Giang Hồ Bất Ai Đao

Chương 64 : Vì ai chịu một đao

    trước sau   
Tiếorqht Bắipimc Hảpdcmi bịtmyk thưglkyơjyymng rấjwast nặbnbzng, chỉrobhejmvo Tiếorqht Bắipimc Phàejmvm, “Vôdkcj Ưovmnu, lôdkcji hắipimn qua đeymrâejmvy, ta phảpdcmi cắipimn thêxdcfm vàejmvi lầdkyqn nữdkyqa mớeztni thàejmvnh côdkcjng!”

Phong Vôdkcj Ưovmnu mỉrobhm cưglkyovmni, “Ta vẫbhavn còfzrln muốzdxtn làejmvm chủfzrl mẫbhavu châejmvn chízlxfnh củfzrla Bắipimc Hảpdcmi pháqlpri!”

“Đrxerưglkyơjyymng nhiêxdcfn, khôdkcjng phảpdcmi đeymrãhsbpesaoi xong rồpxbgi. . . . A!”

Tiếorqht Bắipimc Hảpdcmi còfzrln chưglkya nóesaoi dứojnlt lờovmni, bỗyklsng nhiêxdcfn cảpdcmm thấjwasy trưglkyeztnc ngựmiiec mộgmbbt trậusswn gióesao lạmquwnh, cújpezi đeymrdkyqu nhìqheen, chỉrobh thấjwasy tay củfzrla Phong Vôdkcj Ưovmnu mang theo máqlpru, đeymrãhsbp xuyêxdcfn qua ngựmiiec hắipimn, tay bớeztni móesaoc mộgmbbt hồpxbgi, chạmquwm ngay tráqlpri tim củfzrla hắipimn.

Tiểfuvqu Đrxerao hízlxft mộgmbbt ngụipimm khízlxf lạmquwnh, Tiếorqht Bắipimc Phàejmvm kéxfeko nàejmvng ra phízlxfa sau, cốzdxt sứojnlc đeymrojnlng lêxdcfn.

Trêxdcfn gưglkyơjyymng mặbnbzt trắipimng nhưglky tuyếorqht củfzrla Phong Vôdkcj Ưovmnu, máqlpru tưglkyơjyymi bắipimn tung tóesaoe, nhìqheen tráqlpri tim trong tay, “Nhâejmvn gia muốzdxtn làejmvm chủfzrl mẫbhavu, muốzdxtn gảpdcm cho chưglkyvoyeng môdkcjn củfzrla Bắipimc Hảpdcmi pháqlpri, cóesao đeymriềamjxu. . . .”


Phong Vôdkcj Ưovmnu nóesaoi xong, tiếorqhn đeymrếorqhn bêxdcfn tai Tiếorqht Bắipimc Hảpdcmi vẻovmn mặbnbzt đeymrang kinh ngạmquwc, “Ngưglkyovmni đeymróesao. . . . Khôdkcjng phảpdcmi ngưglkyơjyymi!”

esaoi xong, chỉrobh thấjwasy nàejmvng cưglkyovmni lạmquwnh mộgmbbt tiếorqhng, vẻovmnqlprn hậusswn tàejmvn bạmquwo trêxdcfn mặbnbzt khiếorqhn ngưglkyovmni kháqlprc kinh tâejmvm, năsnapm ngóesaon tay dùprtqng sứojnlc bóesaop lạmquwi, “Bốzdxtp” mộgmbbt tiếorqhng, máqlpru bắipimn tứojnl phízlxfa.

Tráqlpri tim củfzrla Tiếorqht Bắipimc Hảpdcmi bịtmykesaop náqlprt.

Phong Vôdkcj Ưovmnu hung tợanfkn buôdkcjng tay, vẫbhavy máqlpru trêxdcfn tay, “Ngưglkyơjyymi thậusswt đeymrújpezng làejmv khiếorqhn ta ghêxdcf tởvoyem!”

Thâejmvn thểfuvq Tiếorqht Bắipimc Hảpdcmi lảpdcmo đeymrpdcmo mạmquwnh, chậusswm rãhsbpi ngãhsbp xuốzdxtng đeymrjwast. . . . trong nháqlpry mắipimt khi ngãhsbp xuốzdxtng đeymrjwast, hai mắipimt hắipimn nhìqheen Phong Vôdkcj Ưovmnu, cưglkyovmni gưglkyanfkng, vưglkyơjyymn ngóesaon tay khôdkcjxfeko chỉrobhejmvo nàejmvng, “Đrxergmbbc nhấjwast. . . . tâejmvm đeymràejmvn. . . . bàejmv.”

“Đrxera tạmquw đeymrãhsbp khízlxfch lệesao.” Phong Vôdkcj Ưovmnu cũmquwng khôdkcjng liếorqhc mắipimt nhìqheen Tiếorqht Bắipimc Hảpdcmi mộgmbbt cáqlpri, quay đeymrdkyqu lạmquwi, hai mắipimt giốzdxtng nhưglky đeymrgmbbc xàejmv nhìqheen vềamjx phízlxfa Tiểfuvqu Đrxerao cùprtqng Tiếorqht Bắipimc Phàejmvm.

“Bắipimc Phàejmvm, bịtmyk thưglkyơjyymng cóesao nặbnbzng khôdkcjng?” Phong Vôdkcj Ưovmnu lộgmbb ra vẻovmn mặbnbzt thâejmvn thiếorqht, Tiểfuvqu Đrxerao nhìqheen thấjwasy xem ra cũmquwng hếorqht sứojnlc quỷjyym dịtmyk.

Thấjwasy Tiếorqht Bắipimc Phàejmvm cũmquwng khôdkcjng cóesao ýxfek cảpdcmm tạmquwqheenh, hơjyymn nữdkyqa gắipimt gao bảpdcmo vệesao Nhan Tiểfuvqu Đrxerao phízlxfa sau, trong mắipimt Phong Vôdkcj Ưovmnu lộgmbb ra hung quang, “Giếorqht nha đeymrdkyqu phízlxfa sau chàejmvng đeymri!”

Tiểfuvqu Đrxerao tứojnlc giậusswn đeymrếorqhn nỗyklsi muốzdxtn giơjyym châejmvn mắipimng chửpxbgi ngưglkyovmni.

Tiếorqht Bắipimc Phàejmvm lắipimc đeymrdkyqu, “Khôdkcjng bao giờovmn.”

“Ta thay chàejmvng giếorqht đeymrmquwi ca chàejmvng!” Phong Vôdkcj Ưovmnu vỗykls ngựmiiec, “Chàejmvng cóesao biếorqht ta vìqhee chàejmvng trảpdcm giáqlpr bao nhiêxdcfu khôdkcjng?”

Tiếorqht Bắipimc Phàejmvm bậusswt cưglkyovmni, “Ngưglkyơjyymi khôdkcjng phảpdcmi vìqhee ta, làejmvqhee bảpdcmn thâejmvn ngưglkyơjyymi.”

“Ngưglkyơjyymi nóesaoi cáqlpri gìqhee?!” Phong Vôdkcj Ưovmnu rújpezt chủfzrly thủfzrl ra, “Trưglkyeztnc hếorqht ta phảpdcmi giếorqht chếorqht nha đeymrdkyqu chếorqht tiệesaot phízlxfa sau ngưglkyơjyymi đeymrãhsbp!” Nóesaoi xong nhảpdcmy tớeztni bêxdcfn cạmquwnh Tiểfuvqu Đrxerao.


Tiếorqht Bắipimc Phàejmvm cùprtqng Tiểfuvqu Đrxerao đeymramjxu giậusswt mìqheenh, thìqhee ra côdkcjng phu củfzrla Phong Vôdkcj Ưovmnu tốzdxtt nhưglky vậusswy.

Tiểfuvqu Đrxerao lôdkcji kéxfeko Tiếorqht Bắipimc Phàejmvm bịtmyk thưglkyơjyymng trốzdxtn đeymri, tráqlprnh thoáqlprt đeymrưglkyanfkc chủfzrly thủfzrl đeymrang đeymrâejmvm tớeztni củfzrla Phong Vôdkcj Ưovmnu, đeymrpxbgng thờovmni chújpez ýxfek tớeztni cổibdx tay khôdkcj cằffljn củfzrla nàejmvng ta.

“Ngưglkyơjyymi năsnapm nay bao nhiêxdcfu tuổibdxi rồpxbgi?” Tiểfuvqu Đrxerao đeymrgmbbt nhiêxdcfn hỏrxeri.

Phong Vôdkcj Ưovmnu sửpxbgng sốzdxtt, trêxdcfn mặbnbzt hiệesaon lêxdcfn vẻovmnqlprn đeymrgmbbc, “Câejmvm miệesaong!”

“A!” Nhan Tiểfuvqu Đrxerao bừyklsng tỉrobhnh đeymrmquwi ngộgmbb, “Ngưglkyơjyymi làejmvhsbpo yêxdcfu quáqlpri! Ngưglkyơjyymi căsnapn bảpdcmn làejmv đeymrãhsbpsnapm sáqlpru mưglkyơjyymi tuổibdxi rồpxbgi cóesao phảpdcmi khôdkcjng?! Ngưglkyơjyymi nhìqheen da trêxdcfn cáqlprnh tay ngưglkyơjyymi đeymri đeymramjxu nhăsnapn nheo hếorqht rồpxbgi!”

“Nha đeymrdkyqu chếorqht tiệesaot kia, ngưglkyơjyymi câejmvm miệesaong!” Phong Vôdkcj Ưovmnu thẹhyhun quáqlpresaoa giậusswn.

“Ha ha, khôdkcjng biếorqht xấjwasu hổibdx, lớeztnn tuổibdxi nhưglky vậusswy rồpxbgi còfzrln dâejmvy dưglkya trai trẻovmn, cỏrxer giàejmv ăsnapn trâejmvu non, khôdkcjng đeymrújpezng, câejmvy khôdkcj ăsnapn trâejmvu non mớeztni đeymrújpezng!” Tiểfuvqu Đrxerao cốzdxtqheenh nóesaoi đeymrfuvq chọdkyqc giậusswn Phong Vôdkcj Ưovmnu, hai hàejmvng lôdkcjng màejmvy củfzrla Phong Vôdkcj Ưovmnu dựmiieng thẳgmbbng lêxdcfn, “Xújpez nha đeymrdkyqu, hôdkcjm nay ta khôdkcjng xéxfekqlprt cáqlpri miệesaong ngưglkyơjyymi. . . .”

“Phong Vôdkcj Ưovmnu!” Tiểfuvqu Đrxerao khôdkcjng đeymranfki nàejmvng nóesaoi xong, hưglkyeztnng nàejmvng nhăsnapn mặbnbzt, “Đrxerpxbg xấjwasu xízlxf, lãhsbpo quáqlpri vậusswt!”

Phong Vôdkcj Ưovmnu vôdkcjprtqng tứojnlc giậusswn, đeymrao trong tay đeymrâejmvm tớeztni, Tiểfuvqu Đrxerao chớeztnp mộgmbbt cáqlpri liềamjxn tráqlprnh đeymrưglkyanfkc, khôdkcjng cầdkyqn Tiếorqht Bắipimc Phàejmvm che chởvoye, khẽqbvs nhấjwasc châejmvn đeymrmquwp lêxdcfn mộgmbbt chỗykls trêxdcfn mặbnbzt đeymrjwast.

Nhan Tiểfuvqu Đrxerao tạmquwi thờovmni khắipimc nguy hiểfuvqm nàejmvy, còfzrln nóesaoi lờovmni khiêxdcfu khízlxfch Phong Vôdkcj Ưovmnu, tấjwast nhiêxdcfn làejmvesao nguyêxdcfn nhâejmvn, nàejmvng đeymrãhsbp nghĩjwas ra mộgmbbt kếorqh hoạmquwch, dẫbhavn Phong Vôdkcj Ưovmnu vàejmvo cuộgmbbc, lấjwasy tốzdxtc đeymrgmbb nhanh nhấjwast giảpdcmi quyếorqht nàejmvng ta, sau đeymróesao dẫbhavn theo Tiếorqht Bắipimc Phàejmvm rờovmni khỏrxeri nơjyymi nàejmvy.

“A!” Phong Vôdkcj Ưovmnu bưglkyeztnc lêxdcfn mộgmbbt bưglkyeztnc, hoảpdcmng sợanfk cảpdcmm nhậusswn đeymrưglkyanfkc dưglkyeztni châejmvn đeymrojnlng khôdkcjng vữdkyqng, biếorqht mìqheenh giẫbhavm phảpdcmi cơjyym quan, lậusswp tứojnlc nhảpdcmy lêxdcfn. Nàejmvng biếorqht Tiểfuvqu Đrxerao tinh thôdkcjng cơjyym quan, bảpdcmn thâejmvn cóesao lẽqbvs đeymrãhsbp trújpezng kếorqh, nhưglkyng đeymrãhsbp quáqlpr muộgmbbn. Tiểfuvqu Đrxerao canh đeymrújpezng lújpezc nàejmvng ta bay đeymrếorqhn giữdkyqa khôdkcjng trung trưglkyeztnc khôdkcjng thôdkcjn sau khôdkcjng đeymriếorqhm hoàejmvn toàejmvn khôdkcjng cóesao chỗykls đeymrfuvqglkyanfkn lựmiiec, trởvoye thàejmvnh mộgmbbt cáqlpri bia ngắipimm sốzdxtng, nâejmvng tay, chủfzrly thủfzrlglkyeztnng viêxdcfn gạmquwch trêxdcfn đeymrrobhnh thuyềamjxn néxfekm tớeztni.

Sau mộgmbbt tiếorqhng “Cạmquwch”, khắipimp nơjyymi yêxdcfn tĩjwasnh.

Tiểfuvqu Đrxerao vọdkyqt đeymrếorqhn trưglkyeztnc mặbnbzt Tiếorqht Bắipimc Phàejmvm, “Tạmquwch” mộgmbbt tiếorqhng, mởvoye ra Hồpxbgng Chỉrobh Bảpdcmo Táqlprn đeymrem theo bêxdcfn mìqheenh.


Nháqlpry mắipimt. . . . Trậusswn têxdcfn nhưglkyglkya bắipimn tớeztni.

“AAAAAA!” Tiếorqhng kêxdcfu thảpdcmm thiếorqht củfzrla Phong Vôdkcj Ưovmnu truyềamjxn đeymrếorqhn, Tiếorqht Bắipimc Phàejmvm liềamjxn nhìqheen mưglkya têxdcfn xung quanh khôdkcjng ngừyklsng hạmquw xuốzdxtng, cóesao thểfuvq thấjwasy đeymrưglkyanfkc vừyklsa rồpxbgi Tiểfuvqu Đrxerao đeymrãhsbp khởvoyei đeymrgmbbng cơjyym quan, Hồpxbgng Chỉrobh Bảpdcmo Táqlprn đeymrao thưglkyơjyymng bấjwast nhậusswp, cáqlprch nàejmvy rấjwast hay!

Thậusswt ra Tiếorqht Bắipimc Phàejmvm bịtmyk thưglkyơjyymng khôdkcjng quáqlpr nặbnbzng, chỉrobhejmvesao chújpezt choáqlprng váqlprng, chờovmn trậusswn mưglkya têxdcfn kếorqht thújpezc, Tiểfuvqu Đrxerao thu lạmquwi ôdkcj, Phong Vôdkcj Ưovmnu đeymrãhsbp ngãhsbp xuốzdxtng mộgmbbt bêxdcfn, bịtmyk bắipimn giốzdxtng nhưglky con nhízlxfm.

Tiểfuvqu Đrxerao quay đeymrdkyqu lạmquwi nhìqheen Tiếorqht Bắipimc Phàejmvm, “Chàejmvng khôdkcjng cóesao việesaoc gìqhee. . . .”

esaoi còfzrln chưglkya dứojnlt lờovmni, đeymrãhsbp bịtmyk Tiếorqht Bắipimc Phàejmvm mộgmbbt phen đeymrèrnle xuốzdxtng đeymrjwast. Đrxergmbbt nhiêxdcfn, mộgmbbt thanh phi đeymrao đeymrâejmvm xuyêxdcfn qua vai Tiếorqht Bắipimc Phàejmvm, máqlpru tưglkyơjyymi tanh nồpxbgng, nhưglky kim châejmvm vàejmvo hai mắipimt Tiểfuvqu Đrxerao.

“Tiếorqht Bắipimc Phàejmvm!”

Tiếorqht Bắipimc Phàejmvm nhặbnbzt mộgmbbt mũmquwi têxdcfn gầdkyqn mìqheenh, xoay tay phóesaong đeymri, chợanfkt nghe mộgmbbt tiếorqhng héxfekt thảpdcmm truyềamjxn đeymrếorqhn. . . . Từykls trêxdcfn đeymrrobhnh thuyềamjxn, Tiếorqht Phújpezc vừyklsa rồpxbgi đeymráqlprnh léxfekn hai ngưglkyovmni bịtmyk bắipimn hạmquw.

“Tiếorqht Bắipimc Phàejmvm!” Tiểfuvqu Đrxerao đeymrlttq lấjwasy đeymrdkyqu vai bịtmyk bắipimn thủfzrlng củfzrla Tiếorqht Bắipimc Phàejmvm, tay đeymrdkyqy máqlpru, khiếorqhn cho nàejmvng khôdkcjng biếorqht làejmvm sao.

Tiếorqht Bắipimc Phàejmvm khàejmvn giọdkyqng cưglkyovmni, “Sao lújpezc nàejmvy nàejmvng còfzrln gọdkyqi cảpdcmxdcfn lẫbhavn họdkyq nữdkyqa, mộgmbbt chújpezt khôdkcjng thâejmvn thiếorqht, tốzdxtt xấjwasu gìqheemquwng tiếorqhng kêxdcfu mộgmbbt tiếorqhng Bắipimc Phàejmvm rồpxbgi hôdkcjn nhẹhyhuqhee đeymróesao mộgmbbt chújpezt. . . .”

Tiểfuvqu Đrxerao sụipimt sịtmykt, “Chàejmvng còfzrln cốzdxt đeymrùprtqa giỡlttqn lưglkyu manh nữdkyqa hảpdcm? Đrxeryklsng nóesaoi nữdkyqa. . . .”

“Kỳfjxv thậusswt, giang hồpxbg khôdkcjng chịtmyku đeymrao gìqhee đeymróesao, khôdkcjng cóesaoqheeejmvi giỏrxeri cảpdcm, mộgmbbt chújpezt cũmquwng khôdkcjng khiếorqhn ngưglkyovmni ta vui vẻovmn. . . .” Tiếorqht Bắipimc Phàejmvm vẫbhavn cốzdxt gắipimng nóesaoi trong vôdkcj thứojnlc, “Còfzrln khôdkcjng bằffljng vìqheeejmvng chịtmyku mộgmbbt đeymrao nàejmvy, cảpdcmm giáqlprc rấjwast tốzdxtt.”

glkyeztnc mắipimt Tiểfuvqu Đrxerao rơjyymi trêxdcfn mặbnbzt hắipimn, “Chàejmvng ngốzdxtc quáqlpr!”

Đrxerang nóesaoi đeymrếorqhn đeymróesao, bỗyklsng nhiêxdcfn chợanfkt nghe thanh âejmvm “Vùprtqprtq” truyềamjxn đeymrếorqhn.


Chỉrobh thấjwasy cáqlprch đeymróesao khôdkcjng xa, mộgmbbt thâejmvn ngưglkyovmni màejmvu đeymren khôdkcjxfeko chậusswm rãhsbpi đeymrojnlng lêxdcfn, giốzdxtng nhưglkyhsbp thújpez, bốzdxtn châejmvn bòfzrl rạmquwp trêxdcfn đeymrjwast, hưglkyeztnng chỗykls bọdkyqn họdkyq đeymri tớeztni.

Tiểfuvqu Đrxerao sợanfkhsbpi ―― Làejmv Tiếorqht Bắipimc Hảpdcmi! Khôdkcjng thểfuvqejmvo, khôdkcjng cóesao tim vậusswy màejmv Tiếorqht Bắipimc Hảpdcmi vẫbhavn còfzrln sốzdxtng?

Tiểfuvqu Đrxerao mộgmbbt bêxdcfn nắipimm lấjwasy Hồpxbgng Chỉrobh Bảpdcmo Táqlprn, mộgmbbt tay ngăsnapn chặbnbzn Tiếorqht Bắipimc Hảpdcmi, khẩmmron trưglkyơjyymng nhìqheen hắipimn.

“Máqlpru!” Tiếorqht Bắipimc Hảpdcmi giốzdxtng nhưglky áqlprc quỷjyym, đeymrgmbbt nhiêxdcfn nhảpdcmy lêxdcfn, “Cho ta máqlpru. . . .”

Ngay lújpezc hắipimn nhàejmvo tớeztni giữdkyqa khôdkcjng trung, Tiểfuvqu Đrxerao cho làejmv thờovmni đeymriểfuvqm sinh mệesaonh mìqheenh kếorqht thújpezc đeymrãhsbp đeymrếorqhn, chỉrobh thấjwasy mộgmbbt bóesaong ngưglkyovmni từykls trêxdcfn trờovmni vọdkyqt tớeztni, kim đeymrao ra khỏrxeri vỏrxer đeymrpdcmo qua mộgmbbt cáqlpri, cáqlpri đeymrdkyqu dữdkyq tợanfkn củfzrla Tiếorqht Bắipimc Hảpdcmi bịtmyk chéxfekm lìqheea cổibdx, “Lạmquwch cạmquwch” mộgmbbt tiếorqhng rơjyymi xuốzdxtng, lộgmbbc cộgmbbc lăsnapn đeymrếorqhn bêxdcfn châejmvn Tiểfuvqu Đrxerao.

Thâejmvn ảpdcmnh bạmquwch sắipimc cũmquwng đeymrãhsbp tớeztni, mộgmbbt cưglkyeztnc đeymrmquwp lêxdcfn thi thểfuvq củfzrla Tiếorqht Bắipimc Hảpdcmi. . . . Thâejmvn mìqheenh khôdkcjng cóesao tim khôdkcjng cóesao đeymrdkyqu kia liềamjxn rơjyymi xuốzdxtng biểfuvqn. Khôdkcjng lâejmvu sau, máqlpru chảpdcmy lêxdcfnh láqlprng, vôdkcj sốzdxtqlpr lớeztnn cáqlpr nhỏrxer lậusswp tứojnlc tụipim tậusswp đeymrếorqhn, quay cuồpxbgng ăsnapn sạmquwch xáqlprc Tiếorqht Bắipimc Hảpdcmi.

“Tiểfuvqu Đrxerao!”

Tiểfuvqu Đrxerao ngẩmmrong đeymrdkyqu, thấjwasy Lâejmvu Hiểfuvqu Nguyệesaot rơjyymi nhảpdcmy xuốzdxtng bêxdcfn cạmquwnh nàejmvng.

“Hiểfuvqu Nguyệesaot?” Tiểfuvqu Đrxerao nhìqheen thấjwasy liềamjxn hiểfuvqu đeymrưglkyanfkc, vừyklsa rồpxbgi chéxfekm đeymrdkyqu Tiếorqht Bắipimc Hảpdcmi, đeymráqlpr thi thểfuvq hắipimn xuốzdxtng nưglkyeztnc, đeymrújpezng làejmvqlprch Kim Phong cùprtqng Trọdkyqng Hoa.

“Mọdkyqi ngưglkyovmni làejmvm sao. . . .” Tiểfuvqu Đrxerao kinh ngạmquwc.

“Ba ngưglkyovmni chújpezng ta phâejmvn côdkcjng nhau đeymri theo ba ngưglkyovmni Phong Vôdkcj Ưovmnu, Tôdkcjjyymprtqng Tiếorqht Phújpezc ba ngưglkyovmni, tìqheem đeymrếorqhn nơjyymi nàejmvy.”

qlprch Kim Phong cùprtqng Trọdkyqng Hoa nâejmvng Tiếorqht Bắipimc Phàejmvm lêxdcfn, “Đrxeri, chújpezng ta biếorqht lốzdxti ra!”

Tiểfuvqu Đrxerao lújpezc nàejmvy mớeztni khẽqbvs thởvoye ra, cảpdcmm giáqlprc dưglkyeztni châejmvn cóesao chújpezt vôdkcj lựmiiec, Hiểfuvqu Nguyệesaot dìqheeu nàejmvng giậusswn dỗyklsi, “Hai ngưglkyovmni vìqhee sao cũmquwng khôdkcjng nóesaoi mộgmbbt tiếorqhng liềamjxn tựmiieqheenh đeymrếorqhn đeymrâejmvy, xem chújpezng ta làejmv ngưglkyovmni ngoàejmvi sao!”


Tiểfuvqu Đrxerao cũmquwng cóesao chújpezt áqlpry náqlpry, lầdkyqn nàejmvy thậusswt sựmiieejmv đeymrmquwi nạmquwn khôdkcjng chếorqht, nhìqheen Tiếorqht Bắipimc Phàejmvm phízlxfa trưglkyeztnc, cóesao thểfuvq bởvoyei vìqhee mấjwast máqlpru quáqlpr nhiềamjxu, hoặbnbzc làejmv tảpdcmng đeymráqlpr lớeztnn trong ngựmiiec đeymrãhsbpjyymi xuốzdxtng đeymrjwast, hắipimn đeymrãhsbp mấjwast đeymri tri giáqlprc, nặbnbzng nềamjx ngủfzrl.

. . . .

Chờovmn đeymrếorqhn thờovmni đeymriểfuvqm Tiếorqht Bắipimc Phàejmvm tỉrobhnh lạmquwi, mởvoye mắipimt ra, thứojnl nhìqheen thấjwasy chízlxfnh làejmv đeymrrobhnh giưglkyovmnng trong quáqlprn trọdkyq, giậusswt giậusswt bảpdcm vai, liềamjxn cảpdcmm thấjwasy đeymrau nhưglky bịtmyk kim châejmvm, ngẩmmrong đeymrdkyqu, chỉrobh thấjwasy mộgmbbt ngưglkyovmni chốzdxtng cằffljm đeymrang nhìqheen hắipimn.

“Ốueyzi!” Tiếorqht Bắipimc Phàejmvm kinh ngạmquwc đeymrếorqhn nỗyklsi nhảpdcmy dựmiieng, vừyklsa đeymrojnlng lêxdcfn, chạmquwm tớeztni miệesaong vếorqht thưglkyơjyymng, đeymrau đeymrếorqhn nhe răsnapng.

Ngưglkyovmni ngồpxbgi cạmquwnh bàejmvn đeymrưglkyanfkc hảpdcm giậusswn cưglkyovmni ha ha, “Nếorqhu ngưglkyơjyymi tỉrobhnh rồpxbgi, lãhsbpo tửpxbgmquwng đeymri thôdkcji.”

Ngồpxbgi ởvoye cạmquwnh bàejmvn đeymrang nóesaoi chuyệesaon vớeztni hắipimn, khôdkcjng phảpdcmi Tiểfuvqu Đrxerao cũmquwng khôdkcjng phảpdcmi Trọdkyqng Hoa, màejmvejmvglkyơjyymng Bízlxfch Ba.

Tiếorqht Bắipimc Phàejmvm vuốzdxtt miệesaong vếorqht thưglkyơjyymng, đeymrãhsbpsnapng bóesao xong, khóesao hiểfuvqu nhìqheen hắipimn, “Sao ngưglkyơjyymi lạmquwi ởvoye chỗyklsejmvy? Tiểfuvqu Đrxerao nhàejmv ta đeymrâejmvu?”

glkyơjyymng Bízlxfch Ba bĩjwasu môdkcji, “Tiểfuvqu Đrxerao nhàejmv ngưglkyơjyymi cùprtqng Háqlprch Kim Phong quay vềamjx Giang Nam rồpxbgi.”

“Cáqlpri gìqhee?” Tiếorqht Bắipimc Phàejmvm cảpdcm kinh, bỗyklsng nhiêxdcfn nhớeztn lạmquwi, “Lãhsbpo tửpxbgdkcjn mêxdcf bao lâejmvu rồpxbgi? Mộgmbbt năsnapm rưglkylttqi rồpxbgi sao?”

glkyơjyymng Bízlxfch Ba nhìqheen hắipimn, khóesaoe miệesaong giậusswt giậusswt, vưglkyơjyymn ba ngóesaon tay, “Ba ngàejmvy màejmv thôdkcji.”

“Thếorqh. . . . Trọdkyqng Hoa cùprtqng Lâejmvu Hiểfuvqu Nguyệesaot?”

“Quay vềamjx nhàejmv Trọdkyqng Hoa lo hỉrobh sựmiie rồpxbgi.” Vưglkyơjyymng Bízlxfch Ba sờovmn sờovmn cằffljm, “Tiểfuvqu Đrxerao bảpdcmo ta chăsnapm sóesaoc ngưglkyơjyymi, chờovmn ngưglkyơjyymi tỉrobhnh, ta cóesao thểfuvq rờovmni đeymri.”

Tiếorqht Bắipimc Phàejmvm cháqlprn nảpdcmn, “Vôdkcjqheenh nhưglky vậusswy sao. . . . Cũmquwng khôdkcjng chờovmn ta mộgmbbt chújpezt.” Nóesaoi xong, xoay ngưglkyovmni đeymrtmyknh rờovmni giưglkyovmnng.

“Ngưglkyơjyymi muốzdxtn đeymri đeymrâejmvu?”

“Đrxeri tìqheem Tiểfuvqu Đrxerao.”

“Đrxeryklsng.” Vưglkyơjyymng Bízlxfch Ba khoáqlprt tay chặbnbzn lạmquwi, “Tiểfuvqu Đrxerao dặbnbzn ngưglkyơjyymi tạmquwm thờovmni đeymryklsng tìqheem nàejmvng.”

Tiếorqht Bắipimc Phàejmvm nhízlxfu màejmvy, “Vìqhee sao. . . .”

“Nàejmvng dặbnbzn ngưglkyơjyymi dưglkylttqng thưglkyơjyymng cho tốzdxtt, xửpxbgzlxf xong xuôdkcji mọdkyqi chuyệesaon rồpxbgi hãhsbpy quyếorqht đeymrtmyknh đeymri.” Nóesaoi xong, đeymrojnlng lêxdcfn.

Tiếorqht Bắipimc Phàejmvm ngồpxbgi ởvoyexdcfn giưglkyovmnng ngẩmmron ngưglkyovmni.

glkyơjyymng Bízlxfch Ba đeymri tớeztni cửpxbga, “Đrxerújpezng rồpxbgi, trưglkyeztnc đeymróesao thưglkyơjyymng thếorqh củfzrla ngưglkyơjyymi đeymramjxu do Tiểfuvqu Đrxerao xửpxbgxfek.”

Tiếorqht Bắipimc Phàejmvm sờovmn sờovmn miếorqhng vảpdcmi băsnapng bóesao vếorqht thưglkyơjyymng.

“Còfzrln nữdkyqa.” Vưglkyơjyymng Bízlxfch Ba rấjwast khôdkcjng tìqheenh nguyệesaon chỉrobh chỉrobh phízlxfa dưglkyeztni chiếorqhc gốzdxti đeymrdkyqu, “Nha đeymrdkyqu kia nóesaoi đeymrfuvq lạmquwi đeymrpxbg vậusswt gìqhee đeymróesao cho ngưglkyơjyymi.” Nóesaoi xong, thởvoyeejmvi, “Ai, đeymráqlprng thưglkyơjyymng cho ta. . . . Côdkcj gia quảpdcm nhâejmvn.”

Vừyklsa lẩmmrom bẩmmrom, vừyklsa ủfzrlmquw, từykls từyklsglkyeztnc đeymri .

Tiếorqht Bắipimc Phàejmvm khóesao hiểfuvqu, vưglkyơjyymn tay sờovmnglkyeztni gốzdxti đeymrdkyqu, lấjwasy ra mộgmbbt cáqlpri tújpezi. Tújpezi làejmvm từykls nhung rấjwast tinh xảpdcmo, trêxdcfn đeymróesao thêxdcfu mộgmbbt con mèrnleo hoa nhỏrxer, bộgmbb dạmquwng nhưglky thậusswt, Tiếorqht Bắipimc Phàejmvm nhìqheen chằffljm chằffljm, liềamjxn cảpdcmm thấjwasy cựmiiec kỳfjxv, cựmiiec kỳfjxv giốzdxtng Tiểfuvqu Đrxerao.

Mởvoyejpezi ra, cầdkyqm trong tay, dốzdxtc ngưglkyanfkc. . . .

Mộgmbbt chuỗyklsi ngọdkyqc nhỏrxerjyymi vàejmvo tay Tiếorqht Bắipimc Phàejmvm. Mãhsbphsbpo màejmvu lam, đeymramjxu đeymrbnbzn đeymrhyhup mắipimt cóesao khắipimc hoa văsnapn, khôdkcjng giốzdxtng nhưglky đeymrpxbg đeymripimt tiềamjxn, nhưglkyng màejmv rấjwast tinh xảpdcmo, bêxdcfn trêxdcfn cóesao khắipimc ba chữdkyq ―― Lụipimc Lưglkylttqng Tâejmvm.

Tiếorqht Bắipimc Phàejmvm sửpxbgng sốzdxtt rấjwast lâejmvu, nhìqheen chuỗyklsi ngọdkyqc, cưglkyovmni ngâejmvy ngôdkcj.

Chúc các bạn đọc truyện vui vẻ.