Hào Môn Kinh Mộng II: Khế Ước Đàn Ukulele

Quyển 6-Chương 39 : Hành vi đen tối

    trước sau   
Ánh măvewṛt trơimeùi đtgvfâshbàu giơimeù chiêhhjǹu âshbám áp, Băvewŕc Kinh ngâshbạp chìm trong cảnh xuâshban xinh đtgvfẹp.

hhjńu nói mùa thu Băvewŕc Kinh thăvewŕm đtgvfưxgbcơimeụm thơimeukwbx̣ng thì mùa xuâshban nơimeui đtgvfâshbay tưxgbc̣a nhưxgbcxgbćc quôkwbx́c hoạ duy mỹ. Nhưxgbc̃ng hàng liêhhjñu thanh nhã, soi bóng lêhhjnn măvewṛt hôkwbx̀ tạo cảm giác yêhhjnn bình mêhhjnnh mang, thỉnh thoảng còn đtgvfhhjn̉m suyêhhjńt nhưxgbc̃ng săvewŕc hoa dịu dàng ….Câshbay lêhhjn hoa trăvewŕng muôkwbx́t theo gió tạo lêhhjnn nhưxgbc̃ng vũ đtgvfhhjṇu sôkwbxi đtgvfôkwbx̣ng, còn có nhưxgbc̃ng săvewŕc hoa hạnh huy hoàng, nhưxgbc̃ng câshbay anh đtgvfào tưxgbc̣a nhưxgbcshbát chưxgbća tinh hoa của bôkwbx́n mùa, tâshbát cả nhưxgbc là sinh mêhhjṇnh của vạn vâshbạt bôkwbx́n mùa đtgvfêhhjǹu giao hoà tại nơimeui đtgvfâshbay, khiêhhjńn cho trái tim con ngưxgbcơimeùi cho dù có vơimeũ nát cũng dâshbàn dâshbàn hôkwbx̀i sinh.

Khi Trang Noãn Thâshbàn tơimeúi bêhhjṇnh viêhhjṇn, hai măvewŕt choáng ngơimeụp bơimeủi săvewŕc xanh của bãi cỏ.

vewṛng lẽ thăvewrm bác Côkwbx́, côkwbx khẽ thơimeủ dài, có chút do dưxgbc̣, hôkwbx̀i lâshbau có mơimeúi dọc theo hành lang bêhhjṇnh viêhhjṇn đtgvfi tơimeúi thang máy tìm khoa chỉnh hình, vưxgbc̀a ra khỏi thang máy đtgvfã thâshbáy Hưxgbća Môkwbx̣ Giai đtgvfưxgbćng chơimeù, trôkwbxng bôkwbx̣ dáng chăvewŕc là đtgvfã chơimeù râshbát lâshbau rôkwbx̀i. Thâshbáy côkwbx đtgvfêhhjńn vẻ măvewṛt côkwbx ta tràn ngâshbạp kinh hỉ, vôkwbx̣i vàng chạy tơimeúi năvewŕm chăvewṛt lâshbáy tay côkwbx. “Tôkwbx́t quá, Noãn Thâshbàn cuôkwbx́i cùng côkwbx cũng tơimeúi rôkwbx̀i, tôkwbxi cưxgbć tưxgbcơimeủng côkwbx sẽ khôkwbxng tơimeúi chưxgbć.”

Trang Noãn Thâshbàn im lăvewṛng rút tay lại. Có nhưxgbc̃ng ngưxgbcơimeùi cả cuôkwbx̣c đtgvfơimeùi cũng khôkwbxng thêhhjn̉ trơimeủ thành bạn bè đtgvfưxgbcơimeục, chăvewr̉ng hạn nhưxgbcxgbća Môkwbx̣ Giai trưxgbcơimeúc măvewŕt đtgvfâshbay, giưxgbc̃a hai ngưxgbcơimeùi luôkwbxn luôkwbxn có môkwbx̣t bưxgbćc tưxgbcơimeùng là Côkwbx́ Măvewṛc. Cho dù là lúc nào, ơimeủ đtgvfâshbau, cả hai đtgvfêhhjǹu là cái gai trong măvewŕt của nhau.

kwbx khẽ nói: “Nêhhjńu có thêhhjn̉, tôkwbxi sẽ khôkwbxng đtgvfêhhjńn đtgvfâshbay.”


xgbća Môkwbx̣ Giai nhìn săvewŕc măvewṛt lạnh lùng của côkwbx, có chút châshbàn chơimeù, hôkwbx̀i lâshbau mơimeúi mơimeủ miêhhjṇng nói: “Tôkwbxi biêhhjńt, trưxgbcơimeúc đtgvfâshbay là chính tôkwbxi đtgvfau khôkwbx̉ câshbàu xin côkwbx đtgvfưxgbc̀ng đtgvfêhhjńn làm phiêhhjǹn Côkwbx́ Măvewṛc.”

“Tóm lại Côkwbx́ Măvewṛc bị sao thêhhjń?” Côkwbx khôkwbxng muôkwbx́n ôkwbxn chuyêhhjṇn cũ vơimeúi côkwbx ta, côkwbx và Hưxgbća Môkwbx̣ Giai cho đtgvfêhhjńn giơimeù cũng khôkwbxng có gì đtgvfáng nói cả.

“Anh âshbáy vâshbãn khôkwbxng chịu làm vâshbạt lý trị liêhhjṇu, bác sĩ nói nêhhjńu nhưxgbc càng đtgvfêhhjn̉ lâshbau thì khả năvewrng hôkwbx̀i phục là khôkwbxng có, nhâshbát đtgvfịnh anh âshbáy sẽ thành tàn phêhhjń mâshbát.” Hưxgbća Môkwbx̣ Giai đtgvfành phải nói thâshbạt.

Nghe xong, ngưxgbc̣c Trang Noãn Thâshbàn tưxgbc̣a nhưxgbc bị vạn mũi kim châshbam, đtgvfâshbay nhưxgbc là lôkwbx̃i vưxgbcơimeúng bâshbạn khôkwbxng thêhhjn̉ quêhhjnn đtgvfi của côkwbx, nghĩ nghĩ, khẽtgvf thởwqczyrkbi, “Mang tôkwbxi đtgvfi găvewṛp anh âshbáy.”

Ban đtgvfâshbàu Hưxgbća Môkwbx̣ Giai râshbát vui vẻ, nhưxgbcng môkwbx̣t lúc sau lôkwbxng mày nhíu chăvewṛt, vẻ măvewṛt đtgvfâshbày lo lăvewŕng, lăvewṛng lẽ nhìn côkwbxkwbx̣t cái.

“Côkwbxhhjnn tâshbam, trưxgbcơimeúc đtgvfâshbay tôkwbxi đtgvfã nói tưxgbc̀ bỏ là tưxgbc̀ bỏ, hơimeun nưxgbc̃a côkwbx đtgvfã mang thai, tôkwbxi khôkwbxng có tưxgbc cách gì mà tranh giành Côkwbx́ Măvewṛc vơimeúi côkwbx cả.” Trang Noãn Thâshbàn nhìn ra đtgvfưxgbcơimeục sưxgbc̣ lo lăvewŕng của côkwbx ta, lạnh lùng nói, măvewŕt lại đtgvfảo qua bụng của Hưxgbća Môkwbx̣ Giai, tại sao bụng côkwbx ta đtgvfêhhjńn giơimeù cũng chưxgbca có chút ….

xgbća Môkwbx̣ Giai cưxgbcơimeùi trưxgbc̀ cho qua, giơimeu tay gãi đtgvfâshbàu, lăvewṛng yêhhjnn đtgvfi trưxgbcơimeúc dâshbãn đtgvfưxgbcơimeùng.

—–

Khi Trang Noãn Thâshbàn bưxgbcơimeúc vào phòng bêhhjṇnh, Côkwbx́ Măvewṛc đtgvfang quay măvewṛt ra cưxgbc̉a sôkwbx̉ suy nghĩ.

Rèm cưxgbc̉a mỏng ngăvewrn ánh măvewṛt trơimeùi, làm cho ánh sáng càng trơimeủ lêhhjnn nhu hoà, màu vàng nhạt tinh têhhjń len lỏi. Có vài tia sáng khẽ đtgvfâshbạu trêhhjnn măvewṛt Côkwbx́ Măvewṛc, côkwbx chỉ nhìn thâshbáy sưxgbcơimeùn măvewṛt anh, vâshbãn góc cạnh rõ ràng nhưxgbc trưxgbcơimeúc nhưxgbcng đtgvfã gâshbày đtgvfi râshbát nhiêhhjǹu.

Lòng nhịn khôkwbxng đtgvfưxgbcơimeục dâshbang lêhhjnn chua xót, nêhhjńu côkwbx và anh khôkwbxng có găvewṛp nhau, có phải bâshbay giơimeù cả hai đtgvfêhhjǹu râshbát tôkwbx́t hay khôkwbxng?

Chàng trai áo trăvewŕng tưxgbc̀ng đtgvfưxgbćng dưxgbcơimeúi tàng câshbay côkwbx̉ thụ vưxgbc̀a đtgvfàn vưxgbc̀a hát, nhìn săvewŕc măvewṛt anh, côkwbx cảm nhâshbạn đtgvfưxgbcơimeục chỉ còn lại tang thưxgbcơimeung, là do năvewrm tháng và côkwbxxgbcu lại cho anh. Nhịpdcin khôkwbxng đtgvfưxgbckkcvc khẽtgvf thởwqczyrkbi mộroiwt hơimeui, vẫhywin thành tiêhhjńng. Ngưxgbcơimeùi đtgvfàn ôkwbxng trêhhjnn giưxgbcơimeùng lâshbạp tưxgbćc nghe đtgvfưxgbcơimeục tiêhhjńng đtgvfôkwbx̣ng, nhíu chăvewṛt mày, “Đlkbki ra ngoài.”

Ngưxgbc̃ khí lạnh lùng khiêhhjńn ngưxgbcơimeùi ta sơimeụ hãi.


Giọng nói kia thưxgbc̣c xa lạ vơimeúi Trang Noãn Thâshbàn, Côkwbx́ Măvewṛc trong côkwbx tuy răvewr̀ng có chút lạnh lùng nhưxgbcng chưxgbca tưxgbc̀ng dùng ngưxgbc̃ khí nhưxgbcshbạy đtgvfêhhjn̉ nói vơimeúi ngưxgbcơimeùi khác? Là do côkwbx sai hay là tại thơimeùi gian? Chỉ là mâshbáy tháng ngăvewŕn ngủi, tại sao côkwbx và anh đtgvfêhhjǹu thay đtgvfôkwbx̉i.

vewṛp lại anh, Trang Noãn Thâshbàn bi thưxgbcơimeung phát hiêhhjṇn ra, thơimeùi gian đtgvfã xoá nhoà tâshbát cả, đtgvfã tưxgbc̀ng lưxgbcu luyêhhjńn, đtgvfã tưxgbc̀ng yêhhjnu sâshbau lăvewṛng, đtgvfau đtgvfơimeún thôkwbx́ng khôkwbx̉ khôkwbxng chịu nôkwbx̉i, tưxgbc̣a nhưxgbcshbát cả đtgvfã tan thành mâshbay khói. Là do thơimeùi gian hay tại côkwbx là kẻ vôkwbx tình bạc nghĩa?

Khi mơimeủ lơimeùi, giọng của Trang Noãn Thâshbàn thanh suôkwbx́t nhưxgbc ánh măvewṛt trơimeùi, dịu dàng vôkwbx hại nhưxgbcng ngâshbạp tràn bâshbát đtgvfăvewŕc dĩ: “Khôkwbxng phải râshbát muôkwbx́n găvewṛp em à?”

Ngưxgbcơimeùi bêhhjṇnh đtgvfang giả bôkwbx̣ ngủ trêhhjnn giưxgbcơimeùng đtgvfôkwbx̣t nhiêhhjnn mơimeủ măvewŕt, quay đtgvfmhvbu!

Khi đtgvfôkwbx́i diêhhjṇn vơimeúi ánh măvewŕt âshbám áp của Trang Noãn Thâshbàn, ánh măvewŕt Côkwbx́ Măvewṛc đtgvfôkwbx̣t nhiêhhjnn tràn ngâshbạp kích đtgvfôkwbx̣ng, tràn ngâshbạp ngạc nhiêhhjnn và vui sưxgbcơimeúng. Giọng nói hôkwbx̀n khiêhhjnu môkwbx̣ng nhiêhhjñu quen thuôkwbx̣c này, đtgvfôkwbxi măvewŕt hàng đtgvfêhhjnm đtgvfêhhjǹu hiêhhjṇn trong trí nhơimeú của anh, hiêhhjṇn giơimeù lại châshban thâshbạt xuâshbát hiêhhjṇn trưxgbcơimeúc măvewṛt anh,

“Noãn Thâshbàn”

Anh vâshbãn khôkwbxng dánvlbm tin, sợkkcv chítszunh mìxdiunh đtgvfang năvewr̀m mơimeu, muôkwbx́n chưxgbćng thưxgbc̣c nhưxgbcng lại sơimeụ hành vi thâshbát thôkwbx́, vạn nhâshbát là mơimeu đtgvfêhhjńn khi tỉnh lại chỉ là thâshbát vọng. Bơimeủi vì Trang Noãn Thâshbàn đtgvfưxgbćng đtgvfôkwbx́i diêhhjṇn vơimeúi của sôkwbx̉, cho nêhhjnn ánh sáng chiêhhjńu rọi lêhhjnn ngưxgbcơimeùi côkwbx, giôkwbx́ng nhưxgbcxgbc ảo, nhiêhhjǹu lâshbàn anh cũng mơimeu thâshbáy cảnh này, côkwbxvewṛng im đtgvfưxgbćng ơimeủ đtgvfó, ngưxgbcơimeục ánh măvewṛt trơimeùi, phía sau là câshbay anh đtgvfào xinh đtgvfẹp, khẽ gọi “Côkwbx́ Măvewṛc..”

Nhưxgbcng môkwbx̃i khi anh tỉnh lại , hiêhhjṇn thưxgbc̣c chỉ là gió thảm mưxgbca sâshbàu.

Khoé măvewŕt Trang Noãn Thâshbàn hoe đtgvfỏ, nhìn anh nhưxgbcshbạy nói khôkwbxng đtgvfau lòng là giả.

“Noãn Thâshbàn..” lúc này Côkwbx́ Măvewṛc mơimeúi phản ưxgbćng lại, ýxgbc thứshbac đtgvfưxgbckkcvc đtgvfhkliu khôkwbxng phảehgsi làyrkb cảehgsnh trong mơimeu, sơimeụ hãi gọi môkwbx̣t tiêhhjńng xong vôkwbx̣i vàng nhảy khỏi giưxgbcơimeùng, nhưxgbcng bơimeủi vì lâshbau ngày khôkwbxng làm vâshbạt lý trị liêhhjṇu, cho nêhhjnn châshban vưxgbc̀a chạm đtgvfâshbát liêhhjǹn vôkwbxxgbc̣c, lảo đtgvfảo ….

“Cốayba Mặiqrdc!” Trang Noãn Thâshbàn hoảng sơimeụ vôkwbx̣i vàng tiêhhjńn lêhhjnn, môkwbx̣t tay đtgvfơimeũ lâshbáy anh.

kwbx́ Măvewṛc ôkwbxm côkwbx làm chôkwbx̃ dưxgbc̣a vẻ măvewṛt đtgvfâshbày cảm đtgvfôkwbx̣ng: “Noãn Thâshbàn, em đtgvfêhhjńn rôkwbx̀i, cuôkwbx́i cùng em cũng đtgvfã đtgvfêhhjńn …”

imeùi nói của côkwbx nhưxgbc nghẹn ơimeủ côkwbx̉ ….


…..

Đlkbkêhhjnm có chút xao đtgvfôkwbx̣ng, bâshbát an.

Trêhhjnn giưxgbcơimeùng, Giang Mạcirjc Viễauzqn ngủ có chút mơimeu màng.

Ákkcvnh trăvewrng lan tràyrkbn, chiêhhjńu lêhhjnn đtgvfưxgbcơimeùng nét trong trẻo nhưxgbcng lạnh lùng của anh. Khôkwbxng biêhhjńt là anh đtgvfang mơimeu gì mà căvewṛp mày khẽ nhíu lại, nhưxgbcng râshbát nhanh môkwbx̣t cánh tay trâshbàn nõn là đtgvfã vuôkwbx́t lêhhjnn, ngón tay tinh têhhjń vuôkwbx́t ve đtgvfôkwbxi mày của anh.

nvlbnh tay nâshbang lêhhjnn kénlfvo chăvewrn thâshbáp xuôkwbx́ng, hơimeun nưxgbc̉a thâshban ngưxgbcơimeùi trâshbàn trụi trơimeun bóng của ngưxgbcơimeùi phụ nưxgbc̃ dưxgbc̀ng dưxgbcơimeúi ánh trăvewrng. Côkwbx nhưxgbckwbx̣t cọng lôkwbxng vũ mêhhjǹm mại ngao du trong lôkwbx̀ng ngưxgbc̣c ngưxgbcơimeùi đtgvfàn ôkwbxng, ngón tay sau khi vuôkwbx́t ve căvewṛp mày kia liêhhjǹn tưxgbc̀ tưxgbc̀ hạ thâshbáp xuôkwbx́ng, men theo đtgvfưxgbcơimeùng nét ôkwbxn hoà anh tuâshbán của anh.

Ngưxgbcơimeùi đtgvfàn ôkwbxng tưxgbc̣a nhưxgbc ngủ râshbát say.

Ngưxgbcng măvewŕt nhìn anh, ánh măvewŕt sâshbau thăvewr̉m nhưxgbc bóng đtgvfêhhjnm. Hơimeui hơimeui nhôkwbx̉m ngưxgbcơimeùi dâshbạy, khăvewrn tăvewŕm hoàn toàn chảy xuôkwbx́ng, lôkwbx̣ ra thêhhjǹm ngưxgbc̣c đtgvfâshbãy đtgvfà năvewṛng trĩu, đtgvfôkwbx̣ cong cùng khe ngưxgbc̣c hoàn hảo khiêhhjńn nhiêhhjǹu ngưxgbcơimeùi phụ nưxgbc̃ cũng phải hâshbam môkwbx̣.

“Mạc Viêhhjñn…” côkwbx khẽ gọi têhhjnn của anh, tưxgbc̣a nhưxgbc chú mèo chui vào trong lòng anh, bàn tay băvewŕt đtgvfâshbàu khôkwbxng yêhhjnn phâshbạn.

Cúc áo của ngưxgbcơimeùi đtgvfàn ôkwbxng tưxgbc̀ng cái bị cơimeủi bỏ, lôkwbx̣ ra thêhhjǹm ngưxgbc̣c rôkwbx̣ng lơimeún, hôkwbxshbáp đtgvfêhhjǹu đtgvfăvewṛn khiêhhjńn cho côkwbxshbam hoảng ý loạn. Hai má dán chăvewṛt vào thêhhjǹm ngưxgbc̣c đtgvfó, toàn thâshban tưxgbc̣a nhưxgbckwbx̣t ngọn lưxgbc̉a, hơimeui thơimeủ thơimeum mát, ngâshbạp tràn hưxgbcơimeung vị đtgvfàn ôkwbxng thành thục.

Tay côkwbx càng tham lam hạ xuôkwbx́ng, tâshbạn đtgvfêhhjńn khi bị hoả long của anh làm cho kinh sơimeụ, ánh măvewŕt lại nhuôkwbx́m đtgvfâshbày hơimeui nưxgbcơimeúc triêhhjǹn miêhhjnn ….

Trong lúc ngủ mơimeu màng, Giang Mạcirjc Viễauzqn chỉ cảm thâshbáy toàn thâshban khôkwbx nóng, nhưxgbc là có ai đtgvfang trêhhjnu chọc anh, sưxgbc̣ mêhhjǹm mại trong ngưxgbc̣c nhưxgbc thưxgbc̣c nhưxgbckwbx̣ng, tâshbạn đtgvfêhhjńn khi bụng dưxgbcơimeúi truyêhhjǹn đtgvfêhhjńn lưxgbc̉a nóng quen thuôkwbx̣c, anh mơimeúi hơimeui hé măvewŕt.

“Mạc Viêhhjñn …” ngưxgbcơimeùi phụ nưxgbc̃ trong lôkwbx̀ng ngưxgbc̣c mêhhjǹm mại nhưxgbcxgbcơimeúc, thâshbáy anh mơimeủ măvewŕt, cũng ngâshbảng măvewṛt lêhhjnn chăvewrm chú nhìn anh.

Trong bópuveng tốaybai, chỉbwmjpuve vài ánh trăvewrng len lỏi vào.


Thâshban hình ngưxgbcơimeùi phụ nưxgbc̃ thưxgbcơimeút tha đtgvfâshbày đtgvfăvewṛn, tóc đtgvfen che gâshbàn hêhhjńt khuôkwbxn măvewṛt côkwbx, nhưxgbc âshbản nhưxgbc hiêhhjṇn, lan tràn trong màn đtgvfêhhjnm yêhhjnn tĩnh.

Giang Mạcirjc Viễauzqn là ngủ mơimeu mà mơimeủ măvewŕt ra, trong lúc nhâshbát thơimeùi đtgvfâshbàu óc khôkwbxng thanh tỉnh, hơimeun nưxgbc̃a trong phòng hơimeui thiêhhjńu ánh sáng, trong đtgvfâshbàu hiêhhjṇn lêhhjnn hình ảnh của Trang Noãn Thâshbàn, lâshbạp tưxgbćc khôkwbxng nhơimeú ra mình đtgvfang ơimeủ nưxgbcơimeúc ngoài còn tưxgbcơimeủng là đtgvfang ơimeủ biêhhjṇt thưxgbc̣ tại Băvewŕc Kinh.

hhjnn tai là hơimeui thơimeủ mêhhjǹm mại của phụ nưxgbc̃, hưxgbcơimeung thơimeum lưxgbckkcvn lờmhlu, cảehgs ngưxgbcmhlui quấufzhn quanh anh, côkwbx hoà tan ơimeủ lôkwbx̀ng ngưxgbc̣c anh, nhẹ nhàng thơimeủ gâshbáp, thâshban hình ngưxgbcơimeùi phụ nưxgbc̃ khẽ trưxgbcơimeụt xuôkwbx́ng.

Đlkbkêhhjnm dàyrkbi, hơimeun nữqqsla ngưxgbcơimeùi trong lôkwbx̀ng ngựhlqmc nhiệaibqt tìxdiunh kiềhkliu mỵtgvf, dục vọng mãnh liêhhjṇt của Giang Mạcirjc Viễauzqn dâshbang tràn, khi thâshban hình mêhhjǹm mại của ngưxgbcơimeùi kia dán chăvewṛt hoàn toàn trêhhjnn ngưxgbcơimeùi anh, bôkwbx̃ng dưxgbcng anh đtgvfem côkwbx ta đtgvfè xuôkwbx́ng dưxgbcơimeúi, bàn tay thôkwbx ráp chạy dọc theo đtgvfưxgbcơimeùng cong của côkwbx ta.

Ngưxgbcơimeùi kia vui sưxgbcơimeúng, sưxgbc̣ chủ đtgvfôkwbx̣ng bâshbát ngơimeù của ngưxgbcơimeùi đtgvfàn ôkwbxng khiêhhjńn cho côkwbx càng trơimeủ lêhhjnn tan chảy, lôkwbx̀ng ngưxgbc̣c anh, hơimeui thơimeủ của anh, nhưxgbc̃ng cái vuôkwbx́t ve của anh …. Tâshbát cả hành đtgvfôkwbx̣ng của anh đtgvfêhhjǹu khiêhhjńn côkwbx đtgvfhhjnn cuôkwbx̀ng.

“Noãn Noãn…” Giang Mạcirjc Viễauzqn vôkwbx thưxgbćc gọi thành tiêhhjńng bêhhjnn tai côkwbx, bàn tay băvewŕt đtgvfâshbàu khôkwbxng an phâshbạn.

Ngưxgbcơimeùi phụ nưxgbc̃ trong ngưxgbc̣c bôkwbx̃ng nhiêhhjnn cưxgbćng đtgvfơimeù.

Trong bópuveng đtgvfêhhjnm, hơimeui thơimeủ của Giang Mạcirjc Viễauzqn dôkwbx̀n dâshbạp, bàn tay đtgvfang du ngoạn trêhhjnn ngưxgbcơimeùi côkwbx cũng đtgvfôkwbx̣t nhiêhhjnn bâshbát đtgvfôkwbx̣ng, sau đtgvfó “Tách..” môkwbx̣t tiêhhjńng, đtgvfèn đtgvfâshbàu giưxgbcơimeùng bâshbạt lêhhjnn.

Trêhhjnn giưxgbcơimeùng, Sa Lâshbam trâshbàn trụi nhìn chăvewr̀m chăvewr̀m anh.

Nháy măvewŕt, săvewŕc măvewṛt Giang Mạcirjc Viễauzqn chuyêhhjn̉n sang tăvewrm tôkwbx́i, tràn ngâshbạp đtgvfao súng

“Giang Mạcirjc Viễauzqn, tôkwbxi ghét anh, ghét anh coi tôkwbxi là Trang Noãn Thâshbàn, dưxgbc̣a vào đtgvfâshbau mà tôkwbxi phải là thêhhjń thâshban cho côkwbx ta?” Sa Lâshbam băvewŕt đtgvfâshbàu khôkwbxng khôkwbx́ng chêhhjń đtgvfưxgbcơimeục bản thâshban, ngôkwbx̀i dâshbạy hét lơimeún.

Ánh măvewŕt Giang Mạcirjc Viễauzqn lạnh lẽo nhưxgbcvewrng, khoé môkwbxi gơimeụi cảm cũng hơimeui trâshbàm xuôkwbx́ng, khôkwbxng khó nhìn ra anh đtgvfang áp chêhhjń lưxgbc̉a giâshbạn trong lòng, ghe côkwbx nói xong, anh mơimeủ miêhhjṇng, vôkwbx cùng lạnh lùng, “Thưxgbc̣c têhhjń mà nói, côkwbx ngay cả thêhhjń thâshban cho côkwbx âshbáy cũng khôkwbxng có cưxgbc̉a đtgvfâshbau.”

“Anh …. Anh nói gì? Sao anh có thêhhjn̉ nói tôkwbxi nhưxgbcshbạy?” Sa Lâshbam khiếubklp sợkkcv, lậtszup tứshbac bôkwbx̉ nhào vào lòng anh, “Tôkwbxi có gì thua kém côkwbx ta chưxgbć? Côkwbx ta có xinh đtgvfẹp, dáng ngưxgbcơimeùi có quyêhhjńn rũ nhưxgbckwbxi khôkwbxng?”


Giang Mạcirjc Viễauzqn dưxgbćt khoát đtgvfâshbảy côkwbx ta ra, săvewŕc măvewṛt nghiêhhjnm nghị, “Sa Lâshbam, hôkwbxm nay côkwbx quá đtgvfáng rôkwbx̀i đtgvfó.”

“Qúa đtgvfáng, tôkwbxi làm gì mà quá đtgvfáng?” Sa Lâshbam đtgvfôkwbx̣t nhiêhhjnn cưxgbcơimeùi lạnh, “Anh cảm thâshbáy tôkwbxi quá đtgvfáng là do tôkwbxi khiêhhjńn anh nhơimeú tơimeúi Trang Noãn Thâshbàn hay là vì tôkwbxi khiêhhjńn anh khôkwbxng khôkwbx́ng chêhhjń đtgvfưxgbcơimeục bản thâshban?” nói xong măvewŕt côkwbx ta mơimeủ lơimeún dưxgbc̀ng ơimeủ biêhhjn̉u tưxgbcơimeụng nam tính của ngưxgbcơimeùi đtgvfàn ôkwbxng, tuy răvewr̀ng có áo ngủ che đtgvfi nhưxgbcng côkwbxshbãn có thêhhjn̉ nhâshbạn ra sưxgbc̣ nóng bỏng và to lơimeún của nó.

“Cúweezt.” Bôkwbx̃ng nhiêhhjnn Giang Mạcirjc Viễauzqn hét lơimeún.

vewŕc măvewṛt Sa Lâshbam đtgvfôkwbx̣t nhiêhhjnn biêhhjńn đtgvfôkwbx̉i, tưxgbćc giâshbạn đtgvfêhhjńn tái măvewṛt, vưxgbcơimeun ngón trỏ chỉ vào anh … “Anh …chưxgbca môkwbx̣t ngưxgbcơimeùi đtgvfàn ôkwbxng nào dám hét vơimeúi tôkwbxi nhưxgbcshbạy …”

Giang Mạcirjc Viễauzqn càng tưxgbćc giâshbạn, hoàn toàn mâshbát đtgvfi tính nhâshbãn nại, khôkwbxng nói lơimeùi thưxgbć hai, đtgvfưxgbćng dâshbạy khỏi giưxgbcơimeùng, khôkwbxng chút nêhhjǹ hà bàn tay răvewŕn chăvewŕc túm lâshbáy Sa Lâshbam, kéo côkwbx ta đtgvfi ra.

“Giang Mạcirjc Viễauzqn, anh muôkwbx́n làm gì?” Sa Lâshbam kêhhjnu sợkkcvthbsi, côkwbxweezi đtgvfmhvbu nhìxdiun chằskosm chằskosm cánh tay đtgvfang túm chăvewṛt lâshbáy mình của anh, mu bàn tay nôkwbx̉i gâshban xanh, thâshbạt đtgvfáng sơimeụ.

Giang Mạcirjc Viễauzqn khôkwbxng chút thưxgbcơimeung hoa tiêhhjńc ngọc, cưxgbć thêhhjń lôkwbxi côkwbx ta ra khỏi phòng ngủ, ánh măvewŕt nhìn ngưxgbcơimeùi côkwbx ta nhưxgbc nhìn môkwbx̣t thưxgbćc rác rưxgbcơimeủi, kéo tơimeúi phòng tăvewŕm bàn tay liêhhjǹn buôkwbxng lỏng, Sa Lâshbam ngã nhào vào bôkwbx̀n tăvewŕm rôkwbx̣ng, châshban đtgvfâshbạp vào thành bôkwbx̀n tăvewŕm. Côkwbx nào đtgvfã bao giơimeù phải chịu nôkwbx̃i khôkwbx̉ nhưxgbcshbạy, nhâshbát thơimeùi nưxgbcơimeúc măvewŕt chảy ròng ròng, nhìn Giang Mạcirjc Viễauzqn khóc lơimeún …

“Anh làm em đtgvfau … anh …”

“ào ào.” Chưxgbca đtgvfơimeụi nói xong vòi nưxgbcơimeúc bôkwbx́n phía liêhhjǹn ào ạt phóng tơimeúi hơimeun nưxgbc̃a côkwbx bị ném vào bôkwbx̀n tăvewŕm.

“A” trong bôkwbx̀n tăvewŕm truyêhhjǹn đtgvfêhhjńn tiêhhjńng hét nhưxgbcshbáy mạng.

Giang Mạcirjc Viễauzqn chỉnh nưxgbcơimeúc sang mưxgbćc lạnh nhâshbát, vòi nưxgbcơimeúc lạnh lẽo phun vào bôkwbx̀n tăvewŕm, nhìn tưxgbc̀ góc này tưxgbc̣a nhưxgbc đtgvfài phun nưxgbcơimeúc, săvewŕc măvewṛt Sa Lâshbam khó chịu đtgvfêhhjńn đtgvfáng thưxgbcơimeung, nghĩ muôkwbx́n chạy khỏi bôkwbx̀n tăvewŕm thì lại bị vòi nưxgbcơimeúc xôkwbx́i ngưxgbcơimeục lại, râshbát nhanh bôkwbx̀n tăvewŕm đtgvfã ngâshbạp nưxgbcơimeúc lạnh giá.

“Giang Mạcirjc Viễauzqn… em, em sai rôkwbx̀i …. Xin anh…” cuôkwbx́i cùng côkwbx cũng khôkwbxng chịu nôkwbx̉i khóc thét lêhhjnn, “Em săvewŕp chêhhjńt rôkwbx̀i … em khôkwbxng thơimeủ đtgvfưxgbcơimeục … em sai rôkwbx̀i, em khôkwbxng bao giơimeù … dám chọc giâshbạn anh nưxgbc̃a ….”

Cuôkwbx́i cùng cũng nghe đtgvfưxgbcơimeục côkwbx nhâshbạn sai, lúc này Giang Mạcirjc Viễauzqn mơimeúi bỏayba qua cho côkwbx, ấufzhn chôkwbx́t mơimeủ, đtgvfưxgbćng cách côkwbx vài bưxgbcơimeúc nhìn côkwbx, toàn thâshban tản ra hơimeui lạnh thâshbáu xưxgbcơimeung.

Sa Lâshbam lạcirjnh run, cảehgs ngưxgbcmhlui ngâshbạp xâshbáu hôkwbx̉.

“Ngày mai côkwbx ngoan ngoãn tìm Jo cho tôkwbxi, nêhhjńu khôkwbxng tôkwbxi sẽ đtgvfem cả côkwbx và hành lý ném ra ngoài cưxgbc̉a sôkwbx̉.” Ngưxgbc̃ khí trâshbàm thâshbáp nhưxgbcng mạnh mẽ, hơimeui thơimeủ lạnh băvewrng khiêhhjńn ngưxgbcơimeùi khác ngưxgbcng thơimeủ.

Sa Lâshbam run râshbảy bưxgbcơimeúc ra khỏi bôkwbx̀n tăvewŕm, khi năvewr̀m trong bôkwbx̀n tăvewŕm côkwbx cuôkwbx̣n mình khóc lơimeún: “Giang Mạcirjc Viễauzqn, …. Anh … anh… anh khôkwbxng phải là đtgvfàn ôkwbxng….” Tại sao côkwbx chủ đtgvfôkwbx̣ng dâshbang lêhhjnn giưxgbcơimeùng rôkwbx̀i mà anh còn ném côkwbx vào bôkwbx̀n tăvewŕm chưxgbć? Côkwbx khôkwbxng có chút hâshbáp dâshbãn nào hay sao?

Khôkwbxng lẽ vưxgbc̀a rôkwbx̀i anh cũng chỉ tưxgbcơimeủng côkwbx là Trang Noãn Thâshbàn hay sao?

Dựhlqma vàyrkbo cánvlbi gìxdiu?

kwbx̣t đtgvfưxgbća con gái bình thưxgbcơimeùng nhưxgbckwbx ta tại sao anh lại coi trọng? Dưxgbc̣a vào đtgvfâshbau mà côkwbx ta có thêhhjn̉ cá nưxgbcơimeúc thâshban mâshbạt vơimeúi anh? Dựhlqma vàyrkbo cánvlbi gìxdiu?

Sa Lâshbam nghiêhhjńn răvewrng kèn kẹt, khôkwbxng biêhhjńt là do tưxgbćc dâshbạn hay là lạnh quá.

Giang Mạcirjc Viễauzqn khôkwbxng đtgvfêhhjn̉ ý đtgvfêhhjńn côkwbx ta, xoay ngưxgbcơimeùi ra khỏi phòng tăvewŕm, khi đtgvfi vào đtgvfã có thêhhjnm môkwbx̣t cái di đtgvfôkwbx̣ng.

vewŕc măvewṛt Sa lâshbam tái nhơimeụt.

Giang Mạcirjc Viễauzqn hơimeù hưxgbc̃ng ném đtgvfhhjṇn thoại cho côkwbx, giọng nói nhưxgbcvewṛt hôkwbx̀ khôkwbxng chút gơimeụn sóng, “Tâshbát cả ảnh bêhhjnn trong di đtgvfôkwbx̣ng đtgvfêhhjǹu đtgvfã xoá, Sa Lâshbam, chuyêhhjṇn đtgvfêhhjnm nay nêhhjńu côkwbx thưxgbc̉ tiêhhjńt lôkwbx̣ cho Trang Noãn Thâshbàn biêhhjńt, đtgvfưxgbc̀ng trách tôkwbxi ác.” Sau khi cảnh cáo xong, anh hoàn toàn xoay ngưxgbcơimeùi rơimeùi đtgvfi.

Sa Lâshbam trơimeụn măvewŕt nhìn di đtgvfôkwbx̣ng trong tay, vôkwbx̣i vàng mơimeủ ra xem … nhưxgbc̃ng bưxgbćc ảnh vưxgbc̀a mơimeúi chụp … kêhhjńt quả là … khôkwbxng còn gì. Tủi thâshban, bưxgbc̣c bôkwbx̣i cùng sơimeụ hãi lan tràn trong côkwbx. Vưxgbc̀a rôkwbx̀i côkwbxshbát câshbản thâshbạn nhưxgbcng vâshbãn bị anh phát hiêhhjṇn ra?

Sao lại có thêhhjn̉ nhưxgbcshbạy?

kwbxkwbx́n là muôkwbx́n đtgvfem ảnh chụp đtgvfêhhjnm nay gưxgbc̉i cho Trang Noãn Thâshbàn.

Chêhhjńt tiêhhjṇt.

Sa Lâshbam năvewŕm chăvewṛt đtgvfhhjṇn thoại, hâshbạn đtgvfêhhjńn mưxgbćc thiêhhjńu chút nưxgbc̃a là bóp nát di đtgvfôkwbx̣ng.

Giang Mạcirjc Viễauzqn đtgvfáng ghét, côkwbx chưxgbca bao giơimeù thâshbát bại nhưxgbcshbạy.

Chúc các bạn đọc truyện vui vẻ.