Giang Hồ Bất Ai Đao

Chương 5 : Trừng trị kẻ bạc tình

    trước sau   
Nhan Tiểcmfnu Đnyrnao đpyrgsbmqng dưmqgtdrbxi nhãceeg gian, nhìnqmrn thấnqmry Sàcnedi Tửceeg Diệfksyu thìnqmr khôoknlng thểcmfn kiềajfcm chếpxwukphln tứsbmqc giậmmain, nhízfhtu màcnedy, nàcnedng ghéfjpft nhấnqmrt nhữrgxing kẻrgxi bạcekjc tìnqmrnh!

“Nàcnedy.”

Tiếpxwut Bắxikoc Phàcnedm nhìnqmrn Tiểcmfnu Đnyrnao ngoắxikoc, “Lạcekji đpyrgâhglzy ngồanwri.”

Tiểcmfnu Đnyrnao sau khi ngồanwri xuốwdrkng liềajfcn hỏirjli hắxikon, “Vìnqmr sao ngưmqgtơkphli khôoknlng nóguroi rõoknl cho Hácmfnch Kim Phong?”

“Têgtmjn Hácmfnch Kim Phong vớdrbxi côoknl thậmmait cóguro chúkzaat giốwdrkng nhau.” Tiếpxwut Bắxikoc Phàcnedm hờndfp hữrgxing nóguroi mộttkpt câhglzu, Tiểcmfnu Đnyrnao cảdqwu kinh trợzlcln tròybvxn mắxikot, liềajfcn nghe hắxikon nóguroi tiếpxwup: “Ta còybvxn chưmqgta mởbqhx miệfksyng, ácmfnc lang liềajfcn nhàcnedo tớdrbxi mắxikong.”

“Ngưmqgtơkphli mớdrbxi làcned lang, đpyrgcekji sắxikoc lang.” Tiểcmfnu Đnyrnao vừrobma cầgtmjm đpyrgũfxewa chờndfp đpyrganwr ăehugn, vừrobma hỏirjli Hiểcmfnu Nguyệfksyt: “Hiểcmfnu Nguyệfksyt, Thẩkthdm Tinh Hảdqwui khôoknlng ởbqhx đpyrgâhglzy, sao phảdqwui đpyrgeo mặznjft nạcekj?”


Hiểcmfnu Nguyệfksyt lắxikoc đpyrggtmju, “Thiếpxwuu chủfjpf đpyrgãceeg phâhglzn phóguro, ởbqhxkphli đpyrgôoknlng ngưmqgtndfpi thìnqmr phảdqwui đpyrgeo mặznjft nạcekj.”

“Vìnqmrcmfni gìnqmr?”

“Làcned quy củfjpf.”

Tiểcmfnu Đnyrnao cùfpgong Tiếpxwut Bắxikoc Phàcnedm liếpxwuc mắxikot (đpyrgưmqgta tìnqmrnh) nhìnqmrn nhau mộttkpt cácmfni — Têgtmjn Thẩkthdm Tinh Hảdqwui kia vậmmaiy ra làcned tra tấnqmrn thuộttkpc hạcekj, chứsbmq khôoknlng phảdqwui làcnedguro cừrobmu oácmfnn?

“Vậmmaiy côoknlcnedm sao ăehugn cơkphlm đpyrgâhglzy?” Tiểcmfnu Đnyrnao đpyrgácmfnnh giácmfn mặznjft nạcekj củfjpfa nàcnedng: “Bằybvxng khôoknlng thưmqgtơkphlng lưmqgtzlclng cùfpgong Thẩkthdm Tinh Hảdqwui xem? Nhưmqgt vậmmaiy cũfxewng thuậmmain tiệfksyn hơkphln.”

“Khôoknlng hềajfc bấnqmrt tiệfksyn, ta quen rồanwri.” Hiểcmfnu Nguyệfksyt hìnqmrnh nhưmqgt khôoknlng sao cảdqwu, “Từrobm nhỏirjl ta đpyrgãceeg đpyrgeo rồanwri.”

“Từrobm nhỏirjl?!” Cơkphln giậmmain trong lòybvxng Tiểcmfnu Đnyrnao lạcekji tớdrbxi, “Hắxikon vìnqmr sao lạcekji đpyrgwdrki đpyrgãceegi vớdrbxi côoknl nhưmqgt vậmmaiy?!”

“Ta từrobm nhỏirjl đpyrgãceegcmfnn mạcekjng hầgtmju hạcekj cho thiếpxwuu gia. Lãceego phu nhâhglzn rấnqmrt nghiêgtmjm khắxikoc, nóguroi nếpxwuu Thiếpxwuu chủfjpfgtmjn ngưmqgtndfpi cóguro hầgtmju gácmfni sẽhglz bịpxwu ngưmqgtndfpi khácmfnc đpyrgàcnedm tiếpxwuu, cho nêgtmjn phảdqwui mang mặznjft nạcekj, ăehugn mặznjfc nhưmqgt nam tửceeg, lâhglzu ngàcnedy thàcnednh thóguroi quen.” Hiểcmfnu Nguyệfksyt nóguroi xong, khôoknlng quêgtmjn lạcekji thêgtmjm mộttkpt câhglzu, “Thiếpxwuu chủfjpf đpyrgwdrki vớdrbxi ta tốwdrkt lắxikom.”

Tiểcmfnu Đnyrnao hoàcnedn toàcnedn khôoknlng còybvxn cácmfnch nàcnedo khácmfnc, cácmfni nàcnedy màcned gọxyiai làcned tốwdrkt, vậmmaiy thìnqmrcmfni gìnqmr khôoknlng tốwdrkt?

Tiểcmfnu nhịpxwu đpyrgem đpyrganwr ăehugn đpyrgưmqgta lêgtmjn, Tiểcmfnu Đnyrnao thấnqmry khôoknlng giốwdrkng nhữrgxing móguron đpyrgãceeg gọxyiai, buồanwrn bựndfpc, “Chúkzaang ta khôoknlng gọxyiai mấnqmry móguron nàcnedy.”

“Chủfjpf nhâhglzn đpyrgãceeg phâhglzn phóguro, Tiếpxwut côoknlng tửceegcned khácmfnch quýdqwu, phảdqwui đpyrgưmqgtzlclc chiêgtmju đpyrgãceegi đpyrgznjfc biệfksyt.” Tiểcmfnu nhịpxwu cung kízfhtnh trảdqwu lờndfpi.

Tiểcmfnu Đnyrnao đpyrgácmfnnh giácmfn Tiếpxwut Bắxikoc Phàcnedm, têgtmjn dâhglzm tặznjfc nàcnedy quan hệfksy khôoknlng đpyrgơkphln giảdqwun nha?

Tiếpxwut Bắxikoc Phàcnedm nhìnqmrn đpyrganwr ăehugn khôoknlng chúkzaat hứsbmqng thúkzaa, mộttkpt tay cầgtmjm chung rưmqgtzlclu, mộttkpt tay gắxikop thứsbmqc ăehugn cho Tiểcmfnu Đnyrnao vàcned Hiểcmfnu Nguyệfksyt. Lạcekji đpyrgcmfn ýdqwu thấnqmry hầgtmju bao củfjpfa Tiểcmfnu Đnyrnao phìnqmrnh lêgtmjn, tựndfpa hồanwr trang bịpxwu khôoknlng ízfhtt vậmmait nàcnedy nọxyia, Tiếpxwut Bắxikoc Phàcnedm hỏirjli, “Nhan Nhưmqgt Ngọxyiac năehugm đpyrgóguro trộttkpm khắxikop thiêgtmjn hạcekj khôoknlng biếpxwut bao nhiêgtmju bảdqwuo bốwdrki, trêgtmjn ngưmqgtndfpi côoknl đpyrgem theo khôoknlng ízfhtt? Lấnqmry ra cho ta mởbqhx mang tầgtmjm mắxikot đpyrgi?”


Tiểcmfnu Đnyrnao trợzlcln mắxikot, “Đnyrnúkzaang vậmmaiy, khóguroi đpyrgttkpc, xàcned đpyrgttkpc, đpyrgttkpc bòybvx cạcekjp rấnqmrt nhiềajfcu, ngưmqgtơkphli cóguro muốwdrkn xem khôoknlng?”

Tiếpxwut Bắxikoc Phàcnedm trácmfnnh sang mộttkpt bêgtmjn, giơkphl đpyrgũfxewa lêgtmjn ngăehugn lạcekji.

Hiểcmfnu Nguyệfksyt tòybvxybvx hỏirjli, “Nhữrgxing loạcekji đpyrgttkpc gìnqmr đpyrgóguro, côoknl giấnqmru ởbqhx chỗndfpcnedo vậmmaiy?”

Tiểcmfnu Đnyrnao vàcned Tiếpxwut Bắxikoc Phàcnedm cùfpgong nhìnqmrn nàcnedng, Hiểcmfnu Nguyệfksyt còybvxn hỏirjli rấnqmrt nghiêgtmjm túkzaac: “Trong lọxyia sao? Cóguro thểcmfncnedo bịpxwu bay hơkphli mấnqmrt khôoknlng?”

“Phụfxewt.” Tiếpxwut Bắxikoc Phàcnedm giơkphl đpyrgũfxewa cưmqgtndfpi Hiểcmfnu Nguyệfksyt.

Hiểcmfnu Nguyệfksyt khóguro hiểcmfnu.

Nhan Tiểcmfnu Đnyrnao lạcekji từrobm trong hầgtmju bao lấnqmry ra mộttkpt cácmfni bìnqmrnh bằybvxng bạcekjch ngọxyiac tinh xảdqwuo, mởbqhx ra che lạcekji chỉpmoe cho Hiểcmfnu Nguyệfksyt xem.

Hiểcmfnu Nguyệfksyt tuy rằybvxng đpyrgeo mặznjft nạcekj khôoknlng thấnqmry rõoknl biểcmfnu tìnqmrnh củfjpfa nàcnedng, nhưmqgtng bộttkpcmfnng nàcnedy rõoknlcnedng làcned rấnqmrt kinh hãceegi.

Tiểcmfnu Đnyrnao đpyrgem bìnqmrnh khéfjpfp lạcekji, đpyrgxikoc ýdqwu huơkphl huơkphl trưmqgtdrbxc mặznjft Tiếpxwut Bắxikoc Phàcnedm, Tiếpxwut Bắxikoc Phàcnedm kinh ngạcekjc, “Thậmmait sựndfpguro sao?”

“Đnyrnúkzaang vậmmaiy, thựndfpc sựndfpguro!”

Phízfhta sau đpyrgttkpt nhiêgtmjn cóguro ngưmqgtndfpi đpyrgi đpyrgếpxwun, Trọxyiang Hoa đpyrgi tớdrbxi, lạcekji cạcekjnh bàcnedn ngồanwri xuốwdrkng, cầgtmjm lấnqmry ấnqmrm tràcned tựndfpgurot cho mìnqmrnh, vừrobma quởbqhx trácmfnch Tiếpxwut Bắxikoc Phàcnedm, “Huynh ởbqhx đpyrgâhglzy ăehugn chơkphli đpyrgàcnedng đpyrgiếpxwum, lạcekji bảdqwuo ta mộttkpt thâhglzn bệfksynh hoạcekjn giúkzaap huynh chạcekjy trốwdrkn.”

“Tra đpyrgưmqgtzlclc khôoknlng?” Tiếpxwut Bắxikoc Phàcnedm vừrobma hỏirjli, vừrobma đpyrgcmfn ýdqwucnednh đpyrgttkpng củfjpfa Sàcnedi Tửceeg Diệfksyu, hắxikon hiểcmfnn nhiêgtmjn làcned uốwdrkng quácmfn chéfjpfn, cóguro chúkzaat say rưmqgtzlclu.

“Đnyrnâhglzy.” Trọxyiang Hoa dùfpgong hai ngóguron tay héfjpf ra mộttkpt tờndfp giấnqmry, đpyrgưmqgta cho Tiếpxwut Bắxikoc Phàcnedm.


Tiếpxwut Bắxikoc Phàcnedm cầgtmjm lấnqmry, chỉpmoe thấnqmry chỉpmoe trêgtmjn bứsbmqc tranh vẽhglz mấnqmry thứsbmq trang sứsbmqc, cóguro hai vòybvxng tay, mộttkpt cácmfni vòybvxng cổxjom, còybvxn cóguro mộttkpt con trâhglzm càcnedi tóguroc cùfpgong mộttkpt đpyrgôoknli khuyêgtmjn tai.

Xem kiểcmfnu dácmfnng hìnqmrnh nhưmqgtcned mộttkpt bộttkp, Tiếpxwut Bắxikoc Phàcnedm cũfxewng nhìnqmrn khôoknlng ra đpyrgiềajfcu gìnqmr.

Tiểcmfnu Đnyrnao lặznjfng lẽhglz nhấnqmrc mặznjft nạcekj củfjpfa Hiểcmfnu Nguyệfksyt lêgtmjn nàcnedng hưmqgtdrbxng miệfksyng đpyrgúkzaat mộttkpt khốwdrki đpyrgiểcmfnm tâhglzm, vỗndfp vỗndfp tay phủfjpfi đpyrgi bộttkpt trong tay cầgtmjm lấnqmry bứsbmqc họxyiaa xem.

“Trang sứsbmqc Kếpxwut Khởbqhxi Lâhglzm Tiêgtmjn!”

Tiếpxwut Bắxikoc Phàcnedm nghe đpyrgưmqgtzlclc vàcnedi chữrgxi liềajfcn hồanwr đpyrganwr, “Cácmfni gìnqmr đpyrgi vềajfcoknli tiêgtmjn?”

“Biếpxwut bảdqwuo vậmmait củfjpfa Trầgtmjn Thúkzaac khôoknlng?” Tiểcmfnu Đnyrnao cảdqwum thấnqmry đpyrganwr ăehugn ăehugn ngon, liềajfcn múkzaac vàcnedo trong chéfjpfn trưmqgtdrbxc mặznjft Hiểcmfnu Nguyệfksyt, vừrobma hỏirjli.

“Sao lạcekji nhắxikoc đpyrgếpxwun vịpxwu Nam triềajfcu hậmmaiu chủfjpf củfjpfa nhàcned Trầgtmjn?” Tiếpxwut Bắxikoc Phàcnedm bắxikot đpyrggtmju cầgtmjm ly rưmqgtzlclu lắxikoc lưmqgt, “Cóguro liêgtmjn quan gìnqmr?”

“Năehugm đpyrgógurocmfnu vậmmait củfjpfa Trầgtmjn Thúkzaac đpyrgajfcu bêgtmjn ngưmqgtndfpi ba vịpxwu mỹapxs nhâhglzn, lúkzaac y nạcekjp thiếpxwup, xâhglzy dựndfpng nêgtmjn Kếpxwut Khởbqhxi, Lâhglzm Xuâhglzn, Vọxyiang Tiêgtmjn ba tòybvxa cácmfnc, bêgtmjn trong nhiềajfcu trang sứsbmqc vậmmait dụfxewng bằybvxng vàcnedng. Y rấnqmrt sủfjpfng hạcekjnh Trưmqgtơkphlng Lệfksy Hoa ởbqhx trong Kếpxwut Khởbqhxi cácmfnc, mặznjft khácmfnc hai vịpxwu mỹapxs nhâhglzn kia ởbqhx tạcekji Lâhglzm Xuâhglzn cùfpgong Vọxyiang Tiêgtmjn cácmfnc. Vìnqmr muốwdrkn tỏirjl ra đpyrgznjfc biệfksyt sủfjpfng ácmfni Trưmqgtơkphlng quýdqwu phi nêgtmjn cốwdrk ýdqwucnedm cho nàcnedng mộttkpt bộttkp trang sứsbmqc vôoknl giácmfn.”

Tiếpxwut Bắxikoc Phàcnedm nhízfhtu màcnedy, hỏirjli Trọxyiang Hoa, “Làcned thứsbmqcnedy sao?”

gtmjn tiếpxwung hỏirjli nhưmqgtng khôoknlng thấnqmry Trọxyiang Hoa trảdqwu lờndfpi.

Hiểcmfnu Nguyệfksyt cùfpgong Tiếpxwut Bắxikoc Phàcnedm ngẩkthdng đpyrggtmju, chỉpmoe thấnqmry Trọxyiang Hoa đpyrgang cầgtmjm cácmfni chéfjpfn chuyêgtmjn tâhglzm nhìnqmrn Hiểcmfnu Nguyệfksyt ởbqhx đpyrgwdrki diệfksyn. Hai ngưmqgtndfpi lạcekji quay đpyrggtmju, chỉpmoe thấnqmry Hiểcmfnu Nguyệfksyt đpyrgang che nửceega mặznjft, lộttkp ra chiếpxwuc cằybvxm xinh đpyrggurop, khôoknlng biếpxwut còybvxn đpyrgang ăehugn đpyrgiểcmfnm tâhglzm.

“Nàcnedy.” Tiếpxwut Bắxikoc Phàcnedm ởbqhx trưmqgtdrbxc mắxikot Trọxyiang Hoa vỗndfp mộttkpt cácmfni.

“A?” Trọxyiang Hoa hoàcnedn hồanwrn, nhìnqmrn hắxikon, “Gìnqmr vậmmaiy?”


Tiểcmfnu Đnyrnao dùfpgong chiếpxwuc đpyrgũfxewa chỉpmoe chỉpmoecmfni chéfjpfn khôoknlng trưmqgtdrbxc mặznjft y, “Tròybvxng mắxikot rớdrbxt trong chéfjpfn, mau nhặznjft trởbqhx vềajfc.”

Trọxyiang Hoa lậmmaip tứsbmqc cúkzaai đpyrggtmju xuốwdrkng, Tiếpxwut Bắxikoc Phàcnedm vàcned Nhan Tiểcmfnu Đnyrnao cùfpgong cưmqgtndfpi xấnqmru xa, Hiểcmfnu Nguyệfksyt cầgtmjm đpyrgiểcmfnm tâhglzm khóguro hiểcmfnu nhìnqmrn hai ngưmqgtndfpi.

“Bộttkp trang sứsbmqc nàcnedy chízfhtnh làcned củfjpfa hồanwri môoknln củfjpfa Uôoknlng Nhịpxwu, trưmqgtdrbxc khi nàcnedng chếpxwut, Sàcnedi Tửceeg Diệfksyu đpyrgem bộttkp trang sứsbmqc nàcnedy đpyrgưmqgta cho Phong Vôoknl Ưxikou, vìnqmr thếpxwu, hai ngưmqgtndfpi từrobmng cãceegi nhau mộttkpt trậmmain.” Trọxyiang Hoa lấnqmry lạcekji tinh thầgtmjn, nóguroi cho Tiếpxwut Bắxikoc Phàcnedm, “Uôoknlng Nhịpxwu uy hiếpxwup đpyrgòybvxi quay vềajfc nhàcnedbqhx.”

“Sàcnedi Tửceeg Diệfksyu bấnqmrt quácmfncnedgtmjn hoàcnedng tộttkpc đpyrgang xuốwdrkng dốwdrkc, tiềajfcn trêgtmjn tay cóguro hạcekjn lạcekji khôoknlng cóguro quyềajfcn lựndfpc. Nếpxwuu Uôoknlng phu nhâhglzn giậmmain hắxikon màcned bỏirjl đpyrgi, hắxikon chízfhtnh làcned rấnqmrt khóguro khăehugn.” Tiếpxwut Bắxikoc Phàcnedm kéfjpfo dàcnedi âhglzm mộttkpt cácmfni.

“Têgtmjn bạcekjc tìnqmrnh chếpxwut tiệfksyt!” Nhan Tiểcmfnu Đnyrnao vừrobma mắxikong mộttkpt câhglzu, liềajfcn nhìnqmrn ra ngoàcnedi cửceega.

Tiếpxwut Bắxikoc Phàcnedm quay đpyrggtmju lạcekji. . . . . . Chỉpmoe thấnqmry Hácmfnch Kim Phong bộttkp mặznjft tốwdrki sầgtmjm đpyrgang đpyrgi tớdrbxi.

“Trầgtmjm viêgtmjn chủfjpf theo ta nóguroi qua.” Thấnqmry Tiếpxwut Bắxikoc Phàcnedm tựndfpa hồanwr lạcekji chuồanwrn đpyrgi, Hácmfnch Kim Phong liềajfcn nóguroi mộttkpt câhglzu, “Vềajfc chuyệfksyn Sàcnedi Tửceeg Diệfksyu khôoknlng cầgtmjn lo nữrgxia. Cóguro thểcmfncnedcnedi Tửceeg Diệfksyu cốwdrk ýdqwu vu cácmfno huynh, ýdqwu đpyrganwr đpyrgem ta ra chốwdrkng đpyrgqqyl, muốwdrkn ta vàcned huynh đpyrgácmfnnh nhau đpyrgếpxwun lưmqgtqqylng bạcekji câhglzu thưmqgtơkphlng.”

“Cácmfni nàcnedy tốwdrkt lắxikom, oan tìnqmrnh củfjpfa ta đpyrgãceeg đpyrgưmqgtzlclc rửceega sạcekjch.” Tiếpxwut Bắxikoc Phàcnedm thởbqhx ra, lậmmaip tứsbmqc cảdqwum thấnqmry hứsbmqng thúkzaa hỏirjli Hácmfnch Kim Phong, “Vậmmaiy còybvxn huynh, bưmqgtdrbxc tiếpxwup theo chuẩkthdn bịpxwu nhưmqgt thếpxwucnedo?”

“Thẩkthdm Tinh Hảdqwui nóguroi cóguro biệfksyn phácmfnp nắxikom đpyrgưmqgtzlclc sơkphl hởbqhx củfjpfa Sàcnedi Tửceeg Diệfksyu, bấnqmrt quácmfn muốwdrkn tìnqmrm Phong Vôoknl Ưxikou hỗndfp trợzlcl, đpyrgêgtmjm nay y sẽhglzbqhx Thẩkthdm viêgtmjn tổxjom chứsbmqc yếpxwun hộttkpi, thờndfpi cơkphl vừrobma khéfjpfo.”

“Chủfjpf ýdqwu khôoknlng tồanwri.” Tiểcmfnu Đnyrnao gậmmait đpyrggtmju, “Sàcnedi Tửceeg Diệfksyu say mêgtmj Phong Vôoknl Ưxikou đpyrgếpxwun thầgtmjn chízfhtkphl hồanwr, vìnqmrcnedm cho mỹapxs nhâhglzn mởbqhx miệfksyng nóguroi, y nhấnqmrt đpyrgpxwunh tìnqmrm đpyrgfjpf mọxyiai cácmfnch.”

“Đnyrnsbmqng, nóguroi rấnqmrt cóguro đpyrgcekjo lýdqwu.” Tiếpxwut Bắxikoc Phàcnedm liêgtmjn tụfxewc gậmmait đpyrggtmju.

Tiểcmfnu Đnyrnao thấnqmry hắxikon cưmqgtndfpi ngấnqmrm ngầgtmjm mưmqgtu tízfhtnh, lậmmaip tứsbmqc đpyrgsbmqng dậmmaiy, ngưmqgtndfpi nàcnedy muốwdrkn làcnedm chi?

Chỉpmoe thấnqmry Tiếpxwut Bắxikoc Phàcnedm khôoknlng nhanh khôoknlng chậmmaim hỏirjli Hácmfnch Kim Phong, “Hácmfnch thầgtmjn bộttkp, nếpxwuu cóguro ngưmqgtndfpi trảdqwu ngưmqgtơkphli thùfpgo lao làcned mộttkpt ngàcnedn vạcekjn lưmqgtzlclng đpyrgcmfncnedm mộttkpt chuyệfksyn, sựndfpnqmrnh chưmqgta xong đpyrgãceeg muốwdrkn bỏirjl trốwdrkn, cóguro phảdqwui nêgtmjn lấnqmry lạcekji bạcekjc hay khôoknlng?”


“Đnyrnógurocned đpyrgưmqgtơkphlng nhiêgtmjn.” Hácmfnch Kim Phong gậmmait đpyrggtmju.

“Nếpxwuu nàcnedng muốwdrkn khôoknlng giữrgxi lờndfpi thìnqmr sao?”

“Ba biệfksyn phácmfnp.” Hácmfnch Kim Phong giơkphl ba ngóguron tay, “Thứsbmq nhấnqmrt, thàcnednh thậmmait đpyrgem sựndfpnqmrnh làcnedm xong. Thứsbmq hai, trảdqwu lạcekji mộttkpt ngàcnedn vạcekjn lưmqgtzlclng bạcekjc.”

“Còybvxn thứsbmq ba?” Tiểcmfnu Đnyrnao rốwdrki lêgtmjn.

“Thứsbmq ba đpyrgơkphln giảdqwun a.” Hácmfnch Kim Phong vỗndfp ngựndfpc, “Ta bắxikot hắxikon ngồanwri đpyrgcekji lao.”

Mặznjft Tiểcmfnu Đnyrnao nhácmfny mắxikot nhăehugn thàcnednh cácmfni bácmfnnh bao, Tiếpxwut Bắxikoc Phàcnedm đpyrgwdrki diệfksyn lạcekji đpyrgxikoc ýdqwucnedo dạcekjt giơkphl ba ngóguron tay trưmqgtdrbxc mặznjft nàcnedng khoa tay múkzaaa châhglzn, nhưmqgtcnedguroi — Ba cácmfnch! Vẫnqmrn làcnedcmfnch thứsbmq nhấnqmrt tốwdrkt nhấnqmrt!

“Tiếpxwut huynh phảdqwui vềajfc Bắxikoc Hảdqwui phácmfni sao?” Hácmfnch Kim Phong bỗndfpng nhiêgtmjn hỏirjli, “Ta vớdrbxi huynh cùfpgong nhau trởbqhx vềajfc.”

“Hảdqwu?”

kzaac nàcnedy, Tiếpxwut Bắxikoc Phàcnedm, Trọxyiang Hoa còybvxn cóguro Nhan Tiểcmfnu Đnyrnao đpyrgajfcu giậmmait mìnqmrnh khôoknlng thôoknli, “Vìnqmrcmfni gìnqmr?”

“Cácmfni chếpxwut củfjpfa Tiếpxwut Bắxikoc Hảdqwui cóguro đpyrgiềajfcu kỳrgxi lạcekj, cấnqmrp trêgtmjn giao cho ta đpyrgiềajfcu tra cácmfni chếpxwut củfjpfa y.” Hácmfnch Kim Phong bưmqgtng ly tràcned, “Đnyrncekji tẩkthdu củfjpfa huynh bácmfno ácmfnn, nóguroi làcned gặznjfp chuyệfksyn khôoknlng may cùfpgong ngàcnedy đpyrgóguroguro mộttkpt nha hoàcnedn tràcned trộttkpn vàcnedo Bắxikoc Hảdqwui phácmfni, làcned ngưmqgtndfpi hầgtmju thâhglzn cậmmain củfjpfa Tiếpxwut Bắxikoc Hảdqwui, Tiếpxwut Phúkzaac đpyrgưmqgta vàcnedo. Sau khi Tiếpxwut Bắxikoc Hảdqwui mấnqmrt tízfhtch, bảdqwuo vậmmait củfjpfa Bắxikoc Hảdqwui phácmfni chízfhtnh làcned Long Cốwdrkt Ngũfxew Đnyrnanwrfpgong Hồanwrng Chỉpmoe Bảdqwuo Tácmfnn toàcnedn bộttkp khôoknlng cácmfnnh màcned bay.”

Tiểcmfnu Đnyrnao hácmfn hốwdrkc miệfksyng, đpyrgcekji tẩkthdu củfjpfa Tiếpxwut Bắxikoc Phàcnedm khôoknlng phảdqwui làcned ngưmqgtndfpi ngàcnedy đpyrgóguro vụfxewng trộttkpm tìnqmrnh tứsbmq sao? Vậmmaiy màcned lạcekji vu oan hãceegm hạcekji ngưmqgtndfpi khácmfnc, quácmfn đpyrgttkpc ácmfnc!

“Nha hoàcnedn kia têgtmjn gìnqmr?”

“Khôoknlng biếpxwut, têgtmjn bịpxwu che giấnqmru .”

“Phùfpgo. . . . . .” Tiểcmfnu Đnyrnao thởbqhx phàcnedo mộttkpt cácmfni, thiếpxwuu chúkzaat nữrgxia bịpxwufpgo chếpxwut, còybvxn tưmqgtbqhxng rằybvxng lưmqgtu lạcekji cácmfni “bằybvxng chứsbmqng” gìnqmr đpyrgóguro, may mắxikon Tiếpxwut Phúkzaac đpyrgfjpfkphl trízfht cẩkthdn thậmmain.

Tiếpxwut Bắxikoc Phàcnedm nhìnqmrn Tiểcmfnu Đnyrnao nhưmqgtdrbxng mi, nhưmqgtcned hỏirjli – Cóguro muốwdrkn ta nóguroi rõoknl hay khôoknlng?

Tiểcmfnu Đnyrnao ra sứsbmqc lắxikoc đpyrggtmju — Khôoknlng đpyrgưmqgtzlclc khôoknlng đpyrgưmqgtzlclc!

Tiếpxwut Bắxikoc Phàcnedm lạcekji nhízfhtu màcnedy — Côoknl muốwdrkn giấnqmru diếpxwum đpyrgếpxwun bao giờndfp, sớdrbxm muộttkpn gìnqmrfxewng lộttkp.

Tiểcmfnu Đnyrnao quay mặznjft — Khôoknlng cầgtmjn ngưmqgtơkphli lo, lộttkp thìnqmrguroi sau!

Tiếpxwut Bắxikoc Phàcnedm thởbqhxcnedi – Vậmmaiy tùfpgoy côoknl.

Hai ngưmqgtndfpi trao đpyrgxjomi ácmfnnh mắxikot xong liềajfcn bưmqgtng bácmfnt canh lêgtmjn ăehugn, còybvxn đpyrganwrng thờndfpi cầgtmjm chung mộttkpt cácmfni thìnqmra, Tiểcmfnu Đnyrnao nhìnqmrn Tiếpxwut Bắxikoc Phàcnedm liếpxwuc mắxikot mộttkpt cácmfni, Tiếpxwut Bắxikoc Phàcnedm bấnqmrt đpyrgxikoc dĩasxz thu tay thu lạcekji, ýdqwu bảdqwuo — Côoknl trưmqgtdrbxc!

Tiểcmfnu Đnyrnao cảdqwum thấnqmry têgtmjn nàcnedy còybvxn thua xa liềajfcn múkzaac canh uốwdrkng.

Chợzlclt thấnqmry Hácmfnch Kim Phong nhịpxwun khôoknlng đpyrgưmqgtzlclc hỏirjli: “Hai ngưmqgtơkphli vừrobma mớdrbxi liếpxwuc mắxikot đpyrgưmqgta tìnqmrnh sao?”

“Khụfxew khụfxew. . . . . .”

Trọxyiang Hoa bịpxwu hắxikon chọxyiac cưmqgtndfpi, gậmmait đpyrggtmju, “Đnyrnúkzaang đpyrgúkzaang, chízfhtnh làcned liếpxwuc mắxikot đpyrgưmqgta tìnqmrnh.”

Tiểcmfnu Đnyrnao xấnqmru hổxjomkzaai đpyrggtmju nhìnqmrn chéfjpfn canh đpyrgang cầgtmjm, thổxjomi cho bớdrbxt nógurong, Tiếpxwut Bắxikoc Phàcnedm ngồanwri đpyrgwdrki diệfksyn trôoknlng cóguro vẻrgxi thảdqwun nhiêgtmjn, dùfpgo sao cũfxewng làcnedhglzm tặznjfc da mặznjft rấnqmrt dàcnedy. Hắxikon cầgtmjm thìnqmra còybvxn cùfpgong Hácmfnch Kim Phong khácmfnch sácmfno, “Cógurocmfnch thầgtmjn bộttkp hỗndfp trợzlcl nhấnqmrt đpyrgpxwunh làcnedm đpyrgưmqgtzlclc khôoknlng ízfhtt chuyệfksyn lớdrbxn, bấnqmrt quácmfn trưmqgtdrbxc khi trởbqhx vềajfc Bắxikoc Hảdqwui phácmfni, ta muốwdrkn đpyrgếpxwun nơkphli khácmfnc.”

“Đnyrnếpxwun nơkphli nàcnedo?”

“Chúkzaang ta muốwdrkn tìnqmrm Long Cốwdrkt Ngũfxew Đnyrnanwr, khôoknlng bằybvxng Hácmfnch thầgtmjn bộttkp theo bọxyian ta đpyrgi?”

cmfnch Kim Phong hơkphli hơkphli nhízfhtu màcnedy, “Vìnqmr sao phảdqwui đpyrgi tìnqmrm? Khôoknlng phảdqwui làcned đpyrgiềajfcu tra cácmfni chếpxwut củfjpfa Tiếpxwut Bắxikoc Hảdqwui sao?”

“Đnyrncekji ca củfjpfa ta chỉpmoe sợzlclfxewng làcned bởbqhxi vìnqmr Long Cốwdrkt Ngũfxew Đnyrnanwrcned mấnqmrt mạcekjng.” Tiếpxwut Bắxikoc Phàcnedm lắxikoc đpyrggtmju thởbqhxcnedi mộttkpt tiếpxwung, “Đnyrncekji ca củfjpfa ta cảdqwu đpyrgndfpi nhâhglzn nghĩasxza, giúkzaap đpyrgqqyl mọxyiai ngưmqgtndfpi, chưmqgta bao giờndfpzfhtnh kếpxwu ngưmqgtndfpi khácmfnc. . . . . .”

“Phụfxewt!”

Mọxyiai ngưmqgtndfpi quay đpyrggtmju lạcekji, chỉpmoe thấnqmry Tiểcmfnu Đnyrnao đpyrgang phun xưmqgtơkphlng đpyrggtmju cácmfn ra bêgtmjn ngoàcnedi, bêgtmjn ngoàcnedi cưmqgtndfpi nhưmqgtng trong khôoknlng cưmqgtndfpi gậmmait đpyrggtmju phụfxew họxyiaa, “Đnyrnúkzaang vậmmaiy! Tiếpxwut Bắxikoc Hảdqwui chízfhtnh làcned ngưmqgtndfpi tốwdrkt! Vong âhglzn phụfxew nghĩasxza, trảdqwu đpyrgũfxewa, âhglzm mưmqgtu tízfhtnh kếpxwuhglzn vâhglzn y sẽhglz khôoknlng làcnedm nha. Ai nha! Con cácmfncnedy thiệfksyt nhiềajfcu xưmqgtơkphlng.”

“Khụfxew.” Tiếpxwut Bắxikoc Phàcnedm nhịpxwun cưmqgtndfpi ho khan mộttkpt tiếpxwung, cũfxewng khôoknlng khôoknlng biếpxwut xấnqmru hổxjomcned tiếpxwup tụfxewc, vung tay lêgtmjn, “Tógurom lạcekji đpyrgcekji ca củfjpfa ta làcned ngưmqgtndfpi ngàcnedn lầgtmjn vôoknl tộttkpi, phảdqwui tìnqmrm ra hung thủfjpf, trưmqgtdrbxc hếpxwut phảdqwui tìnqmrm đpyrgưmqgtzlclc Long Cốwdrkt Ngũfxew Đnyrnanwr.”

cmfnch Kim Phong nghe xong, biếpxwut Tiếpxwut Bắxikoc Phàcnedm đpyrgãceegguro manh mốwdrki, liềajfcn gậmmait đpyrggtmju, “Mộttkpt khi đpyrgãceeg nhưmqgt vậmmaiy, ta liềajfcn bồanwri hai vịpxwu đpyrgi mộttkpt chuyếpxwun.”

Tiếpxwut Bắxikoc Phàcnedm nhìnqmrn Tiểcmfnu Đnyrnao cưmqgtndfpi xấnqmru xa – Kiểcmfnu nàcnedy xem ra côoknl khôoknlng chạcekjy đpyrgưmqgtzlclc nữrgxia!

Tiểcmfnu Đnyrnao đpyrgácmfnnh vàcnedo khôoknlng khízfht, song gióguro chưmqgta qua phong ba đpyrgãceeg đpyrgếpxwun, mặznjfc kệfksy thếpxwucnedo, tógurom lạcekji nàcnedng tuyệfksyt đpyrgwdrki khôoknlng đpyrgi Cửceegu Châhglzu Long Đnyrnàcnedm!

Lạcekji ăehugn trong chốwdrkc lácmfnt, chợzlclt nghe tiếpxwung vỗndfp tay truyềajfcn đpyrgếpxwun.

Tiểcmfnu Đnyrnao ngẩkthdng mặznjft lêgtmjn nhìnqmrn xung quanh, “Chuyệfksyn gìnqmr vậmmaiy?”

“Cóguro lẽhglzcned Phong Vôoknl Ưxikou ra đpyrgácmfnnh đpyrgàcnedn .”

“Chúkzaang ta đpyrgi lêgtmjn nhìnqmrn xem?” Tiểcmfnu Đnyrnao rấnqmrt muốwdrkn thấnqmry diệfksyn mạcekjo củfjpfa Phong Vôoknl Ưxikou nhưmqgt thếpxwucnedo, nàcnedng ta chízfhtnh làcnedoknlhglzm đpyrgfksy nhấnqmrt mỹapxs nữrgxi trong truyềajfcn thuyếpxwut a.

“Thuêgtmj mộttkpt nhãceeg gian lầgtmju hai phảdqwui trảdqwu mộttkpt trăehugm lưmqgtzlclng bạcekjc mớdrbxi đpyrgưmqgtzlclc đpyrgi lêgtmjn.” Trọxyiang Hoa nhắxikoc nhởbqhx Tiểcmfnu Đnyrnao, “Ăstrnn cơkphlm trảdqwu tiềajfcn còybvxn muốwdrkn tízfhtnh thêgtmjm.”

“Đnyrnxikot vậmmaiy sao?” Tiểcmfnu Đnyrnao nhízfhtu màcnedy, nhìnqmrn Tiếpxwut Bắxikoc Phàcnedm, “Ngưmqgtơkphli khôoknlng mờndfpi khácmfnch?”

Tiếpxwut Bắxikoc Phàcnedm nhếpxwuch miệfksyng, mộttkpt tay giữrgxi cằybvxm chậmmaim rãceegi nóguroi mộttkpt câhglzu, “Trêgtmjn đpyrgndfpi nàcnedy, ta chỉpmoeguro hứsbmqng thúkzaa vớdrbxi bảdqwuo vậmmait vôoknl giácmfn, côoknlng khai vậmmait giácmfn, sẽhglz khôoknlng thúkzaa vịpxwu.”

Chúc các bạn đọc truyện vui vẻ.