnkko anh, cảhknj giậolsfn nólggzi, "Tôaivdi khôaivdng muốudmmn! Đyjxwem mộxepdt bọurbsc lớuhffn nhưcxwk vậolsfy vứgfhbt cho tôaivdi, sau đaepfólggz bảhknjn thâiomin tiêveheu dao khoáwxosi hoạeprut, vợurwe con đaepfdhgwu giưcxwkjqfrng, nghĩoxrt thậolsft đaepfalaap! tôaivdi nólggzi cho anh biếmezet, còogugn lâiomiu mớuhffi đaepfưcxwkurwec!”

"Khôaivdng phảhknji cậolsfu vẫhknjn luôaivdn muốudmmn sao?”

Phólggz Hoa Sêvehenh xuy mộxepdt tiếmezeng, "Tôaivdi muốudmmn, cũolsfng chỉisyqnnkk muốudmmn giànnkknh đaepfưcxwkurwec, giànnkknh đaepfưcxwkurwec mớuhffi tuyệdxcbt diệdxcbu, khôaivdng giànnkknh đaepfưcxwkurwec tôaivdi chấyjxwp nhậolsfn! Cáwxosi nànnkky thìaqxyvehenh lànnkkaqxy? Bốudmm thívehe hay lànnkk xửslghprvn đaepfmxru bỏpwmg đaepfi? Anh lạeprui đaepfolsfnh kéiomio thùefoi hậolsfn củgmuka tôaivdi đaepfúpwmgng khôaivdng? Muốudmmn ăgpfgn đaepfòogugn?”

Chúc các bạn đọc truyện vui vẻ.