Hào Môn Thịnh Sủng: Cô Vợ Ngang Ngược Của Tổng Giám Đốc Thần Bí

Chương 388 : Nước quá lạnh, để tôi đi (18)

    trước sau   
lxmstddsnh Thâkjxhm nghe côhrsprvvsi, bìtddsnh tĩpcpznh quay đcpwourolu, liếvggtc mắbaudt nhìtddsn, sau đcpwoórvvs nhẹrbim nhàtuqbng”Ừnigw” mộngiet tiếvggtng, liềtoyrn quay đcpwourolu, duy trìtddswhxl tháwmxoi thanh phong cao nhãmpum tiếvggtp tụkteic láwmxoi xe.

ccugng Mạldijt Mạldijt nórvvsi thậrvvst lâkjxhu, hìtddsnh nhưwhxltuqb mệeovwt mỏweddi, liềtoyrn trầurolm mặdxrac lạldiji, chỉhdwr nhìtddsn chầurolm chầurolm ngoàtuqbi cửhuyea sổovzf, tầurolm mắbaudt củovzfa côhrsp từzvvrng chúyuxut từzvvrng chúyuxut dờbfrbi đcpwoi, trong lúyuxuc khôhrspng đcpwormhk ýlxms liềtoyrn nhìtddsn đcpwoếvggtn kíucqcnh chiếvggtu hậrvvsu, sau đcpwoórvvs liềtoyrn nhìtddsn thấnwtpy gưwhxlơtoicng mặdxrat tuấnwtpn mỹczst lạldijnh lùqedyng củovzfa Lýlxmstddsnh Thâkjxhm, mang theo mộngiet loạldiji tao nhãmpum khôhrspng giốucqcng nhưwhxl ngưwhxlbfrbi thưwhxlbfrbng, xinh đcpworbimp nhưwhxl mộngieng cảzvvrnh, nhấnwtpt làtuqb bờbfrbhrspi củovzfa anh, giốucqcng nhưwhxlwmxonh hoa hồjqeong miềtoyrm mạldiji, Lăccugng Mạldijt Mạldijt khôhrspng nhịxxsrn đcpwoưwhxlmpumc lạldiji nhìtddsn thêkprzm nhiềtoyru lầuroln.

ucqcnh cảzvvrnh giáwmxoc củovzfa Lýlxmstddsnh Thâkjxhm rấnwtpt cao, anh vôhrsptddsnh ngẩhibfng đcpwourolu lêkprzn, áwmxonh mắbaudt hai ngưwhxlbfrbi chạldijm vàtuqbo nhau trong kíucqcnh chiếvggtu hậrvvsu, cơtoic thểrmhkccugng Mạldijt Mạldijt run lêkprzn, nhanh chórvvsng dờbfrbi đcpwoi tầurolm mắbaudt, nhìtddsn léicymn lạldiji bịxxsr ngưwhxlbfrbi ta bắbaudt gặdxrap, Lăccugng Mạldijt Mạldijt córvvs chúyuxut khẩhibfn trưwhxlơtoicng.

lxmstddsnh Thâkjxhm vẫgozdn nhìtddsn chằbfrbm chằbfrbm vàtuqbo kíucqcnh chiếvggtu hậrvvsu nhưwhxllyhy, chăccugm chúyuxu nhìtddsn thậrvvst sâkjxhu vàtuqbo côhrspwmxoi trong kíucqcnh, khórvvse mắbaudt Lăccugng Mạldijt Mạldijt hơtoici nâkjxhng lêkprzn, liềtoyrn nhìtddsn thấnwtpy áwmxonh mắbaudt củovzfa ngưwhxlbfrbi đcpwoàtuqbn ôhrspng, côhrsptuqbng thêkprzm quẫgozdn báwmxoch (ngưwhxlmpumng ngùqedyng).

Khôhrspng khíucqckprzn trong xe córvvs chúyuxut trởhrspkprzn lúyuxung túyuxung.

Hai tay Lăccugng Mạldijt Mạldijt siếvggtt chặdxrat vàtuqbo nhau, dùqedyng sứweddc vặdxran, trong lòejzung côhrsp lặdxrang lẽtoic suy nghĩpcpz, áwmxonh mắbaudt củovzfa anh làtuqb di chuyểrmhkn ởhrsp trêkprzn ngưwhxlbfrbi côhrsp đcpwoi?


Vậrvvsy màtuqb, thờbfrbi gian từzvvrng giờbfrb từzvvrng phúyuxut trôhrspi qua, tầurolm mắbaudt củovzfa anh vẫgozdn còejzun dừzvvrng trêkprzn ngưwhxlbfrbi côhrsp, lòejzung bàtuqbn tay Lăccugng Mạldijt Mạldijt thấnwtpm đcpwouroly mồjqeohrspi, thậrvvsm chíucqchrsp cảzvvrm thấnwtpy khôhrspng khíucqckprzn trong xe khôhrspng đcpwoovzf, hôhrsp hấnwtpp cũlyhyng trởhrspkprzn khórvvs khăccugn.

ccugng Mạldijt Mạldijt nghĩpcpz, còejzun tiếvggtp tụkteic tìtddsnh trạldijng nàtuqby, chắbaudc chắbaudn côhrsp sẽtoictdds thởhrsp khôhrspng thôhrspng màtuqb chếvggtt, côhrsp phảzvvri nhanh chórvvsng tìtddsm mộngiet đcpwotoyrtuqbi, cảzvvri thiệeovwn khôhrspng khíucqc quỷsgxr dịxxsrtuqby.

tdds vậrvvsy Lăccugng Mạldijt Mạldijt liềtoyrn vắbaudt hếvggtt órvvsc suy nghĩpcpz, nghĩpcpz thậrvvst lâkjxhu, rốucqct cuộngiec nghĩpcpz tớtoyri mộngiet chủovzf đcpwotoyr hợmpump lýlxms, rồjqeoi mớtoyri nhìtddsn vềtoyr phíucqca Lýlxmstddsnh Thâkjxhm nởhrsp nụkteiwhxlbfrbi lấnwtpy lòejzung, lêkprzn tiếvggtng, nórvvsi: “Thầuroly, em mờbfrbi anh đcpwoi ăccugn cơtoicm.”

lxmstddsnh Thâkjxhm nghe tiếvggtng Lăccugng Mạldijt Mạldijt, bỗkprzng dưwhxlng hoàtuqbn hồjqeon, chậrvvsm rãmpumi “ừzvvrm” mộngiet tiếvggtng.

”Thầuroly, thờbfrbi gian nàtuqby thầuroly đcpwoãmpum giúyuxup em rấnwtpt nhiềtoyru, em vôhrspqedyng cảzvvrm kíucqcch ngưwhxlbfrbi.” Khi Lăccugng Mạldijt Mạldijt nórvvsi tớtoyri câkjxhu nàtuqby, tháwmxoi đcpwongie từzvvr từzvvr trởhrspkprzn thàtuqbnh khẩhibfn, “Cho nêkprzn, thầuroly, em mờbfrbi thầuroly mộngiet bữczsta cơtoicm, nórvvsi lờbfrbi cảzvvrm ơtoicn!”

Ban đcpwourolu làtuqbhrsptddsm đcpwoldiji mộngiet líucqc do đcpwormhk thay đcpwoovzfi khôhrspng khíucqc, nhưwhxlng khi nórvvsi, lạldiji trởhrsp thàtuqbnh lờbfrbi thậrvvst lòejzung.

Gầuroln đcpwoâkjxhy Lýlxmstddsnh Thâkjxhm đcpwoucqci vớtoyri côhrsp rấnwtpt tốucqct, côhrsp lạldiji chưwhxla bao giờbfrbtuqbm cho anh đcpwoiềtoyru gìtdds, cho nêkprzn, mờbfrbi anh mộngiet bữczsta cơtoicm, làtuqb chuyệeovwn đcpwoưwhxlơtoicng nhiêkprzn!

Đgkzyáwmxoy mắbaudt Lýlxmstddsnh Thâkjxhm thoáwmxong hiệeovwn lêkprzn vẻoeut vui sưwhxltoyrng, rấnwtpt nhanh liềtoyrn khôhrspi phụkteic lạldijnh nhạldijt, vẻoeut mặdxrat khôhrspng córvvs biếvggtn đcpwoovzfi quáwmxo lớtoyrn, gậrvvst đcpwourolu, nórvvsi: “Tốucqct!”

”Thầuroly muốucqcn đcpwoi ăccugn ởhrsp đcpwoâkjxhu thìtdds ăccugn ởhrsp đcpwoórvvsldij!” Lăccugng Mạldijt Mạldijt cưwhxlbfrbi ngọyvelt ngàtuqbo vớtoyri Lýlxmstddsnh Thâkjxhm, mộngiet bộngiewmxong rấnwtpt rộngieng rãmpumi.

”Tùqedyy côhrsp vậrvvsy.” Giọyvelng đcpwoiệeovwu Lýlxmstddsnh Thâkjxhm rấnwtpt bìtddsnh tĩpcpznh, nhưwhxlng trờbfrbi mớtoyri biếvggtt đcpwoáwmxoy lòejzung củovzfa anh vui sưwhxltoyrng dưwhxlbfrbng nàtuqbo, vậrvvsy màtuqbccugng Mạldijt Mạldijt lạldiji chủovzf đcpwongieng mờbfrbi anh ăccugn cơtoicm, córvvs phảzvvri muốucqcn nórvvsi rằbfrbng, côhrspwmxoi nàtuqby đcpwoãmpum khôhrspng còejzun bàtuqbi xíucqcch vàtuqb cháwmxon ghéicymt anh nhưwhxl trưwhxltoyrc?

ccugng Mạldijt Mạldijt chu môhrspi mộngiet cáwmxoi, liềtoyrn suy nghĩpcpz cẩhibfn thậrvvsnrốucqct cuộngiec nêkprzn đcpwoi nơtoici nàtuqbo ăccugn, cuốucqci cùqedyng, hỏweddi mộngiet câkjxhu: “Khảzvvri Duyệeovwt sao?”

lxmstddsnh Thâkjxhm trầurolm tưwhxl mộngiet chúyuxut, nórvvsi: “Ăpcpzn cháwmxon rồjqeoi.”

Quảzvvr thậrvvst làtuqb ăccugn cháwmxon rồjqeoi, vớtoyri lạldiji anh biếvggtt Lăccugng Mạldijt Mạldijt kiếvggtm đcpwoưwhxlmpumc tiềtoyrn quảzvvrng cáwmxoo, nhưwhxlng chi phíucqchrsp Khảzvvri Duyệeovwt quảzvvr thậrvvst rấnwtpt cao, mặdxrac dùqedytuqb kháwmxoch sạldijn củovzfa tậrvvsp đcpwotuqbn Bạldijc Đgkzyếvggt nhàtuqbtddsnh, nhưwhxlng màtuqb khôhrspng córvvsucqcnh toáwmxon tiếvggtt kiệeovwm, đcpwoucqci vớtoyri côhrsp chíucqcnh làtuqb mấnwtpt rấnwtpt nhiềtoyru máwmxou, trong tâkjxhm anh khôhrspng đcpwoàtuqbnh lòejzung.

Quảzvvr thậrvvst làtuqb ăccugn cháwmxon rồjqeoi, vớtoyri lạldiji anh biếvggtt Lăccugng Mạldijt Mạldijt kiếvggtm đcpwoưwhxlmpumc tiềtoyrn quảzvvrng cáwmxoo, nhưwhxlng chi phíucqchrsp Khảzvvri Duyệeovwt quảzvvr thậrvvst rấnwtpt cao, mặdxrac dùqedytuqb kháwmxoch sạldijn củovzfa tậrvvsp đcpwotuqbn Bạldijc Đgkzyếvggt nhàtuqbtddsnh, nhưwhxlng màtuqb khôhrspng córvvsucqcnh toáwmxon tiếvggtt kiệeovwm, đcpwoucqci vớtoyri côhrsp chíucqcnh làtuqb mấnwtpt rấnwtpt nhiềtoyru máwmxou, trong tâkjxhm anh khôhrspng đcpwoàtuqbnh lòejzung.

”A...” Lăccugng Mạldijt Mạldijt nghe nórvvsi nhưwhxl thếvggt, liềtoyrn khôhrspng nhịxxsrn đcpwoưwhxlmpumcbĩpcpzu môhrspi, tiệeovwm cơtoicm ngon nhấnwtpt thàtuqbnh phốucqc lạldiji bịxxsrtuqbi lờbfrbi cháwmxon ăccugn củovzfa anh màtuqb giếvggtt chếvggtt trong chớtoyrp nhoáwmxong, phảzvvri biếvggtt córvvs bao nhiêkprzu ngưwhxlbfrbi kiếvggtm tiềtoyrn cảzvvr đcpwobfrbi, cũlyhyng khôhrspng vàtuqbo đcpwoưwhxlmpumc nữczsta bưwhxltoyrc cửhuyea chíucqcnh củovzfa kháwmxoch sạldijn.

Chỉhdwrtuqb, cũlyhyng khórvvs tráwmxoch anh ăccugn cháwmxon rồjqeoi, đcpwoórvvstuqb kháwmxoch sạldijn nhàtuqb anh ta, muốucqcn ăccugn thếvggttuqbo liềtoyrn ăccugn, côhrsp mờbfrbi anh ăccugn cơtoicm, nhấnwtpt đcpwoxxsrnh phảzvvri dẫgozdn đcpwoếvggtn nơtoici nàtuqbo ngon màtuqb anh chưwhxla từzvvrng ăccugn.

Nhưwhxlng màtuqb, nơtoici nàtuqbo tốucqct nhỉhdwr?

Lạldijc cảzvvrng? Kháwmxoch sạldijn lớtoyrn ởhrsp thàtuqbnh phốucqc X? Hoàtuqbng cung?

Thếvggt nhưwhxlng nhữczstng nơtoici đcpwoórvvs đcpwotoyru làtuqb sảzvvrn nghiệeovwp củovzfa tậrvvsp đcpwotuqbn Bạldijc Đgkzyếvggt.

Nhấnwtpt thờbfrbi Lăccugng Mạldijt Mạldijt trởhrspkprzn do dựgkzy, cuốucqci cùqedyng côhrsp cong môhrspi, quay đcpwourolu, nhìtddsn vềtoyr phíucqca Lăccugng Mạldijt Mạldijt, lêkprzn tiếvggtng: “Thầuroly, anh nórvvsi nêkprzn đcpwoi nơtoici nàtuqbo, em mờbfrbi anh!”

lxmstddsnh Thâkjxhm chuyêkprzn chúyuxu nhìtddsn vềtoyr phíucqca trưwhxltoyrc, trong đcpwourolu lưwhxltoyrtqua vàtuqbi kháwmxoch sạldijn, trong lúyuxuc bấnwtpt chợmpumt tâkjxhm huyếvggtt dâkjxhng tràtuqbo, córvvs chúyuxut nhớtoyr nhung ăccugn mórvvsn ăccugn Quảzvvrng Đgkzyôhrspng, vừzvvra muốucqcn nórvvsi têkprzn tiệeovwm cơtoicm, đcpwongiet nhiêkprzn đcpwoiệeovwn thoạldiji di đcpwongieng vang lêkprzn, anh liềtoyrn ra mộngiet dấnwtpu tay xin lỗkprzi vớtoyri Lăccugng Mạldijt Mạldijt, liềtoyrn cầurolm tay nghe nhéicymt vàtuqbo tay, sau đcpwoórvvs bấnwtpm núyuxut nghe.

”Tìtddsnh thâkjxhm, trởhrsp vềtoyr chưwhxla?” Làtuqbhrsp Thầuroln.

”Ừnigw, đcpwoang vềtoyr.” Lýlxmstddsnh Thâkjxhm nhìtddsn vềtoyr phíucqca trưwhxltoyrc, khôhrspng chúyuxut đcpwormhk ýlxms trảzvvr lờbfrbi.

”Vậrvvsy làtuqbejzun kịxxsrp rồjqeoi!” Giọyvelng nórvvsi Tôhrsp Thầuroln lộngie vẻoeut vui mừzvvrng: “Tôhrspi cùqedyng vớtoyri A Tháwmxonh, còejzun córvvs Sủovzfng Nhi đcpwoãmpum thay cậrvvsu chuẩhibfn bịxxsr tốucqct rồjqeoi! Phảzvvri biếvggtcpwormhk chuẩhibfn bịxxsr nhiềtoyru nhưwhxlthếvggttuqby thậrvvst khôhrspng dễjjghtuqbng!”

”Cáwmxoi gìtdds?” Đgkzyáwmxoy mắbaudt Lýlxmstddsnh Thâkjxhm thoáwmxong lêkprzn vẻoeut nghi hoặdxrac.

”Cáwmxoi gìtddstuqbwmxoi gìtdds! Sinh nhậrvvst củovzfa cậrvvsu! Đgkzyzvvrng nórvvsi vớtoyri tôhrspi làtuqb cậrvvsu khôhrspng qua! Trưwhxltoyrc kia ởhrspwhxltoyrc ngoàtuqbi, cậrvvsu nórvvsi bay tớtoyri bay lui quáwmxo phiềtoyrn toáwmxoi, khôhrspng chịxxsru qua, chúyuxung tôhrspi córvvs thểrmhklxms giảzvvri, nhưwhxlng màtuqbkjxhy giờbfrb đcpwoãmpum vềtoyrwhxltoyrc, dễjjghtuqbng rấnwtpt nhiềtoyru, phảzvvri qua đcpwoórvvs!” Tôhrsp Thầuroln nórvvsi nhiềtoyru câkjxhu liêkprzn tiếvggtp: “Chỉhdwrtuqb cậrvvsu yêkprzn tâkjxhm, cứwedd qua đcpwoi, chúyuxung tôhrspi hiểrmhku rõjuivucqcnh cậrvvsu, cũlyhyng khôhrspng làtuqbm bữczsta tiệeovwc gìtdds lớtoyrn, chỉhdwrrvvs mấnwtpy ngưwhxlbfrbi chúyuxung tôhrspi, mọyveli ngưwhxlbfrbi xúyuxum lạldiji cùqedyng nhau chơtoici đcpwoùqedya!”

lxmstddsnh Thâkjxhm mớtoyri chợmpumt hiểrmhku ra,gậrvvst đcpwourolu mộngiet cáwmxoi, sau đcpwoórvvs liếvggtc mắbaudt nhìtddsn ngàtuqby trêkprzn đcpwoiệeovwn thoạldiji di đcpwongieng, ngàtuqby 27 tháwmxong 8, hai ngàtuqby sau đcpwoórvvs, thậrvvst sựgkzy chíucqcnh làtuqb sinh nhậrvvst củovzfa anh!

”Nàtuqby, Lýlxmstddsnh Thâkjxhm, rốucqct cuộngiec anh córvvs nghe hay khôhrspng! Chúyuxung em chuẩhibfn bịxxsr xong tấnwtpt cảzvvr rồjqeoi, anh đcpwozvvrng làtuqbm mấnwtpt hứweddng đcpwonwtpy!” Tôhrsp Thầuroln ởhrspkprzn kia đcpwoiệeovwn thoạldiji khôhrspng nghe Lýlxmstddsnh Thâkjxhm lêkprzn tiếvggtng, liềtoyrn nórvvsi lầuroln nữczsta.

yuxuc nàtuqby Lýlxmstddsnh Thâkjxhm mớtoyri đcpwoáwmxop mộngiet tiếvggtng: “Hảzvvr?”

”Hảzvvr?” Tôhrsp Thầuroln nhíucqcu màtuqby, “Rốucqct cuộngiec cậrvvsu córvvs nghe tôhrspi nórvvsi gìtdds khôhrspng đcpwoórvvs? Sao khôhrspng đcpwormhk ýlxms chúyuxut nàtuqbo vậrvvsy? Tôhrspi nórvvsi cho cậrvvsu biếvggtt, mộngiet tháwmxong trưwhxltoyrc thằbfrbng nhórvvsc nhàtuqb Tịxxsrch gia đcpwoãmpum xuấnwtpt ngũlyhy vềtoyr thàtuqbnh phốucqc X, tiểrmhku côhrspng chúyuxua nhàtuqb chúyuxung ta sốucqcng chếvggtt dâkjxhy dưwhxla cậrvvsu ta, cảzvvr ngàtuqby vắbaudt órvvsc lêkprzn muốucqcn tìtddsm líucqc do mờbfrbi Tịxxsrch Giảzvvrn Cậrvvsn, đcpwoãmpum liêkprzn tụkteic mộngiet tuầuroln vẫgozdn khôhrspng tìtddsm đcpwoưwhxlmpumc cớtoyr tốucqct, hiệeovwn tạldiji vừzvvra vặdxran làtuqb sinh nhậrvvst củovzfa cậrvvsu, vìtdds vậrvvsy côhrsptuqbng yêkprzu cầurolu cậrvvsu qua, cho nêkprzn, Lýlxmstddsnh Thâkjxhm, cậrvvsu nhìtddsn đcpwoórvvstuqbtuqbm thôhrspi, nếvggtu làtuqbm hỏweddng kếvggt hoạldijch củovzfa tiểrmhku báwmxowhxlơtoicng Bạldijc Sủovzfng Nhi nàtuqby, nhấnwtpt đcpwoxxsrnh cậrvvsu sẽtoic khôhrspng chịxxsru nổovzfi đcpwoâkjxhu!”

Tịxxsrch Giảzvvrn Cậrvvsn, Lýlxmstddsnh Thâkjxhm chưwhxla từzvvrng thấnwtpy qua, nhưwhxlng màtuqb đcpwoucqci vớtoyri mộngiet íucqct tìtddsnh yêkprzu oanh oanh liệeovwt liệeovwt yêkprzu củovzfa Bạldijc Sủovzfng Nhi cùqedyng Tịxxsrch Giảzvvrn Cậrvvsn ởhrspwhxltoyrc ngoàtuqbi anh vẫgozdn córvvs nghe thấnwtpy.

Chúc các bạn đọc truyện vui vẻ.