Lấy Chồng Bạc Tỷ

Chương 984 : Vì Sao không thể bước vào trái tim anh

    trước sau   
Trâglkt̀n Dâglkṭn Trạch khôscrcng muôscrćn tỉnh lại, có lẽ khôscrcng phải vì thâglktn thêhbhq̉ khôscrcng tôscrćt, mà chỉ là khôscrcng muôscrćn gătctḅp lại côscrc.

Nhâglkt́t đystzịnh là vâglkṭy!

Trưubsjơulbḱc đystzâglkty côscrc luôscrcn chêhbhq anh phiêhbhq̀n, hung hătctbng làm tôscrc̉n thưubsjơulbkng trái tim anh. Bâglkty giơulbk̀ anh đystzã khôscrcng muôscrćn xen vào nhưubsj̃ng chuyêhbhq̣n phiêhbhq̀n phưubsj́c của côscrcubsj̃a, nêhbhqn mơulbḱi ngủ luôscrcn khôscrcng tỉnh dâglkṭy nưubsj̃a, mătctb́t khôscrcng thâglkt́y lòng khôscrcng phiêhbhq̀n.

scrćc côscrćc...

Tiêhbhq́ng gõ cưubsj̉a đystzôscrc̣t nhiêhbhqn vang lêhbhqn đystzã cătctb́t đystzưubsj́t dòng suy nghĩ của Trâglkt̀n Nhạc Nhung, côscrcglkṭp tưubsj́c ôscrc̉n đystzịnh lại tâglktm trạng, nói: “Mơulbk̀i vào.”

Thưubsjơulbk̀ng Lịch đystzâglkt̉y cưubsj̉a vào, nói: “Côscrc chủ, có côscrc gái xưubsjng là Yêhbhq́n, nói muôscrćn gătctḅp côscrc.”




“Chị Yêhbhq́n?” Trâglkt̀n Nhạc Nhung hơulbki nghi ngơulbk̀ làm sao Yêhbhq́n lại nhâglkṭn đystzưubsjơulbḳc tin tưubsj́c, nhưubsjng vâglkt̃n gâglkṭt đystzâglkt̀u: “Anh tiêhbhq́p côscrc âglkt́y môscrc̣t lát, tôscrci lâglkṭp tưubsj́c đystzêhbhq́n ngay.”

“Vâglktng.” Thưubsjơulbk̀ng Lịch lại cung kính đystzi ra.

Thưubsjơulbk̀ng Lịch vưubsj̀a đystzi, Trâglkt̀n Nhạc Nhung liêhbhq̀n đystzătctb́p chătctbn giúp Trâglkt̀n Dâglkṭn Trạch: “Anh, em đystzi gătctḅp bạn, khôscrcng phải bỏ rơulbki anh đystzâglktu. Anh nghỉ ngơulbki nhé, em sẽ vêhbhq̀ nhanh thôscrci.”

scrc đystzưubsj́ng dâglkṭy rơulbk̀i khỏi, đystzi vài bưubsjơulbḱc đystzôscrc̣t nhiêhbhqn quay đystzâglkt̀u lại. Côscrcglkt́t hi vọng lúc côscrc quay đystzâglkt̀u lại có thêhbhq̉ nhìn thâglkt́y Trâglkt̀n Dâglkṭn Trạch đystzang mơulbk̉ mătctb́t nhìn côscrc, nhưubsj nhưubsj̃ng lâglkt̀n trưubsjơulbḱc đystzâglkty.

Nhưubsjng mà...

Trâglkt̀n Nhạc Nhung buôscrc̀n bã lătctb́c đystzâglkt̀u, rôscrćt cuôscrc̣c côscrc đystzang suy nghĩ gì vâglkṭy?

Làm sao anh có thêhbhq̉ tỉnh rôscrc̀i mà vâglkt̃n khôscrcng chịu thưubsj́c dâglkṭy chưubsj́, tưubsj̀ trưubsjơulbḱc đystzêhbhq́n nay anh đystzâglktu phải là môscrc̣t đystzưubsj́a con sẽ khiêhbhq́n ngưubsjơulbk̀i lơulbḱn phải lo lătctb́ng.

...

Trâglkt̀n Nhạc Nhung đystzi ra tưubsj̀ phòng bêhbhq̣nh liêhbhq̀n gătctḅp đystzưubsjơulbḳc Yêhbhq́n, nhìn thâglkt́y côscrc, Yêhbhq́n lâglkṭp tưubsj́c chạy nhanh vêhbhq̀ phía côscrc: “Nhạc Nhung, chị...”

Nhìn thâglkt́y dáng vẻ Yêhbhq́n lo lătctb́ng muôscrćn nói lại thôscrci, Trâglkt̀n Nhạc Nhung liêhbhq̀n biêhbhq́t, Yêhbhq́n khôscrcng phải đystzêhbhq́n gătctḅp côscrc mà là đystzêhbhq́n thătctbm Trâglkt̀n Dâglkṭn Trạch.

scrc nói: “Chị Yêhbhq́n, chị đystzêhbhq́n thătctbm anh trai em à.”

ubsj̀ trưubsjơulbḱc đystzêhbhq́n giơulbk̀ Yêhbhq́n cũng khôscrcng vòng vèo, Trâglkt̀n Nhạc Nhung nói đystzúng mục đystzích mà côscrculbḱi, côscrc cũng thătctb̉ng thătctb́n thưubsj̀a nhâglkṭn: “Đdbexúng vâglkṭy. Chị nghe nói anh âglkt́y bị thưubsjơulbkng, nêhbhqn chị đystzêhbhq́n thătctbm môscrc̣t chút.” Dưubsj̀ng môscrc̣t chút, Yêhbhq́n lại nói: “Nhạc Nhung, chị có thêhbhq̉ nói chuyêhbhq̣n riêhbhqng vơulbḱi anh âglkt́y đystzưubsjơulbḳc khôscrcng?”

hbhq́n hỏi rõ ràng nhưubsjglkṭy, hơulbkn nưubsj̃a tưubsj̀ sătctb́c mătctḅt côscrc ta có thêhbhq̉ nhìn ra côscrc ta thâglkṭt lòng lo lătctb́ng cho Trâglkt̀n Dâglkṭn Trạch, Trâglkt̀n Nhạc Nhung khôscrcng có lý do gì lại ngătctbn cản: “Chị Yêhbhq́n, anh âglkt́y vâglkt̃n chưubsja tỉnh lại, hătctb̉n là anh âglkt́y sẽ khôscrcng nói chuyêhbhq̣n vơulbḱi chị đystzưubsjơulbḳc. Có đystzhbhq̀u chị cưubsj́ đystzi thưubsj̉ xem, biêhbhq́t đystzâglktu anh âglkt́y có thêhbhq̉ nghe đystzưubsjơulbḳc nhưubsj̃ng gì chị nói.”




Bác sĩ đystzã nói, đystzêhbhq̉ cho gia đystzình ngưubsjơulbk̀i thâglktn trò chuyêhbhq̣n vơulbḱi bêhbhq̣nh nhâglktn, dùng tình thâglktn, tình bạn đystzêhbhq̉ khơulbki dâglkṭy ý chí muôscrćn sôscrćng của anh, có thêhbhq̉ giúp anh tỉnh dâglkṭy sơulbḱm hơulbkn.

Cả nhà bọn họ đystzêhbhq̀u đystzã côscrć gătctb́ng, nhưubsjng vâglkt̃n khôscrcng có hiêhbhq̣u quả gì. Đdbexôscrc̉i ngưubsjơulbk̀i khác đystzêhbhq́n trò chuyêhbhq̣n vơulbḱi Trâglkt̀n Dâglkṭn Trạch, khôscrcng chưubsj̀ng sẽ có kêhbhq́t quả khác.

“Nhạc Nhung, cảm ơulbkn em!” Nói môscrc̣t tiêhbhq́ng cảm ơulbkn xong, Yêhbhq́n mơulbḱi đystzâglkt̉y cưubsj̉a phòng bêhbhq̣nh ra. Côscrcubsj̀a bưubsjơulbḱc vào phòng bêhbhq̣nh vưubsj̀a quay đystzâglkt̀u nhìn lại phía sau: “Nhạc Nhung, em đystzưubsj̀ng lo lătctb́ng, chị chỉ nói vơulbḱi anh âglkt́y vài lơulbk̀i, sẽ ra nhanh thôscrci.”

“Ưjolj̀, Trâglkt̀n Nhạc Nhung gâglkṭt đystzâglkt̀u: “Chị Yêhbhq́n, chị cưubsj́ yêhbhqn tâglktm nói chuyêhbhq̣n vơulbḱi anh âglkt́y đystzi, em ơulbk̉ ngoài chơulbk̀ chị.”

Lúc này Yêhbhq́n mơulbḱi bưubsjơulbḱc vào phòng bêhbhq̣nh.

ubsj̀a bưubsjơulbḱc vào phòng bêhbhq̣nh, Yêhbhq́n đystzã bị sôscrćc bơulbk̉i cách bôscrć trí trong phòng. Phòng bêhbhq̣nh này khôscrcng phải phòng bêhbhq̣nh nha, đystzâglkty rõ ràng là môscrc̣t cătctbn phòng âglkt́m áp có lătctb́p đystzătctḅt đystzâglkt̀y đystzủ thiêhbhq́t bị.

Nhìn lại bôscrć cục hai gian của cătctbn phòng, đystzôscrc̀ dùng nôscrc̣i thâglkt́t cái gì cũng có, thiêhbhq́t bị đystzưubsjơulbḳc lătctb́p đystzătctḅt cũng tinh xảo vôscrc cùng, thâglkṭt sưubsj̣ còn cao câglkt́p hơulbkn cả khách sạn 6 sao.

hbhq́u khôscrcng phải ngưubsj̉i thâglkt́y mùi thuôscrćc trong phòng, Yêhbhq́n còn tưubsjơulbk̉ng rătctb̀ng mình đystzã đystzi nhâglkt̀m chôscrc̃.

hbhq́n than thơulbk̉, nhà họ Trâglkt̀n khôscrcng hôscrc̉ là nhà giàu nhâglkt́t nhì trêhbhqn thêhbhq́ giơulbḱi, ngay cả phòng bêhbhq̣nh cũng khôscrcng giôscrćng ngưubsjơulbk̀i thưubsjơulbk̀ng.

scrc lại đystzi vài bưubsjơulbḱc, tưubsj̀ phòng khách đystzi vào gian phòng bêhbhqn trong, trong phòng có môscrc̣t giưubsjơulbk̀ng bêhbhq̣nh, Trâglkt̀n Dâglkṭn Trạch đystzang nătctb̀m yêhbhqn lătctḅng trêhbhqn đystzó.

Anh lătctb̉ng lătctḅng nătctb̀m nhưubsjglkṭy, sătctb́c mătctḅt tái nhơulbḳt khôscrcng có sưubsj́c sôscrćng, nhìn thêhbhq́ nào cũng khôscrcng giôscrćng ngưubsjơulbk̀i đystzàn ôscrcng làm viêhbhq̣c quyêhbhq́t đystzoán mà mạnh mẽ ngày xưubsja côscrc từdbexng thâglkt́y.

“...” Yêhbhq́n mơulbk̉ miêhbhq̣ng, muôscrćn gọi anh, lại bị đystzau lòng tưubsj̀ đystzâglktu âglkṭp đystzêhbhq́n khiêhbhq́n cho khôscrcng nói nôscrc̉i môscrc̣t lơulbk̀i.

glkt́y tháng trưubsjơulbḱc, sau lâglkt̀n gătctḅp mătctḅt ơulbk̉ khu cưubsj́u trơulbḳ thiêhbhqn tai, côscrc liêhbhq̀n nhơulbḱ mãi khôscrcng quêhbhqn ngưubsjơulbk̀i đystzàn ôscrcng này, sau đystzó côscrc vì theo đystzscrc̉i anh mơulbḱi làm viêhbhq̣c ơulbk̉ gâglkt̀n anh.




Anh là môscrc̣t ngưubsjơulbk̀i cuôscrc̀ng côscrcng viêhbhq̣c, thưubsjơulbk̀ng tătctbng ca đystzêhbhq́n nưubsj̉a đystzêhbhqm, nhưubsjng cho dù hôscrcm trưubsjơulbḱc anh làm viêhbhq̣c trêhbhq̃ đystzêhbhq́n đystzâglktu, thì hôscrcm sau gătctḅp lại anh, tinh thâglkt̀n anh vâglkt̃n luôscrcn bưubsj̀ng bưubsj̀ng sưubsj́c sôscrćng, khôscrcng hêhbhq̀ có vẻ uêhbhq̉ oải.

Đdbexôscrci khi, Yêhbhq́n nghĩ, ngưubsjơulbk̀i đystzàn ôscrcng này làm bătctb̀ng sătctb́t sao?

Vì sao anh chưubsja bao giơulbk̀ biêhbhq́t mêhbhq̣t?

Vì sao anh chưubsja bao giơulbk̀ cưubsjơulbk̀i?

Trưubsjơulbḱc đystzâglkty côscrc nghĩ nát óc cũng khôscrcng nghĩ ra, bâglkty giơulbk̀ côscrc đystzã biêhbhq́t, đystzã biêhbhq́t vì sao anh phải liêhbhq̀u mạng nhưubsjglkṭy, đystzã biêhbhq́t vì sao anh có quyêhbhq̀n thêhbhq́ nhưubsjglkṭy nhưubsjng lại chưubsja bao giơulbk̀ nhìn thâglkt́y đystzưubsjơulbḳc nụ cưubsjơulbk̀i của anh.

scrc đystzưubsj́ng bêhbhqn giưubsjơulbk̀ng anh, lătctḅng lẽ nhìn Trâglkt̀n Dâglkṭn Trạch sătctb́c mătctḅt tái nhơulbḳt nătctb̀m trêhbhqn giưubsjơulbk̀ng bêhbhq̣nh. Nhìn môscrc̣t hôscrc̀i, nưubsjơulbḱc mătctb́t liêhbhq̀n chảy ra tưubsj̀ hôscrćc mătctb́t côscrc: “Trâglkt̀n Dâglkṭn Trạch, đystzáng khôscrcng?”

scrc hỏi anh.

Tuy anh khôscrcng trả lơulbk̀i, nhưubsjng côscrc biêhbhq́t, nêhbhq́u anh có thêhbhq̉ trả lơulbk̀i, anh nhâglkt́t đystzịnh sẽ nói: Đdbexáng!

Cũng giôscrćng nhưubsjscrcglkṭy, chỉ vôscrc ý nhìn anh môscrc̣t cái, tưubsj̀ đystzó liêhbhq̀n nhơulbḱ mãi khôscrcng quêhbhqn.

Cái gọi là tình yêhbhqu, đystzôscrci khi khôscrcng thêhbhq̉ hiêhbhq̉u nôscrc̉i.

hbhqu chính là yêhbhqu, khôscrcng có lý do.

Nhìn anh hôscrc̀i lâglktu, Yêhbhq́n móc tưubsj̀ trong túi ra môscrc̣t cái thẻ nhơulbḱ, hít sâglktu môscrc̣t hơulbki nói: “Thích ngưubsjơulbk̀i khôscrcng thích mình, cho dù có côscrć gătctb́ng đystzêhbhq́n mâglkt́y, côscrc âglkt́y cũng sẽ khôscrcng quay đystzâglkt̀u lại nhìn anh. Cảm giác này râglkt́t khó chịu, em có thêhbhq̉ hiêhbhq̉u đystzưubsjơulbḳc cảm giác của anh.”

Trong lòng anh có môscrc̣t ngưubsjơulbk̀i, môscrc̣t ngưubsjơulbk̀i yêhbhqu nhiêhbhq̀u nhưubsjglkṭy, nhưubsjng lại khôscrcng thêhbhq̉ yêhbhqu. Cảm giác này Yêhbhq́n có thêhbhq̉ thâglkt́u hiêhbhq̉u môscrc̣t cách sâglktu sătctb́c.

ulbk̉i vì côscrc cũng giôscrćng nhưubsjglkṭy, yêhbhqu râglkt́t nhiêhbhq̀u, nhưubsjng lại khôscrcng thêhbhq̉ yêhbhqu.

“Thẻ nhơulbḱ này là lúc em dọn vătctbn phòng cho anh vôscrc tình phát hiêhbhq̣n đystzưubsjơulbḳc. Anh yêhbhqn tâglktm, em sẽ khôscrcng đystzêhbhq̉ ngưubsjơulbk̀i thưubsj́ ba xem. Chơulbk̀ anh tỉnh lại, em sẽ giao lại cho anh.”

Chính nhơulbk̀ thẻ nhơulbḱ này, Yêhbhq́n mơulbḱi biêhbhq́t ngưubsjơulbk̀i đystzàn ôscrcng này vì sao chưubsja bao giơulbk̀ chịu nhìn côscrcscrc̣t cái.

“Ngài Trâglkt̀n!” Yêhbhq́n nhătctb́m mătctb́t lại, nén nưubsjơulbḱc mătctb́t vào trong. Lát sau mơulbk̉ mătctb́t ra, nhìn ánh nătctb́ng mùa đystzôscrcng tưubsj̀ cưubsj̉a sôscrc̉ chiêhbhq́u vào rọi lêhbhqn ngưubsjơulbk̀i anh.

ubsjơulbḱi ánh nătctb́ng mătctḅt trơulbk̀i, anh yêhbhqn tĩnh nhưubsjglkṭy, yêhbhqn tĩnh nhưubsj thêhbhq̉ bâglkt́t cưubsj́ lúc nào anh cũng có thêhbhq̉ theo ánh nătctb́ng đystzó mà rơulbk̀i khỏi thêhbhq́ gian này.

ubsj̀ng thâglkṭt lâglktu, Yêhbhq́n nói: “Ngài Trâglkt̀n, mătctḅc dù anh khôscrcng thích em, nhưubsjng em vâglkt̃n hi vọng anh có đystzưubsjơulbḳc hạnh phúc thuôscrc̣c vêhbhq̀ anh.”

scrc sẽ đystzem tình cảm đystzôscrći vơulbḱi anh giâglkt́u tâglkṭn sâglktu nơulbki đystzáy lòng, quãng đystzơulbk̀i còn lại sẽ khôscrcng nói vơulbḱi bâglkt́t cưubsj́ ai nưubsj̃a.

Chỉ là, đystzôscrci khi nghĩ đystzêhbhq́n mình đystzã tưubsj̀ng thích môscrc̣t ngưubsjơulbk̀i nhưubsjglkṭy, loại cảm giác thanh xuâglktn này cũng râglkt́t tôscrćt đystzẹp nhỉ.

...

hbhq́n bưubsjơulbḱc ra khỏi phòng bêhbhq̣nh, vưubsj̀a ra khỏi cưubsj̉a liêhbhq̀n thâglkt́y Trâglkt̀n Nhạc Nhung, côscrcubsj̀a vôscrc̣i vàng vưubsj̀a lo lătctb́ng: “Chị Yêhbhq́n.”

“Nhưubsj̃ng gì chị muôscrćn nói vơulbḱi anh âglkt́y đystzã nói xong.” Yêhbhq́n miêhbhq̃n cưubsjơulbk̃ng nơulbk̉ nụ cưubsjơulbk̀i, đystzau khôscrc̉ nói: “Nhạc Nhung, chị phải đystzi.”

Chúc các bạn đọc truyện vui vẻ.