Hôn Trộm 55 Lần

Chương 962 : Hạnh phúc (3)

    trước sau   
[Vợyjuu chồadadng Lụrnnsc Kiềbhzeu âoqccn áqvrti]

(mộpbozt)

Từmmydfobh đeqllếdyudn lớhqngn, Kiềbhzeu An Hảkhono sốhthkng trong gia đeqllìxqqfnh giàkstau cóincr, vốhthkn làkstaincr phầdyudn đeqllưhthkyjuuc nuôaacbng chiềbhzeu.

qcsic nửcoixa năxbltm rờyjuui khỏfkoni Lụrnnsc Cẩmaptn Niêbdmrn, côaacbpboz mộpbozt mìxqqfnh, tiềbhzen đeqlliệyjuun, dọsznnn dẹmbqqp vệyjuu sinh, thay bóincrng đeqllèadadn, mấnvkfy loạawbji cơobwh bảkhonn đeqllbhzeu dầdyudn dầdyudn họsznnc đeqllưhthkyjuuc, sau khi kếdyudt hôaacbn, lạawbji đeqllưhthkyjuuc anh nuôaacbng chiềbhzeu, dưhthkyjuung nhưhthk chuyệyjuun gìxqqfsznnng khôaacbng phảkhoni đeqllpbozng tay vàkstao, bởpbozi vậlllwy dẫmaptn đeqllếdyudn Kiềbhzeu An Hảkhono dầdyudn cóincr thóincri quen ỷfbso lạawbji anh.

Kiềbhzeu An Hạawbj khôaacbng thểyjuu mang thai, đeqllhthki vớhqngi hai báqvrtc Kiềbhzeu màkstaincri, Tiểyjuuu Báqvrtnh Ngọsznnt chíapcqnh làksta cụrnnsc cưhthkng bảkhono bốhthki, Báqvrtc gáqvrti thưhthkyjuung tìxqqfm lýkngx do đeqllếdyudn thăxbltm béfobh.

Bắincrc Kinh hôaacbm nay, nhiệyjuut đeqllpbozt đeqllpbozt nhiêbdmrn giảkhonm xuốhthkng, lúqcsic Lụrnnsc Cẩmaptn Niêbdmrn vềbhze nhàksta hắincrt hơobwhi vàkstai cáqvrti, vừmmyda lúqcsic báqvrtc gáqvrti đeqllếdyudn thăxbltm Tiểyjuuu Báqvrtnh Ngọsznnt,mưhthkyjuun cơobwh hộpbozi pháqvrtt huy, nóincri sợyjuu anh lâoqccy bệyjuunh cho béfobh, khôaacbng nóincri hai lờyjuui liềbhzen mang theo béfobh vềbhze Kiềbhzeu gia, đeqllyjuu Kiềbhzeu An Hảkhono chăxbltm sóincrc Lụrnnsc Cẩmaptn Niêbdmrn.


Vốhthkn bệyjuunh củkngxa anh cũsznnng khôaacbng nghiêbdmrm trọsznnng, khôaacbng biếdyudt cóincr phảkhoni bịqoghqvrtc gáqvrti nóincri thếdyud khôaacbng, chíapcqn giờyjuu tốhthki, đeqllúqcsing làksta giờyjuu tốhthkt, anh khôaacbng hay đeqlli bẹmbqqnh việyjuun, hôaacbm nay máqvrt Trầdyudn cóincr việyjuuc, cũsznnng khôaacbng ởpboz lạawbji Cẩmaptm Túqcsi viêbdmrn, cho nêbdmrn Lụrnnsc Cẩmaptn Niêbdmrn tựcuqu nhiêbdmrn đeqllưhthkyjuuc mộpbozt mìxqqfnh Kiềbhzeu An Hảkhono chăxbltm sóincrc.

Trong nhàkstaincr thuốhthkc dựcuqu phònaadng, từmmyd khi kếdyudt hôaacbn, hònaadm thuốhthkc dưhthkyjuung nhưhthk liềbhzen chỉytodincrxqqfnh anh đeqllpbozng vàkstao, Kiềbhzeu An Hảkhono đeqlli tìxqqfm, lạawbji hỏfkoni anh: “Chồadadng ơobwhi, hònaadm thuốhthkc ởpboz đeqllâoqccu?”

Giọsznnng anh cóincr chúqcsit mấnvkft sứrhwtc: “Dưhthkhqngi tủkngx ti vi.”

Sau khi tìxqqfm thấnvkfy, khôaacbng phảkhoni xem nêbdmrn uốhthkng thuốhthkc nàkstao, màksta đeqllếdyudn hỏfkoni anh theo tậlllwp quáqvrtn: “Bịqogh cảkhonm phảkhoni uốhthkng thuốhthkc nàkstao?”

“Thuốhthkc tiêbdmru viêbdmrm cóincr muốhthkn uốhthkng khôaacbng?”

“Uốhthkng mấnvkfy viêbdmrn?”

Lụrnnsc Cẩmaptn Niêbdmrn rấnvkft khóincr chịqoghu, nhưhthkng đeqllhthki vớhqngi mấnvkfy câoqccu hỏfkoni lảkhoni nhảkhoni củkngxa Kiềbhzeu An Hảkhono, lạawbji khôaacbng cóincr chúqcsit nàkstao khôaacbng kiêbdmrn nhẫmaptn, anh vừmmyda trảkhon lờyjuui, vừmmyda khởpbozi đeqllpbozng thâoqccn thểyjuu mệyjuut mỏfkoni, giọsznnng nóincri ôaacbn hònaada: “Đsvfcem hònaadm thuốhthkc qua đeqllâoqccy.”

Kiềbhzeu An Hảkhono ngoan ngoãakmyn nghe lờyjuui, Lụrnnsc Cẩmaptn Niêbdmrn chọsznnn hai loạawbji thuốhthkc cho mìxqqfnh.

Kiềbhzeu An hảkhono khôaacbng chuẩmaptn bịqoghhthkhqngc, vộpbozi vàkstang chạawbjy xuốhthkng lầdyudu, cửcoixa phònaadng ngủkngx khôaacbng đeqllóincrng, anh ru rúqcsi trêbdmrn giưhthkyjuung, đeqllyjuui mộpbozt lúqcsic, lạawbji nghe đeqllếdyudn âoqccm thanh thanh thúqcsiy, làksta tiếdyudng cốhthkc thủkngxy tinh rơobwhi xuốhthkng đeqllnvkft, Lụrnnsc Cẩmaptn Niêbdmrn chẳgyqtng thèadadm quan tâoqccm ngưhthkyjuui khôaacbng khỏfkone, vộpbozi vàkstang xuốhthkng giưhthkyjuung, chạawbjy ra ngoàkstai, nhìxqqfn thấnvkfy côaacb đeqllang chuẩmaptn bịqogh ngồadadi xổllxkm xuốhthkng nhặclmft mảkhonnh vỡzprb trêbdmrn đeqllnvkft, anh vộpbozi vàkstang đeqlli qua, tóincrm lấnvkfy tay côaacb: “Đsvfcyjuu anh thu dọsznnn, em đeqlli lấnvkfy găxbltng tay đeqlli.

Kiềbhzeu An Hảkhono rấnvkft nhanh cầdyudm găxbltng tay lạawbji, côaacb nhìxqqfn sắincrc mặclmft trắincrng xanh củkngxa anh, chỉytod muốhthkn chíapcqnh mìxqqfnh đeqlleo găxbltng tay rồadadi đeqlli nhặclmft, lạawbji bịqogh anh giàkstanh trưhthkhqngc làkstam xong hếdyudt toàkstan bộpboz, vừmmyda nhặclmft vừmmyda xửcoixkngx sạawbjch sẽzjqj mặclmft đeqllnvkft, sau đeqllóincrincrt cho mìxqqfnh mộpbozt chéfobhn nưhthkhqngc, nắincrm tay côaacb đeqlli lêbdmrn lầdyudu.

Lụrnnsc Cẩmaptn Niêbdmrn uốhthkng thuốhthkc rồadadi, liềbhzen uểyjuu oảkhoni nằooyem trêbdmrn giưhthkyjuung, Kiềbhzeu An hảkhono vưhthkơobwhn tay sờyjuu sờyjuu tráqvrtn anh, pháqvrtt hiệyjuun càkstang nóincrng hơobwhn, côaacb nghĩincr đeqllếdyudn rõrhwtkstang mìxqqfnh nêbdmrn chăxbltm sóincrc anh, kếdyudt quảkhon chỉytod mang lạawbji phiềbhzen phứrhwtc cho anh, màkstaaacb bịqogh anh cưhthkng chiềbhzeu, vàkstai thứrhwt trong nhàkstanaadn khôaacbng biếdyudt đeqllyjuupboz đeqllâoqccu, trong mắincrt liềbhzen hiệyjuun lêbdmrn chúqcsit áqvrty náqvrty, cúqcsii đeqlldyudu, nhỏfkon giọsznnng nóincri: “Lụrnnsc Cẩmaptn Niêbdmrn, em làkstam vợyjuu anh cóincr phảkhoni rấnvkft tệyjuu khôaacbng?”

“Ừqbymhm?” Lụrnnsc Cẩmaptn Niêbdmrn nhắincrm mắincrt dưhthkzprbng thầdyudn, hơobwhi mởpboz ra, nhưhthkksta nghi ngờyjuu sao tựcuqu nhiêbdmrn côaacbincri mộpbozt câoqccu nhưhthk thếdyud.

CHƯafywƠyjuuNG 963: hẠzpycNH PHÚmbqqC (4)


“Kếdyudt hôaacbn ba năxbltm, vẫmaptn làksta anh đeqllhthki tốhthkt vớhqngi em, vậlllwy màkstaqcsic anh bịqogh bệyjuunh, cũsznnng khôaacbng thểyjuu chăxbltm sóincrc anh tốhthkt, em quáqvrt tệyjuu, phảkhoni khôaacbng?”

“Đsvfcmmydng nóincri thếdyud.” Lụrnnsc Cẩmaptn Niêbdmrn gậlllwt đeqlldyudu, phụrnns họsznna,

Kiềbhzeu An hảkhono cũsznnng biếdyudt mìxqqfnh bịqogh anh làkstam hưhthk, nóincri nhưhthk vậlllwy nhưhthkng lúqcsic anh gậlllwt đeqlldyudu thấnvkfy hơobwhi khóincr chịqoghu, liềbhzen ngẩmaptng đeqlldyudu, giậlllwn dữcuqu trừmmydng anh.

Lụrnnsc Cẩmaptn Niêbdmrn nhìxqqfn khuôaacbn mặclmft nhỏfkon nhắincrn củkngxa côaacb, cưhthkyjuui khẽzjqj mộpbozt tiếdyudng, giơobwh tay lêbdmrn, cọsznnqvrtt hai gònaadqvrt củkngxa côaacb, sau đeqllóincrfobho côaacbkstao trong lònaadng, gắincrt gao ôaacbm lấnvkfy: “Thếdyud nhưhthkng, anh thíapcqch em nhưhthk thếdyud, đeqllyjuu anh cóincr cảkhonm giáqvrtc, em khôaacbng thểyjuuqvrtch rờyjuui khỏfkoni anh.”

oqccm trạawbjng áqvrty náqvrty củkngxa côaacb, trong nháqvrty mắincrt chỉytodxqqf mộpbozt câoqccu nàkstay củkngxa anh, màksta tràkstan ngậlllwp cảkhonm đeqllpbozng.

Lụrnnsc Cẩmaptn Niêbdmrn sờyjuuincrc côaacb, nhắincrm hai mắincrt lạawbji, hôaacbn lêbdmrn tóincrc côaacb, qua mộpbozt lúqcsic lâoqccu, tiếdyudp tụrnnsc nóincri: “Anh cũsznnng khôaacbng mong em đeqllhthki xửcoix tốhthkt vớhqngi anh, chỉytod cầdyudn em đeqlladadng ýkngx đeqllyjuu anh đeqllhthki xửcoix tốhthkt vớhqngi em, thếdyudksta đeqllkngx rồadadi.”

Kiềbhzeu An Hảkhono khôaacbng nhịqoghn đeqllưhthkyjuuc vưhthkơobwhn cáqvrtnh tay ra ôaacbm lấnvkfy anh.

Đsvfcbhzeu nóincri, tìxqqfnh yêbdmru cóincr thờyjuui kỳrean, hai ngưhthkyjuui ởpbozbdmrn nhau rấnvkft lâoqccu, tấnvkft nhiêbdmrn sẽzjqj xuấnvkft hiệyjuun ngăxbltn cáqvrtch vàksta cọsznnqvrtt, nhưhthkng côaacbksta anh, suốhthkt năxbltm tháqvrtng kếdyudt hôaacbn, càkstang ngàkstay càkstang hiểyjuuu nhau hơobwhn.

Mặclmfc kệyjuuksta ba năxbltm trưhthkhqngc, hay vẫmaptn làksta ba năxbltm trưhthkhqngc đeqllâoqccy, anh đeqllbhzeu đeqllhthki vớhqngi côaacb thủkngxy chung nhưhthk mộpbozt.

hthkhqngi đeqllưhthkyjuuc mộpbozt ngưhthkyjuui chồadadng nhưhthk vậlllwy, cònaadn mong gìxqqfobwhn nữcuqua?

“Lụrnnsc Cẩmaptn Niêbdmrn, anh nóincri xem, sao em lạawbji thíapcqch anh.”

“Làksta sao?” mộpbozt câoqccu đeqllơobwhn giảkhonn, lạawbji khiếdyudn mặclmft màkstay củkngxa anh giãakmyn ra: “Kiềbhzeu An Hảkhono, anh cũsznnng rấnvkft buồadadn bựcuquc, sao anh lạawbji thíapcqch em nhưhthk thếdyud.”

-

(Hai)

Kiềbhzeu An Hảkhono cóincr hẹmbqqn vớhqngi Triệyjuuu Manh.

Cuộpbozc hẹmbqqn kếdyudt thúqcsic, vừmmyda làkstaqvrtu giờyjuu tốhthki, lúqcsic Lụrnnsc Cẩmaptn Niêbdmrn tan tầdyudm, vìxqqf thếdyud khi anh vềbhze nhàksta, liềbhzen thuậlllwn tiệyjuun đeqlli đeqllóincrn côaacb.

Xe củkngxa anh đeqllrhwtng ởpboz đeqllhthki diệyjuun quáqvrtn màkstaaacb ngồadadi.

Kiếdyudu An Hảkhono đeqlli bộpboz qua đeqllưhthkyjuung cáqvrti.

Lụrnnsc Cẩmaptn Niêbdmrn dừmmydng ởpboz ven đeqllưhthkyjuung, chờyjuuaacb.

aacb rấnvkft nhanh liềbhzen đeqllếdyudn bêbdmrn anh, di đeqllpbozng đeqllpbozt nhiêbdmrn vang lêbdmrn, lúqcsic mònaad mẫmaptm nghe đeqlliệyjuun thoạawbji, vựcuqua lúqcsic bịqogh mộpbozt chiếdyudc xe máqvrty xẹmbqqt qua đeqlláqvrtnh ngãakmy, may màksta Lụrnnsc Cẩmaptn Niêbdmrn phảkhonn ứrhwtng nhanh, đeqllúqcsing lúqcsic kéfobho côaacbkstao trong lònaadng anh.

xqqfnh huốhthkng vừmmyda rồadadi quáqvrt nguy hiểyjuum, giọsznnng đeqlliệyjuuu củkngxa anh cóincr chúqcsit căxbltm tứrhwtc: “Kiềbhzeu An Hảkhono, em qua đeqllưhthkyjuung cònaadn nghe đeqlliệyjuun thoạawbji cáqvrti gìxqqf?”

“Em cóincr biếdyudt nguy hiểyjuum thếdyudkstao khôaacbng?”

“Đsvfcrnnsng vàkstao thìxqqfkstam sao bâoqccy giờyjuu?”

Kiềbhzeu An Hảkhono đeqlluốhthki lýkngx, đeqllhthki mặclmft vớhqngi tứrhwtc giậlllwn củkngxa anh, cắincrn cắincrn môaacbi, sau đeqllóincrhthkơobwhn tay, tóincrm lấnvkfy tay anh, bịqogh anh bỏfkon ra, Kiềbhzeu An Hảkhono lạawbji tiếdyudp tụrnnsc bắincrt lấnvkfy, lạawbji cũsznnng bịqogh bỏfkon ra, côaacb mềbhzem mạawbji mởpboz miệyjuung nóincri: “Chỉytodincrqcsic bêbdmrn cạawbjnh anh, em mớhqngi dáqvrtm thấnvkft thầdyudn nhưhthk thếdyud.”

Mộpbozt câoqccu đeqllơobwhn giảkhonn, khiếdyudn lửcoixa giậlllwn trong lònaadng anh tan biếdyudn khôaacbng cònaadn, mặclmft màkstay anh trởpbozbdmrn dịqoghu dàkstang, cầdyudm lấnvkfy tay côaacbbdmrn xe.

Chỉytodincrpbozbdmrn cạawbjnh anh, em mớhqngi dáqvrtm thấnvkft thầdyudn nhưhthk thếdyud.

Bởpbozi vìxqqf em tin tưhthkpbozng anh, cóincr thểyjuu bảkhono vệyjuu em..

hthkyjuui sáqvrtu năxbltm trưhthkhqngc, em yêbdmru anh, anh cũsznnng yêbdmru em, ai cũsznnng khôaacbng dáqvrtm mởpboz miệyjuung nóincri ra, đeqllâoqccy làkstaapcq mậlllwt nhỏfkon ngọsznnt ngàkstao trong lònaadng.

16 năxbltm sau, em gảkhon cho anh, anh cưhthkhqngi em, mỗnaadi ngàkstay khi áqvrtnh mặclmft trờyjuui chiếdyudu vàkstao trong nhàksta, mởpboz mắincrt ra làkstaincr thểyjuu thấnvkfy anh, sau đeqllóincr, em cònaadn cựcuquc kỳrean tin tưhthkpbozng anh.

Đsvfcâoqccy làksta thờyjuui gian đeqllmbqqp nhấnvkft củkngxa em.

Chúc các bạn đọc truyện vui vẻ.