Hào Môn Kinh Mộng II: Khế Ước Đàn Ukulele

Quyển 6-Chương 53 : Bị theo dõi trên phố – 2

    trước sau   
Bóng đjdfaêjdfam mêjdfa hoămuhṛc, ánh đjdfaèn và đjdfaèn xe đjdfaan xen vào nhau khôtkalng ngưfext̀ng lưfextơkfnḿt qua.

Trang Noãn Thâifrùn lái xe khôtkalng nhanh, khôtkalng phải do côtkaltkaĺ ý đjdfai châifrụm, mà là do phôtkaĺ xá ngõ lơkfnḿn hẻm nhỏ đjdfaan xen, xe côtkaḷ chămuhr̀ng chịt, có muôtkaĺn đjdfai nhanh cũng khôtkalng đjdfai nôtkal̉i, muôtkaĺn dưfext̀ng cũng chămuhr̉ng xong. Khoảng cách giưfext̃a côtkal và chiêjdfác xe thưfextơkfnmng vụ phía trưfextơkfnḿc cũng chỉ vài chục mét, nhưfextng cũng khôtkalng thêjdfả nào vưfextơkfnṃt lêjdfan trưfextơkfnḿc đjdfaưfextơkfnṃc, tay lái của côtkaltkaĺn khôtkalng tôtkaĺt, cho nêjdfan muôtkaĺn vưfextơkfnṃt xe đjdfatkal̉i kịp xe khác cũng khó.

Đthlveo tai nghe đjdfajdfạn thoại lêjdfan, côtkalifrúm dãy sôtkaĺ quen thuôtkaḷc kia, râifrút nhanh bêjdfan kia đjdfaã bămuhŕt máy.

“Mạc Viêjdfãn, anh vâifrũn còn ơkfnm̉ côtkalng ty à?”

“Khôtkalng, ởqiutjdfan ngoàkxxyi.” Giọng nói ngưfextơkfnm̀i đjdfaàn ôtkalng vâifrũn âifrúm áp dêjdfã nghe , “Đthlvã ămuhrn cơkfnmm chưfexta?”

“Xong rôtkal̀i.” Côtkal nói dôtkaĺi, lại giả bôtkaḷ hỏi môtkaḷt câifruu: “Sao giơkfnm̀ lại ơkfnm̉ bêjdfan ngoài? Phải ămuhrn cơkfnmm vơkfnḿi khách hàng à?”


“Khôtkalng phải tiêjdfáp khách, mà là đjdfai lâifrúy môtkaḷt tâifrụp tài liêjdfạu.” Giang Mạxdjnc Viễafvfn ôtkaln nhu giải thích, “Yêjdfan tâifrum, đjdfaêjdfam nay anh cam đjdfaoan sẽ khôtkalng vêjdfà quá muôtkaḷn.”

Trang Noãn Thâifrùn nhìn chiêjdfác xe phía trưfextơkfnḿc, thản nhiêjdfan cưfextơkfnm̀i cưfextơkfnm̀i, “Khôtkalng cóhoop việqiutc gìuqlh, côtkalng viêjdfạc quan trọng, anh cưfext́ làm viêjdfạc đjdfai.”

“Vêjdfà nhà sơkfnḿm môtkaḷt chút, chơkfnm̀ anh.” Anh dămuhṛn dò.

“Ừrtmd.” Cắqnyrt đjdfacrtut đjdfaiệqiutn thoạxdjni, Trang Noãn Thâifrùn nhìn chiêjdfác xe phíatima trưfextlgsfc than nhẹybdm mộijcat hơkfnmi, thìuqlh ra anh đjdfai lâifrúy tài liêjdfạu, thưfexṭc vâifrút vả. Phíatima trưfextlgsfc đjdfaèicvgn đjdfaỏ chuyêjdfản xanh, xe của Giang Mạxdjnc Viễafvfn rẽ, côtkal cũng đjdfaêjdfán ngã tưfextjdfan đjdfaành phải rẽ theo. Nhìn ngã tưfext phía trưfextơkfnḿc có chút ngạc nhiêjdfan, là phôtkaĺ Kim Bảo.

Trang Noãn Thâifrùn nhíu mày nghi hoămuhṛc, dãy phôtkaĺ này là nơkfnmi sang trọng sâifrùm uâifrút nhâifrút, đjdfaa sôtkaĺ là nhà hàng, cưfext̉a tiêjdfạm và khách sạn hạng sang, Giang Mạxdjnc Viễafvfn đjdfaêjdfán đjdfaâifruy lâifrúy tài liêjdfạu gì chưfext́, vưfext̀a nghĩa vưfext̀a đjdfaịnh lái xe rơkfnm̀i đjdfai thì thâifrúy xe của Giang Mạxdjnc Viễafvfn đjdfaôtkal̃ trưfextơkfnḿc môtkaḷt khách sạn.

Chiêjdfác xe kia bâifrút ngơkfnm̀ dưfext̀ng lại khiêjdfán Trang Noãn Thâifrùn theo bản nămuhrng đjdfaạp châifrun phanh, chuyêjdfản tay lái đjdfai thămuhr̉ng vào bãi đjdfaôtkal̃ xe. Côtkal thêjdfà vưfext̀a mơkfnḿi côtkal muôtkaĺn đjdfai, đjdfai ămuhrn bưfext̃a tôtkaĺi sinh nhâifrụt vui vẻ của mình, môtkaḷt chút cũng khôtkalng muôtkaĺn ngưfext̀ng xe ơkfnm̉ đjdfaâifruy, sau đjdfaó . . .

tkaḷt màn này hiêjdfạn ra.

Khôtkalng phải chỉ có môtkaḷt mình Giang Mạxdjnc Viễafvfn, sau anh xuôtkaĺng xe còn có môtkaḷt ngưfextơkfnm̀ phụ nưfext̃.

Ngưfextơkfnm̀i phụ nưfext̃ kia côtkalfexṭc kỳ quen, nhìn mà đjdfaau mămuhŕt.

tkal ta đjdfaưfext́ng ơkfnm̉ trưfextơkfnḿc xe, khôtkalng biêjdfát nói gì đjdfaó vơkfnḿi Giang Mạxdjnc Viễafvfn mà anh dưfext̀ng châifrun, sau đjdfaó đjdfaén gâifrùn côtkal ta . . .

Trang Noãn Thâifrùn sẽ mãi nhơkfnḿ rõ ngày này, ngày sinh nhâifrụt của côtkal, tại khu phôtkaĺ Kim Bảo phôtkal̀n hoa ánh đjdfaèn sáng lạng, nơkfnmi côtkal đjdfaã đjdfai qua vôtkaltkaĺ lâifrùn, gămuhṛp qua nhưfext̃ng đjdfaôtkali tình nhâifrun cãi nhau, nhưfext̃ng vị phu nhâifrun mua sămuhŕm bao lơkfnḿn bao nhỏ, gămuhṛp qua nhưfext̃ng ngưfextơkfnm̀i vui vẻ, cũng có nhưfext̃ng kẻ côtkal đjdfaơkfnmn . . . chính là chưfexta gămuhṛp ai nhưfexttkal lúc này, côtkal ngôtkal̀i trong xe, trơkfnmmuhŕt nhìn chôtkal̀ng mình ôtkalm ngưfextơkfnm̀i đjdfaàn bà khác đjdfai vào khách sạn. .

Buôtkal̀n cưfextơkfnm̀i chính là, ngưfextơkfnm̀i đjdfaàn bà kia côtkal biêjdfát, đjdfaó là ngưfextơkfnm̀i giôtkaĺng côtkal nhâifrút trêjdfan thêjdfá giơkfnḿi này, trong mămuhŕt côtkal ta cũng giôtkaĺng côtkal chỉ có anh, buôtkal̀n cưfextơkfnm̀i chính là, côtkal lại bămuhŕt gămuhṛp đjdfaưfextơkfnṃc hai ngưfextơkfnm̀i bọn họ, đjdfaâifruy là đjdfaang đjdfaóng phim sao? Nêjdfáu thưfexṭc sưfexṭ là đjdfaang diêjdfãn phim nhâifrút đjdfaịnh là biêjdfan tâifrụp phim có thù oán vơkfnḿi côtkaltkal̀i. Ai nói Bămuhŕc Kinh này rôtkaḷng lơkfnḿn? Lơkfnḿn đjdfaêjdfán mưfext́c hai ngưfextơkfnm̀i quen nhau cho tơkfnḿi khi chêjdfát vâifrũn có thêjdfả khôtkalng chạm mămuhṛt nhau? Khôtkalng phải côtkal chỉ câifrùn đjdfaảo mămuhŕt là thâifrúy Giang Mạxdjnc Viễafvfn sao? Hơkfnmn nưfext̃a màn này côtkal đjdfaã thâifrúy nhưfext̃ng hai lâifrùn, càng châifrum chọc chính là anh vưfext̀a nói vơkfnḿi côtkal là đjdfai lâifrúy tài liêjdfạu, làm gì có tài liêjdfạu nào mà phải đjdfai khách sạn mơkfnḿi lâifrúy đjdfaưfextơkfnṃc chưfext́, thì ra côtkalng viêjdfạc bâifrụn rôtkaḷn mà anh thưfextơkfnm̀ng nói chính là đjdfai vơkfnḿi ngưfextơkfnm̀i đjdfaàn bà khác.

Trang Noãn Thâifrùn cảm thâifrúy bản thâifrun mình tưfext̀ nay vêjdfà sau sẽ thôtkaĺng hâifrụn ngã tưfext này, nơkfnmi này khiêjdfán côtkal đjdfaau đjdfaơkfnḿn máu chảy đjdfaâifrùm đjdfaìa.


Ánh đjdfaèn khách sạn mêjdfa ly khôtkalng mơkfnm̉ nôtkal̉i mămuhŕt, kiêjdfán trúc sang trọng huy hoàng khiêjdfán ngưfextơkfnm̀i ta cảm thâifrúy xa cách.

Đthlvúng vâifrụy đjdfaâifruy là lâifrùn đjdfaâifrùu tiêjdfan côtkal cảm thâifrúy Bămuhŕc Kinh này thâifrụt xa lạ, lạnh lẽo.

Ánh sáng đjdfaan vào nhau, bóng lưfextng đjdfaàn ôtkalng càng thêjdfam mơkfnmtkal̀, cuôtkaĺi cùng biêjdfán mâifrút trong ánh đjdfaèn khách sạn rưfexṭc rơkfnm̃.

jdfan trong xe, sămuhŕc mămuhṛt Trang Noãn Thâifrùn trămuhŕng bêjdfạch, lòng đjdfaã sơkfnḿm bị cháy thành tro tàn, đjdfaã khôtkalng còn nôtkal̃i đjdfaau đjdfaơkfnḿn bâifrút ngơkfnm̀ khôtkalng kịp phòng tránh, chỉ đjdfaơkfnṃi gió đjdfaem thôtkal̉i qua, bóng đjdfaêjdfam vôtkal hạn lan tràn. . . .



Phòng 1808 khách sạn.

Giang Mạxdjnc Viễafvfn lâifrúy đjdfaưfextơkfnṃc tài liêjdfạu liêjdfàn quay lưfextng rơkfnm̀i đjdfai.

“Này” Sa Lâifrum ngôtkal̀i trêjdfan sofa gọi anh lại, “Anh khôtkalng phải cưfext́ thêjdfá mà đjdfai rôtkal̀i chưfext́?”

Giang Mạxdjnc Viễafvfn ngưfext̀ng bưfextơkfnḿc, quay đjdfaâifrùu nhíu mày nhìn côtkal.

“Châifrun của em bị thưfextơkfnmng, vì anh mà bị thưfextơkfnmng.” Côtkal cảm thâifrúy câifrùn phải nhămuhŕc nhơkfnm̉ anh.

“Thì sao?” nêjdfáu khôtkalng phải vì vâifrụy anh tuyêjdfạt đjdfaôtkaĺi khôtkalng ôtkalm côtkal vào phòng, vơkfnḿi tính tình của côtkal nhâifrút đjdfaịnh là dưfexṭa vào cái châifrun bị đjdfaau mà kéo dài thơkfnm̀i gian.

“Ơpsrd̉ lại đjdfaâifruy chămuhrm sóc em.” Sa Lâifrum bĩu môtkali, “Anh đjdfaêjdfả mămuhṛc môtkaḷt mình em ơkfnm̉ khách sạn râifrút nguy hiêjdfảm, Trìuqlhnh Thiếqniqu Tiêjdfan khôtkalng có ơkfnm̉ Bămuhŕc Kinh, em chỉ có anh là ngưfextơkfnm̀i quen.”

Tia khó chịu thoáng qua mămuhŕt ngưfextơkfnm̀i đjdfaàn ôtkalng, ngưfext̃ khí lạnh lùng, “Tôtkali sẽ tìm bác sĩ tơkfnḿi chămuhrm sóc em.”


“Giang Mạxdjnc Viễafvfn anh có câifrùn phải vôtkal tình thêjdfá khôtkalng?” Sa Lâifrum tưfext́c giâifrụn, “Em đjdfaâifruu có yêjdfau câifrùu quá đjdfaáng gì?”

“Tôtkali bâifrụn nhiêjdfàu viêjdfạc,, khôtkalng có thơkfnm̀i gian ơkfnm̉ đjdfaâifruy đjdfajdfan vơkfnḿi em.” Vẻ mămuhṛt Giang Mạxdjnc Viễafvfn lạnh lùng, “Râifrút nhanh tôtkali sẽ cho ngưfextơkfnm̀i tơkfnḿi chămuhrm sóc em.”

Sa Lâifrum tưfext́c giâifrụn đjdfaêjdfán bôtkaĺc hoả trong mămuhŕt, nămuhŕm tay, “Có phải anh nghĩ rămuhr̀ng em côtkaĺ ý dùng tâifrụp tài liêjdfạu này đjdfaêjdfả lâifrúy cơkfnḿ quay vêjdfà đjdfaâifruy chưfext́?”

“Có khả nămuhrng là nhưfextifrụy.”

“Giang Mạxdjnc Viễafvfn anh nói lý lẽ có đjdfaưfextơkfnṃc khôtkalng hả?” Sa Lâifrum hít môtkaḷt hơkfnmi khí lạnh quá, “Em thưfexṭc sưfexṭ là nhâifrùm tài liêjdfạu, anh khôtkalng tin em?”

“Em có thêjdfả lâifrúy lý do này giải thích cho Trìuqlhnh Thiếqniqu Tiêjdfan nghe.” Giang Mạxdjnc Viễafvfn khôtkalng muôtkaĺn đjdfaâifrúu võ môtkal̀m lãng phí thơkfnm̀i gian vơkfnḿi côtkal, xoay ngưfextơkfnm̀i đjdfai ra cưfext̉a của khách sạn, “À đjdfaúng rôtkal̀i, nhămuhŕc em môtkaḷt câifruu, trưfextơkfnḿc mămuhŕt Tiêjdfau Duy và Đthlvưfext́c Mã cạnh tranh khôtkaĺc liêjdfạt, cho nêjdfan tôtkaĺt nhâifrút em tránh xa Tiêjdfau Duy chút đjdfai.” Nói xong cảnh cáo, anh đjdfaâifrùu cũng khôtkalng quay lại mà rơkfnm̀i đjdfai luôtkaln.

“Giang Mạxdjnc Viễafvfn. . .” Sa Lâifrum nhưfexttkal̉i đjdfajdfan, “Anh là kẻ khôtkalng có lưfextơkfnmng tâifrum, là đjdfaôtkal̀ khôtkaĺn nạn.”



Đthlvêjdfam dài yêjdfan tĩnh , ngay cả khôtkalng khí cũng ngưfextng đjdfaọng lại.

Chỉ còn có tiêjdfáng kim đjdfaôtkal̀ng hôtkal̀ tích tămuhŕc, tưfext̀ng tiêjdfáng, tưfext̀ng tiêjdfáng môtkaḷt, tưfexṭa nhưfext thôtkali miêjdfan đjdfaánh vào lòng ngưfextơkfnm̀i, môtkal̃i lâifrùn nhảy lêjdfan, khôtkalng khí yêjdfan tĩnh sẽ bị khuâifrúy đjdfaôtkaḷng.

Trang Noãn Thâifrùn chôtkaln mình ơkfnm̉ sofa, lămuhr̉ng lămuhṛng nhìn đjdfaôtkal̀ng hôtkal̀ trêjdfan tưfextơkfnm̀ng.

fextơkfnm̀i môtkaḷt rưfextơkfnm̃i, đjdfaôtkal̀ng hôtkal̀ vang thêjdfam môtkaḷt tiêjdfáng.

Lòng của côtkal cũng run râifrủy.


Giang Mạxdjnc Viễafvfn đjdfaã trơkfnm̉ lại.

tkal khôtkalng đjdfacrtung dậucizy, chỉ thu hôtkal̀i ánh mămuhŕt vôtkaltkal̀n, nhìn ngưfextơkfnm̀i đjdfaàn ôtkalng đjdfaang đjdfai vào phòng khách, khoé môtkali khẽ mơkfnm̉ hiêjdfạn lêjdfan lúm đjdfaôtkal̀ng tiêjdfàn dịu dàng.

Giang Mạxdjnc Viễafvfn vào phòng, nhìn côtkal ngôtkal̀i trêjdfan sofa vẻ mămuhṛt anh đjdfaâifrùy áy náy, ném túi đjdfaưfexṭng tài liêjdfạu sang môtkaḷt bêjdfan đjdfai nhanh lại ôtkalm lâifrúy côtkal: “Anh xin lôtkal̃i.”

tkal khôtkalng đjdfaôtkaḷng đjdfaâifrụy, đjdfaêjdfả mămuhṛc anh ôtkalm, khuôtkaln mămuhṛt chôtkaln ơkfnm̉ trong ngưfexṭc anh. Đthlvúng vâifrụy, anh hămuhr̉n là thâifrút hẹn vơkfnḿi côtkalkfnm̉i vì vòng tay anh đjdfaã dành cho ngưfextơkfnm̀i khác, cũng bơkfnm̉i vì vâifrụy quâifrùn áo anh còn có cả mùi của ngưfextơkfnm̀i phụ nưfext̃ khác, hưfextơkfnmng nưfextơkfnḿc hoa thoang thoảng kia, nhưfext là vôtkal vàn mũi kim đjdfaâifrum vào lòng côtkal.

“Sao phải xin lôtkal̃i em chưfext́?” lại ngâifrủng đjdfaâifrùu, vẻ mămuhṛt côtkal mỉm cưfextơkfnm̀i nhẹ nhàng nhưfextfextơkfnḿc.

“Kỳ thâifrụt hôtkalm nay anh đjdfaịnh dành cho em môtkaḷt ngạc nhiêjdfan bâifrút ngơkfnm̀, cũng đjdfaã đjdfaămuhṛt phòng ămuhrn rôtkal̀i, nhưfextng lại có viêjdfạc đjdfaôtkaḷt xuâifrút khôtkalng thoát ra đjdfaưfextơkfnṃc.” Giang Mạxdjnc Viễafvfn than nhẹ môtkaḷt câifruu.

Trang Noãn Thâifrùn cưfextơkfnm̀i, đjdfaưfext́ng dâifrụy treo áo khoác cho anh.

Đthlvúng vâifrụy, anh khôtkalng thêjdfả dưfext́t ra đjdfaưfextơkfnṃc, nêjdfáu côtkal là đjdfaàn ôtkalng thì cũng khôtkalng thêjdfả thoát khỏi sưfexṭ mêjdfa hoămuhṛc của Sa Lâifrum đjdfai.

“Hôtkalm nay bâifrụn lămuhŕm à?” côtkal đjdfaưfext́ng trưfextơkfnḿc giá áo hỏi anh, tay khẽ phủi áo khoác của anh, giọng nói nhẹ nhưfexttkalng chim.

“Đthlvúng vâifrụy.” Giang Mạxdjnc Viễafvfn tiêjdfán lêjdfan, tưfext̀ phía sau ôtkalm lâifrúy côtkal, cúi ngưfextơkfnm̀i, cămuhr̀m đjdfaămuhṛt trêjdfan vaii côtkal, ánh mămuhŕt đjdfaâifrùy mêjdfạt mỏi. “Cả buôtkal̉i tôtkaĺi đjdfaêjdfàu họp, lái xe vêjdfà trong đjdfaâifrùu vâifrũn còn tưfextơkfnm̉ng tưfextơkfnṃng ra khuôtkaln mămuhṛt doạ ngưfextơkfnm̀i của Ben.” Là anh côtkaĺ gămuhŕng vêjdfà trưfextơkfnḿc 12h.

“Vâifrút vả rôtkal̀i.” Khoé môtkali Trang Noãn Thâifrùn nơkfnm̉ rôtkaḷ, nhưfextng lòng đjdfaauu nhưfextkfnm̃ nát, côtkalfexṭa vào ngưfexṭc anh, trong lúqfhrc nhấdomut thờjdfai lạxdjni cóhoop chúqfhrt mêjdfa muộijcai.

Anh đjdfaang nói dôtkaĺi . . .

Cả tôtkaĺi đjdfaêjdfàu họp hay là ơkfnm̉ khách ạn cùng Sa Lâifrum?


“Noãn Noãn, em lạnh sao.” Thâifrúy ngưfextơkfnm̀i trong lòng khẽ run, Giang Mạxdjnc Viễafvfn hoảng sơkfnṃ, lo lămuhŕng hỏi.

“Khôtkalng lạxdjnnh.” Côtkal xoay ngưfextjdfai, ngẩifrung đjdfawlavu nhìuqlhn anh, “Anh nghĩuciz nhiềtdenu rôtkal̀i”

Giang Mạxdjnc Viễafvfn nhìn côtkal thâifrụt lâifruu, thâifrúy nụ cưfextơkfnm̀i vâifrũn hiêjdfạn trêjdfan môtkali côtkal anh liêjdfàn tin. Nghĩ nghĩ liêjdfàn khẽ nói bêjdfan tai côtkal, “Nhắqnyrm mắqnyrt lạxdjni.”

tkal nhíu mày tỏ vẻ khó hiêjdfảu.

“Ngoan, nhắqnyrm mắqnyrt lạxdjni.” anh cưfextơkfnm̀i thâifrum trâifrùm.

Trang Noãn Thâifrùn khôtkalng biêjdfát anh muôtkaĺn làm gì, ngoan ngoãqnyrn nghe theo.

ifrút nhanh, trêjdfan côtkal̉ côtkal lahf lạnh, khi mơkfnm̉ mămuhŕt ra, nhìn mình trong gưfextơkfnmng. Côtkal chưfexta tưfext̀ng nhìn thâifrúy chiêjdfác vòng côtkal̉ nào tuyêjdfạt đjdfaẹp đjdfaêjdfán vâifrụy, trêjdfan đjdfaó có khămuhŕc chưfext̃ Love phía sau còn có chưfext̃ “Vơkfnṃ yêjdfau.” Bêjdfan dưfextơkfnḿi là ký têjdfan của Giang Mạxdjnc Viễafvfn.

Đthlvẹp tưfexṭa nhưfext làm côtkalkfnmi lêjdfạ.

Nhưfextng khôtkalng phải là chiêjdfác vòng côtkal̉ côtkal nhìn thâifrúy trêjdfan ảnh tạp chí trong phiêjdfan đjdfaâifrúu giá kia.

Thì ra, thưfexṭc sưfexṭ côtkal đjdfaã hiêjdfảu sai ý.

“Sinh nhâifrụt vui vẻ, vơkfnṃ yêjdfau.” Giang Mạxdjnc Viễafvfn hiêjdfảu lâifrùm tưfextơkfnm̉ng là mămuhŕt côtkal hoe đjdfaỏ là do cảm đjdfaôtkaḷng, tưfext̀ phía sau lâifrùn nưfext̃a ôtkalm lâifrúy côtkal, nhìn côtkal trong gưfextơkfnmng thành tâifrum chúc phúc.

Trang Noãn Thâifrùn đjdfaáy mămuhŕt ngạc nhiêjdfan, nhìn đjdfaôtkali mămuhŕt thâifrum thuý của ngưfextơkfnm̀i đjdfaàn ôtkalng trong gưfextơkfnmng, “Anh biêjdfát hôtkalm nay là sinh nhâifrụt của em sao?”

“Cho nêjdfan mơkfnḿi đjdfaămuhṛt bưfext̃a tôtkaĺi, nhưfextng côtkalng viêjdfạc làm lơkfnm̃ mâifrút, nhưfextng may mămuhŕn vâifrũn có thêjdfả vêjdfà trưfextơkfnḿc 12h.” Giang Mạxdjnc Viễafvfn cúi đjdfaâifrùu hôtkaln lêjdfan tóc côtkal, ánh mămuhŕt đjdfaâifrùy cưfextng chiêjdfàu.

tkalkfnm̉ nụ cưfextơkfnm̀i nhìn vào mămuhŕt anh.

“Có thích món quà này khôtkalng?”

“Thích, cám ơkfnmn anh, đjdfaâifruy là món quà đjdfaẹp nhâifrút mà em tưfext̀ng đjdfaưfextơkfnṃc nhâifrụn. Nụ cưfextơkfnm̀i của côtkal sáng lạng nhưfext hoa lêjdfakfnm̉.

Trái tim tưfexṭa nhưfext bị đjdfaao nhọn phá nát, máu đjdfaêjdfàu chảy hêjdfát chỉ còn lưfextu lại môtkaḷt chút ơkfnm̉ trêjdfan môtkali của côtkal, nhưfextifrụy mơkfnḿi khôtkalng khiêjdfán côtkal trơkfnm̉ lêjdfan quá tái nhơkfnṃt yêjdfáu ơkfnḿt.

Thì ra anh biêjdfát hôtkalm nay là sinh nhâifrụt của côtkal. Thâifrụt đjdfaau a.

Giang Mạxdjnc Viễafvfn anh là ngưfextơkfnm̀i đjdfaàn ôtkalng khôtkalng thêjdfả kiêjdfàm chêjdfá đjdfaêjdfán mưfext́c nào mơkfnḿi có thêjdfả làm ra chuyêjdfạn này chưfext́? Trong ngày sinh nhâifrụt của vơkfnṃ , đjdfai cùng ngưfextơkfnm̀i đjdfaàn bà khác mãi nưfext̉a đjdfaêjdfam mơkfnḿi vêjdfà?

“Thíatimch làkxxy tốogfht rồifrui.” Giang Mạxdjnc Viễafvfn thâifrúy côtkalkfnm̉ nụ cưfextơkfnm̀i, hạnh phúc tràn đjdfaâifrùy lôtkal̀ng ngưfexṭc, lại ôtkalm chămuhṛt lâifrúy côtkal, “Nămuhrm nay có chút sơkfnm suâifrút, nămuhrm sau sẽ khôtkalng thêjdfá đjdfaâifruu.”

Vùi trong lòng anh côtkal khẽ gâifrụt đjdfaâifrùu, ý cưfextơkfnm̀i lại dâifrùn thu lại.

Giang Mạxdjnc Viễafvfn à Giang Mạxdjnc Viễafvfn, lâifrùn này là anh ép em phải đjdfai làm rõ tâifrút cả.

Chúc các bạn đọc truyện vui vẻ.