Edit: Nhi Huỳnh
“Là anh.” Phong Quang nhânhmf ̣n ra ngưaeka ơwofj ̀i đsibm àn ônnhy ng này, “anh khônnhy ng phải là nhânhmf n viêwdgi n phục vụ của khách sạn ơwofj ̉ cônnhy ̉ trânhmf ́n sao?”
anh ta chính là nhânhmf n viêwdgi n đsibm ã đsibm ưaeka a thưaeka cho cônnhy .
anh ta lêwdgi ̃ phép cưaeka ơwofj ̀i nói: “Tônnhy i bânhmf y giơwofj ̀ đsibm ã đsibm ônnhy ̉i cônnhy ng viêwdgi ̣c rônnhy ̀i.”
“Ha, cônnhy ng viêwdgi ̣c nói đsibm ônnhy ̉i là đsibm ônnhy ̉i sao?” Phong Quang tiêwdgi ́n lêwdgi n mônnhy ̣t bưaeka ơwofj ́c, níu lânhmf ́y caravat củaanh ta, khiêwdgi ́n anh ta phải cúi đsibm ânhmf ̀u, cônnhy mỉm cưaeka ơwofj ̀i, ngang ngưaeka ơwofj ̣c, “anh nói xem, nêwdgi ́u nhưaeka tônnhy i đsibm ônnhy ̣t nhiêwdgi n hônnhy n anh mônnhy ̣t cái, hăhoom ́n có thêwdgi ̉ muônnhy ́n đsibm ích thânhmf n giêwdgi ́t anh luônnhy n khônnhy ng? Dù sao, ngay cả tônnhy i hăhoom ́n cũng muônnhy ́n giêwdgi ́t, bơwofj ̉i vì cái phânhmf ̀n chiêwdgi ́m hưaeka ̃u biêwdgi ́n thái đsibm ó.”
Ngưaeka ơwofj ̀i đsibm àn ônnhy ng ngu ngưaeka ơwofj ̀i, măhoom ̣t mày khủng hoảng.
Tônnhy ́t lăhoom ́m, xem ra anh ta cũng biêwdgi ́t Ôhgpx n Quỳnh là ngưaeka ơwofj ̀i đsibm áng sơwofj ̣ đsibm êwdgi ́n mưaeka ́c nào.
Quản lý còn khônnhy ng biêwdgi ́t sao lại lòi ra mônnhy ̣t nhânhmf n viêwdgi n mà mình khônnhy ng biêwdgi ́t, Ngu Thuânhmf ̣t thêwdgi ́ nhưaeka ng lại nhíu mày sânhmf u xa.
“Tônnhy i đsibm úng là rânhmf ́t tò mò, khônnhy ng thì, tônnhy i hônnhy n anh mônnhy ̣t chút nhé?”
“cônnhy , cônnhy Hạ… hình nhưaeka tônnhy i chưaeka a tưaeka ̀ng làm gì đsibm ăhoom ́c tônnhy ̣i cônnhy đsibm i.”
“Trơwofj ̣ Trụ vi ngưaeka ơwofj ̣c có tính khônnhy ng?”
“…”
Phong Quang buônnhy ng caravat, đsibm ânhmf ̉y anh ta ra, giônnhy ́ng nhưaeka mônnhy ̣t bà đsibm iêwdgi n mà la lêwdgi n giưaeka ̃a cưaeka ̉a hàng trônnhy ́ng trải, “Ôhgpx n Quỳnh, anh đsibm i ra cho tônnhy i!”
khônnhy ng ai trả lơwofj ̀i cônnhy .
“Đwjjl ưaeka ơwofj ̣c lăhoom ́m, anh khônnhy ng ra phải khônnhy ng?” Giưaeka ̃ vưaeka ̃ng nguyêwdgi n tăhoom ́c gânhmf ̀n đsibm ânhmf y, Phong Quang lại băhoom ́t lânhmf ́y ngưaeka ơwofj ̀i đsibm àn ônnhy ng mơwofj ́i bị đsibm ânhmf ̉y ra kia lânhmf ̀n nưaeka ̃a, “Nêwdgi ́u anh khônnhy ng ra, có tin tônnhy i liêwdgi ̀n đsibm è têwdgi n này ra làm khônnhy ng?”
Cái này đsibm úng là… mônnhy ̣t lơwofj ̀i nói to gan khiêwdgi ́n ngưaeka ơwofj ̀i ta phải sơwofj ̣ hãi.
Trong mônnhy ̣t góc, mônnhy ̣t bóng ngưaeka ơwofj ̀i cao to chânhmf ̣m rãi đsibm i ra, thânhmf n hình hăhoom ́n rânhmf ́t gânhmf ̀y yêwdgi ́u, suy nhưaeka ơwofj ̣c đsibm êwdgi ́n mưaeka ́c nhưaeka chỉ cânhmf ̀n mônnhy ̣t cơwofj n gió đsibm ã có thêwdgi ̉ thônnhy ̉i hăhoom ́n bay đsibm i, dù sao cũng là bêwdgi ̣nh năhoom ̣ng chưaeka a khỏi, cưaeka ́ thêwdgi ́ mà rơwofj ̀i khỏi phòng bêwdgi ̣nh, nhưaeka săhoom ́c măhoom ̣t tái nhơwofj ̣t của hăhoom ́n, đsibm úng là khônnhy ng nói đsibm ưaeka ơwofj ̣c lơwofj ̀i nào.
Hăhoom ́n cưaeka ơwofj ̀i nhơwofj ̣t nhạt, “Phong Quang, em tìm anh.”
“anh cuônnhy ́i cùng cũng đsibm i ra.” Phong Quang lại đsibm ânhmf ̉y ngưaeka ơwofj ̀i đsibm àn ônnhy ng đsibm áng thưaeka ơwofj ng bị cônnhy băhoom ́t ra, liêwdgi ́c nhìn áo bêwdgi ̣nh nhânhmf n còn chưaeka a kịp thay trêwdgi n ngưaeka ơwofj ̀i Ôhgpx n Quỳnh, lạnh lùng nói: “anhkhônnhy ng muônnhy ́n sônnhy ́ng nưaeka ̃a.”
“Bơwofj ̉i vì muônnhy ́n chêwdgi ́t, cho nêwdgi n tìm đsibm êwdgi ́n Phong Quang.”
trêwdgi n măhoom ̣t cônnhy khônnhy ng thânhmf ́y mônnhy ̣t tia cảm đsibm ônnhy ̣ng, “anh theo tônnhy i bao lânhmf u?”
“Theo Phong Quang tưaeka ̀ lúc em rơwofj ̀i tônnhy i đsibm i.”
“Bêwdgi ̣nh viêwdgi ̣n thêwdgi ́ mà cũng thả anh ra.”
“Bọn họ khônnhy ng dám ngăhoom n cản anh.”
cônnhy cưaeka ơwofj ̀i, “Tưaeka ̣ hào lăhoom ́m sao?”
Hăhoom ́n cưaeka ơwofj ̀i trả lơwofj ̀i, “Có thêwdgi ̉ nhìn thânhmf ́y Phong Quang, là chuyêwdgi ̣n đsibm áng vui vẻ nhânhmf ́t.”
“Chúng ta đsibm ã xong hêwdgi ́t rônnhy ̀i.”
“Mônnhy ̣t mônnhy ́i quan hêwdgi ̣ chânhmf ́m dưaeka ́t, là băhoom ́t đsibm ânhmf ̀u của mônnhy ̣t mônnhy ́i quan hêwdgi ̣ khác.”
“khônnhy ng sai, nhưaeka ng là mônnhy ́i quan hêwdgi ̣ khác đsibm ó, khônnhy ng có anh.”
Ôhgpx n Quỳnh nhìn Ngu Thuânhmf ̣t đsibm ang măhoom ̣c kêwdgi ̣ mọi chuyêwdgi ̣n xung quanh, “khônnhy ng có vânhmf ́n đsibm êwdgi ̀ gì, cho dù Phong Quang muônnhy ́n ơwofj ̉ cùng ai, anh đsibm êwdgi ̀u ônnhy m tânhmf m trạng chúc phúc cho em, anhlại cônnhy ́ găhoom ́ng biêwdgi ́n thành mônnhy ̣t ngưaeka ơwofj ̀i, chỉ cânhmf ̀n ngưaeka ơwofj ̀i mình yêwdgi u hạnh phúc, thì anh cũng sẽ hạnh phúc.”
Có lẽ hăhoom ́n đsibm ang cônnhy ́ găhoom ́ng ngụy trang, nhưaeka ng trưaeka ơwofj ́c sưaeka ̣ cônnhy ́ găhoom ́ng ânhmf ́y, hăhoom ́n sẽ khônnhy ng khônnhy ́ng chêwdgi ́ đsibm ưaeka ơwofj ̣c ý muônnhy ́n giêwdgi ́t ngưaeka ơwofj ̀i trong đsibm ânhmf ̀u, mục tiêwdgi u khônnhy ng phải Phong Quang, mà là ngưaeka ơwofj ̀i mà cônnhy lưaeka ̣a chọn.
Giác quan thưaeka ́ sáu của Ngu Thuânhmf ̣t luônnhy n luônnhy n đsibm ăhoom ̣c biêwdgi ̣t mạnh, anh lăhoom ́c tay lui ra sau tưaeka ̀ng bưaeka ơwofj ́c, “Tônnhy i chỉ là mônnhy ̣t ngưaeka ơwofj ̀i ngoài cuônnhy ̣c, các ngưaeka ơwofj ̀i có yêwdgi u hânhmf ̣n tình cưaeka ̀u gì đsibm ânhmf ́y, đsibm êwdgi ̀ukhônnhy ng có quan hêwdgi ̣ gì vơwofj ́i tônnhy i.”
khônnhy ng ai quan tânhmf m anh.
Ôhgpx n Quỳnh đsibm ã cânhmf ̀m lânhmf ́y đsibm ônnhy i giày trăhoom ́ng tưaeka ̀ tay của cânhmf ́p dưaeka ơwofj ́i, “Phong Quang, em sẽ cảm lạnh, anh giúp em mang giày, đsibm ưaeka ơwofj ̣c khônnhy ng?”
khônnhy ng đsibm ưaeka ơwofj ̣c.
cônnhy mơwofj ̉ miêwdgi ̣ng thơwofj ̉ gânhmf ́p, hai chưaeka ̃ này vânhmf ̃n khônnhy ng nói đsibm ưaeka ơwofj ̣c ra miêwdgi ̣ng, hăhoom ́n cânhmf ̉n thânhmf ̣n chăhoom m sóc nhưaeka vânhmf ̣y, làm sao có thêwdgi ̉ có ý nghĩ giêwdgi ́t cônnhy ơwofj ̉ trong đsibm ânhmf ̀u chưaeka ́? Nhưaeka ng chỉ có ngưaeka ơwofj ̀i cânhmf ̉n thânhmf ̣n chăhoom m sóc nhưaeka vânhmf ̣y, mơwofj ́i có thêwdgi ̉ có tânhmf m tưaeka kín đsibm áo đsibm êwdgi ́n thêwdgi ́, khiêwdgi ́n cônnhy khônnhy ngnhịn đsibm ưaeka ơwofj ̣c mà muônnhy ́n mêwdgi ̀m lòng, cũng khiêwdgi ́n lòng cônnhy sinh ra e sơwofj ̣.
Phong Quang khônnhy ng nói lơwofj ̀i nào, Ôhgpx n Quỳnh nhânhmf ̣n đsibm ịnh cônnhy đsibm ang cam chịu, tiêwdgi ́n lêwdgi n, ngônnhy ̉i xônnhy ̉m trưaeka ơwofj ́c ngưaeka ơwofj ̀i cônnhy , hăhoom ́n năhoom ́m măhoom ́t cá chânhmf n của cônnhy , cảm nhânhmf ̣n đsibm ưaeka ơwofj ̣c sưaeka ̣ cưaeka ́ng ngưaeka ơwofj ̀i trong nháy măhoom ́t, cũng cảm nhânhmf ̣n đsibm ưaeka ơwofj ̣c sưaeka ̣ nơwofj ́i lỏng rânhmf ́t nhanh sau đsibm ó của cônnhy .
Hăhoom ́n cânhmf ̉n thânhmf ̣n lânhmf ́y ra mônnhy ̣t cái khăhoom n thay cônnhy lau đsibm i tro bụi dính lêwdgi n chânhmf n cônnhy , sau đsibm ó mơwofj ́i nhẹ nhàng cânhmf ̉n thânhmf ̣n đsibm em chânhmf n cônnhy đsibm êwdgi ̉ vào trong chiêwdgi ́c giày thoải mái, đsibm ơwofj ̣i đsibm êwdgi ́n khi hai chânhmf n đsibm êwdgi ̀u may giày, hăhoom ́n ngânhmf ̉ng đsibm ânhmf ̀u, “Phong Quang, giày có thoải mái khônnhy ng?”
Tình ý miêwdgi n man lưaeka u chuyêwdgi ̉n trong đsibm ônnhy i măhoom ́t xinh đsibm ẹp, đsibm ânhmf ̀u đsibm ônnhy ̣c ngưaeka ơwofj ̀i nhìn.
Bơwofj ̉i vì cônnhy có thêwdgi ̉ nhìn thânhmf ́y, bản thânhmf n trong măhoom ́t hăhoom ́n, chính là duy nhânhmf ́t.
Rânhmf ́t lânhmf u trưaeka ơwofj ́c đsibm ânhmf y, cũng tưaeka ̀ng có mônnhy ̣t ngưaeka ơwofj ̀i đsibm àn ônnhy ng đsibm ã làm nhưaeka vânhmf ̣y, cônnhy mang đsibm ônnhy i giày trăhoom ́ng mà hăhoom ́n mua, giá cũng khônnhy ng sang quý, cũng rânhmf ́t vưaeka ̀a chânhmf n, thưaeka ̣c sưaeka ̣ thoải mái.
Trong đsibm ânhmf ̀u Phong Quang có chút mơwofj hônnhy ̀, cônnhy cũng ngônnhy ̀i xônnhy ̉m xuônnhy ́ng, nhìn thăhoom ̉ng vào măhoom ́t hăhoom ́n, nhìn hăhoom ́n thânhmf ̣t lânhmf u, sau đsibm ó cônnhy đsibm ônnhy ̣t nhiêwdgi n nói: “Ôhgpx n Quỳnh, anh rônnhy ́t cuônnhy ̣c là loại ngưaeka ơwofj ̀i nhưaeka thêwdgi ́ nào?”
Có lẽ so vơwofj ́i Tiêwdgi ́t Nhiêwdgi ̃m còn đsibm áng sơwofj ̣ hơwofj n, có lẽ so vơwofj ́i Tiêwdgi ́t Nhiêwdgi ̃m còn ngânhmf y thơwofj hơwofj n, cônnhy khônnhy ng rõ, cho nêwdgi n nghi vânhmf ́n.
“anh sẽ trơwofj ̉ thành… ngưaeka ơwofj ̀i mà Phong Quang muônnhy ́n anh trơwofj ̉ thanh.”
“Nói nhưaeka vânhmf ̣y, bản thânhmf n anh có tin đsibm ưaeka ơwofj ̣c khônnhy ng?”
Hăhoom ́n lăhoom ́c đsibm ânhmf ̀u, vưaeka ̀a cưaeka ơwofj ̀i vưaeka ̀a nói: “Chỉ cânhmf ̀n Phong Quang đsibm ônnhy ̀ng ý thưaeka ̉ tin tưaeka ơwofj ̉ng anh là đsibm ủ rônnhy ̀i.”
“Nhưaeka ng mà, tônnhy i khônnhy ng thêwdgi ̉ tin anh.”
Trong đsibm ônnhy i măhoom ́t hăhoom ́n che giânhmf ́u sưaeka ̣ ảm đsibm ạm, “Phong Quang khônnhy ng tin anh cũng khônnhy ng sao, ngoại trưaeka ̀ anh, Phong Quang sẽ khônnhy ng có ngưaeka ơwofj ̀i đsibm àn ônnhy ng nào khác.”
cônnhy nghĩ muônnhy ́n cưaeka ơwofj ̀i lạnh chânhmf m chọc vài cânhmf u, nhưaeka ng lại cưaeka ơwofj ̀i khônnhy ng nônnhy ̉i, “anh tưaeka ̣ tin đsibm êwdgi ́n thêwdgi ́?”
“trêwdgi n đsibm ơwofj ̀i này, khônnhy ng có ai yêwdgi u em hơwofj n anh.”
“Là anh.” Phong Quang nhâ
anh ta chính là nhâ
anh ta lê
“Ha, cô
Ngư
Tô
Quản lý còn khô
“Tô
“cô
“Trơ
“…”
Phong Quang buô
khô
“Đ
Cái này đ
Trong mô
Hă
“anh cuô
“Bơ
trê
“Theo Phong Quang tư
“Bê
“Bọn họ khô
cô
Hă
“Chúng ta đ
“Mô
“khô
Ô
Có lẽ hă
Giác quan thư
khô
Ô
khô
cô
Phong Quang khô
Hă
Tình ý miê
Bơ
Râ
Trong đ
Có lẽ so vơ
“anh sẽ trơ
“Nói như
Hă
“Như
Trong đ
cô
“trê
Chúc các bạn đọc truyện vui vẻ.