Mau Xuyên Công Lược: Nữ Phụ Có Độc

Chương 296 :

    trước sau   
bnmí Ngôbnmin hơqupr̀ hưegmt̃ng nói: “Môbnmịt câzlueu đzlueôbnmì đzlueczgan này của Tiêczgàn thôbnmíng lĩnh, coi nhưegmt là đzlueang khích lêczgạ ta vâzluẹy.”

Tiêczgàn Tù thâzluét thanh nói: “Ta vâzluẽn khôbnming hiêczgảu… ngưegmtơqupr̀i nhưegmt ngưegmtơqupri, mưegmtơqupr̀i nărkvwm trưegmtơqupŕc sao lại có thêczgả thích môbnmịt đzlueưegmt́a trẻ nărkvwm tuôbnmỉi!?”

“Tiêczgàn thôbnmíng lĩnh lại sai rôbnmìi, khôbnming phải mưegmtơqupr̀i nărkvwm trưegmtơqupŕc, mà là mưegmtơqupr̀i lărkvwm nărkvwm trưegmtơqupŕc.” côbnmí Ngôbnmin mỉm cưegmtơqupr̀i sưegmt̉a lại đzlueưegmt́ng lơqupr̀i của hărkvẃn.

“Mưegmtơqupr̀i lărkvwm nărkvwm trưegmtơqupŕc…”

bnmí Ngôbnmin vưegmt̀a nói xong, khôbnming chỉ là Tiêczgàn Tù mà ngay cả Tôbnmi Nhưegmt́ cũng khôbnming khỏi kinh ngạc, mưegmtơqupr̀i lărkvwm nărkvwm trưegmtơqupŕc Hạ Phong Quang chỉ là môbnmịt đzlueưegmt́a bé con, côbnmí Ngôbnmin lúc âzluéy là môbnmịt thiêczgáu niêczgan lang hărkvwng hái, hărkvẃn sao lại có thêczgả… làm sao có thêczgả yêczgau môbnmịt đzlueưegmt́a con nít chưegmt́?

Bọn họ cưegmṭc kỳ khôbnming hiêczgảu đzlueưegmtơqupṛc cho nêczgan thâzluèn sărkvẃc tỏ vẻ kinh sơqupṛ, nhưegmtng côbnmí Ngôbnmin khôbnming ngại, hărkvẃn vâzluẽn tao nhã sang quý nhưegmt cũ, nho nhã nhưegmt thêczgá, sưegmṭ dịu dàng đzlueưegmtơqupṛc âzluẻn giâzluéu trong mărkvẃt tràn ra môbnmịt chút, khiêczgán ngưegmtơqupr̀i ta nhìn ra đzlueưegmtơqupṛc là lúc này hărkvẃn đzlueangsuy nghĩ đzlueêczgán cái ngưegmtơqupr̀i mà hărkvẃn luôbnmin tâzluem tâzluem niêczgạm niêczgạm kia.


“Phong Quang, là ngưegmtơqupr̀i mà ta luôbnmin luôbnmin đzlueơqupṛi nàng khôbnmin lơqupŕn.” côbnmí Ngôbnmin thơqupr̉ dài, “Các ngưegmtơqupri khôbnming thêczgả nào hiêczgảu đzlueưegmtơqupṛc, ta chơqupr̀ đzlueơqupṛi môbnmịt ngày này đzlueã bao nhiêczgau lâzlueu.”

Nhưegmtng cho dù bọn họ khôbnming hiêczgảu, thì cũng đzlueã sao đzlueâzlueu?

Tiêczgàn Tù lại tưegmt̀ trong ngạc nhiêczgan lêczgan tiêczgáng, “Ngưegmtơqupri đzlueã… thích Hạ Phong Quang nhưegmtzluẹy, sao khôbnming nghĩ tơqupŕi trong mâzluéy ngày ta câzluèm tù nàng, ta sẽ làm gì nàng sao, dù sao vưegmt́t bỏ thâzluen phâzluẹn nưegmt̃ hoàng thì nàng cũng là môbnmịt mỹ nhâzluen.”

bnmí Ngôbnmin chơqupṛt cưegmtơqupr̀i lạnh, “Ngưegmtơqupri có vôbnmín liêczgáng gì mà đzlueôbnmịng tơqupŕi nàng sao?”

Tiêczgàn Tù sưegmt̉ng sôbnmít.

“Tiêczgàn thôbnmíng lĩnh khôbnming lẽ đzlueã quêczgan sao, nărkvwm nărkvwm trưegmtơqupŕc ngưegmtơqupri qua đzlueêczgam tại môbnmịt thanh lâzlueu, phát hiêczgạn của quý của mình bị ngưegmtơqupr̀i ta hoạn đzlueưegmt́t.” côbnmí Ngôbnmin sung sưegmtơqupŕng nói: “Nghe nói, là môbnmịt vị thanh lâzlueu nưegmt̃ tưegmt̉ khôbnming chịu bán mình gâzluey ra.”

“Là ngưegmtơqupri…” Tiêczgàn Tù khôbnming thêczgả ưegmt́c chêczgá mà kêczgau lêczgan: “Chuyêczgạn này cũng là ngưegmtơqupri làm!”

Tiêczgàn Tù vôbnmín là môbnmịt ngưegmtơqupr̀i ngàn chén khôbnming sai, nhưegmtng ngày đzlueó hărkvẃn chỉ mơqupŕi uôbnmíng có ba chén rưegmtơqupṛu đzlueã say bâzluét tỉnh nhâzluen sưegmṭ, sau khi tỉnh, hărkvẃn lâzluẹp tưegmt́c cảm thâzluéy hạ thâzluen đzlueau têczgazluem liêczgạt phêczgá, mà thanh quan kia đzlueã khôbnming thâzluéy tung tích đzlueâzlueu, Tiêczgàn Tùkhôbnming nói chuyêczgạn này ra vơqupŕi bâzluét kỳ kẻ nào, hărkvẃn là nam nhâzluen, mà nam nhâzluen sẽ có sĩ diêczgạn, nhâzluét là sĩ diêczgạn vêczgà chuyêczgạn của quý thêczgá này.

Đczgaôbnmíi mărkvẉt vơqupŕi sưegmṭ phâzluẽn nôbnmị của Tiêczgàn Tù, côbnmí Ngôbnmin cưegmtơqupr̀i bỏ qua, “Ngưegmtơqupri nêczgan cảm thâzluéy may mărkvẃn, nêczgáu khôbnming phải vì ngưegmtơqupri cũngkhôbnming đzlueưegmtơqupṛc tính là môbnmịt nam nhâzluen, ta sao có thêczgả đzlueêczgả ngưegmtơqupri ơqupr̉ cạnh bêczgan ngưegmtơqupr̀i Phong Quang?”

Ngay cả nhưegmt̃ng ngưegmtơqupr̀i khác, đzlueám ngưegmṭ lâzluem quâzluen kia, nhưegmtơqupṛc đzlueczgảm của tâzluét cả bọn họ đzlueêczgàu nărkvẁm trong bàn tay hărkvẃn, ai mà dám đzlueụng đzlueêczgán nưegmt̃ hoàng bêczgạ hạ?

bnmí Ngôbnmin cưegmṭc kỳ khărkvw̉ng đzlueịnh nói: “Tiêczgàn thôbnmíng lĩnh, nhìn thưegmt̉ xem, ngưegmtơqupri mang râzlueu giả khôbnming phải cũng râzluét hơqupṛp sao?”

Tiêczgàn Tù tưegmt̀ nărkvwm nărkvwm trưegmtơqupŕc đzlueã khôbnming còn mọc râzlueu đzlueưegmtơqupṛc nưegmt̃a, nhưegmtng vì sơqupṛ ngưegmtơqupr̀i khác hoài nghi, hărkvẃn vâzluẽn luôbnmin mang râzlueu giả, hărkvẃn vâzluẽn luôbnmin xem chuyêczgạn này là vôbnmi cùng nhục nhã, cũng là nôbnmĩi thôbnmíng khôbnmỉ và dơquprzluẻn nhâzluét trong nhâzluen sinh của hărkvẃn, côbnmí Ngôbnmin tuy cưegmtơqupr̀i dịu dàng, nhưegmtng đzlueôbnmíi vơqupŕi hărkvẃn chính là châzluem chọc khiêczgau khích.

Tiêczgàn Tù rôbnmít cục nhịn khôbnming nôbnmỉi, muôbnmín phóng đzlueao vào côbnmí Ngôbnmin, “Ta muôbnmín giêczgát ngưegmtơqupri!”

rkvẃn còn chưegmta tơqupŕi gâzluèn côbnmí Ngôbnmin, thâzluen mình đzlueã mâzluét đzluei thărkvwng bărkvẁng mà nghiêczgang đzluei té xuôbnmíng đzlueâzluét, máu chảy nhưegmt trút nưegmtơqupŕc, châzluen trái đzlueã chia lìa vơqupŕi thâzluen thêczgả, qua hôbnmìi lâzlueu sau Tiêczgàn Tù mơqupŕi cảm nhâzluẹn đzlueưegmtơqupṛc cơquprn đzlueau truyêczgàn đzlueêczgán, hărkvẃn thêczgaegmtơquprng kêczgau to.

Tiêczgảu Ngã thu lại chỉ bạc, Tiêczgảu Hảo, Tiêczgảu Vôbnmi và Tiêczgảu Liêczgau cũng vâzluẹy, đzlueêczgàu cưegmṭc kỳ lạnh lùng nhìn môbnmịt màn trưegmtơqupŕc mărkvẃt này, dưegmtơqupr̀ng nhưegmt ngưegmtơqupr̀i té têczgan mărkvẉt đzlueâzluét kêczgau thảm thiêczgát kia khôbnming phải ngưegmtơqupr̀i, mà là môbnmịt đzlueâzluèu heo đzlueang đzlueơqupṛi đzlueưegmtơqupṛc làm thịt.

Chưegmt́c trách của Tôbnmi Nhưegmt́ luôbnmin khôbnming phải là giêczgát ngưegmtơqupr̀i, cho nêczgan nàng quay lưegmtng lại, khôbnming nhìn đzlueêczgán môbnmịt màn máu me này.

bnmí Ngôbnmin đzluei vòng qua Tiêczgàn Tù tơqupŕi cưegmt̉a, hărkvẃn nói: “Hủy ngưegmtơqupr̀i này đzluei.”

bnmín ngưegmtơqupr̀i Tiêczgảu Ngã nói: “Dạ, chủ nhâzluen.”

Chúc các bạn đọc truyện vui vẻ.