Giang Hồ Bất Ai Đao

Chương 64 : Vì ai chịu một đao

    trước sau   
Tiếcgvnt Bắtcyyc Hảcihdi bịcood thưqbxnơcgsjng rấiiymt nặtbaang, chỉyvnbzzsco Tiếcgvnt Bắtcyyc Phàzzscm, “Vôgicd Ưhsfmu, lôgicdi hắtcyyn qua đjahyâjahyy, ta phảcihdi cắtcyyn thêhmkwm vàzzsci lầallwn nữcooda mớsgqzi thàzzscnh côgicdng!”

Phong Vôgicd Ưhsfmu mỉyvnbm cưqbxnglini, “Ta vẫhozpn còjlnwn muốaqodn làzzscm chủzeoj mẫhozpu châjahyn chíwonznh củzeoja Bắtcyyc Hảcihdi phásgqzi!”

“Điprkưqbxnơcgsjng nhiêhmkwn, khôgicdng phảcihdi đjahyãlnxjjmevi xong rồwvxzi. . . . A!”

Tiếcgvnt Bắtcyyc Hảcihdi còjlnwn chưqbxna nójmevi dứbnuyt lờglini, bỗlnyfng nhiêhmkwn cảcihdm thấiiymy trưqbxnsgqzc ngựiprkc mộzidtt trậumsrn giójmev lạcihdnh, cúhozpi đjahyallwu nhìpuncn, chỉyvnb thấiiymy tay củzeoja Phong Vôgicd Ưhsfmu mang theo másgqzu, đjahyãlnxj xuyêhmkwn qua ngựiprkc hắtcyyn, tay bớsgqzi mójmevc mộzidtt hồwvxzi, chạcihdm ngay trásgqzi tim củzeoja hắtcyyn.

Tiểrkqiu Điprkao híwonzt mộzidtt ngụjlnwm khíwonz lạcihdnh, Tiếcgvnt Bắtcyyc Phàzzscm kéiealo nàzzscng ra phíwonza sau, cốaqod sứbnuyc đjahybnuyng lêhmkwn.

Trêhmkwn gưqbxnơcgsjng mặtbaat trắtcyyng nhưqbxn tuyếcgvnt củzeoja Phong Vôgicd Ưhsfmu, másgqzu tưqbxnơcgsji bắtcyyn tung tójmeve, nhìpuncn trásgqzi tim trong tay, “Nhâjahyn gia muốaqodn làzzscm chủzeoj mẫhozpu, muốaqodn gảcihd cho chưqbxnljiing môgicdn củzeoja Bắtcyyc Hảcihdi phásgqzi, cójmev đjahyiềkcppu. . . .”


Phong Vôgicd Ưhsfmu nójmevi xong, tiếcgvnn đjahyếcgvnn bêhmkwn tai Tiếcgvnt Bắtcyyc Hảcihdi vẻqcjj mặtbaat đjahyang kinh ngạcihdc, “Ngưqbxnglini đjahyójmev. . . . Khôgicdng phảcihdi ngưqbxnơcgsji!”

jmevi xong, chỉyvnb thấiiymy nàzzscng cưqbxnglini lạcihdnh mộzidtt tiếcgvnng, vẻqcjjsgqzn hậumsrn tàzzscn bạcihdo trêhmkwn mặtbaat khiếcgvnn ngưqbxnglini khásgqzc kinh tâjahym, nărwlxm ngójmevn tay dùywcpng sứbnuyc bójmevp lạcihdi, “Bốaqodp” mộzidtt tiếcgvnng, másgqzu bắtcyyn tứbnuy phíwonza.

Trásgqzi tim củzeoja Tiếcgvnt Bắtcyyc Hảcihdi bịcoodjmevp násgqzt.

Phong Vôgicd Ưhsfmu hung tợfjjzn buôgicdng tay, vẫhozpy másgqzu trêhmkwn tay, “Ngưqbxnơcgsji thậumsrt đjahyúhozpng làzzsc khiếcgvnn ta ghêhmkw tởljiim!”

Thâjahyn thểrkqi Tiếcgvnt Bắtcyyc Hảcihdi lảcihdo đjahycihdo mạcihdnh, chậumsrm rãlnxji ngãlnxj xuốaqodng đjahyiiymt. . . . trong nhásgqzy mắtcyyt khi ngãlnxj xuốaqodng đjahyiiymt, hai mắtcyyt hắtcyyn nhìpuncn Phong Vôgicd Ưhsfmu, cưqbxnglini gưqbxnfjjzng, vưqbxnơcgsjn ngójmevn tay khôgicdiealo chỉyvnbzzsco nàzzscng, “Điprkzidtc nhấiiymt. . . . tâjahym đjahyàzzscn. . . . bàzzsc.”

“Điprka tạcihd đjahyãlnxj khíwonzch lệlnyf.” Phong Vôgicd Ưhsfmu cũljiing khôgicdng liếcgvnc mắtcyyt nhìpuncn Tiếcgvnt Bắtcyyc Hảcihdi mộzidtt cásgqzi, quay đjahyallwu lạcihdi, hai mắtcyyt giốaqodng nhưqbxn đjahyzidtc xàzzsc nhìpuncn vềkcpp phíwonza Tiểrkqiu Điprkao cùywcpng Tiếcgvnt Bắtcyyc Phàzzscm.

“Bắtcyyc Phàzzscm, bịcood thưqbxnơcgsjng cójmev nặtbaang khôgicdng?” Phong Vôgicd Ưhsfmu lộzidt ra vẻqcjj mặtbaat thâjahyn thiếcgvnt, Tiểrkqiu Điprkao nhìpuncn thấiiymy xem ra cũljiing hếcgvnt sứbnuyc quỷveka dịcood.

Thấiiymy Tiếcgvnt Bắtcyyc Phàzzscm cũljiing khôgicdng cójmev ýqqwr cảcihdm tạcihdpuncnh, hơcgsjn nữcooda gắtcyyt gao bảcihdo vệlnyf Nhan Tiểrkqiu Điprkao phíwonza sau, trong mắtcyyt Phong Vôgicd Ưhsfmu lộzidt ra hung quang, “Giếcgvnt nha đjahyallwu phíwonza sau chàzzscng đjahyi!”

Tiểrkqiu Điprkao tứbnuyc giậumsrn đjahyếcgvnn nỗlnyfi muốaqodn giơcgsj châjahyn mắtcyyng chửroici ngưqbxnglini.

Tiếcgvnt Bắtcyyc Phàzzscm lắtcyyc đjahyallwu, “Khôgicdng bao giờglin.”

“Ta thay chàzzscng giếcgvnt đjahycihdi ca chàzzscng!” Phong Vôgicd Ưhsfmu vỗlnyf ngựiprkc, “Chàzzscng cójmev biếcgvnt ta vìpunc chàzzscng trảcihd giásgqz bao nhiêhmkwu khôgicdng?”

Tiếcgvnt Bắtcyyc Phàzzscm bậumsrt cưqbxnglini, “Ngưqbxnơcgsji khôgicdng phảcihdi vìpunc ta, làzzscpunc bảcihdn thâjahyn ngưqbxnơcgsji.”

“Ngưqbxnơcgsji nójmevi cásgqzi gìpunc?!” Phong Vôgicd Ưhsfmu rúhozpt chủzeojy thủzeoj ra, “Trưqbxnsgqzc hếcgvnt ta phảcihdi giếcgvnt chếcgvnt nha đjahyallwu chếcgvnt tiệlnyft phíwonza sau ngưqbxnơcgsji đjahyãlnxj!” Nójmevi xong nhảcihdy tớsgqzi bêhmkwn cạcihdnh Tiểrkqiu Điprkao.


Tiếcgvnt Bắtcyyc Phàzzscm cùywcpng Tiểrkqiu Điprkao đjahykcppu giậumsrt mìpuncnh, thìpunc ra côgicdng phu củzeoja Phong Vôgicd Ưhsfmu tốaqodt nhưqbxn vậumsry.

Tiểrkqiu Điprkao lôgicdi kéiealo Tiếcgvnt Bắtcyyc Phàzzscm bịcood thưqbxnơcgsjng trốaqodn đjahyi, trásgqznh thoásgqzt đjahyưqbxnfjjzc chủzeojy thủzeoj đjahyang đjahyâjahym tớsgqzi củzeoja Phong Vôgicd Ưhsfmu, đjahywvxzng thờglini chúhozp ýqqwr tớsgqzi cổzidt tay khôgicd cằwkcfn củzeoja nàzzscng ta.

“Ngưqbxnơcgsji nărwlxm nay bao nhiêhmkwu tuổzidti rồwvxzi?” Tiểrkqiu Điprkao đjahyzidtt nhiêhmkwn hỏlxzhi.

Phong Vôgicd Ưhsfmu sửroicng sốaqodt, trêhmkwn mặtbaat hiệlnyfn lêhmkwn vẻqcjjsgqzn đjahyzidtc, “Câjahym miệlnyfng!”

“A!” Nhan Tiểrkqiu Điprkao bừjlnwng tỉyvnbnh đjahycihdi ngộzidt, “Ngưqbxnơcgsji làzzsclnxjo yêhmkwu quásgqzi! Ngưqbxnơcgsji cărwlxn bảcihdn làzzsc đjahyãlnxjrwlxm sásgqzu mưqbxnơcgsji tuổzidti rồwvxzi cójmev phảcihdi khôgicdng?! Ngưqbxnơcgsji nhìpuncn da trêhmkwn cásgqznh tay ngưqbxnơcgsji đjahyi đjahykcppu nhărwlxn nheo hếcgvnt rồwvxzi!”

“Nha đjahyallwu chếcgvnt tiệlnyft kia, ngưqbxnơcgsji câjahym miệlnyfng!” Phong Vôgicd Ưhsfmu thẹvjnjn quásgqzjmeva giậumsrn.

“Ha ha, khôgicdng biếcgvnt xấiiymu hổzidt, lớsgqzn tuổzidti nhưqbxn vậumsry rồwvxzi còjlnwn dâjahyy dưqbxna trai trẻqcjj, cỏlxzh giàzzsc ărwlxn trâjahyu non, khôgicdng đjahyúhozpng, câjahyy khôgicd ărwlxn trâjahyu non mớsgqzi đjahyúhozpng!” Tiểrkqiu Điprkao cốaqodpuncnh nójmevi đjahyrkqi chọlkwmc giậumsrn Phong Vôgicd Ưhsfmu, hai hàzzscng lôgicdng màzzscy củzeoja Phong Vôgicd Ưhsfmu dựiprkng thẳjjoqng lêhmkwn, “Xúhozp nha đjahyallwu, hôgicdm nay ta khôgicdng xéiealsgqzt cásgqzi miệlnyfng ngưqbxnơcgsji. . . .”

“Phong Vôgicd Ưhsfmu!” Tiểrkqiu Điprkao khôgicdng đjahyfjjzi nàzzscng nójmevi xong, hưqbxnsgqzng nàzzscng nhărwlxn mặtbaat, “Điprkwvxz xấiiymu xíwonz, lãlnxjo quásgqzi vậumsrt!”

Phong Vôgicd Ưhsfmu vôgicdywcpng tứbnuyc giậumsrn, đjahyao trong tay đjahyâjahym tớsgqzi, Tiểrkqiu Điprkao chớsgqzp mộzidtt cásgqzi liềkcppn trásgqznh đjahyưqbxnfjjzc, khôgicdng cầallwn Tiếcgvnt Bắtcyyc Phàzzscm che chởljii, khẽqcjj nhấiiymc châjahyn đjahycihdp lêhmkwn mộzidtt chỗlnyf trêhmkwn mặtbaat đjahyiiymt.

Nhan Tiểrkqiu Điprkao tạcihdi thờglini khắtcyyc nguy hiểrkqim nàzzscy, còjlnwn nójmevi lờglini khiêhmkwu khíwonzch Phong Vôgicd Ưhsfmu, tấiiymt nhiêhmkwn làzzscjmev nguyêhmkwn nhâjahyn, nàzzscng đjahyãlnxj nghĩtbaa ra mộzidtt kếcgvn hoạcihdch, dẫhozpn Phong Vôgicd Ưhsfmu vàzzsco cuộzidtc, lấiiymy tốaqodc đjahyzidt nhanh nhấiiymt giảcihdi quyếcgvnt nàzzscng ta, sau đjahyójmev dẫhozpn theo Tiếcgvnt Bắtcyyc Phàzzscm rờglini khỏlxzhi nơcgsji nàzzscy.

“A!” Phong Vôgicd Ưhsfmu bưqbxnsgqzc lêhmkwn mộzidtt bưqbxnsgqzc, hoảcihdng sợfjjz cảcihdm nhậumsrn đjahyưqbxnfjjzc dưqbxnsgqzi châjahyn đjahybnuyng khôgicdng vữcoodng, biếcgvnt mìpuncnh giẫhozpm phảcihdi cơcgsj quan, lậumsrp tứbnuyc nhảcihdy lêhmkwn. Nàzzscng biếcgvnt Tiểrkqiu Điprkao tinh thôgicdng cơcgsj quan, bảcihdn thâjahyn cójmev lẽqcjj đjahyãlnxj trúhozpng kếcgvn, nhưqbxnng đjahyãlnxj quásgqz muộzidtn. Tiểrkqiu Điprkao canh đjahyúhozpng lúhozpc nàzzscng ta bay đjahyếcgvnn giữcooda khôgicdng trung trưqbxnsgqzc khôgicdng thôgicdn sau khôgicdng đjahyiếcgvnm hoàzzscn toàzzscn khôgicdng cójmev chỗlnyf đjahyrkqiqbxnfjjzn lựiprkc, trởljii thàzzscnh mộzidtt cásgqzi bia ngắtcyym sốaqodng, nâjahyng tay, chủzeojy thủzeojqbxnsgqzng viêhmkwn gạcihdch trêhmkwn đjahyyvnbnh thuyềkcppn néiealm tớsgqzi.

Sau mộzidtt tiếcgvnng “Cạcihdch”, khắtcyyp nơcgsji yêhmkwn tĩtbaanh.

Tiểrkqiu Điprkao vọlkwmt đjahyếcgvnn trưqbxnsgqzc mặtbaat Tiếcgvnt Bắtcyyc Phàzzscm, “Tạcihdch” mộzidtt tiếcgvnng, mởljii ra Hồwvxzng Chỉyvnb Bảcihdo Tásgqzn đjahyem theo bêhmkwn mìpuncnh.


Nhásgqzy mắtcyyt. . . . Trậumsrn têhmkwn nhưqbxnqbxna bắtcyyn tớsgqzi.

“AAAAAA!” Tiếcgvnng kêhmkwu thảcihdm thiếcgvnt củzeoja Phong Vôgicd Ưhsfmu truyềkcppn đjahyếcgvnn, Tiếcgvnt Bắtcyyc Phàzzscm liềkcppn nhìpuncn mưqbxna têhmkwn xung quanh khôgicdng ngừjlnwng hạcihd xuốaqodng, cójmev thểrkqi thấiiymy đjahyưqbxnfjjzc vừjlnwa rồwvxzi Tiểrkqiu Điprkao đjahyãlnxj khởljiii đjahyzidtng cơcgsj quan, Hồwvxzng Chỉyvnb Bảcihdo Tásgqzn đjahyao thưqbxnơcgsjng bấiiymt nhậumsrp, cásgqzch nàzzscy rấiiymt hay!

Thậumsrt ra Tiếcgvnt Bắtcyyc Phàzzscm bịcood thưqbxnơcgsjng khôgicdng quásgqz nặtbaang, chỉyvnbzzscjmev chúhozpt choásgqzng vásgqzng, chờglin trậumsrn mưqbxna têhmkwn kếcgvnt thúhozpc, Tiểrkqiu Điprkao thu lạcihdi ôgicd, Phong Vôgicd Ưhsfmu đjahyãlnxj ngãlnxj xuốaqodng mộzidtt bêhmkwn, bịcood bắtcyyn giốaqodng nhưqbxn con nhíwonzm.

Tiểrkqiu Điprkao quay đjahyallwu lạcihdi nhìpuncn Tiếcgvnt Bắtcyyc Phàzzscm, “Chàzzscng khôgicdng cójmev việlnyfc gìpunc. . . .”

jmevi còjlnwn chưqbxna dứbnuyt lờglini, đjahyãlnxj bịcood Tiếcgvnt Bắtcyyc Phàzzscm mộzidtt phen đjahyèaqod xuốaqodng đjahyiiymt. Điprkzidtt nhiêhmkwn, mộzidtt thanh phi đjahyao đjahyâjahym xuyêhmkwn qua vai Tiếcgvnt Bắtcyyc Phàzzscm, másgqzu tưqbxnơcgsji tanh nồwvxzng, nhưqbxn kim châjahym vàzzsco hai mắtcyyt Tiểrkqiu Điprkao.

“Tiếcgvnt Bắtcyyc Phàzzscm!”

Tiếcgvnt Bắtcyyc Phàzzscm nhặtbaat mộzidtt mũljiii têhmkwn gầallwn mìpuncnh, xoay tay phójmevng đjahyi, chợfjjzt nghe mộzidtt tiếcgvnng héiealt thảcihdm truyềkcppn đjahyếcgvnn. . . . Từjlnw trêhmkwn đjahyyvnbnh thuyềkcppn, Tiếcgvnt Phúhozpc vừjlnwa rồwvxzi đjahyásgqznh léiealn hai ngưqbxnglini bịcood bắtcyyn hạcihd.

“Tiếcgvnt Bắtcyyc Phàzzscm!” Tiểrkqiu Điprkao đjahyhmkw lấiiymy đjahyallwu vai bịcood bắtcyyn thủzeojng củzeoja Tiếcgvnt Bắtcyyc Phàzzscm, tay đjahyallwy másgqzu, khiếcgvnn cho nàzzscng khôgicdng biếcgvnt làzzscm sao.

Tiếcgvnt Bắtcyyc Phàzzscm khàzzscn giọlkwmng cưqbxnglini, “Sao lúhozpc nàzzscy nàzzscng còjlnwn gọlkwmi cảcihdhmkwn lẫhozpn họlkwm nữcooda, mộzidtt chúhozpt khôgicdng thâjahyn thiếcgvnt, tốaqodt xấiiymu gìpuncljiing tiếcgvnng kêhmkwu mộzidtt tiếcgvnng Bắtcyyc Phàzzscm rồwvxzi hôgicdn nhẹvjnjpunc đjahyójmev mộzidtt chúhozpt. . . .”

Tiểrkqiu Điprkao sụjlnwt sịcoodt, “Chàzzscng còjlnwn cốaqod đjahyùywcpa giỡhmkwn lưqbxnu manh nữcooda hảcihd? Điprkjlnwng nójmevi nữcooda. . . .”

“Kỳlnxj thậumsrt, giang hồwvxz khôgicdng chịcoodu đjahyao gìpunc đjahyójmev, khôgicdng cójmevpunczzsci giỏlxzhi cảcihd, mộzidtt chúhozpt cũljiing khôgicdng khiếcgvnn ngưqbxnglini ta vui vẻqcjj. . . .” Tiếcgvnt Bắtcyyc Phàzzscm vẫhozpn cốaqod gắtcyyng nójmevi trong vôgicd thứbnuyc, “Còjlnwn khôgicdng bằwkcfng vìpunczzscng chịcoodu mộzidtt đjahyao nàzzscy, cảcihdm giásgqzc rấiiymt tốaqodt.”

qbxnsgqzc mắtcyyt Tiểrkqiu Điprkao rơcgsji trêhmkwn mặtbaat hắtcyyn, “Chàzzscng ngốaqodc quásgqz!”

Điprkang nójmevi đjahyếcgvnn đjahyójmev, bỗlnyfng nhiêhmkwn chợfjjzt nghe thanh âjahym “Vùywcpywcp” truyềkcppn đjahyếcgvnn.


Chỉyvnb thấiiymy cásgqzch đjahyójmev khôgicdng xa, mộzidtt thâjahyn ngưqbxnglini màzzscu đjahyen khôgicdiealo chậumsrm rãlnxji đjahybnuyng lêhmkwn, giốaqodng nhưqbxnlnxj thúhozp, bốaqodn châjahyn bòjlnw rạcihdp trêhmkwn đjahyiiymt, hưqbxnsgqzng chỗlnyf bọlkwmn họlkwm đjahyi tớsgqzi.

Tiểrkqiu Điprkao sợfjjzlnxji ―― Làzzsc Tiếcgvnt Bắtcyyc Hảcihdi! Khôgicdng thểrkqizzsco, khôgicdng cójmev tim vậumsry màzzsc Tiếcgvnt Bắtcyyc Hảcihdi vẫhozpn còjlnwn sốaqodng?

Tiểrkqiu Điprkao mộzidtt bêhmkwn nắtcyym lấiiymy Hồwvxzng Chỉyvnb Bảcihdo Tásgqzn, mộzidtt tay ngărwlxn chặtbaan Tiếcgvnt Bắtcyyc Hảcihdi, khẩqbxnn trưqbxnơcgsjng nhìpuncn hắtcyyn.

“Másgqzu!” Tiếcgvnt Bắtcyyc Hảcihdi giốaqodng nhưqbxn ásgqzc quỷveka, đjahyzidtt nhiêhmkwn nhảcihdy lêhmkwn, “Cho ta másgqzu. . . .”

Ngay lúhozpc hắtcyyn nhàzzsco tớsgqzi giữcooda khôgicdng trung, Tiểrkqiu Điprkao cho làzzsc thờglini đjahyiểrkqim sinh mệlnyfnh mìpuncnh kếcgvnt thúhozpc đjahyãlnxj đjahyếcgvnn, chỉyvnb thấiiymy mộzidtt bójmevng ngưqbxnglini từjlnw trêhmkwn trờglini vọlkwmt tớsgqzi, kim đjahyao ra khỏlxzhi vỏlxzh đjahycihdo qua mộzidtt cásgqzi, cásgqzi đjahyallwu dữcood tợfjjzn củzeoja Tiếcgvnt Bắtcyyc Hảcihdi bịcood chéiealm lìpunca cổzidt, “Lạcihdch cạcihdch” mộzidtt tiếcgvnng rơcgsji xuốaqodng, lộzidtc cộzidtc lărwlxn đjahyếcgvnn bêhmkwn châjahyn Tiểrkqiu Điprkao.

Thâjahyn ảcihdnh bạcihdch sắtcyyc cũljiing đjahyãlnxj tớsgqzi, mộzidtt cưqbxnsgqzc đjahycihdp lêhmkwn thi thểrkqi củzeoja Tiếcgvnt Bắtcyyc Hảcihdi. . . . Thâjahyn mìpuncnh khôgicdng cójmev tim khôgicdng cójmev đjahyallwu kia liềkcppn rơcgsji xuốaqodng biểrkqin. Khôgicdng lâjahyu sau, másgqzu chảcihdy lêhmkwnh lásgqzng, vôgicd sốaqodsgqz lớsgqzn cásgqz nhỏlxzh lậumsrp tứbnuyc tụjlnw tậumsrp đjahyếcgvnn, quay cuồwvxzng ărwlxn sạcihdch xásgqzc Tiếcgvnt Bắtcyyc Hảcihdi.

“Tiểrkqiu Điprkao!”

Tiểrkqiu Điprkao ngẩqbxnng đjahyallwu, thấiiymy Lâjahyu Hiểrkqiu Nguyệlnyft rơcgsji nhảcihdy xuốaqodng bêhmkwn cạcihdnh nàzzscng.

“Hiểrkqiu Nguyệlnyft?” Tiểrkqiu Điprkao nhìpuncn thấiiymy liềkcppn hiểrkqiu đjahyưqbxnfjjzc, vừjlnwa rồwvxzi chéiealm đjahyallwu Tiếcgvnt Bắtcyyc Hảcihdi, đjahyásgqz thi thểrkqi hắtcyyn xuốaqodng nưqbxnsgqzc, đjahyúhozpng làzzscsgqzch Kim Phong cùywcpng Trọlkwmng Hoa.

“Mọlkwmi ngưqbxnglini làzzscm sao. . . .” Tiểrkqiu Điprkao kinh ngạcihdc.

“Ba ngưqbxnglini chúhozpng ta phâjahyn côgicdng nhau đjahyi theo ba ngưqbxnglini Phong Vôgicd Ưhsfmu, Tôgicdcgsjywcpng Tiếcgvnt Phúhozpc ba ngưqbxnglini, tìpuncm đjahyếcgvnn nơcgsji nàzzscy.”

sgqzch Kim Phong cùywcpng Trọlkwmng Hoa nâjahyng Tiếcgvnt Bắtcyyc Phàzzscm lêhmkwn, “Điprki, chúhozpng ta biếcgvnt lốaqodi ra!”

Tiểrkqiu Điprkao lúhozpc nàzzscy mớsgqzi khẽqcjj thởljii ra, cảcihdm giásgqzc dưqbxnsgqzi châjahyn cójmev chúhozpt vôgicd lựiprkc, Hiểrkqiu Nguyệlnyft dìpuncu nàzzscng giậumsrn dỗlnyfi, “Hai ngưqbxnglini vìpunc sao cũljiing khôgicdng nójmevi mộzidtt tiếcgvnng liềkcppn tựiprkpuncnh đjahyếcgvnn đjahyâjahyy, xem chúhozpng ta làzzsc ngưqbxnglini ngoàzzsci sao!”


Tiểrkqiu Điprkao cũljiing cójmev chúhozpt ásgqzy násgqzy, lầallwn nàzzscy thậumsrt sựiprkzzsc đjahycihdi nạcihdn khôgicdng chếcgvnt, nhìpuncn Tiếcgvnt Bắtcyyc Phàzzscm phíwonza trưqbxnsgqzc, cójmev thểrkqi bởljiii vìpunc mấiiymt másgqzu quásgqz nhiềkcppu, hoặtbaac làzzsc tảcihdng đjahyásgqz lớsgqzn trong ngựiprkc đjahyãlnxjcgsji xuốaqodng đjahyiiymt, hắtcyyn đjahyãlnxj mấiiymt đjahyi tri giásgqzc, nặtbaang nềkcpp ngủzeoj.

. . . .

Chờglin đjahyếcgvnn thờglini đjahyiểrkqim Tiếcgvnt Bắtcyyc Phàzzscm tỉyvnbnh lạcihdi, mởljii mắtcyyt ra, thứbnuy nhìpuncn thấiiymy chíwonznh làzzsc đjahyyvnbnh giưqbxnglinng trong quásgqzn trọlkwm, giậumsrt giậumsrt bảcihd vai, liềkcppn cảcihdm thấiiymy đjahyau nhưqbxn bịcood kim châjahym, ngẩqbxnng đjahyallwu, chỉyvnb thấiiymy mộzidtt ngưqbxnglini chốaqodng cằwkcfm đjahyang nhìpuncn hắtcyyn.

“Ốrkqii!” Tiếcgvnt Bắtcyyc Phàzzscm kinh ngạcihdc đjahyếcgvnn nỗlnyfi nhảcihdy dựiprkng, vừjlnwa đjahybnuyng lêhmkwn, chạcihdm tớsgqzi miệlnyfng vếcgvnt thưqbxnơcgsjng, đjahyau đjahyếcgvnn nhe rărwlxng.

Ngưqbxnglini ngồwvxzi cạcihdnh bàzzscn đjahyưqbxnfjjzc hảcihd giậumsrn cưqbxnglini ha ha, “Nếcgvnu ngưqbxnơcgsji tỉyvnbnh rồwvxzi, lãlnxjo tửroicljiing đjahyi thôgicdi.”

Ngồwvxzi ởljii cạcihdnh bàzzscn đjahyang nójmevi chuyệlnyfn vớsgqzi hắtcyyn, khôgicdng phảcihdi Tiểrkqiu Điprkao cũljiing khôgicdng phảcihdi Trọlkwmng Hoa, màzzsczzscqbxnơcgsjng Bíwonzch Ba.

Tiếcgvnt Bắtcyyc Phàzzscm vuốaqodt miệlnyfng vếcgvnt thưqbxnơcgsjng, đjahyãlnxjrwlxng bójmev xong, khójmev hiểrkqiu nhìpuncn hắtcyyn, “Sao ngưqbxnơcgsji lạcihdi ởljii chỗlnyfzzscy? Tiểrkqiu Điprkao nhàzzsc ta đjahyâjahyu?”

qbxnơcgsjng Bíwonzch Ba bĩtbaau môgicdi, “Tiểrkqiu Điprkao nhàzzsc ngưqbxnơcgsji cùywcpng Hásgqzch Kim Phong quay vềkcpp Giang Nam rồwvxzi.”

“Cásgqzi gìpunc?” Tiếcgvnt Bắtcyyc Phàzzscm cảcihd kinh, bỗlnyfng nhiêhmkwn nhớsgqz lạcihdi, “Lãlnxjo tửroicgicdn mêhmkw bao lâjahyu rồwvxzi? Mộzidtt nărwlxm rưqbxnhmkwi rồwvxzi sao?”

qbxnơcgsjng Bíwonzch Ba nhìpuncn hắtcyyn, khójmeve miệlnyfng giậumsrt giậumsrt, vưqbxnơcgsjn ba ngójmevn tay, “Ba ngàzzscy màzzsc thôgicdi.”

“Thếcgvn. . . . Trọlkwmng Hoa cùywcpng Lâjahyu Hiểrkqiu Nguyệlnyft?”

“Quay vềkcpp nhàzzsc Trọlkwmng Hoa lo hỉyvnb sựiprk rồwvxzi.” Vưqbxnơcgsjng Bíwonzch Ba sờglin sờglin cằwkcfm, “Tiểrkqiu Điprkao bảcihdo ta chărwlxm sójmevc ngưqbxnơcgsji, chờglin ngưqbxnơcgsji tỉyvnbnh, ta cójmev thểrkqi rờglini đjahyi.”

Tiếcgvnt Bắtcyyc Phàzzscm chásgqzn nảcihdn, “Vôgicdpuncnh nhưqbxn vậumsry sao. . . . Cũljiing khôgicdng chờglin ta mộzidtt chúhozpt.” Nójmevi xong, xoay ngưqbxnglini đjahycoodnh rờglini giưqbxnglinng.

“Ngưqbxnơcgsji muốaqodn đjahyi đjahyâjahyu?”

“Điprki tìpuncm Tiểrkqiu Điprkao.”

“Điprkjlnwng.” Vưqbxnơcgsjng Bíwonzch Ba khoásgqzt tay chặtbaan lạcihdi, “Tiểrkqiu Điprkao dặtbaan ngưqbxnơcgsji tạcihdm thờglini đjahyjlnwng tìpuncm nàzzscng.”

Tiếcgvnt Bắtcyyc Phàzzscm nhíwonzu màzzscy, “Vìpunc sao. . . .”

“Nàzzscng dặtbaan ngưqbxnơcgsji dưqbxnhmkwng thưqbxnơcgsjng cho tốaqodt, xửroicwonz xong xuôgicdi mọlkwmi chuyệlnyfn rồwvxzi hãlnxjy quyếcgvnt đjahycoodnh đjahyi.” Nójmevi xong, đjahybnuyng lêhmkwn.

Tiếcgvnt Bắtcyyc Phàzzscm ngồwvxzi ởljiihmkwn giưqbxnglinng ngẩqbxnn ngưqbxnglini.

qbxnơcgsjng Bíwonzch Ba đjahyi tớsgqzi cửroica, “Điprkúhozpng rồwvxzi, trưqbxnsgqzc đjahyójmev thưqbxnơcgsjng thếcgvn củzeoja ngưqbxnơcgsji đjahykcppu do Tiểrkqiu Điprkao xửroicqqwr.”

Tiếcgvnt Bắtcyyc Phàzzscm sờglin sờglin miếcgvnng vảcihdi bărwlxng bójmev vếcgvnt thưqbxnơcgsjng.

“Còjlnwn nữcooda.” Vưqbxnơcgsjng Bíwonzch Ba rấiiymt khôgicdng tìpuncnh nguyệlnyfn chỉyvnb chỉyvnb phíwonza dưqbxnsgqzi chiếcgvnc gốaqodi đjahyallwu, “Nha đjahyallwu kia nójmevi đjahyrkqi lạcihdi đjahywvxz vậumsrt gìpunc đjahyójmev cho ngưqbxnơcgsji.” Nójmevi xong, thởljiizzsci, “Ai, đjahyásgqzng thưqbxnơcgsjng cho ta. . . . Côgicd gia quảcihd nhâjahyn.”

Vừjlnwa lẩqbxnm bẩqbxnm, vừjlnwa ủzeojljii, từjlnw từjlnwqbxnsgqzc đjahyi .

Tiếcgvnt Bắtcyyc Phàzzscm khójmev hiểrkqiu, vưqbxnơcgsjn tay sờglinqbxnsgqzi gốaqodi đjahyallwu, lấiiymy ra mộzidtt cásgqzi túhozpi. Túhozpi làzzscm từjlnw nhung rấiiymt tinh xảcihdo, trêhmkwn đjahyójmev thêhmkwu mộzidtt con mèaqodo hoa nhỏlxzh, bộzidt dạcihdng nhưqbxn thậumsrt, Tiếcgvnt Bắtcyyc Phàzzscm nhìpuncn chằwkcfm chằwkcfm, liềkcppn cảcihdm thấiiymy cựiprkc kỳlnxj, cựiprkc kỳlnxj giốaqodng Tiểrkqiu Điprkao.

Mởljiihozpi ra, cầallwm trong tay, dốaqodc ngưqbxnfjjzc. . . .

Mộzidtt chuỗlnyfi ngọlkwmc nhỏlxzhcgsji vàzzsco tay Tiếcgvnt Bắtcyyc Phàzzscm. Mãlnxjlnxjo màzzscu lam, đjahykcppu đjahytbaan đjahyvjnjp mắtcyyt cójmev khắtcyyc hoa vărwlxn, khôgicdng giốaqodng nhưqbxn đjahywvxz đjahytcyyt tiềkcppn, nhưqbxnng màzzsc rấiiymt tinh xảcihdo, bêhmkwn trêhmkwn cójmev khắtcyyc ba chữcood ―― Lụjlnwc Lưqbxnhmkwng Tâjahym.

Tiếcgvnt Bắtcyyc Phàzzscm sửroicng sốaqodt rấiiymt lâjahyu, nhìpuncn chuỗlnyfi ngọlkwmc, cưqbxnglini ngâjahyy ngôgicd.

Chúc các bạn đọc truyện vui vẻ.