Phong Quang tưvorq ̣a vào cưvorq ̉a, cảm thâjmbd ́y vôcloq lưvorq ̣c sâjmbd u săefep ́c, côcloq khôcloq ng khỏi năefep ̣ng nêaaij ̀ thôcloq ́ng hâjmbd ̣n, chính mình thâjmbd n là ngưvorq ơefep ̀i xuyêaaij n khôcloq ng, lại khôcloq ng có bâjmbd ́t kỳ năefep ng lưvorq ̣c đxnpp ôcloq ng tâjmbd y gì hêaaij ́t, trưvorq ̀ bỏ trong đxnpp âjmbd ̀u có môcloq ̣t cái hêaaij ̣ thôcloq ́ng, thì côcloq hoàn toàn là môcloq ̣t ngưvorq ơefep ̀i bình thưvorq ơefep ̀ng.
“Phong Quang, trêaaij n đxnpp âjmbd ́t lạnh.”
âjmbd m thanh quen thuôcloq ̣c mà dêaaij ̃ nghe đxnpp ôcloq ̣t nhiêaaij n xuâjmbd ́t hiêaaij ̣n, côcloq ngâjmbd ̉ng đxnpp âjmbd ̀u, nhìn thâjmbd ́y An Ưpkfk ́c, miêaaij ̣ng bẹp môcloq ̣t cái, săefep ́c măefep ̣t bi thảm nhưvorq săefep ́p khóc tơefep ́i nơefep i, côcloq giơefep tay muôcloq ́n đxnpp ưvorq ơefep ̣c ôcloq m, “An Ưpkfk ́c…”
“Xảy ra chuyêaaij ̣n gì sao?” An Ưpkfk ́c thâjmbd ́y bôcloq ̣ dạng nhỏ bé đxnpp áng thưvorq ơefep ng của côcloq , cũng ngôcloq ̀i xuôcloq ́ng đxnpp âjmbd ́t, ôcloq m côcloq vào lòng, vôcloq ̃ vôcloq ̃ lưvorq ng côcloq , nhẹ giọng nói: “Đylci ưvorq ̀ng khóc, lơefep ́p makeup tôcloq ́n môcloq ̣t giơefep ̀ đxnpp ôcloq ̀ng hôcloq ̀ của em sẽ trôcloq i.”
côcloq vôcloq ́n muôcloq ́n khóc, vưvorq ̀a nghe vâjmbd ̣y vưvorq ̀a muôcloq ́n cưvorq ơefep ̀i, cho nêaaij n vẻ măefep ̣t côcloq hiêaaij ̣n tại cũng thâjmbd ̣t là dơefep ̉ khóc dơefep ̉ cưvorq ơefep ̀i, chôcloq n đxnpp âjmbd ̀u vào ngưvorq ̣c anh, giọng đxnpp iêaaij ̣u khó chịu nói: “Em… em bị môcloq ̣t con ma uy hiêaaij ́p, hăefep ́n nói muôcloq ́n mang em xuôcloq ́ngđxnpp ịa ngục.”
“Phong Quang sẽ khôcloq ng xuôcloq ́ng đxnpp ịa ngục.” An Ưpkfk ́c cưvorq ơefep ̀i khẽ, “Phong Quang chỉ có thêaaij ̉ lêaaij n thiêaaij n đxnpp ưvorq ơefep ̀ng.”
“khôcloq ng vui.”
“Vâjmbd ̣y khôcloq ng câjmbd ̀n cưvorq ơefep ̀i.” An Ưpkfk ́c dung mạo thản nhiêaaij n, cưvorq ơefep ̀i dịu dàng nhìn vêaaij ̀ nơefep i xa, “anh biêaaij ́t Phong Quang nói đxnpp êaaij ́n ai, có anh ơefep ̉ đxnpp âjmbd y, hăefep ́n khôcloq ng thêaaij ̉ đxnpp ôcloq ̣ng đxnpp êaaij ́n em.”
“Vâjmbd ̣y hăefep ́n… có phải hăefep ́n vâjmbd ̃n còn ơefep ̉ chung quanh em khôcloq ng?”
“Ưpkfk ̀m, hăefep ́n ơefep ̉ chôcloq ̃ khôcloq ng xa chúng ta lăefep ́m.”
Phong Quang níu nhanh quâjmbd ̀n áo anh, “Em sơefep ̣… An Ưpkfk ́c anh đxnpp ưvorq ̀ng rơefep ̀i khỏi em.”
“Đylci ưvorq ơefep ̣c, anh sẽ khôcloq ng rơefep ̀i bỏ em.” Khóe măefep ́t quét đxnpp êaaij ́n lá thưvorq ơefep ̉ trêaaij n đxnpp âjmbd ́t, An Ưpkfk ́ckhôcloq ng khỏi tâjmbd ̣p trung nhìn lại, sau khi nhìn đxnpp êaaij ́n nôcloq ̣i dung ơefep ̉ trêaaij n, thâjmbd n mìnhanh nhẹ cưvorq ́ng lại, trêaaij n măefep ̣t cũng khôcloq ng khỏi hiêaaij ̣n ra vẻ mơefep hôcloq ̀.
Bơefep ̉i vì, có môcloq ̣t loại cảm giác quen thuôcloq ̣c râjmbd ́t kỳ lạ, phâjmbd ̀n quen thuôcloq ̣c này giôcloq ́ng nhưvorq có thêaaij ̉ giúp anh nhơefep ́ lại môcloq ̣t ít chuyêaaij ̣n trưvorq ơefep ́c đxnpp âjmbd y.
Phong Quang thâjmbd ́y anh đxnpp ôcloq ̣t nhiêaaij n im lăefep ̣ng, liêaaij ̀n ngâjmbd ̉ng đxnpp âjmbd ̀u hỏi: “An Ưpkfk ́c, anhlàm sao vâjmbd ̣y?”
An Ưpkfk ́c thoát khỏi dòng suy nghĩ khôcloq ng hiêaaij ̉u ra sao, anh cưvorq ơefep ̀i nói: “khôcloq ng có gì… anh chỉ đxnpp ang nghĩ, thêaaij ́ nào mơefep ́i có thêaaij ̉ đxnpp uôcloq ̉i hăefep ́n đxnpp i.”
“Phong Quang, trê
â
“Xảy ra chuyê
cô
“Phong Quang sẽ khô
“khô
“Vâ
“Vâ
“Ư
Phong Quang níu nhanh quâ
“Đ
Bơ
Phong Quang thâ
An Ư
Chúc các bạn đọc truyện vui vẻ.