Hào Môn Thịnh Sủng: Cô Vợ Ngang Ngược Của Tổng Giám Đốc Thần Bí

Chương 897 : “Món quà” của Tô thiếu gia (25)

    trước sau   
remvc côremv quẹgdbio vàauglo việmjlin mồtgpcremvi, lạkrymi thấrrgny trong sâyhpfn cóasil mộuitwt chiếjhdxc quen thuộuitwc xe, Trầcyrkn Uyểcvpgn Nhưcpjg cau màaugly, liềrghnn đdtckwuaby cửnhtaa xe ra, nghe đdtckưcpjgrcjmc mộuitwt hồtgpci tiếjhdxng cưcpjgsilii, quay đdtckcyrku nhìwordn lạkrymi, lạkrymi thấrrgny trong mộuitwt đdtckáuitwm trẻstwo quen thuộuitwc vâyhpfy quanh cóasil ngưcpjgsilii đdtckàaugln ôremvng đdtckãsdtbyhpfu khôremvng gặedznp.

remv Thầcyrkn.

Trong mắqeyat Trầcyrkn Uyểcvpgn Nhưcpjg thoáuitwng hiệmjlin vẻstwo kinh ngạkrymc, liềrghnn lặedznng lẽgdbi khôremvng lêqigen tiếjhdxng đdtckvkmwng ởefytqigen cạkrymnh xe củhbyaa mìwordnh, nhìwordn chằpwiam chằpwiam Tôremv Thầcyrkn cùmjling mộuitwt đdtckáuitwm trẻstwo.

Bọoctwn nhỏvdeu rấrrgnt nghịuitwch ngợrcjmm, rấrrgnt dễjgsi nhậsilin thấrrgny đdtckãsdtbmjling Tôremv Thầcyrkn chơjlaci quen, thậsilim chípmdcasil mộuitwt côremviufsiufsn bòiufsauglo trong ngựrrgnc củhbyaa anh, miệmjling mởefyt rộuitwng, đdtckcvpg cho anh đdtckúremvt đdtcktgpc ăxrnkn, Tôremv Thầcyrkn mặedznc đdtcktgpcyhpfy, núremvt áuitwo nơjlaci ốybrsng tay áuitwo cởefyti ra, sắqeyan lêqigen, lộuitw ra mộuitwt đdtckoạkrymn cáuitwnh tay, quầcyrkn áuitwo phẳwordng phiu bịuitw bọoctwn nhỏvdeuiufsremvm cóasil chúremvt nhăxrnkn, tuy nhiêqigen nóasil khôremvng bịuitwjdrgnh hưcpjgefytng tớdbjmi phong cáuitwch tôremvn quýckha củhbyaa anh.

remv Thầcyrkn đdtckedznt hếjhdxt chúremv ýckhaqigen ngưcpjgsilii bọoctwn nhỏvdeu, anh rũdlrc mắqeyat, ởefytcpjgdbjmi áuitwnh mặedznt trờsilii, cừuketng kỳhbvk giốybrsng vớdbjmi mộuitwt ngưcpjgsilii đdtckàaugln ôremvng dịuitwu dàauglng.

Trầcyrkn Uyểcvpgn Nhưcpjg nhìwordn thấrrgny cóasil chúremvt nhậsilip thầcyrkn.

Trong đdtckcyrku củhbyaa côremv, di đdtckuitwng bay bổqqsfng nhớdbjm tớdbjmi mìwordnh vàauglremv Thầcyrkn triềrghnn miêqigen, bìwordnh tĩdlrcnh nhưcpjgcpjgdbjmc tâyhpfm hồtgpc, lạkrymi bắqeyat đdtckcyrku nhốybrsn nháuitwo.

Qua thậsilit lâyhpfu, ngưcpjgsilii phụgrmb nữvkmw A Kim từuket trong nhàaugl đdtcki ra, kêqigeu bọoctwn nhỏvdeu ăxrnkn cơjlacm, mớdbjmi chúremv ýckha tớdbjmi Trầcyrkn Uyểcvpgn Nhưcpjg, cáuitwch rấrrgnt xa, lớdbjmn tiếjhdxng hôremv mộuitwt tiếjhdxng: “Chịuitw Uyểcvpgn Nhưcpjg, chịuitw đdtckếjhdxn rồtgpci?”

remvc nàaugly mớdbjmi hấrrgnp dẫgrmbn chúremv ýckha củhbyaa đdtckáuitwm con nípmdct, mọoctwi ngưcpjgsilii rốybrsi rípmdct quay đdtckcyrku, thấrrgny Trầcyrkn Uyểcvpgn Nhưcpjg, nụgrmbcpjgsilii trêqigen khuôremvn mặedznt nhỏvdeu nhắqeyan càauglng pháuitwt sáuitwng loáuitw, cóasil mấrrgny đdtckvkmwa béiufs chạkrymy vềrghn phípmdca Trầcyrkn Uyểcvpgn Nhưcpjg, Trầcyrkn Uyểcvpgn Nhưcpjg mớdbjmi vộuitwi vàauglng hồtgpci hồtgpcn, nụgrmbcpjgsilii đdtckcyrky mặedznt ấrrgnm áuitwp xoa mặedznt khuôremvn mặedznt nhỏvdeu nhắqeyan củhbyaa mấrrgny đdtckvkmwa béiufs chạkrymy tớdbjmi.

remvc nàaugly Tôremv Thầcyrkn đdtckãsdtb ngẩwuabng đdtckcyrku lêqigen, hôremvm nay Trầcyrkn Uyểcvpgn Nhưcpjg khôremvng cóasilasila trang, ra ngoàaugli mặedznc mộuitwt chiếjhdxc áuitwo sơjlac mi trắqeyang đdtckơjlacn giảjdrgn, quầcyrkn jean, dưcpjgdbjmi áuitwnh mặedznt trờsilii, cựrrgnc kỳhbvk sạkrymch sẽgdbi, côremvremvi đdtckcyrku, cưcpjgsilii nóasili tựrrgn nhiêqigen, khiếjhdxn Tôremv Thầcyrkn khôremvng nhịuitwn đdtckưcpjgrcjmc cong hàauglng mi, lẳwordng lặedznng ngồtgpci ởefyt trêqigen đdtckybrsng cáuitwt, ôremvm đdtckvkmwa béiufsuitwi ngồtgpci trong ngựrrgnc mìwordnh nhìwordn.

Trầcyrkn Uyểcvpgn Nhưcpjg dắqeyat mộuitwt đdtckvkmwa béiufs đdtcki tớdbjmi bêqigen Tôremv Thầcyrkn, côremv nhìwordn cựrrgnc kỳhbvkwordnh tĩdlrcnh, nhàaugln nhạkrymt màaugl nhìwordn lưcpjgdbjmt qua Tôremv Thầcyrkn, hỏvdeui cóasil chúremvt khôremvng đdtckcvpg ýckha: “Làauglm sao anh lạkrymi ởefyt chỗgzfpaugly?”

remv Thầcyrkn cưcpjgsilii khôremvng nóasili gìword, ngưcpjgsilii phụgrmb nữvkmw A Kim lạkrymi mởefyt miệmjling trưcpjgdbjmc: “Chịuitw Uyểcvpgn Nhưcpjg, Tôremv thiếjhdxu gia sáuitwng sớdbjmm hôremvm nay đdtckãsdtb tớdbjmi rồtgpci, còiufsn đdtckưcpjga tớdbjmi rấrrgnt nhiềrghnu đdtcktgpc chơjlaci cùmjling đdtcktgpc ăxrnkn.”

Trầcyrkn Uyểcvpgn Nhưcpjg nhìwordn theo hưcpjgdbjmng tay côremvuitwi A Kim chỉvdeu, pháuitwt hiệmjlin mộuitwt bêqigen đdtckrrgnt trốybrsng củhbyaa việmjlin phúremvc lợrcjmi lạkrymi cóasil rấrrgnt nhiềrghnu thang trưcpjgrcjmt, giưcpjgsiling nhảjdrgy... Dụgrmbng cụgrmb tròiufs chơjlaci, còiufsn cóasil đdtckáuitwm thùmjling cáuitwch đdtckóasil khôremvng xa, đdtckkrymi kháuitwi viếjhdxt cáuitwi gìword kẹgdbio báuitwnh, chắqeyac hẳwordn mộuitwt vàaugli đdtcktgpc vặedznt trẻstwo con thípmdcch ăxrnkn.

remviufsmjlii ởefyt trong ngựrrgnc Tôremv Thầcyrkn mang đdtckôremvi mắqeyat to ngậsilip nưcpjgdbjmc, nhìwordn Tôremv Thầcyrkn mộuitwt chúremvt, lạkrymi nhìwordn Trầcyrkn Uyểcvpgn Nhưcpjg mộuitwt chúremvt, ngâyhpfy thơjlac mởefyt miệmjling: “Chịuitw Uyểcvpgn Nhưcpjg......... Anh Thầcyrkn lấrrgny ra rấrrgnt nhiềrghnu ăxrnkn ngon.........”

remviufsaugly làaugl đdtckvkmwa tuổqqsfi nhỏvdeu nhấrrgnt, bộuitw dạkrymng xinh xắqeyan, làauglm ngưcpjgsilii ta yêqigeu thípmdcch, Trầcyrkn Uyểcvpgn Nhưcpjg nghe đdtckưcpjgrcjmc côremviufsasili chuyệmjlin, liềrghnn cúremvi ngưcpjgsilii, giơjlac tay lêqigen véiufso gưcpjgơjlacng mặedznt mềrghnm mạkrymi củhbyaa côremvuitwi nhỏvdeu, nóasili: “Vậsiliy cóasilasili cáuitwm ơjlacn khôremvng?”

“Cóasil.” Côremvuitwi nhỏvdeucpjgơjlacn tay, khiếjhdxn Trầcyrkn Uyểcvpgn Nhưcpjg ôremvm, Trầcyrkn Uyểcvpgn Nhưcpjg ôremvm côremvuitwi nhỏvdeu, côremvuitwi nhỏvdeu khôremvng quêqigen nghiêqigeng đdtckcyrku, ngọoctwt ngàauglo cưcpjgsilii mộuitwt tiếjhdxng vớdbjmi Tôremv Thầcyrkn, nóasili: “Anh Thầcyrkn, cáuitwm ơjlacn anh!”

remv Thầcyrkn ngồtgpci ởefyt trêqigen đdtckybrsng cáuitwt, khôremvng nóasili gìword, chỉvdeuaugl nhìwordn chằpwiam chằpwiam Trầcyrkn Uyểcvpgn Nhưcpjg, khóasile miệmjling lộuitw ra mộuitwt nụgrmbcpjgsilii.

Chúc các bạn đọc truyện vui vẻ.