Mãi Mãi Là Bao Xa

Chương 48 :

    trước sau   
Trong đamrxiệomnsn thoạqxwmi, tiếxpahng cưdxknmbvfi củggoda Lýihbt Vi vẫrdmxn khoa trưdxknơryftng ngảlzlc ngớkevrn khôeeahng đamrxqngii. Thựpkyfc sựpkyfgkim kiểmbvfu xem náhccao nhiệomnst khôeeahng sợxevb to chuyệomnsn. Nếxpahu khôeeahng phảlzlci vìggod sợxevbdxknơryftng Lam Hàgkimng hiểmbvfu lầjmfmm, Lăqdkfng Lăqdkfng đamrxãvsrs sớkevrm chạqxwmy qua bóswcmp chếxpaht anh ta, vìggodgkyan trừvzmo hạqxwmi.

dxknơryftng Lam Hàgkimng chậayhum rãvsrsi đamrxryftng dậayhuy, kéffqxo mởwsdw cửigqma chớkevrp, côeeah khôeeahng nhìggodn đamrxưdxknxevbc vẻonky mặswcmt củggoda anh, linh cảlzlcm xấpdhvu từvzmo từvzmogkyang lêdbwwn. Lăqdkfng Lăqdkfng tựpkyf nhậayhun mìggodnh khôeeahng phảlzlci ngưdxknmbvfi thôeeahng minh, nhưdxknng cũdxknng khôeeahng phảlzlci đamrxdzeg ngốzmryc, biếxpaht phâgkyan chia rõvsrsgkimng ai nặswcmng ai nhẹhcca.

“Thựpkyfc xin lỗqdkfi, tốzmryi nay em khôeeahng rảlzlcnh, em đamrxi cùvzmong bạqxwmn trai em.”

Trong di đamrxcjdcng im lặswcmng mộcjdct lúobgjc, lạqxwmi truyềorybn đamrxếxpahn giọuokdng nóswcmi ra chiềorybu khôeeahng hềoryb đamrxmbvfgkyam củggoda Trịfxwsnh Minh Hạqxwmo: “Anh nóswcmi Bạqxwmch Lăqdkfng Lăqdkfng àgkim, em tốzmryt xấpdhvu gìggoddxknng tôeeahn trọuokdng chỉcjdc sốzmry thôeeahng minh chúobgjt đamrxi, kiếxpahm cớkevr thìggod phảlzlci tìggodm mộcjdct cáhccai nghe lọuokdt tai chứryft.”

Dạqxwmo nàgkimy sao khôeeahng ai tin lờmbvfi nóswcmi thậayhut vậayhuy trờmbvfi?

qdkfng Lăqdkfng cưdxknmbvfi cưdxknmbvfi vớkevri Dưdxknơryftng Lam Hàgkimng, nóswcmi vàgkimo di đamrxcjdcng: “Tin hay khôeeahng tùvzmoy anh.”


“Đehynưdxknxevbc, em cóswcm bạqxwmn trai chứryftggod! Dẫrdmxn hắmtjxn đamrxếxpahn đamrxâgkyay, anh giúobgjp kiểmbvfm tra hắmtjxn mộcjdct chúobgjt.”

Nếxpahu làgkim trưdxknkevrc kia, chắmtjxc chắmtjxn Lăqdkfng Lăqdkfng sẽlfhxswcmi: “Liêdbwwn can gìggod đamrxếxpahn anh, anh cũdxknng khôeeahng phảlzlci ba em, bạqxwmn trai em cầjmfmn gìggod anh kiểmbvfm tra hửigqm?!”

Nhưdxknng vìggod tráhccanh cho Dưdxknơryftng Lam Hàgkimng hiểmbvfu lầjmfmm, côeeah cốzmry tỏdxkn ra lạqxwmnh lùvzmong. “Khôeeahng dáhccam phiềorybn anh, cảlzlcm ơryftn!”

“Khôeeahng phiềorybn đamrxâgkyau, vớkevri tưdxknhccach làgkim ngưdxknmbvfi thựpkyfc lòiaywng theo đamrxuổqngii em, anh chíemxj íemxjt cũdxknng muốzmryn xem xem hắmtjxn ta mạqxwmnh hơryftn anh chỗqdkfgkimo?”

“Anh yêdbwwn tâgkyam, anh ấpdhvy chỗqdkfgkimo cũdxknng mạqxwmnh hơryftn anh hếxpaht!” Thóswcmi quen đamrxãvsrsemxjch Trịfxwsnh Minh Hạqxwmo củggoda côeeah rốzmryt cuộcjdcc khôeeahng đamrxqngii đamrxưdxknxevbc.

swcmi xong, Lăqdkfng Lăqdkfng cốzmry ýihbt nhìggodn thoáhccang qua phảlzlcn ứryftng củggoda Dưdxknơryftng Lam Hàgkimng, vẻonky thỏdxkna mãvsrsn thấpdhvm đamrxưdxknxevbm giữjtcpa hai hàgkimng lôeeahng màgkimy củggoda anh. Xem ra, thâgkyam trầjmfmm nhưdxkndxknơryftng Lam Hàgkimng, cũdxknng khôeeahng tráhccanh đamrxưdxknxevbc thíemxjch nghe khen.

“Đehynưdxknxevbc rồdzegi, em khôeeahng quấpdhvy rầjmfmy cáhccac anh ôeeahn chuyệomnsn nữjtcpa, bye bye!” Khôeeahng đamrxxevbi Trịfxwsnh Minh Hạqxwmo nóswcmi chuyệomnsn, côeeah đamrxãvsrsobgjp đamrxiệomnsn thoạqxwmi.

Mặswcmc dùvzmo đamrxiệomnsn thoạqxwmi cúobgjp quyếxpaht đamrxhccan, nhưdxknng nộcjdci tâgkyam khôeeahng khỏdxkni cóswcm chúobgjt cảlzlcm kháhccai – trong thờmbvfi đamrxiểmbvfm côeeah khóswcm khăqdkfn nhấpdhvt, Trịfxwsnh Minh Hạqxwmo đamrxãvsrs cổqngidxkneeah, bầjmfmu bạqxwmn vớkevri côeeah. Tìggodnh cảlzlcm côeeah nợxevb anh, đamrxãvsrs đamrxfxwsnh sẵypwjn sẽlfhx khôeeahng trảlzlc hếxpaht!

dxknơryftng Lam Hàgkimng cũdxknng khôeeahng truy hỏdxkni côeeah đamrxiềorybu gìggod, ngồdzegi vàgkimo chỗqdkf, côeeahdxknng đamrxi qua ngồdzegi.

“Ban nãvsrsy anh đamrxfxwsnh nóswcmi gìggod vậayhuy?” Côeeah hỏdxkni.

“Khôeeahng cóswcmggod. Lúobgjc nãvsrsy đamrxfxwsnh hỏdxkni em: Láhccat nữjtcpa muốzmryn đamrxi đamrxâgkyau?”

“Em… muốzmryn ăqdkfn Haagen-Dazs!”

Haagen-Dazs, kinh đamrxiểmbvfn củggoda lãvsrsng mạqxwmn! Cho dùvzmogkimi côeeahhccai cóswcm thểmbvf cựpkyf tuyệomnst loạqxwmi hưdxknơryftng sữjtcpa nồdzegng đamrxayhum nàgkimy, nhưdxknng khôeeahng côeeahhccai nàgkimo khôeeahng bịfxws slogan quảlzlcng cáhccao củggoda nóswcm lay đamrxcjdcng!


“Kem hảlzlc?” Dưdxknơryftng Lam Hàgkimng nghĩazwy nghĩazwy, hỏdxkni: “Trờmbvfi lạqxwmnh thếxpahgkimy, khôeeahng ăqdkfn cáhccai kháhccac đamrxưdxknxevbc sao?”

qdkfng Lăqdkfng cốzmry gắmtjxng che giấpdhvu vẻonky thấpdhvt vọuokdng trưdxknkevrc sựpkyf khôeeahng tâgkyam lýihbt củggoda anh. “Em thuậayhun miệomnsng nóswcmi thôeeahi, khôeeahng đamrxswcmc biệomnst muốzmryn ăqdkfn lắmtjxm đamrxâgkyau.”

“Đehynưdxknxevbc rồdzegi. Tíemxj nữjtcpa sửigqma xong báhccao cáhccao anh đamrxưdxkna em đamrxi!”

“Vậayhuy chúobgjng ta nhanh sửigqma báhccao cáhccao đamrxi.” Dáhccang vẻonky vui mừvzmong củggoda côeeah, hoàgkimn hoàgkimn khôeeahng nhìggodn ra chỉcjdcgkim “thuậayhun miệomnsng nóswcmi”.

dxknơryftng Lam Hàgkimng khẽlfhxdxknmbvfi cầjmfmm lấpdhvy báhccao cáhccao đamrxorybgkimi, nghiêdbwwm túobgjc xem.

qdkfng Lăqdkfng đamrxang sắmtjxp chảlzlcy nưdxknkevrc miếxpahng căqdkfn bảlzlcn khôeeahng hi vọuokdng Dưdxknơryftng Lam Hàgkimng cóswcm thểmbvf qua loa cho xong, nhưdxknng vẫrdmxn khôeeahng ngờmbvf anh đamrxuokdc cẩbioen thậayhun đamrxếxpahn thếxpah, từvzmong câgkyau, từvzmong chữjtcp đamrxorybu câgkyan nhắmtjxc tinh tếxpah tỉcjdc mỉcjdc. Hơryftn nữjtcpa, hễmvog gặswcmp phảlzlci khúobgjc mắmtjxc, anh nhấpdhvt đamrxfxwsnh phảlzlci cùvzmong côeeah thảlzlco luậayhun rõvsrsgkimng, còiaywn bảlzlco côeeah sửigqma lạqxwmi. Sau đamrxóswcm, gặswcmp phảlzlci mộcjdct vấpdhvn đamrxorybgkyay tranh cãvsrsi, Dưdxknơryftng Lam Hàgkimng nóswcmi phâgkyan tíemxjch củggoda côeeahswcm sai lầjmfmm vềoryb mặswcmt nhậayhun thứryftc. Côeeah cựpkyfc lựpkyfc tranh luậayhun, nóswcmi côeeah tra đamrxưdxknxevbc mộcjdct chưdxknơryftng tàgkimi liệomnsu, trong đamrxóswcm phâgkyan tíemxjch nhưdxkn vậayhuy.

Kếxpaht quảlzlc bệomnsnh làgkimm tớkevri nơryfti tớkevri chốzmryn củggoda Dưdxknơryftng Lam Hàgkimng táhccai pháhccat, anh tra tàgkimi liệomnsu, phâgkyan tíemxjch, thảlzlco luậayhun. Chờmbvf đamrxếxpahn khi anh đamrxi đamrxếxpahn đamrxưdxknxevbc kếxpaht luậayhun thỏdxkna mãvsrsn, đamrxãvsrsgkimdxknmbvfi giờmbvfryftn. Đehynvzmong nóswcmi Haagen-Dazs, cóswcm ăqdkfn Mãvsrsn Háhccan Toàgkimn Tịfxwsch Lăqdkfng Lăqdkfng cũdxknng khôeeahng tìggodm đamrxâgkyau ra hứryftng.

“Khuya rồdzegi, nếxpahu em khôeeahng quay vềoryb phòiaywng trọuokd, khu nhàgkim sẽlfhx đamrxóswcmng cửigqma.”

Anh nhìggodn vẻonky mặswcmt đamrxjmfmy mỏdxkni mệomnst củggoda côeeah, cũdxknng khôeeahng muốzmryn miễmvogn cưdxknswcmng. “Đehynmbvf anh đamrxưdxkna em vềoryb



******

Trêdbwwn đamrxưdxknmbvfng vềoryb phòiaywng trọuokd, di đamrxcjdcng Lăqdkfng Lăqdkfng lạqxwmi reo, côeeah lấpdhvy ra nhìggodn liếxpahc qua hiểmbvfn thịfxws trêdbwwn màgkimn hìggodnh, ngắmtjxt máhccay.

dxknơryftng Lam Hàgkimng nóswcmi: “Ngưdxknmbvfi anh coi trọuokdng khôeeahng nhiềorybu lắmtjxm, Trịfxwsnh Minh Hạqxwmo làgkim mộcjdct trong sốzmry đamrxóswcm.”


“Anh coi trọuokdng anh ấpdhvy?!” Lăqdkfng Lăqdkfng mởwsdw to mắmtjxt, côeeah cứryftdxknwsdwng tìggodnh đamrxfxwsch gặswcmp nhau đamrxorybu ghen tuôeeahng tóswcme lửigqma chứryft.

“Em cóswcm nhớkevr mộcjdct lầjmfmn, anh gặswcmp em vàgkim Trịfxwsnh Minh Hạqxwmo trong tiệomnsm cơryftm Tâgkyay vưdxknmbvfn trưdxknmbvfng khôeeahng?”

“Em nhớkevr.” Hơryftn nữjtcpa côeeahiaywn nhớkevrvsrsdxknơryftng Lam Hàgkimng bịfxws mộcjdct câgkyau củggoda côeeahgkimm cho sặswcmc nưdxknkevrc, ho mộcjdct hồdzegi lâgkyau.

iaywn vềorybgkyau nóswcmi kia, cho đamrxếxpahn tậayhun bâgkyay giờmbvf, côeeah vẫrdmxn thấpdhvy “mộcjdct rừvzmong xấpdhvu hổqngi”.

“Tốzmryi hôeeahm đamrxóswcm, Trịfxwsnh Minh Hạqxwmo chạqxwmy tớkevri tìggodm anh…”

“Khôeeahng phảlzlci anh ấpdhvy đamrxi đamrxáhccanh anh đamrxpdhvy chứryft?!”

dxknơryftng Lam Hàgkimng khôeeahng phủggod nhậayhun.

Trịfxwsnh Minh Hạqxwmo cũdxknng quáhcca manh đamrxcjdcng nha. Anh ta cũdxknng khôeeahng ngẫrdmxm lạqxwmi, nếxpahu Dưdxknơryftng Lam Hàgkimng làgkim loạqxwmi giáhccao viêdbwwn lòiaywng dạqxwm hẹhccap hòiaywi, thìggod kẻonky thíemxjch gâgkyay họuokda nhưdxkn anh ta đamrxếxpahn bằxevbng tốzmryt nghiệomnsp chắmtjxc chắmtjxn cũdxknng khôeeahng lấpdhvy đamrxưdxknxevbc.

“Cậayhuu ấpdhvy chấpdhvt vấpdhvn anh dựpkyfa vàgkimo cáhccai gìggod bảlzlco trang web cậayhuu ta làgkimm khôeeahng đamrxáhccang mộcjdct xu. Còiaywn nóswcmi cậayhuu ta vấpdhvt vảlzlc khổqngi cựpkyfc thứryftc trắmtjxng mấpdhvy đamrxêdbwwm mớkevri làgkimm ra nóswcm.”

“Anh ấpdhvy làgkimm áhcca?!”

qdkfng Lăqdkfng rốzmryt cuộcjdcc đamrxãvsrs hiểmbvfu buổqngii tốzmryi kếxpaht thúobgjc bảlzlco vệomns tốzmryt nghiệomnsp đamrxóswcm, vìggod sao Trịfxwsnh Minh Hạqxwmo lạqxwmi nổqngii xung lêdbwwn nhưdxkn thếxpah, còiaywn phảlzlcn ứryftng củggoda Uôeeahng Đehynàgkimo thìggod cứryftggodnh bìggodnh. Lẽlfhx ra côeeahdbwwn sớkevrm nghĩazwy đamrxếxpahn, Uôeeahng Đehynàgkimo lúobgjc ấpdhvy bậayhun bịfxwsu làgkimm thêdbwwm bêdbwwn ngoàgkimi, căqdkfn bảlzlcn khôeeahng thểmbvfgkimo cóswcm thờmbvfi gian giúobgjp côeeahgkimm đamrxdzeg áhccan tốzmryt nghiệomnsp.

“Cậayhuu ta thựpkyfc sựpkyfgkim mộcjdct chàgkimng trai tốzmryt, cóswcmhccaemxjnh, cũdxknng cóswcm phôeeahng đamrxcjdc, quan trọuokdng nhấpdhvt làgkim, cậayhuu ấpdhvy thựpkyfc sựpkyfdbwwu em…”

“…”

“Hôeeahm ấpdhvy, bọuokdn anh uốzmryng rưdxknxevbu đamrxếxpahn khuya, cậayhuu ta đamrxãvsrsswcmi rấpdhvt nhiềorybu.

Cậayhuu ấpdhvy nóswcmi anh biếxpaht: ‘Yêdbwwu cóswcm rấpdhvt nhiềorybu cáhccach, khôeeahng đamrxi quấpdhvy rầjmfmy sựpkyfdbwwn tĩazwynh màgkimeeahpdhvy muốzmryn, cũdxknng làgkim mộcjdct cáhccach.’

Cậayhuu ấpdhvy còiaywn nóswcmi: “Bấpdhvt kểmbvfeeahpdhvy ởwsdwdbwwn ai, tôeeahi đamrxorybu hy vọuokdng côeeahpdhvy cóswcm thểmbvf vui vẻonky!” Dưdxknơryftng Lam Hàgkimng cưdxknmbvfi cưdxknmbvfi vớkevri côeeah, nóswcmi tiếxpahp: “Anh cứryftdxknwsdwng ngưdxknmbvfi hiểmbvfu em nhấpdhvt, yêdbwwu em nhấpdhvt trêdbwwn thếxpah giớkevri nàgkimy làgkim anh… Đehynếxpahn khi anh nghe Trịfxwsnh Minh Hạqxwmo nóswcmi: “Bạqxwmch Lăqdkfng Lăqdkfng sợxevb bịfxws tổqngin thưdxknơryftng, nêdbwwn mớkevri cốzmry ýihbt giấpdhvu kíemxjn bảlzlcn thâgkyan dưdxknkevri vẻonky ngoàgkimi kiêdbwwn cưdxknmbvfng vàgkim thoảlzlci máhccai. Trừvzmo phi chíemxjnh côeeahpdhvy chịfxwsu đamrxi ra, còiaywn khôeeahng thìggod khôeeahng ai cóswcm thểmbvf tiếxpahn vàgkimo đamrxưdxknxevbc. Tôeeahi biếxpaht côeeahpdhvy khôeeahng yêdbwwu Uôeeahng Đehynàgkimo… Nhưdxknng tôeeahi khôeeahng muốzmryn bứryftc côeeahpdhvy, khôeeahng muốzmryn thấpdhvy côeeahpdhvy khóswcm xửigqm… Cứryft đamrxmbvfeeahpdhvy tạqxwmm thờmbvfi sốzmryng trong cảlzlcm giáhccac an toàgkimn mìggodnh tưdxknwsdwng tưdxknxevbng nêdbwwn… Tôeeahi sẽlfhx chờmbvfeeahpdhvy, chờmbvfeeahpdhvy tựpkyfggodnh bưdxknkevrc ra!” thìggod anh mớkevri hiểmbvfu đamrxưdxknxevbc, cậayhuu ấpdhvy mớkevri làgkim ngưdxknmbvfi hiểmbvfu em nhấpdhvt.”

qdkfng Lăqdkfng cúobgji đamrxjmfmu, khôeeahng muốzmryn đamrxmbvfdxknơryftng Lam Hàgkimng nhìggodn thấpdhvy nưdxknkevrc trong mắmtjxt mìggodnh, nhưdxknng nưdxknkevrc mắmtjxt vẫrdmxn từvzmong giọuokdt từvzmong giọuokdt rơryfti trêdbwwn ngóswcmn tay. Đehynêdbwwm khôeeahng trăqdkfng, anh nắmtjxm lấpdhvy tay côeeah, ngẩbioeng đamrxjmfmu nhìggodn nhàgkim trọuokd nghiêdbwwn cứryftu sinh đamrxèrakhn đamrxóswcmm sáhccang trưdxknng phíemxja trưdxknkevrc, lạqxwmi buôeeahng ra.

“Lúobgjc chiềorybu, em khôeeahng nêdbwwn nóswcmi cậayhuu ấpdhvy nhưdxkn vậayhuy.” Dưdxknơryftng Lam Hàgkimng ngừvzmong mộcjdct chúobgjt, thởwsdwgkimi: “Em đamrxvzmong thấpdhvy cậayhuu ta bềoryb ngoàgkimi ra vẻonkyhccai gìggoddxknng khôeeahng đamrxmbvf ýihbt, thựpkyfc ra, trong lòiaywng cậayhuu ấpdhvy còiaywn đamrxmbvfgkyam hơryftn bấpdhvt kỳqngi ngưdxknmbvfi nàgkimo kháhccac…”

“Tạqxwmi sao muốzmryn nóswcmi vớkevri em nhữjtcpng đamrxiềorybu nàgkimy?”

“Anh khôeeahng muốzmryn em mộcjdct ngàgkimy nàgkimo đamrxóswcm sẽlfhx hốzmryi hậayhun!”

Lựpkyfa chọuokdn Dưdxknơryftng Lam Hàgkimng, côeeahazwynh viễmvogn sẽlfhx khôeeahng hốzmryi hậayhun!



Mặswcmc dùvzmo khôeeahng muốzmryn táhccach ra sớkevrm nhưdxkn vậayhuy, nhưdxknng Lăqdkfng Lăqdkfng khôeeahng thểmbvf khôeeahng nóswcmi: “Anh đamrxvzmong tiễmvogn nữjtcpa, đamrxmbvf ngưdxknmbvfi kháhccac thấpdhvy thìggod khôeeahng hay đamrxâgkyau.”

“Cũdxknng đamrxưdxknxevbc. Ngàgkimy mai đamrxvzmong quêdbwwn đamrxếxpahn phòiaywng thíemxj nghiệomnsm làgkimm nhéffqx.”

“Vâgkyang! Thầjmfmy Dưdxknơryftng!”

eeah nháhccay mắmtjxt vớkevri anh mấpdhvy cáhccai, xoay ngưdxknmbvfi đamrxi vềoryb phíemxja cổqnging nhàgkim trọuokd. Trưdxknkevrc khi vàgkimo cửigqma, dưdxknkevri áhccanh sáhccang lờmbvf mờmbvfdxknmbvfng nhưdxkn liếxpahc thấpdhvy trong góswcmc tưdxknmbvfng cóswcmgkimi tia lửigqma lậayhup lòiaywe…


Vềoryb phòiaywng ngủggod, Lăqdkfng Lăqdkfng khôeeahng bậayhut đamrxèrakhn, nằxevbm trêdbwwn giưdxknmbvfng hạqxwm quyếxpaht tâgkyam nhiềorybu lầjmfmn, mớkevri gọuokdi đamrxiệomnsn cho Trịfxwsnh Minh Hạqxwmo. Đehyniệomnsn thoạqxwmi rấpdhvt nhanh đamrxưdxknxevbc bắmtjxt, giọuokdng nóswcmi hơryfti bấpdhvt mãvsrsn truyềorybn đamrxếxpahn: “Em còiaywn nhớkevr đamrxếxpahn anh hảlzlc? Ngưdxknmbvfi xưdxkna cóswcmgkyau, phụryft nữjtcppdhvy àgkim, chỉcjdc nghe ngưdxknmbvfi mớkevri cưdxknmbvfi, khôeeahng thấpdhvy ngưdxknmbvfi cũdxkn khóswcmc!”

“Đehynóswcmgkim đamrxmbvf miêdbwwu tảlzlc đamrxàgkimn ôeeahng cóswcm tốzmryt hay khôeeahng màgkim!”

dbwwn kia im lặswcmng vàgkimi giâgkyay, im lặswcmng đamrxếxpahn nỗqdkfi khiếxpahn lòiaywng côeeahryfti chua xóswcmt. “Em cùvzmong vớkevri Dưdxknơryftng Lam Hàgkimng đamrxãvsrs bao lâgkyau rồdzegi?”

qdkfng Lăqdkfng lậayhup tứryftc ngồdzegi bậayhut dậayhuy trêdbwwn giưdxknmbvfng. “Làgkimm sao anh biếxpaht?”

“Anh thấpdhvy anh ta đamrxưdxkna em vềoryb.”

Anh nhìggodn thấpdhvy ưdxkn?!

qdkfng Lăqdkfng bỗqdkfng nhớkevr ra trong góswcmc tốzmryi dưdxknkevri nhàgkim, cóswcm áhccanh lửigqma củggoda thuốzmryc láhcca… Khôeeahng hềoryb đamrxmtjxn đamrxo suy nghĩazwy, côeeahobgjp đamrxiệomnsn thoạqxwmi, vộcjdci vàgkimng xuốzmryng lầjmfmu.



Trong góswcmc tưdxknmbvfng khôeeahng áhccanh sáhccang, cóswcmswcmng ngưdxknmbvfi đamrxang đamrxryftng, lưdxknng dựpkyfa vàgkimo tưdxknmbvfng, ngoàgkimi áhccanh sáhccang lậayhup lòiaywe củggoda đamrxiếxpahu thuốzmryc, cảlzlc thâgkyan ngưdxknmbvfi đamrxorybu hòiaywa vàgkimo bóswcmng tốzmryi. Côeeah đamrxếxpahn gầjmfmn anh, mỗqdkfi bưdxknkevrc đamrxi đamrxorybu cốzmry gắmtjxng nghĩazwy xem mìggodnh còiaywn cóswcm thểmbvfswcmi gìggod vớkevri anh, thếxpah nhưdxknng đamrxi đamrxếxpahn trưdxknkevrc mặswcmt anh rồdzegi, côeeah vẫrdmxn khôeeahng tìggodm đamrxưdxknxevbc từvzmo ngữjtcpgkimo kháhccac ngoàgkimi ba chữjtcp “thựpkyfc xin lỗqdkfi”.

“Thựpkyfc xin lỗqdkfi!” Côeeah nhỏdxkn giọuokdng nóswcmi.

Trịfxwsnh Minh Hạqxwmo vứryftt nửigqma đamrxiếxpahu thuốzmryc xuốzmryng đamrxpdhvt, dùvzmong châgkyan dụryfti tắmtjxt.

eeah nhìggodn tàgkimn thuốzmryc trêdbwwn mặswcmt đamrxpdhvt…

“Tìggodnh yêdbwwu thầjmfmy tròiayw, thậayhut lãvsrsng mạqxwmn!” Anh cưdxknmbvfi gưdxknxevbng vàgkimi tiếxpahng. “Bạqxwmch Lăqdkfng Lăqdkfng, em đamrxfxwsnh nghĩazwya “ưdxknu túobgj” ra sao hảlzlc? Cáhccai em gọuokdi làgkim “bìggodnh thưdxknmbvfng” làgkim thứryftggod? Ngưdxknmbvfi đamrxàgkimn ôeeahng cảlzlc đamrxmbvfi bảlzlco vệomnsdbwwn cạqxwmnh em… cùvzmong em ăqdkfn cơryftm canh đamrxqxwmm bạqxwmc, chen chúobgjc trong phòiaywng ởwsdw nhỏdxkn hẹhccap màgkim vẫrdmxn vui vẻonky chịfxwsu đamrxpkyfng ưdxkn? Dưdxknơryftng Lam Hàgkimng, phóswcm giáhccao sưdxkn hai mưdxknơryfti chíemxjn tuổqngii, cha làgkim chuyêdbwwn gia vôeeahvzmong quyềorybn uy trong giớkevri Vậayhut liệomnsu, cóswcm 10% cổqngi phầjmfmn củggoda mộcjdct côeeahng ty đamrxiệomnsn, mẹhccagkim thiêdbwwn kim nhàgkim giàgkimu, sởwsdw hữjtcpu nhiềorybu côeeahng ty báhccach hóswcma… nhưdxkn thếxpahdxknng coi làgkimggodnh thưdxknmbvfng hảlzlc?”

qdkfng Lăqdkfng thấpdhvt kinh lùvzmoi ra sau từvzmong bưdxknkevrc, sớkevrm biếxpaht gia thếxpah củggoda anh khôeeahng đamrxơryftn giảlzlcn, nhưdxknng khi nghe Trịfxwsnh Minh Hạqxwmo nóswcmi ra, côeeah vẫrdmxn hoảlzlcng sợxevb. Côeeah cốzmry gắmtjxng làgkimm cho mìggodnh tỉcjdcnh táhccao lạqxwmi. “Minh Hạqxwmo, cảlzlcm ơryftn anh đamrxãvsrs cho em biếxpaht nhữjtcpng đamrxiềorybu nàgkimy. Nhưdxknng em thựpkyfc sựpkyfdbwwu anh ấpdhvy.”

“Tạqxwmi sao?” Anh cưdxknmbvfi lạqxwmnh, trong bóswcmng tốzmryi, đamrxôeeahi mắmtjxt anh cũdxknng ảlzlcm đamrxqxwmm. “Cảlzlcm giáhccac an toàgkimn gìggod chứryft, ngưdxknmbvfi trêdbwwn mạqxwmng khôeeahng từvzmo bỏdxkn đamrxưdxknxevbc gìggod chứryft, đamrxorybu chỉcjdc lấpdhvy cớkevrgkim thôeeahi…”

“Khôeeahng phảlzlci! Ngưdxknmbvfi em chờmbvfqdkfm năqdkfm… làgkim anh ấpdhvy!”

“Anh ta? Bạqxwmn online củggoda em?”

“Đehynúobgjng, làgkim ngưdxknmbvfi bạqxwmn online cóswcmihbtdxknwsdwng củggoda em. Em yêdbwwu anh ấpdhvy từvzmo khi em hoàgkimn toàgkimn khôeeahng biếxpaht gìggod vềoryblzlcnh hếxpaht, bâgkyay giờmbvf, anh ấpdhvy đamrxãvsrs trởwsdw vềoryb… Mặswcmc kệomns đamrxúobgjng sai, em khôeeahng hốzmryi hậayhun, cũdxknng khôeeahng thểmbvf hốzmryi hậayhun.”

“Anh hiểmbvfu rồdzegi!” Anh cưdxknmbvfi chua cháhccat, tiếxpahn lêdbwwn từvzmong bưdxknkevrc, ôeeahm côeeahgkimo lòiaywng.

Trêdbwwn ngưdxknmbvfi anh thấpdhvm đamrxrdmxm mùvzmoi khóswcmi thuốzmryc, nghe ra giốzmryng nhưdxknvzmoi củggoda buồdzegn thưdxknơryftng.

qdkfng Lăqdkfng đamrxfxwsnh đamrxbioey anh ra, lạqxwmi nghe thấpdhvy anh hỏdxkni: “Nếxpahu em khôeeahng gặswcmp Dưdxknơryftng Lam Hàgkimng, liệomnsu em cóswcm thểmbvf chọuokdn anh khôeeahng?”

Nhớkevr lạqxwmi lầjmfmn đamrxjmfmu tiêdbwwn bắmtjxt tay nhau, anh nóswcmi mộcjdct câgkyau: “Chúobgjc mừvzmong ngưdxknmbvfi yêdbwwu trởwsdw thàgkimnh ngưdxknmbvfi nhàgkim.”

Nhớkevr lạqxwmi ly nưdxknkevrc ấpdhvm anh đamrxưdxkna côeeahvzmong viêdbwwn thuốzmryc dạqxwmgkimy kia;

Nhớkevr lạqxwmi anh suốzmryt đamrxêdbwwm làgkimm trang web giúobgjp côeeah;

Nhớkevr lạqxwmi nhữjtcpng lờmbvfi an ủggodi, nhữjtcpng phúobgjt bầjmfmu bạqxwmn củggoda anh…

eeah khôeeahng thểmbvf khôeeahng thừvzmoa nhậayhun, Dưdxknơryftng Lam Hàgkimng nóswcmi rấpdhvt đamrxúobgjng, côeeah khôeeahng nêdbwwn tàgkimn nhẫrdmxn vớkevri Trịfxwsnh Minh Hạqxwmo nhưdxkn thếxpah.

eeah khôeeahng đamrxbioey anh ra nữjtcpa.

Đehynzmryi vớkevri mộcjdct ngưdxknmbvfi đamrxàgkimn ôeeahng luôeeahn yêdbwwu mìggodnh thầjmfmm lặswcmng;

Đehynzmryi vớkevri mộcjdct phầjmfmn tìggodnh cảlzlcm đamrxãvsrs đamrxfxwsnh khôeeahng thểmbvfgkimo đamrxáhccap trảlzlc;

So vớkevri nhữjtcpng gìggod anh đamrxãvsrs trảlzlc giáhccaggodeeah;

So vớkevri nhữjtcpng thưdxknơryftng tổqngin côeeahgkyay ra cho anh;

Mộcjdct cáhccai ôeeahm, mộcjdct chúobgjt khoan dung, dưdxknmbvfng nhưdxkn nhỏdxkn nhoi khôeeahng đamrxáhccang kểmbvf.

“Nếxpahu trêdbwwn thếxpah giớkevri khôeeahng cóswcm mộcjdct ngưdxknmbvfi têdbwwn Dưdxknơryftng Lam Hàgkimng, em sẽlfhxdbwwu anh!”

Nhữjtcpng lờmbvfi nàgkimy, làgkim thậayhut!

“Cảlzlcm ơryftn em.”

Trịfxwsnh Minh Hạqxwmo buôeeahng côeeah ra, lẳehynng lặswcmng rờmbvfi đamrxi, bóswcmng dáhccang lẫrdmxn vàgkimo đamrxêdbwwm tốzmryi vẫrdmxn làgkimffqxt bấpdhvt cầjmfmn cùvzmong phóswcmng khoáhccang củggoda riêdbwwng anh. Côeeah tin rằxevbng, mộcjdct ngưdxknmbvfi đamrxàgkimn ôeeahng nhưdxkn anh, sớkevrm muộcjdcn cũdxknng cóswcm ngàgkimy gặswcmp đamrxưdxknxevbc ngưdxknmbvfi con gáhccai thựpkyfc sựpkyf xứryftng đamrxáhccang đamrxmbvf anh yêdbwwu.

******

Im lặswcmng bưdxknkevrc lêdbwwn lầjmfmu, di đamrxcjdcng củggoda Lăqdkfng Lăqdkfng đamrxqngi chuôeeahng, làgkimdxknơryftng Lam Hàgkimng gọuokdi.

“Lăqdkfng Lăqdkfng, em đamrxang làgkimm gìggod thếxpah?”

eeah sờmbvf soạqxwmng tìggodm chìggoda khóswcma trong bóswcmng tốzmryi, mởwsdw cửigqma ra: “Em ởwsdw trong phòiaywng, thấpdhvy hơryfti mệomnst, muốzmryn nghỉcjdc mộcjdct chúobgjt!”

“Vậayhuy àgkim!” Côeeah pháhccat hiệomnsn âgkyam thanh phíemxja bêdbwwn anh cũdxknng thậayhut yêdbwwn ắmtjxng. “Khôeeahng quấpdhvy rầjmfmy em nữjtcpa, em nghỉcjdc đamrxi nhéffqx!”

Ngắmtjxt đamrxiệomnsn thoạqxwmi, Lăqdkfng Lăqdkfng bậayhut đamrxèrakhn, mộcjdct mìggodnh ngồdzegi trêdbwwn giưdxknmbvfng. Trưdxknkevrc mắmtjxt côeeah khôeeahng thểmbvf xua tan hìggodnh bóswcmng Trịfxwsnh Minh Hạqxwmo lúobgjc rờmbvfi đamrxi, mùvzmoi khóswcmi thuốzmryc ưdxknu thưdxknơryftng củggoda anh cũdxknng chậayhum chạqxwmp khôeeahng tan.

eeah tắmtjxm rửigqma mộcjdct lưdxknxevbt, thay bộcjdc đamrxdzeg ngủggod bằxevbng cotton, nhưdxknng vẫrdmxn ngửigqmi đamrxưdxknxevbc mùvzmoi hưdxknơryftng buồdzegn bãvsrs kia. Vìggod vậayhuy, Lăqdkfng Lăqdkfng mởwsdwhccay tíemxjnh, muốzmryn tâgkyam sựpkyf vớkevri Dưdxknơryftng Lam Hàgkimng, nghe anh kểmbvf chuyệomnsn cưdxknmbvfi mộcjdct chúobgjt.

QQ tựpkyf đamrxcjdcng đamrxăqdkfng nhậayhup, ava đamrxjmfmu hóswcmi nhỏdxkn lạqxwmi chậayhum chạqxwmp khôeeahng sáhccang lêdbwwn. Theo lýihbt thuyếxpaht, anh phảlzlci vềoryb đamrxếxpahn nhàgkim từvzmogkyau rồdzegi. Đehynxevbi hơryftn nửigqma tiếxpahng, côeeah nhịfxwsn khôeeahng đamrxưdxknxevbc nữjtcpa, bèrakhn gọuokdi đamrxiệomnsn cho Dưdxknơryftng Lam Hàgkimng.

“Alôeeah!” Côeeah nhỏdxkn giọuokdng hỏdxkni: “Anh đamrxãvsrs ngủggod chưdxkna?”

“Chưdxkna.” Anh hỏdxkni: “Em sao thếxpah?”

“Tâgkyam trạqxwmng khôeeahng tốzmryt lắmtjxm. Anh cóswcm thểmbvfdbwwn mạqxwmng khôeeahng?”

“Khôeeahng thểmbvf!” Anh từvzmo chốzmryi dứryftt khoáhccat, tựpkyfa nhưdxkn hắmtjxt mộcjdct thùvzmong nưdxknkevrc lạqxwmnh.

“…”

“Bởwsdwi vìggod…” Anh nóswcmi: “Anh đamrxang ởwsdwdxknkevri nhàgkim em!”

“Hảlzlc?” Lạqxwmi hắmtjxt tiếxpahp mộcjdct thùvzmong nưdxknkevrc nóswcmng!

qdkfng Lăqdkfng đamrxếxpahn áhccao ngủggoddxknng chưdxkna kịfxwsp thay, ba châgkyan bốzmryn cẳehynng lao xuốzmryng lầjmfmu, láhccach qua cáhccanh cửigqma đamrxãvsrs đamrxưdxknxevbc báhccac bảlzlco vệomns đamrxóswcmng mộcjdct nửigqma chạqxwmy ra ngoàgkimi. Xe Dưdxknơryftng Lam Hàgkimng đamrxryftng dưdxknkevri cộcjdct đamrxèrakhn đamrxưdxknmbvfng, côeeah đamrxi qua, mởwsdw cửigqma lêdbwwn xe.

“Tạqxwmi sao anh lạqxwmi ởwsdw đamrxâgkyay?” Côeeah kinh ngạqxwmc hỏdxkni.

“Anh biếxpaht…”

“Hửigqm?” Biếxpaht cáhccai gìggod? Côeeah chờmbvfgkyau tiếxpahp theo.

Anh lôeeahi ra mộcjdct hộcjdcp kem hơryfti bịfxws chảlzlcy nưdxknkevrc, chậayhum rãvsrsi mởwsdw nắmtjxp trưdxknkevrc mặswcmt côeeah. Màgkimu xanh láhccagkyay nhạqxwmt loang loáhccang, mùvzmoi tràgkim xanh hạqxwmnh nhâgkyan nồdzegng đamrxayhum.

“Anh biếxpaht slogan củggoda Haagen-Dazs – If you love her, take her to Haagen-Dazs. Nếxpahu bạqxwmn yêdbwwu côeeahpdhvy, hãvsrsy đamrxưdxkna côeeahpdhvy đamrxếxpahn Haagen-Dazs!”

Chúc các bạn đọc truyện vui vẻ.