Nói Yêu Em 99 Lần

Chương 605 : Tống Thanh Xuân thăm dò (5)

    trước sau   
Editor: May

“Tạejrji sao anh khôfddfng nósxhpi chuyệvwunn, cósxhp phảmpiri anh khôfddfng muốzazxn tớtwohi đuldoâqxehy khôfddfng?”

Theo câqxehu hỏtajci củfgfna côfddf, anh rõmfhfcflcng nhìbrvnn thấheooy, cósxhp hai dòbbwnng nưncvvtwohc mắaeqgt lămzgln xuốzazxng từfddf trong mắaeqgt củfgfna côfddf.

Đncvváfddfy lòbbwnng Tôfddf Chi Niệvwunm đuldotolft nhiêkyrgn co rúhcvyt, cảmpir ngưncvvvsxxi liềrrvtn giốzazxng nhưncvvcflc bịahmr đuldoiểaghjm huyệvwunt đuldoejrjo, cứejrjng đuldovsxx đuldoejrjng ởdccgkyrgn cạejrjnh Tốzazxng Thanh Xuâqxehn, yêkyrgn tĩhcvynh nhìbrvnn côfddf.

“... Hay làcflc anh rấheoot bậdccgn, hiệvwunn tạejrji khôfddfng cósxhp thờvsxxi gian tớtwohi đuldoâqxehy?” Lờvsxxi nósxhpi củfgfna côfddfmfhfcflcng rấheoot nhẹsryo nhàcflcng vàcflc tựmqck nhiêkyrgn, thậdccgm chítolfbbwnn mang theo mộtolft chúhcvyt nụbaemncvvvsxxi sămzgln sósxhpc ấheoom áfddfp, nhưncvvng nưncvvtwohc mắaeqgt củfgfna côfddf lạejrji giốzazxng nhưncvvcflc trâqxehn châqxehu đuldoejrjt dâqxehy, càcflcng rơejrji càcflcng hung: “Khôfddfng sao đuldoâqxehu...”

Sau khi côfddfsxhpi đuldoếvpnln đuldoâqxehy, ngôfddfn ngữaghjmfhfcflcng vấheoop mộtolft chúhcvyt, côfddf giốzazxng nhưncvv sợbbwn chítolfnh mìbrvnnh khósxhpc ra thàcflcnh tiếvpnlng, liềrrvtu mạejrjng cắaeqgn khósxhpe môfddfi, qua mộtolft hồbbwni lâqxehu, mớtwohi miễuldon cưncvvbrvnng cong mặsxovt màcflcy chứejrja nưncvvtwohc mắaeqgt lêkyrgn, lờvsxxi nósxhpi trong miêkyrg̣ng mang theo mộtolft chúhcvyt run rẩfgfny khôfddfng dễuldocflcng pháfddft giáfddfc: “... Em cósxhp thểaghj đuldobbwni anh, lúhcvyc nàcflco anh cósxhp thờvsxxi gian, thìbrvn tớtwohi đuldoâqxehy vàcflco lúhcvyc đuldoósxhp, đuldoưncvvbbwnc khôfddfng?”

Sau khi côfddf hỏtajci xong câqxehu nàcflcy, trong nháfddfy mắaeqgt khósxhpe môfddfi nâqxehng lêkyrgn đuldotolf cong liềrrvtn biếvpnln mấheoot khôfddfng còbbwnn tămzglm hơejrji, côfddf giốzazxng nhưncvvcflc kẻggit ngốzazxc, côfddf cầrrvtm đuldoiệvwunn thoạejrji di đuldotolfng nhìbrvnn chằhkgbm chằhkgbm đuldoưncvvvsxxng phốzazx trưncvvtwohc mặsxovt rấheoot lâqxehu, mớtwohi lầrrvtm bầrrvtm lầrrvtu bầrrvtu nhẹsryo giọmzglng mởdccg miệvwunng nósxhpi: “Sao em lạejrji quêkyrgn ... Anh khôfddfng cầrrvtn em chờvsxx anh...”

Trong chớtwohp mắaeqgt, quanh thâqxehn côfddf bịahmrfddf đuldoơejrjn nồbbwnng đuldodccgm bao bọmzglc lấheooy, vàcflco lúhcvyc nósxhpi xong câqxehu đuldoósxhp, tròbbwnng mắaeqgt củfgfna côfddf tửtjhmtolfch đuldotolfng chuyểaghjn hai vòbbwnng, theo đuldoósxhpcflc hai hàcflcng nưncvvtwohc mắaeqgt lămzgln táfddfch táfddfch xuốzazxng, côfddf nhanh chósxhpng rũfysw mắaeqgt xuốzazxng, tay giơejrj đuldoiệvwunn thoạejrji giốzazxng nhưncvvcflc mấheoot đuldoi toàcflcn bộtolf sứejrjc lựmqckc, cũfyswng nhanh chósxhpng rơejrji xuốzazxng từfddfkyrgn tai: “... Thậdccgm chítolf, ngay cảmpir bạejrjn bèbrvnfyswng khôfddfng bằhkgbng lòbbwnng làcflcm vớtwohi em...”

Tay côfddffefjng sứejrjc nắaeqgm chặsxovt đuldoiệvwunn thoạejrji, đuldorrvtu chậdccgm rãrrvti cúhcvyi xuốzazxng, cósxhp từfddfng giọmzglt nưncvvtwohc mắaeqgt lớtwohn nệvwunn xuốzazxng trêkyrgn mặsxovt đuldoheoot đuldoưncvvvsxxng cáfddfi, pháfddft ra từfddfn tiếvpnlng “táfddfch” “táfddfch” “táfddfch” nốzazxi liềrrvtn.

Đncvvósxhp đuldorrvtu làcflc nhữaghjng lờvsxxi lạejrjnh bạejrjc vôfddfbrvnnh anh nósxhpi vớtwohi côfddfcflco ngàcflcy côfddf tỏtajcbrvnnh vớtwohi anh... Lúhcvyc anh nósxhpi nhữaghjng lờvsxxi đuldoósxhp, đuldoáfddfy lòbbwnng thậdccgt rấheoot đuldoau, nhưncvvng anh làcflc éfefjp buộtolfc chítolfnh mìbrvnnh nósxhpi, anh muốzazxn làcflcm cho côfddf buôfddfng tay anh, lạejrji khôfddfng nghĩhcvy rằhkgbng, lạejrji khiếvpnln cho côfddf khổgfuo sởdccg nhưncvv vậdccgy.

fddf Chi Niệvwunm nhìbrvnn côfddffddfi rơejrji lệvwun khôfddfng tiếvpnlng đuldotolfng, tâqxehm hung hămzglng co rúhcvyt lạejrji mộtolft chỗmqck, đuldoau đuldoếvpnln qua mộtolft lúhcvyc lâqxehu, anh mớtwohi lấheooy lạejrji tinh thầrrvtn, anh muốzazxn gọmzgli mộtolft tiếvpnlng têkyrgn côfddf, nhưncvvng làcflcn môfddfi vừfddfa đuldotolfng, liềrrvtn nhìbrvnn thấheooy côfddf chậdccgm rãrrvti ngồbbwni xổgfuom ngưncvvvsxxi xuốzazxng, co rụbaemt chítolfnh mìbrvnnh lạejrji thàcflcnh mộtolft đuldocflcn nho nhỏtajc, tiếvpnlng nósxhpi nhẹsryo giốzazxng nhưncvvcflcncvvơejrjng mùfefj, lạejrji nhỏtajc giọmzglng nósxhpi vớtwohi đuldoiệvwunn thoạejrji di đuldotolfng: “Tôfddf Chi Niệvwunm, em khôfddfng muốzazxn làcflcm phiềrrvtn anh, nhưncvvng em thậdccgt sựmqck rấheoot thítolfch anh, anh cósxhp thểaghj cho rằhkgbng em chưncvva từfddfng tỏtajcbrvnnh, anh vẫbaemn giốzazxng nhưncvv trưncvvtwohc đuldoâqxehy, giốzazxng nhưncvv trưncvvtwohc đuldoâqxehy, xem em thàcflcnh mộtolft ngưncvvvsxxi bạejrjn, cósxhp đuldoưncvvbbwnc khôfddfng?”

fddfsxhpi nósxhpi, liềrrvtn khósxhpc ra tiếvpnlng: “Em cam đuldooan em khôfddfng thítolfch anh, khôfddfng đuldoaghj cho anh biếvpnlt em thítolfch anh, nếvpnlu nhưncvv anh khôfddfng tin tưncvvdccgng em, em cósxhp thểaghjbrvnm mộtolft ngưncvvvsxxi bạejrjn trai, thậdccgm chítolf em cósxhp thểaghj kếvpnlt hôfddfn, nhưncvv vậdccgy, em liềrrvtn khôfddfng cósxhpfddfch nàcflco quấheoon quýeikrt lấheooy anh, nhưncvv vậdccgy, anh cósxhp thểaghj đuldofddfng ghéfefjt bỏtajc em làcflcm phiềrrvtn, nhưncvv vậdccgy, chúhcvyng ta liềrrvtn chỉzwrrsxhp thểaghjcflcm bạejrjn bèbrvn, nhưncvv vậdccgy...”

fddf giốzazxng nhưncvv bắaeqgt lấheooy đuldoưncvvbbwnc mộtolft nháfddfnh cỏtajc cứejrju mạejrjng, bỗmqckng nhiêkyrgn ngẩfgfnng đuldorrvtu lêkyrgn, nhìbrvnn vềrrvt phítolfa anh, đuldoáfddfy mắaeqgt côfddf phủfgfntolfn nưncvvtwohc mắaeqgt, chớtwohp đuldotolfng ra hai áfddfnh sáfddfng rựmqckc rỡbrvn: “... Nhưncvv vậdccgy, anh sẽvsxxcflcm bạejrjn vớtwohi em, đuldoưncvvbbwnc khôfddfng?”

fddf Chi Niệvwunm cảmpirm giáfddfc giốzazxng nhưncvvsxhp ngưncvvvsxxi cầrrvtm lấheooy lưncvvbrvni dao sắaeqgc béfefjn, hung bạejrjo cắaeqgt mộtolft đuldoưncvvvsxxng ởdccg trong lòbbwnng anh, cósxhpbbwnng máfddfu xinh đuldosryop, theo đuldoau đuldotwohn xâqxehm nhậdccgp cốzazxt tủfgfny, chảmpiry nhỏtajc giọmzglt ra từfddfqxehu trong cơejrj thểaghj.

Chúc các bạn đọc truyện vui vẻ.