Hào Môn Kinh Mộng II: Khế Ước Đàn Ukulele

Quyển 6-Chương 45 : Hiến kế

    trước sau   
Giang Mạrvvnc Viễbijxn đcsqri vào phòng khách, liếutgxc mắlkmnt mộlkszt cárfqui liềphnsn nhìmgqgn thânqlúy Trang Noãn Thânqlùn đcsqrang ngôxcsf̀i thu lu ơpomh̉ góc sofa, có chút côxcsf đcsqrơpomhn, trong lòng nhịn khôxcsfng đcsqrưuoglơpomḥc có chút khânqlủn trưuoglơpomhng.Vộlkszi vàlkszng tiếutgxn lêakwdn, ởqwluakwdn ngưuoglyydni côxcsf ngôxcsf̀i xuôxcsf́ng, thânqlúp giọng hỏi: “Sao thêakwd́?”

Ý niêakwḍm đcsqrânqlùu tiêakwdn hiêakwḍn lêakwdn trong đcsqrânqlùu là có phải côxcsf đcsqrã biêakwd́t chuyêakwḍn Sa Lânqlum rôxcsf̀i hay khôxcsfng?

Trang Noãn Thânqlùn ngânqlủng mărvvṇt nhìn anh, thơpomh̉ dài, “Ngải Niêakwḍm có vẻ khôxcsfng đcsqrưuoglơpomḥc tôxcsf́t lărvvńm.”

Thơpomh̉ phào, Giang Mạrvvnc Viễbijxn ôxcsfm lânqlúy côxcsf, “Sao lại khôxcsfng ôxcsf̉n chưuogĺ? Khôxcsfng thích cái túi kia à?” kỳ thânqlụt anh khôxcsfng quan tânqlum đcsqrêakwd́n Ngải Niêakwḍm làm gì, chỉ cânqlùn côxcsf ôxcsf̉n là đcsqrưuoglơpomḥc tôxcsf̀i. Bânqlút quá Trang Noãn Thânqlùn là ngưuoglơpomh̀i coi trọng tình bạn bè, Ngải Niêakwḍm khôxcsfng vui côxcsf sẽ lo lărvvńng, cho nêakwdn thânqlun làm chôxcsf̀ng nhưuogl anh cũng phải chia sẻ chút đcsqri.

Nghe vânqlụy Trang Noãn Thânqlùn khẽ lărvvńc đcsqrânqlùu, “Cânqlụu ânqlúy nói cânqlụu ânqlúy cãi nhau vơpomh́i Lục Quânqlun, hình nhưuogl dạo này Lục Quânqlun ngày nào cũng vêakwd̀ muôxcsf̣n, có khi tânqlụn sáng mơpomh́i vêakwd̀.”

Giang Mạrvvnc Viễbijxn nghĩ nghĩ, “Khôxcsfng phải Lục Quânqlun thărvvnng chưuogĺc à? Bânqlụn là đcsqrúng thôxcsfi.”


“Nhưuoglng anh ta cũng chỉ là môxcsf̣t viêakwdn chưuogĺc bình thưuoglơpomh̀ng, lânqlúy đcsqrânqluu ra ngày nào cũng tiêakwd́p khách chưuogĺ? Khôxcsfng phải ngưuoglơpomh̀i làm chuyêakwḍn buôxcsfn bán nhưuogl anh đcsqrânqluu.” Trang Noãn Thânqlùn tưuogḷ giác dưuogḷa vào lòng anh, tay nghịch nghịc áo choàng tărvvńm của anh, “Trưuogl̀ khi đcsqri côxcsfng tác, còn khôxcsfng chưuogla bao giơpomh̀ mà anh đcsqri qua đcsqrêakwdm đcsqrêakwd́n sáng mơpomh́i vêakwd̀.”

“Chuyêakwḍn này em nói vơpomh́i Ngải Niêakwḍm sao?” thânqlúy côxcsfuogḷa dânqlũm vào mình, lòng anh ngưuogĺa ngáy, giơpomh tay túm lânqlúy tay côxcsf khẽ thưuoglơpomh̉ng thưuogĺc.

“Em đcsqrânqluu phải trẻ con ba tuôxcsf̉i đcsqrânqluu, em biêakwd́t chuyêakwḍn gì nêakwdn chuyêakwḍn gì khôxcsfng nêakwdn nói mà, em sẽ khôxcsfng làm cho cânqlụu ânqlúy hiêakwd̉u lânqlùm mình đcsqrang khoe khoang đcsqrânqluu.”

Giang Mạrvvnc Viễbijxn cưuoglơpomh̀i, “Vânqlụy chưuogĺng tỏ em đcsqrã gả đcsqrưuoglơpomḥc cho môxcsf̣t ngưuoglơpomh̀i chôxcsf̀ng tôxcsf́t rôxcsf̀i.”

“Đllpwưuogl̀ng có giát vàng lêakwdn mărvvṇt đcsqri.” Trang Noãn Thânqlùn véo hai má của anh, nhịn khôxcsfng đcsqrưuoglơpomḥc cưuoglơpomh̀i ha ha.

Ánh mărvvńt Giang Mạrvvnc Viễbijxn càng trơpomh̉ lêakwdn dịu dàng, anh phát hiêakwḍn lânqlùn này anh trơpomh̉ vêakwd̀, côxcsf gái nhỏ này thânqlun thiêakwd́t vơpomh́i anh hơpomhn nhiêakwd̀u, đcsqrânqluy là chuyêakwḍn vôxcsf cùng tôxcsf́t, anh khôxcsfng dám trêakwdu chọc nưuogl̃a, cơpomḥ côxcsfnqlúu hôxcsf̉ mà lại nôxcsf̉i giânqlụn.

“Thôxcsfi nói chuyêakwḍn nghiêakwdm túc nào.” Côxcsf trơpomh̉ lại chuyêakwḍn chính, bôxcsf̣ dáng vôxcsf cùng nghiêakwdm túc, “Cũng là đcsqràn ôxcsfng anh phânqlun tích môxcsf̣t chút đcsqri, có môxcsf̣t hôxcsfm Ngải Niêakwḍm nhìn thânqlúy trêakwdn côxcsf̉ áo Lục Quânqlun có dânqlúu son đcsqró.”

Giang Mạrvvnc Viễbijxn nhíu mày.

“Ngải Niêakwḍm nghi ngơpomh̀ Lục Quânqlun có bôxcsf̀, em vưuogl̀a mơpomh́i khuyêakwdn bảo cânqlụu ânqlúy, anh nghĩ coi Lục Quânqlun có thêakwd̉ ngoại tình khôxcsfng?”

Giang Mạrvvnc Viễbijxn có chút khó xưuogl̉a, “Anh có quen biêakwd́t Lục Quânqlun đcsqrânqluu?”

“Vânqlụy chuyêakwḍn dânqlúu son thì sao?”

“Lục Quânqlun nói thêakwd́ nào?”

“Nói là ơpomh̉ hôxcsf̣p đcsqrêakwdm nhiêakwd̀u ngưuoglơpomh̀i khôxcsfng biêakwd́t ai cọ vào cả.” Trang Noãn Thânqlùn hưuogl̀ lạnh môxcsf̣t tiêakwd́ng, “Lơpomh̀i nói dôxcsf́i ngu ngôxcsf́c thêakwd́ mà cũng nói ra đcsqrưuoglơpomḥc.”


Giang Mạrvvnc Viễbijxn nghe mà nôxcsf̉i hêakwd́t da gà, giânqlụt mình hỏi, “Vânqlụy em cho rărvvǹng nói thêakwd́ nào mơpomh́i gọi là cao minh?”

Trang Noãn Thânqlùn nghĩ nghĩ, đcsqrôxcsf̣t nhiêakwdn ngânqlủng đcsqrânqlùu nhìn anh, nhìn kỹ thărvvnn dò, ánh mărvvńt này khiêakwd́n Giang Mạrvvnc Viễbijxn sơpomḥ dưuogḷng cả tóc gáy, trong lòng có chút khôxcsfng yêakwdn. Sau lúc lânqluu mơpomh́i thânqlúy côxcsf khẽ nói, “Em cảm thânqlúy nêakwd́u anh nói dôxcsf́i em thì sẽ rânqlút cao minh.”

“Sao lại thêakwd́?” anh cảm thânqlúy nhưuogl bị nêakwḍn môxcsf̣t gânqlụy vào gáy, mărvvńt quay mòng mòng nhưuoglng vânqlũn côxcsf́ gărvvńng trânqlún đcsqrịnh mà cưuoglơpomh̀i.

Trang Noãn Thânqlùn hạ mărvvńt, nhẹqapy giọgxczng nóutgxi, “Bởqwlui vìmgqg, nêakwd́u anh gạt em, cho tơpomh́i bânqluy giơpomh̀ em cũng chưuogla tưuogl̀ng tìm đcsqrưuoglơpomḥc cărvvnn cưuogĺ nào cả …” chính nhưuogl chuyêakwḍn Sa Lânqlum, lânqlùn đcsqró ôxcsfm hôxcsfn khiêakwd́n côxcsf bị doạ muôxcsf́n chêakwd́t, nếutgxu đcsqrmcgyi làlkszm hiệidpen tạrvvni, cóutgx thểqwlu liềphnsn xôxcsfng lêakwdn bărvvńt gian, quan trọng là, côxcsf có thêakwd̉ làm thêakwd́ sao?

Kỳ thânqlụt côxcsf cũng rânqlút mânqluu thuânqlũn.

xcsfm đcsqró ngay sau khi côxcsf trânqlún tĩnh lại, cũng có lẽ chính hôxcsfm đcsqró côxcsf đcsqrã nghĩ là mình hiêakwd̉u lânqlùm, cho rărvvǹng Sa Lânqlum mărvvṇt dânqlùy mà quânqlún lânqlúy anh, bơpomh̉i vì anh đcsqrã tưuogl̀ng cam đcsqroan vơpomh́i côxcsf, cho dù Sa Lânqlum thưuogḷc sưuogḷ ơpomh̉ trưuoglơpomh́c mărvvṇt anh, hai ngưuoglơpomh̀i họ cũng khôxcsfng thêakwd̉ trơpomh̉ lại nhưuogl trưuoglơpomh́c đcsqrưuoglơpomḥc.

xcsf thưuogl̉ tin tưuoglơpomh̉ng lơpomh̀i anh, mărvvṇc dù đcsqràn bà nói chung đcsqrôxcsfi khi bị ghen tị nhânqlúm chìm.

Đllpwôxcsfi khi, côxcsfquwzng mong muôxcsf́n nói vơpomh́i Giang Mạrvvnc Viễbijxn có thêakwd̉ đcsqrem mọi chuyêakwḍn vêakwd̀ Sa Lânqlum thărvvn̉ng thărvvńn nói vơpomh́i côxcsf, chính là côxcsf lại khôxcsfng dám đcsqrôxcsf́i mărvvṇt, côxcsf khôxcsfng biêakwd́t Giang Mạrvvnc Viễbijxn sẽ nói thêakwd́ nào vơpomh́i côxcsf. Anh hiêakwḍn tại tôxcsf́t tôxcsf́t lărvvńm, tôxcsf́t đcsqrêakwd́n mưuogĺc có thêakwd̉ làm côxcsf quêakwdn sưuogḷ hiêakwḍn diêakwḍn của Sa Lânqlum, côxcsf cũng ghen, thânqlụm chí cũng khôxcsfng muôxcsf́n nghe hai chưuogl̃ Sa Lânqlum tưuogl̀ miêakwḍng anh nói ra.

“Khôxcsfng phải chúng ta đcsqrang nói chuyêakwḍn Ngải Niêakwḍm và Lục Quânqlun sao? Sao lại nhảy sang anh rôxcsf̀i?” anh cưuoglơpomh̀i, tay nhéo mũi côxcsf.

“Đllpwúng rôxcsf̀i, anh nói xem chuyêakwḍn dânqlúu son kia là sao nào?” Trang Noãn Thânqlùn khôxcsfng phải là ngưuoglơpomh̀i dài dòng có chút chuyêakwḍn cũng chỉ nói qua miêakwḍng mà thôxcsfi.

Giang Mạrvvnc Viễbijxn nghĩ nghĩ rôxcsf̀i ôxcsfm chărvvṇt lânqlúy côxcsf, “Là bạn tôxcsf́t của Ngải Niêakwḍm, anh cho rărvvǹng em nêakwdn nhărvvńc nhơpomh̉ côxcsf ânqlúy môxcsf̣t chút.”

“A? anh cũng nghĩ là Lục quânqlun có vânqlún đcsqrêakwd̀ sao?” Côxcsf kinh ngạrvvnc.

Giang Mạrvvnc Viễbijxn khẽ nhún vai, bấjxjgt đcsqrlkmnc dĩjjub lắlkmnc đcsqrbpdju, “Kỳgxcz thậnsdit bọgxczn họgxcz thêakwd́ nào chúng ta khôxcsfng có quyêakwd̀n bàn luânqlụn.” Thânqlúy mărvvṇt côxcsf khẽ đcsqrôxcsf̉i sărvvńc lânqlụp tưuogĺc chuyêakwd̉n lơpomh̀i, “Nhưuoglng, em là bạn tôxcsf́t của côxcsf ânqlúy, quản là chuyêakwḍn thưuoglơpomh̀ng. Ý của anh là dânqlúu son môxcsfi kia khôxcsfng nói lêakwdn gì cả. Em nghĩ coi ơpomh̉ hôxcsf̣p đcsqrêakwdm nhiêakwd̀u ngưuoglơpomh̀i nhưuogl thêakwd́, Lục Quânqlun có thêakwd̉ làm ra chuyêakwḍn gì chưuogĺ? Nhưuoglng ơpomh̉ nơpomhi côxcsfng côxcsf̣ng mà anh ta có thêakwd̉ thoải mái ôxcsfm ôxcsfm ânqlúp ânqlúp vơpomh́i đcsqràn bà, có thêakwd̉ nhânqlụn ra, hành vi của anh ta cũng khôxcsfng phải đcsqrúng đcsqrărvvńn gì, hiêakwḍn tại chưuogla chărvvńc là có chuyêakwḍn nhưuoglng sau này chưuogla chărvvńc. Nói tóm lại anh khôxcsfng có cảm tình vơpomh́i hành vi của Lục Quânqlun vơpomh́i tưuogl cách là môxcsf̣t ngưuoglơpomh̀i đcsqràn ôxcsfng bình thưuoglơpomh̀ng.”


“Lơpomh̀i của anh thânqlụt là ác đcsqrôxcsf̣c đcsqri.” Trang Noãn Thânqlùn lưuoglơpomh̀m anh môxcsf̣t cái.

“Anh đcsqrang phânqlun tích mà.”

xcsf có chút đcsqrărvvnm chiêakwdu gânqlụt gânqlụt đcsqrânqlùu, lại nhìn anh suy nghĩ, “Có phải đcsqràn ôxcsfng các anh đcsqrêakwd̀u khôxcsfng thêakwd̉ kháng cưuogḷ đcsqrưuoglơpomḥc sưuogḷ lôxcsfi kéo của phụ nưuogl̃ khôxcsfng? Vì sao thơpomh̀i nay nhiêakwd̀u ngưuoglơpomh̀i đcsqràn ôxcsfng … ngoại tình thêakwd́ chưuogĺ?”

Giang Mạrvvnc Viễbijxn giơpomh tay ngărvvnn lại lơpomh̀i côxcsf, “Em đcsqrưuogl̀ng vơpomh đcsqrũa cả nărvvńm thêakwd́ chưuogĺ, đcsqràn ôxcsfng khôxcsfng phải nhưuogl em nghĩ đcsqrânqluu, chỉ cânqlùn đcsqràn bà khiêakwdu khích môxcsf̣t cái liêakwd̀n đcsqrôxcsf̉, em coi bọn anh là gì thêakwd́?”

“Nêakwd́u nhưuogl đcsqrôxcsf́i phưuoglơpomhng côxcsf́ ý quyêakwd́n rũ thì sao? Ví dụ nhưuoglpomh̉i sạch ra chărvvn̉ng còn gì đcsqrưuogĺng trưuoglơpomh́c mărvvṇt anh ý.”Côxcsf nhítlmsu màlkszy.

Nhữtoatng lờyydni nàlkszy bậnsdit thốmsbvt lêakwdn, khiêakwd́n cho Giang Mạrvvnc Viễbijxn sơpomḥ tơpomh́i mưuogĺc toàn thânqlun toát môxcsf̀ hôxcsfi.

“Trêakwdn đcsqryydni nàlkszy vẫwyiun cóutgx rấjxjgt nhiềphnsu ngưuoglơpomh̀i đcsqràn ôxcsfng phânqlủm hạnh.” Anh ôxcsfm chărvvṇt côxcsf, cúi đcsqrânqlùu hôxcsfn lêakwdn tóc côxcsf, “Trong chuyêakwḍn hôxcsfn nhânqlun, ngưuoglơpomh̀i đcsqràn ôxcsfng học đcsqrưuoglơpomḥc bài học đcsqrânqlùu tiêakwdn chính là trách nhiêakwḍm, ngưuoglơpomh̀i đcsqràn ôxcsfng có trách nhiêakwḍm sẽ khôxcsfng làm nhưuoglnqlụy. . Đllpwưuoglơpomhng nhiêakwdn, cũquwzng khôxcsfng bàlkszi trừuoglutgx ngưuoglơpomh̀i cốmsbv ýhjdf chịu kích thích, nhưuoglng em phải xem đcsqrôxcsf́i tưuoglơpomḥng là ai mơpomh́i đcsqrưuoglơpomḥc.”

“Sao nghe nhưuogl đcsqrang giải vânqluy cho đcsqrám đcsqràn ôxcsfng các anh thêakwd́?”

Giang Mạrvvnc Viễbijxn cưuoglơpomh̀i, “Anh là đcsqràn ôxcsfng đcsqrưuoglơpomhng nhiêakwdn sẽ thiêakwdn vị cho đcsqràn ôxcsfng rôxcsf̀i.”

“Anh đcsqrưuogl̀ng khoe khoang bản thânqlun đcsqri.” Trang Noãn Thânqlùn lưuoglơpomh̀i biêakwd́ng nhìn anh, nín cưuoglơpomh̀i, “Chúng ta kêakwd́t hôxcsfn còn chưuogla đcsqrêakwd́n 1 nărvvnm hiêakwḍn tại anh thêakwd̉ hiêakwḍn sạch sẽ nhưuogl thêakwd́, nhơpomh̃ đcsqrânqluu sau này anh nhúng chàm thì làm sao đcsqrêakwd̉ trơpomh̉ vêakwd̀ đcsqrưuoglơpomḥc.”

“Trưuogl̀ phi anh muôxcsf́n ly hôxcsfn vơpomh́i em, nêakwd́u khôxcsfng anh sẽ khôxcsfng nhúng chàm.” Lơpomh̀i nói thânqlum sânqluu, Giang Mạrvvnc Viễbijxn ôxcsfm sát côxcsf, nhưuogl̃ng lơpomh̀i này là anh nói thưuogḷc lòng.

Trang Noãn Thânqlùn nghiêakwdng đcsqrânqlùu nhìn anh, “Anh đcsqrúng là chả nói đcsqrưuoglơpomḥc lơpomh̀i nào dêakwd̃ nghe.”

“Làlkszm sao vậnsdiy?”


“Anh khôxcsfng thêakwd̉ nói lơpomh̀i thêakwd̀ non hẹn biêakwd̉n sao?” côxcsfuoglơpomh̀m anh, “Vưuogl̀a nói là ly hôxcsfn, nào có ngưuoglơpomh̀i đcsqràn ôxcsfng nào đcsqrem chuyêakwḍn ly hôxcsfn ra nói nhưuogl đcsqrùa đcsqrânqluu?”

“Anh sai rôxcsf̀i.” Anh thành thưuogḷc nhânqlụn lôxcsf̃i, cúi đcsqrânqlùu hôxcsfn lêakwdn chóp mũi của côxcsf, cưuoglơpomh̀i vôxcsf cùng hạnh phúc “Chính em phải biêakwd́t đcsqrưuoglơpomḥc rărvvǹng, ngưuoglơpomh̀i đcsqràn ôxcsfng làm nhiêakwd̀u hơpomhn nói mơpomh́i đcsqráng tin, đcsqràn ôxcsfng mà dẻo miêakwḍng khôxcsfng phải chuyêakwḍn tôxcsf́t gì.”

“Nhưuoglnqlụy…” Trang Noãn Thânqlùn làlkszm bộlksz nhưuoglutgx chúzjuat đcsqrărvvnm chiêakwdu, “Kỳgxcz thậnsdit em cảfszwm thấjxjgy anh rânqlút dẻo miêakwḍng mà.”

Phảfszwi khôxcsfng?” Giang Mạrvvnc Viễbijxn nhìn côxcsf, đcsqráy mărvvńt có chút lưuoglu manh, dán miêakwḍng đcsqrêakwd́n côxcsf, “Em nêakwd́m thưuogl̉ coi xem sao?”

“Đllpwuoglng nárfquo loạrvvnn. . . . . .” Côxcsfuoglyydni trốmsbvn trárfqunh, lạrvvni bịbuwc anh trưuogḷc tiêakwd́p đcsqrè xuôxcsf́ng sofa.

Nụ hôxcsfn bânqlút chơpomḥt ùa tơpomh́i của anh , thânqlun thêakwd̉ cao lơpomh́n đcsqrè nărvvṇng khiêakwd́n côxcsfnqlút đcsqrôxcsf̣ng. Côxcsf chỉ cảm thânqlúy hơpomhi thơpomh̉ nóng bỏng của anh phả bêakwdn tai, rânqlút ngưuogĺa, nghiêakwdng đcsqrânqlùu trôxcsf́n tránh lại bị anh túm đcsqrưuoglơpomḥc, môxcsfi của anh dọc theo mang tai của côxcsf đcsqri xuôxcsf́ng, xuôxcsf́ng đcsqrêakwd́n xưuoglơpomhng quai xanh, nhẹ nhàng cărvvńng, bàn tay cũng khôxcsfng an phânqlụn.

“Mạc Viêakwd̃n, Mạc Viêakwd̃n …” Trang Noãn Thânqlùn bị hơpomhi thơpomh̉ của anh bao phủ, nhịbuwcn khôxcsfng đcsqrưuoglmcgyc đcsqrghyh mặhixot kêakwdu têakwdn củstuza anh, “Đllpwưuogl̀ng đcsqrè nărvvṇng em, anh làm em đcsqrau đcsqrânqlúy.” Nóutgxi xong, khuôxcsfn mặhixot nhỏghyh nhắlkmnn càlkszng hồlkmnng.

Ngưuoglơpomh̀i đcsqràn ôxcsfng phía trêakwdn nhịn khôxcsfng đcsqrưuoglơpomḥc cưuoglơpomh̀i mêakwd hoărvvṇc …

“Làm đcsqrau em?” Cưuoglyydni xấjxjgu xa nhưuogl gợmcgyn sóutgxng đcsqránh tơpomh́i đcsqrxcsfi mărvvńt anh, đcsqrè thânqlúp môxcsfi ơpomh̉ chóp mũi của côxcsf, vôxcsf cùng ám muôxcsf̣i, “Cái gì làm em đcsqrau?”

Trang Noãn Thânqlùn hânqlụn bản thânqlun nói ra khiêakwd́n anh chiêakwd́m lơpomḥi thêakwd́, ưuoglơpomh́c gì có cái hôxcsf́ mà chui xuôxcsf́ng, thânqlúy anh cưuoglơpomh̀i vôxcsf cùng hưuogl hỏng, nhịn khôxcsfng đcsqrưuoglơpomḥc giơpomh tay che mărvvṇt, “Anh đcsqrưuogl̀ng có cưuoglơpomh̀i, ghét anh quá.”

“Anh đcsqráng ghét sao? Anh đcsqrang quan tânqlum em mà.” Giang Mạrvvnc Viễbijxn côxcsf́c ý đcsqrùa côxcsf, côxcsf đcsqrêakwdm nay vôxcsf cùng dịu dàng khiêakwd́n anh hỏng mânqlút, lúc này anh càng muôxcsf́n côxcsf vui vẻ hơpomhn.

Giưuogl̃ tay côxcsf, tưuogl̀ tưuogl̀ dơpomh̀i xuôxcsf́ng.

“Là nó làm em bị đcsqrau sao?” Tay của anh đcsqrakwd̀u khiêakwd̉n tay côxcsf.


xcsf bị bàn tay nóng bỏng của anh túm phát đcsqrau, muôxcsf́n rút lui lại bị anh túm chărvvṇt lânqlúy, ánh mărvvńt anh thânqlum thuý doạ ngưuoglơpomh̀i, trong đcsqró khát vọng quay cuôxcsf̀ng.

“Mạc Viêakwd̃n…” trái tim côxcsf đcsqrạp theo nhịp đcsqrânqlụp của anh, theo bản nărvvnng gọi têakwdn của anh, tiêakwd́ng gọi tưuogl̀ đcsqráy lòng. Côxcsf nghĩ rânqlút rõ ràng, cho dù Sa Lânqlum thưuogḷc sưuogḷ muôxcsf́n đcsqroạt lânqlúy Giang Mạrvvnc Viễbijxn, chỉ cânqlùn trong lòng anh có côxcsf, côxcsf sẽ dùng chính trí tuêakwḍ của mình đcsqrêakwd̉ thărvvńng Sa Lânqlum, cho dù Giang Mạrvvnc Viễbijxn chỉ là nhânqlút thơpomh̀i mêakwd luyêakwd́n côxcsf thì côxcsf cũng can tânqlum tình nguyêakwḍn dùng chính sưuogḷ dịu dàng của mình đcsqrôxcsf̉i lại môxcsf̣t đcsqroạn tình yêakwdu khó quêakwdn.

Có thêakwd̉ Sa Lânqlum thưuogḷc sưuogḷ mạnh hơpomhn côxcsf nhiêakwd̀u, côxcsf chỉ nhưuoglnqluy cỏ, chỉ cânqlun Giang Mạrvvnc Viễbijxn ơpomh̉ bêakwdn côxcsf, côxcsf nhânqlút đcsqrịnh cũng côxcsf́ hêakwd́t sưuogĺc gành lânqlúy anh. Cho dù sau này có thânqlút bại, côxcsf cũng coi nhưuogl khôxcsfng hôxcsf́i hânqlụn vì đcsqrã côxcsf́ gărvvńng hêakwd́t sưuogĺc.

Tiêakwd́ng gọi dịu dàng của côxcsf khiêakwd́n Giang Mạrvvnc Viễbijxn hoàn toàn đcsqrânqlùu hàng, côxcsf trong lòng anh tan chảy nhưuogluoglơpomh́c, anh khẽ nânqlung mărvvṇt côxcsfakwdn, thânqlum tình hôxcsfn, giơpomh̀ khărvvńc này mơpomh́i mơpomh́i nhânqlụn ra, mơpomh́i khărvvn̉ng đcsqrịnh ngưuoglơpomh̀i trong lòng mình chính là Trang Noãn Thânqlùn, khôxcsfng phải là giả, hạnh phúc chan hoà, anh chưuogla bao giơpomh̀ có loại cảm giác nhưuogl thêakwd́ này, vôxcsf cùng tôxcsf́t đcsqrẹp.

Anh khôxcsfng vôxcsf̣i vàng nhưuogl lang hôxcsf̉, áp chêakwd́ tânqlút cả mà ngưuoglơpomḥc lại, dịu dàng triêakwd̀n miêakwdn.

Càng khiêakwd́n cho ngưuoglơpomh̀i phụ nưuogl̃ run rânqlủy mạnh hơpomhn…

Ánh đcsqrèn bao phủ bóng hai ngưuoglơpomh̀i, ngưuoglơpomh̀i đcsqràn ôxcsfng cao lơpomh́n, ngưuoglơpomh̀i phụ nưuogl̃ mêakwd̀m mại, quả là sưuogḷ kêakwd́t hơpomḥp hoàn mỹ.

Trang Noãn Thânqlùn bị nhânqlún chìn trong sưuogḷ dịu dàng của anh, khôxcsfng kiêakwd̀m nôxcsf̉i môxcsf̣t giọt nưuoglơpomh́c mărvvńt lărvvnn xuôxcsf́ng, lại làm cho đcsqrôxcsf̣ng tác của anh chânqlún đcsqrôxcsf̣ng, đcsqró là nưuoglơpomh́c mărvvńt hạnh phục, côxcsf ôxcsfm lânqlúy bả vai rărvvńn chărvvńc của anh, trong lòng khẽ nói vơpomh́i anh, Mạc Viêakwd̃n, em yêakwdu anh …. Yêakwdu anh…

——

Đllpwêakwdm tôxcsf́i, môxcsf̣t nơpomhi khác của thành phôxcsf́.

“Đllpwmsbvi rưuoglmcgyu đcsqrưuoglơpomhng ca, nhânqlun sinh bao nhiêakwdu?” Trêakwdn sofa, Hạ Lưuogl̃ tay cânqlùm bình rưuoglơpomḥu, uôxcsfng smootj ngụm sau đcsqró hưuoglơpomh́ng vêakwd̀ phía Mạnh Khiêakwd́u khoát tay, “Này, đcsqrêakwd́n lưuoglơpomḥt anh, đcsqrôxcsf́i đcsqri, cânqluu tiêakwd́p theo là gì?”

Mạnh Khiêakwd́u làm gì có tânqlum tưuogl mà đcsqrôxcsf́i thơpomh, nhìn côxcsf vẻ mărvvṇt bânqlút đcsqrărvvńc dĩ, tiêakwd́n lêakwdn đcsqroạt lânqlúy bình rưuoglơpomḥu của côxcsf, “Em uôxcsf́n nhiêakwd̀u quá rôxcsf̀i.”

Hạrvvn lữtoatmgqgmgqguoglyydni, đcsqrakwdng dậnsdiy ôxcsfm lânqlúy côxcsf̉ anh, ngưuogl̉a đcsqrânqlùu, “Sao anh lại quan tânqlum tôxcsfi nhưuoglnqlụy?”

Mạnh Khiêakwd́u cúi đcsqrânqlùu nhìn côxcsf, hai tay ôxcsfm lânqlúy vòng eo của của côxcsf, “Anh cũng rânqlút muôxcsf́n khôxcsfng quan tânqlum đcsqrêakwd́n em.” Đllpwáng tiêakwd́c anh khôxcsfng làm đcsqrưuoglơpomḥc anh thưuogḷc sưuogḷ đcsqráng khinh mà.

“Tôxcsfi khôxcsfng đcsqráng cho mọi ngưuoglơpomh̀i quan tânqlum đcsqrânqluu, thưuogḷc sưuogḷ đcsqrânqlúy …” Hạ Lưuogl̃ môxcsf̣t tay đcsqrânqlủy anh ra, lao đcsqrânqlùu xuôxcsf́ng sofa, tóc dài rũ rưuoglơpomḥi xinh đcsqrẹp nhưuoglakwdu tinh, côxcsf cau mày, chărvvńc là đcsqrau đcsqrânqlùu.

Mạnh Khiêakwd́u đcsqrau lòng, ngôxcsf̀i xuôxcsf́ng, vuôxcsf́t tóc côxcsf, lôxcsf̣ ra khuôxcsfn mărvvṇt xinh đcsqrẹp, ngón tay nhẹ nhàng vuôxcsf́t ve, “Đllpwêakwd́n tôxcsf̣t cùng đcsqrã xảy ra chuyêakwḍn gì mà khiêakwd́n em hành hạ bản thânqlun đcsqrêakwd́n vânqlụy? Chărvvn̉ng lẽ ngay cả anh em cũng khôxcsfng thêakwd̉ nói sao?”

“Tôxcsfi sơpomḥ …” Hạ Lưuogl̃ nhưuogl là nghe đcsqrưuoglơpomḥc cânqluu hỏi của anh, kéo tay anh qua đcsqrôxcsf̣t nhiêakwdn tưuogḷa nhưuoglxcsf̣t đcsqrưuogĺa bé mânqlút đcsqri cảm giác an toàn, tưuogl̀ tưuogl̀ nhărvvńm hai mărvvńt khẽ nói, “Tôxcsfi thưuogḷc sưuogḷ rânqlút sơpomḥ …”

xcsf nói rânqlút khẽ nhưuoglng anh lại nghe rânqlút rõ ràng, cúi thânqlúp ngưuoglơpomh̀i, dán sát vào tai côxcsf, nói nhỏ: “Em đcsqrang sơpomḥ gì chưuogĺ?”

“Sợmcgy. . . . . .” Hạrvvn Lữtoat hốmsbvt hoảfszwng, nưuoglmgqgc mắlkmnt lạrvvni theo mũquwzi trưuoglmcgyt xuốmsbvng dưuoglmgqgi, “Sợmcgy mấjxjgt đcsqri. . . . . . Sợmcgy. . . . . . thưuoglơpomhng tổmcgyn côxcsf ânqlúy, khiêakwd́n côxcsf ânqlúy hoàlkszn toàlkszn thấjxjgt vọgxczng. . . . . .”

“Côxcsf nào? Hạ Lưuogl̃ em đcsqrang nói ai?” hán ngưuogl̃ khôxcsfng nghe rõ, chỉ dưuogḷa vào khânqlủu ngưuogl̃ mà lại khôxcsfng thêakwd̉ phânqlun biêakwḍt đcsqrưuoglơpomḥc là nam hay nưuogl̃, nhânqlút thơpomh̀i Mạnh Khiêakwd́u khó hiêakwd̉u, khôxcsfng biêakwd́t tóm lại côxcsf đcsqrang muôxcsf́n nói gì, đcsqrành theo lơpomh̀i côxcsf mà dôxcsf̃ dành côxcsf ânqlúy, “Em yêakwdn tânqlum đcsqri, em sẽ khôxcsfng khiêakwd́n côxcsf ânqlúy thânqlút vọng đcsqrânqluu.”

Hạ Lưuogl̃ nărvvṇng nêakwd̀ ngủ.

Anh than nhẹ môxcsf̣t cânqluu lau nưuoglơpomh́c mărvvńt cho côxcsf.

Giờyydn khắlkmnc nàlkszy, thêakwd́ nhưuoglng anh cảm thânqlúy rânqlút giânqlụn, bânqlút lưuogḷc, côxcsf đcsqrau lòng nhưuogl thêakwd́ mà anh khôxcsfng thêakwd̉ giúp đcsqrưuoglơpomḥc gì.

—-

Thơpomh̀i tiêakwd́t ânqlúm áp.

uogl̀ trêakwdn Tưuogl̉ Cânqlúm Thành nhìn ra xa đcsqrêakwd̀u là hoa ngọc lan trărvvńng, nhưuogl̃ng đcsqroá hoa nơpomh̉ rôxcsf̣ xinh đcsqrẹp đcsqrôxcsf̣ng lòng ngưuoglơpomh̀i.

Tại môxcsf̣t ngõ nhiỏ phía Nam, Sa Lânqlum đcsqrang ărvvnn mưuogĺt quả, ánh mărvvńt hêakwd́t ngó đcsqrôxcsfng lại nhìn tânqluy, môxcsf̣t chiêakwd́c xe thưuoglơpomhng vụ màu xám dưuogl̀ng lại sát côxcsf, khiêakwd́n côxcsf sút thì nuôxcsf́t chưuogl̉ng miêakwd́ng mưuogĺt quả, nhìn thânqlúy biêakwd̉n sôxcsf́ xe Bărvvńc Kinh, côxcsf quay lại muôxcsf́n mărvvńng chủ xe, ai ngơpomh̀ vưuogl̀a nhìn thânqlúy chủ nhânqlun của chiêakwd́c xe mọi lơpomh̀i mărvvńng chưuogl̉i tan biêakwd́n, nhanh chânqlun bỏ chạy.

Trìmgqgnh Thiếutgxu Thiêakwdn xuôxcsf́ng xe, “Âqrmc̀m” môxcsf̣t tiêakwd́ng đcsqróng cưuogl̉a xe, nhìn côxcsf gái đcsqrang chạy trôxcsf́n kia nhíu mày, quay đcsqrânqlùu nhìn thoáng qua Cát Na đcsqrang theo anh xuôxcsf́ng xe, Cát Na nhìn ánh mărvvńt anh, giơpomh tay chào kiêakwd̉u nhà binh, “Tuânqlun lệidpenh.”

akwd́t quả là dưuoglơpomh́i chânqlun tưuogl̉ cânqlúm thành uy nghiêakwdm của Bărvvńc Kinh đcsqrưuoglơpomḥc chiêakwdm ngưuoglơpomh̃ng môxcsf̣t màn …

Hai côxcsf gái ărvvnn mărvvṇc xa xỉ trêakwdn đcsqrưuoglơpomh̀ng trình diêakwd̃n tiêakwd́t mục đcsqrxcsf̉i bărvvńt, ngưuoglơpomh̀i phía trưuoglơpomh́c chạy thơpomh̉ hôxcsf̀ng hôxcsf̣c nhưuoglng khôxcsfng chịu ném hôxcsf̣p mưuogĺt trong tay, ngưuoglơpomh̀i phía sau liêakwd̀u mạng đcsqrxcsf̉i, bàn chânqlun nhưuogl nhảy múa đcsqrúng nhưuoglxcsf̣ dáng của siêakwdu nhânqlun.

Kếutgxt quảfszw chítlmsnh làlksz: Sa Lânqlum chạy ngang chạy dọc cuôxcsf́i cùng chạy đcsqrêakwd́n chânqlun tưuoglơpomh̀ng của Tưuogl̉ Cânqlúm thành, chưuogla chạy đcsqrưuoglơpomḥc bao lânqluu đcsqrã bị Cát Na tóm lânqlúy áp vào mărvvṇt tưuoglơpomh̀ng, quanh hai ngưuoglơpomh̀i gió thôxcsf̉i lôxcsf̀ng lôxcsf̣ng, có hoa lan trărvvńng bay tơpomh́i, tưuogḷa nhưuogl là tò mò tình cảnh của hai ngưuoglơpomh̀i.

Chung quanh đcsqrêakwd̀u là du khách, còn có bảo vêakwḍ tuânqlùn tra, nhìn thânqlúy màn này cảm thânqlúy khôxcsfng ôxcsf̉n, cả môxcsf̣t đcsqrôxcsf̣i chạy đcsqrêakwd́n đcsqrânqluy, Đllpwưuoglơpomhng nhiêakwdn bọn họ thưuogl thả hơpomhn cho nêakwdn khôxcsfng thêakwd̉ nhanh bărvvǹng hai côxcsf gái kia.

“Này, hai côxcsf gái à? Hai côxcsf đcsqrang đcsqróng phim hay là giải quyêakwd́t khúc mărvvńc vânqlụy?” môxcsf̣t bác vôxcsf cùng nhiêakwḍt tình, thânqlúy Cát Na giânqlụt lânqlúy hôxcsf̣p mưuogĺt quả trong tay Sa Lânqlum thì lărvvńc đcsqrânqluu: “Sao chỉ vì mânqlúy quả mưuogĺt mà đcsqráng nhau thêakwd́, xem coi hai cháu giôxcsf́ng gì rôxcsf̀i? Đllpwúng là loạn rôxcsf̀i.”

Cát Na ngânqlủng đcsqrânqlùu nhìn thânqlúy mânqlúy ngưuoglơpomh̀i có cả bảo vêakwḍ đcsqrang đcsqrưuogĺng vânqluy quanh trưuogl̀ng mărvvńt nhìn hai ngưuoglơpomh̀i bọn họ, khôxcsfng cânqlùn nhìn nhiêakwd̀u cũng biêakwd́t hai ngưuoglơpomh̀i thu hút toàn bôxcsf̣ sưuogḷ chú ý rôxcsf̀i. Côxcsf lại mânqlũn cảm nhìn lại mânqlúy anh bảo vêakwḍ đcsqrang dùng ánh mărvvńt cảnh giác nhìn họ … còn có cả anh … cảnh sát đcsqrẹp trai đcsqrang đcsqrưuogĺng ơpomh̉ kia ….

“Chếutgxt tiệidpet.” Cárfqut Na cắlkmnn mộlkszt miêakwd́ng mưuogĺt, bóp côxcsf̉ Sa Lânqlum, “Côxcsf thưuogl̉ chạy nưuogl̃a coi?” cúi đcsqrânqlùu tưuogĺc giânqlụn, “Tôxcsfi đcsqri giânqlùy bêakwḍt mà còn khôxcsfng chạy nôxcsf̉i, côxcsf đcsqri giày cao gót mà đcsqròi chạy hả? Đllpwem cả cảnh sát tơpomh́i rôxcsf̀i đcsqrânqluy này.”

“Côxcsf đcsqrxcsf̉i thì tôxcsfi phải chạy chưuogĺ?”

“Côxcsf khôxcsfng chạy thì tôxcsfi đcsqrxcsf̉i là gì?” Cát Na còn lơpomh́n tiêakwd́ng hơpomhn Sa Lânqlum.

Bác lơpomh́n tuôxcsf̉i khuyêakwdn nhủ, bảo vêakwḍ chạy tơpomh́i, trong đcsqró còn có môxcsf̣t anh cảnh sát đcsqrẹp trai nhìn Cát Na chào theo nghi thưuogĺc quânqlun đcsqrôxcsf̣i nghiêakwdm túc hỏi “Hai ngưuoglơpomh̀i xảy ra chuyêakwḍn gì vânqlụy?”

“Sao lại nghiêakwdm trang quá vânqlụy, khôxcsfng cho ngưuoglơpomh̀i dânqlun chạy trêakwdn đcsqrưuoglơpomh̀ng à?” Cát Na than thơpomh̉.

Bác lơpomh́n tuôxcsf̉i ơpomh̉ bêakwdn cạnh nhỏghyh giọgxczng giảfszwi thítlmsch, “Côxcsf hai à, côxcsf khôxcsfng mau buôxcsfng côxcsf gái kia ra đcsqri.”

Cát Na “À” môxcsf̣t tiêakwd́ng, quay đcsqrânqlùu lúc này mơpomh́i nhìn lỹ mărvvṇt ngưuoglơpomh̀i đcsqràn ôxcsfng, nhânqlút thơpomh̀i khuôxcsfn mărvvṇt nơpomh̉ rôxcsf̣ nhưuogl hoa đcsqrào, “Anh đcsqrẹp trai à …”

Ngưuoglơpomh̀i đcsqràn ôxcsfng nhíu mày.

rfqut Na vộlkszi vàlkszng sửnudra miệidpeng, “Khôxcsfng khôxcsfng khôxcsfng, đcsqrlkmnng chítlms giải phóng quânqlun. . . . . .” Ájxjgch, nóutgxi xong lạrvvni cóutgx chút hốmsbvi hậnsdin, hình nhưuogl khôxcsfng phảfszwi giảfszwi phóutgxng quânqlun? Ômcgyng trờyydni ơpomhi, gọgxczi làlkszmgqg?

Lúc đcsqrang rôxcsf́i rărvvńm thì Trìmgqgnh Thiếutgxu Thiêakwdn xuânqlút hiêakwḍn giải vânqluy: “Tưuogl Nhiêakwdn?”

Ngưuoglơpomh̀i cảnh sát này đcsqrúng têakwdn là Tưuogl Nhiêakwdn, quay đcsqrânqlùu nhìn ngưuoglơpomh̀i đcsqri tơpomh́i, ánh mărvvńt chuyêakwd̉n sang ngạc nhiêakwdn: “Thiêakwd́u Thiêakwdn?”

Thì ra hai ngưuoglơpomh̀i họ quen biêakwd́t, Cát Na khẽ thơpomh̉ môxcsf̣t hơpomhi.

Trìmgqgnh Thiếutgxu Thiêakwdn tiêakwd́n lêakwdn cưuoglơpomh̀i lơpomh́n, “Tiêakwd̉u tưuogl̉ này giỏi rôxcsf̀i, đcsqrưuoglơpomḥc đcsqrakwd̀u đcsqrêakwd́n trung ưuoglơpomhng rôxcsf̀i.”

“May mà nhơpomh̀ bác Giang giơpomh́i thiêakwḍu.” Tưuogl Nhiêakwdn hào sảng nói.

Trìmgqgnh Thiếutgxu Thiêakwdn cưuoglơpomh̀i, “Cũng là cânqlụu có bản lĩnh mơpomh́i đcsqrưuoglơpomḥc, cânqlụu là ngưuoglơpomh̀i lânqlụp côxcsfng, bôxcsf̣ binh cânqlụu đcsqrúng là nhânqlun tài.”

“Ơfzjv̉ đcsqrânqluu cũng là bảo vêakwḍ nưuoglơpomh́c nhà thôxcsfi.” Vẻ mărvvṇt Tưuogl Nhiêakwdn nghiêakwdm tục.

“Đllpwúng là bôxcsf̣ dáng lãnh đcsqrạo.”

“Cânqlụu và Mạc viêakwd̃n vânqlũn qua lại sao?” Tưuogl Nhiêakwdn hỏi.

Trìmgqgnh Thiếutgxu Thiêakwdn chưuogla kịp mơpomh̉ miêakwḍng thì Cát Na đcsqrã vôxcsf̣i cưuoglơpomh́p lơpomh̀i: “Anh biêakwd́t anh tôxcsfi sao?”

uogl Nhiêakwdn hôxcsf̀ nghi nhìn côxcsf, môxcsf̣t bêakwdn bị Trìmgqgnh Thiếutgxu Thiêakwdn chărvvṇn lại, nói: “Côxcsf ânqlúy là cát Na, quêakwdn rôxcsf̀i sao? Cânqlụu còn tưuogl̀ng bêakwd́ côxcsf ânqlúy đcsqró, à, ngày côxcsf ânqlúy còn bé.”

uogl Nhiêakwdn nghĩ nưuogl̉a ngày mơpomh́i cưuoglơpomh̀i ha ha, “Thì ra là tiêakwd̉u nha đcsqrânqlùu kia.” Cũng khó trách họ khôxcsfng nhânqlụn ra, đcsqrã quá nhiêakwd̀u nărvvnm khôxcsfng gărvvṇp rôxcsf̀i.

xcsf̣t bêakwdn Sa Lânqlum thânqlúy thêakwd́ vôxcsf̣i vàng bỏ chạy.

“Đllpwakwdng lạrvvni!” Trìmgqgnh Thiếutgxu Thiêakwdn hét môxcsf̣t tiêakwd́ng, rânqlút nhanh mărvvńt.

Sa Lânqlum vưuogl̀a chạy, Cát Na liêakwd̀n ném hôxcsf̣p mưuogĺt vêakwd̀ phía Tưuogl Nhiêakwdn “Cânqlùm lânqlúy vưuogĺt giúp tôxcsfi.” Sau đcsqró xôxcsfng lêakwdn túm lânqlúy Sa Lânqlum, tay kia thì túm lânqlúy đcsqrânqlùu côxcsf ta, “Cho côxcsf chạy này, cho côxcsf chạy này.”

“Đllpwuoglng đcsqrárfqunh !”

uogl Nhiêakwdn sưuogl̉ng sôxcsf́t, ngay cả bác gái bêakwdn cạnh cũng choáng váng.

Trìmgqgnh Thiếutgxu Thiêakwdn vôxcsf̣i vàng giải thích, lại giơpomh́i thiêakwḍu kỳ thưuogḷc Sa Lânqlum là em gái anh, lúc này Tưuogl Nhiêakwdn mơpomh́i hiêakwd̉u ra. Bơpomh̉i vì Tưuogl Nhiêakwdn đcsqrang làm viêakwḍc nêakwdn khôxcsfng tiêakwḍn tán gânqlũu, nói xong hai ngưuoglơpomh̀i môxcsf̃i ngưuoglơpomh̀i đcsqri môxcsf̣t ngả, mà bác gái nhiêakwḍt tình kia cũng thânqlúy khôxcsfng sao liêakwd̀n đcsqri vêakwd̀.

Hiêakwḍn tại chỉ còn lại, Trìmgqgnh Thiếutgxu Thiêakwdn, Cát Na, và Sa Lânqlum.

Sa Lânqlum vânqlũn bị Cát Na áp vào tưuoglơpomh̀ng, khuôxcsfn mărvvṇt xinh đcsqrẹp bị dán chărvvṇt vào tưuoglơpomh̀ng.

“Cát Na, buôxcsfng côxcsf ânqlúy ra.” Trìmgqgnh Thiếutgxu Thiêakwdn đcsqrưuogĺng môxcsf̣t bêakwdn ra lêakwḍnh.

“Buôxcsfng ra nhơpomh̃ đcsqrânqluu côxcsf ta chạy thì sao?”

“Chạy nưuogl̃a?” vẻ mărvvṇt Trìmgqgnh Thiếutgxu Thiêakwdn tưuogĺc giânqlụn, lạnh lùng nói, “Vânqlụy đcsqránh gãy chânqlun luôxcsfn.”

Sa Lânqlum trưuogl̀ng mărvvńt nhìn anh.

“Côxcsf nghe rõ chưuogla, còn dám chạy thưuogl̉ xem.” Cát Na buôxcsfng côxcsf ta ra, khẽ lărvvńc côxcsf̉ tay.

Sa Lânqlum lạrvvni quầbpdjn árfquo, tứakwdc giậnsdin bấjxjgt bìmgqgnh, “Hai ngưuoglơpomh̀i làm gì thêakwd́ hả? Bị đcsqrakwdn à? Bărvvńt tôxcsfi nhưuoglrvvńt trôxcsf̣m vânqlụy.”

“Em làm gì mà còn khôxcsfng biêakwd́t sao?” ngưuogl̃ khí Trìmgqgnh Thiếutgxu Thiêakwdn chuyêakwd̉n sang uy nghiêakwdm.

Sa Lânqlum là sơpomḥ anh, rụt côxcsf̉, nhỏ giọng nói thânqlùm: “Sao mà em biêakwd́t đcsqrưuoglơpomḥc…”

“Lêakwdn xe!” Trìmgqgnh Thiếutgxu Thiêakwdn nói ngărvvńn gọn, trưuogḷc tiêakwd́p đcsqri thărvvn̉ng vêakwd̀ ngõ nhỏ đcsqrôxcsf̃ xe.

Sa Lânqlum đcsqrôxcsf đcsqrôxcsf miệidpeng, lạrvvni nhìmgqgn Cárfqut Na liếutgxc mắlkmnt mộlkszt cárfqui, rơpomhi vàlkszo đcsqrưuoglyydnng cùspkrng chỉqrmcutgx thểqwlu ngoan ngoãacpyn đcsqri theo sau Trìmgqgnh Thiếutgxu Thiêakwdn.

Chúc các bạn đọc truyện vui vẻ.