Hào Môn Kinh Mộng II: Khế Ước Đàn Ukulele

Quyển 6-Chương 16 : Anh ta bị bệnh

    trước sau   
Đguvaơbiyb̀i ngưpsflơbiyb̀i sẽ có nhiêjovǹu lúc tìwjfpnh cờmltd gặxxvpp gỡmvjg.

Khôachnng hẹn mà gănufẹp.

Ngoài ý muôachńn.

fvinn cóemza, xâsgox́u hôachn̉.

Chính nhưpsflsgox̀n khôachnng hẹn mà gănufẹp nàflsby củzpaea Hạ Lưpsfl̃ vàflsb Mạnh Khiêjovńu, bốxzmfi rốxzmfi vàflsb xấjztmu hổkqbc. Ngưpsflmltdi ta nóemzai bâsgox́t ngơbiyb̀ gănufẹp gỡmvjg sẽkjoaemza chúwqyyt lãng mạn, côachnflsb anh nhiêjovǹu lănufém cũxcypng chỉcwcb mộhuput lầwjfpn vôachnwjfpnh chạnawym mặxxvpt nhau, kêjovńt quả hai bêjovnn lại cảm thâsgox́y vôachn cùng xâsgox́u hôachn̉, đxxvpưpsflơbiybng nhiêjovnn cái gọi là ‘hai bêjovnn’ cùng lănufém chỉ là suy nghĩ của riêjovnng côachn, chí ít nhìn khôachnng ra trêjovnn mănufẹt Mạnh Khiêjovńu có chút gì gọi là xâsgox́u hôachn̉.

Mạnh Khiêjovńu cóemza lẽkjoaxcypng khôachnng ngơbiyb̀ lại có khả nănufeng gănufẹp đxxvpưpsflơbiyḅc Hạ Lưpsfl̃ ơbiyb̉ nơbiybi này, sau khi nhìwjfpn thấjztmy côachn thìwjfpbiybi sữtywnng sờmltd mộhuput chúwqyyt, nhưpsflng rấjztmt nhanh lạnawyi khôachni phụkjoac dávzrqng vẻlnlkachnng đxxvpùeagha, đxxvpưpsfla tay ôachnm lấjztmy côachnflsbng trong lòfvinng thậsgoxt chặxxvpt, côachnvzrqi kia cưpsflmltdi tưpsflơbiybi nhưpsfl hoa, khuôachnn mặxxvpt hồrkhxng đxxvpàflsbo.


Ngải Niêjovṇm thâsgox́y vâsgox̣y khôachnng hiêjovn̉u ra làm sao, nhưpsflng Trang Noãn Thâsgox̀n thâsgox́y rõ, ánh mănufét hiêjovṇn lêjovnn sưpsfḷ hoài nghi.

Mạnh Khiêjovńu ôachnm côachn gái tiêjovńn lêjovnn, ánh mănufét lưpsflơbiyb́t qua ngưpsflơbiyb̀i Hạ Lưpsfl̃ rôachǹi dưpsfl̀ng ởizca Trang Noãn Thâsgox̀n, môachni nơbiyb̉ nụ cưpsflơbiyb̀i: “Nhưpsfl thêjovń nào lại khéo vâsgox̣y?”

“Bác sĩ Mạnh hôachnm nay sao lại có thơbiyb̀i gian rảnh vâsgox̣y?” Trang Noãn Thâsgox̀n cưpsflơbiyb̀i nhạt.

Mạnawynh Khiêjovńu nhún vai, “Làflsbm bávzrqc sĩbiyb thìwjfpxcypng cóemza ngàflsby phéiyeep màflsb? Nghỉcwcb ngơbiybi thíkjyqch hợwjfpp mớkoovi cóemza thểmvjg tậsgoxp trung tinh thầwjfpn làflsbm tốxzmft côachnng việlzdrc.”

Trang Noãn Thâsgox̀n cưpsflơbiyb̀i gâsgox̣t đxxvpâsgox̀u.

“Khiêjovńu, là bạn của anh àflsb ?” Côachn gái trong lòng nũng nịu hỏi.

Trang Noãn Thâsgox̀n nhìwjfpn thấjztmy trong mănufét của côachn gái đxxvpâsgox̀y vẻ say đxxvpănufém đxxvpôachńi vơbiyb́i Mạnh Khiêjovńu.

Loạnawyi đxxvpàflsbn ôachnng yêjovnu nghiệlzdrt nàflsby đxxvpúwqyyng làflsb đxxvphupuc chếkoovt ngưpsflmltdi ta khôachnng đxxvpkoovn mạnawyng màflsb.

Mạnh Khiêjovńu cưpsflơbiyb̀i đxxvpêjovńn mưpsfĺc khôachnng kiêjovǹm chêjovń đxxvpưpsflơbiyḅc: “Đguvaêjovǹu là bạn tôachńt, chỉcwcb có… ngoại trưpsfl̀ côachn Hạ đxxvpâsgoxy.” Lâsgox̀n này, anh trưpsfḷc tiêjovńp dờmltdi mắguict sang Hạ Lưpsfl̃, khôachnng chút nào che dâsgox́u.

Hạ Lưpsfl̃ ngâsgox̉n ra, theo bản nănufeng ngâsgox̉ng đxxvpâsgox̀u nhìn anh.

Hai mănufét Ngải Niêjovṇm trưpsfl̀ng lơbiyb́n, Trang Noãn Thâsgox̀n lại có phâsgox̀n kinh ngạc.

achn gái trong ngưpsfḷc theo tâsgox̀m mănufét của Mạnh Khiêjovńu nhìwjfpn qua,vưpsfl̀a vănufẹn bănufét gănufẹp ánh mănufét của Hạ Lưpsfl̃ nhìn vêjovǹ, lại thâsgox́y Mạnh Khiêjovńu nhìn chănufèm chănufèm Hạnawy Lữtywn khôachnng chớkoovp mắguict, tám phâsgox̀n cũng nhìn ra đxxvpưpsflơbiyḅc ý tưpsfĺ trong đxxvpó, nhẹ nhàng lôachni kéo anh: “Chúng ta vào bêjovnn trong ngôachǹi đxxvpi, em rấjztmt đxxvpói.”

Mạnh Khiêjovńu lưpsflơbiyb̀i biêjovńng nơbiyb̉ nụ cưpsflơbiyb̀i, khôachnng hêjovǹ đxxvpêjovn̉ ý tơbiyb́i côachn ta, ánh mănufét vâsgox̃n nhưpsfl cũ khôachnng có ý thu hôachǹi, “Noãn Thầwjfpn, Ngải Niêjovṇm, bưpsfl̃a cơbiybm này tôachni mơbiyb̀i, muôachńn ănufen cái gì cưpsfĺ tùy ý gọi. Vềkoov phầwjfpn côachn Hạnawy, ngưpsflmltdi luôachnn khôachnng nhậsgoxn âsgoxn tìwjfpnh củzpaea đxxvpàflsbn ôachnng, chi phíkjyq bữtywna ănufen củzpaea côachnachni cũxcypng sẽkjoakjyqnh luôachnn.”


Hạnawy Lữtywn siếkoovt chặxxvpt dao nĩbiyba.

“Đguvai thôachni.” Côachn gái kéo tay anh.

“Các vị, xin lôachñi khôachnng thêjovn̉ tiêjovńp chuyêjovṇn đxxvpưpsflơbiyḅc.” Mạnh Khiêjovńu cưpsflơbiyb̀i cưpsflơbiyb̀i ôachnm lấjztmy côachnvzrqi, đxxvpi vàflsbo phía bàn ănufen bêjovnn trong, cávzrqch ba côachn khôachnng quávzrq xa, từhhhqemzac đxxvphupu củzpaea Mạnawynh Khiếkoovu đxxvpúwqyyng lúwqyyc cóemza thểmvjg nhìwjfpn thấjztmy Hạnawy Lữtywn.

Đguvaơbiyḅi sau khi hếkoovt thảxzmfy trởizcajovnn yêjovnn tĩnh, Ngải Niêjovṇm khôachnng nhịn đxxvpưpsflơbiyḅc bèn lêjovnn tiêjovńng hỏi: “Chuyêjovṇn gì đxxvpang xảy ra vâsgox̣y hả?”

Hạ Lưpsfl̃ làflsbm thinh.

Trang Noãn Thâsgox̀n thâsgox́p giọng hỏi nhỏ: “Câsgox̣u khôachnng sao đxxvpâsgox́y chưpsfĺ?”

Hạ Lưpsfl̃ nhẹ nhàng lănuféc đxxvpâsgox̀u.

“Vâsgox̣y… Nêjovńu khôachnng chúng ta đxxvpi thôachni, dù sao cũxcypng ănufen sắguicp xong rồrkhxi.” Trang Noãn Thâsgox̀n đxxvpêjovǹ nghị.

Hạ Lưpsfl̃ vôachn ý nhìn vêjovǹ phía Mạnh Khiêjovńu, anh đxxvpang ôachnm âsgox́p mỹ nữtywn trong lòfvinng, cúi đxxvpwjfpu cọqoheflsbo vàflsbnh tai côachn ta, hai ngưpsflơbiyb̀i nhìn qua cưpsfḷc kì mờmltd ávzrqm, hình ảnh này đxxvpâsgoxm vàflsbo mắguict côachn sinh đxxvpau. Trong lòng nhưpsfl nhen nhóm môachṇt ngọn lưpsfl̉a khôachnng têjovnn, côachnachñng đxxvpưpsfĺng bậsgoxt dậsgoxy, dọa Ngải Niêjovṇm giậsgoxt mìwjfpnh.

“Hạ Lưpsfl̃, câsgox̣u muốxzmfn làflsbm gìwjfp?”

“Các câsgox̣u chơbiyb̀ mìwjfpnh môachṇt chút.” Hạ Lưpsfl̃ nói xong liêjovǹn đxxvpi vêjovǹ phía Mạnh Khiêjovńu.

Ngải Niêjovṇm trưpsfl̀ng lơbiyb́n hai mănufét chỉ vào Hạ Lưpsfl̃, “Câsgox̣u âsgox́y, câsgox̣u âsgox́y…”

Trang Noãn Thâsgox̀n khôachnng lêjovnn tiêjovńng chỉ yêjovnn lănufẹng quan sát sưpsfḷ viêjovṇc sănufép phát sinh.


jovnn này, Mạnh Khiêjovńu díkjyqnh lấjztmy côachnvzrqi nọqohe, chỉ cảm thâsgox́y ánh sáng trưpsflơbiyb́c mănufét bị môachṇt bóng dáng che khuâsgox́t, ngâsgox̉ng đxxvpâsgox̀u liêjovńc nhìn môachṇt cái, khóe môachni gơbiyḅi cảm nhếkoovch lêjovnn cưpsflmltdi. Côachnvzrqi trong lòfvinng cũxcypng thuậsgoxn thếkoov giưpsflơbiybng mắguict lêjovnn nhìwjfpn, vẻlnlk mặxxvpt kinh ngạnawyc.

Hạ Lưpsfl̃ từhhhq trêjovnn cao nhìwjfpn xuốxzmfng hai ngưpsflmltdi, sắguicc mặxxvpt lạnawynh lẽkjoao, cùeaghng Mạnawynh Khiếkoovu nhìwjfpn nhau thậsgoxt lâsgoxu sau vẫyftin chưpsfla nóemzai gìwjfp.

“Côachn Hạnawy, côachn đxxvpôachṇt nhiêjovnn nhớkoov ra muôachńn nóemzai gìwjfp vớkoovi tôachni sao?” Mạnh Khiêjovńu mơbiyb̉ lơbiyb̀i trưpsflơbiyb́c, trong lòng có chút thích thú.

Trang Noãn Thâsgox̀n vàflsb Ngải Niêjovṇm tiêjovńn lêjovnn trưpsflơbiyb́c, hai ngưpsflơbiyb̀i sơbiyḅ Hạ Lưpsfl̃ sẽkjoa lậsgoxt tung bàflsbn ănufen củzpaea ngưpsflmltdi ta.

“Hạ Lưpsfl̃…” Ngải Niêjovṇm kéo cánh tay côachn.

Hạ Lưpsfl̃ rôachńt cuôachṇc cũng có phản ưpsfĺng, ánh mănufét chuyêjovn̉n tưpsfl̀ khuôachnn mănufẹt đxxvpang tràn đxxvpâsgox̀y đxxvpănuféc ýeshj kia của Mạnh Khiêjovńu qua côachn gái bêjovnn cạnh: “Côachn đxxvpãzmax từhhhqng lêjovnn giưpsflmltdng vớkoovi anh ta chưpsfla?”

“Hả?” Khôachnng chỉ có côachn gái kia kinh ngạc, ngay cả Mạnh Khiêjovńu, Trang Noãn Thâsgox̀n cùng Ngải Niêjovṇm tâsgox́t cả đxxvpêjovǹu kinh ngạc.

Hạnawy Lữtywnbiybi nheo mắguict, nhìn vêjovǹ phía côachnvzrqi đxxvpang ngâsgoxy ngốxzmfc kia, gănufèn tưpsfl̀ng chữtywn lặxxvpp lạnawyi câsgoxu hỏcjwfi, “Tôachni hỏi côachn, côachnemza từhhhqng lêjovnn giưpsflmltdng vớkoovi anh ta chưpsfla!”

“Côachn… Côachn bịldppjovṇnh à?” Côachn gái mâsgox́t cảxzmf buổkqbci mơbiyb́i cóemza lạnawyi phảxzmfn ứmfxnng, khôachnng vui khẽ quát môachṇt câsgoxu, “Chuyệlzdrn tôachni cóemza từhhhqng lêjovnn giưpsflmltdng vớkoovi anh ấjztmy chưpsfla thìwjfp liêjovnn quan gìwjfp đxxvpếkoovn côachn? Côachn cũng đxxvpâsgoxu phải là gì của anh ấjztmy.”

“Đguvaúng vâsgox̣y, côachn Hạnawy hỏi nhưpsflsgox̣y là có ý gì?” Mạnh Khiêjovńu cũng ra vẻ kinh ngạc, nhưpsflng trong ávzrqnh mắguict nhìwjfpn côachnemza thêjovnm phầwjfpn thâsgoxm trầwjfpm vàflsb nghiềkoovn ngẫyftim.

Hạ Lưpsfl̃ khôachnng trả lơbiyb̀i Mạnh Khiêjovńu, vâsgox̃n nhìn chănufèm chănufèm vào côachn gái nhưpsfl trưpsflơbiyb́c, dâsgox̀n dâsgox̀n cưpsflmltdi lạnawynh, “Tôachni muôachńn tôachńt cho côachn thôachni, thờmltdi buổkqbci nàflsby, đxxvpúwqyyng làflsbemza nhiềkoovu ngưpsflmltdi khôachnng biếkoovt tốxzmft xấjztmu.”

“Côachn nói ai khôachnng biêjovńt tôachńt xâsgox́u?” Côachn gái bựeshjc bộhupui.

“Nói côachn đxxvpó.” Hạ Lưpsfl̃ hưpsfl̀ lạnh, “Côachn khôachnng biêjovńt rănufèng anh ta bị bêjovṇnh sao?”


“Hả?” Mọqohei ngưpsflmltdi lạnawyi kinh ngạnawyc.

“Bệlzdrnh nàflsby rấjztmt đxxvpávzrqng sợwjfp, bêjovṇnh AIDS đxxvpó.” Hạ Lưpsfl̃ nhìn côachn gái bâsgox́t đxxvpănuféc dĩ thơbiyb̉ dài, “Nêjovńu côachn chưpsfla tưpsfl̀ng lêjovnn giưpsflơbiyb̀ng vớkoovi anh ta, hiêjovṇn tại biêjovńt chuyêjovṇn này vâsgox̃n chưpsfla muôachṇn, nhưpsflng nêjovńu nhưpsfl đxxvpã tưpsfl̀ng lêjovnn rồrkhxi thìwjfp… chậsgoxc chậsgoxc, tôachni khuyêjovnn côachn hãy nhanh chóemzang đxxvpi kiêjovn̉m tra sưpsfĺc khỏe đxxvpi, haizz…”

“Cái gì? Anh bị bêjovṇnh AIDS?” Côachn gái sơbiyḅ tơbiyb́i mưpsfĺc mănufẹt mũi trănuféng bêjovṇch, đxxvpưpsfĺng bâsgox̣t dâsgox̣y nhìn Mạnh Khiêjovńu.

Nụ cưpsflơbiyb̀i trêjovnn môachni Mạnh Khiêjovńu cưpsfĺng đxxvpmltd, ávzrqnh mắguict nhìwjfpn Hạnawy Lữtywnachneaghng lạnawynh lẽkjoao.

Hạ Lưpsfl̃ khẽ cưpsflơbiyb̀i nhìn thănufẻng vào anh.

achn gái vâsgox̃n níu kéo khôachnng thôachni, ”Mạnh Khiêjovńu, nhưpsfl̃ng lơbiyb̀i côachn ta nói có phải sưpsfḷ thâsgox̣t hay khôachnng?”

Mạnh Khiêjovńu khôachnng trả lơbiyb̀i côachn, ánh mănufét nhưpsflsgoxy đxxvpinh đxxvpóng chănufẹt vâsgox̃n nhìn chănufèm chănufèm vào Hạ Lưpsfl̃.

achn gái thâsgox́y thêjovń thìwjfp hoàn toàn hiêjovn̉u lâsgox̀m, hoảng sơbiyḅ, “Trơbiyb̀i ạ… Khôachnng thêjovn̉ nào? Anh khôachnng phải là bác sĩ hay sao? Anh …”

“Nêjovńu côachn khôachnng tin lơbiyb̀i tôachni nói thì có thêjovn̉ thưpsfl̉ màflsb.” Hạ Lưpsfl̃ lưpsflmltdi nhávzrqc đxxvpmfxnng bêjovnn cạnawynh thêjovnm mắguicm dặxxvpm muốxzmfi.

“Cóemza ma mớkoovi thửpfju đxxvpóemza!” Côachnvzrqi khôachnng nóemzai gìwjfp thêjovnm đxxvpãzmax vộhupui vàflsbng cầwjfpm lấjztmy túwqyyi, bộhupu dạnawyng trởizca mặxxvpt đxxvpiểmvjgn hìwjfpnh: “Mạnawynh Khiếkoovu, anh thậsgoxt quávzrq đxxvpávzrqng, cóemza bệlzdrnh thìwjfpizcajovnn trong nhàflsb đxxvpi, còfvinn muốxzmfn ra ngoàflsbi cua gávzrqi? Đguvarkhx thầwjfpn kinh!” Nóemzai xong, biếkoovn mấjztmt dạnawyng nhưpsfl trốxzmfn trávzrqnh ôachnn thầwjfpn.

Trang Noãn Thâsgox̀n ơbiyb̉ bêjovnn cạnh thâsgox́y rõ ràng mọi chuyêjovṇn, khôachnng khỏi mưpsflkoovt mồrkhxachni, chiêjovnu nàflsby củzpaea Hạnawy Lữtywn quảxzmf thậsgoxt quávzrq đxxvphupuc.

Quả nhiêjovnn, Mạnh Khiêjovńu ngay cả giọqoheng nóemzai cũxcypng trởizcajovnn lạnawynh lẽkjoao, gâsgox̀n nhưpsfl là nghiêjovńn rănufeng nghiêjovńn lơbiyḅi nóemzai, “Hạ Lưpsfl̃, côachn muôachńn chêjovńt phải khôachnng?”

“Áqreji chàflsb, thâsgox̣t là ngại quá, chănufẻng qua tôachni chỉ muôachńn đxxvpùeagha giơbiyb̃n vơbiyb́i côachn ta mà thôachni, ai biêjovńt ngưpsflơbiyb̀i phụ nưpsfl̃ của anh lại kinh sợwjfp quávzrq đxxvphupu nhưpsfl vậsgoxy, đxxvpúwqyyng làflsb có lôachñi.” Hạ Lưpsfl̃ nói xong nhún nhún vai, “Àqrej còn nưpsfl̃a, chi phí bữtywna ănufen kia của tôachni sẽ khôachnng khiêjovńn anh Mạnh phải nhọc lòng lo lănuféng, câsgox̀m chỗzlpq tiêjovǹn đxxvpóemza đxxvpi kiếkoovm côachnvzrqi kia vềkoov đxxvpi ha.” Đguvaưpsfla tay vào trong túi lâsgox́y ví tiêjovǹn ra, móemzac tơbiyb̀ tiêjovǹn có mệlzdrnh giávzrqbiyb́n đxxvpsgoxp thẳimghng xuốxzmfng trưpsflkoovc mặxxvpt Mạnawynh Khiếkoovu.


“Hạ Lưpsfl̃, côachn…”

“Đguvaưpsfl̀ng nói tôachni khôachnng nhănuféc nhơbiyb̉ anh nhéiyee.” Hạ Lưpsfl̃ cănufét ngang lơbiyb̀i anh, “Lúc ơbiyb̉ trêjovnn giưpsflơbiyb̀ng nhơbiyb́ phải mặxxvpc áo mưpsfla, coi chừhhhqng bịldpp bệlzdrnh AIDS thiệlzdrt đxxvpóemza. Noãn Thầwjfpn, Ngải Niêjovṇm, đxxvpi thôachni.”

Mạnh Khiêjovńu tưpsfĺc giâsgox̣n đxxvpêjovńn nôachñi mănufẹt mày xanh mét.

***

Chuyêjovṇn của Lănufeng Phi vâsgox̃n dâsgoxy dưpsfla khôachnng rõvzrqflsbng, Oswald PR lạnawyi rìwjfpnh rậsgoxp hạng mục của Mỹ Á nhưpsflachn̉ rình môachǹi, vì vâsgox̣y trâsgox̣n này khôachnng tránh khỏi tănufeng ca làm thêjovnm giơbiyb̀. Trưpsfl̀ chuyệlzdrn đxxvpó ra, bơbiyb̉i vì cănufen hộhupu của Trang Noãn Thâsgox̀n nằhhhqm trong khu đxxvpãzmax hoàflsbn thiệlzdrn, sau khi hoàflsbn tấjztmt thủzpae tụkjoac liềkoovn nhậsgoxn đxxvpưpsflwjfpc chìwjfpa khóemzaa, việlzdrc trang hoàflsbng nhàflsb mớkoovi đxxvpãzmax ngốxzmfn khôachnng íkjyqt thờmltdi gian củzpaea côachn.

Ôktmjng bàflsb Trang ởizca Bắguicc Kinh đxxvpi mua sắguicm vậsgoxt dụkjoang trong nhàflsb gầwjfpn đxxvpzpae rồrkhxi liềkoovn quay vềkoov Cổkqbc Trấjztmn. Trang Noãn Thâsgox̀n mănufẹc dù rấjztmt khôachnng muôachńn nhưpsflng cũng khôachnng có biêjovṇn pháp nào khác, hai ôachnng bà còn muôachńn quay vêjovǹ Côachn̉ Trâsgox́n đxxvpêjovn̉ giảxzmfi quyếkoovt vài chuyệlzdrn, lúwqyyc nàflsby khôachnng thêjovn̉ chuyêjovn̉n đxxvpêjovńn Bănuféc Kinh sốxzmfng ngay, nhưpsflng có nhà suy cho cùng cũxcypng rấjztmt thuậsgoxn tiệlzdrn, ít nhâsgox́t hai ôachnng bà có thêjovn̉ thưpsflơbiyb̀ng xuyêjovnn lui tơbiyb́i Bănuféc Kinh.

Ôktmjng Trang trưpsflơbiyb́c khi vêjovǹ còn đxxvpănufẹc biêjovṇt nhănuféc nhơbiyb̉ Trang Noãn Thâsgox̀n phải thưpsflơbiyb̀ng xuyêjovnn đxxvpi thănufem bác, dù sao đxxvpêjovǹu là họ hàng thâsgoxn thích, Trang Noãn Thâsgox̀n đxxvprkhxng ýeshj.

Từhhhq thứmfxnpsfl đxxvpếkoovn thứmfxn bảxzmfy, họqohep xong vêjovǹ đxxvpêjovńn nhà đxxvpã hơbiybn mưpsflơbiyb̀i rưpsflơbiyb̃i tốxzmfi, sau khi xả nưpsflơbiyb́c tănufém rưpsfl̉a xong, Giang Mạc Viêjovñn cũng đxxvpúwqyyng lúwqyyc vêjovǹ tơbiyb́i nhà.

Đguvaang sâsgox́y tóc thì di đxxvpôachṇng vang lêjovnn.

Trang Noãn Thâsgox̀n nhìn lưpsflơbiyb́t qua màflsbn hìwjfpnh, hơbiybi ngớkoov ra, chạy đxxvpêjovńn mơbiyb̉ cửpfjua phòng ngủ thò đxxvpâsgox̀u ra dò xét, Giang Mạc Viêjovñn ơbiyb̉ dưpsflơbiyb́i lâsgox̀u tănufém rưpsfl̉a vâsgox̃n chưpsfla đxxvpi lêjovnn. Suy nghĩ hôachǹi lâsgoxu mơbiyb́i quyêjovńt đxxvpịnh nhâsgox́c máy.

Đguvawjfpu dâsgoxy bêjovnn kia vâsgox̃n im lănufẹng khôachnng lêjovnn tiêjovńng.

Cuôachńi cũng vâsgox̃n là Trang Noãn Thâsgox̀n lêjovnn tiếkoovng trưpsflkoovc, “Hưpsfĺa Môachṇ Giai, trễhwff vậsgoxy còfvinn có chuyêjovṇn gì sao?”

psfĺa Môachṇ Giai có chút âsgox́p úng, lávzrqt sau mớkoovi nóemzai, “Khôachnng có gì, chỉ muôachńn hỏi thănufem côachn thêjovń nào thôachni.”

Trang Noãn Thâsgox̀n bâsgox̣t cưpsflơbiyb̀i, “Hai chúng ta vẫyftin chưpsfla thâsgoxn đxxvpêjovńn mưpsfĺc khôachnng cóemza việlzdrc gìwjfpxcypng gọqohei đxxvpiệlzdrn hỏcjwfi thănufem chứmfxn nhỉcwcb?”

Đguvaôachńi phưpsflơbiybng xâsgox́u hôachn̉ cưpsflơbiyb̀i cưpsflơbiyb̀i.

“Có viêjovṇc gì thì hãy nói đxxvpi.”

“Kỳ thưpsfḷc cũng khôachnng có chuyêjovṇn gì quan trọng, chỉ là muôachńn hỏi côachnachṇt chút… có thêjovn̉ đxxvpêjovńn thănufem Côachń Mănufẹc đxxvpưpsflơbiyḅc hay khôachnng.”

Trang Noãn Thâsgox̀n hơbiybi ngâsgox̉n ra, sau đxxvpó nhẹ nhàng bâsgoxng quơbiybemzai: “Chuyêjovṇn tôachni tưpsfl̀ng đxxvpôachǹng ý vơbiyb́i côachn tuyêjovṇt đxxvpôachńi sẽ khôachnng nuôachńt lơbiyb̀i.”

“Tôachni chỉ là muôachńn…” Hưpsfĺa Môachṇ Giai nói đxxvpưpsflơbiyḅc nưpsfl̉a câsgoxu thì dưpsfl̀ng lại.

Trang Noãn Thâsgox̀n đxxvpơbiyḅi hôachǹi lâsgoxu cũng khôachnng thâsgox́y côachnjovnn tiêjovńng, có chút bâsgox́t đxxvpănuféc dĩ thơbiyb̉ dài, “Rốxzmft cụkjoac côachnwjfpm tôachni làm gì?”

“Tôachni, tôachni chỉ muôachńn côachn giúp tôachni khuyêjovnn nhủ Côachń Mănufẹc.”

“Khuyêjovnn cávzrqi gìwjfp?”

“Tôachni muôachńn kếkoovt hôachnn vớkoovi anh âsgox́y, nhưpsflng anh âsgox́y chầwjfpn chừhhhq khôachnng bày tỏ thái đxxvpôachṇ.”

Ngựeshjc Trang Noãn Thâsgox̀n thắguict lại, “Côachn muôachńn tôachni đxxvpêjovńn khuyêjovnn Côachń Mănufẹc cưpsflkoovi côachn?”

“Ừlnlk.”

Có mộhuput khắguicc Trang Noãn Thâsgox̀n thưpsfḷc sưpsfḷ muôachńn cúwqyyp đxxvpjovṇn thoại ngay lâsgox̣p tưpsfĺc, nhưpsflng là vâsgox̃n côachń kiêjovǹm chêjovń, giọqoheng nóemzai laãzmaxnh đxxvpạm: “Hưpsfĺa Môachṇ Giai, côachn đxxvpưpsfl̀ng khinh ngưpsflơbiyb̀i quá đxxvpáng đxxvpưpsflơbiyḅc khôachnng?”

“Tôachni biêjovńt yêjovnu câsgox̀u này râsgox́t quá đxxvpáng, Trang Noãn Thâsgox̀n, nhưpsflng ngoại trưpsfl̀ biêjovṇn pháp này ra, tôachni thâsgox̣t sưpsfḷ khôachnng thêjovn̉ nghĩ ra đxxvpưpsflwjfpc cách nào khác.” Hưpsfĺa Môachṇ Giai cũng vôachṇi vàng giải thích, “Tôachni đxxvpã cóemza con của Côachń Mănufẹc, tôachni muốxzmfn con tôachni cóemza đxxvpưpsflwjfpc bảxzmfo đxxvpxzmfm thìwjfpemzawjfpflsb khôachnng đxxvpúwqyyng? Nếkoovu hôachnn lễhwff khôachnng đxxvpưpsflwjfpc cửpfjuflsbnh, bụkjoang tôachni sắguicp lộhupuvzrq rồrkhxi.”

Trang Noãn Thâsgox̀n côachń néiyeen giậsgoxn: “Hưpsfĺa Môachṇ Giai, tôachni sẽ khôachnng đxxvpi gănufẹp Côachń Mănufẹc, càng khôachnng thêjovn̉ đxxvpáp ưpsfĺng yêjovnu câsgox̀u hoang đxxvpưpsflơbiyb̀ng này của côachn.” Nhưpsfl̃ng lơbiyb̀i này vưpsfl̀a nói xong, cưpsfl̉a phòng ngủ mơbiyb̉ ra, Giang Mạc Viễhwffn vưpsfl̀a tănufém xong tiêjovńn vào, chỉcwcb quấjztmn khănufen tắguicm ngang hôachnng.

Áqrejnh mắguict côachn khẩhpysn trưpsflơbiybng, trong lòfvinng bấjztmt ổkqbcn.

Thêjovń nhưpsflng, Hưpsfĺa Môachṇ Giai vâsgox̃n khôachnng có ý ngănufét đxxvpjovṇn thoại, giọng đxxvpjovṇu than khóemzac: “Noãn Thâsgox̀n, câsgox̀u xin côachn hãy giúp tôachni…”

Giang Mănufẹc Viêjovñn tiêjovńn lêjovnn, vòng tay ôachnm lâsgox́y côachnpsfl̀ phía sau.

achn hoảng sơbiyḅ, sơbiyḅ anh nghe đxxvpưpsflơbiyḅc cái gì vôachṇi vàng chuyểmvjgn di đxxvpôachṇng qua tai khác, Giang Mạc Viêjovñn chỉ cúi đxxvpâsgox̀u cưpsflơbiyb̀i nhẹhyvv, cúwqyyi ngưpsflmltdi ôachnm côachn chặxxvpt hơbiybn, khuôachnn mănufẹt anh tuâsgox́n vùi vào tóemzac côachn, nhẹ nhàng cọ xát, nhiệlzdrt đxxvphupuemzang bỏcjwfng cốxzmf hữtywnu trêjovnn cơbiyb thểmvjg anh cùeaghng vớkoovi hơbiybi thởizca âsgoxm ấjztmm phảxzmfflsbo tai côachn, khơbiybi dậsgoxy mộhuput luồrkhxng hưpsflơbiybng thơbiybm.

Chúc các bạn đọc truyện vui vẻ.