Giang Hồ Bất Ai Đao

Chương 64 : Vì ai chịu một đao

    trước sau   
Tiếwjjdt Bắbppfc Hảuntci bịocaf thưvgriơfbnbng rấwtret nặocafng, chỉlbhtcyxio Tiếwjjdt Bắbppfc Phàcyxim, “Vôfzmi Ưylwtu, lôfzmii hắbppfn qua đpmqtâhiwhy, ta phảuntci cắbppfn thêncjnm vàcyxii lầnxctn nữklwga mớpqzki thàcyxinh côfzming!”

Phong Vôfzmi Ưylwtu mỉlbhtm cưvgriwjjdi, “Ta vẫeqkon còtaxqn muốbppfn làcyxim chủnxct mẫeqkou châhiwhn chírkuvnh củnxcta Bắbppfc Hảuntci phápmlqi!”

“Đemctưvgriơfbnbng nhiêncjnn, khôfzming phảuntci đpmqtãymtusdwei xong rồfbnbi. . . . A!”

Tiếwjjdt Bắbppfc Hảuntci còtaxqn chưvgria nósdwei dứjakwt lờwjjdi, bỗhiryng nhiêncjnn cảuntcm thấwtrey trưvgripqzkc ngựymtuc mộgaimt trậreqvn giósdwe lạcykbnh, cúweqdi đpmqtnxctu nhìnqwon, chỉlbht thấwtrey tay củnxcta Phong Vôfzmi Ưylwtu mang theo mápmlqu, đpmqtãymtu xuyêncjnn qua ngựymtuc hắbppfn, tay bớpqzki mósdwec mộgaimt hồfbnbi, chạcykbm ngay trápmlqi tim củnxcta hắbppfn.

Tiểpoxdu Đemctao hírkuvt mộgaimt ngụcsnlm khírkuv lạcykbnh, Tiếwjjdt Bắbppfc Phàcyxim kéfytzo nàcyxing ra phírkuva sau, cốbppf sứjakwc đpmqtjakwng lêncjnn.

Trêncjnn gưvgriơfbnbng mặocaft trắbppfng nhưvgri tuyếwjjdt củnxcta Phong Vôfzmi Ưylwtu, mápmlqu tưvgriơfbnbi bắbppfn tung tósdwee, nhìnqwon trápmlqi tim trong tay, “Nhâhiwhn gia muốbppfn làcyxim chủnxct mẫeqkou, muốbppfn gảuntc cho chưvgrifzming môfzmin củnxcta Bắbppfc Hảuntci phápmlqi, cósdwe đpmqtiềjvguu. . . .”


Phong Vôfzmi Ưylwtu nósdwei xong, tiếwjjdn đpmqtếwjjdn bêncjnn tai Tiếwjjdt Bắbppfc Hảuntci vẻrrzc mặocaft đpmqtang kinh ngạcykbc, “Ngưvgriwjjdi đpmqtósdwe. . . . Khôfzming phảuntci ngưvgriơfbnbi!”

sdwei xong, chỉlbht thấwtrey nàcyxing cưvgriwjjdi lạcykbnh mộgaimt tiếwjjdng, vẻrrzcpmlqn hậreqvn tàcyxin bạcykbo trêncjnn mặocaft khiếwjjdn ngưvgriwjjdi khápmlqc kinh tâhiwhm, năzazgm ngósdwen tay dùgknqng sứjakwc bósdwep lạcykbi, “Bốbppfp” mộgaimt tiếwjjdng, mápmlqu bắbppfn tứjakw phírkuva.

Trápmlqi tim củnxcta Tiếwjjdt Bắbppfc Hảuntci bịocafsdwep nápmlqt.

Phong Vôfzmi Ưylwtu hung tợnxctn buôfzming tay, vẫeqkoy mápmlqu trêncjnn tay, “Ngưvgriơfbnbi thậreqvt đpmqtúweqdng làcyxi khiếwjjdn ta ghêncjn tởfzmim!”

Thâhiwhn thểpoxd Tiếwjjdt Bắbppfc Hảuntci lảuntco đpmqtuntco mạcykbnh, chậreqvm rãymtui ngãymtu xuốbppfng đpmqtwtret. . . . trong nhápmlqy mắbppft khi ngãymtu xuốbppfng đpmqtwtret, hai mắbppft hắbppfn nhìnqwon Phong Vôfzmi Ưylwtu, cưvgriwjjdi gưvgrinxctng, vưvgriơfbnbn ngósdwen tay khôfzmifytzo chỉlbhtcyxio nàcyxing, “Đemctgaimc nhấwtret. . . . tâhiwhm đpmqtàcyxin. . . . bàcyxi.”

“Đemcta tạcykb đpmqtãymtu khírkuvch lệrnlw.” Phong Vôfzmi Ưylwtu cũreqvng khôfzming liếwjjdc mắbppft nhìnqwon Tiếwjjdt Bắbppfc Hảuntci mộgaimt cápmlqi, quay đpmqtnxctu lạcykbi, hai mắbppft giốbppfng nhưvgri đpmqtgaimc xàcyxi nhìnqwon vềjvgu phírkuva Tiểpoxdu Đemctao cùgknqng Tiếwjjdt Bắbppfc Phàcyxim.

“Bắbppfc Phàcyxim, bịocaf thưvgriơfbnbng cósdwe nặocafng khôfzming?” Phong Vôfzmi Ưylwtu lộgaim ra vẻrrzc mặocaft thâhiwhn thiếwjjdt, Tiểpoxdu Đemctao nhìnqwon thấwtrey xem ra cũreqvng hếwjjdt sứjakwc quỷlvqf dịocaf.

Thấwtrey Tiếwjjdt Bắbppfc Phàcyxim cũreqvng khôfzming cósdwe ýypez cảuntcm tạcykbnqwonh, hơfbnbn nữklwga gắbppft gao bảuntco vệrnlw Nhan Tiểpoxdu Đemctao phírkuva sau, trong mắbppft Phong Vôfzmi Ưylwtu lộgaim ra hung quang, “Giếwjjdt nha đpmqtnxctu phírkuva sau chàcyxing đpmqti!”

Tiểpoxdu Đemctao tứjakwc giậreqvn đpmqtếwjjdn nỗhiryi muốbppfn giơfbnb châhiwhn mắbppfng chửvitqi ngưvgriwjjdi.

Tiếwjjdt Bắbppfc Phàcyxim lắbppfc đpmqtnxctu, “Khôfzming bao giờwjjd.”

“Ta thay chàcyxing giếwjjdt đpmqtcykbi ca chàcyxing!” Phong Vôfzmi Ưylwtu vỗhiry ngựymtuc, “Chàcyxing cósdwe biếwjjdt ta vìnqwo chàcyxing trảuntc giápmlq bao nhiêncjnu khôfzming?”

Tiếwjjdt Bắbppfc Phàcyxim bậreqvt cưvgriwjjdi, “Ngưvgriơfbnbi khôfzming phảuntci vìnqwo ta, làcyxinqwo bảuntcn thâhiwhn ngưvgriơfbnbi.”

“Ngưvgriơfbnbi nósdwei cápmlqi gìnqwo?!” Phong Vôfzmi Ưylwtu rúweqdt chủnxcty thủnxct ra, “Trưvgripqzkc hếwjjdt ta phảuntci giếwjjdt chếwjjdt nha đpmqtnxctu chếwjjdt tiệrnlwt phírkuva sau ngưvgriơfbnbi đpmqtãymtu!” Nósdwei xong nhảuntcy tớpqzki bêncjnn cạcykbnh Tiểpoxdu Đemctao.


Tiếwjjdt Bắbppfc Phàcyxim cùgknqng Tiểpoxdu Đemctao đpmqtjvguu giậreqvt mìnqwonh, thìnqwo ra côfzming phu củnxcta Phong Vôfzmi Ưylwtu tốbppft nhưvgri vậreqvy.

Tiểpoxdu Đemctao lôfzmii kéfytzo Tiếwjjdt Bắbppfc Phàcyxim bịocaf thưvgriơfbnbng trốbppfn đpmqti, trápmlqnh thoápmlqt đpmqtưvgrinxctc chủnxcty thủnxct đpmqtang đpmqtâhiwhm tớpqzki củnxcta Phong Vôfzmi Ưylwtu, đpmqtfbnbng thờwjjdi chúweqd ýypez tớpqzki cổtaxq tay khôfzmi cằfbnbn củnxcta nàcyxing ta.

“Ngưvgriơfbnbi năzazgm nay bao nhiêncjnu tuổtaxqi rồfbnbi?” Tiểpoxdu Đemctao đpmqtgaimt nhiêncjnn hỏlbhti.

Phong Vôfzmi Ưylwtu sửvitqng sốbppft, trêncjnn mặocaft hiệrnlwn lêncjnn vẻrrzcpmlqn đpmqtgaimc, “Câhiwhm miệrnlwng!”

“A!” Nhan Tiểpoxdu Đemctao bừhzogng tỉlbhtnh đpmqtcykbi ngộgaim, “Ngưvgriơfbnbi làcyxiymtuo yêncjnu quápmlqi! Ngưvgriơfbnbi căzazgn bảuntcn làcyxi đpmqtãymtuzazgm sápmlqu mưvgriơfbnbi tuổtaxqi rồfbnbi cósdwe phảuntci khôfzming?! Ngưvgriơfbnbi nhìnqwon da trêncjnn cápmlqnh tay ngưvgriơfbnbi đpmqti đpmqtjvguu nhăzazgn nheo hếwjjdt rồfbnbi!”

“Nha đpmqtnxctu chếwjjdt tiệrnlwt kia, ngưvgriơfbnbi câhiwhm miệrnlwng!” Phong Vôfzmi Ưylwtu thẹdadbn quápmlqsdwea giậreqvn.

“Ha ha, khôfzming biếwjjdt xấwtreu hổtaxq, lớpqzkn tuổtaxqi nhưvgri vậreqvy rồfbnbi còtaxqn dâhiwhy dưvgria trai trẻrrzc, cỏlbht giàcyxi ăzazgn trâhiwhu non, khôfzming đpmqtúweqdng, câhiwhy khôfzmi ăzazgn trâhiwhu non mớpqzki đpmqtúweqdng!” Tiểpoxdu Đemctao cốbppfnqwonh nósdwei đpmqtpoxd chọpoxdc giậreqvn Phong Vôfzmi Ưylwtu, hai hàcyxing lôfzming màcyxiy củnxcta Phong Vôfzmi Ưylwtu dựymtung thẳgaeqng lêncjnn, “Xúweqd nha đpmqtnxctu, hôfzmim nay ta khôfzming xéfytzpmlqt cápmlqi miệrnlwng ngưvgriơfbnbi. . . .”

“Phong Vôfzmi Ưylwtu!” Tiểpoxdu Đemctao khôfzming đpmqtnxcti nàcyxing nósdwei xong, hưvgripqzkng nàcyxing nhăzazgn mặocaft, “Đemctfbnb xấwtreu xírkuv, lãymtuo quápmlqi vậreqvt!”

Phong Vôfzmi Ưylwtu vôfzmigknqng tứjakwc giậreqvn, đpmqtao trong tay đpmqtâhiwhm tớpqzki, Tiểpoxdu Đemctao chớpqzkp mộgaimt cápmlqi liềjvgun trápmlqnh đpmqtưvgrinxctc, khôfzming cầnxctn Tiếwjjdt Bắbppfc Phàcyxim che chởfzmi, khẽjakw nhấwtrec châhiwhn đpmqtcykbp lêncjnn mộgaimt chỗhiry trêncjnn mặocaft đpmqtwtret.

Nhan Tiểpoxdu Đemctao tạcykbi thờwjjdi khắbppfc nguy hiểpoxdm nàcyxiy, còtaxqn nósdwei lờwjjdi khiêncjnu khírkuvch Phong Vôfzmi Ưylwtu, tấwtret nhiêncjnn làcyxisdwe nguyêncjnn nhâhiwhn, nàcyxing đpmqtãymtu nghĩovfl ra mộgaimt kếwjjd hoạcykbch, dẫeqkon Phong Vôfzmi Ưylwtu vàcyxio cuộgaimc, lấwtrey tốbppfc đpmqtgaim nhanh nhấwtret giảuntci quyếwjjdt nàcyxing ta, sau đpmqtósdwe dẫeqkon theo Tiếwjjdt Bắbppfc Phàcyxim rờwjjdi khỏlbhti nơfbnbi nàcyxiy.

“A!” Phong Vôfzmi Ưylwtu bưvgripqzkc lêncjnn mộgaimt bưvgripqzkc, hoảuntcng sợnxct cảuntcm nhậreqvn đpmqtưvgrinxctc dưvgripqzki châhiwhn đpmqtjakwng khôfzming vữklwgng, biếwjjdt mìnqwonh giẫeqkom phảuntci cơfbnb quan, lậreqvp tứjakwc nhảuntcy lêncjnn. Nàcyxing biếwjjdt Tiểpoxdu Đemctao tinh thôfzming cơfbnb quan, bảuntcn thâhiwhn cósdwe lẽjakw đpmqtãymtu trúweqdng kếwjjd, nhưvgring đpmqtãymtu quápmlq muộgaimn. Tiểpoxdu Đemctao canh đpmqtúweqdng lúweqdc nàcyxing ta bay đpmqtếwjjdn giữklwga khôfzming trung trưvgripqzkc khôfzming thôfzmin sau khôfzming đpmqtiếwjjdm hoàcyxin toàcyxin khôfzming cósdwe chỗhiry đpmqtpoxdvgrinxctn lựymtuc, trởfzmi thàcyxinh mộgaimt cápmlqi bia ngắbppfm sốbppfng, nâhiwhng tay, chủnxcty thủnxctvgripqzkng viêncjnn gạcykbch trêncjnn đpmqtlbhtnh thuyềjvgun néfytzm tớpqzki.

Sau mộgaimt tiếwjjdng “Cạcykbch”, khắbppfp nơfbnbi yêncjnn tĩovflnh.

Tiểpoxdu Đemctao vọpoxdt đpmqtếwjjdn trưvgripqzkc mặocaft Tiếwjjdt Bắbppfc Phàcyxim, “Tạcykbch” mộgaimt tiếwjjdng, mởfzmi ra Hồfbnbng Chỉlbht Bảuntco Tápmlqn đpmqtem theo bêncjnn mìnqwonh.


Nhápmlqy mắbppft. . . . Trậreqvn têncjnn nhưvgrivgria bắbppfn tớpqzki.

“AAAAAA!” Tiếwjjdng kêncjnu thảuntcm thiếwjjdt củnxcta Phong Vôfzmi Ưylwtu truyềjvgun đpmqtếwjjdn, Tiếwjjdt Bắbppfc Phàcyxim liềjvgun nhìnqwon mưvgria têncjnn xung quanh khôfzming ngừhzogng hạcykb xuốbppfng, cósdwe thểpoxd thấwtrey đpmqtưvgrinxctc vừhzoga rồfbnbi Tiểpoxdu Đemctao đpmqtãymtu khởfzmii đpmqtgaimng cơfbnb quan, Hồfbnbng Chỉlbht Bảuntco Tápmlqn đpmqtao thưvgriơfbnbng bấwtret nhậreqvp, cápmlqch nàcyxiy rấwtret hay!

Thậreqvt ra Tiếwjjdt Bắbppfc Phàcyxim bịocaf thưvgriơfbnbng khôfzming quápmlq nặocafng, chỉlbhtcyxisdwe chúweqdt choápmlqng vápmlqng, chờwjjd trậreqvn mưvgria têncjnn kếwjjdt thúweqdc, Tiểpoxdu Đemctao thu lạcykbi ôfzmi, Phong Vôfzmi Ưylwtu đpmqtãymtu ngãymtu xuốbppfng mộgaimt bêncjnn, bịocaf bắbppfn giốbppfng nhưvgri con nhírkuvm.

Tiểpoxdu Đemctao quay đpmqtnxctu lạcykbi nhìnqwon Tiếwjjdt Bắbppfc Phàcyxim, “Chàcyxing khôfzming cósdwe việrnlwc gìnqwo. . . .”

sdwei còtaxqn chưvgria dứjakwt lờwjjdi, đpmqtãymtu bịocaf Tiếwjjdt Bắbppfc Phàcyxim mộgaimt phen đpmqtèwtre xuốbppfng đpmqtwtret. Đemctgaimt nhiêncjnn, mộgaimt thanh phi đpmqtao đpmqtâhiwhm xuyêncjnn qua vai Tiếwjjdt Bắbppfc Phàcyxim, mápmlqu tưvgriơfbnbi tanh nồfbnbng, nhưvgri kim châhiwhm vàcyxio hai mắbppft Tiểpoxdu Đemctao.

“Tiếwjjdt Bắbppfc Phàcyxim!”

Tiếwjjdt Bắbppfc Phàcyxim nhặocaft mộgaimt mũreqvi têncjnn gầnxctn mìnqwonh, xoay tay phósdweng đpmqti, chợnxctt nghe mộgaimt tiếwjjdng héfytzt thảuntcm truyềjvgun đpmqtếwjjdn. . . . Từhzog trêncjnn đpmqtlbhtnh thuyềjvgun, Tiếwjjdt Phúweqdc vừhzoga rồfbnbi đpmqtápmlqnh léfytzn hai ngưvgriwjjdi bịocaf bắbppfn hạcykb.

“Tiếwjjdt Bắbppfc Phàcyxim!” Tiểpoxdu Đemctao đpmqtndhr lấwtrey đpmqtnxctu vai bịocaf bắbppfn thủnxctng củnxcta Tiếwjjdt Bắbppfc Phàcyxim, tay đpmqtnxcty mápmlqu, khiếwjjdn cho nàcyxing khôfzming biếwjjdt làcyxim sao.

Tiếwjjdt Bắbppfc Phàcyxim khàcyxin giọpoxdng cưvgriwjjdi, “Sao lúweqdc nàcyxiy nàcyxing còtaxqn gọpoxdi cảuntcncjnn lẫeqkon họpoxd nữklwga, mộgaimt chúweqdt khôfzming thâhiwhn thiếwjjdt, tốbppft xấwtreu gìnqworeqvng tiếwjjdng kêncjnu mộgaimt tiếwjjdng Bắbppfc Phàcyxim rồfbnbi hôfzmin nhẹdadbnqwo đpmqtósdwe mộgaimt chúweqdt. . . .”

Tiểpoxdu Đemctao sụcsnlt sịocaft, “Chàcyxing còtaxqn cốbppf đpmqtùgknqa giỡndhrn lưvgriu manh nữklwga hảuntc? Đemcthzogng nósdwei nữklwga. . . .”

“Kỳjvgu thậreqvt, giang hồfbnb khôfzming chịocafu đpmqtao gìnqwo đpmqtósdwe, khôfzming cósdwenqwocyxii giỏlbhti cảuntc, mộgaimt chúweqdt cũreqvng khôfzming khiếwjjdn ngưvgriwjjdi ta vui vẻrrzc. . . .” Tiếwjjdt Bắbppfc Phàcyxim vẫeqkon cốbppf gắbppfng nósdwei trong vôfzmi thứjakwc, “Còtaxqn khôfzming bằfbnbng vìnqwocyxing chịocafu mộgaimt đpmqtao nàcyxiy, cảuntcm giápmlqc rấwtret tốbppft.”

vgripqzkc mắbppft Tiểpoxdu Đemctao rơfbnbi trêncjnn mặocaft hắbppfn, “Chàcyxing ngốbppfc quápmlq!”

Đemctang nósdwei đpmqtếwjjdn đpmqtósdwe, bỗhiryng nhiêncjnn chợnxctt nghe thanh âhiwhm “Vùgknqgknq” truyềjvgun đpmqtếwjjdn.


Chỉlbht thấwtrey cápmlqch đpmqtósdwe khôfzming xa, mộgaimt thâhiwhn ngưvgriwjjdi màcyxiu đpmqten khôfzmifytzo chậreqvm rãymtui đpmqtjakwng lêncjnn, giốbppfng nhưvgriymtu thúweqd, bốbppfn châhiwhn bòtaxq rạcykbp trêncjnn đpmqtwtret, hưvgripqzkng chỗhiry bọpoxdn họpoxd đpmqti tớpqzki.

Tiểpoxdu Đemctao sợnxctymtui ―― Làcyxi Tiếwjjdt Bắbppfc Hảuntci! Khôfzming thểpoxdcyxio, khôfzming cósdwe tim vậreqvy màcyxi Tiếwjjdt Bắbppfc Hảuntci vẫeqkon còtaxqn sốbppfng?

Tiểpoxdu Đemctao mộgaimt bêncjnn nắbppfm lấwtrey Hồfbnbng Chỉlbht Bảuntco Tápmlqn, mộgaimt tay ngăzazgn chặocafn Tiếwjjdt Bắbppfc Hảuntci, khẩgnfgn trưvgriơfbnbng nhìnqwon hắbppfn.

“Mápmlqu!” Tiếwjjdt Bắbppfc Hảuntci giốbppfng nhưvgri ápmlqc quỷlvqf, đpmqtgaimt nhiêncjnn nhảuntcy lêncjnn, “Cho ta mápmlqu. . . .”

Ngay lúweqdc hắbppfn nhàcyxio tớpqzki giữklwga khôfzming trung, Tiểpoxdu Đemctao cho làcyxi thờwjjdi đpmqtiểpoxdm sinh mệrnlwnh mìnqwonh kếwjjdt thúweqdc đpmqtãymtu đpmqtếwjjdn, chỉlbht thấwtrey mộgaimt bósdweng ngưvgriwjjdi từhzog trêncjnn trờwjjdi vọpoxdt tớpqzki, kim đpmqtao ra khỏlbhti vỏlbht đpmqtuntco qua mộgaimt cápmlqi, cápmlqi đpmqtnxctu dữklwg tợnxctn củnxcta Tiếwjjdt Bắbppfc Hảuntci bịocaf chéfytzm lìnqwoa cổtaxq, “Lạcykbch cạcykbch” mộgaimt tiếwjjdng rơfbnbi xuốbppfng, lộgaimc cộgaimc lăzazgn đpmqtếwjjdn bêncjnn châhiwhn Tiểpoxdu Đemctao.

Thâhiwhn ảuntcnh bạcykbch sắbppfc cũreqvng đpmqtãymtu tớpqzki, mộgaimt cưvgripqzkc đpmqtcykbp lêncjnn thi thểpoxd củnxcta Tiếwjjdt Bắbppfc Hảuntci. . . . Thâhiwhn mìnqwonh khôfzming cósdwe tim khôfzming cósdwe đpmqtnxctu kia liềjvgun rơfbnbi xuốbppfng biểpoxdn. Khôfzming lâhiwhu sau, mápmlqu chảuntcy lêncjnnh lápmlqng, vôfzmi sốbppfpmlq lớpqzkn cápmlq nhỏlbht lậreqvp tứjakwc tụcsnl tậreqvp đpmqtếwjjdn, quay cuồfbnbng ăzazgn sạcykbch xápmlqc Tiếwjjdt Bắbppfc Hảuntci.

“Tiểpoxdu Đemctao!”

Tiểpoxdu Đemctao ngẩgnfgng đpmqtnxctu, thấwtrey Lâhiwhu Hiểpoxdu Nguyệrnlwt rơfbnbi nhảuntcy xuốbppfng bêncjnn cạcykbnh nàcyxing.

“Hiểpoxdu Nguyệrnlwt?” Tiểpoxdu Đemctao nhìnqwon thấwtrey liềjvgun hiểpoxdu đpmqtưvgrinxctc, vừhzoga rồfbnbi chéfytzm đpmqtnxctu Tiếwjjdt Bắbppfc Hảuntci, đpmqtápmlq thi thểpoxd hắbppfn xuốbppfng nưvgripqzkc, đpmqtúweqdng làcyxipmlqch Kim Phong cùgknqng Trọpoxdng Hoa.

“Mọpoxdi ngưvgriwjjdi làcyxim sao. . . .” Tiểpoxdu Đemctao kinh ngạcykbc.

“Ba ngưvgriwjjdi chúweqdng ta phâhiwhn côfzming nhau đpmqti theo ba ngưvgriwjjdi Phong Vôfzmi Ưylwtu, Tôfzmifbnbgknqng Tiếwjjdt Phúweqdc ba ngưvgriwjjdi, tìnqwom đpmqtếwjjdn nơfbnbi nàcyxiy.”

pmlqch Kim Phong cùgknqng Trọpoxdng Hoa nâhiwhng Tiếwjjdt Bắbppfc Phàcyxim lêncjnn, “Đemcti, chúweqdng ta biếwjjdt lốbppfi ra!”

Tiểpoxdu Đemctao lúweqdc nàcyxiy mớpqzki khẽjakw thởfzmi ra, cảuntcm giápmlqc dưvgripqzki châhiwhn cósdwe chúweqdt vôfzmi lựymtuc, Hiểpoxdu Nguyệrnlwt dìnqwou nàcyxing giậreqvn dỗhiryi, “Hai ngưvgriwjjdi vìnqwo sao cũreqvng khôfzming nósdwei mộgaimt tiếwjjdng liềjvgun tựymtunqwonh đpmqtếwjjdn đpmqtâhiwhy, xem chúweqdng ta làcyxi ngưvgriwjjdi ngoàcyxii sao!”


Tiểpoxdu Đemctao cũreqvng cósdwe chúweqdt ápmlqy nápmlqy, lầnxctn nàcyxiy thậreqvt sựymtucyxi đpmqtcykbi nạcykbn khôfzming chếwjjdt, nhìnqwon Tiếwjjdt Bắbppfc Phàcyxim phírkuva trưvgripqzkc, cósdwe thểpoxd bởfzmii vìnqwo mấwtret mápmlqu quápmlq nhiềjvguu, hoặocafc làcyxi tảuntcng đpmqtápmlq lớpqzkn trong ngựymtuc đpmqtãymtufbnbi xuốbppfng đpmqtwtret, hắbppfn đpmqtãymtu mấwtret đpmqti tri giápmlqc, nặocafng nềjvgu ngủnxct.

. . . .

Chờwjjd đpmqtếwjjdn thờwjjdi đpmqtiểpoxdm Tiếwjjdt Bắbppfc Phàcyxim tỉlbhtnh lạcykbi, mởfzmi mắbppft ra, thứjakw nhìnqwon thấwtrey chírkuvnh làcyxi đpmqtlbhtnh giưvgriwjjdng trong quápmlqn trọpoxd, giậreqvt giậreqvt bảuntc vai, liềjvgun cảuntcm thấwtrey đpmqtau nhưvgri bịocaf kim châhiwhm, ngẩgnfgng đpmqtnxctu, chỉlbht thấwtrey mộgaimt ngưvgriwjjdi chốbppfng cằfbnbm đpmqtang nhìnqwon hắbppfn.

“Ốzwpei!” Tiếwjjdt Bắbppfc Phàcyxim kinh ngạcykbc đpmqtếwjjdn nỗhiryi nhảuntcy dựymtung, vừhzoga đpmqtjakwng lêncjnn, chạcykbm tớpqzki miệrnlwng vếwjjdt thưvgriơfbnbng, đpmqtau đpmqtếwjjdn nhe răzazgng.

Ngưvgriwjjdi ngồfbnbi cạcykbnh bàcyxin đpmqtưvgrinxctc hảuntc giậreqvn cưvgriwjjdi ha ha, “Nếwjjdu ngưvgriơfbnbi tỉlbhtnh rồfbnbi, lãymtuo tửvitqreqvng đpmqti thôfzmii.”

Ngồfbnbi ởfzmi cạcykbnh bàcyxin đpmqtang nósdwei chuyệrnlwn vớpqzki hắbppfn, khôfzming phảuntci Tiểpoxdu Đemctao cũreqvng khôfzming phảuntci Trọpoxdng Hoa, màcyxicyxivgriơfbnbng Bírkuvch Ba.

Tiếwjjdt Bắbppfc Phàcyxim vuốbppft miệrnlwng vếwjjdt thưvgriơfbnbng, đpmqtãymtuzazgng bósdwe xong, khósdwe hiểpoxdu nhìnqwon hắbppfn, “Sao ngưvgriơfbnbi lạcykbi ởfzmi chỗhirycyxiy? Tiểpoxdu Đemctao nhàcyxi ta đpmqtâhiwhu?”

vgriơfbnbng Bírkuvch Ba bĩovflu môfzmii, “Tiểpoxdu Đemctao nhàcyxi ngưvgriơfbnbi cùgknqng Hápmlqch Kim Phong quay vềjvgu Giang Nam rồfbnbi.”

“Cápmlqi gìnqwo?” Tiếwjjdt Bắbppfc Phàcyxim cảuntc kinh, bỗhiryng nhiêncjnn nhớpqzk lạcykbi, “Lãymtuo tửvitqfzmin mêncjn bao lâhiwhu rồfbnbi? Mộgaimt năzazgm rưvgrindhri rồfbnbi sao?”

vgriơfbnbng Bírkuvch Ba nhìnqwon hắbppfn, khósdwee miệrnlwng giậreqvt giậreqvt, vưvgriơfbnbn ba ngósdwen tay, “Ba ngàcyxiy màcyxi thôfzmii.”

“Thếwjjd. . . . Trọpoxdng Hoa cùgknqng Lâhiwhu Hiểpoxdu Nguyệrnlwt?”

“Quay vềjvgu nhàcyxi Trọpoxdng Hoa lo hỉlbht sựymtu rồfbnbi.” Vưvgriơfbnbng Bírkuvch Ba sờwjjd sờwjjd cằfbnbm, “Tiểpoxdu Đemctao bảuntco ta chăzazgm sósdwec ngưvgriơfbnbi, chờwjjd ngưvgriơfbnbi tỉlbhtnh, ta cósdwe thểpoxd rờwjjdi đpmqti.”

Tiếwjjdt Bắbppfc Phàcyxim chápmlqn nảuntcn, “Vôfzminqwonh nhưvgri vậreqvy sao. . . . Cũreqvng khôfzming chờwjjd ta mộgaimt chúweqdt.” Nósdwei xong, xoay ngưvgriwjjdi đpmqtocafnh rờwjjdi giưvgriwjjdng.

“Ngưvgriơfbnbi muốbppfn đpmqti đpmqtâhiwhu?”

“Đemcti tìnqwom Tiểpoxdu Đemctao.”

“Đemcthzogng.” Vưvgriơfbnbng Bírkuvch Ba khoápmlqt tay chặocafn lạcykbi, “Tiểpoxdu Đemctao dặocafn ngưvgriơfbnbi tạcykbm thờwjjdi đpmqthzogng tìnqwom nàcyxing.”

Tiếwjjdt Bắbppfc Phàcyxim nhírkuvu màcyxiy, “Vìnqwo sao. . . .”

“Nàcyxing dặocafn ngưvgriơfbnbi dưvgrindhrng thưvgriơfbnbng cho tốbppft, xửvitqrkuv xong xuôfzmii mọpoxdi chuyệrnlwn rồfbnbi hãymtuy quyếwjjdt đpmqtocafnh đpmqti.” Nósdwei xong, đpmqtjakwng lêncjnn.

Tiếwjjdt Bắbppfc Phàcyxim ngồfbnbi ởfzmincjnn giưvgriwjjdng ngẩgnfgn ngưvgriwjjdi.

vgriơfbnbng Bírkuvch Ba đpmqti tớpqzki cửvitqa, “Đemctúweqdng rồfbnbi, trưvgripqzkc đpmqtósdwe thưvgriơfbnbng thếwjjd củnxcta ngưvgriơfbnbi đpmqtjvguu do Tiểpoxdu Đemctao xửvitqypez.”

Tiếwjjdt Bắbppfc Phàcyxim sờwjjd sờwjjd miếwjjdng vảuntci băzazgng bósdwe vếwjjdt thưvgriơfbnbng.

“Còtaxqn nữklwga.” Vưvgriơfbnbng Bírkuvch Ba rấwtret khôfzming tìnqwonh nguyệrnlwn chỉlbht chỉlbht phírkuva dưvgripqzki chiếwjjdc gốbppfi đpmqtnxctu, “Nha đpmqtnxctu kia nósdwei đpmqtpoxd lạcykbi đpmqtfbnb vậreqvt gìnqwo đpmqtósdwe cho ngưvgriơfbnbi.” Nósdwei xong, thởfzmicyxii, “Ai, đpmqtápmlqng thưvgriơfbnbng cho ta. . . . Côfzmi gia quảuntc nhâhiwhn.”

Vừhzoga lẩgnfgm bẩgnfgm, vừhzoga ủnxctreqv, từhzog từhzogvgripqzkc đpmqti .

Tiếwjjdt Bắbppfc Phàcyxim khósdwe hiểpoxdu, vưvgriơfbnbn tay sờwjjdvgripqzki gốbppfi đpmqtnxctu, lấwtrey ra mộgaimt cápmlqi túweqdi. Túweqdi làcyxim từhzog nhung rấwtret tinh xảuntco, trêncjnn đpmqtósdwe thêncjnu mộgaimt con mèwtreo hoa nhỏlbht, bộgaim dạcykbng nhưvgri thậreqvt, Tiếwjjdt Bắbppfc Phàcyxim nhìnqwon chằfbnbm chằfbnbm, liềjvgun cảuntcm thấwtrey cựymtuc kỳjvgu, cựymtuc kỳjvgu giốbppfng Tiểpoxdu Đemctao.

Mởfzmiweqdi ra, cầnxctm trong tay, dốbppfc ngưvgrinxctc. . . .

Mộgaimt chuỗhiryi ngọpoxdc nhỏlbhtfbnbi vàcyxio tay Tiếwjjdt Bắbppfc Phàcyxim. Mãymtuymtuo màcyxiu lam, đpmqtjvguu đpmqtocafn đpmqtdadbp mắbppft cósdwe khắbppfc hoa văzazgn, khôfzming giốbppfng nhưvgri đpmqtfbnb đpmqtbppft tiềjvgun, nhưvgring màcyxi rấwtret tinh xảuntco, bêncjnn trêncjnn cósdwe khắbppfc ba chữklwg ―― Lụcsnlc Lưvgrindhrng Tâhiwhm.

Tiếwjjdt Bắbppfc Phàcyxim sửvitqng sốbppft rấwtret lâhiwhu, nhìnqwon chuỗhiryi ngọpoxdc, cưvgriwjjdi ngâhiwhy ngôfzmi.

Chúc các bạn đọc truyện vui vẻ.