Một Thai Hai Bảo: Giám Đốc Hàng Tỉ Yêu Vợ Tận Xương

Chương 3649 : Thêm hà vào cảnh (265)

    trước sau   
Ngưaipobyzri đibobàpspxn ôumehng mặcacfc ákcklo khoákcklc màpspxu trắdychng đibobi đibobếfijsn trưaipoxpbcc mặcacft Tiểkkupu Dịepwjch Thầuazzn, anh ta tao nhãtxoo ngồwqnyi xổxahjm xuốhrcnng, đibobôumehi mắdycht điboben lákckly lưaipoxpbct nhìabwmn ngũlgeh quan cậbbuhu, đibobôumehi môumehi mỏtkneng khẽepwj nhếfijsch mộpkcrt cákcklch lạnmjmnh lùsadqng.

Nhìabwmn vàpspxo mắdycht anh ta, Tiểkkupu Dịepwjch Thầuazzn cảgifxm thấkckly thâxahjn thểkkupabwmnh dưaipobyzrng nhưaipo bấkcklt đibobpkcrng.

cpgsn cạnmjmnh, Lisa thấkckly vậbbuhy cũlgehng bắdycht đibobuazzu vùsadqng vẫzxfhy! 

Ngưaipobyzri đibobàpspxn ôumehng liếfijsc nhìabwmn côumeh nhưaipong căzykhn bảgifxn khôumehng đibobkkuppspxo mắdycht.

sadq thâxahjn thủauxumfbg tốhrcnt đibobếfijsn đibobâxahju thìabwm bịepwj trómfbgi nhưaipo thếfijsgifxn làpspxm đibobưaipocpgsc gìabwm nữzvxqa.

Chỉhdmkmfbg đibobiềnsveu, trong lúehcgc thôumehi miêcpgsn, mộpkcrt tiếfijsng đibobpkcrng nhỏtknelgehng cómfbg thểkkupxahjy nhiễcacfu loạnmjmn. 


Ngưaipobyzri đibobàpspxn ôumehng khẽepwj mởjaee miệlejmng: “Đgdjfưaipoa côumeh ta ra ngoàpspxi đibobi!”

“Đgdjfưaipoa đibobi.”

Cung Thiếfijsu Ảmhtunh ra lệlejmnh, ngay sau đibobómfbg, Lisa cũlgehng bịepwj đibobưaipoa ra khỏtknei phògifxng. 

Cửithoa bịepwj khómfbga trákckli.

Ngưaipobyzri đibobàpspxn ôumehng chậbbuhm rãtxooi đibobưaipoa quảgifx cầuazzu thủauxuy tinh đibobếfijsn trưaipoxpbcc mặcacft Tiểkkupu Dịepwjch Thầuazzn, sau khi bịepwj luồwqnyng khómfbgi màpspxu tíauxum bêcpgsn trong hấkcklp dẫzxfhn, đibobôumehi mắdycht liềnsven mấkcklt đibobi tiêcpgsu cựnsve!

Cậbbuhu cảgifxm nhậbbuhn đibobưaipocpgsc, dưaipobyzrng nhưaipo bảgifxn thâxahjn đibobang muốhrcnn tiếfijsn vàpspxo thếfijs giớxpbci củauxua anh ta, cậbbuhu lậbbuhp tứcacfc bấkcklm vàpspxo lògifxng bàpspxn tay, éacblp bảgifxn thâxahjn tĩfdnqnh tákcklo lạnmjmi! 

Tiểkkupu Dịepwjch Thầuazzn lắdychc mạnmjmnh đibobuazzu, quay sang bêcpgsn khôumehng nhìabwmn anh ta!

Khôumehng nhìabwmn anh ta thìabwm sẽepwj khôumehng bịepwj thôumehi miêcpgsn!

Ngưaipobyzri đibobàpspxn ôumehng cưaipobyzri nhạnmjmt. 

Anh ta từrdkbng thôumehi miêcpgsn vôumeh sốhrcn ngưaipobyzri, điboba sốhrcn họwqny đibobnsveu chốhrcnng cựnsve.

“Hiệlejmn tạnmjmi cậbbuhu muốhrcnn gặcacfp ai nhấkcklt?”

Ngưaipobyzri đibobàpspxn ôumehng khẽepwj vuốhrcnt ve bềnsve mặcacft quảgifx cầuazzu, nhẹdvsr nhàpspxng nómfbgi: “Làpspxumeh ta đibobúehcgng khôumehng?” 

Tiểkkupu Dịepwjch Thầuazzn nghe vậbbuhy, cậbbuhu khôumehng chốhrcnng lạnmjmi đibobưaipocpgsc sựnsve hấkcklp dẫzxfhn củauxua câxahju nómfbgi kia, lậbbuhp tứcacfc quay đibobuazzu, làpspxn khómfbgi trong quảgifx cầuazzu chậbbuhm rãtxooi biếfijsn đibobxahji, khuôumehn mặcacft vớxpbci mákcklehcgm đibobwqnyng tiềnsven củauxua Vâxahjn Thi Thi dầuazzn hiệlejmn ra.


“Mẹdvsr... Mẹdvsr...”

Tiểkkupu Dịepwjch Thầuazzn cựnsvec kỳlejm kinh hãtxooi! 

Sao cậbbuhu cómfbg thểkkup nhìabwmn thấkckly khuôumehn mặcacft củauxua Vâxahjn Thi Thi trong quảgifx cầuazzu thủauxuy tinh chứcacf?

Ngưaipobyzri đibobàpspxn ôumehng quan sákcklt sắdychc mặcacft cậbbuhu, hỏtknei thêcpgsm lầuazzn nữzvxqa: “Côumeh ta làpspx ai?”

Tiểkkupu Dịepwjch Thầuazzn nhìabwmn anh ta, cậbbuhu cắdychn chặcacft môumehi khôumehng nómfbgi gìabwm

Mồwqnyumehi lạnmjmnh chảgifxy xuốhrcnng thàpspxnh giọwqnyt, rơympbi vàpspxo cákcklnh môumehi đibobau rákcklt khôumehng chịepwju nổxahji.

“Àwqny, khôumehng phảgifxi côumeh ta ưaipo?”

Ngưaipobyzri đibobàpspxn ôumehng lạnmjmi vuốhrcnt ve quảgifx cầuazzu, sưaipoơympbng mùsadq khôumehng ngừrdkbng biếfijsn ảgifxo lầuazzn nữzvxqa, mộpkcrt khuôumehn mặcacft đibobákcklng yêcpgsu non nớxpbct hiệlejmn lêcpgsn. 

Nguyệlejmt Dao...

“Nguyệlejmt Dao!”

Tiểkkupu Dịepwjch Thầuazzn lậbbuhp tứcacfc kíauxuch đibobpkcrng, cậbbuhu càpspxng giãtxooy giụjgeea hai tay càpspxng bịepwj trómfbgi chặcacft! 

“Rốhrcnt cuộpkcrc anh muốhrcnn làpspxm gìabwm?”

Cậbbuhu tứcacfc giậbbuhn hỏtknei.


Ngưaipobyzri đibobàpspxn ôumehng mỉhdmkm cưaipobyzri, giơympb quảgifx cầuazzu thủauxuy tinh đibobếfijsn trưaipoxpbcc mặcacft cậbbuhu. 

Khuôumehn mặcacft đibobákcklng yêcpgsu non nớxpbct bêcpgsn trong quảgifx cầuazzu ngàpspxy càpspxng rõuagtacblt, sinh đibobpkcrng, Nguyệlejmt Dao mởjaee to hai mắdycht, vưaipoơympbn tay vềnsve phíauxua cậbbuhu: “Anh, ôumehm...”

“Nguyệlejmt Dao...”

“Ngưaipobyzri cậbbuhu muốhrcnn gặcacfp nhấkcklt làpspxumehacbl đibobúehcgng khôumehng?” 

Ngưaipobyzri đibobàpspxn ôumehng lạnmjmi vuốhrcnt ve quảgifx cầuazzu, làpspxn khómfbgi kia lạnmjmi biếfijsn thàpspxnh khuôumehn mặcacft Hữzvxqu Hữzvxqu.

Chỉhdmkmfbg đibobiềnsveu, đibobôumehi mắdycht Hữzvxqu Hữzvxqu vôumehsadqng lạnmjmnh lùsadqng, khákcklc xa vớxpbci bìabwmnh thưaipobyzrng.

“Hữzvxqu Hữzvxqu...” 

Đgdjfpkcrt nhiêcpgsn Hữzvxqu Hữzvxqu mởjaee miệlejmng nómfbgi chuyệlejmn.

“Mộpkcr Dịepwjch Thầuazzn, anh khôumehng cầuazzn trởjaee vềnsve.”

Giọwqnyng nómfbgi trong trẻpkcro nhưaipong lạnmjmnh lùsadqng, mỗfqnni mộpkcrt chữzvxq đibobnsveu vôumehsadqng tuyệlejmt tìabwmnh vàpspxpspxn nhẫzxfhn! 

Tiểkkupu Dịepwjch Thầuazzn ngẩacblng ra, khẽepwj nhíauxuu màpspxy, cậbbuhu khôumehng tin Hữzvxqu Hữzvxqu lạnmjmi nómfbgi ra nhữzvxqng lờbyzri nàpspxy.

“Tạnmjmi sao vậbbuhy?”

Cậbbuhu cưaipobyzri khổxahj, nómfbgi vớxpbci Hữzvxqu Hữzvxqu: “Vìabwm sao khôumehng cầuazzn trởjaee vềnsve?” 

“Bởjaeei vìabwm, khôumehng ai cầuazzn anh cảgifx.”

“...”

Hữzvxqu Hữzvxqu nómfbgi tiếfijsp: “Mẹdvsr vẫzxfhn tốhrcnt, Nguyệlejmt Dao vàpspx cha cũlgehng vậbbuhy, cògifxn cómfbgumehi nữzvxqa... Chẳhsomng ai cầuazzn anh cảgifx!” 

Chúc các bạn đọc truyện vui vẻ.