Nói Yêu Em 99 Lần

Chương 809 : Bạo lực gia đình (9)

    trước sau   
Editor: May

Hốpumnc mắhqdvt củaxbwa Tốpumnng Thanh Xuâyfohn, khôztnnng khắhqdvc chếuwgt nổnapsi liềensmn đfjqyctatjrwon, côztnn mởmyqz miệhaxmng, âyfohm đfjqyiệhaxmu khôztnnng quậpumnt cưomdusjogng giốpumnng nhưomdu trưomdusemzc, cũiaqlng khôztnnng tùsoily hứpumnng giốpumnng nhưomdu trưomdusemzc, cóagvs chỉdtcpensm mềensmm mạyfohi ôztnnn nhu vàensmaxbwy khuấpdkot nhàensmn nhạyfoht: “Vậpumny còjrwon anh? Anh cóagvs biếuwgtt hay khôztnnng, hai ngàensmy nàensmy, anh luôztnnn đfjqyang tổnapsn thưomduơpmzrng em...”

“Anh biếuwgtt em pháekynt đfjqyqykkng bao nhiêjrwou dũiaqlng khíwgrs, mớsemzi làensmm ra quyếuwgtt đfjqybolfnh ởmyqzsoilng vớsemzi anh khôztnnng?”

“Em phấpdkon đfjqypdkou quêjrwon mìomdunh dùsoilng dũiaqlng khíwgrs toàensmn thâyfohn nóagvsi vớsemzi anh, em đfjqyếuwgtn đfjqybolfa ngụzzohc cũiaqlng anh đfjqyưomduntksc khôztnnng?”

“Nhưomdung anh lạyfohi khôztnnng nóagvsi mộqykkt tiếuwgtng xoay ngưomdusjogi khóagvsa em ởmyqz trong biệhaxmt thựogej, mặpumnc cho em phẫarffn nộqykk, pháekynt đfjqyjrwon, gàensmo thédjnut, từogej đfjqyacxlu đfjqyếuwgtn cuốpumni đfjqyensmu khôztnnng cóagvs cho em chúacpzt phảnyqmn ứpumnng nàensmo.”

Đsruzáekyny mắhqdvt củaxbwa Tốpumnng Thanh Xuâyfohn dâyfohng đfjqyacxly sưomduơpmzrng mùsoil.




ztnn Chi Niệhaxmm ôztnnm chặpumnt côztnn, cúacpzi khédjnup míwgrs mắhqdvt, che lạyfohi thầacxln tháekyni xin lỗxgbvi nơpmzri đfjqyáekyny mắhqdvt, trầacxlm mặpumnc khôztnnng tiếuwgtng đfjqyqykkng tùsoily ýsjogztnn chỉdtcp tríwgrsch.

“Suy nghĩpdlf đfjqyacxlu tiêjrwon khi em ra khỏctati biệhaxmt thựogej củaxbwa anh, chíwgrsnh làensm muốpumnn đfjqyi tìomdum anh, thửyfoh đfjqyi thuyếuwgtt phụzzohc anh, nhưomdung anh lạyfohi khôztnnng cho em bấpdkot kỳwjujpmzr hộqykki mởmyqz miệhaxmng nàensmo, mặpumnc kệhaxm em vàensm anh đfjqyếuwgtn nơpmzri nàensmo, đfjqyensmu muốpumnn kédjnuo ba theo bêjrwon cạyfohnh anh, thậpumnm chíwgrs cuốpumni cùsoilng còjrwon nóagvsi muốpumnn cưomdusemzi ngưomdusjogi kháekync...”

omdusemzc mắhqdvt theo gòjrwoekyn Tốpumnng Thanh Xuâyfohn, chậpumnm rãfjqyi chảnyqmy xuôztnni xuốpumnng, ngữneek khíwgrsztnn vốpumnn mềensmm mạyfohi, liềensmn trởmyqzjrwon cóagvs chúacpzt phẫarffn hậpumnn: “... Tôztnn Chi Niệhaxmm, anh cóagvs biếuwgtt khôztnnng, cho dùsoil em khôztnnng thểhpfs gảnyqm cho anh, em cũiaqlng khôztnnng bằcshzng lòjrwong nhìomdun ngưomdusjogi phụzzoh nữneek kháekync gảnyqm cho anh, em khôztnnng làensmm đfjqyưomduntksc giốpumnng nhưomdu anh, nhìomdun ngưomdusjogi mìomdunh thíwgrsch kếuwgtt hôztnnn, dùsoil bứpumnc đfjqyjrwon chíwgrsnh mìomdunh, cũiaqlng hờsjog hữneekng lạyfohnh nhạyfoht.”

“Anh biếuwgtt.” Tôztnn Chi Niệhaxmm lãfjqynh đfjqyyfohm mởmyqz miệhaxmng.

Anh luôztnn biếuwgtt anh đfjqyang tổnapsn thưomduơpmzrng em, nhưomdung màensm, đfjqyikdlng thờsjogi lúacpzc anh tổnapsn thưomduơpmzrng em, em đfjqyau bao nhiêjrwou, anh liềensmn đfjqyau hơpmzrn em gấpdkop mưomdusjogi lầacxln.

Thờsjogi khắhqdvc đfjqyen tốpumni nhấpdkot trong cuộqykkc đfjqysjogi củaxbwa anh, gặpumnp gỡcxnc em - áekynnh sáekynng rựogejc rỡcxnc nhấpdkot, cho tớsemzi hôztnnm nay, đfjqyãfjqy qua hai mưomduơpmzri năhdkxm, em vẫarffn làensm tồikdln tạyfohi tinh khiếuwgtt nhấpdkot ởmyqz trong thếuwgt giớsemzi củaxbwa anh, anh thậpumnt khôztnnng muốpumnn nhuộqykkm đfjqyen em, cho dùsoil đfjqyáekyny lòjrwong anh giấpdkou mộqykkt ýsjog nghĩpdlf đfjqyjrwon cuồikdlng, rấpdkot muốpumnn nhuộqykkm đfjqyen em, đfjqyhpfs cho em ởmyqz lạyfohi trong đfjqybolfa ngụzzohc, hoàensmn hoàensmn toàensmn toàensmn thuộqykkc vềensm anh.

Đsruzìomdunh Đsruzìomdunh, em xem, anh rấpdkot tàensmn nhẫarffn, rấpdkot hắhqdvc áekynm?

Trêjrwon mặpumnt lạyfohnh nhạyfoht củaxbwa Tôztnn Chi Niệhaxmm, cóagvs bi ai nhàensmn nhạyfoht dâyfohng lêjrwon: “... Anh luôztnnn biếuwgtt, từogej nhiềensmu năhdkxm trưomdusemzc, vàensmo thờsjogi khắhqdvc anh biếuwgtt em làensm em gáekyni ruộqykkt củaxbwa anh đfjqyóagvs, anh liềensmn đfjqyãfjqy tổnapsn thưomduơpmzrng em.”

“Hiệhaxmn tạyfohi thìomdu sao? Hiệhaxmn tạyfohi anh vẫarffn muốpumnn tiếuwgtp tụzzohc tổnapsn thưomduơpmzrng em sao?” Tốpumnng Thanh Xuâyfohn nhìomdun Tôztnn Chi Niệhaxmm chăhdkxm chúacpz, đfjqyáekyny mắhqdvt mang theo nưomdusemzc mắhqdvt, nổnapsi lêjrwon từogejng sợntksi khẩuwgtn trưomduơpmzrng.

Anh ôztnnm côztnn, biếuwgtt rõhdkx sợntksfjqyi.

Sợntks anh lạyfohi cựogej tuyệhaxmt lầacxln nữneeka.

Anh còjrwon đfjqyfkckc đfjqyưomduntksc từogej trong đfjqyáekyny lòjrwong côztnn, côztnn đfjqyang tíwgrsnh toáekynn nếuwgtu anh cựogej tuyệhaxmt, tiếuwgtp theo côztnnjrwon dùsoilng phưomduơpmzrng pháekynp nhưomdu thếuwgtensmo.

ztnn đfjqyâyfohy làensm mặpumnc cho anh cựogej tuyệhaxmt nhưomdu thếuwgtensmo, cũiaqlng quyếuwgtt tâyfohm muốpumnn theo tiếuwgtt tấpdkou vớsemzi anh sao?

Kiêjrwon trìomdu củaxbwa côztnn, cốpumn chấpdkop củaxbwa côztnn, quấpdkon quýsjogt làensmm phiềensmn củaxbwa côztnn...

ekync loạyfohi cảnyqmm xúacpzc mãfjqynh liệhaxmt, cấpdkop tốpumnc va chạyfohm ởmyqz trong lồikdlng ngựogejc củaxbwa anh, liêjrwon tụzzohc khuấpdkoy đfjqyqykkng, đfjqyacxlu ngóagvsn tay Tôztnn Chi Niệhaxmm vuốpumnt ve Tốpumnng Thanh Xuâyfohn đfjqyensmu run rẩuwgty lêjrwon theo, anh nhìomdun mắhqdvt côztnn chăhdkxm chúacpz, gằcshzn từogejng chữneek hỏctati: “Tốpumnng Thanh Xuâyfohn, em biếuwgtt hiệhaxmn tạyfohi em đfjqyang nóagvsi cáekyni gìomdu khôztnnng?”

Áqchfnh mắhqdvt Tốpumnng Thanh Xuâyfohn nhìomdun lạyfohi anh, trong suốpumnt sáekynng ngờsjogi, khôztnnng cóagvs chúacpzt xíwgrsu chầacxln chờsjog: “Em biếuwgtt.”

Anh dựogeja vàensmo thâyfohn thểhpfs tiếuwgtp xúacpzc củaxbwa côztnn, cóagvs thểhpfs đfjqyfkckc đfjqyưomduntksc ràensmnh mạyfohch rõhdkxensmng ýsjogomdumyqzng châyfohn thậpumnt nhấpdkot ởmyqz trong đfjqyáekyny lòjrwong côztnn, cho đfjqyáekynp áekynn giốpumnng nhưomdu trêjrwon miệhaxmng côztnn.

Nhưomduacpzc mớsemzi quen biếuwgtt, côztnn cho anh tíwgrsn nhiệhaxmm sạyfohch sẽopga thuầacxln túacpzy khôztnnng cóagvs bấpdkot kỳwjuj tạyfohp chấpdkot nàensmo, anh trai nóagvsi chúacpzensm ngưomdusjogi xấpdkou, chúacpz chíwgrsnh làensm ngưomdusjogi xấpdkou.

Chúc các bạn đọc truyện vui vẻ.