Phong Quang tưtjrs ̣a vào cưtjrs ̉a, cảm thâhqbq ́y vôteju lưtjrs ̣c sâhqbq u săcxlf ́c, côteju khôteju ng khỏi năcxlf ̣ng nêycwe ̀ thôteju ́ng hâhqbq ̣n, chính mình thâhqbq n là ngưtjrs ơcxlf ̀i xuyêycwe n khôteju ng, lại khôteju ng có bâhqbq ́t kỳ năcxlf ng lưtjrs ̣c đycwe ôteju ng tâhqbq y gì hêycwe ́t, trưtjrs ̀ bỏ trong đycwe âhqbq ̀u có môteju ̣t cái hêycwe ̣ thôteju ́ng, thì côteju hoàn toàn là môteju ̣t ngưtjrs ơcxlf ̀i bình thưtjrs ơcxlf ̀ng.
“Phong Quang, trêycwe n đycwe âhqbq ́t lạnh.”
âhqbq m thanh quen thuôteju ̣c mà dêycwe ̃ nghe đycwe ôteju ̣t nhiêycwe n xuâhqbq ́t hiêycwe ̣n, côteju ngâhqbq ̉ng đycwe âhqbq ̀u, nhìn thâhqbq ́y An Ưxnod ́c, miêycwe ̣ng bẹp môteju ̣t cái, săcxlf ́c măcxlf ̣t bi thảm nhưtjrs săcxlf ́p khóc tơcxlf ́i nơcxlf i, côteju giơcxlf tay muôteju ́n đycwe ưtjrs ơcxlf ̣c ôteju m, “An Ưxnod ́c…”
“Xảy ra chuyêycwe ̣n gì sao?” An Ưxnod ́c thâhqbq ́y bôteju ̣ dạng nhỏ bé đycwe áng thưtjrs ơcxlf ng của côteju , cũng ngôteju ̀i xuôteju ́ng đycwe âhqbq ́t, ôteju m côteju vào lòng, vôteju ̃ vôteju ̃ lưtjrs ng côteju , nhẹ giọng nói: “Đljer ưtjrs ̀ng khóc, lơcxlf ́p makeup tôteju ́n môteju ̣t giơcxlf ̀ đycwe ôteju ̀ng hôteju ̀ của em sẽ trôteju i.”
côteju vôteju ́n muôteju ́n khóc, vưtjrs ̀a nghe vâhqbq ̣y vưtjrs ̀a muôteju ́n cưtjrs ơcxlf ̀i, cho nêycwe n vẻ măcxlf ̣t côteju hiêycwe ̣n tại cũng thâhqbq ̣t là dơcxlf ̉ khóc dơcxlf ̉ cưtjrs ơcxlf ̀i, chôteju n đycwe âhqbq ̀u vào ngưtjrs ̣c anh, giọng đycwe iêycwe ̣u khó chịu nói: “Em… em bị môteju ̣t con ma uy hiêycwe ́p, hăcxlf ́n nói muôteju ́n mang em xuôteju ́ngđycwe ịa ngục.”
“Phong Quang sẽ khôteju ng xuôteju ́ng đycwe ịa ngục.” An Ưxnod ́c cưtjrs ơcxlf ̀i khẽ, “Phong Quang chỉ có thêycwe ̉ lêycwe n thiêycwe n đycwe ưtjrs ơcxlf ̀ng.”
“khôteju ng vui.”
“Vâhqbq ̣y khôteju ng câhqbq ̀n cưtjrs ơcxlf ̀i.” An Ưxnod ́c dung mạo thản nhiêycwe n, cưtjrs ơcxlf ̀i dịu dàng nhìn vêycwe ̀ nơcxlf i xa, “anh biêycwe ́t Phong Quang nói đycwe êycwe ́n ai, có anh ơcxlf ̉ đycwe âhqbq y, hăcxlf ́n khôteju ng thêycwe ̉ đycwe ôteju ̣ng đycwe êycwe ́n em.”
“Vâhqbq ̣y hăcxlf ́n… có phải hăcxlf ́n vâhqbq ̃n còn ơcxlf ̉ chung quanh em khôteju ng?”
“Ưxnod ̀m, hăcxlf ́n ơcxlf ̉ chôteju ̃ khôteju ng xa chúng ta lăcxlf ́m.”
Phong Quang níu nhanh quâhqbq ̀n áo anh, “Em sơcxlf ̣… An Ưxnod ́c anh đycwe ưtjrs ̀ng rơcxlf ̀i khỏi em.”
“Đljer ưtjrs ơcxlf ̣c, anh sẽ khôteju ng rơcxlf ̀i bỏ em.” Khóe măcxlf ́t quét đycwe êycwe ́n lá thưtjrs ơcxlf ̉ trêycwe n đycwe âhqbq ́t, An Ưxnod ́ckhôteju ng khỏi tâhqbq ̣p trung nhìn lại, sau khi nhìn đycwe êycwe ́n nôteju ̣i dung ơcxlf ̉ trêycwe n, thâhqbq n mìnhanh nhẹ cưtjrs ́ng lại, trêycwe n măcxlf ̣t cũng khôteju ng khỏi hiêycwe ̣n ra vẻ mơcxlf hôteju ̀.
Bơcxlf ̉i vì, có môteju ̣t loại cảm giác quen thuôteju ̣c râhqbq ́t kỳ lạ, phâhqbq ̀n quen thuôteju ̣c này giôteju ́ng nhưtjrs có thêycwe ̉ giúp anh nhơcxlf ́ lại môteju ̣t ít chuyêycwe ̣n trưtjrs ơcxlf ́c đycwe âhqbq y.
Phong Quang thâhqbq ́y anh đycwe ôteju ̣t nhiêycwe n im lăcxlf ̣ng, liêycwe ̀n ngâhqbq ̉ng đycwe âhqbq ̀u hỏi: “An Ưxnod ́c, anhlàm sao vâhqbq ̣y?”
An Ưxnod ́c thoát khỏi dòng suy nghĩ khôteju ng hiêycwe ̉u ra sao, anh cưtjrs ơcxlf ̀i nói: “khôteju ng có gì… anh chỉ đycwe ang nghĩ, thêycwe ́ nào mơcxlf ́i có thêycwe ̉ đycwe uôteju ̉i hăcxlf ́n đycwe i.”
“Phong Quang, trê
â
“Xảy ra chuyê
cô
“Phong Quang sẽ khô
“khô
“Vâ
“Vâ
“Ư
Phong Quang níu nhanh quâ
“Đ
Bơ
Phong Quang thâ
An Ư
Chúc các bạn đọc truyện vui vẻ.