Mau Xuyên Công Lược: Nữ Phụ Có Độc

Chương 290 :

    trước sau   
Trong tâxifs̉m cung chỉ còn lại Phong Quang và Tiênpuz̀n Tù, cônfwḿ Ngônfwmn vưizqr̀a đmakki, Phong Quang chỉ căavfḿn mônfwmi cônfwḿ găavfḿng khônfwmng khóc thành tiênpuźng.

Tiênpuz̀n Tù năavfḿm căavfm̀m nàng, ánh măavfḿt âxifsm u, ngay khi Phong Quang tưizqrơpkfỏng hăavfḿn sẽ làm chút chuyênpuẓn gì vơpkfói mình, Tiênpuz̀n Tù lại đmakkônfwṃt nhiênpuzn buônfwmng nàng ra, Phong Quang ngã xuônfwḿng đmakkâxifśt.

“Đhbhgênpuz̀u nghe rõ cho ta!” Tiênpuz̀n Tù phâxifsn phó thuônfwṃc hạ, “Thâxifsn thênpuz̉ bênpuẓ hạ khônfwmng khỏe, khônfwmng thênpuz̉ rơpkfòi khỏi tâxifsm cung, toàn bônfwṃ ngưizqrơpkfòi ơpkfỏ đmakkâxifsy đmakkênpuz̀u bảo vênpuẓ cho tônfwḿt, đmakkưizqr̀ng đmakkênpuz̉ cho nhưizqr̃ng ngưizqrơpkfòi tạp nham tiênpuźn vào quâxifs̃y nhiênpuz̃u sưizqṛ thanh tịnh của bênpuẓ hạ.”

Nhưizqr̃ng ngưizqrơpkfòi còn lại cúi đmakkâxifs̀u, “Dạ!”

Tiênpuz̀n Tù lạnh nghiênpuzm măavfṃt đmakki ra tâxifs̉m cung, lúc này cuônfwḿi cùng cũng chỉ còn lại có mônfwṃt mình Phong Quang.

Nàng ngônfwm̀i dưizqrơpkfói đmakkâxifśt, mônfwṃt măavfṃt may măavfḿn Tiênpuz̀n Tù khônfwmng làm gì vơpkfói nàng, mônfwṃt măavfṃt lại ônfwmm đmakkâxifs̀u gônfwḿi rơpkfoi nưizqrơpkfóc măavfḿt, thút tha thút thít hỏi: “Hênpuẓ thônfwḿng, kịch bản ngưizqrơpkfoi đmakkưizqra cho ta… khônfwmng có… cũng khônfwmng có nói qua sẽ có đmakkoạn bưizqŕc cung nào…”


npuẓ thônfwḿng lạnh lùng nói: “trênpuzn kịch bản cũng khônfwmng có viênpuźt qua là cônfwḿ Ngônfwmn sẽ thích Hạ Phong Quang.”

Là vì nàng đmakkênpuźn đmakkâxifsy, cho nênpuzn mọi thưizqŕ đmakkênpuz̀u phát sinh biênpuźn hóa.

Phong Quang ônfwḿm yênpuźu nói: “Hiênpuẓu ưizqŕng bưizqrơpkfom bưizqrơpkfóm thâxifṣt sưizqṛ lơpkfón đmakkênpuźn vâxifṣy sao? Băavfḿt đmakkâxifs̀u tưizqr̀ thênpuź giơpkfói trưizqrơpkfóc, mônfwm̃i tình tiênpuźt vônfwḿn có đmakkênpuz̀u thoát ly quỹ đmakkạo mônfwṃt cách nghiênpuzm trọng…”

izqr̀a nghĩ đmakkênpuźn Tiênpuźt Nhiênpuz̃m, nàng lâxifṣp tưizqŕc có cảm giác tưizqrơpkfong lai khônfwmng thênpuz̉ khônfwḿng chênpuź thâxifṣt đmakkáng sơpkfọ, nhâxifśt là lúc này, khả năavfmng biênpuźt trưizqrơpkfóc tình tiênpuźt của nàng đmakkã hoàn toàn vônfwm tác dụng.

“Ta nói rônfwm̀i, mong ký chủ khi hoàn thành nhiênpuẓm vụ tưizqṛ thâxifsn năavfḿm chăavfḿc thành cônfwmng.”

Cảm giác lúc này và khi nhìn thâxifśy mônfwṃt cái quảng cái trênpuzn TV, ơpkfỏ mônfwṃt góc còn đmakkênpuz̀ mâxifśy cái chưizqr̃ to, lâxifśy sản phâxifs̉m thưizqṛc tênpuź làm tiênpuzu chuâxifs̉n, khônfwmng khác nhau là mâxifśy.

“Hênpuẓ thônfwḿng… ta phải làm thênpuź nào mơpkfói có thênpuz̉ cưizqŕu cônfwḿ Ngônfwmn, ta khônfwmng muônfwḿn hăavfḿn chênpuźt.” Nguyênpuzn nhâxifsn khônfwmng phải vì hăavfḿn là ngưizqrơpkfòi phải tiênpuźn cônfwmng chiênpuźm đmakkóng, mà là vì nàng thuâxifs̀n túy khônfwmng muônfwḿn hăavfḿn chênpuźt, “Hăavfḿn vì ta… đmakkâxifsm bản thâxifsn hai kiênpuźm, ta thâxifśy… ta thích hăavfḿn…”

pkfỏi vì thênpuź giơpkfói trưizqrơpkfóc nhiênpuẓm vụ thâxifśt bại nênpuzn nàng bị kích thích, lại bơpkfỏi vì đmakknpuz̉m hênpuẓ thônfwḿng sạch bách nênpuzn khônfwmng có chônfwm̃ nào phải sơpkfọ, nênpuzn trong thênpuź giơpkfói này, nàng vâxifs̃n luônfwmn sônfwḿng khônfwmng tim khônfwmng phônfwm̉i, cho dù muônfwḿn tiênpuźn cônfwmng chiênpuźm đmakkóng cônfwḿ Ngônfwmn, nàng cũng chỉ áp dụng phưizqrơpkfong pháp đmakkơpkfon giản thônfwm bạo nhâxifśt, đmakkó là thưizqrơpkfòng xuyênpuzn trênpuzu chọc mônfwṃt chút, nói râxifśt nhiênpuz̀u lơpkfòi nói mạnh dạn trăavfḿng trơpkfọn, còn chuyênpuẓn thưizqṛc sưizqṛ đmakkônfwṃng tâxifsm, chính là lúc này.

Nghe xong lơpkfòi của nàng, hênpuẓ thônfwḿng im ăavfḿng mônfwṃt hônfwm̀i lâxifsu, qua mônfwṃt lát mơpkfói nói: “Hăavfḿn sẽ khônfwmng có chuyênpuẓn gì.”

Phong Quang nâxifsng măavfḿt, “Ngưizqrơpkfoi nói vâxifṣy là có ý gì.”

Nhưizqrng hênpuẓ thônfwḿng đmakkã khônfwmng muônfwḿn trả lơpkfòi nàng nưizqr̃a.

Nàng có chút khó chịu, hênpuẓ thônfwḿng của ngưizqrơpkfòi ta có thênpuz̉ tùy ý khai thônfwmng vưizqrơpkfóng măavfḿc, ngưizqrơpkfọc nam nưizqr̃ chính khăavfḿp nơpkfoi, đmakkênpuźn lưizqrơpkfọt nàng, cho dù muônfwḿn hỏi mônfwṃt vâxifśn đmakkênpuz̀ cũng phải lưizqṛa lúc hênpuẓ thônfwḿng có tâxifsm tình tônfwḿt, lạnh lùng kiênpuzu ngạo đmakkênpuźn mưizqŕc khiênpuźn nàng cảm thâxifśy bâxifśt lưizqṛc mônfwṃt cách sâxifsu săavfḿc.

Phong Quang liênpuzn tục bị nhônfwḿt trong tâxifs̉m cung hơpkfon nưizqr̉a tháng, mâxifśy ngày này, nàng vâxifs̃n còn có ngưizqrơpkfòi hâxifs̀u hạ, nhưizqrng mà cung nưizqr̃ thái giám hâxifs̀u hạ nàng đmakkênpuz̀u thay đmakkônfwm̉i, nàng đmakkưizqrơpkfong nhiênpuzn cũng khônfwmng găavfṃp qua mâxifśy ngưizqrơpkfòi Tiênpuz̉u Ngã, cho dù muônfwḿn tìm mônfwṃt ngưizqrơpkfòi đmakkênpuz̉ hỏi mônfwṃt chút xem cônfwḿ Ngônfwmn thênpuź nào, cũng khônfwmng có ai trả lơpkfòi nàng.


izqr̃ hoàng là nàng đmakkâxifsy, trưizqrơpkfóc kia có bao nhiênpuzu thong dong, bâxifsy giơpkfò chỉ còn lại sưizqṛ ngônfwṃt ngạt.

nfwṃt thái giám có gưizqrơpkfong măavfṃt yênpuzu dã đmakkênpuz̉ đmakkônfwm̀ ăavfmn xuônfwḿng, khi cảm nhâxifṣn đmakkưizqrơpkfọc tâxifs̀m măavfḿt kia hônfwmm nay cũng khônfwmng ngoại lênpuẓ mà nhìn mình chăavfm̀m chăavfm̀m, hăavfḿn hỏi: “Bênpuẓ hạ sao lại nhìn ta nhưizqrxifṣy?”

Phong Quang căavfḿn chiênpuźc đmakkũa mônfwṃt chút, khônfwmng ngơpkfò là hăavfḿn sẽ đmakkônfwṃt nhiênpuzn quan tâxifsm đmakkênpuźn nàng, “Ta thâxifśy… ngưizqrơpkfoi râxifśt quen măavfṃt.”

Nàng hình nhưizqr đmakkã găavfṃp qua hăavfḿn, đmakkâxifsy là vâxifśn đmakkênpuz̀ mà nàng suy nghĩ tưizqr̀ mâxifśy ngày trưizqrơpkfóc.

“Tiênpuz̉u nhâxifsn tênpuzn là Tônfwm Bích.”

“À… chăavfḿc là trùng tênpuzn trùng họ thônfwmi.” Nàng găavfḿp mônfwṃt đmakkũa thịt bỏ vào miênpuẓng.

“Chính là Tônfwm Bích đmakkã tưizqr̀ng găavfṃp măavfṃt bênpuẓ hạ mônfwṃt lâxifs̀n.” Hăavfḿn nói: “Lúc đmakkó, tiênpuz̉u nhâxifsn đmakkưizqŕng bênpuzn cạnh Lam nhị cônfwmng tưizqr̉.”

“Khụ khụ!” Nàng bị săavfṃc, uônfwḿng mônfwṃt ngụm nưizqrơpkfóc hơpkfon nưizqr̉a ngày mơpkfói trơpkfỏ lại bình thưizqrơpkfòng, “Ngưizqrơpkfoi nói ngưizqrơpkfoi chính là Tônfwm Bích đmakkó sao!?”

Chúc các bạn đọc truyện vui vẻ.