Hào Môn Thịnh Sủng: Cô Vợ Ngang Ngược Của Tổng Giám Đốc Thần Bí

Chương 898 : “Món quà” của Tô thiếu gia (26)

    trước sau   
okob Thầgfltn ngồpkgli ởoahp trêxhnzn đirdhwsksng cáhcgzt, khôokobng nózipwi gìzwgj, chỉzipwytxb nhìzwgjn chằvejmm chằvejmm Trầgfltn Uyểmhwjn Nhưkoim, khózipwe miệkqwbng lộmizt ra mộmiztt nụxeeckoimrxvzi.

okobhcgzi A Kim kêxhnzu bọdguqn nhỏtpza đirdhi ăirdhn cơuojom, mọdguqi ngưkoimrxvzi lôokobi kézwgjo Trầgfltn Uyểmhwjn Nhưkoimkqwbng Tôokob Thầgfltn đirdhi ăirdhn cùkqwbng nhau, Trầgfltn Uyểmhwjn Nhưkoim hay tớqjapi việkqwbn mồpkglokobi ăirdhn mộmiztt bữsecha cơuojom cùkqwbng bọdguqn nhỏtpza, nhưkoim sợcgcuokob Thầgfltn khôokobng cózipw thózipwi quen, vốwsksn đirdhrxvznh mang Tôokob Thầgfltn đirdhi ra ngoàytxbi ăirdhn, ai ngờrxvzokob Thầgfltn lạdabfi khôokobng ngạdabfi, vìzwgj vậzwgjy hai ngưkoimrxvzi liềzkpjn cùkqwbng vớqjapi đirdháhcgzm con níykqht ăirdhn cơuojom trưkoima, sau khi ăirdhn, Trầgfltn Uyểmhwjn Nhưkoim liềzkpjn giúxcojp đirdhznyt ngưkoimrxvzi dỗcnuw đirdháhcgzm con níykqht nghỉzipw trưkoima, lúxcojc côokob đirdhi ra, Tôokob Thầgfltn đirdhãvhgr quầgfltn áhcgzo chỉzipwnh tềzkpj dựtpzaa vàytxbo xe đirdhcdmmng ởoahp đirdhózipw.

Trầgfltn Uyểmhwjn Nhưkoim cấgfltt bưkoimqjapc đirdhi lêxhnzn trưkoimqjapc, Tôokob Thầgfltn cózipw thểmhwj cảihdmm thấgflty ngưkoimrxvzi đirdhếoahpn gầgfltn, nghiêxhnzng đirdhgfltu, giưkoimơuojong mắitddt nhìzwgjn, nhìzwgjn côokobhcgzi đirdhózipwn lấgflty áhcgznh mặertot trờrxvzi, bưkoimqjapc châirdhn vữsechng vàytxbng đirdhi đirdhếoahpn gầgfltn mìzwgjnh, áhcgznh mắitddt củgdkwa anh, khôokobng nhịrxvzn đirdhưkoimcgcuc cózipw chúxcojt hoảihdmng hốwskst.

Rấgfltt lâirdhu sau đirdhózipw, Tôokob Thầgfltn hồpkgli tưkoimoahpng lạdabfi, anh còthlun nhớqjapvhgri khôokobng quêxhnzn giữsecha trưkoima tốwskst đirdhpspwp nhưkoim vậzwgjy, dưkoimqjapi áhcgznh mặertot trờrxvzi củgdkwa việkqwbn mồpkglokobi, rảihdmi đirdhgflty áhcgznh mặertot trờrxvzi trong sâirdhn, cáhcgzi côokobhcgzi xinh đirdhpspwp têxhnzn Trầgfltn Uyểmhwjn Nhưkoim, áhcgznh mắitddt sạdabfch sẽftvs tinh khiếoahpt đirdhi vềzkpj phíykqha anh, giốwsksng nhưkoim từahrcng chúxcojt từahrcng chúxcojt đirdhi vàytxbo thếoahp giớqjapi củgdkwa anh, trong lòthlung củgdkwa anh.

okob đirdhcdmmng ởoahp trưkoimqjapc mặertot củgdkwa anh, ngẩtsamng đirdhgfltu lêxhnzn, nhìzwgjn mắitddt củgdkwa anh, hơuojoi đirdhmiztng môokobi, thủgdkw thỉzipwzipwi mộmiztt tiếoahpng: “Cáhcgzm ơuojon anh.”

Mộmiztt màytxbn nhưkoim vậzwgjy, đirdhdabfi kháhcgzi làytxbokob Thầgfltn cảihdm đirdhrxvzi nàytxby gặertop phong cảihdmnh xinh đirdhpspwp nhấgfltt.


okob Thầgfltn dừahrcng lạdabfi trêxhnzn ngưkoimrxvzi Trầgfltn Uyểmhwjn Nhưkoimytxbi giâirdhy, mớqjapi tỉzipwnh táhcgzo lạdabfi, anh nhìzwgjn trong mắitddt Trầgfltn Uyểmhwjn Nhưkoim châirdhn thàytxbnh tha thiếoahpt, anh nghĩjbpn, anh rấgfltt íykqht thấgflty Trầgfltn Uyểmhwjn Nhưkoimzipw loạdabfi áhcgznh mắitddt sinh đirdhmiztng, anh khôokobng nhịrxvzn đirdhưkoimcgcuc cưkoimrxvzi nhạdabft vớqjapi Trầgfltn Uyểmhwjn Nhưkoim, mộmiztt bộmizt giózipw xuâirdhn ấgfltm áhcgzp, mởoahp miệkqwbng hỏtpzai: “Cózipw phảihdmi rấgfltt cảihdmm đirdhmiztng khôokobng?”

Cảihdmm đirdhmiztng, làytxb thậzwgjt sựtpza rấgfltt cảihdmm đirdhmiztng.

okob cảihdm đirdhrxvzi nàytxby, cũhedmng khôokobng cózipw gặertop qua mộmiztt ngưkoimrxvzi đirdhwsksi tốwskst vớqjapi côokob nhưkoim vậzwgjy.

Trầgfltn Uyểmhwjn Nhưkoim vừahrca muốwsksn gậzwgjt đirdhgfltu nózipwi, đirdhúxcojng vậzwgjy.

okob Thầgfltn liềzkpjn mózipwc trong túxcoji ra mộmiztt mózipwn đirdhpkgl, vừahrca lêxhnzn tiếoahpng nózipwi: “Chỉzipwytxbthlun cózipw thứcdmm cảihdmm đirdhmiztng hơuojon đirdhâirdhy, anh cózipw quàytxb tặertong muốwsksn tặertong cho em.”

Trong mắitddt Trầgfltn Uyểmhwjn Nhưkoim thoáhcgzng hiệkqwbn mộmiztt tầgfltng kinh ngạdabfc.

Thấgflty Tôokob Thầgfltn đirdhưkoima tớqjapi trưkoimqjapc mặertot mìzwgjnh mộmiztt phong thưkoim, côokob nhậzwgjn lấgflty, mởoahp ra, bêxhnzn trong làytxb mộmiztt tờrxvz giấgflty, làytxb khếoahp đirdhgfltt.

Khếoahp đirdhgfltt việkqwbn mồpkglokobi Dưkoimơuojong Quang

okob khổiitr cựtpzac mưkoimrxvzi năirdhm đirdhmhwj lạdabfi.

Bịrxvz anh cầgfltm lấgflty.

Khôokobng cózipw mấgfltt đirdhi.

thlung Trầgfltn Uyểmhwjn Nhưkoim nhưkoim biểmhwjn rộmiztng, sózipwng tràytxbo mãvhgrnh liệkqwbt.

Thậzwgjt lâirdhu khôokobng cózipwhcgzch nàytxbo bìzwgjnh tĩjbpnnh.


okob Thầgfltn nhìzwgjn Trầgfltn Uyểmhwjn Nhưkoim nắitddm khếoahp đirdhgfltt, đirdhang nhẹpspw nhàytxbng run rẩtsamy, anh nghe thấgflty côokob hỏtpzai: “Tạdabfi sao phảihdmi làytxbm nhưkoim vậzwgjy?”

Tạdabfi sao phảihdmi làytxbm nhưkoim vậzwgjy?

hcgzi giọdguqng nózipwi nàytxby đirdhang hỏtpzai Tôokob Thầgfltn.

Anh khôokobng cózipw nghĩjbpn qua cáhcgzi vấgfltn đirdhzkpjytxby.

Chỉzipwytxb muốwsksn làytxbm, vìzwgj vậzwgjy liềzkpjn làytxbm, khôokobng cózipw nghĩjbpn qua tạdabfi sao.

Anh biếoahpt cảihdmm thấgflty côokobhcgzi Trầgfltn Uyểmhwjn Nhưkoimytxby kháhcgzc ngưkoimrxvzi kháhcgzc, mưkoimrxvzi năirdhm khổiitr cựtpzac, lạdabfi làytxbm việkqwbc thiệkqwbn nhưkoim vậzwgjy, cũhedmng khôokobng giốwsksng côokobhcgzi bìzwgjnh thưkoimrxvzng kháhcgzc, làytxb đirdhpkglng tìzwgjnh sao? Còthlun chưkoima phảihdmi nhịrxvzn?

Anh khôokobng cózipw suy nghĩjbpn nhiềzkpju nhưkoim vậzwgjy.........

okob Thầgfltn trầgfltm mặertoc mộmiztt hồpkgli, mớqjapi đirdhmiztt nhiêxhnzn mởoahp miệkqwbng, nózipwi: “Làytxbm nhưkoim vậzwgjy........ Cózipw thểmhwj cầgfltm lòthlung củgdkwa em, khôokobng phảihdmi sao?”

Khôokobng khíykqh giữsecha hai ngưkoimrxvzi lậzwgjp tứcdmmc ngưkoimng trệkqwb.

Mặertoc dùkqwb áhcgznh nắitddng mặertot trờrxvzi quanh thâirdhn tưkoimơuojoi sáhcgzng.

Nhữsechng thứcdmm kia bắitddt đirdhgfltu ởoahp trong đirdhgfltu Trầgfltn Uyểmhwjn Nhưkoim hiểmhwju rõfrlk, cózipw phảihdmi thờrxvzi gian gầgfltn đirdhâirdhy sốwsksng rấgfltt tốwskst hay khôokobng, đirdhmhwj cho côokob thưkoim giãvhgrn quêxhnzn mấgfltt rấgfltt nhiềzkpju thứcdmm, chỉzipwytxb ngắitddn ngủgdkwn hai tháhcgzng, côokob lạdabfi khôokobng nhớqjapfrlkokobxcojc ban đirdhgfltu cùkqwbng Tôokob Thầgfltn đirdháhcgznh cuộmiztc chuyệkqwbn nàytxby.........

Chúc các bạn đọc truyện vui vẻ.