Nụ Hôn Của Sói

Chương 40 : Tình yêu không có tội (Kết)

    trước sau   
Nếuldyu côiycd khôiycdng hốqwasi hậxefzn thìcuhd đrppdêlcdym nay hắrxxmn sẽnbed cho côiycd hiểzzoau thếuldybohuo làbohu mộafcht ngưpugxjibei đrppdàbohun ôiycdng đrppdíjibech thựkccdc! Hắrxxmn sẽnbed khắrxxmc sâldrou ba chữremi “An Dĩmbcb Phong” lêlcdyn ngưpugxjibei côiycd, mãrruai mãrruai khôiycdng thểzzoabohuo xoárrua đrppdi đrppdưpugxnbedc!

Mộafcht nụzlvwiycdn thậxefzt sâldrou, nồekxhng chárruay vàbohurruanh liệjkzqt, giốqwasng nhưpugxplxln mưpugxa lớcfwln giộafchi xuốqwasng trárruan côiycd, lôiycdng màbohuy côiycd, márruaiycd… cuốqwasi cùwzelng làbohuiycdi côiycd, cứuldy giộafchi tớcfwli tấzwpfp.

Đhihnôiycdi môiycdi côiycd tuyệjkzqt đrppdwqhdp nhưpugx đrppdrrua hồekxhng mớcfwli nởsrzq, cứuldy mặsrzqc cho hắrxxmn chiếuldym lấzwpfy, cưpugxcfwlp đrppdi hưpugxơplxlng thơplxlm trêlcdyn đrppdóbtiw. Tay hắrxxmn thoảekxh sứuldyc vuốqwast ve bầxfwju ngựkccdc mềrxxmm mạgraoi củeveja côiycd, giốqwasng nhưpugx hắrxxmn vẫxrltn luôiycdn khao khárruat. Hắrxxmn khiếuldyn hơplxli thởsrzqiycd trởsrzqlcdyn gấzwpfp gárruap, từevejng thớcfwl thịrkmct run lêlcdyn trong sựkccd mấzwpft kiểzzoam soárruat củeveja hắrxxmn.

Khárruat vọyjocng mãrruanh liệjkzqt chiếuldym hữremiu toàbohun bộafch thâldron thểzzoa củeveja côiycd đrppdang bừevejng bừevejng trong hắrxxmn, hắrxxmn khôiycdng thểzzoa kiểzzoam soárruat đrppdưpugxnbedc bảekxhn thâldron nữremia, hắrxxmn cởsrzqi khuy vàbohukccdo chiếuldyc quầxfwjn cảekxhnh phụzlvwc hoàbohun toàbohun khôiycdng phùwzel hợnbedp vớcfwli thâldron hìcuhdnh gợnbedi cảekxhm củeveja côiycd xuốqwasng. Chiếuldyc quầxfwjn ren màbohuu đrppden che khu vựkccdc huyềrxxmn bíjibe giữremia hai châldron côiycd. Hắrxxmn chưpugxa bao giờjibe nghĩmbcb rằztfvng cárruai màbohuu đrppden nghiệjkzqp chưpugxcfwlng ấzwpfy lạgraoi tuyệjkzqt đrppdwqhdp đrppdếuldyn thếuldy trêlcdyn cơplxl thểzzoaiycd

Mộafcht dòveozng khoárruai cảekxhm lan truyềrxxmn khắrxxmp ngưpugxjibei hắrxxmn, tấzwpft cảekxhhihn tríjibe đrppdrxxmu tan biếuldyn hếuldyt, hắrxxmn chỉhfkx muốqwasn nhanh chóbtiwng cóbtiw đrppdưpugxnbedc côiycd, nhanh chóbtiwng cởsrzqi toàbohun bộafch y phụzlvwc trêlcdyn ngưpugxjibei hắrxxmn, cárruanh tay hắrxxmn, mởsrzq đrppdxfwju gốqwasi côiycd, quỳafch giữremia hai châldron côiycd.

bohun tay hắrxxmn men theo châldron côiycd tiếuldyn lêlcdyn phíjibea trêlcdyn… Đhihnôiycdi châldron tròveozn trịrkmca củeveja côiycd bắrxxmt đrppdxfwju run lêlcdyn, tay côiycd siếuldyt chặsrzqt lấzwpfy ga giưpugxjibeng… Phảekxhn ứuldyng củeveja côiycdbohung làbohum márruau hắrxxmn sôiycdi tràbohuo, hắrxxmn kékccdo nốqwast chiếuldyc quầxfwjn ren củeveja côiycd xuốqwasng…


Khuôiycdn mặsrzqt côiycdbohung trởsrzqlcdyn ửplxlng hồekxhng. Árppdnh mắrxxmt lạgraonh lùwzelng khi mớcfwli quen đrppdãrrua khôiycdng còveozn nữremia, giờjibe đrppdâldroy trong đrppdôiycdi mắrxxmt cóbtiw chúeytwt hoảekxhng loạgraon củeveja côiycd chỉhfkxveozn lạgraoi hìcuhdnh ảekxhnh hắrxxmn.

“Sợnbed khôiycdng?”

iycd gậxefzt gậxefzt đrppdxfwju, ngưpugxjibei lạgraoi run lêlcdyn.

Hắrxxmn khẽnbedpugxjibei, lúeytwc nàbohuy đrppdâldroy côiycd mớcfwli giốqwasng mộafcht côiycdrruai thựkccdc sựkccd, yếuldyu đrppduốqwasi vôiycdwzelng, mong đrppdnbedi sựkccd dịrkmcu dàbohung vàbohu che chởsrzq củeveja hắrxxmn…

Hắrxxmn si mêlcdy nhìcuhdn nơplxli màbohucuhdnh mong chờjibe nhấzwpft, cốqwas gắrxxmng kìcuhdm nékccdn sựkccdjibech đrppdafchng trong lòveozng, đrppdèjzqnlcdyn ngưpugxjibei côiycd, môiycdi vàbohupugxafchi hắrxxmn lưpugxcfwlt qua từevejng chỗgsxt gợnbedi cảekxhm nhấzwpft, cho đrppdếuldyn khi tay côiycd vịrkmcn lêlcdyn lưpugxng hắrxxmn, ngưpugxjibei côiycd árruap sárruat vàbohuo ngựkccdc hắrxxmn, ngựkccdc côiycd nhấzwpfp nhôiycdcuhd thởsrzq mạgraonh, côiycd cắrxxmn chặsrzqt môiycdi vàbohu khẽnbedlcdyn lêlcdyn…

Hắrxxmn hôiycdn lêlcdyn môiycdi côiycd, chầxfwjm chậxefzm lưpugxcfwlt qua bụzlvwng dưpugxcfwli, rồekxhi đrppdếuldyn khu vựkccdc huyềrxxmn bíjibe đrppdóbtiw.

“Ưrrua…” Côiycd khẽnbedlcdyn, nhìcuhdn hắrxxmn vớcfwli árruanh mắrxxmt khẩljrun khoảekxhn.

Tuy côiycd khôiycdng nóbtiwi ra khao khárruat củeveja mìcuhdnh, nhưpugxng phầxfwjn dưpugxcfwli nóbtiwng bỏfjdung ấzwpfm ưpugxcfwlt đrppdãrruabtiwi cho hắrxxmn biếuldyt rằztfvng côiycd đrppdãrrua bịrkmc hắrxxmn làbohum cho mêlcdy loạgraon, côiycd khôiycdng còveozn thấzwpfy sợnbedrruai nữremia, ngưpugxnbedc lạgraoi, côiycd đrppdang ham muốqwasn hắrxxmn, muốqwasn hắrxxmn tiếuldyn vàbohuo, lấzwpfp đrppdxfwjy chỗgsxt trốqwasng củeveja côiycd.

“Cóbtiw muốqwasn khôiycdng?” Hắrxxmn cốqwas ýhihn hỏfjdui.

Mặsrzqt côiycdbohung đrppdfjdu, thẹwqhdn thùwzelng trárruanh árruanh mắrxxmt xấzwpfu xa củeveja hắrxxmn.

iycd chợnbedt nhớcfwl lạgraoi lầxfwjn đrppdxfwju tiêlcdyn ởsrzq sởsrzq cảekxhnh sárruat, lúeytwc đrppdóbtiwiycd hoàbohun toàbohun lạgraonh lùwzelng vớcfwli hắrxxmn, ngay cảekxh đrppdếuldyn mộafcht câldrou cũychwng khôiycdng thèjzqnm nóbtiwi, vậxefzy màbohueytwc nàbohuy đrppdâldroy, côiycd lạgraoi đrppdang nằztfvm dưpugxcfwli cơplxl thểzzoa hắrxxmn mặsrzqc cho hắrxxmn hàbohunh đrppdafchng…

Hắrxxmn hưpugxng phấzwpfn, tiếuldyn sâldrou vàbohuo “đrppdưpugxjibeng hầxfwjm sâldrou kíjiben” đrppdóbtiw củeveja côiycd

“A!” Đhihnôiycdi châldron côiycd khékccdp lạgraoi, kẹwqhdp chặsrzqt tay hắrxxmn.


“Khôiycdng đrppdưpugxnbedc!”

“Ồremi!” Hắrxxmn chốqwasng tay rồekxhi nằztfvm ghékccd ngưpugxjibei bêlcdyn cạgraonh côiycd, tay kia vẫxrltn đrppdzzoa nguyêlcdyn ởsrzq chỗgsxt đrppdóbtiw.

“Cảekxhnh sárruat Tưpugx Đhihnekxh, sao em khôiycdng hỏfjdui anh: Muốqwasn đrppdxfwju thúeytw tộafchi gìcuhd?”

iycd tròveozn mắrxxmt nhìcuhdn hắrxxmn vớcfwli árruanh mắrxxmt yêlcdyu ghékccdt lẫxrltn lộafchn. Hắrxxmn cưpugxjibei xấzwpfu xa, hai ngóbtiwn tay tiếuldyp tụzlvwc tiếuldyn sâldrou vàbohuo lãrruanh đrppdrkmca bíjibeljrun đrppdóbtiw

“Nữremi cảekxhnh sárruat!” Hắrxxmn tiếuldyn đrppdếuldyn hôiycdn márruaiycd. “Em làbohu mộafcht nữremi cảekxhnh sárruat tốqwast?”

iycd mởsrzq miệjkzqng, khôiycdng ngăplxln đrppdưpugxnbedc tiếuldyng rêlcdyn cùwzelng hơplxli thởsrzq gấzwpfp gárruap.

Hắrxxmn cưpugxjibei, đrppdxfwju lưpugxafchi liếuldym lêlcdyn nhũychw hoa mềrxxmm mạgraoi củeveja côiycd.

“Em nóbtiwi xem thếuldybohuy đrppdãrrua đrppdưpugxnbedc coi làbohu quấzwpfy rốqwasi tìcuhdnh dụzlvwc chưpugxa? Khôiycdng biếuldyt phảekxhi ngồekxhi tùwzel bao lâldrou?”

iycd nhắrxxmm mắrxxmt, bấzwpft giárruac gồekxhng ngưpugxjibei lêlcdyn, hoàbohun toàbohun chìcuhdm đrppdrxxmm vàbohuo cõrsfwi mêlcdy loạgraon.

Tay hắrxxmn đrppdãrrua thấzwpfm ưpugxcfwlt, cảekxhm giárruac nhưpugx đrppdùwzeli côiycd đrppdang bắrxxmt đrppdxfwju co rúeytwt, cơplxl thểzzoaiycd đrppdang bắrxxmt đrppdxfwju phốqwasi hợnbedp chuyểzzoan đrppdafchng cùwzelng ngóbtiwn tay hắrxxmn, “đrppdưpugxjibeng hầxfwjm sâldrou kíjiben” đrppdóbtiwychwng đrppdang mởsrzq rộafchng ra, côiycd đrppdãrrua gầxfwjn đrppdếuldyn cao tràbohuo rồekxhi.

Ngưpugxjibei nàbohuo đrppdóbtiw từevejng nóbtiwi vớcfwli hắrxxmn, lầxfwjn đrppdxfwju tiêlcdyn củeveja mộafcht côiycdrruai, tuy đrppdau đrppdcfwln nhưpugxng rấzwpft khoárruai lạgraoc.

Hắrxxmn rúeytwt tay, kékccdo hai châldron côiycd giạgraong ra, dụzlvwc vọyjocng hừevejng hựkccdc từevejldrou đrppdang chầxfwjm chậxefzm tiếuldyn sâldrou vàbohuo cơplxl thểzzoaveozn nóbtiwng bỏfjdung hơplxln cảekxh hắrxxmn.

“Ưrrua…”

“A…”

Họyjocwzelng rêlcdyn lêlcdyn, lúeytwc côiycd bịrkmcjibech đrppdafchng bởsrzqi mộafcht khoárruai cảekxhm đrppdsrzqc biệjkzqt cũychwng làbohueytwc hắrxxmn đrppdêlcdylcdy tộafcht đrppdafch.

Hắrxxmn từevejng khoe khoang vớcfwli ngưpugxjibei khárruac rằztfvng mìcuhdnh rấzwpft biếuldyt kiềrxxmm chếuldy trong quan hệjkzq nam nữremibohu “coi thưpugxjibeng” sựkccd truỵvnpk lạgraoc củeveja ngưpugxjibei khárruac! Câldrou trảekxh lờjibei màbohu hắrxxmn nhậxefzn đrppdưpugxnbedc làbohu: “Đhihnzwpfy làbohubohuy chưpugxa thửplxl thôiycdi!”

eytwc đrppdóbtiw hắrxxmn vẫxrltn khôiycdng phụzlvwc. Bâldroy giờjibe thìcuhd hắrxxmn đrppdãrrua biếuldyt, cơplxl thểzzoa phụzlvw nữremibohu mộafcht sựkccd tậxefzn hưpugxsrzqng rấzwpft đrppdsrzqc biệjkzqt, quárruajibech thíjibech!

Sựkccd mềrxxmm mạgraoi khôiycdng thểzzoapugxsrzqng tưpugxnbedng đrppdưpugxnbedc, sựkccd dồekxhn ékccdp nóbtiwng bỏfjdung vàbohu siếuldyt chặsrzqt khiếuldyn hắrxxmn cóbtiw cảekxhm giárruac nhưpugx trờjibei long đrppdzwpft lởsrzq!

Trong lúeytwc tiếuldyn sâldrou vàbohuo, hắrxxmn cảekxhm nhậxefzn đrppdưpugxnbedc từevejng lớcfwlp ngăplxln, mạgraonh hơplxln mộafcht chúeytwt, ngưpugxjibei côiycd lạgraoi càbohung khékccdp lạgraoi, côiycd cau màbohuy, hàbohum răplxlng trắrxxmng muốqwast cắrxxmn lêlcdyn đrppdôiycdi môiycdi đrppdfjdu hồekxhng, hắrxxmn nhìcuhdn côiycdbohu thoárruang cảekxhm thấzwpfy khôiycdng đrppdàbohunh lòveozng… Ngọyjocn lửplxla dụzlvwc vọyjocng dịrkmcu bớcfwlt mộafcht chúeytwt…

Sựkccd cọyjocrruat làbohum cho hắrxxmn hưpugxng phấzwpfn đrppdếuldyn đrppdafch muốqwasn hékccdt lêlcdyn, tấzwpft cảekxhrruac dâldroy thầxfwjn kinh bịrkmcjibech thíjibech mạgraonh, đrppdóbtiwbohu mộafcht khoárruai cảekxhm khôiycdng từevej ngữremibohuo cóbtiw thểzzoa diễekxhn tảekxh đrppdưpugxnbedc.

iycdychwng thưpugx giãrruan hơplxln nhiềrxxmu, cơplxl thểzzoa khôiycdng căplxlng cứuldyng nhưpugxeytwc hắrxxmn mớcfwli xâldrom nhậxefzp nữremia. Hắrxxmn tiếuldyn sâldrou vàbohuo lớcfwlp ngăplxln cárruach cuốqwasi cùwzelng, muốqwasn phárrua tan nóbtiw, tậxefzn hưpugxsrzqng hếuldyt mìcuhdnh lãrruanh đrppdrkmca chưpugxa từevejng cóbtiw ai chạgraom đrppdếuldyn.

“Thuầxfwjn àbohu…” Hắrxxmn hỏfjdui côiycd. “Em cóbtiw sợnbed đrppdau khôiycdng?”

iycd nhìcuhdn hắrxxmn, ôiycdm chặsrzqt cơplxl thểzzoa hắrxxmn. “Khôiycdng sao, em khôiycdng sợnbed…”

Hắrxxmn run lêlcdyn, dùwzelng sứuldyc phárrua vỡafch tấzwpft cảekxh nhữreming lớcfwlp ngăplxln cárruach, toàbohun bộafch dụzlvwc vọyjocng xấzwpfm chiếuldym cơplxl thểzzoaiycd.

“Ưrrua…” Côiycdlcdyn rỉhfkx, nhịrkmcp thởsrzq gấzwpfp gárruap.

iycd đrppdãrrua đrppdưpugxnbedc huấzwpfn luyệjkzqn rấzwpft nhiềrxxmu năplxlm, trảekxhi qua mọyjoci sựkccd đrppdau đrppdcfwln, nhưpugxng thựkccdc sựkccd chưpugxa bao giờjibe trảekxhi qua kiểzzoau đrppdau đrppdcfwln nàbohuy. Nóbtiw giốqwasng nhưpugx cảekxhm giárruac tấzwpft cảekxhrruac dâldroy thầxfwjn kinh củeveja côiycd bỗgsxtng bịrkmckccdo đrppduldyt, têlcdy liệjkzqt, chỉhfkx cầxfwjn chạgraom nhẹwqhd mộafcht chúeytwt thôiycdi cũychwng cóbtiw thểzzoa tan tàbohunh.

“Anh yêlcdyu em!” Giọyjocng run run củeveja hắrxxmn vang khắrxxmp căplxln phòveozng. “Anh yêlcdyu em! Anh yêlcdyu em!”

iycdpugxjibei: “Anh muốqwasn thếuldybohuo thìcuhd sẽnbed nhưpugx thếuldy đrppdóbtiw, chỉhfkx cầxfwjn anh thoảekxhrruan…”

wzelbtiw đrppdau thếuldybohuo đrppdi nữremia thìcuhdychwng khôiycdng làbohucuhd trong tiếuldyng gọyjoci tìcuhdnh yêlcdyu mãrruanh liệjkzqt nàbohuy.

Bấzwpft cứuldy thứuldycuhdychwng cóbtiw thểzzoa vứuldyt bỏfjdu, tộafchi árruac nàbohuo cũychwng cóbtiw thểzzoa tha thứuldy! Chỉhfkxcuhd mộafcht chữremi: Yêlcdyu!

Bởsrzqi tìcuhdnh yêlcdyu khôiycdng cóbtiw tộafchi!

Chúc các bạn đọc truyện vui vẻ.