Giang Hồ Bất Ai Đao

Chương 64 : Vì ai chịu một đao

    trước sau   
Tiếuditt Bắzuxec Hảzjtci bịhnmh thưpwktơygjxng rấaqmbt nặqpdwng, chỉitqmgwfyo Tiếuditt Bắzuxec Phàgwfym, “Vôeoce Ưemyzu, lôeocei hắzuxen qua đegtwâlikky, ta phảzjtci cắzuxen thêazpcm vàgwfyi lầlnkrn nữglbia mớplumi thàgwfynh côeoceng!”

Phong Vôeoce Ưemyzu mỉitqmm cưpwktyktti, “Ta vẫhwhvn còseian muốyadfn làgwfym chủfknm mẫhwhvu châlikkn chílhnxnh củfknma Bắzuxec Hảzjtci phábhehi!”

“Đfkvaưpwktơygjxng nhiêazpcn, khôeoceng phảzjtci đegtwãgsxbuhzji xong rồlcgli. . . . A!”

Tiếuditt Bắzuxec Hảzjtci còseian chưpwkta nóuhzji dứgiwut lờyktti, bỗmxying nhiêazpcn cảzjtcm thấaqmby trưpwktplumc ngựwiwpc mộijcbt trậfknmn gióuhzj lạmxkknh, cúlcgli đegtwlnkru nhìfknmn, chỉitqm thấaqmby tay củfknma Phong Vôeoce Ưemyzu mang theo mábhehu, đegtwãgsxb xuyêazpcn qua ngựwiwpc hắzuxen, tay bớplumi móuhzjc mộijcbt hồlcgli, chạmxkkm ngay trábhehi tim củfknma hắzuxen.

Tiểezgtu Đfkvaao hílhnxt mộijcbt ngụnnehm khílhnx lạmxkknh, Tiếuditt Bắzuxec Phàgwfym kéybfho nàgwfyng ra phílhnxa sau, cốyadf sứgiwuc đegtwgiwung lêazpcn.

Trêazpcn gưpwktơygjxng mặqpdwt trắzuxeng nhưpwkt tuyếuditt củfknma Phong Vôeoce Ưemyzu, mábhehu tưpwktơygjxi bắzuxen tung tóuhzje, nhìfknmn trábhehi tim trong tay, “Nhâlikkn gia muốyadfn làgwfym chủfknm mẫhwhvu, muốyadfn gảzjtc cho chưpwktykttng môeocen củfknma Bắzuxec Hảzjtci phábhehi, cóuhzj đegtwiềpxeiu. . . .”


Phong Vôeoce Ưemyzu nóuhzji xong, tiếuditn đegtwếuditn bêazpcn tai Tiếuditt Bắzuxec Hảzjtci vẻlcrx mặqpdwt đegtwang kinh ngạmxkkc, “Ngưpwktyktti đegtwóuhzj. . . . Khôeoceng phảzjtci ngưpwktơygjxi!”

uhzji xong, chỉitqm thấaqmby nàgwfyng cưpwktyktti lạmxkknh mộijcbt tiếuditng, vẻlcrxbhehn hậfknmn tàgwfyn bạmxkko trêazpcn mặqpdwt khiếuditn ngưpwktyktti khábhehc kinh tâlikkm, năazpcm ngóuhzjn tay dùuhzjng sứgiwuc bóuhzjp lạmxkki, “Bốyadfp” mộijcbt tiếuditng, mábhehu bắzuxen tứgiwu phílhnxa.

Trábhehi tim củfknma Tiếuditt Bắzuxec Hảzjtci bịhnmhuhzjp nábheht.

Phong Vôeoce Ưemyzu hung tợuclln buôeoceng tay, vẫhwhvy mábhehu trêazpcn tay, “Ngưpwktơygjxi thậfknmt đegtwúlcglng làgwfy khiếuditn ta ghêazpc tởykttm!”

Thâlikkn thểezgt Tiếuditt Bắzuxec Hảzjtci lảzjtco đegtwzjtco mạmxkknh, chậfknmm rãgsxbi ngãgsxb xuốyadfng đegtwaqmbt. . . . trong nhábhehy mắzuxet khi ngãgsxb xuốyadfng đegtwaqmbt, hai mắzuxet hắzuxen nhìfknmn Phong Vôeoce Ưemyzu, cưpwktyktti gưpwktucllng, vưpwktơygjxn ngóuhzjn tay khôeoceybfho chỉitqmgwfyo nàgwfyng, “Đfkvaijcbc nhấaqmbt. . . . tâlikkm đegtwàgwfyn. . . . bàgwfy.”

“Đfkvaa tạmxkk đegtwãgsxb khílhnxch lệpxei.” Phong Vôeoce Ưemyzu cũmqrnng khôeoceng liếuditc mắzuxet nhìfknmn Tiếuditt Bắzuxec Hảzjtci mộijcbt cábhehi, quay đegtwlnkru lạmxkki, hai mắzuxet giốyadfng nhưpwkt đegtwijcbc xàgwfy nhìfknmn vềpxei phílhnxa Tiểezgtu Đfkvaao cùuhzjng Tiếuditt Bắzuxec Phàgwfym.

“Bắzuxec Phàgwfym, bịhnmh thưpwktơygjxng cóuhzj nặqpdwng khôeoceng?” Phong Vôeoce Ưemyzu lộijcb ra vẻlcrx mặqpdwt thâlikkn thiếuditt, Tiểezgtu Đfkvaao nhìfknmn thấaqmby xem ra cũmqrnng hếuditt sứgiwuc quỷlxbm dịhnmh.

Thấaqmby Tiếuditt Bắzuxec Phàgwfym cũmqrnng khôeoceng cóuhzj ýamjc cảzjtcm tạmxkkfknmnh, hơygjxn nữglbia gắzuxet gao bảzjtco vệpxei Nhan Tiểezgtu Đfkvaao phílhnxa sau, trong mắzuxet Phong Vôeoce Ưemyzu lộijcb ra hung quang, “Giếuditt nha đegtwlnkru phílhnxa sau chàgwfyng đegtwi!”

Tiểezgtu Đfkvaao tứgiwuc giậfknmn đegtwếuditn nỗmxyii muốyadfn giơygjx châlikkn mắzuxeng chửazpci ngưpwktyktti.

Tiếuditt Bắzuxec Phàgwfym lắzuxec đegtwlnkru, “Khôeoceng bao giờyktt.”

“Ta thay chàgwfyng giếuditt đegtwmxkki ca chàgwfyng!” Phong Vôeoce Ưemyzu vỗmxyi ngựwiwpc, “Chàgwfyng cóuhzj biếuditt ta vìfknm chàgwfyng trảzjtc giábheh bao nhiêazpcu khôeoceng?”

Tiếuditt Bắzuxec Phàgwfym bậfknmt cưpwktyktti, “Ngưpwktơygjxi khôeoceng phảzjtci vìfknm ta, làgwfyfknm bảzjtcn thâlikkn ngưpwktơygjxi.”

“Ngưpwktơygjxi nóuhzji cábhehi gìfknm?!” Phong Vôeoce Ưemyzu rúlcglt chủfknmy thủfknm ra, “Trưpwktplumc hếuditt ta phảzjtci giếuditt chếuditt nha đegtwlnkru chếuditt tiệpxeit phílhnxa sau ngưpwktơygjxi đegtwãgsxb!” Nóuhzji xong nhảzjtcy tớplumi bêazpcn cạmxkknh Tiểezgtu Đfkvaao.


Tiếuditt Bắzuxec Phàgwfym cùuhzjng Tiểezgtu Đfkvaao đegtwpxeiu giậfknmt mìfknmnh, thìfknm ra côeoceng phu củfknma Phong Vôeoce Ưemyzu tốyadft nhưpwkt vậfknmy.

Tiểezgtu Đfkvaao lôeocei kéybfho Tiếuditt Bắzuxec Phàgwfym bịhnmh thưpwktơygjxng trốyadfn đegtwi, trábhehnh thoábheht đegtwưpwktucllc chủfknmy thủfknm đegtwang đegtwâlikkm tớplumi củfknma Phong Vôeoce Ưemyzu, đegtwlcglng thờyktti chúlcgl ýamjc tớplumi cổnoow tay khôeoce cằbcdgn củfknma nàgwfyng ta.

“Ngưpwktơygjxi năazpcm nay bao nhiêazpcu tuổnoowi rồlcgli?” Tiểezgtu Đfkvaao đegtwijcbt nhiêazpcn hỏeupmi.

Phong Vôeoce Ưemyzu sửazpcng sốyadft, trêazpcn mặqpdwt hiệpxein lêazpcn vẻlcrxbhehn đegtwijcbc, “Câlikkm miệpxeing!”

“A!” Nhan Tiểezgtu Đfkvaao bừaywung tỉitqmnh đegtwmxkki ngộijcb, “Ngưpwktơygjxi làgwfygsxbo yêazpcu quábhehi! Ngưpwktơygjxi căazpcn bảzjtcn làgwfy đegtwãgsxbazpcm sábhehu mưpwktơygjxi tuổnoowi rồlcgli cóuhzj phảzjtci khôeoceng?! Ngưpwktơygjxi nhìfknmn da trêazpcn cábhehnh tay ngưpwktơygjxi đegtwi đegtwpxeiu nhăazpcn nheo hếuditt rồlcgli!”

“Nha đegtwlnkru chếuditt tiệpxeit kia, ngưpwktơygjxi câlikkm miệpxeing!” Phong Vôeoce Ưemyzu thẹegtwn quábhehuhzja giậfknmn.

“Ha ha, khôeoceng biếuditt xấaqmbu hổnoow, lớplumn tuổnoowi nhưpwkt vậfknmy rồlcgli còseian dâlikky dưpwkta trai trẻlcrx, cỏeupm giàgwfy ăazpcn trâlikku non, khôeoceng đegtwúlcglng, câlikky khôeoce ăazpcn trâlikku non mớplumi đegtwúlcglng!” Tiểezgtu Đfkvaao cốyadffknmnh nóuhzji đegtwezgt chọmtakc giậfknmn Phong Vôeoce Ưemyzu, hai hàgwfyng lôeoceng màgwfyy củfknma Phong Vôeoce Ưemyzu dựwiwpng thẳazotng lêazpcn, “Xúlcgl nha đegtwlnkru, hôeocem nay ta khôeoceng xéybfhbheht cábhehi miệpxeing ngưpwktơygjxi. . . .”

“Phong Vôeoce Ưemyzu!” Tiểezgtu Đfkvaao khôeoceng đegtwuclli nàgwfyng nóuhzji xong, hưpwktplumng nàgwfyng nhăazpcn mặqpdwt, “Đfkvalcgl xấaqmbu xílhnx, lãgsxbo quábhehi vậfknmt!”

Phong Vôeoce Ưemyzu vôeoceuhzjng tứgiwuc giậfknmn, đegtwao trong tay đegtwâlikkm tớplumi, Tiểezgtu Đfkvaao chớplump mộijcbt cábhehi liềpxein trábhehnh đegtwưpwktucllc, khôeoceng cầlnkrn Tiếuditt Bắzuxec Phàgwfym che chởyktt, khẽlxbm nhấaqmbc châlikkn đegtwmxkkp lêazpcn mộijcbt chỗmxyi trêazpcn mặqpdwt đegtwaqmbt.

Nhan Tiểezgtu Đfkvaao tạmxkki thờyktti khắzuxec nguy hiểezgtm nàgwfyy, còseian nóuhzji lờyktti khiêazpcu khílhnxch Phong Vôeoce Ưemyzu, tấaqmbt nhiêazpcn làgwfyuhzj nguyêazpcn nhâlikkn, nàgwfyng đegtwãgsxb nghĩzuxe ra mộijcbt kếudit hoạmxkkch, dẫhwhvn Phong Vôeoce Ưemyzu vàgwfyo cuộijcbc, lấaqmby tốyadfc đegtwijcb nhanh nhấaqmbt giảzjtci quyếuditt nàgwfyng ta, sau đegtwóuhzj dẫhwhvn theo Tiếuditt Bắzuxec Phàgwfym rờyktti khỏeupmi nơygjxi nàgwfyy.

“A!” Phong Vôeoce Ưemyzu bưpwktplumc lêazpcn mộijcbt bưpwktplumc, hoảzjtcng sợucll cảzjtcm nhậfknmn đegtwưpwktucllc dưpwktplumi châlikkn đegtwgiwung khôeoceng vữglbing, biếuditt mìfknmnh giẫhwhvm phảzjtci cơygjx quan, lậfknmp tứgiwuc nhảzjtcy lêazpcn. Nàgwfyng biếuditt Tiểezgtu Đfkvaao tinh thôeoceng cơygjx quan, bảzjtcn thâlikkn cóuhzj lẽlxbm đegtwãgsxb trúlcglng kếudit, nhưpwktng đegtwãgsxb quábheh muộijcbn. Tiểezgtu Đfkvaao canh đegtwúlcglng lúlcglc nàgwfyng ta bay đegtwếuditn giữglbia khôeoceng trung trưpwktplumc khôeoceng thôeocen sau khôeoceng đegtwiếuditm hoàgwfyn toàgwfyn khôeoceng cóuhzj chỗmxyi đegtwezgtpwktuclln lựwiwpc, trởyktt thàgwfynh mộijcbt cábhehi bia ngắzuxem sốyadfng, nâlikkng tay, chủfknmy thủfknmpwktplumng viêazpcn gạmxkkch trêazpcn đegtwitqmnh thuyềpxein néybfhm tớplumi.

Sau mộijcbt tiếuditng “Cạmxkkch”, khắzuxep nơygjxi yêazpcn tĩzuxenh.

Tiểezgtu Đfkvaao vọmtakt đegtwếuditn trưpwktplumc mặqpdwt Tiếuditt Bắzuxec Phàgwfym, “Tạmxkkch” mộijcbt tiếuditng, mởyktt ra Hồlcglng Chỉitqm Bảzjtco Tábhehn đegtwem theo bêazpcn mìfknmnh.


Nhábhehy mắzuxet. . . . Trậfknmn têazpcn nhưpwktpwkta bắzuxen tớplumi.

“AAAAAA!” Tiếuditng kêazpcu thảzjtcm thiếuditt củfknma Phong Vôeoce Ưemyzu truyềpxein đegtwếuditn, Tiếuditt Bắzuxec Phàgwfym liềpxein nhìfknmn mưpwkta têazpcn xung quanh khôeoceng ngừaywung hạmxkk xuốyadfng, cóuhzj thểezgt thấaqmby đegtwưpwktucllc vừaywua rồlcgli Tiểezgtu Đfkvaao đegtwãgsxb khởyktti đegtwijcbng cơygjx quan, Hồlcglng Chỉitqm Bảzjtco Tábhehn đegtwao thưpwktơygjxng bấaqmbt nhậfknmp, cábhehch nàgwfyy rấaqmbt hay!

Thậfknmt ra Tiếuditt Bắzuxec Phàgwfym bịhnmh thưpwktơygjxng khôeoceng quábheh nặqpdwng, chỉitqmgwfyuhzj chúlcglt choábhehng vábhehng, chờyktt trậfknmn mưpwkta têazpcn kếuditt thúlcglc, Tiểezgtu Đfkvaao thu lạmxkki ôeoce, Phong Vôeoce Ưemyzu đegtwãgsxb ngãgsxb xuốyadfng mộijcbt bêazpcn, bịhnmh bắzuxen giốyadfng nhưpwkt con nhílhnxm.

Tiểezgtu Đfkvaao quay đegtwlnkru lạmxkki nhìfknmn Tiếuditt Bắzuxec Phàgwfym, “Chàgwfyng khôeoceng cóuhzj việpxeic gìfknm. . . .”

uhzji còseian chưpwkta dứgiwut lờyktti, đegtwãgsxb bịhnmh Tiếuditt Bắzuxec Phàgwfym mộijcbt phen đegtwèylhy xuốyadfng đegtwaqmbt. Đfkvaijcbt nhiêazpcn, mộijcbt thanh phi đegtwao đegtwâlikkm xuyêazpcn qua vai Tiếuditt Bắzuxec Phàgwfym, mábhehu tưpwktơygjxi tanh nồlcglng, nhưpwkt kim châlikkm vàgwfyo hai mắzuxet Tiểezgtu Đfkvaao.

“Tiếuditt Bắzuxec Phàgwfym!”

Tiếuditt Bắzuxec Phàgwfym nhặqpdwt mộijcbt mũmqrni têazpcn gầlnkrn mìfknmnh, xoay tay phóuhzjng đegtwi, chợucllt nghe mộijcbt tiếuditng héybfht thảzjtcm truyềpxein đegtwếuditn. . . . Từaywu trêazpcn đegtwitqmnh thuyềpxein, Tiếuditt Phúlcglc vừaywua rồlcgli đegtwábhehnh léybfhn hai ngưpwktyktti bịhnmh bắzuxen hạmxkk.

“Tiếuditt Bắzuxec Phàgwfym!” Tiểezgtu Đfkvaao đegtwnqmk lấaqmby đegtwlnkru vai bịhnmh bắzuxen thủfknmng củfknma Tiếuditt Bắzuxec Phàgwfym, tay đegtwlnkry mábhehu, khiếuditn cho nàgwfyng khôeoceng biếuditt làgwfym sao.

Tiếuditt Bắzuxec Phàgwfym khàgwfyn giọmtakng cưpwktyktti, “Sao lúlcglc nàgwfyy nàgwfyng còseian gọmtaki cảzjtcazpcn lẫhwhvn họmtak nữglbia, mộijcbt chúlcglt khôeoceng thâlikkn thiếuditt, tốyadft xấaqmbu gìfknmmqrnng tiếuditng kêazpcu mộijcbt tiếuditng Bắzuxec Phàgwfym rồlcgli hôeocen nhẹegtwfknm đegtwóuhzj mộijcbt chúlcglt. . . .”

Tiểezgtu Đfkvaao sụnneht sịhnmht, “Chàgwfyng còseian cốyadf đegtwùuhzja giỡnqmkn lưpwktu manh nữglbia hảzjtc? Đfkvaaywung nóuhzji nữglbia. . . .”

“Kỳrsig thậfknmt, giang hồlcgl khôeoceng chịhnmhu đegtwao gìfknm đegtwóuhzj, khôeoceng cóuhzjfknmgwfyi giỏeupmi cảzjtc, mộijcbt chúlcglt cũmqrnng khôeoceng khiếuditn ngưpwktyktti ta vui vẻlcrx. . . .” Tiếuditt Bắzuxec Phàgwfym vẫhwhvn cốyadf gắzuxeng nóuhzji trong vôeoce thứgiwuc, “Còseian khôeoceng bằbcdgng vìfknmgwfyng chịhnmhu mộijcbt đegtwao nàgwfyy, cảzjtcm giábhehc rấaqmbt tốyadft.”

pwktplumc mắzuxet Tiểezgtu Đfkvaao rơygjxi trêazpcn mặqpdwt hắzuxen, “Chàgwfyng ngốyadfc quábheh!”

Đfkvaang nóuhzji đegtwếuditn đegtwóuhzj, bỗmxying nhiêazpcn chợucllt nghe thanh âlikkm “Vùuhzjuhzj” truyềpxein đegtwếuditn.


Chỉitqm thấaqmby cábhehch đegtwóuhzj khôeoceng xa, mộijcbt thâlikkn ngưpwktyktti màgwfyu đegtwen khôeoceybfho chậfknmm rãgsxbi đegtwgiwung lêazpcn, giốyadfng nhưpwktgsxb thúlcgl, bốyadfn châlikkn bòseia rạmxkkp trêazpcn đegtwaqmbt, hưpwktplumng chỗmxyi bọmtakn họmtak đegtwi tớplumi.

Tiểezgtu Đfkvaao sợucllgsxbi ―― Làgwfy Tiếuditt Bắzuxec Hảzjtci! Khôeoceng thểezgtgwfyo, khôeoceng cóuhzj tim vậfknmy màgwfy Tiếuditt Bắzuxec Hảzjtci vẫhwhvn còseian sốyadfng?

Tiểezgtu Đfkvaao mộijcbt bêazpcn nắzuxem lấaqmby Hồlcglng Chỉitqm Bảzjtco Tábhehn, mộijcbt tay ngăazpcn chặqpdwn Tiếuditt Bắzuxec Hảzjtci, khẩwnaln trưpwktơygjxng nhìfknmn hắzuxen.

“Mábhehu!” Tiếuditt Bắzuxec Hảzjtci giốyadfng nhưpwkt ábhehc quỷlxbm, đegtwijcbt nhiêazpcn nhảzjtcy lêazpcn, “Cho ta mábhehu. . . .”

Ngay lúlcglc hắzuxen nhàgwfyo tớplumi giữglbia khôeoceng trung, Tiểezgtu Đfkvaao cho làgwfy thờyktti đegtwiểezgtm sinh mệpxeinh mìfknmnh kếuditt thúlcglc đegtwãgsxb đegtwếuditn, chỉitqm thấaqmby mộijcbt bóuhzjng ngưpwktyktti từaywu trêazpcn trờyktti vọmtakt tớplumi, kim đegtwao ra khỏeupmi vỏeupm đegtwzjtco qua mộijcbt cábhehi, cábhehi đegtwlnkru dữglbi tợuclln củfknma Tiếuditt Bắzuxec Hảzjtci bịhnmh chéybfhm lìfknma cổnoow, “Lạmxkkch cạmxkkch” mộijcbt tiếuditng rơygjxi xuốyadfng, lộijcbc cộijcbc lăazpcn đegtwếuditn bêazpcn châlikkn Tiểezgtu Đfkvaao.

Thâlikkn ảzjtcnh bạmxkkch sắzuxec cũmqrnng đegtwãgsxb tớplumi, mộijcbt cưpwktplumc đegtwmxkkp lêazpcn thi thểezgt củfknma Tiếuditt Bắzuxec Hảzjtci. . . . Thâlikkn mìfknmnh khôeoceng cóuhzj tim khôeoceng cóuhzj đegtwlnkru kia liềpxein rơygjxi xuốyadfng biểezgtn. Khôeoceng lâlikku sau, mábhehu chảzjtcy lêazpcnh lábhehng, vôeoce sốyadfbheh lớplumn cábheh nhỏeupm lậfknmp tứgiwuc tụnneh tậfknmp đegtwếuditn, quay cuồlcglng ăazpcn sạmxkkch xábhehc Tiếuditt Bắzuxec Hảzjtci.

“Tiểezgtu Đfkvaao!”

Tiểezgtu Đfkvaao ngẩwnalng đegtwlnkru, thấaqmby Lâlikku Hiểezgtu Nguyệpxeit rơygjxi nhảzjtcy xuốyadfng bêazpcn cạmxkknh nàgwfyng.

“Hiểezgtu Nguyệpxeit?” Tiểezgtu Đfkvaao nhìfknmn thấaqmby liềpxein hiểezgtu đegtwưpwktucllc, vừaywua rồlcgli chéybfhm đegtwlnkru Tiếuditt Bắzuxec Hảzjtci, đegtwábheh thi thểezgt hắzuxen xuốyadfng nưpwktplumc, đegtwúlcglng làgwfybhehch Kim Phong cùuhzjng Trọmtakng Hoa.

“Mọmtaki ngưpwktyktti làgwfym sao. . . .” Tiểezgtu Đfkvaao kinh ngạmxkkc.

“Ba ngưpwktyktti chúlcglng ta phâlikkn côeoceng nhau đegtwi theo ba ngưpwktyktti Phong Vôeoce Ưemyzu, Tôeoceygjxuhzjng Tiếuditt Phúlcglc ba ngưpwktyktti, tìfknmm đegtwếuditn nơygjxi nàgwfyy.”

bhehch Kim Phong cùuhzjng Trọmtakng Hoa nâlikkng Tiếuditt Bắzuxec Phàgwfym lêazpcn, “Đfkvai, chúlcglng ta biếuditt lốyadfi ra!”

Tiểezgtu Đfkvaao lúlcglc nàgwfyy mớplumi khẽlxbm thởyktt ra, cảzjtcm giábhehc dưpwktplumi châlikkn cóuhzj chúlcglt vôeoce lựwiwpc, Hiểezgtu Nguyệpxeit dìfknmu nàgwfyng giậfknmn dỗmxyii, “Hai ngưpwktyktti vìfknm sao cũmqrnng khôeoceng nóuhzji mộijcbt tiếuditng liềpxein tựwiwpfknmnh đegtwếuditn đegtwâlikky, xem chúlcglng ta làgwfy ngưpwktyktti ngoàgwfyi sao!”


Tiểezgtu Đfkvaao cũmqrnng cóuhzj chúlcglt ábhehy nábhehy, lầlnkrn nàgwfyy thậfknmt sựwiwpgwfy đegtwmxkki nạmxkkn khôeoceng chếuditt, nhìfknmn Tiếuditt Bắzuxec Phàgwfym phílhnxa trưpwktplumc, cóuhzj thểezgt bởyktti vìfknm mấaqmbt mábhehu quábheh nhiềpxeiu, hoặqpdwc làgwfy tảzjtcng đegtwábheh lớplumn trong ngựwiwpc đegtwãgsxbygjxi xuốyadfng đegtwaqmbt, hắzuxen đegtwãgsxb mấaqmbt đegtwi tri giábhehc, nặqpdwng nềpxei ngủfknm.

. . . .

Chờyktt đegtwếuditn thờyktti đegtwiểezgtm Tiếuditt Bắzuxec Phàgwfym tỉitqmnh lạmxkki, mởyktt mắzuxet ra, thứgiwu nhìfknmn thấaqmby chílhnxnh làgwfy đegtwitqmnh giưpwktykttng trong quábhehn trọmtak, giậfknmt giậfknmt bảzjtc vai, liềpxein cảzjtcm thấaqmby đegtwau nhưpwkt bịhnmh kim châlikkm, ngẩwnalng đegtwlnkru, chỉitqm thấaqmby mộijcbt ngưpwktyktti chốyadfng cằbcdgm đegtwang nhìfknmn hắzuxen.

“Ốwkbhi!” Tiếuditt Bắzuxec Phàgwfym kinh ngạmxkkc đegtwếuditn nỗmxyii nhảzjtcy dựwiwpng, vừaywua đegtwgiwung lêazpcn, chạmxkkm tớplumi miệpxeing vếuditt thưpwktơygjxng, đegtwau đegtwếuditn nhe răazpcng.

Ngưpwktyktti ngồlcgli cạmxkknh bàgwfyn đegtwưpwktucllc hảzjtc giậfknmn cưpwktyktti ha ha, “Nếuditu ngưpwktơygjxi tỉitqmnh rồlcgli, lãgsxbo tửazpcmqrnng đegtwi thôeocei.”

Ngồlcgli ởyktt cạmxkknh bàgwfyn đegtwang nóuhzji chuyệpxein vớplumi hắzuxen, khôeoceng phảzjtci Tiểezgtu Đfkvaao cũmqrnng khôeoceng phảzjtci Trọmtakng Hoa, màgwfygwfypwktơygjxng Bílhnxch Ba.

Tiếuditt Bắzuxec Phàgwfym vuốyadft miệpxeing vếuditt thưpwktơygjxng, đegtwãgsxbazpcng bóuhzj xong, khóuhzj hiểezgtu nhìfknmn hắzuxen, “Sao ngưpwktơygjxi lạmxkki ởyktt chỗmxyigwfyy? Tiểezgtu Đfkvaao nhàgwfy ta đegtwâlikku?”

pwktơygjxng Bílhnxch Ba bĩzuxeu môeocei, “Tiểezgtu Đfkvaao nhàgwfy ngưpwktơygjxi cùuhzjng Hábhehch Kim Phong quay vềpxei Giang Nam rồlcgli.”

“Cábhehi gìfknm?” Tiếuditt Bắzuxec Phàgwfym cảzjtc kinh, bỗmxying nhiêazpcn nhớplum lạmxkki, “Lãgsxbo tửazpceocen mêazpc bao lâlikku rồlcgli? Mộijcbt năazpcm rưpwktnqmki rồlcgli sao?”

pwktơygjxng Bílhnxch Ba nhìfknmn hắzuxen, khóuhzje miệpxeing giậfknmt giậfknmt, vưpwktơygjxn ba ngóuhzjn tay, “Ba ngàgwfyy màgwfy thôeocei.”

“Thếudit. . . . Trọmtakng Hoa cùuhzjng Lâlikku Hiểezgtu Nguyệpxeit?”

“Quay vềpxei nhàgwfy Trọmtakng Hoa lo hỉitqm sựwiwp rồlcgli.” Vưpwktơygjxng Bílhnxch Ba sờyktt sờyktt cằbcdgm, “Tiểezgtu Đfkvaao bảzjtco ta chăazpcm sóuhzjc ngưpwktơygjxi, chờyktt ngưpwktơygjxi tỉitqmnh, ta cóuhzj thểezgt rờyktti đegtwi.”

Tiếuditt Bắzuxec Phàgwfym chábhehn nảzjtcn, “Vôeocefknmnh nhưpwkt vậfknmy sao. . . . Cũmqrnng khôeoceng chờyktt ta mộijcbt chúlcglt.” Nóuhzji xong, xoay ngưpwktyktti đegtwhnmhnh rờyktti giưpwktykttng.

“Ngưpwktơygjxi muốyadfn đegtwi đegtwâlikku?”

“Đfkvai tìfknmm Tiểezgtu Đfkvaao.”

“Đfkvaaywung.” Vưpwktơygjxng Bílhnxch Ba khoábheht tay chặqpdwn lạmxkki, “Tiểezgtu Đfkvaao dặqpdwn ngưpwktơygjxi tạmxkkm thờyktti đegtwaywung tìfknmm nàgwfyng.”

Tiếuditt Bắzuxec Phàgwfym nhílhnxu màgwfyy, “Vìfknm sao. . . .”

“Nàgwfyng dặqpdwn ngưpwktơygjxi dưpwktnqmkng thưpwktơygjxng cho tốyadft, xửazpclhnx xong xuôeocei mọmtaki chuyệpxein rồlcgli hãgsxby quyếuditt đegtwhnmhnh đegtwi.” Nóuhzji xong, đegtwgiwung lêazpcn.

Tiếuditt Bắzuxec Phàgwfym ngồlcgli ởykttazpcn giưpwktykttng ngẩwnaln ngưpwktyktti.

pwktơygjxng Bílhnxch Ba đegtwi tớplumi cửazpca, “Đfkvaúlcglng rồlcgli, trưpwktplumc đegtwóuhzj thưpwktơygjxng thếudit củfknma ngưpwktơygjxi đegtwpxeiu do Tiểezgtu Đfkvaao xửazpcamjc.”

Tiếuditt Bắzuxec Phàgwfym sờyktt sờyktt miếuditng vảzjtci băazpcng bóuhzj vếuditt thưpwktơygjxng.

“Còseian nữglbia.” Vưpwktơygjxng Bílhnxch Ba rấaqmbt khôeoceng tìfknmnh nguyệpxein chỉitqm chỉitqm phílhnxa dưpwktplumi chiếuditc gốyadfi đegtwlnkru, “Nha đegtwlnkru kia nóuhzji đegtwezgt lạmxkki đegtwlcgl vậfknmt gìfknm đegtwóuhzj cho ngưpwktơygjxi.” Nóuhzji xong, thởykttgwfyi, “Ai, đegtwábhehng thưpwktơygjxng cho ta. . . . Côeoce gia quảzjtc nhâlikkn.”

Vừaywua lẩwnalm bẩwnalm, vừaywua ủfknmmqrn, từaywu từaywupwktplumc đegtwi .

Tiếuditt Bắzuxec Phàgwfym khóuhzj hiểezgtu, vưpwktơygjxn tay sờykttpwktplumi gốyadfi đegtwlnkru, lấaqmby ra mộijcbt cábhehi túlcgli. Túlcgli làgwfym từaywu nhung rấaqmbt tinh xảzjtco, trêazpcn đegtwóuhzj thêazpcu mộijcbt con mèylhyo hoa nhỏeupm, bộijcb dạmxkkng nhưpwkt thậfknmt, Tiếuditt Bắzuxec Phàgwfym nhìfknmn chằbcdgm chằbcdgm, liềpxein cảzjtcm thấaqmby cựwiwpc kỳrsig, cựwiwpc kỳrsig giốyadfng Tiểezgtu Đfkvaao.

Mởykttlcgli ra, cầlnkrm trong tay, dốyadfc ngưpwktucllc. . . .

Mộijcbt chuỗmxyii ngọmtakc nhỏeupmygjxi vàgwfyo tay Tiếuditt Bắzuxec Phàgwfym. Mãgsxbgsxbo màgwfyu lam, đegtwpxeiu đegtwqpdwn đegtwegtwp mắzuxet cóuhzj khắzuxec hoa văazpcn, khôeoceng giốyadfng nhưpwkt đegtwlcgl đegtwzuxet tiềpxein, nhưpwktng màgwfy rấaqmbt tinh xảzjtco, bêazpcn trêazpcn cóuhzj khắzuxec ba chữglbi ―― Lụnnehc Lưpwktnqmkng Tâlikkm.

Tiếuditt Bắzuxec Phàgwfym sửazpcng sốyadft rấaqmbt lâlikku, nhìfknmn chuỗmxyii ngọmtakc, cưpwktyktti ngâlikky ngôeoce.

Chúc các bạn đọc truyện vui vẻ.