Ông Xã Cầm Thú Không Đáng Tin

Chương 127 : Ánh trăng sáng

    trước sau   
Editor: miemei

“Phóklir Thầenmbn Thưthdbơwoqdng, anh sờkpidthdbơwoqdng tâloldm củadqua mìkcxunh xem, sau khi cưthdbkfhgi tôkefqi vềstms, anh vớkfhgi Tôkefq Hộixzri Lêdguu mờkpid ákpbym khôkefqng rõdoaacxulng, bâloldy giờkpidkpby trong nưthdbkfhgc thìkcxu tin đflycczmgn lạtljmi càcxulng phủadqu khắzuiep trờkpidi đflycqfskt, tôkefqi cóklir từkrnrng nókliri qua anh nửtjzya câloldu khôkefqng phảrakdi, cóklir từkrnrng gâloldy chuyệkpidn vớkfhgi anh mộixzrt lầenmbn nàcxulo, cóklir từkrnrng tìkcxum Tôkefq Hộixzri Lêdguucxulm phiềstmsn chưthdba? Anh cóklir đflycóklira sen trắzuieng trong lòwowung anh, thìkcxukefqi khôkefqng thểflycklir ákpbynh trăklirng sákpbyng củadqua tôkefqi hay sao?”

Trong mắzuiet Phóklir Thầenmbn Thưthdbơwoqdng lóklire lêdguun mộixzrt tia sákpbyng lạtljmnh, nhẹanke giọfbrgng thìkcxu thầenmbm: “Ákpidnh trăklirng sákpbyng ưthdb……”

Lầenmbn nàcxuly, hiểflycn nhiêdguun An Cửtjzyu đflycãrmps ăklirn gan hùqramm rồczmgi, “Tôkefqi biếqzort tôkefqi khôkefqng thểflyckpbynh đflycưthdbtugwc vớkfhgi 10 năklirm củadqua anh, nhưthdbng 5 năklirm củadqua tôkefqi cũtugwng khôkefqng phảrakdi anh cóklir thểflyc dễcunlcxulng xóklira sạtljmch! Ởmwni trong lòwowung tôkefqi, ngoàcxuli bàcxul ngoạtljmi ra, Cảrakdnh Hi làcxul ngưthdbkpidi quan trọfbrgng nhấqfskt! Tôkefqi khôkefqng cho phéndubp bấqfskt cứpcpr ai tổysotn thưthdbơwoqdng đflycếqzorn cậnjigu ấqfsky!”

Cứpcpr nhưthdb bịxwxy nhấqfskn xuốcxulng chốcxult mởkpby vậnjigy, tấqfskt cảrakd ákpbynh sákpbyng trong đflycôkefqi mắzuiet thoákpbyng chốcxulc bịxwxy dậnjigp tắzuiet, chỉczmkwowun lạtljmi bóklirng tốcxuli vôkefq tậnjign, nắzuiem đflycqfskm củadqua Phóklir Thầenmbn Thưthdbơwoqdng siếqzort chặuevlt đflycếqzorn mứpcprc kêdguuu răklirng rắzuiec, sau đflycóklirqramng hếqzort sứpcprc vung ra, An Cửtjzyu hoảrakdng sợtugwdguuu lêdguun mộixzrt tiếqzorng ôkefqm lấqfsky Phóklir Cảrakdnh Hi, lúkqdmc mởkpby mắzuiet ra lạtljmi phákpbyt hiệkpidn tay củadqua anh đflycqfskm lêdguun vákpbych tưthdbkpidng, mákpbyu tưthdbơwoqdi đflycenmbm đflycìkcxua……

kpbyi…… đflycczmg đflycdguun nàcxuly……


Mộixzrt phúkqdmt sau, Phóklir Thầenmbn Thưthdbơwoqdng mặuevlt khôkefqng cảrakdm xúkqdmc thu dọfbrgn hàcxulnh lýusor rồczmgi xoay ngưthdbkpidi đflyci khỏtflwi đflycóklir.

Thầenmbn kinh căklirng thẳzslqng củadqua An Cửtjzyu thảrakd lỏtflwng ra, gầenmbn nhưthdb suy sụceuip, vộixzri vàcxulng dìkcxuu Phóklir Cảrakdnh Hi vàcxulo trong nhàcxul.

Trong đflycenmbu lóklire lêdguun vẻaiak mặuevlt tứpcprc giậnjign đflycdguun cuồczmgng vàcxul nắzuiem đflycqfskm nhỏtflwkpbyu củadqua Phóklir Thầenmbn Thưthdbơwoqdng, tim đflycnjigp dữcunl dộixzri. Hôkefq, giâloldy phúkqdmt đflycóklir trong lòwowung gầenmbn nhưthdb sắzuiep cóklirrakdo giákpbyc rằkrnrng anh ta yêdguuu mìkcxunh cơwoqd đflycqfsky……

Phóklir Thầenmbn Thưthdbơwoqdng…… Sau lầenmbn nàcxuly, hẳzslqn làcxul anh ta sẽxsjp khôkefqng đflycếqzorn nữcunla đflycâloldu nhỉczmk? Cũtugwng coi nhưthdbklir thểflycdguun ổysotn đflycưthdbtugwc mấqfsky ngàcxuly.

Phóklir Cảrakdnh Hi say đflycếqzorn bấqfskt tỉczmknh nhâloldn sựdoaa, An Cửtjzyu sắzuiep xếqzorp anh trêdguun sôkefq pha xong xuôkefqi rồczmgi mớkfhgi vàcxulo phòwowung ngủadqu, trong mớkfhg suy nghĩceui hỗeymtn đflycixzrn, dầenmbn dầenmbn ngủadqu say.

qramng làcxul đflycàcxuln ôkefqng, nếqzoru nhưthdbcxul Phóklir Thầenmbn Thưthdbơwoqdng, côkefq thếqzorcxulo cũtugwng khôkefqng thểflyc ngủadqu đflycưthdbtugwc, nhưthdbng, Cảrakdnh Hi, thìkcxu khôkefqng sao cảrakd.

------

kpbyng ngàcxuly hôkefqm sau, giọfbrgng nữcunl cao củadqua Kiềstmsu Tang đflycãrmpscxulm côkefq thứpcprc dậnjigy.

An Cửtjzyu vộixzri vộixzri vàcxulng vàcxulng chạtljmy ra, thấqfsky Kiềstmsu Tang đflycpcprng ngoàcxuli cửtjzya, mặuevlt màcxuly kinh hoảrakdng, gàcxulo théndubt nhìkcxun Phóklir Cảrakdnh Hi đflycang mởkpby cửtjzya cho côkefqqfsky.

“Phóklir Cảrakdnh Hi!!!”

“Kiềstmsu Tang!” So ra thìkcxu phảrakdn ứpcprng củadqua Phóklir Cảrakdnh Hi bìkcxunh tĩceuinh hơwoqdn nhiềstmsu.

“Sao anh lạtljmi ởkpby đflycâloldy? Sao…… sao anh lạtljmi ởkpby trong nhàcxul thífbrgm hai anh vậnjigy! Phóklir Thầenmbn Thưthdbơwoqdng đflycâloldu?” Kiềstmsu Tang nhóklirn châloldn lêdguun nhìkcxun vàcxulo trong.

Phóklir Cảrakdnh Hi khôkefqng trảrakd lờkpidi, nghiêdguung ngưthdbkpidi nhưthdbkpidng lốcxuli cho côkefqqfsky đflyci vàcxulo.


Thấqfsky An Cửtjzyu đflyci ra, Phóklir Cảrakdnh Hi mỉczmkm cưthdbkpidi nhưthdb gióklir xuâloldn, “Dậnjigy rồczmgi àcxul?”

Cậnjigu ấqfsky sớkfhgm đflycãrmps ăklirn mặuevlc gọfbrgn gàcxulng, dưthdbkpidng nhưthdb đflycãrmps đflyctugwi côkefq rấqfskt lâloldu.

An Cửtjzyu gậnjigt đflycenmbu.

Phóklir Cảrakdnh Hi nhìkcxun đflycczmgng hộixzr, “An Cửtjzyu, mìkcxunh phảrakdi đflyci rồczmgi.”

“Àmvny…… Mìkcxunh còwowun chưthdba kịxwxyp tiếqzorp đflycãrmpsi cậnjigu nữcunla……” An Cửtjzyu cóklir chúkqdmt ngưthdbtugwng ngùqramng, đflycstmsu tạtljmi mìkcxunh ngủadqu dậnjigy muộixzrn quákpby.

“Chuyệkpidn tốcxuli qua, xin lỗeymti nhéndub, do mìkcxunh thấqfskt lễcunl.” Phóklir Cảrakdnh Hi xin lỗeymti.

“Khôkefqng sao, khôkefqng sao……” Nhắzuiec đflycếqzorn chuyệkpidn nàcxuly, mặuevlt An Cửtjzyu hơwoqdi đflyctflwdguun, khôkefqng ngờkpidkqdmc đflycóklir cậnjigu ấqfsky say nhưthdb vậnjigy màcxulkpbyng sớkfhgm tỉczmknh lạtljmi cũtugwng còwowun nhớkfhg.

Mộixzrt giâloldy sau, Phóklir Cảrakdnh Hi đflycixzrt nhiêdguun ôkefqm côkefqcxulo lòwowung, hai cákpbynh tay siếqzort chặuevlt, thậnjigm chífbrg…… cúkqdmi ngưthdbkpidi hôkefqn lêdguun trákpbyn côkefq, trong tìkcxunh trạtljmng hoàcxuln toàcxuln tỉczmknh tákpbyo, cậnjigu ấqfsky nókliri: “Đaiaktugwi mìkcxunh đflycếqzorn đflycóklirn cậnjigu nhéndub.”

Sau đflycóklir, Phóklir Cảrakdnh Hi rờkpidi khỏtflwi.

Sau đflycóklir nữcunla, thìkcxu bịxwxy Kiềstmsu Tang ôkefqm vai lắzuiec mạtljmnh, “Đaiakâloldy làcxul chuyệkpidn gìkcxu thếqzor, đflycâloldy làcxul chuyệkpidn gìkcxu đflycâloldy…… nókliri cho mìkcxunh biếqzort đflycâloldy khôkefqng phảrakdi làcxul sựdoaa thậnjigt đflyci! Hai ngưthdbkpidi đflycàcxuln ôkefqng bìkcxunh sinh bàcxul đflycâloldy mơwoqd ưthdbkfhgc nhấqfskt đflycóklir……”

“Ặnjigc…… đflyckrnrng lắzuiec nữcunla, mìkcxunh cũtugwng rấqfskt muốcxuln biếqzort đflycqfsky! Cậnjigu hỏtflwi mìkcxunh, mìkcxunh hỏtflwi ai chứpcpr……”

“Cậnjigu còwowun giảrakd vờkpid giảrakd vịxwxyt vớkfhgi mìkcxunh nữcunla hảrakd, Phóklir Cảrakdnh Hi nókliri chuyệkpidn hôkefqm qua, hôkefqm qua đflycãrmps xảrakdy ra chuyệkpidn gìkcxu, đflycãrmps xảrakdy ra chuyệkpidn gìkcxu, xảrakdy ra chuyệkpidn gìkcxu rồczmgi! Nếqzoru khôkefqng xảrakdy ra chuyệkpidn gìkcxu cảrakd thìkcxu cậnjigu đflyctflw mặuevlt cákpbyi gìkcxu, đflyctflw mặuevlt cákpbyi gìkcxu, đflyctflw mặuevlt cákpbyi gìkcxu chứpcpr!!!”

“Cậnjigu đflyckrnrng cóklir lặuevlp đflyci lặuevlp lạtljmi nhưthdbkpbyi mákpbyy bịxwxy kẹanket đflycưthdbtugwc khôkefqng? Mìkcxunh nhứpcprc đflycenmbu quákpby……”


“Cậnjigu nhứpcprc đflycenmbu hảrakd! Mìkcxunh còwowun tan nákpbyt cõdoaai lòwowung đflycâloldy nèfmlu! Cậnjigu khai thậnjigt cho mìkcxunh đflyci, rốcxult cuộixzrc cậnjigu làcxuldguuu nghiệkpidt phưthdbơwoqdng nàcxulo……”

“Cậnjigu hẳzslqn làcxul phảrakdi hỏtflwi mìkcxunh làcxul thầenmbn thákpbynh phưthdbơwoqdng nàcxulo chứpcpr, mìkcxunh đflycâloldy làcxul xuốcxulng cõdoaai phàcxulm trầenmbn đflycflyc đflycixzr kiếqzorp……”

“Xífbrg, bớkfhgt dákpbyt vàcxulng lêdguun mặuevlt mìkcxunh đflyci, cậnjigu nhiềstmsu lắzuiem thìkcxucxulkpbyi kiếqzorp nạtljmn củadqua thầenmbn thákpbynh thìkcxuklir, còwowun ởkpby đflycóklircxul thầenmbn thákpbynh!”

“Kiếqzorp nạtljmn thìkcxutugwng trâloldu bòwowu lắzuiem rồczmgi đflycóklirklir đflycưthdbtugwc khôkefqng hảrakd!”

……

Hai ngưthdbkpidi ồczmgn àcxulo mãrmpsi cho đflycếqzorn trưthdba Monica qua nấqfsku cơwoqdm mớkfhgi ngừkrnrng.

Kiềstmsu Tang phồczmgng mákpby, mặuevlt màcxuly khôkefqng vui, “Monica, sao lạtljmi làcxul gan heo? Em khôkefqng thífbrgch ăklirn gan heo.”

“Em cũtugwng khôkefqng thífbrgch ăklirn.” An Cửtjzyu hùqrama theo.

“Chẳzslqng phảrakdi em vừkrnra mớkfhgi qua kìkcxu sinh lífbrg sao? Bổysotkpbyu cho em đflycóklir. Khôkefqng biếqzort cóklir phảrakdi mầenmby ngàcxuly trưthdbkfhgc cho em ăklirn thanh đflyctljmm quákpby hay khôkefqng, chịxwxy thấqfsky tinh thầenmbn củadqua em cứpcprrmpsi khôkefqng mấqfsky tốcxult ấqfsky!”

Kiềstmsu Tang gậnjigt đflycenmbu liêdguun tụceuic, “Khôkefqng sai khôkefqng sai! Mau mau thêdguum thịxwxyt đflyci! Nhưthdbng khôkefqng cầenmbn gan heo đflycâloldu!”

An Cửtjzyu mêdguu man chớkfhgp chớkfhgp mắzuiet, “Khôkefqng cóklir? Còwowun chưthdba tớkfhgi màcxul.”

Monica thuậnjign miệkpidng nókliri mộixzrt câloldu, “Nhưthdbng Phóklir Thầenmbn Thưthdbơwoqdng nókliri kìkcxu sinh lýusor củadqua em mỗeymti lầenmbn đflycstmsu rấqfskt chuẩvpusn đflycóklir.”

Kiềstmsu Tang lau mồczmgkefqi: “Phóklir Thầenmbn Thưthdbơwoqdng biếqzort nhiềstmsu thậnjigt đflycqfsky……”


ndubt mặuevlc củadqua An Cửtjzyu bỗeymtng nhiêdguun trầenmbm xuốcxulng, bỏtflw đflycũtugwa xuốcxulng, lầenmbn nàcxuly thếqzorcxulo cũtugwng ăklirn khôkefqng vôkefq.

Monica cũtugwng cảrakdm thấqfsky khôkefqng đflycúkqdmng, “Em sẽxsjp khôkefqng phảrakdi làcxul……”

“Cóklir rồczmgi đflycóklir chứpcpr?” Kiềstmsu Tang tiếqzorp lờkpidi.

An Cửtjzyu đflycuevlt đflycũtugwa xuốcxulng, đflycvpusy ghếqzor ra, đflycpcprng lêdguun, lấqfsky túkqdmi xákpbych, đflyci ra ngoàcxuli.

“Nàcxuly nàcxuly cậnjigu đflyci đflycâloldu đflycóklir?”

Hai ngưthdbkpidi bêdguun nàcxuly còwowun chưthdba kịxwxyp phảrakdn ứpcprng lạtljmi thìkcxu An Cửtjzyu đflycãrmps chạtljmy mấqfskt bóklirng rồczmgi.

“Đaiaktljmi khákpbyi làcxul đflyci mua que thửtjzy thai rồczmgi……” Monica đflyckpbyn.

Kiềstmsu Tang lẩvpusm bẩvpusm: “Cũtugwng khôkefqng cầenmbn kífbrgch đflycixzrng nhưthdb vậnjigy chứpcpr……”

Monica trầenmbm ngâloldm: “Khôkefqng đflycúkqdmng nha! Phóklir Thầenmbn Thưthdbơwoqdng khôkefqng thểflyccxulo phạtljmm phảrakdi sai lầenmbm nhưthdb vậnjigy đflycưthdbtugwc.”

doaacxulng làcxul chuẩvpusn bịxwxy đflycưthdba em ấqfsky ra nưthdbkfhgc ngoàcxuli du họfbrgc, sao cóklir thểflyc ngay lúkqdmc nàcxuly đflycflyc em ấqfsky cóklir thai chứpcpr?

ceui nhiêdguun Kiềstmsu Tang cũtugwng nghĩceui tớkfhgi, sau đflycóklir hoảrakdng hốcxult kêdguuu lêdguun, “Xong rồczmgi…… sẽxsjp khôkefqng…… sẽxsjp khôkefqng thểflyccxulo khôkefqng phảrakdi củadqua Phóklir Thầenmbn Thưthdbơwoqdng đflycóklir chứpcpr…….”

Đaiakixzrt nhiêdguun côkefqqfsky nghĩceui đflycếqzorn Phóklir Cảrakdnh Hi.

Monica trừkrnrng côkefqqfsky mộixzrt cákpbyi, “Đaiakczmg ăklirn cóklir thểflyc ăklirn bậnjigy, nhưthdbng nókliri thìkcxu khôkefqng thểflyckliri bậnjigy.”


Kiềstmsu Tang ngưthdbtugwng ngùqramng im lặuevlng.

-----

kqdmc An Cửtjzyu trởkpby vềstms đflycãrmpscxul buổysoti chiềstmsu, bởkpbyi vìkcxu hai ngưthdbkpidi đflycstmsu rấqfskt lo lắzuieng cho côkefq, nêdguun khôkefqng đflyci đflycâloldu cảrakd, ởkpby trong nhàcxul đflyctugwi kếqzort quảrakd.

Vừkrnra thấqfsky côkefq vềstms, ákpbynh mắzuiet hai ngưthdbkpidi đflycstmsu sákpbyng quắzuiec nhìkcxun chằkrnrm chằkrnrm vàcxulo bụceuing côkefq.

“Sao thếqzor?” An Cửtjzyu mộixzrt tay cầenmbm trákpbyi câloldy, mộixzrt tay cầenmbm đflycczmg ăklirn vặuevlt, mặuevlt đflycenmby vẻaiakkefq tộixzri.

“Chẳzslqng phảrakdi cậnjigu đflyci…… đflyci kiểflycm tra rồczmgi sao?” Kiềstmsu Tang lắzuiep bắzuiep bỏtflwi.

“Đaiakúkqdmng làcxulklir đflyci kiểflycm tra mộixzrt chúkqdmt.” An Cửtjzyu trảrakd lờkpidi.

“Sao rồczmgi?” Kiềstmsu Tang hỏtflwi dồczmgn.

“Khôkefqng mang thai.” An Cửtjzyu nhẹanke nhàcxulng sung sưthdbkfhgng quăklirng đflycczmg ăklirn vặuevlt cho côkefqqfsky.

Kiềstmsu Tang giơwoqd tay đflycóklirn lấqfsky, “Cậnjigu hùqram chếqzort ngưthdbkpidi ta đflycóklir!”

Monica nhúkqdmn nhúkqdmn vai, “Xem ra làcxul do gầenmbn đflycâloldy em ákpbyp lựdoaac lớkfhgn quákpby, chịxwxy đflyciềstmsu chỉczmknh lạtljmi thựdoaac đflycơwoqdn cho em.”

“Cákpbym ơwoqdn! Đaiakstmsu tạtljmi hai ngưthdbkpidi dọfbrga em…… thậnjigt làcxul……” An Cửtjzyu vừkrnra ăklirn khoai tâloldy chiêdguun vừkrnra oákpbyn trákpbych.

“Tốcxult nhấqfskt làcxul bọfbrgn mìkcxunh sai hếqzort đflyci! Ngay cảrakdkcxu sinh lýusor củadqua mìkcxunh màcxul cậnjigu cũtugwng khôkefqng nhớkfhg sao? Cákpbyi đflycczmg ngốcxulc nàcxuly, mìkcxunh thậnjigt sựdoaa thôkefqng cảrakdm vớkfhgi Phóklir Thầenmbn Thưthdbơwoqdng quákpby đflyci……”

-----

Ăuqhyn cơwoqdm xong, Kiềstmsu Tang vàcxul Monica đflyci vềstms.

An Cửtjzyu đflycvpusy hếqzort mớkfhg chéndubn đflycũtugwa đflycãrmps rửtjzya đflycưthdbtugwc mộixzrt nửtjzya qua mộixzrt bêdguun, phảrakdng phấqfskt nhưthdb tấqfskt cảrakd sứpcprc lựdoaac đflycstmsu bịxwxykqdmt đflyci hếqzort, gắzuieng gưthdbtugwng chốcxulng đflycdibp thâloldn thểflyc đflyci đflycếqzorn sôkefq pha ngồczmgi xuốcxulng, run rẩvpusy lấqfsky bákpbyo cákpbyo xéndubt nghiệkpidm củadqua bệkpidnh việkpidn ởkpby trong túkqdmi ra……

Sau khi dùqramng que thửtjzy thai, côkefq đflycpcprng ngay trong phòwowung vệkpid sinh bốcxuli rốcxuli hếqzort mấqfsky phúkqdmt, ngay sau đflycóklir lạtljmi khôkefqng dừkrnrng bưthdbkfhgc chạtljmy đflycếqzorn bệkpidnh việkpidn làcxulm kiểflycm tra kỹkpidcxulng hơwoqdn.

Sau đflycóklir, khôkefqng còwowun chỗeymt đflycflyc tựdoaa lừkrnra mìkcxunh dốcxuli ngưthdbkpidi nữcunla.

kefq lảrakdo đflycrakdo chạtljmy vềstms nhàcxul, lạtljmi phákpbyt hiệkpidn Kiềstmsu Tang vàcxul Monica đflycstmsu ởkpby đflycâloldy, gắzuieng gưthdbtugwng mấqfsky tiếqzorng đflycczmgng hồczmg, vờkpid nhưthdb khôkefqng cóklir chuyệkpidn gìkcxu xảrakdy ra, mãrmpsi cho đflycếqzorn lúkqdmc nàcxuly……

Tạtljmi sao lạtljmi nhưthdb vậnjigy……

cxulm sao đflycâloldy……

cxulm sao đflycâloldy……

Cầenmbm chặuevlt di đflycixzrng nhưthdb ôkefqm khúkqdmc gỗeymt cứpcpru mạtljmng, nhìkcxun dãrmpsy sốcxul đflycưthdbtugwc giởkpby ra – Phóklir Thầenmbn Thưthdbơwoqdng.

“Phóklir Thầenmbn Thưthdbơwoqdng…… em nêdguun làcxulm thếqzorcxulo đflycâloldy……”

Vừkrnra rồczmgi mớkfhgi cùqramng anh gâloldy lộixzrn trởkpby mặuevlt hoàcxuln toàcxuln, nhưthdbng lúkqdmc nàcxuly lạtljmi phákpbyt hiệkpidn mang thai con củadqua anh.

kefq khôkefqng dákpbym gọfbrgi đflyciệkpidn cho anh, sợtugw khôkefqng ai nghe mákpbyy, sợtugw khôkefqng thểflyc kếqzort nốcxuli đflycưthdbtugwc…… càcxulng sợtugw sựdoaa lạtljmnh lùqramng củadqua anh……

kefq khôkefqng dákpbym nókliri vớkfhgi ai, cũtugwng khôkefqng ai cóklir thểflyc nnókliri đflycưthdbtugwc, hai tay ôkefqm đflycenmbu gốcxuli, ngồczmgi xổysotm trêdguun sôkefq pha, rúkqdmc lạtljmi thàcxulnh mộixzrt cụceuic, trong mắzuiet làcxul sựdoaa bốcxuli rốcxuli làcxulm ngưthdbkpidi ta sợtugwrmpsi.

Mộixzrt mìkcxunh côkefq đflycơwoqdn nơwoqdi đflycqfskt khákpbych quêdguu ngưthdbkpidi, mộixzrt sinh mạtljmng nhỏtflw đflycếqzorn đflycixzrt ngộixzrt nhưthdb thếqzor, hoàcxuln toàcxuln nằkrnrm ngoàcxuli dựdoaa đflyckpbyn, hoàcxuln toàcxuln làcxulm cho côkefq rốcxuli loạtljmn, côkefq phảrakdi gákpbynh vákpbyc nhưthdb thếqzorcxulo đflycâloldy……

Cứpcpr nhưthdb vậnjigy, hoảrakdng hốcxult mởkpby to mắzuiet, cứpcpr thếqzor ngồczmgi xổysotm đflycếqzorn nửtjzya đflycêdguum.

kefq chậnjigm rãrmpsi thao tákpbyc trêdguun đflyciệkpidn thoạtljmi, bấqfskm mộixzrt dãrmpsy sốcxul, giọfbrgng nókliri khàcxuln khàcxuln màcxul run rẩvpusy: “Ba……”

“An Cửtjzyu àcxul, sao thếqzor?” Ởmwni đflycenmbu bêdguun kia, Phóklir Chífbrgnh Huâloldn nhạtljmy béndubn cảrakdm giákpbyc đflycưthdbtugwc giọfbrgng nókliri củadqua côkefq khôkefqng ổysotn lắzuiem.

“Con…… cóklir thểflyc trởkpby vềstms đflycưthdbtugwc khôkefqng?” Lúkqdmc An Cửtjzyu nókliri câloldu nàcxuly, ôkefqm đflycenmbu gốcxuli run run.

Sắzuiec mặuevlt Phóklir Chífbrgnh Huâloldn căklirng lêdguun, “Béndub ngoan, mau nókliri cho ba biếqzort đflycãrmps xảrakdy ra chuyệkpidn gìkcxu?”

“Đaiakưthdbtugwc khôkefqng ạtljm?” Côkefq cốcxul chấqfskp hỏtflwi.

“Đaiakưthdbtugwc! Đaiakưthdbơwoqdng nhiêdguun làcxul đflycưthdbtugwc! Con muốcxuln vềstmskqdmc nàcxulo cũtugwng đflycưthdbtugwc!”

“Cákpbym ơwoqdn ạtljm.”

“Bâloldy giờkpidklir thểflyckliri cho ba biếqzort rốcxult cuộixzrc đflycãrmps xảrakdy ra chuyệkpidn gìkcxu rồczmgi chứpcpr? Ai bắzuiet nạtljmt con?”

“Khôkefqng cóklir, chỉczmkcxul…… nhớkfhg nhàcxul, khóklir chịxwxyu lắzuiem……”

Phóklir Chífbrgnh Huâloldn đflycau lòwowung khôkefqng thôkefqi, “Đaiakưthdbtugwc đflycưthdbtugwc đflycưthdbtugwc, con đflyctugwi ởkpby đflycóklir đflyci, ba cho Khiêdguum Nhâloldn qua đflycóklirn con ngay đflycâloldy!”

kqdmp đflyciệkpidn thoạtljmi, néndubt hoảrakdng hốcxult trêdguun mặuevlt An Cửtjzyu đflycãrmps đflycưthdbtugwc quéndubt sạtljmch, giốcxulng nhưthdb chưthdba từkrnrng xuấqfskt hiệkpidn vậnjigy, thay vàcxulo đflycóklircxul lạtljmnh nhạtljmt vàcxul kiêdguun đflycxwxynh.

Khẽxsjp vuốcxult bụceuing, cụceuic cưthdbng, vìkcxu con, mẹanke chỉczmkklir thểflyc tranh giàcxulnh mộixzrt lầenmbn.

Nhưthdbng màcxul, nếqzoru nhưthdb con thậnjigt sựdoaa khôkefqng đflycưthdbtugwc mong đflyctugwi……

Chúc các bạn đọc truyện vui vẻ.