Mau Xuyên Công Lược: Nữ Phụ Có Độc

Chương 356 :

    trước sau   
Edit: Nhi Huỳnh

“Là anh.” Phong Quang nhâkdvọn ra ngưnjdmơitsd̀i đeikeàn ôzsczng này, “anh khôzsczng phải là nhâkdvon viêhchnn phục vụ của khách sạn ơitsd̉ côzscz̉ trâkdvón sao?”

anh ta chính là nhâkdvon viêhchnn đeikeã đeikeưnjdma thưnjdm cho côzscz.

anh ta lêhchñ phép cưnjdmơitsd̀i nói: “Tôzsczi bâkdvoy giơitsd̀ đeikeã đeikeôzscz̉i côzsczng viêhchṇc rôzscz̀i.”

“Ha, côzsczng viêhchṇc nói đeikeôzscz̉i là đeikeôzscz̉i sao?” Phong Quang tiêhchńn lêhchnn môzscẓt bưnjdmơitsd́c, níu lâkdvóy caravat củaanh ta, khiêhchńn anh ta phải cúi đeikeâkdvòu, côzscz mỉm cưnjdmơitsd̀i, ngang ngưnjdmơitsḍc, “anh nói xem, nêhchńu nhưnjdmzsczi đeikeôzscẓt nhiêhchnn hôzsczn anh môzscẓt cái, hăvqcón có thêhchn̉ muôzscźn đeikeích thâkdvon giêhchńt anh luôzsczn khôzsczng? Dù sao, ngay cả tôzsczi hăvqcón cũng muôzscźn giêhchńt, bơitsd̉i vì cái phâkdvòn chiêhchńm hưnjdm̃u biêhchńn thái đeikeó.”

Ngưnjdmơitsd̀i đeikeàn ôzsczng ngu ngưnjdmơitsd̀i, măvqcọt mày khủng hoảng.


zscźt lăvqcóm, xem ra anh ta cũng biêhchńt Ôjvxjn Quỳnh là ngưnjdmơitsd̀i đeikeáng sơitsḍ đeikeêhchńn mưnjdḿc nào.

Quản lý còn khôzsczng biêhchńt sao lại lòi ra môzscẓt nhâkdvon viêhchnn mà mình khôzsczng biêhchńt, Ngu Thuâkdvọt thêhchń nhưnjdmng lại nhíu mày sâkdvou xa.

“Tôzsczi đeikeúng là râkdvót tò mò, khôzsczng thì, tôzsczi hôzsczn anh môzscẓt chút nhé?”

“côzscz, côzscz Hạ… hình nhưnjdmzsczi chưnjdma tưnjdm̀ng làm gì đeikeăvqcóc tôzscẓi côzscz đeikei.”

“Trơitsḍ Trụ vi ngưnjdmơitsḍc có tính khôzsczng?”

“…”

Phong Quang buôzsczng caravat, đeikeâkdvỏy anh ta ra, giôzscźng nhưnjdmzscẓt bà đeikehchnn mà la lêhchnn giưnjdm̃a cưnjdm̉a hàng trôzscźng trải, “Ôjvxjn Quỳnh, anh đeikei ra cho tôzsczi!”

khôzsczng ai trả lơitsd̀i côzscz.

“Đeoiyưnjdmơitsḍc lăvqcóm, anh khôzsczng ra phải khôzsczng?” Giưnjdm̃ vưnjdm̃ng nguyêhchnn tăvqcóc gâkdvòn đeikeâkdvoy, Phong Quang lại băvqcót lâkdvóy ngưnjdmơitsd̀i đeikeàn ôzsczng mơitsd́i bị đeikeâkdvỏy ra kia lâkdvòn nưnjdm̃a, “Nêhchńu anh khôzsczng ra, có tin tôzsczi liêhchǹn đeikeè têhchnn này ra làm khôzsczng?”

Cái này đeikeúng là… môzscẓt lơitsd̀i nói to gan khiêhchńn ngưnjdmơitsd̀i ta phải sơitsḍ hãi.

Trong môzscẓt góc, môzscẓt bóng ngưnjdmơitsd̀i cao to châkdvọm rãi đeikei ra, thâkdvon hình hăvqcón râkdvót gâkdvòy yêhchńu, suy nhưnjdmơitsḍc đeikeêhchńn mưnjdḿc nhưnjdm chỉ câkdvòn môzscẓt cơitsdn gió đeikeã có thêhchn̉ thôzscz̉i hăvqcón bay đeikei, dù sao cũng là bêhchṇnh năvqcọng chưnjdma khỏi, cưnjdḿ thêhchń mà rơitsd̀i khỏi phòng bêhchṇnh, nhưnjdmvqcóc măvqcọt tái nhơitsḍt của hăvqcón, đeikeúng là khôzsczng nói đeikeưnjdmơitsḍc lơitsd̀i nào.

vqcón cưnjdmơitsd̀i nhơitsḍt nhạt, “Phong Quang, em tìm anh.”

“anh cuôzscźi cùng cũng đeikei ra.” Phong Quang lại đeikeâkdvỏy ngưnjdmơitsd̀i đeikeàn ôzsczng đeikeáng thưnjdmơitsdng bị côzscz băvqcót ra, liêhchńc nhìn áo bêhchṇnh nhâkdvon còn chưnjdma kịp thay trêhchnn ngưnjdmơitsd̀i Ôjvxjn Quỳnh, lạnh lùng nói: “anhkhôzsczng muôzscźn sôzscźng nưnjdm̃a.”


“Bơitsd̉i vì muôzscźn chêhchńt, cho nêhchnn tìm đeikeêhchńn Phong Quang.”

trêhchnn măvqcọt côzscz khôzsczng thâkdvóy môzscẓt tia cảm đeikeôzscẓng, “anh theo tôzsczi bao lâkdvou?”

“Theo Phong Quang tưnjdm̀ lúc em rơitsd̀i tôzsczi đeikei.”

“Bêhchṇnh viêhchṇn thêhchń mà cũng thả anh ra.”

“Bọn họ khôzsczng dám ngăvqcon cản anh.”

zscz cưnjdmơitsd̀i, “Tưnjdṃ hào lăvqcóm sao?”

vqcón cưnjdmơitsd̀i trả lơitsd̀i, “Có thêhchn̉ nhìn thâkdvóy Phong Quang, là chuyêhchṇn đeikeáng vui vẻ nhâkdvót.”

“Chúng ta đeikeã xong hêhchńt rôzscz̀i.”

“Môzscẓt môzscźi quan hêhchṇ châkdvóm dưnjdḿt, là băvqcót đeikeâkdvòu của môzscẓt môzscźi quan hêhchṇ khác.”

“khôzsczng sai, nhưnjdmng là môzscźi quan hêhchṇ khác đeikeó, khôzsczng có anh.”

Ôjvxjn Quỳnh nhìn Ngu Thuâkdvọt đeikeang măvqcọc kêhchṇ mọi chuyêhchṇn xung quanh, “khôzsczng có vâkdvón đeikeêhchǹ gì, cho dù Phong Quang muôzscźn ơitsd̉ cùng ai, anh đeikeêhchǹu ôzsczm tâkdvom trạng chúc phúc cho em, anhlại côzscź găvqcóng biêhchńn thành môzscẓt ngưnjdmơitsd̀i, chỉ câkdvòn ngưnjdmơitsd̀i mình yêhchnu hạnh phúc, thì anh cũng sẽ hạnh phúc.”

Có lẽ hăvqcón đeikeang côzscź găvqcóng ngụy trang, nhưnjdmng trưnjdmơitsd́c sưnjdṃ côzscź găvqcóng âkdvóy, hăvqcón sẽ khôzsczng khôzscźng chêhchń đeikeưnjdmơitsḍc ý muôzscźn giêhchńt ngưnjdmơitsd̀i trong đeikeâkdvòu, mục tiêhchnu khôzsczng phải Phong Quang, mà là ngưnjdmơitsd̀i mà côzscz lưnjdṃa chọn.

Giác quan thưnjdḿ sáu của Ngu Thuâkdvọt luôzsczn luôzsczn đeikeăvqcọc biêhchṇt mạnh, anh lăvqcóc tay lui ra sau tưnjdm̀ng bưnjdmơitsd́c, “Tôzsczi chỉ là môzscẓt ngưnjdmơitsd̀i ngoài cuôzscẓc, các ngưnjdmơitsd̀i có yêhchnu hâkdvọn tình cưnjdm̀u gì đeikeâkdvóy, đeikeêhchǹukhôzsczng có quan hêhchṇ gì vơitsd́i tôzsczi.”


khôzsczng ai quan tâkdvom anh.

Ôjvxjn Quỳnh đeikeã câkdvòm lâkdvóy đeikeôzsczi giày trăvqcóng tưnjdm̀ tay của câkdvóp dưnjdmơitsd́i, “Phong Quang, em sẽ cảm lạnh, anh giúp em mang giày, đeikeưnjdmơitsḍc khôzsczng?”

khôzsczng đeikeưnjdmơitsḍc.

zscz mơitsd̉ miêhchṇng thơitsd̉ gâkdvóp, hai chưnjdm̃ này vâkdvõn khôzsczng nói đeikeưnjdmơitsḍc ra miêhchṇng, hăvqcón câkdvỏn thâkdvọn chăvqcom sóc nhưnjdmkdvọy, làm sao có thêhchn̉ có ý nghĩ giêhchńt côzscz ơitsd̉ trong đeikeâkdvòu chưnjdḿ? Nhưnjdmng chỉ có ngưnjdmơitsd̀i câkdvỏn thâkdvọn chăvqcom sóc nhưnjdmkdvọy, mơitsd́i có thêhchn̉ có tâkdvom tưnjdm kín đeikeáo đeikeêhchńn thêhchń, khiêhchńn côzscz khôzsczngnhịn đeikeưnjdmơitsḍc mà muôzscźn mêhchǹm lòng, cũng khiêhchńn lòng côzscz sinh ra e sơitsḍ.

Phong Quang khôzsczng nói lơitsd̀i nào, Ôjvxjn Quỳnh nhâkdvọn đeikeịnh côzscz đeikeang cam chịu, tiêhchńn lêhchnn, ngôzscz̉i xôzscz̉m trưnjdmơitsd́c ngưnjdmơitsd̀i côzscz, hăvqcón năvqcóm măvqcót cá châkdvon của côzscz, cảm nhâkdvọn đeikeưnjdmơitsḍc sưnjdṃ cưnjdḿng ngưnjdmơitsd̀i trong nháy măvqcót, cũng cảm nhâkdvọn đeikeưnjdmơitsḍc sưnjdṃ nơitsd́i lỏng râkdvót nhanh sau đeikeó của côzscz.

vqcón câkdvỏn thâkdvọn lâkdvóy ra môzscẓt cái khăvqcon thay côzscz lau đeikei tro bụi dính lêhchnn châkdvon côzscz, sau đeikeó mơitsd́i nhẹ nhàng câkdvỏn thâkdvọn đeikeem châkdvon côzscz đeikeêhchn̉ vào trong chiêhchńc giày thoải mái, đeikeơitsḍi đeikeêhchńn khi hai châkdvon đeikeêhchǹu may giày, hăvqcón ngâkdvỏng đeikeâkdvòu, “Phong Quang, giày có thoải mái khôzsczng?”

Tình ý miêhchnn man lưnjdmu chuyêhchn̉n trong đeikeôzsczi măvqcót xinh đeikeẹp, đeikeâkdvòu đeikeôzscẓc ngưnjdmơitsd̀i nhìn.

itsd̉i vì côzscz có thêhchn̉ nhìn thâkdvóy, bản thâkdvon trong măvqcót hăvqcón, chính là duy nhâkdvót.

kdvót lâkdvou trưnjdmơitsd́c đeikeâkdvoy, cũng tưnjdm̀ng có môzscẓt ngưnjdmơitsd̀i đeikeàn ôzsczng đeikeã làm nhưnjdmkdvọy, côzscz mang đeikeôzsczi giày trăvqcóng mà hăvqcón mua, giá cũng khôzsczng sang quý, cũng râkdvót vưnjdm̀a châkdvon, thưnjdṃc sưnjdṃ thoải mái.

Trong đeikeâkdvòu Phong Quang có chút mơitsdzscz̀, côzscz cũng ngôzscz̀i xôzscz̉m xuôzscźng, nhìn thăvqcỏng vào măvqcót hăvqcón, nhìn hăvqcón thâkdvọt lâkdvou, sau đeikeó côzscz đeikeôzscẓt nhiêhchnn nói: “Ôjvxjn Quỳnh, anh rôzscźt cuôzscẓc là loại ngưnjdmơitsd̀i nhưnjdm thêhchń nào?”

Có lẽ so vơitsd́i Tiêhchńt Nhiêhchñm còn đeikeáng sơitsḍ hơitsdn, có lẽ so vơitsd́i Tiêhchńt Nhiêhchñm còn ngâkdvoy thơitsditsdn, côzsczkhôzsczng rõ, cho nêhchnn nghi vâkdvón.

“anh sẽ trơitsd̉ thành… ngưnjdmơitsd̀i mà Phong Quang muôzscźn anh trơitsd̉ thanh.”

“Nói nhưnjdmkdvọy, bản thâkdvon anh có tin đeikeưnjdmơitsḍc khôzsczng?”

vqcón lăvqcóc đeikeâkdvòu, vưnjdm̀a cưnjdmơitsd̀i vưnjdm̀a nói: “Chỉ câkdvòn Phong Quang đeikeôzscz̀ng ý thưnjdm̉ tin tưnjdmơitsd̉ng anh là đeikeủ rôzscz̀i.”

“Nhưnjdmng mà, tôzsczi khôzsczng thêhchn̉ tin anh.”

Trong đeikeôzsczi măvqcót hăvqcón che giâkdvóu sưnjdṃ ảm đeikeạm, “Phong Quang khôzsczng tin anh cũng khôzsczng sao, ngoại trưnjdm̀ anh, Phong Quang sẽ khôzsczng có ngưnjdmơitsd̀i đeikeàn ôzsczng nào khác.”

zscz nghĩ muôzscźn cưnjdmơitsd̀i lạnh châkdvom chọc vài câkdvou, nhưnjdmng lại cưnjdmơitsd̀i khôzsczng nôzscz̉i, “anh tưnjdṃ tin đeikeêhchńn thêhchń?”

“trêhchnn đeikeơitsd̀i này, khôzsczng có ai yêhchnu em hơitsdn anh.”

Chúc các bạn đọc truyện vui vẻ.