9.3 /10 73 lượt
Học Sinh Tồi Trường Bắc Đại

Học Sinh Tồi Trường Bắc Đại

Nguồn: thanhdaocac.wordpress.com
Ngôn Tình Hài Hước Hoàn thành 2525 Views
Mẹ tôi nói, Lâm Lâm a, con nói xem con có cái vận cứt chó gì mà có thể thi đỗ Bắc Đại. Khi vào đại học, nhiệm vụ thứ nhất con phải đảm nhận là bảo đảm không để bị đuổi, nhiệm vụ thứ hai là giảm béo, nhiệm vụ thứ ba là phải tìm một bạn trai ở đại học nổi tiếng, đảm bảo sau này con không còn vận cứt chó nữa nên phải dựa vào gien di truyền để thi đỗ đại học nổi tiếng.

Đây là những lời mà mẹ tôi đã nói khi bà tiễn tôi ở trạm xe lửa.

Còn việc vì sao mẹ tôi lại tiễn tôi ra trạm xe lửa chứ không theo tôi tới trường ư? Đó là vì trên TV, mẹ tôi thấy toàn bộ thị trấn nhỏ của chúng tôi chỉ có tôi và một nam sinh đỗ cùng một trường đại học, đó là một người có gương mặt trắng trẻo xinh đẹp. Mà mẹ tôi thì rất thích khuôn mặt như thế. Bà thông qua rất nhiều đường lắt léo để ấy được số điện thoại người kia, sau đó tự mình gọi điện thoại cho nhà cậu ta: A lô, là bạn học Phương Dư Khả phải không? Xin chào ha. Dì là mẹ của Chu Lâm Lâm a~~ là thế này. Lâm Lâm nhà dì không phải đỗ cùng một trường với cháu sao? Sao, cháu không quen? Không sao, không sao, gặp rồi sẽ quen. Là thế này, Lâm Lâm nhà dì lần đầu tiên xa nhà, nhưng dì và bố nó tham gia một đoàn du lịch. Vì vậy phiền cháu chăm sóc Lâm Lâm nhà dì một chút. Dì nhờ cháu nha. Có thời gian đến nhà dì chơi nha.

Tôi ngồi bên cạnh cũng thấy xấu hổ, cái gì mà đoàn du lịch, rõ là mơ tưởng. Bà mà bỏ tiền ra để đi du lịch thì mặt trời sẽ mọc từ hướng tây. Hơn nữa, Phương Dư Khả kia tuy là bạn học của tôi nhưng trường chúng tôi trọng lý khinh văn, khoa tự nhiên của bọn họ như cung điện còn khoa văn của chúng tôi lại một mình một góc, gần như là nơi cho cung nữ ở. Tuy học cùng ba năm nhưng chưa từng đối mặt với cậu ta, chỉ khi nhà trường trao giải mới nhìn thấy cậu ta từ xa xa. Chỉ biết cậu ta được nữ sinh bầu là mỹ nam, là cháu trai của thầy hiệu trưởng.

Ngược lại, cậu ta cũng chưa từng để hiệu trưởng mất mặt, nhấc tay một cái đã được giải nhất XX gì đó. Trong tủ kính của trường tôi có một bức ảnh của cậu ta, hai bên trái phải viết: sinh ngày 18 tháng 7 năm 1984, năm XX là học sinh giỏi của tỉnh, ngày XX tháng XX năm XX được cái gì đấy. Tôi từng nói đùa với nhỏ Khuê Mật, nhìn bức ảnh này giống như giấy chứng nhận thân phận, ngược lại, chỉnh sửa lại một chút cũng có thể trở thành một tờ cáo phó. Cũng may thị trấn nhỏ này của tôi không có chế độ cử tuyển, nếu không người như thế cũng chẳng cần phí công thi cử, sẽ trực tiếp được tiễn đến đại học Hoa Bắc. Nghe nói thành tích thi đại học vừa công bố, trường Bắc Đại đã gọi điện cho cậu ta, quấn chặt không rời. Vào cùng một trường đại học với người như vậy, áp lực quá lớn, hơn nữa cậu ta nhất định sẽ khinh thường loại người như tôi. Ai~, sau này tới Bắc Đại, nơi nơi đều là người như thế. Nghĩ tới mà nhức đầu. Tục ngữ có câu “trữ vi kê thủ, bất tố phượng vĩ”. Tôi hà tất phải vì rạng rỡ tổ tông mà tự làm bậy, nộp đơn vào Bắc Đại nha?

..........................

Chúc các bạn đọc truyện vui vẻ....Hy vọng các bạn có thể thưởng thức những bộ truyện hay khi đến với chúng tôi