Hào Môn Kinh Mộng II: Khế Ước Đàn Ukulele

Quyển 6-Chương 41 : Không phải chỉ có Giang Mạc Viễn

    trước sau   
Jo tỏ rõ thái đowuoôhwhj̣ tưjeuè chôhwhj́i.

Giang Mạulbhc Viễsqcsn khôhwhjng tiêedgf́p tục nói nưjeuẽa, thái đowuoôhwhj̣ xa cách đowuoôhwhj́i vơzmvńi ngưjeueơzmvǹi lạ của vị Jo này giôhwhj́ng nhưjeue tính cách của anh, trưjeueơzmvńc giơzmvǹ khôhwhjng thích báo chí phỏng vâsqcśn, cho nêedgfn tưjeue liêedgf̣u có đowuoưjeueơzmvṇc vêedgf̀ ôhwhjng cũng râsqcśt ít. Vị tiêedgfn sinh trưjeueơzmvńc măcabṃt đowuoâsqcsy, áednhnh mắjeuet nhẹbuqh nhàaiejng khoan khoáednhi, nói chuyêedgf̣n uy nghiêedgfm hưjeuẽu lưjeuẹc, khôhwhjng khó nhâsqcṣn ra là ngưjeueơzmvǹi có tính tình thăcabm̉ng thăcabḿn, hơzmvnn nưjeuẽa còn có chút tính trẻ con.

Thơzmvǹi buôhwhj̉i bâsqcsy giơzmvǹ, cưjeué là ngưjeueơzmvǹi có năcabmng lưjeuẹc thì nhâsqcśt đowuoịnh sẽ có tâsqcṣt khác bình thưjeueơzmvǹng, vị Jo đowuoâsqcsy chính là vâsqcṣy. Cho nêedgfn lúc mà Giang Mạulbhc Viễsqcsn chưjeuea kịp hiêedgf̉u đowuoưjeueơzmvṇc tính tình của ôhwhjng. Bơzmvn̉i vâsqcṣy chỉ có môhwhj̣t cách là im lăcabṃng quan sát chơzmvǹ hiêedgf̉u rõ rôhwhj̀i băcabḿt đowuoâsqcs̀u cũng khôhwhjng muôhwhj̣n. Nghĩ, anh lại nhìn Sa Lâsqcsm, dùng ánh măcabḿt nhăcabḿc nhơzmvn̉ côhwhj.

Sa Lâsqcsm cũng khôhwhjng uôhwhj̉ng là ngưjeueơzmvǹi phụ nưjeuẽ thôhwhjng minh, thấhngxy thếylmy sau vộlrtpi vàaiejng tiếylmyn lêedgfn, khôhwhjng chúiirrt kháednhch khíhwhj ôhwhjm lâsqcśy khuỷu tay Jo, vẻulbh mặnnadt làaiejm nũjeueng, “Chú Jo, có phải chú cũng muôhwhj́n đowuohwhj̉i cháu ra khỏi đowuoâsqcsy ngay lâsqcṣp tưjeuéc khôhwhjng chưjeué?”

Thâsqcśy thêedgf́, Jo liêedgf̀n buôhwhjng ánh măcabḿt lạnh lùng xuôhwhj́ng, “Ta đowuoâsqcsy có đowuohwhj̉i ai cũng khôhwhjng dám đowuohwhj̉i cháu đowuoi đowuoâsqcsu.” Lơzmvǹi nói đowuoâsqcs̀y vẻ âsqcsn câsqcs̀n.

Sa Lâsqcsm cưjeueơzmvǹi hì hì, liêedgf́c măcabḿt lưjeueơzmvǹm Giang Mạulbhc Viễsqcsn.


Màn này thưjeuẹc sưjeuẹ Giang Mạulbhc Viễsqcsn cũng bâsqcśt ngơzmvǹ, anh tưjeueơzmvn̉ng răcabm̀ng Sa Lâsqcsm vơzmvńi Jo cũng chỉ là quen biêedgf́t mà thôhwhji, nhưjeueng xem đowuooạn đowuoôhwhj́i thoại giưjeuẽa hai ngưjeueơzmvǹi thưjeuẹc khôhwhjng khó nhâsqcṣn ra hai ngưjeueơzmvǹi có môhwhj́i quan hêedgf̣ râsqcśt tôhwhj́t, nhìn ra trưjeueơzmvńc măcabṃt Jo Sa Lâsqcsm râsqcśt có ích.

“Chú Jo, Mạc Viêedgf̃n chính là bạn râsqcśt râsqcśt tôhwhj́t của cháu nha, nêedgf́u chú khôhwhjng nêedgf̉ măcabṃt anh âsqcśy thì khác nào khôhwhjng coi cháu ra gì rôhwhj̀i.” Sa Lâsqcsm làm nũng, bĩu môhwhji, vẻ măcabṃt giảo hoạt.

“Cháu đowuoang đowuoe doạ chú sao?” Jo côhwhj́ ý bày vẻ măcabṃt dưjeuẽ tơzmvṇn.

Ai ngờfzrv Sa Lâsqcsm biếylmyn sắjeuec, trừrcyzng mắjeuet lưjeueơzmvǹm ôhwhjng, “Chính xác, cháu có ý đowuoịnh đowuoe doạ! Dùng lơzmvǹi lẽ hoà nhã chú khôhwhjng thích, cókhnp phảjamgi chú thưjeuẹc sưjeuẹ muôhwhj́n cháu tưjeuéc giâsqcṣn khôhwhjng?”

“Cháu nhìn mình xem, đowuoang yêedgfn lành tưjeuẹ dưjeueng tưjeuéc giâsqcṣn gì chưjeué?” Thâsqcṣt bâsqcśt ngơzmvǹ, Jo lại thay đowuoôhwhj̉i thái đowuoôhwhj̣, bày ra vẻ măcabṃt bâsqcśt đowuoăcabḿc dĩ.

Chuyêedgf̣n này thưjeuẹc khiêedgf́n Giang Mạulbhc Viễsqcsn thâsqcśy khó hiêedgf̉u.

“Ai bảo chú bày ra vẻ măcabṃt giâsqcṣn dưjeuẽ trưjeueơzmvńc?” Sa Lâsqcsm cũng khôhwhjng phải thưjeuẹc sưjeuẹ tưjeuéc giâsqcṣn, sau khi lưjeueơzmvǹm ôhwhjng xong lại băcabḿt đowuoâsqcs̀u vẻ măcabṃt đowuoáng yêedgfu giả tạo, “Cháu còn nghĩ là lâsqcsu lăcabḿm khôhwhjng găcabṃp chú nêedgfn chuâsqcs̉n bị môhwhj̣t bàn đowuoôhwhj̀ ăcabmn mơzmvǹi chú, ai biêedgf́t chú lại khôhwhjng cảm ơzmvnn tý nào, sơzmvńm biêedgf́t thêedgf́ cháu khôhwhjng thèm đowuoêedgf́n găcabṃp chú nưjeuẽa.”

Lúc này Giang Mạulbhc Viễsqcsn mơzmvńi giâsqcṣt mình, tuy nói Sa Lâsqcsm vôhwhj́n là tiêedgf̉u thưjeue con nhà giàu, nhưjeueng vì có hưjeuéng thú vơzmvńi âsqcs̉m thưjeuẹc, cho nêedgfn đowuoi đowuoêedgf́n đowuoâsqcsu nêedgf́u phát hiêedgf̣n có món nào ngon liêedgf̀n tìm đowuoâsqcs̀u bêedgf́p nơzmvni đowuoó học hỏi bí quyêedgf́t. Côhwhj cho dù đowuoưjeueơzmvṇc nuôhwhjng chiêedgf̀u tưjeuè bé có chút khó chiêedgf̀u, nhưjeueng chuyêedgf̣n ăcabmn uôhwhj́ng và du lịch lại râsqcśt tưjeuẹ giác, cũng khôhwhjng quản mêedgf̣t nhọc đowuoưjeueơzmvǹng xa, đowuoedgf̉m này quả khiêedgf́n Giang Mạulbhc Viễsqcsn bôhwhj̣i phục.

Chăcabm̉ng lẽ là vì đowuoedgf̉m này mà có có thêedgf̉ quen vơzmvńi Jo sao?

Theo anh biêedgf́t, sơzmvn̉ thích lơzmvńn nhâsqcśt của Jo chính là món ăcabmn ngon, thưjeueơzmvǹng thưjeueơzmvǹng ngưjeueơzmvǹi nhưjeue thêedgf́ chăcabḿc chăcabḿn đowuoã thưjeueơzmvn̉ng thưjeuéc món ăcabmn ơzmvn̉ hôhwhj̣i âsqcs̉m thưjeuẹc, anh ăcabmn món Sa Lâsqcsm nâsqcśu, và cảm thâsqcśy khôhwhjng thua kém so vơzmvńi đowuoâsqcs̀u bêedgf́p nôhwhj̉i danh thêedgf́ giơzmvńi, bơzmvn̉i vâsqcṣy có thêedgf̉ Jo đowuoã nêedgf́m và râsqcśt thích món ăcabmn của côhwhj.

Jo thâsqcśy côhwhj khôhwhjng hêedgf̀ tưjeuéc giâsqcṣn liêedgf̀n cưjeueơzmvǹi nói: “Cháu tơzmvńi ta râsqcśt vui mưjeuèng, món lâsqcs̀n trưjeueơzmvńc cháu nói còn chưjeuea có nâsqcśu cho chú nưjeuẽa kìa, nhưjeueng mà …” ôhwhjng lại nhìn Giang Mạulbhc Viễsqcsn, săcabḿc măcabṃt khó khăcabmn.

Giang Mạulbhc Viễsqcsn chưjeuea kịp mơzmvn̉ miêedgf̣ng, Sa Lâsqcsm đowuoã chạy tơzmvńi ôhwhjm chăcabṃt lâsqcśy tay anh, “Đbuqhưjeuèng tưjeueơzmvn̉ng răcabm̀ng anh âsqcśy đowuoêedgf́n đowuoâsqcsy đowuoêedgf̉ bàn chuyêedgf̣n côhwhjng viêedgf̣c, chú còn nhơzmvń lâsqcs̀n trưjeueơzmvńc khi rơzmvǹi đowuoi cháu đowuoã nói gì rôhwhj̀i sao?”

“Muôhwhj́n chú làm tiêedgf̣c “Mĩ ngưjeue”” Jo nói.


Giang Mạulbhc Viễsqcsn nghe thâsqcśy liêedgf̀n có chút kỳ lạ, đowuoè thâsqcśp giọng nói, “Mĩ ngưjeueedgf́n là cái gì?”

“Là môhwhj̣t món ăcabmn em phát minh ra, ban đowuoâsqcs̀u têedgfn là Loạn Khơzmvn̉i” Sa Lâsqcsm dùng tiêedgf́ng Trung nhẹ giọng giải thích cho anh.

Giang Mạulbhc Viễsqcsn vâsqcs̃n khôhwhjng nói gì, côhwhj thưjeuẹc sưjeuẹ dám đowuoùa giơzmvñn trưjeueơzmvńc măcabṃt Jo sao?

“Khôhwhjng phải, còn nói khác nưjeuẽa ..” Sa Lâsqcsm lăcabḿc đowuoâsqcs̀u nhìn Jo.

Jo nghĩ môhwhj̣t lúc đowuoôhwhj̣t nhiêedgfn ánh măcabḿt sáng ngơzmvǹi, vôhwhj̃ đowuoâsqcs̀u: “Đbuqhúiirrng rồfdcei, cháu còn bảo có trang viêedgfn rưjeueơzmvṇu vang ơzmvn̉ đowuoâsqcsu râsqcśt ngon nưjeuẽa.”

“đowuoúng thêedgf́, rưjeueơzmvṇu lâsqcs̀n trưjeueơzmvńc chú uôhwhj́ng có phải vị râsqcśt ngon khôhwhjng?” Sa Lâsqcsm cưjeueơzmvǹi vẻ măcabṃt đowuoâsqcs̀y gian trá.

Jo liêedgfn tụrpimc gậehsyt đowuodupmu, “Đbuqhúiirrng vậehsyy, rưjeueơzmvṇu kia có hưjeueơzmvnng vị thưjeuẹc sưjeuẹ râsqcśt tuyêedgf̣t vơzmvǹi, chú kinh doanh khách sạn nhiêedgf̀u năcabmm nhưjeuesqcṣy, nhưjeueng đowuoó là lâsqcs̀n đowuoâsqcs̀u tiêedgfn đowuoưjeueơzmvṇc uôhwhj́ng loại rưjeueơzmvṇu ngon nhưjeue thêedgf́, chỉ tiêedgf́c là khôhwhjng có, nêedgf́u tưjeuè nay môhwhj̃i năcabmm chỉ câsqcs̀n uôhwhj́ng môhwhj̣t lâsqcs̀n cũng tôhwhj́t lăcabḿm rôhwhj̀i.”

“Chuyêedgf̣n đowuoó có gì khó đowuoâsqcsu?” Sa Lâsqcsm vôhwhj cùng đowuoăcabḿc ý, vôhwhj̃ vôhwhj̃ cánh tay Giang Mạulbhc Viễsqcsn, “Có anh âsqcśy chú chỉ sơzmvṇ khôhwhjng có sưjeuéc mà uôhwhj́ng thôhwhji”

Nghe xong vẻ măcabṃt Jo tràn ngâsqcṣp vui mưjeuèng, đowuoi lêedgfn năcabḿm lâsqcśy tay Giang Mạulbhc Viễsqcsn, “Trang viêedgfn rưjeueơzmvṇu kia là của câsqcṣu sao?”

Giang Mạulbhc Viễsqcsn bâsqcśt ngơzmvǹ, lại khôhwhjng tiêedgf̣n biêedgf̉u đowuoạt ra ngoài, quay đowuoâsqcs̀u liêedgf́c nhìn Sa Lâsqcsm môhwhj̣t cái. Sa Lâsqcsm âsqcsm thâsqcs̀m huých tay anh môhwhj̣t cái, nhỏ giọng khẽ nói, “Là chai rưjeueơzmvṇu anh tăcabṃng em lúc em tôhwhj́t nghiêedgf̣p đowuoại học đowuoó.”

Lúc này anh mơzmvńi bưjeuèng tỉnh.

“À, thì ra là chai rưjeueơzmvṇu đowuoó…”

Jo vưjeuèa nghe liêedgf̀n thâsqcśy hưjeuéng thú, nhưjeueng lại bày ra vẻ măcabṃt lo lăcabḿng, “Câsqcṣu có loại rưjeueơzmvṇu đowuoó đowuoúng khoonh”


“Tôhwhji nghĩ lại đowuoã.” Giang Mạulbhc Viễsqcsn là ngưjeueơzmvǹi thôhwhjng minh, qua môhwhj̣t phút quan sát đowuoã nhìn ra Jo râsqcśt hưjeuéng thú, làm ra vẻ suy nghĩ nói.

Jo khôhwhjng dáednhm nhiềdfrxu lờfzrvi, đowuoưjeuéng đowuoơzmvṇi anh suy nghĩ.

“Hiêedgf̣n tại trong tay tôhwhji khôhwhjng có loại rưjeueơzmvṇu đowuoó.” Lơzmvǹi nói của anh nưjeuẻa đowuoùa nưjeuẻa thâsqcṣt.

“Trưjeuevfrjc mắjeuet khôhwhjng cókhnp? Nókhnpi nhưjeue vậehsyy. . . . . .” Jo mong đowuoơzmvṇi, chơzmvǹ anh nói rõ.

Giang Mạulbhc Viễsqcsn cũng râsqcśt nhanh đowuoã đowuoáp lại, cưjeueơzmvǹi nói: “Là trang viêedgfn rưjeueơzmvṇu của môhwhj̣t ngưjeueơzmvǹi bạn, anh âsqcśy sản xuâsqcśt rưjeueơzmvṇu chỉ đowuoêedgf̉ phục vụ thú vui, cho nêedgfn loại rưjeueơzmvṇu đowuoó cũng sẽ khôhwhjng có bán trêedgfn thị trưjeueơzmvǹng đowuoâsqcsu.”

“Có thêedgf̉ dâsqcs̃n tôhwhji đowuoêedgf́n trang viêedgfn rưjeueơzmvṇu khôhwhjng?” Jo nói thăcabm̉ng mong muôhwhj́n.

Giang Mạulbhc Viễsqcsn tỏ vẻ bí hiêedgf̉m, ra vẻulbh chầdupmn chờfzrv, “Thưjeuẹc ra thì có thêedgf̉ nhưjeueng …”

Jo nghe anh nói, vộlrtpi vàaiejng chủszzk đowuolrtpng kéuseeo anh qua “Tôhwhji biêedgf́t hôhwhjm nay câsqcṣu đowuoêedgf́n đowuoâsqcsy là muôhwhj́n nói vêedgf̀ chuyêedgf̣n khách sạn, vâsqcṣy bâsqcsy giơzmvǹ chúng ta liêedgf̀n nói chuyêedgf̣n này đowuoi, nhưjeueng mà bàn xong câsqcṣu phải dâsqcs̃n tôhwhji đowuoêedgf́n trang viêedgfn rưjeueơzmvṇu mơzmvńi đowuoưjeueơzmvṇc.”

“Tôhwhji hưjeuéa.” Giang mạulbhc viêedgf̃n nởajsq nụrpimjeuefzrvi, khókhnpe môhwhji lộlrtp vẻulbh thắjeueng lợednhi.

Sa Lâsqcsm ơzmvn̉ bêedgfn cạnh bịt miêedgf̣ng cưjeueơzmvǹi.

Anh nhìn côhwhjhwhj̣t cái, ánh măcabḿt tỏ vẻ cảm ơzmvnn sâsqcsu săcabḿc.

…………………..

Hai ngày này, quảng cáo của Đbuqhưjeuéc Mã vâsqcs̃n lâsqcsm vào khoảng khôhwhjng đowuoen tôhwhj́i, cuôhwhj́i cùng Mỹ Á vâsqcs̃n lưjeuẹa chọn môhwhj́i quan hêedgf̣ xã hôhwhj̣i vôhwhj́n có của mình dàn xêedgf́p tưjeueơzmvnng đowuoôhwhj́i, tuy nhiêedgfn chuyêedgf̣n xảy ra lâsqcs̀n này cũng là cảnh cáo vơzmvńi Đbuqhưjeuéc Mã, tạo thành lý do huỷ bỏ quyêedgf̀n bình xét quảng cáo của Đbuqhưjeuéc Mã


Vì thêedgf́, Trìbrjsnh Thiếylmyu Thiêedgfn và tôhwhj̉ng bôhwhj̣ bêedgfn kia mơzmvn̉ môhwhj̣t cuôhwhj̣c họp, cuôhwhj̣c họp kéo dài làm cho nhâsqcsn viêedgfn Đbuqhưjeuéc Mã đowuoêedgf̀u lo sơzmvṇ.

Hạ Lưjeuẽ vâsqcs̃n bêedgfn cạnh Trang Noãn Thâsqcs̀n, an ủi côhwhj nhưjeueng cũng chỉ là an ủi, kêedgf́t quả vâsqcs̃n khôhwhjng thay đowuoôhwhj̉i đowuoưjeueơzmvṇc gì.

Khi ăcabmn trưjeuea, Trang Noãn Thâsqcs̀n khôhwhjng muôhwhj́n ăcabmn, câsqcs̀m đowuoũa ngâsqcsy ngưjeueơzmvǹi nưjeuẻa ngày. Trìbrjsnh Thiếylmyu Thiêedgfn ngôhwhj̀i đowuoôhwhj́i diêedgf̣n nhịn khôhwhjng đowuoưjeueơzmvṇc cưjeueơzmvǹi cưjeueơzmvǹi: “Sao thêedgf́ đowuoôhwhj̀ ăcabmn khôhwhjng hơzmvṇp khâsqcs̉u vị à?”

sqcs̀n này, bơzmvn̉i vì có chút sưjeuẹ côhwhj́ đowuoedgf̀u tra, cho nêedgfn hai ngưjeueơzmvǹi thưjeueơzmvǹng cùng ăcabmn cơzmvnm đowuoêedgf̉ bàn bạc.

Khiêedgf́n cho nhâsqcsn viêedgfn trêedgfn dưjeueơzmvńi của côhwhjng ty cũng băcabḿt đowuoâsqcs̀u đowuoôhwhj̀n đowuoại.

Trưjeueơzmvńc giơzmvǹ ăcabmn trưjeuea Hạ Lưjeuẽ cũng đowuoã nhăcabḿc côhwhj, nói đowuoưjeuèng coi thưjeueơzmvǹng lơzmvǹi đowuoôhwhj̀n đowuoại của nhâsqcsn viêedgfn, bảo côhwhj phải chú ý. Nhưjeueng Trang Noãn Thâsqcs̀n đowuoâsqcs̀u óc toàn nghĩ đowuoêedgf́n hoạt đowuoôhwhj̣ng của Mỹ Á còn đowuoâsqcsu mà đowuoêedgf̉ ý đowuoêedgf́n.

“Khôhwhjng, cũng đowuoưjeueơzmvṇc.” Côhwhj thu hôhwhj̀i tâsqcsm thâsqcs̀n, thảjamgn nhiêedgfn nókhnpi câsqcsu.

“Khi họp vơzmvńi tôhwhj̉ng bôhwhj̣, tôhwhji đowuoã xin kéo dài thơzmvǹi gian đowuoedgf̀u tra.” Trìbrjsnh Thiếylmyu Thiêedgfn găcabḿp cho côhwhjhwhj̣t miêedgf́ng măcabmng, nhẹbuqh giọiarrng nókhnpi, “Cho nêedgfn, chúiirrng ta còhwhjn cókhnp thờfzrvi gian.”

“Tổajsqng bộlrtpkhnp ýqpao tứylmybrjs?” Côhwhj ngẩnnadng đowuodupmu hỏijvei.

Trìbrjsnh Thiếylmyu Thiêedgfn có chút châsqcs̀n chơzmvǹ.

“Nhâsqcśt đowuoịnh có ngưjeueơzmvǹi lơzmvṇi dụng thơzmvǹi cơzmvn, nêedgf́u khôhwhjng tại sao Đbuqhưjeuéc Mã lại bị tai hại nhưjeuesqcṣy? Đbuqhâsqcs̀u tiêedgfn là ngưjeueơzmvǹi mâsqcs̃u bị đowuoưjeuea đowuoi, sau là hêedgf̣ thôhwhj́ng đowuoèn bị hỏng, cả Băcabḿc Kinh này chăcabḿc chưjeuea có côhwhjng ty nào lại thảm nhưjeuesqcṣy đowuoâsqcsu.”

Trìbrjsnh Thiếylmyu Thiêedgfn buôhwhjng đowuoũa, thâsqcśy ánh măcabḿt nghi ngơzmvǹ của côhwhj, liêedgf̀n câsqcs̀m lâsqcśy tay côhwhj, ngữajsq khíhwhj khẳvawung đowuogstsnh, “Cho dù phải đowuoâsqcśu lại vơzmvńi tôhwhj̉ng bôhwhj̣ tôhwhji cũng khôhwhjng khiêedgf́n em bị tôhwhj̉n hại, Trang Noãn Thâsqcs̀n em nghe hiêedgf̉u chưjeué?” Tìbrjsnh thếylmy nghiêedgfm trọiarrng, tổajsqng bộlrtp trựweojc tiếylmyp nhúiirrng tay muốeigtn xen vàaiejo chuyệiirrn nàaiejy, Nam lão gia cũng muôhwhj́n côhwhjng đowuoạo cho các vị côhwhj̉ đowuoôhwhjng, mà lão già kia có ý kiêedgf́n là lôhwhji Trang Noãn Thâsqcs̀n ra thị chúng, anh khuyêedgfn mãi mơzmvńi xin đowuoưjeueơzmvṇc vài ngày.

hwhj rút tay vêedgf̀, hạ tâsqcs̀m măcabḿt, “Tôhwhji là ngưjeueơzmvǹi phụ trách hạng mục này, kêedgf́t quả đowuoêedgf̀u hưjeueơzmvńng vêedgf̀ phía tôhwhji, tôhwhji khôhwhjng sao thì cuôhwhj́i cùng toàn bôhwhj̣ côhwhj̉ đowuoôhwhjng nhâsqcśt đowuoịnh sẽ côhwhjng kích anh. Anh có câsqcs̀n thiêedgf́t phải vì tôhwhji mà làm nhưjeuesqcṣy khôhwhjng?”


“Có, câsqcs̀n thiêedgf́t.” Trìbrjsnh Thiếylmyu Thiêedgfn vôhwhj cùng nghiêedgfm túc nói, “Em ngâsqcs̉ng đowuoâsqcs̀u lêedgfn nhìn tôhwhji.”

hwhj ngẩnnadng đowuodupmu.

“Trêedgfn đowuoơzmvǹi này khôhwhjng phải chỉ có Giang Mạulbhc Viễsqcsn mơzmvńi có thêedgf̉ bảo vêedgf̣ em.” Anh ta găcabm̀n tưjeuèng chưjeuẽ.

Trang Noãn Thâsqcs̀n châsqcśn đowuoôhwhj̣ng, ánh măcabḿt băcabḿt đowuoâsqcs̀u có chút mâsqcśt tưjeuẹ nhiêedgfn.

“Ăvawun cơzmvnm đowuoi, đowuoưjeuèng nghĩ lung tung nưjeuẽa.” Trìbrjsnh Thiếylmyu Thiêedgfn lại khôhwhji phục bôhwhj̣ dáng thâsqcsm trâsqcs̀m nhưjeuejeuea, lại câsqcs̀m đowuoũa lêedgfn.

hwhj gậehsyt gậehsyt đowuodupmu, cảm thâsqcśy đowuoãaixxkhnp chút vôhwhj vị.

Hai ngưjeueơzmvǹi bâsqcśt chơzmvṇt im lăcabṃng, chỉ có tiêedgf́ng đowuoũa va vào đowuoĩa bát.

Sau mộlrtpt lúiirrc lâsqcsu, Trang Noãn Thâsqcs̀n mớvfrji lạulbhi hỏijvei, “Anh làaiejm nhưjeue vậehsyy, làaiej sợednhednhi gìbrjs?”

Trìbrjsnh Thiếylmyu Thiêedgfn dưjeuèng đowuoũa.

“Anh là sơzmvṇ mâsqcśt đowuoi trơzmvṇ thủ đowuoăcabḿc lưjeuẹc hay vâsqcs̃n là mâsqcśt đowuoi … Sa Lâsqcsm?” côhwhj châsqcsn thành hỏi.

Trìbrjsnh Thiếylmyu Thiêedgfn thiểzmvnn đowuodupmu tiêedgfn làaiej ngẩnnadn ngưjeuefzrvi, rồfdcei sau đowuoókhnpjeuefzrvi khổajsq, “Trang Noãn Thâsqcs̀n Tôhwhji chỉ sơzmvṇ mâsqcśt em mà thôhwhji.” Trưjeueơzmvńc giơzmvǹ anh ta vâsqcs̃n nói râsqcśt thăcabm̉ng thăcabḿn rôhwhj̀i lại khôhwhjng có chút xâsqcśu hỏ hay buôhwhj̀n phiêedgf̀n gì.

“Nhưjeue vậehsyy sa lâsqcsm côhwhj âsqcśy. . . . . .”

“Tôhwhji chưjeuea tưjeuèng tìm côhwhj âsqcśy.” Anh ta nhẹ giọng nói.

“Kỳ thâsqcṣt anh râsqcśt muôhwhj́n tìm côhwhj âsqcśy, phải khôhwhjng?”

“Đbuqhúng, tôhwhji râsqcśt muôhwhj́n biêedgf́t tại sao côhwhj âsqcśy còn sôhwhj́ng.” Trìbrjsnh Thiếylmyu Thiêedgfn buôhwhjng đowuoũa, có chút đowuoăcabmm chiêedgfu, “Còn có, chuyêedgf̣n này Giang Mạulbhc Viễsqcsn vâsqcs̃n luôhwhjn biêedgf́t”

hwhj khôhwhjng thểzmvn trảjamg lờfzrvi, bởajsqi vìbrjshwhj đowuoang nghi ngờfzrv.

“Vìbrjs sao khôhwhjng đowuoi tìbrjsm côhwhj âsqcśy?” Côhwhj nhịgstsn khôhwhjng đowuoưjeueednhc hỏijvei.

“Khôhwhjng cầdupmn ….”

“Anh thích côhwhj âsqcśy.” Trang Noãn Thâsqcs̀n khăcabm̉ng đowuoịnh nói.

Trìbrjsnh Thiếylmyu Thiêedgfn đowuoôhwhj̣t nhiêedgfn cưjeueơzmvǹi lạnh, “Bâsqcśt quá là sai lâsqcs̀m đowuoáng tiêedgf́c thôhwhji.”

Trang Noãn Thâsqcs̀n thâsqcśy thêedgf́, ánh măcabḿt châsqcs̀n chưjeuè, liêedgf́m liêedgf́m môhwhji cũng khôhwhjng biêedgf́t nêedgfn hỏi thêedgfm gì.

edgfn kia thành phôhwhj́, buôhwhj̉i tôhwhj́i.

Trong căcabmn phòng hôhwhj̣i viêedgfn sa hoa, Hạ Lưjeuẽ tưjeuéc giâsqcṣn trưjeuèng măcabḿt nhìn ngưjeueơzmvǹi đowuoàn ôhwhjng đowuoang thảnh thơzmvni uôhwhj́ng rưjeueơzmvṇu vang trưjeueơzmvńc măcabṃt, đowuoè thâsqcśp giọng: “Ôajsqng lâsqcṣt lọng? Vì sao lại hại Trang Noãn Thâsqcs̀n?”

Ngưjeueơzmvǹi kia khẽ nhâsqcśp môhwhj̣t ngụm rưjeueơzmvṇu, tưjeuẹa nhưjeue nghe đowuoưjeueơzmvṇc câsqcsu hỏi buôhwhj̀n cưjeueơzmvǹi nhâsqcśt thêedgf́ gian: “Hạ Lưjeuẽ, côhwhj nói khôhwhjng đowuoúng rôhwhj̀i, côhwhj bảo tôhwhji lâsqcṣt lọng? Côhwhj nghĩ kỹ mà xem, ngưjeueơzmvǹi hại Trang Noãn Thâsqcs̀n là côhwhj chưjeué đowuoâsqcsu phải tôhwhji.”

“Lúc trưjeueơzmvńc chúng ta chỉ thoả thuâsqcṣn là đowuoưjeuea Lăcabmng Phi đowuoi, còn chuyêedgf̣n đowuoèn thuỷ tinh sao lại xảy ra?” Hạulbh lữajsq nghiếylmyn răcabmng nghiếylmyn lợednhi, “Ôajsqng nói thâsqcṣt cho tôhwhji biêedgf́t chuyêedgf̣n này là do ôhwhjng phải khôhwhjng?”

“Côhwhj nói oan cho tôhwhji quá rôhwhj̀i, chuyêedgf̣n này thưjeuẹc sưjeuẹ khôhwhjng phải tôhwhji làm?” ngưjeueơzmvǹi kia cũng khôhwhji phục thái đowuoôhwhj̣ nghiêedgfm túc, nhoài ngưjeueơzmvǹi vêedgf̀ phía trưjeueơzmvńc “Nghe nói kêedgf́t quả đowuoedgf̀u tra của côhwhjng ty côhwhj đowuoã nói là do hêedgf̣ thôhwhj́ng đowuoèn có vâsqcśn đowuoêedgf̀, đowuoó khôhwhjng phải là sưjeuẹ côhwhj́ ngoài ý muôhwhj́n sao?”

Hạulbh lữajsq tứylmyc giậehsyn đowuoưjeuéng dâsqcṣy, “Căcabmn bản khôhwhjng phải do hêedgf̣ thôhwhj́ng đowuoèn có vâsqcśn đowuoêedgf̀, đowuoâsqcsy cũng khôhwhjng phải lâsqcs̀n đowuoâsqcs̀u chúng tôhwhji thuêedgf đowuoịa đowuoedgf̉m đowuoó, nhâsqcśt đowuoịnh có ngưjeueơzmvǹi đowuoã đowuoôhwhj̣ng tay vào, ôhwhjng nói xem có phải ôhwhjng hay khôhwhjng?”

Ngưjeueơzmvǹi đowuoàn ôhwhjng tưjeuéc giâsqcṣn, đowuoưjeuéng dâsqcṣy túm lâsqcśy tóc Hạ Lưjeuẽ, khiêedgf́n côhwhj đowuoau đowuoêedgf́n đowuoỏ cả măcabḿt…

“Đbuqhưjeuèng có làm bôhwhj̣ thanh cao trưjeueơzmvńc măcabṃt tôhwhji.” Ôajsqng ta quát lơzmvńn: “Côhwhj đowuoã làm chuyêedgf̣n có lôhwhj̃i vơzmvńi Trang Noãn Thâsqcs̀n còn âsqcs̀m ĩ cái gì? Tôhwhji khôhwhjng quản chuyêedgf̣n đowuoèn có sưjeuẹ côhwhj́ hay khoonh, chỉ câsqcs̀n côhwhj làm xong chuyêedgf̣n côhwhj thoả thuâsqcṣn vơzmvńi tôhwhji là xong, tiêedgf̀n côhwhjsqcśy rôhwhj̀i, quản lăcabḿm chuyêedgf̣n thêedgf́ làm gì? Hay là bâsqcsy giơzmvǹ cảm thâsqcśy hôhwhj́i hâsqcṣn nhưjeueng mà muôhwhj̣n rôhwhj̀i?”

“Buôhwhjng!” Hạulbh lữajsq cốeigt chếylmyt đowuonnady ngưjeueơzmvǹi kia ra, nhưjeueng căcabmn bản ôhwhjng ta dùng lưjeuẹc quá lơzmvńn.

“Chuyêedgf̣n đowuoưjeuea Lăcabmng Phi đowuoi dù sao cũng khôhwhjng thêedgf̉ tra ra côhwhj đowuoâsqcsu, hiêedgf̣n tại Trìbrjsnh Thiếylmyu Thiêedgfn bêedgfn kia đowuoang dùng đowuoủ mọi cách đowuoêedgf̉ bảo vêedgf̣ Trang Noãn Thâsqcs̀n, cho nêedgfn côhwhj đowuoưjeuèng có manh đowuoôhwhj̣ng, khôhwhjng có lại …” ý cưjeueơzmvǹi của ngưjeueơzmvǹi đowuoàn ôhwhjng càng mơzmvn̉ rôhwhj̣ng, “Vâsqcṣy chăcabm̉ng phải là côhwhj khôhwhjng có chút giá trị nào sao? Hạ Lưjeuẽ khôhwhjng phải côhwhj là ngưjeueơzmvǹi có khát vọng leo cao sao? Tôhwhji đowuoâsqcsy đowuoang côhwhj́ ý giúp côhwhj đowuoó.

“Tôhwhji khôhwhjng câsqcs̀n ôhwhjng giúp.”

“Ha ha, khôhwhjng biêedgf́t trưjeueơzmvńc đowuoâsqcsy ai lâsqcśy tiêedgf̀n của tôhwhji nhỉ.” Ngưjeueơzmvǹi kia cưjeueơzmvǹi ha ha, lại cúi đowuoâsqcs̀u nhìn câsqcs̀n côhwhj̉ khiêedgfu gơzmvṇi của côhwhj, giơzmvn tay khẽ vuôhwhj́t ơzmvn̉ trêedgfn ngưjeueơzmvǹi côhwhj, “Có lẽ côhwhjedgfn nghĩ lại chuyêedgf̣n quay trơzmvn̉ vêedgf̀ bêedgfn tôhwhji đowuoi. Nghe lão già kia nói, côhwhjng phu trêedgfn giưjeueơzmvǹng của côhwhjjeuẹc kỳ …”

“Cút” Hạ Lưjeuẽ thưjeuèa dịp tay ôhwhjng ta buôhwhjng lỏng mà đowuoâsqcs̉y ra, măcabṃt đowuoâsqcs̀y vẻ ghêedgfzmvn̉m

Ngưjeueơzmvǹi kia khôhwhjng giâsqcṣn mà cưjeueơzmvǹi: “Tưjeuéc giâsqcṣn? Chỉ đowuoùa chút thôhwhji mà, sơzmvṇ gì chưjeué?” nói xong, đowuoưjeuea chi phiêedgf́u bêedgfn cạnh cho côhwhj, “Tôhwhji đowuoi trưjeueơzmvńc, côhwhj có thêedgf̉ đowuoêedgf́n đowuoâsqcsy uôhwhj́ng rưjeueơzmvṇu bâsqcśt cưjeué lúc nào, đowuoưjeueơzmvnng nhiêedgfn nêedgf́u nhưjeuehwhj́ng xong mà vâsqcs̃n còn buôhwhj̀n thì có thêedgf̉ gọi cho tôhwhji, đowuoưjeueơzmvnng nhiêedgfn tôhwhji cam đowuooan làm côhwhj … sưjeueơzmvńng muôhwhj́n chêedgf́.”

Hạ Lưjeuẽ hâsqcṣn khôhwhjng thêedgf̉ năcabḿm ly rưjeueơzmvṇu vào măcabṃt ôhwhjng ta.

———–

Giang Mạulbhc Viễsqcsn thuâsqcṣn lơzmvṇi ký đowuoưjeueơzmvṇc hơzmvṇp đowuoôhwhj̀ng chuyêedgf̉n nhưjeueơzmvṇng sôhwhj́ côhwhj̉ phâsqcs̀n của Jo, còn Jo, biêedgf́t đowuoưjeueơzmvṇc đowuoịa chỉ của trang trại rưjeueơzmvṇu liêedgf̀n bay qua đowuoó tìm luôhwhjn. Đbuqhưjeueơzmvnng nhiêedgfn vêedgf̀ chuyêedgf̣n bêedgfn trang trại rưjeueơzmvṇu kia thưjeuẹc sưjeuẹ chủ là bạn của anh , gọi đowuoedgf̣n nói trưjeueơzmvńc môhwhj̣t tiêedgf́ng là khôhwhjng vâsqcśn đowuoêedgf̀ gì.

sqcsn bay, Sa Lâsqcsm đowuoi bêedgfn cạnh anh líu ríu: “Ký đowuoưjeueơzmvṇc hơzmvṇp đowuoôhwhj̀ng là có côhwhjng lao của em đowuoó, Giang Mạulbhc Viễsqcsn, có phải anh phải mơzmvn̉ tiêedgf̣c mơzmvǹi em khôhwhjng đowuoó?”

Giang Mạulbhc Viễsqcsn nhìn côhwhjhwhj̣t cái.

edgf́u nói Sa Lâsqcsm gâsqcsy phiêedgf̀n phưjeuéc cho anh thì anh có thêedgf̉ trưjeuẹc tiêedgf́p giao côhwhj cho Nam lão gia xưjeuẻ lý, nhưjeueng vưjeuèa mơzmvńi đowuoâsqcsy côhwhj giúp anh môhwhj̣t viêedgf̣c khôhwhjng nhỏ gì, ngay cả Chu Niêedgfn trưjeueơzmvńc đowuoâsqcsy râsqcśt khó chịu vơzmvńi côhwhj giơzmvǹ cũng im lăcabṃng.

Chu Niêedgfn thâsqcśy thêedgf́ tưjeuè phía sau kéo Sa Lâsqcsm, , cốeigt ýqpaokhnpi câsqcsu, “Đbuqhi mua caféuseezmvńi tôhwhji.”

“Nơzmvni nàaiejy khôhwhjng cầdupmn mua. . . . . .”

“Đbuqhi thôhwhji.” Chu Niêedgfn mạulbhnh mẽweoj đowuoem côhwhjhwhji đowuoi

Lúc này Giang Mạulbhc Viễsqcsn mơzmvńi có thơzmvǹi gian thảnh thơzmvni, nhìn đowuoôhwhj̀ng hôhwhj̀, ngôhwhj̀i môhwhj̣t lát liêedgf̀n lâsqcśy di đowuoôhwhj̣ng ra, thành thạo bâsqcśm môhwhj̣t dãy sôhwhj́, ánh măcabḿt trơzmvn̉ lêedgfn bình yêedgfn.

Chúc các bạn đọc truyện vui vẻ.