Nước Mắt Vợ Yêu

Chương 24 : Không ngủ với anh

    trước sau   
Tầpcsen Phi khôjsjyng hềpsii nhúpsnuc nhífyvuch.

Mặxzszc Thiêngsbn Vũatvfantsdhmnng nhưants cảantsm nhậmtion đrkhbưantsxolfc sựitxp bấrsmst thưantsdhmnng củncfta Tầpcsen Phi, từflxe từflxe buôjsjyng côjsjy ra, anh nhìmczqn thấrsmsy névijjt mặxzszt thờdhmn ơcwfe củncfta Tầpcsen Phi.

“Sao vậmtioy?”

Tầpcsen Phi cốwpji gắqxuxng gưantsxolfng cưantsdhmni vớwnogi Mặxzszc Thiêngsbn Vũatvf.

“Em đrkhbãpcse nghĩpdjp nhiềpsiiu ngàajggy, vẫntnhn quyếsfydt đrkhblfynnh chúpsnung ta chia tay thôjsjyi, nhưants vậmtioy tốwpjit cho cảants anh vàajgg cảants em.”

“Khôjsjyng, anh khôjsjyng ly hôjsjyn! Khôjsjyng chia tay! Phi Phi, em vẫntnhn khôjsjyng chịlfynu tha thứkwrt cho anh sao? Anh phảantsi làajggm sao em mớwnogi chịlfynu tha thứkwrt cho anh?”


Mặxzszc Thiêngsbn Vũatvf giữncft lấrsmsy vai Tầpcsen Phi lắqxuxc qua lắqxuxc lạztmzi.

Tầpcsen Phi nhẹcwfe nhàajggng gạztmzt tay anh xuốwpjing, bưantswnogc tớwnogi ngồpcsei xuốwpjing sofa.

“Hai chúpsnung ta khôjsjyng hợxolfp nhau.”

“Cázzhki gìmczqajgg khôjsjyng hợxolfp! Chỉoehc cầpcsen anh yêngsbu em, em vẫntnhn yêngsbu anh, nhưants vậmtioy làajgg hợxolfp rồpcsei!” Mặxzszc Thiêngsbn Vũatvfantswnogc tớwnogi bêngsbn sofa.

Tầpcsen Phi lắqxuxc đrkhbpcseu.

“Em khôjsjyng yêngsbu anh nữncfta rồpcsei.”

“Em nóqfgki dốwpjii! Nếsfydu em khôjsjyng yêngsbu anh thìmczq đrkhbãpcse khôjsjyng suy nghĩpdjpqszgu vậmtioy, hôjsjym đrkhbóqfgk em đrkhbãpcse trảants lờdhmni anh rồpcsei! Rốwpjit cuộwunfc làajggmczq sao? Em hãpcsey nóqfgki nguyêngsbn nhâqszgn thậmtiot sựitxp cho anh nghe.”

Tầpcsen Phi quay đrkhbpcseu sang mộwunft bêngsbn.

“Khôjsjyng cóqfgk nguyêngsbn nhâqszgn gìmczq cảants, chỉoehcajgg em khôjsjyng muốwpjin ởpdjpngsbn anh nữncfta!”

“Phi Phi, anh thừflxea nhậmtion anh đrkhbãpcse sai, anh khôjsjyng nêngsbn đrkhbwpjii xửqmeo vớwnogi em nhưants vậmtioy, em cho anh mộwunft cơcwfe hộwunfi cóqfgk đrkhbưantsxolfc khôjsjyng? Anh nhấrsmst đrkhblfynnh sẽitxp đrkhbwpjii xửqmeo thậmtiot tốwpjit vớwnogi em, nhấrsmst đrkhblfynnh sẽitxpzmht đrkhbqxuxp lạztmzi toàajggn bộwunf, Phi Phi, anh cầpcseu xin em đrkhbrsmsy, em nóqfgki cho anh biếsfydt, anh phảantsi làajggm sao em mớwnogi chịlfynu tha thứkwrt cho anh?”

Tầpcsen Phi bịlfynt chặxzszt tai lạztmzi.

“Đenmiflxeng nóqfgki nữncfta, đrkhbflxeng nóqfgki nữncfta!”

“Khôjsjyng, anh nhấrsmst đrkhblfynnh phảantsi nóqfgki, anh sẽitxp khôjsjyng ly hôjsjyn đrkhbâqszgu, nếsfydu em khôjsjyng chịlfynu tha thứkwrt cho anh anh sẽitxp cứkwrt đrkhbxolfi mãpcsei, đrkhbxolfi tớwnogi khi em tha thứkwrt cho anh thìmczq thôjsjyi!”


“Em khôjsjyng thểxxzl sinh con đrkhbưantsxolfc!”

Tầpcsen Phi bấrsmst ngờdhmnajggo lêngsbn, sau đrkhbóqfgk ngưantsdhmni co ro lạztmzi, ôjsjym chặxzszt lấrsmsy mìmczqnh.

antswnogc mắqxuxt giàajggn dụjfcja tuôjsjyn rơcwfei.

Mặxzszc Thiêngsbn Vũatvf sữncftng ngưantsdhmni.

“Em khôjsjyng thểxxzl sinh con đrkhbưantsxolfc nữncfta, vìmczq thếsfyd chúpsnung ta chia tay đrkhbi…”

Tầpcsen Phi lau nưantswnogc mắqxuxt trêngsbn mặxzszt.

Mặxzszc Thiêngsbn Vũatvf ngồpcsei xuốwpjing bêngsbn cạztmznh Tầpcsen Phi, mộwunft tay ôjsjym lấrsmsy vai côjsjy.

“Sao lạztmzi nhưants vậmtioy?”

“Hôjsjym đrkhbóqfgk ngãpcse xuốwpjing sôjsjyng, làajgg ngàajggy thứkwrtpfpvm em vừflxea làajggm phẫntnhu thuậmtiot sảantsy thai, vốwpjin dĩpdjpmczqnh hìmczqnh chưantsa ổkwrtn đrkhblfynnh, Liêngsbn Liêngsbn dặxzszn dòbppu em phảantsi nghỉoehc ngơcwfei, kếsfydt quảants… Sau đrkhbóqfgk bịlfyn xuấrsmst huyếsfydt, đrkhbxxzl giữncft mạztmzng, trong quázzhk trìmczqnh phẫntnhu thuậmtiot đrkhbãpcse phảantsi sửqmeo dụjfcjng mộwunft sốwpji biệpfpvn pházzhkp thiếsfydt yếsfydu.”

Giọtqling Tầpcsen Phi nghẹcwfen ngàajggo.

“Em vừflxea mớwnogi kiểxxzlm tra sứkwrtc khỏxofve, ýzemx củncfta bázzhkc sỹxofvajgg rấrsmst khóqfgk sinh con, nóqfgki vậmtioy thựitxpc chấrsmst đrkhbpcseng nghĩpdjpa làajgg khôjsjyng sinh con đrkhbưantsxolfc nữncfta, em khôjsjyng thểxxzl sinh con cho nhàajgg họtqli Mặxzszc, còbppun mẹcwfe anh…”

Tầpcsen Phi khôjsjyng nóqfgki nữncfta, côjsjy khôjsjyng phảantsi khôjsjyng biếsfydt mẹcwfe chồpcseng côjsjy rấrsmst muốwpjin đrkhbưantsxolfc bếsfyd cházzhku.

“Mẹcwfe anh từflxeng đrkhbázzhknh em phảantsi khôjsjyng?”


Tầpcsen Phi cúpsnui đrkhbpcseu khôjsjyng nóqfgki gìmczq.

“Rấrsmst nhiềpsiiu lầpcsen phảantsi khôjsjyng?”

“Đenmipsiiu đrkhbãpcse qua rồpcsei, em khôjsjyng muốwpjin nhắqxuxc lạztmzi nữncfta.”

Mặxzszc Thiêngsbn Vũatvf vuốwpjit nhẹcwfeqfgkc côjsjy, “Ngốwpjic quázzhk, tạztmzi sao em lạztmzi nhẫntnhn nhịlfynn mãpcsei vậmtioy, sao khôjsjyng nóqfgki cho anh? Khi đrkhbóqfgk mặxzszc dùzmht anh rấrsmst hậmtion em nhưantsng trưantswnogc sau em vẫntnhn làajgg ngưantsdhmni phụjfcj nữncft trong trázzhki tim anh, anh sao cóqfgk thểxxzl đrkhbxxzl ngưantsdhmni kházzhkc đrkhbwunfng tớwnogi em đrkhbưantsxolfc?”

Tầpcsen Phi lắqxuxc đrkhbpcseu.

“Chúpsnung ta tranh thủncft thờdhmni gian đrkhbi làajggm thủncft tụjfcjc đrkhbi.”

“Khôjsjyng làajggm.”

Tházzhki đrkhbwunf củncfta Mặxzszc Thiêngsbn Vũatvfjsjyzmhtng kiêngsbn quyếsfydt.

Tầpcsen Phi quay đrkhbpcseu nhìmczqn Mặxzszc Thiêngsbn Vũatvf.

“Anh đrkhbflxeng ngốwpjic vậmtioy, nếsfydu mẹcwfe anh biếsfydt em khôjsjyng sinh con đrkhbưantsxolfc, chắqxuxc chắqxuxn sẽitxp khôjsjyng đrkhbxxzl chúpsnung ta tiếsfydp tụjfcjc ởpdjpngsbn nhau, em khôjsjyng muốwpjin anh đrkhbkwrtng giữncfta khóqfgk xửqmeo, chúpsnung ta đrkhbpsiiu làajgg ngưantsdhmni trưantspdjpng thàajggnh rồpcsei, hãpcsey lýzemx trífyvucwfen mộwunft chúpsnut cóqfgk đrkhbưantsxolfc khôjsjyng?”

“Nếsfydu em thựitxpc sựitxp khôjsjyng thểxxzl sinh con, vậmtioy thìmczq anh càajggng khôjsjyng thểxxzl ly hôjsjyn vớwnogi em, tấrsmst cảants nhữncftng việpfpvc nàajggy đrkhbpsiiu do anh gâqszgy ra, tộwunfi nghiệpfpvt củncfta anh anh sẽitxp tựitxpzzhknh chịlfynu hậmtiou quảants!”

Tầpcsen Phi ngạztmzc nhiêngsbn nhìmczqn Mặxzszc Thiêngsbn Vũatvf.

“Khôjsjyng thểxxzl sinh con cũatvfng khôjsjyng sao, đrkhbxolfi chúpsnung ta cházzhkn vớwnogi cuộwunfc sốwpjing riêngsbng củncfta hai ngưantsdhmni, chúpsnung ta sẽitxp tớwnogi trạztmzi trẻanvg mồpcsejsjyi nhậmtion nuôjsjyi mộwunft đrkhbkwrta, hoặxzszc nhậmtion nuôjsjyi mấrsmsy đrkhbkwrta cũatvfng đrkhbưantsxolfc, cóqfgk đrkhbưantsxolfc khôjsjyng?”


Tầpcsen Phi házzhk hốwpjic miệpfpvng, khôjsjyng nóqfgki đrkhbưantsxolfc lờdhmni nàajggo.

“Thiêngsbn Vũatvf…”

Mặxzszc Thiêngsbn Vũatvf nởpdjp nụjfcjantsdhmni dịlfynu dàajggng, dưantsdhmnng nhưants khôjsjyng quan tâqszgm tớwnogi vấrsmsn đrkhbpsiiajggy.

“Khôjsjyng, ba mẹcwfe anh sẽitxp khôjsjyng đrkhbpcseng ýzemx đrkhbâqszgu.”

“Em khôjsjyng cầpcsen lo phífyvua ba mẹcwfe anh, đrkhbflxeng suy nghĩpdjpmczq hếsfydt, chỉoehc cầpcsen nóqfgki em cóqfgk đrkhbpcseng ýzemxpdjpngsbn anh khôjsjyng?”

Mặxzszc Thiêngsbn Vũatvf nhìmczqn Tầpcsen Phi vớwnogi ázzhknh mắqxuxt mong đrkhbxolfi.

“Đenmiưantsơcwfeng nhiêngsbn làajgg em đrkhbpcseng ýzemx, nhưantsng…”

Mặxzszc Thiêngsbn Vũatvf lậmtiop tứkwrtc hôjsjyn lêngsbn môjsjyi côjsjy khôjsjyng cho côjsjyqfgki tiếsfydp: “Vậmtioy làajgg đrkhbncft rồpcsei, khôjsjyng cóqfgk nhưantsng gìmczq hếsfydt, mọtqlii chuyệpfpvn còbppun lạztmzi hãpcsey đrkhbxxzl anh lo, đrkhbưantsxolfc khôjsjyng?”

Mặxzszc Thiêngsbn Vũatvf buôjsjyng tay ra.

Tầpcsen Phi sữncftng sờdhmn nhìmczqn Mặxzszc Thiêngsbn Vũatvf, khoảantsnh khắqxuxc đrkhbóqfgkjsjy khôjsjyng còbppun khảantspfpvng kházzhkng cựitxp nữncfta.

jsjy khôjsjyng thểxxzl đrkhbázzhknh lừflxea trázzhki tim mìmczqnh, côjsjy vẫntnhn yêngsbu sâqszgu đrkhbmtiom ngưantsdhmni đrkhbàajggn ôjsjyng trưantswnogc mặxzszt.

zzhkm năpfpvm rồpcsei, cuốwpjii cùzmhtng côjsjyatvfng đrkhbxolfi đrkhbưantsxolfc sựitxp dịlfynu dàajggng củncfta anh, sao côjsjyqfgk thểxxzl nhẫntnhn tâqszgm từflxe bỏxofv?

Mặxzszc Thiêngsbn Vũatvf ôjsjym Tầpcsen Phi vàajggo lòbppung, hai ngưantsdhmni khôjsjyng nóqfgki gìmczq, chỉoehc lặxzszng lẽitxp cảantsm nhậmtion nhịlfynp tim củncfta nhau.


Nhưants vậmtioy làajgg đrkhbncft rồpcsei.

Trờdhmni tốwpjii dầpcsen, bêngsbn ngoàajggi sấrsmsm vang chớwnogp giậmtiot, đrkhbãpcse bắqxuxt đrkhbpcseu mưantsa rảantsfyvuch.

“Mưantsa rồpcsei, đrkhbưantsdhmnng ởpdjp đrkhbâqszgy rấrsmst khóqfgk đrkhbi, anh vềpsii sớwnogm đrkhbi.”

Tầpcsen Phi rờdhmni khỏxofvi vòbppung tay củncfta Mặxzszc Thiêngsbn Vũatvf.

“Anh… khôjsjyng mang ôjsjy.”

Tầpcsen Phi sữncftng ngưantsdhmni.

cwfei nàajggy làajgg ngoạztmzi ôjsjy, xe dừflxeng bêngsbn ngoàajggi cổkwrtng biệpfpvt thựitxp, xe củncfta Mặxzszc Thiêngsbn Vũatvfzzhkch cổkwrtng biệpfpvt thựitxp chắqxuxc khoảantsng mưantsdhmni mévijjt, vậmtioy màajggatvfng cầpcsen ôjsjy sao?

“Vậmtioy em giúpsnup anh tìmczqm mộwunft chiếsfydc.”

qfgki xong Tầpcsen Phi liềpsiin đrkhbkwrtng dậmtioy đrkhbi vàajggo phòbppung cấrsmst đrkhbpcse.

Mặxzszc Thiêngsbn Vũatvf vỗlfyn trázzhkn.

Mộwunft hồpcsei sau, Tầpcsen Phi mang ra mộwunft chiếsfydc ôjsjy đrkhbưantsa cho Mặxzszc Thiêngsbn Vũatvf thậmtiot.

“Vậmtioy… anh đrkhbi nhévijj.”

Mặxzszc Thiêngsbn Vũatvf cầpcsem ôjsjyantswnogc đrkhbi, Tầpcsen Phi tiễenmin anh ra cửqmeoa, Mặxzszc Thiêngsbn Vũatvf đrkhbang đrkhblfynnh mởpdjp ôjsjy thìmczq bấrsmst ngờdhmnngsbu lêngsbn mộwunft tiếsfydng.

“Ơmczq, ôjsjy hỏxofvng rồpcsei!”

Tầpcsen Phi nhìmczqn ôjsjy, đrkhbúpsnung làajgg đrkhbãpcse hỏxofvng rồpcsei.

“Làajggm sao đrkhbâqszgy?” Mặxzszc Thiêngsbn Vũatvf nhìmczqn Tầpcsen Phi, trêngsbn mặxzszt nởpdjp nụjfcjantsdhmni ranh mãpcsenh.

Tầpcsen Phi nhìmczqn trờdhmni mưantsa bêngsbn ngoàajggi, thựitxpc ra đrkhbâqszgu cóqfgkantsa lớwnogn, chạztmzy hai bưantswnogc làajgg tớwnogi xe, nhưantsng côjsjy khôjsjyng thểxxzlajggo nóqfgki thẳwunfng ra nhưants vậmtioy.

“Hay làajgg tốwpjii nay anh đrkhbflxeng…”

“Ừxxzl.”

qfgki xong, Mặxzszc Thiêngsbn Vũatvf liềpsiin quay ngưantsdhmni đrkhbi thẳwunfng vàajggo phòbppung.

Tầpcsen Phi đrkhbkwrtng sữncftng tạztmzi chỗlfyn, côjsjybppun chưantsa kịlfynp nóqfgki xong! Anh đrkhbpcseng ýzemxqfgk dứkwrtt khoázzhkt quázzhk chăpfpvng?

Bữncfta tốwpjii làajgg do Tầpcsen Phi đrkhbífyvuch thâqszgn nấrsmsu, côjsjy nấrsmsu hai bázzhkt mìmczq, Mặxzszc Thiêngsbn Vũatvf ăpfpvn rấrsmst ngon miệpfpvng.

Anh còbppun nhớwnog sau khi kếsfydt hôjsjyn, Tầpcsen Phi từflxeng mờdhmni anh vềpsii nhàajgg ăpfpvn cơcwfem nhưantsng anh chưantsa ăpfpvn mộwunft lầpcsen nàajggo, khôjsjyng ngờdhmnjsjy nấrsmsu ăpfpvn ngon tớwnogi vậmtioy.

Buổkwrti tốwpjii, Tầpcsen Phi lấrsmsy trong tủncft ra mộwunft bộwunf chăpfpvn mềpsiin, chuẩhnspn bịlfyn đrkhbi dọtqlin dẹcwfep phòbppung kházzhkch

Mặxzszc Thiêngsbn Vũatvf đrkhbkwrtng ởpdjp ngoàajggi cửqmeoa phòbppung kházzhkch nhìmczqn theo côjsjy.

“Phòbppung nàajggy trưantswnogc đrkhbâqszgy khôjsjyng cóqfgk ngưantsdhmni ởpdjp, sau khi em tớwnogi thìmczq ngủncftpdjp phòbppung chífyvunh, anh ngủncft tạztmzm ởpdjp đrkhbâqszgy mộwunft đrkhbêngsbm.”

Tầpcsen Phi vừflxea trảantsi ga giưantsdhmnng, vừflxea nóqfgki.

Dọtqlin dẹcwfep xong, côjsjyantswnogc ra cửqmeoa, “Anh ngủncft sớwnogm đrkhbi!”

Mộwunft tay Mặxzszc Thiêngsbn Vũatvf chắqxuxn ngang cửqmeoa, chặxzszn đrkhbưantsdhmnng đrkhbi củncfta Tầpcsen Phi.

“Anh ngủncft phòbppung nàajggy, em thìmczq sao?”

“Em ởpdjp phòbppung bêngsbn cạztmznh.”

“Em khôjsjyng ngủncftzmhtng anh sao?” Mặxzszc Thiêngsbn Vũatvffyvu dỏxofvm hỏxofvi lạztmzi.

Hai mázzhk Tầpcsen Phi ửqmeong hồpcseng, côjsjy vẫntnhn luôjsjyn trốwpjin trázzhknh vấrsmsn đrkhbpsiiajggy, khôjsjyng ngờdhmn Mặxzszc Thiêngsbn Vũatvf lạztmzi hỏxofvi thẳwunfng ra nhưants vậmtioy.

Họtqliajgg vợxolf chồpcseng màajgg!

- -- Hếsfydt ---

Chúc các bạn đọc truyện vui vẻ.