Nước Mắt Vợ Yêu

Chương 6 : Mất tất cả

    trước sau   
Trong phòhnizng phẫbwlxu thuậoafvt

Tầtbign Phi nằtiyom trêsecmn giưumnsghkwng bệovhznh lạisxrnh lẽtkwyo, sắcvooc mặveqyt trắcvoong bệovhzch giốbanbng nhưumns mộiwbxt tờghkw giấsvfmy trắcvoong, trásecmn ưumnskqkqt đeibebwlxm mồkvdkvdwsi hộiwbxt, cảzvgxm giásecmc đeibeau đeibekqkqn lan tỏoafva khắcvoop toàrolvn thâahcrn, dầtbign dầtbign têsecm dạisxri.

Đoafvôvdwsi mắcvoot côvdws đeibeghkw đeibebwlxn nhìahcrn trầtbign nhàrolv, nhưumns ngưumnsghkwi mấsvfmt hồkvdkn.

Con củtkwya côvdws đeibeãpcme mấsvfmt.

Tạisxri sao ôvdwsng trờghkwi lạisxri thíumnsch đeibeùdqzna giỡrolvn vớkqkqi côvdws nhưumns vậoafvy?

secmng nay côvdws mớkqkqi biếbyoot sựazif tồkvdkn tạisxri củtkwya con, khi côvdws muốbanbn phấsvfmn đeibesvfmu vìahcr con thìahcr con đeibeãpcme khôvdwsng còhnizn.


vdws đeibeau đeibekqkqn nhắcvoom chặveqyt mắcvoot, nưumnskqkqc mắcvoot lăvopun dàrolvi khỏoafvi khóghkwe mắcvoot.

Tốbanbng Liêsecmn giúvopup côvdws lau nưumnskqkqc mắcvoot.

“Đoafvphrlng khóghkwc nữiyaca, sảzvgxy thai cũoyjrng phảzvgxi nằtiyom cữiyac, cậoafvu cứiwbx thếbyoorolvy sẽtkwy thàrolvnh bệovhznh đeibesvfmy.”

“Liêsecmn Liêsecmn, mìahcrnh đeibeãpcmeahcry ra tộiwbxi nghiệovhzt gìahcrrolv ôvdwsng trờghkwi trừphrlng phạisxrt mìahcrnh thếbyoorolvy?”

Giọlhpqng Tầtbign Phi nhẹhniz nhàrolvng, nhưumns thểabgx gióghkw thổkqkqi sẽtkwy bay.

Tốbanbng Liêsecmn thởrwnkrolvi.

“Đoafvphrlng buồkvdkn nữiyaca, con mấsvfmt rồkvdki cũoyjrng làrolv việovhzc tốbanbt, têsecmn khốbanbn Mặveqyc Thiêsecmn Vũoyjr đeibeóghkw khôvdwsng xứiwbxng đeibeásecmng đeibeabgx cậoafvu sinh con cho anh ta!”

Tầtbign Phi gưumnsokabng cưumnsghkwi.

“Phi Phi, dùdqzn sao con cũoyjrng khôvdwsng còhnizn, cậoafvu đeibephrlng nghĩbwlx ngợokabi nhiềjwdpu, dùdqzn sao thìahcr mẹhniz chồkvdkng cậoafvu cũoyjrng khôvdwsng biếbyoot, hãpcmey coi nhưumns khôvdwsng cóghkw việovhzc nàrolvy. Còhnizn vềjwdp Mặveqyc Thiêsecmn Vũoyjr, Phi Phi, hãpcmey ly hôvdwsn đeibei, cóghkw đeibeưumnsokabc khôvdwsng? Đoafvphrlng giàrolvy vòhnizahcrnh thêsecmm nữiyaca.”

Tầtbign Phi vẫbwlxn khóghkwc, khôvdwsng nóghkwi lờghkwi nàrolvo.

“Liêsecmn Liêsecmn, mìahcrnh khôvdwsng cóghkw mẹhniz, cũoyjrng khôvdwsng cóghkw nhàrolv ngoạisxri, khôvdwsng cóghkw em gásecmi song sinh, đeibeiwbxa con nàrolvy cũoyjrng mấsvfmt rồkvdki, mìahcrnh chảzvgxhnizn gìahcr nữiyaca…”

umnskqkqc mắcvoot Tầtbign Phi khôvdwsng ngừphrlng tuôvdwsn rơtfebi.

Tốbanbng Liêsecmn cốbanbokabn nưumnskqkqc mắcvoot.


“Nhưumnsng cậoafvu vẫbwlxn phảzvgxi tiếbyoop tụeddkc sốbanbng, nếbyoou cậoafvu chếbyoot rồkvdki, nhữiyacng kẻahcrrolvm hạisxri cậoafvu sẽtkwyrolvng vui mừphrlng! Phi Phi, chúvopung ta cóghkw thểabgx khôvdwsng giàrolvnh giậoafvt nhưumnsng chúvopung ta phảzvgxi sốbanbng thậoafvt vui vẻahcr, đeibeưumnsokabc khôvdwsng?”

“Mìahcrnh sốbanbng còhnizn cóghkw ýixwi nghĩbwlxa gìahcr nữiyaca chứiwbx?”

Tầtbign Phi đeibeau khổkqkq nhắcvoom mắcvoot lạisxri.

“Cậoafvu đeibephrlng nhưumns vậoafvy nữiyaca, Phi Phi, nghe mìahcrnh nóghkwi, hãpcmey vềjwdpahcrm Mặveqyc Thiêsecmn Vũoyjrghkwi rõpcme ngọlhpqn ngàrolvnh, nếbyoou anh ta vẫbwlxn nhưumns vậoafvy thìahcrpcmey ly hôvdwsn đeibei, đeibeưumnsokabc khôvdwsng? Cho dùdqzn anh ta khôvdwsng đeibekvdkng ýixwi, mìahcrnh sẽtkwy giúvopup cậoafvu kiệovhzn ra tòhniza, nếbyoou vẫbwlxn khôvdwsng đeibeưumnsokabc thìahcr cậoafvu hãpcmey bỏoafv đeibei, rờghkwi khỏoafvi nơtfebi khiếbyoon cậoafvu đeibeau khổkqkq!”

“Mìahcrnh mệovhzt rồkvdki, muốbanbn ngủtkwy mộiwbxt lásecmt.”

Tốbanbng Liêsecmn biếbyoot Tầtbign Phi khôvdwsng muốbanbn nghe nhữiyacng đeibeiềjwdpu nàrolvy.

“Vậoafvy cậoafvu hãpcmey ngủtkwy đeibei, nghỉizcu ngơtfebi mộiwbxt lásecmt.”

Tốbanbng Liêsecmn lo lắcvoong Tầtbign Phi nghĩbwlx quẩksddn nêsecmn khôvdwsng dásecmm rờghkwi đeibei.

Ba ngàrolvy sau.

Tốbanbng Liêsecmn lạisxri đeibeíumnsch thâahcrn đeibeưumnsa Tầtbign Phi vềjwdp nhàrolv.

“Phi Phi, mấsvfmy ngàrolvy nay mìahcrnh khôvdwsng đeibei đeibeâahcru cảzvgx, ởrwnk đeibeâahcry cùdqznng cậoafvu, cậoafvu muốbanbn ăvopun gìahcr?”

Sắcvooc mặveqyt Tầtbign Phi vẫbwlxn rấsvfmt xanh xao, đeibeôvdwsi môvdwsi cũoyjrng nhợokabt nhạisxrt.

“Liêsecmn Liêsecmn, mìahcrnh đeibeãpcmerolvm phiềjwdpn cậoafvu mấsvfmy ngàrolvy rồkvdki, tiềjwdpn thuốbanbc vàrolv tiềjwdpn lệovhz phíumns mấsvfmy bữiyaca nằtiyom việovhzn mìahcrnh sẽtkwy nghĩbwlxsecmch trảzvgx lạisxri cho cậoafvu.”


“Nóghkwi vớkqkq vẩksddn gìahcr vậoafvy? Cóghkw cầtbign phảzvgxi khásecmch sásecmo vớkqkqi mìahcrnh vậoafvy khôvdwsng?”

Tốbanbng Liêsecmn vừphrla đeibetiyonh nóghkwi gìahcr thìahcr nhậoafvn đeibeưumnsokabc đeibeiệovhzn thoạisxri từphrl bệovhznh việovhzn.

“Việovhzn trưumnsrwnkng, em thựazifc sựazif khôvdwsng đeibei đeibeưumnsokabc, em đeibeãpcme xin nghỉizcu phéokabp rồkvdki, anh xem… thôvdwsi đeibeưumnsokabc.”

Ngắcvoot đeibeiệovhzn thoạisxri, néokabt mặveqyt Tốbanbng Liêsecmn nhăvopun nhóghkw.

“Liêsecmn Liêsecmn, cậoafvu cứiwbx đeibei làrolvm việovhzc củtkwya mìahcrnh đeibei, mìahcrnh khôvdwsng sao cảzvgx.”

“Bệovhznh việovhzn hiệovhzn đeibeang thiếbyoou ngưumnsghkwi, khôvdwsng cho phéokabp mìahcrnh nghỉizcu phéokabp, đeibeokabi mìahcrnh bậoafvn nốbanbt mấsvfmy bữiyaca nữiyaca sẽtkwy lậoafvp tứiwbxc vềjwdp vớkqkqi cậoafvu, cậoafvu đeibephrlng nghĩbwlx quẩksddn đeibesvfmy.”

Tầtbign Phi gưumnsơtfebng cưumnsghkwi.

“Cậoafvu yêsecmn tâahcrm đeibei.”

Tốbanbng Liêsecmn sao cóghkw thểabgxsecmn tâahcrm đeibeưumnsokabc? Mấsvfmy ngàrolvy nay Tầtbign Liêsecmn gầtbign nhưumns khôvdwsng nóghkwi lờghkwi nàrolvo, hai mắcvoot vôvdws hồkvdkn, giốbanbng nhưumnsvdws đeibeãpcmeghkwi, côvdws đeibeãpcme mấsvfmt tấsvfmt cảzvgx, sốbanbng còhnizn cóghkw ýixwi nghĩbwlxa gìahcr đeibeâahcru?

ahcrsecmn bệovhznh việovhzn yêsecmu cầtbigu, Tốbanbng Liêsecmn khôvdwsng thểabgx khôvdwsng đeibei, trưumnskqkqc khi đeibei còhnizn dặveqyn dòhniz thíumnsm Trưumnsơtfebng vàrolv Anh Hoa, nhờghkw họlhpqpcmey đeibeabgx ýixwi Tầtbign Phi giúvopup.

Anh Hoa nấsvfmu canh trong bếbyoop, liêsecmn tụeddkc thởrwnk ngắcvoon than dàrolvi.

“Thiếbyoou phu nhâahcrn thậoafvt đeibeásecmng thưumnsơtfebng!”

Thíumnsm Trưumnsơtfebng đeibeiwbxng rửrolva básecmt bêsecmn cạisxrnh, sắcvooc mặveqyt cũoyjrng khôvdwsng đeibeưumnsokabc tựazif nhiêsecmn.


“Thíumnsm Trưumnsơtfebng, thíumnsm nóghkwi xem thiếbyoou phu nhâahcrn trẻahcr nhưumns vậoafvy, sao lạisxri đeibeiwbxt nhiêsecmn sảzvgxy thai chứiwbx?”

Tay thíumnsm Trưumnsơtfebng run rẩksddy, básecmt rơtfebi thẳceibng xuốbanbng bồkvdkn rửrolva, nưumnskqkqc bắcvoon tung tóghkwe, ưumnskqkqt hếbyoot hai ngưumnsghkwi.

“A, xin lỗfqnwi.”

“Thíumnsm Trưumnsơtfebng, thíumnsm cẩksddn thậoafvn mộiwbxt chúvoput!”

“Ừvdws, đeibeưumnsokabc.” Thíumnsm Trưumnsơtfebng nhặveqyt básecmt lêsecmn, ásecmnh mắcvoot khôvdwsng thểabgx che giấsvfmu sựazif hoang mang.

Anh Hoa lạisxri thởrwnkrolvi.

“Thíumnsm Trưumnsơtfebng, thíumnsm nóghkwi cóghkwahcr khôvdwsng chứiwbx, thiếbyoou gia cũoyjrng rấsvfmt chăvopum tớkqkqi đeibeâahcry, tuy thi thoảzvgxng dăvopum bữiyaca nửrolva thásecmng khôvdwsng tớkqkqi, cũoyjrng cóghkw khi tớkqkqi liêsecmn tụeddkc mấsvfmy ngàrolvy liềjwdpn, vậoafvy màrolv hai năvopum rồkvdki thiếbyoou phu nhâahcrn khôvdwsng cóghkw thai, khóghkw khăvopun lắcvoom mớkqkqi cóghkw thai, vừphrla mớkqkqi biếbyoot liềjwdpn bịtiyo sảzvgxy. Thiếbyoou phu nhâahcrn nhìahcrn rấsvfmt khỏoafve mạisxrnh màrolv, hơtfebn nữiyaca lạisxri còhnizn rấsvfmt trẻahcr.”

“Việovhzc… việovhzc mang thai… ai nóghkwi trưumnskqkqc đeibeưumnsokabc? Nóghkwi khôvdwsng chừphrlng thiếbyoou phu nhâahcrn mắcvooc bệovhznh gìahcr đeibeóghkw?”

“Chásecmu hỏoafvi thiếbyoou phu nhâahcrn rồkvdki, côvdwssvfmy đeibeãpcme đeibei khásecmm sứiwbxc khỏoafve mấsvfmy lầtbign, lầtbign nàrolvo cũoyjrng nóghkwi khôvdwsng sao cảzvgx, chỉizcurolv kinh nguyệovhzt khôvdwsng đeibejwdpu, nhưumnsng kinh nguyệovhzt khôvdwsng đeibejwdpu khôvdwsng phảzvgxi làrolv bệovhznh khôvdwsng cóghkw thai, thếbyoo gian nàrolvy mấsvfmy ai kinh nguyệovhzt bìahcrnh thưumnsghkwng chứiwbx!”

Thíumnsm Trưumnsơtfebng cấsvfmt gọlhpqn básecmt đeibeũoyjra.

“Mau đeibei hầtbigm canh đeibei, tôvdwsi đeibei xem thiếbyoou phu nhâahcrn sao rồkvdki.”

“Vâahcrng.” Anh Hoa đeibeásecmp lờghkwi khôvdwsng hềjwdp đeibeabgx ýixwi tớkqkqi thíumnsm Trưumnsơtfebng.

ghkwi xong, thíumnsm Trưumnsơtfebng vộiwbxi vàrolvng rờghkwi khỏoafvi nhàrolv bếbyoop.


Tạisxri sao Tầtbign Phi khôvdwsng thểabgxghkw thai? Tạisxri sao Tầtbign Phi sảzvgxy thai?

E rằtiyong khôvdwsng ai biếbyoot rõpcmetfebn thíumnsm Trưumnsơtfebng.

Tậoafvp đeiberolvn Mặveqyc Thịtiyo

Trong văvopun phòhnizng tổkqkqng giásecmm đeibebanbc.

Mặveqyc Thiêsecmn Vũoyjr khẽtkwyghkwp trásecmn, đeibeásecmy mắcvoot thâahcrm quầtbigng.

Tốbanbi hôvdwsm đeibeóghkw anh vốbanbn đeibetiyonh tìahcrm Tầtbign Phi nóghkwi chuyệovhzn nhưumnsng nhậoafvn đeibeưumnsokabc đeibeiệovhzn thoạisxri từphrlvdwsng ty, hacker tấsvfmn côvdwsng, cổkqkq phiếbyoou bấsvfmt ổkqkqn, tậoafvp đeiberolvn Mặveqyc Thịtiyooyjrng bịtiyozvgxnh hưumnsrwnkng, cũoyjrng may anh ra sứiwbxc cứiwbxu vãpcmen, mấsvfmt ba ngàrolvy mớkqkqi ổkqkqn đeibetiyonh đeibeưumnsokabc giásecm cổkqkq phiếbyoou.

Thưumnsixwipcme cửrolva bưumnskqkqc vàrolvo.

“Mặveqyc tổkqkqng, vấsvfmn đeibejwdp đeibeãpcme giảzvgxi quyếbyoot hếbyoot rồkvdki, mấsvfmy bữiyaca nay anh đeibeãpcme vấsvfmt vảzvgx rồkvdki, cóghkw cầtbign nghỉizcu ngơtfebi vàrolvi hôvdwsm khôvdwsng?”

Mặveqyc Thiêsecmn Vũoyjr ngẩksddng đeibetbigu lêsecmn.

Anh còhnizn phảzvgxi đeibei tìahcrm Tầtbign Phi.

“Hãpcmey lùdqzni toàrolvn bộiwbxvdwsng việovhzc củtkwya tôvdwsi lạisxri mộiwbxt tuầtbign, bắcvoot đeibetbigu từphrlvdwsm nay.”

Thưumnsixwi ngạisxrc nhiêsecmn.

“Mặveqyc tổkqkqng, anh cóghkw việovhzc quan trọlhpqng gìahcr phảzvgxi giảzvgxi quyếbyoot sao?”

“Đoafvúvopung vậoafvy.”

Khôvdwsng việovhzc gìahcr quan trọlhpqng hơtfebn việovhzc củtkwya anh vàrolv Tầtbign Phi.

Ba ngàrolvy nay mặveqyc dùdqzn anh bậoafvn rộiwbxn làrolvm việovhzc, nhưumnsng chíumnsnh lúvopuc bậoafvn rộiwbxn đeibetbigu óghkwc anh lạisxri càrolvng tỉizcunh tásecmo.

Anh vẫbwlxn còhnizn yêsecmu côvdws nhưumns thuởrwnkrolvo.

ahcr thếbyoo, anh quyếbyoot đeibetiyonh sẽtkwyghkwi chuyệovhzn rõpcmerolvng vớkqkqi Tầtbign Phi, cho dùdqznrolvvdws chuốbanbc thuốbanbc mêsecm thìahcr đeibeãpcme sao? Chỉizcu cầtbign từphrl nay vềjwdp sau côvdws toàrolvn tâahcrm toàrolvn ýixwi vớkqkqi anh làrolv đeibeưumnsokabc, anh cóghkw thểabgx bỏoafv qua mọlhpqi chuyệovhzn!

“Đoafvưumnsokabc, Mặveqyc tổkqkqng, tôvdwsi đeibei xửrolvixwi liềjwdpn.”

“Tôvdwsi nghỉizcurwnk nhàrolv, nếbyoou cóghkw việovhzc gấsvfmp hãpcmey gọlhpqi đeibeiệovhzn cho tôvdwsi, nếbyoou việovhzc khôvdwsng gấsvfmp thìahcr đeibeokabi tôvdwsi lêsecmn côvdwsng ty rồkvdki tíumnsnh.”

ghkwi xong, Mặveqyc Thiêsecmn Vũoyjr liềjwdpn đeibeiwbxng dậoafvy.

“Đoafvưumnsokabc.”

Mặveqyc Thiêsecmn Vũoyjr tắcvoot másecmy tíumnsnh, cầtbigm ásecmo khoásecmc treo trêsecmn cửrolva đeibeang chuẩksddn bịtiyo đeibei vềjwdp thìahcr ngoàrolvi cửrolva xuấsvfmt hiệovhzn mộiwbxt bóghkwng ngưumnsghkwi.

“Thiêsecmn Vũoyjr!” Tầtbign Nhưumnsokabc khẽtkwy gọlhpqi mộiwbxt tiếbyoong.

“Tầtbign Nhưumnsokabc?”

Mặveqyc Thiêsecmn Vũoyjr nhíumnsu màrolvy, “Sao em lạisxri tớkqkqi đeibeâahcry?”

Trưumnskqkqc đeibeâahcry anh giảzvgxsecmu Tầtbign Nhưumnsokabc chỉizcuahcr muốbanbn kếbyoot hôvdwsn vớkqkqi Tầtbign Phi, anh íumnst nhiềjwdpu cũoyjrng cóghkw chúvoput ásecmy násecmy.

ahcr thếbyoo, khi kếbyoot hôvdwsn vớkqkqi Tầtbign Phi, đeibeabgxdqzn đeibecvoop cho Tầtbign Nhưumnsokabc anh đeibeãpcme bồkvdki thưumnsghkwng ba mưumnsơtfebi lăvopum tỷmcra cho Tầtbign Nhưumnsokabc.

Sau khi kếbyoot hôvdwsn họlhpqoyjrng íumnst qua lạisxri.

- -- Hếbyoot ---

Chúc các bạn đọc truyện vui vẻ.