Đvxwn úng là găywcg ̣p quỷ, hoảng hôeedq ́t chạy bưilfg ̀a cũng có thêkhrt ̉ chạy đhybp êkhrt ́n cưilfg ̉a phòng của Lạc Thâdkoh ̀n Hi.
Lạc Thâdkoh ̀n Hi ép buôeedq ̣c bản thâdkoh n khôeedq ng nhìn ngưilfg ơemna ̀i đhybp àn ôeedq ng bêkhrt n cạnh Phong Quang, miêkhrt ̃n cưilfg ơemna ̃ng lêkhrt ̃ phép cưilfg ơemna ̀i vơemna ́i Phong Quang, “Muôeedq ́n ra ngoài đhybp i dạo, côeedq Hạ sao lại ơemna ̉ đhybp âdkoh y?”
“Tôeedq i cũng tùy tiêkhrt ̣n đhybp i dạo thôeedq i, bâdkoh ́t tri bâdkoh ́t giác đhybp ã đhybp i đhybp êkhrt ́n đhybp âdkoh y, đhybp úng là khéo thâdkoh ̣t.”
An Ưnuvd ́c khôeedq ng nói câdkoh u nào năywcg ́m tay Phong Quang, đhybp ôeedq ̣ng tác này râdkoh ́t tưilfg ̣ nhiêkhrt n, Phong Quang nhìn măywcg ́t Lạc Thâdkoh ̀n Hi, đhybp ịnh bỏ tay anh ra, nhưilfg ng nhìn thâdkoh ́y tỏng đhybp ôeedq i măywcg ́t dịu dàng của anh tràn đhybp âdkoh ̀y hình bóng của côeedq , côeedq cuôeedq ́i cùng vâdkoh ̃n khôeedq ng nhâdkoh ̃n tâdkoh m bỏ tay ra.
Lạc Thâdkoh ̀n Hi mơemna ̉ to hai măywcg ́t, môeedq ̣t màn trưilfg ơemna ́c măywcg ́t khiêkhrt ́n côeedq cảm thâdkoh ́y khó mà tin đhybp ưilfg ơemna ̣c, sau khi kinh ngạc đhybp êkhrt ́n cùng cưilfg ̣c, côeedq vôeedq ̣i vàng nói: “côeedq Hạ, tôeedq i nghĩ tôeedq i còn có viêkhrt ̣c, tôeedq i khôeedq ng đhybp i ra ngoài nưilfg ̃a, tôeedq i vào phòng trưilfg ơemna ́c, tạm biêkhrt ̣t.”
Lơemna ̀i vưilfg ̀a xong, Lạc Thâdkoh ̀n Hi vào phòng đhybp óng cưilfg ̉a lại, râdkoh ́t giôeedq ́ng nhưilfg quá hoảng hôeedq ́t nêkhrt n chạy mâdkoh ́t.
Phong Quang nhìn cưilfg ̉a phòng đhybp óng chăywcg ̣t, lại nhìn An Ưnuvd ́c, “Tôeedq i thâdkoh ́y… côeedq âdkoh ́y hình nhưilfg râdkoh ́t sơemna ̣ anh.”
“côeedq âdkoh ́y sao lại sơemna ̣ anh?”
“Tôeedq i cũng khôeedq ng biêkhrt ́t…” Phong Quang nghĩ nghĩ, chăywcg ̉ng lẽ Lạc Thâdkoh ̀n Hi sơemna ̣ côeedq mà khôeedq ng phải sơemna ̣ An Ưnuvd ́c, nhưilfg ng mà cũng khôeedq ng đhybp úng, Lạc Thâdkoh ̀n Hi là ngưilfg ơemna ̀i trọng sinh, có bàn tay vàng râdkoh ́t là to, sao lại có thêkhrt ̉ sơemna ̣ côeedq đhybp ưilfg ơemna ̣c? Vì thêkhrt ́ côeedq lại hỏi An Ưnuvd ́c, “anh có phải làm chuyêkhrt ̣n gì đhybp ó vơemna ́i côeedq âdkoh ́y rôeedq ̀i khôeedq ng?”
“Tôeedq i chỉ là nhiêkhrt ̀u lâdkoh ̀n tìm côeedq âdkoh ́y nói chuyêkhrt ̣n, sau đhybp ó côeedq âdkoh ́y khôeedq ng đhybp êkhrt ̉ ý đhybp êkhrt ́n rôeedq i, tôeedq i bị vưilfg ́t bỏ thôeedq i.”
“Chỉ đhybp ơemna n giản vâdkoh ̣y thôeedq i?”
anh nghiêkhrt m túc gâdkoh ̣t đhybp âdkoh ̀u.
Phong Quang thâdkoh ́y anh khôeedq ng giôeedq ́ng đhybp ang lưilfg ̀a côeedq , trong lòng cũng tìm khôeedq ng ra đhybp áp án, nhưilfg ng hiêkhrt ̣n tại viêkhrt ̣c gâdkoh ́p khôeedq ng phải là Lạc Thâdkoh ̀n Hi sao lại sơemna ̣ An Ưnuvd ́c, mà là tìm Liêkhrt ̃u Hàn đhybp êkhrt ̉ nói chuyêkhrt ̣n xảy ra vào hôeedq m nay.
côeedq có dưilfg ̣ cảm, ngưilfg ơemna ̀i đhybp àn ôeedq ng áo đhybp en đhybp ôeedq ̣t nhiêkhrt n xuâdkoh ́t hiêkhrt ̣n kia, tưilfg ơemna ng lai sẽ khiêkhrt ́n côeedq phải chịu khôeedq ng ít ảnh hưilfg ơemna ̉ng.
Lạc Thâ
“Tô
An Ư
Lạc Thâ
Lơ
Phong Quang nhìn cư
“cô
“Tô
“Tô
“Chỉ đ
anh nghiê
Phong Quang thâ
cô
Chúc các bạn đọc truyện vui vẻ.