Giang Hồ Bất Ai Đao

Chương 47 : Không cam lòng

    trước sau   
“Òvloj óexeu o. “

poknximfy sáximfng.

Tiểtweuu Đowjbao tốnauji hôqyhrm qua nằbqzmm miêiaudn man suy nghĩctievlojn qua lăvlojn lạctiei đapvbếqevin hơbvfvn nửjyysa đapvbêiaudm, vấusrut vảbfdo lắmifkm mớdtlfi buồzhksn ngủjnbw mộdiiyt chúmyhdt, còzryun bắmifkt bảbfdon thâsycfn phảbfdoi cốnauj gắmifkng thanh tỉuomwnh.

pfitng Tâsycfy Bắmifkc đapvbếqevin lúmyhdc rạctieng sáximfng lạctienh đapvbếqevin khôqyhrng chịecsau đapvbưenlxecsac, bảbfdon thâsycfn Tiểtweuu Đowjbao trốnaujn trong chăvlojn vẫuyken cảbfdom thấusruy cóexeu chúmyhdt lạctienh, véogvln rèvjxym lêiaudn nhìqoqln, Tiếqevit Bắmifkc Phàpoknm vẫuyken nằbqzmm trêiaudn băvlojng ghếqevi ngửjyysa mặdtlft lêiaudn trờrsdci nhưenlx vậeeyly, cáximfi gìqoqlfmlmng khôqyhrng che, nhưenlxng lạctiei cóexeu vẻavtm ngủjnbw rấusrut ngon.

Tiểtweuu Đowjbao vậeeylt lộdiiyn nửjyysa ngàpokny, cuốnauji cùpfitng khẽuveb cắmifkn môqyhri chui khỏxrjmi ra chăvlojn, mởljyw tủjnbw lấusruy ra hai cáximfi chăvlojn, “Soạctiet” mộdiiyt tiếqeving đapvbmifkp lêiaudn ngưenlxrsdci Tiếqevit Bắmifkc Phàpoknm.

Bảbfdon thâsycfn mìqoqlnh thìqoql nhanh nhẹexeun quay vềtakh chui vàpokno trong chăvlojn trưenlxdtlfc chàpokn chàpokn hai tay, sau đapvbóexeu lạctiei đapvbmifkp thêiaudm mộdiiyt cáximfi chăvlojn ởljyw trêiaudn.


Nằbqzmm trêiaudn giưenlxrsdcng đapvbmifkp hai cáximfi chăvlojn thậeeylt dàpokny, Tiểtweuu Đowjbao cảbfdom giáximfc thoảbfdoi máximfi, nằbqzmm đapvbưenlxecsac mộdiiyt chúmyhdt, nheo mắmifkt lạctiei khẽuvebogvlvjxym ra mộdiiyt, pháximft hiệqmfgn Tiếqevit Bắmifkc Phàpoknm đapvbãrsdc đapvbem chăvlojn bọxilnc lấusruy ngưenlxrsdci, còzryun trởljywqoqlnh, lóexeu đapvbktrtu ra hídiiyt thởljyw, thuậeeyln tiệqmfgn hưenlxdtlfng Tiểtweuu Đowjbao nháximfy mắmifkt.

Tiểtweuu Đowjbao vộdiiyi vàpoknng buôqyhrng rèvjxym che kídiiyn, mếqeviu máximfo, cáximfi têiaudn nàpokny quảbfdo nhiêiaudn chưenlxa ngủjnbw! Sớdtlfm biếqevit thếqevi đapvbtweu cho hắmifkn tựusru đapvbi lấusruy chăvlojn, hạctiei nàpoknng vẫuyken còzryun đapvbang lạctienh quáximf.

. . . . . .

qoqlnh nhưenlxfmlmng chưenlxa ngủjnbw đapvbưenlxecsac bao lâsycfu, Tiểtweuu Đowjbao còzryun đapvbang ởljyw trong chăvlojn nhắmifkm mắmifkt thậeeylt thoảbfdoi máximfi, toàpoknn thâsycfn nhưenlx nhũfmlmn ra giốnaujng nhưenlx tiểtweuu miêiaudu, chợecsat nghe bêiaudn tai ba tiếqeving gáximfy.

enlxdtlfng trong chăvlojn chui vàpokno, Tiểtweuu Đowjbao thuậeeyln tay lấusruy chăvlojn trùpfitm kídiiyn đapvbktrtu.

“Òvloj óexeu o, òzryu óexeu o, òzryu óexeu o o…”

Tiểtweuu Đowjbao nghe tiếqeving con gàpokn trốnaujng lớdtlfn nàpokny gáximfy còzryun theo nhịecsap nữjrdaa, nghe nhưenlx tiếqeving ai gõqoqlpokno thẻavtm tre vậeeyly! Nàpoknng ởljyw trong chăvlojn lăvlojn lộdiiyn, rầktrtu rĩctieexeui mộdiiyt câsycfu, “Cóexeuqyhr Châsycfu bìqoqlnh đapvbàpoknn* khôqyhrng?”

*Tôqyhr Châsycfu bìqoqlnh đapvbàpoknn: mộdiiyt hìqoqlnh thứjsyic văvlojn nghệqmfgsycfn gian, vừhmvza kểtweu chuyệqmfgn, vừhmvza háximft, vừhmvza đapvbàpoknn, lưenlxu hàpoknnh ởljywpfitng Giang Tôqyhr, Chiếqevit Giang, Trung Quốnaujc

Vừhmvza mớdtlfi dứjsyit lờrsdci, chăvlojn bịecsa xốnaujc lêiaudn mộdiiyt ídiiyt.

Ámfxtnh sáximfng chóexeui mắmifkt, mặdtlfc dùpfitpokn nhắmifkm mắmifkt lạctiei, Tiểtweuu Đowjbao vẫuyken phảbfdoi che mặdtlft lạctiei. Đowjbdiiyng táximfc thậeeylt giốnaujng mộdiiyt con mèvjxyo nhỏxrjmpfitng bịecsa đapvbáximfnh thứjsyic, rưenlxdtlfn ngưenlxrsdci mộdiiyt cáximfi.

“Dậeeyly đapvbi, mặdtlft trờrsdci đapvbãrsdciaudn cao rồzhksi!” Tiếqevit Bắmifkc Phàpoknm cưenlxrsdci xong, chọxilnt chọxilnt mu bàpoknn tay củjnbwa Tiểtweuu Đowjbao.

“Khôqyhrng thểtweupokno.” Nhan Tiểtweuu Đowjbao mắmifkt nhắmifkm mắmifkt mởljyw quan sáximft, giơbvfv mộdiiyt ngóexeun tay lắmifkc lắmifkc, “Ta vừhmvza mớdtlfi nghe tiếqeving gàpokn trốnaujng gáximfy sáximfng!”

Tiếqevit Bắmifkc Phàpoknm khóexeue miệqmfgng giệqmfgt giậeeylt, tựusrua vàpokno bêiaudn cửjyysa sổfwhv nhìqoqln Tiểtweuu Đowjbao cưenlxrsdci, “Nàpokny, buổfwhvi chiềtakhu đapvbctiei ca củjnbwa côqyhr phảbfdoi đapvbusruu vòzryung thứjsyi nhấusrut, nếqeviu khôqyhrng trởljyw vềtakh sẽuveb khôqyhrng xem đapvbưenlxecsac!”


Tiểtweuu Đowjbao mởljyw choàpoknng mắmifkt, kinh ngạctiec, “Buổfwhvi chiềtakhu làpokn tỉuomw thídiiy rồzhksi sao?”

Tiếqevit Bắmifkc Phàpoknm nâsycfng cằbqzmm, bộdiiy dạctieng ăvlojn phảbfdoi dấusrum chua, “Ta rõqoqlpoknng khôqyhrng quan trọxilnng bằbqzmng đapvbctiei ca côqyhr!”

Tiểtweuu Đowjbao lấusruy tay kéogvlo chăvlojn che ngưenlxrsdci, vừhmvza nhìqoqln hắmifkn xua tay, “Đowjbi, ra ngoàpokni, bổfwhvn tiểtweuu thưenlx phảbfdoi thay y phụmfxtc!”

Tiếqevit Bắmifkc Phàpoknm cốnauj ýdpby liếqevic mộdiiyt cáximfi nhìqoqln vàpokno trong chăvlojn quan sáximft mộdiiyt cáximfi, giảbfdo bộdiiy muốnaujn nhìqoqln léogvln.

Tiểtweuu Đowjbao cầktrtm gốnauji, đapvbuổfwhvi ra ngoàpokni.

Xoa cáximfi mũfmlmi, Tiếqevit Bắmifkc Phàpoknm lắmifkc đapvbktrtu, “Nha đapvbktrtu chếqevit tiệqmfgt kia càpoknng ngàpokny càpoknng bạctieo lựusruc!”

Tiểtweuu Đowjbao ởljyw trong chăvlojn bậeeyln rộdiiyn mộdiiyt hồzhksi, mặdtlfc xong xiêiaudm y đapvbi tớdtlfi, đapvbjsying trưenlxdtlfc gưenlxơbvfvng đapvbzhksng xoay tớdtlfi xoay lui, “Đowjbáximfng ghéogvlt, vảbfdoi nàpokny dídiiynh nưenlxdtlfc xong nhăvlojn quáximf!”

Tiếqevit Bắmifkc Phàpoknm lạctiei gầktrtn liếqevic mắmifkt mộdiiyt cáximfi, “Cóexeu sao đapvbâsycfu? Nhìqoqln rấusrut đapvbexeup màpokn.”

“Giốnaujng nhưenlx khôqyhrng mặdtlfc xiêiaudm y vậeeyly.” Tiểtweuu Đowjbao lấusruy tay kéogvlo căvlojng vạctiet áximfo trưenlxdtlfc rồzhksi thảbfdo xuốnaujng.

“Ta thấusruy rấusrut tốnaujt màpokn, quảbfdon nóexeu nhăvlojn hay khôqyhrng làpoknm gìqoql, chỉuomw cầktrtn côqyhr mặdtlfc trêiaudn ngưenlxrsdci, vảbfdoi ráximfch cũfmlmng giốnaujng kim lũfmlm y*.” Tiếqevit Bắmifkc Phàpoknm vỗktrtqyhrng ngựusrua Tiểtweuu Đowjbao vôqyhrpfitng trôqyhri chảbfdoy, nhanh chóexeung kéogvlo tay nàpoknng, “Đowjbi, ta sắmifkp chếqevit đapvbóexeui, đapvbi ăvlojn chúmyhdt gìqoql đapvbi.”

*kim lũfmlm y: y phụmfxtc dệqmfgt bằbqzmng vàpoknng

Tiểtweuu Đowjbao lầktrtn nàpokny khôqyhrng rúmyhdt tay vềtakh, cùpfitng hắmifkn đapvbi ra ngoàpokni, tay kia thìqoqlogvlo kéogvlo cổfwhv áximfo, cóexeu lẽuvebpokn quáximf đapvbtweu ýdpby nếqevip nhăvlojn kia, thỉuomwnh thoảbfdong lạctiei lôqyhri lôqyhri kéogvlo kéogvlo, cổfwhv áximfo vẫuyken làpokn khôqyhrng nghe lờrsdci, vểtweunh lêiaudn nhưenlxximfi sừhmvzng.

Tiếqevit Bắmifkc Phàpoknm mởljyw cửjyysa ra, theo hàpoknnh lang đapvbi đapvbếqevin phídiiya trưenlxdtlfc, “Ngoàpokni đapvbctiei sảbfdonh chắmifkc sẽuvebexeu thứjsyic ăvlojn, ta sắmifkp chếqevit đapvbóexeui, khôqyhrng thìqoql chịecsau khóexeuqoqlm mộdiiyt chúmyhdt?”


“Ừnauj.” Tiểtweuu Đowjbao rốnaujt cụmfxtc cũfmlmng dừhmvzng lạctiei việqmfgc lôqyhri kéogvlo cổfwhv áximfo, “Ta muốnaujn ăvlojn đapvbeeylu phụmfxt!”

“Vùpfitng hoang vu thôqyhrn quêiaudpokny, phỏxrjmng chừhmvzng rấusrut khóexeuqoqlm.”

Đowjbi hếqevit hàpoknnh lang làpokn tớdtlfi cầktrtu thang, cửjyysa sổfwhv mởljyw ra hưenlxdtlfng đapvbôqyhrng, áximfnh nắmifkng chiếqeviu đapvbếqevin, Tiếqevit Bắmifkc Phàpoknm bịecsa áximfnh mặdtlft trờrsdci thoáximfng qua mộdiiyt cáximfi, ngẩjrdang đapvbktrtu, “Hắmifkt xìqoql!”

Tiểtweuu Đowjbao hưenlxdtlfng hắmifkn nhìqoqln qua, hỏxrjmi, “Cảbfdom mạctieo sao? Cóexeu phảbfdoi tốnauji hôqyhrm qua bịecsa đapvbôqyhrng lạctienh hay khôqyhrng?”

“Sao cóexeu thểtweu.” Tiếqevit Bắmifkc Phàpoknm cưenlxrsdci hìqoqlqoql, “Cóexeuqyhr cho ta cáximfi chăvlojn màpokn.”

Tiểtweuu Đowjbao thấusruy hắmifkn ngoàpokni miệqmfgng lạctiei chiếqevim tiệqmfgn nghi, nhấusruc châsycfn đapvbáximf hắmifkn.

Hai ngưenlxrsdci lạctiei nhưenlx trưenlxdtlfc đapvbâsycfy tranh cãrsdci ầktrtm ĩctie, vừhmvza ngẩjrdang đapvbktrtu. . . . . . Chỉuomw thấusruy ởljyw trêiaudn cầktrtu thang, mộdiiyt ngưenlxrsdci đapvbang đapvbjsying.

Kháximfch đapvbiếqevim nàpokny cóexeu ba tầktrtng, bọxilnn Tiểtweuu Đowjbao ởljyw tầktrtng hai, ngưenlxrsdci nọxiln đapvbang từhmvz tầktrtng ba đapvbi xuốnaujng, vẻavtm mặdtlft kinh ngạctiec nhìqoqln chằbqzmm chằbqzmm Tiểtweuu Đowjbao cùpfitng Tiếqevit Bắmifkc Phàpoknm.

Tiểtweuu Đowjbao sau khi thấusruy rõqoqlpoknng làpokn ai, nhídiiyu màpokny —— khéogvlo thậeeylt, đapvbóexeu chẳapvbng phảbfdoi làpokn Tầktrtn Kha sao? Thìqoql ra nàpoknng cũfmlmng ởljywbvfvi nàpokny.

Khuôqyhrn mặdtlft Tầktrtn Kha lúmyhdc nàpokny thoạctiet trắmifkng thoạctiet xanh.

Tiểtweuu Đowjbao thấusruy vẻavtm mặdtlft nàpoknng giốnaujng nhưenlx nhìqoqln thấusruy quỷovdf, cũfmlmng cóexeu chúmyhdt kỳljyw quáximfi, bấusrut quáximf Tầktrtn Kha nàpokny cổfwhv cổfwhv quáximfi quáximfi, đapvbnauji vớdtlfi Tiếqevit Bắmifkc Phàpoknm cóexeu chúmyhdt ýdpby tứjsyi, vẫuyken làpokn khôqyhrng cầktrtn nêiaudn mớdtlfi sáximfng sớdtlfm gâsycfy sựusru vớdtlfi nàpoknng thìqoql tốnaujt hơbvfvn.

Tiếqevit Bắmifkc Phàpoknm dẫuyken theo Tiểtweuu Đowjbao muốnaujn đapvbi xuốnaujng.

Tầktrtn Kha đapvbdiiyt nhiêiaudn giậeeylm châsycfn, mắmifkng mộdiiyt tiếqeving, “Khôqyhrng biếqevit liêiaudm sỉuomw!”


Tiểtweuu Đowjbao cùpfitng Tiếqevit Bắmifkc Phàpoknm ngẩjrdan ngưenlxrsdci, ngẩjrdang đapvbktrtu, chỉuomw thấusruy Tầktrtn Kha giốnaujng nhưenlx đapvbang nóexeui hai ngưenlxrsdci bọxilnn họxiln, còzryun vưenlxơbvfvn tay chỉuomwpokno Nhan Tiểtweuu Đowjbao, “Đowjbêiaud tiệqmfgn!”

Tiểtweuu Đowjbao khẽuveb nhídiiyu màpokny, vìqoql muốnaujn xáximfc đapvbecsanh chắmifkc chắmifkn mộdiiyt chúmyhdt, nàpoknng còzryun cốnauj ýdpby quay đapvbktrtu lạctiei nhìqoqln mộdiiyt cáximfi, phídiiya sau trừhmvz bỏxrjm bứjsyic tưenlxrsdcng, mộdiiyt ngưenlxrsdci cũfmlmng khôqyhrng cóexeu.

poknng nháximfy mắmifkt mấusruy cáximfi, nóexeui nhưenlx vậeeyly Tầktrtn Kha làpokn đapvbang mắmifkng nàpoknng sao?

Tiếqevit Bắmifkc Phàpoknm vẻavtm mặdtlft hơbvfvi sửjyysng sốnaujt, tráximfi lạctiei dưenlxrsdcng nhưenlx hiểtweuu đapvbưenlxecsac đapvbiềtakhu gìqoql đapvbóexeu, khôqyhrng giậeeyln, ngưenlxecsac lạctiei nởljyw nụmfxtenlxrsdci.

Tiểtweuu Đowjbao nghiêiaudng đapvbktrtu suy nghĩctie con ngưenlxơbvfvi liếqevic hắmifkn, thầktrtm nóexeui chídiiynh mìqoqlnh bịecsa mắmifkng Tiếqevit Nhịecsapokny còzryun cưenlxrsdci vui vẻavtm nhưenlx vậeeyly?!

“Nưenlxơbvfvng ngưenlxơbvfvi chưenlxa từhmvzng dạctiey ngưenlxơbvfvi lễjyys nghĩctiea liêiaudm sỉuomw sao!” Tầktrtn Kha đapvbi xuốnaujng chạctiey vàpokni bưenlxdtlfc, trừhmvzng mắmifkt nhìqoqln Nhan Tiểtweuu Đowjbao.

Tiểtweuu Đowjbao thậeeylt khôqyhrng hiểtweuu vìqoql sao lạctiei bịecsapoknng mắmifkng, nhídiiyu màpokny, “Ngưenlxơbvfvi mớdtlfi sáximfng sớdtlfm ăvlojn lộdiiyn thuốnaujc sao? Nưenlxơbvfvng ta dạctiey ta nhiềtakhu rồzhksi!”

“Nưenlxơbvfvng ngưenlxơbvfvi dạctiey ngưenlxơbvfvi? Vậeeyly cóexeu thểtweu thấusruy đapvbưenlxecsac làpokn thưenlxecsang bấusrut chídiiynh hạctie tắmifkc loạctien, nưenlxơbvfvng ngưenlxơbvfvi cũfmlmng khôqyhrng phảbfdoi loạctiei nữjrda nhâsycfn tốnaujt đapvbexeup gìqoql.” Tầktrtn Kha nóexeui chuyệqmfgn nưenlxdtlfc miếqeving chấusrum nhỏxrjm đapvbtakhu phun lêiaudn mặdtlft Tiểtweuu Đowjbao.

Tiểtweuu Đowjbao hai tay liềtakhn giơbvfviaudn, chốnaujng nạctienh, thựusruc sựusrupoknng đapvbãrsdc bịecsa Tầktrtn Kha làpoknm cho nổfwhvi đapvbiaudn. Mớdtlfi sáximfng sớdtlfm đapvbãrsdc mắmifkng còzryun chưenlxa tídiiynh, còzryun mắmifkng đapvbếqevin trêiaudn đapvbktrtu nưenlxơbvfvng nàpoknng, nghĩctiepoknexeu thểtweu nhẫuyken nhưenlxng nàpoknng ta lạctiei chọxilnc Tiểtweuu Đowjbao đapvbếqevin khôqyhrng nhịecsan nổfwhvi.

Nếqeviu nóexeui tranh cãrsdci, Tiểtweuu Đowjbao chídiiynh làpokn ngưenlxrsdci nóexeui năvlojng chua ngoa, nàpoknng cao thấusrup đapvbáximfnh giáximf Tầktrtn Kha mộdiiyt phen, “Miệqmfgng côqyhr đapvbúmyhdng làpokn khôqyhrng sạctiech sẽuveb chúmyhdt nàpokno, đapvbhmvzng tưenlxljywng rằbqzmng côqyhr khôqyhrng phảbfdoi nữjrda nhâsycfn thìqoqlexeu thểtweu loạctien mắmifkng nữjrda nhâsycfn!”

myhdc nàpokny đapvbếqevin phiêiaudn Tầktrtn Kha sửjyysng sốnaujt, giậeeylm châsycfn, “Ngưenlxơbvfvi nóexeui bậeeyly bạctieqoql đapvbóexeu, ai nóexeui ta khôqyhrng phảbfdoi nữjrda nhâsycfn?”

Tiểtweuu Đowjbao hơbvfvi hơbvfvi nhếqevich mi, “Ta thấusruy côqyhr thếqevipokno cũfmlmng khôqyhrng giốnaujng, làpoknm gìqoqlexeuqyhrenlxơbvfvng nhàpokn ai lạctiei đapvbi chặdtlfn đapvbưenlxrsdcng mắmifkng chửjyysi ngưenlxrsdci đapvbâsycfu? Thôqyhr lỗktrt nhưenlx vậeeyly, chắmifkc chắmifkn làpokn nam nhâsycfn giảbfdo trang?”

“Ngưenlxơbvfvi. . . . . .”


“Hơbvfvn nữjrdaa, côqyhrexeui ta khôqyhrng biếqevit lễjyys nghi liêiaudm sỉuomw, ta làpoknm cáximfi gìqoql?”

“Ngưenlxơbvfvi, ngưenlxơbvfvi quyếqevin rũfmlm ngưenlxrsdci!”

“Ta quyếqevin rũfmlm ai?”

Tầktrtn Kha nhìqoqln thẳapvbng Tiếqevit Bắmifkc Phàpoknm.

Tiểtweuu Đowjbao mídiiy mắmifkt nhídiiyu nhídiiyu, “Hắmifkn làpoknqoql củjnbwa côqyhr a?”

“Ta. . . . . .”

“Hắmifkn làpoknenlxdtlfng côqyhrng củjnbwa côqyhr?”

“Khôqyhrng. . . . . .”

“Tìqoqlnh nhâsycfn?”

“Khôqyhrng phảbfdoi!”

“Tốnaujt lắmifkm, hắmifkn vớdtlfi côqyhr khôqyhrng thâsycfn cũfmlmng chẳapvbng quen, ai quyếqevin rũfmlm hắmifkn cóexeu quan hệqmfgqoql vớdtlfi côqyhr?”

“Ta. . . . . .”

Tiếqevit Bắmifkc Phàpoknm sờrsdc sờrsdc cằbqzmm, trọxilnng đapvbiểtweum Tiểtweuu Đowjbao cãrsdci nhau hìqoqlnh nhưenlx khôqyhrng phảbfdoi rấusrut đapvbúmyhdng a. . . . . . Cóexeu phảbfdoi hay khôqyhrng giậeeyln đapvbếqevin hồzhks đapvbzhks rồzhksi? (Tiểtweuu Diệqmfgp: ýdpbypokn anh nghĩctie đapvbáximfng lẽuveb chịecsaiaudn chửjyysi nóexeu vụmfxtexeu mắmifkng máximf chịecsa chứjsyi k phảbfdoi vụmfxtexeu chửjyysi chịecsa quyếqevin rũfmlm)

“Hơbvfvn nữjrdaa, con mắmifkt nàpokno củjnbwa côqyhr nhìqoqln thấusruy ta quyếqevin rũfmlm hắmifkn?” Tiểtweuu Đowjbao vứjsyit cho nàpoknng áximfnh mắmifkt xem thưenlxrsdcng, “Ta khôqyhrng mang câsycfu cũfmlmng khôqyhrng dẫuyken đapvbktrtu, côqyhr dạctiey ta cáximfi dạctieng gìqoql gọxilni làpokn quyếqevin rũfmlmximfi dạctieng gìqoqliaudu làpokn khôqyhrng quyếqevin rũfmlm?”

“Ngưenlxơbvfvi giàpokn mồzhksm áximft lẽuveb phảbfdoi!” Tầktrtn Kha khóexeu thởljyw, “Vừhmvza sáximfng sớdtlfm, ngưenlxơbvfvi quầktrtn áximfo khôqyhrng chỉuomwnh cùpfitng nam nhâsycfn đapvbi ra kháximfch đapvbiếqevim, khôqyhrng biếqevit xấusruu hổfwhv!”

Tiểtweuu Đowjbao nghe ngẩjrdan ngưenlxrsdci, ngẩjrdang đapvbktrtu nhìqoqln Tiếqevit Bắmifkc Phàpoknm, lạctiei suy nghĩctie, sờrsdc sờrsdc cổfwhv áximfo, giơbvfv châsycfn, “Nàpokny! Ngưenlxơbvfvi nóexeui đapvbi. . . . . .”

“Bịecsa ta nóexeui trúmyhdng chứjsyiqoql!” Tầktrtn Kha thấusruy nàpoknng nóexeung nảbfdoy, sắmifkc mặdtlft càpoknng khóexeu xem vàpokni phầktrtn, “Hai ngưenlxrsdci cũfmlmng khôqyhrng thàpoknnh thâsycfn, lạctiei ngủjnbw chung mộdiiyt gian phòzryung, thậeeylt khôqyhrng biếqevit xấusruu hổfwhv.”

“Côqyhr đapvbhmvzng nóexeui hưenlxu nóexeui vưenlxecsan, chúmyhdng ta khôqyhrng cóexeu!” Tiểtweuu Đowjbao tứjsyic giậeeyln, nhấusruc châsycfn đapvbáximf Tiếqevit Bắmifkc Phàpoknm, “Ngưenlxơbvfvi nóexeui đapvbi!”

Tiếqevit Bắmifkc Phàpoknm nháximfy mắmifkt mấusruy cáximfi, vẻavtm mặdtlft mờrsdc mịecsat, “Nóexeui cáximfi gìqoql?”

“Nóexeui chúmyhdng ta khôqyhrng phảbfdoi loạctiei quan hệqmfgpokny!” Tiểtweuu Đowjbao giậeeylm châsycfn.

“A!” Tiếqevit Bắmifkc Phàpoknm cưenlxrsdci, thâsycfn thủjnbw ôqyhrm bảbfdo vai Tiểtweuu Đowjbao cóexeu vẻavtm rấusrut thâsycfn mậeeylt, “Chúmyhdng ta thựusruc khôqyhrng phảbfdoi loạctiei quan hệqmfgpokny. . . . . . Ai!”

exeui còzryun chưenlxa dứjsyit lờrsdci, Tiểtweuu Đowjbao mộdiiyt phen nhéogvlo tai hắmifkn, “Tiếqevit Nhịecsa chếqevit tiệqmfgt, ngưenlxơbvfvi nóexeui bậeeyly bạctieqoql đapvbóexeu!”

“Theo lờrsdci côqyhr dạctiey nóexeui màpokn. . . . . .” Tiếqevit Bắmifkc Phàpoknm nhe răvlojng, “Nưenlxơbvfvng tửjyysenlxơbvfvng lai!”

“Nưenlxơbvfvng cáximfi đapvbktrtu ngưenlxơbvfvi!” Tiểtweuu Đowjbao túmyhdm hắmifkn đapvbctiep mạctienh mộdiiyt cáximfi, mặdtlft đapvbxrjm đapvbxrjm đapvbếqevin rốnauji tinh rốnauji mùpfit, “Ngưenlxơbvfvi đapvbhmvzng hủjnbwy danh tiếqevit củjnbwa ta, bổfwhvn tiểtweuu thưenlxzryun muốnaujn thàpoknnh thâsycfn đapvbóexeu!”

“Khôqyhrng phảbfdoi nóexeui ta tốnaujt lắmifkm sao!” Tiếqevit Bắmifkc Phàpoknm ngẩjrdang mặdtlft, “Ngưenlxrsdci kháximfc khôqyhrng tốnaujt đapvbâsycfu.”

Tiểtweuu Đowjbao xấusruu hổfwhv, thâsycfn thủjnbw đapvbjrday hắmifkn, “Tiếqevit Nhịecsa chếqevit tiệqmfgt, khôqyhrng thèvjxym đapvbtweu ýdpby ngưenlxơbvfvi, chúmyhdng ta mỗktrti ngưenlxrsdci đapvbi mộdiiyt ngảbfdo!” Nóexeui xong, thởljyw phìqoql phìqoql chạctiey đapvbi.

“Ai!” Tiếqevit Bắmifkc Phàpoknm thấusruy Tiểtweuu Đowjbao thựusruc bịecsa chọxilnc cho tứjsyic giậeeyln cũfmlmng đapvbãrsdc ghiềtakhn. Quay đapvbktrtu lạctiei nhìqoqln Tầktrtn Kha, lậeeylp tứjsyic nhẹexeu nhàpoknng chỉuomw tay, “Đowjbhmvzng nóexeui lung tung, bấusrut quáximfexeuexeui lung tung cũfmlmng chẳapvbng sao cảbfdo.” Nóexeui xong, liềtakhn cợecsat nhảbfdo đapvbuổfwhvi theo, miệqmfgng còzryun khôqyhrng thàpoknnh thậeeylt, “Nưenlxơbvfvng tửjyysenlxơbvfvng lai!”

Tiểtweuu Đowjbao bịecsat hai tai lạctiei chạctiey nhưenlx bay, làpoknm bộdiiy nhưenlx khôqyhrng biếqevit hắmifkn, da mặdtlft đapvbtakhu mấusrut hếqevit, lưenlxu manh nàpokny nóexeui chuyệqmfgn khôqyhrng thểtweu cảbfdon đapvbưenlxecsac! Tứjsyic chếqevit!

Tiểtweuu Đowjbao cùpfitng Tiếqevit Bắmifkc Phàpoknm đapvbi rồzhksi.

Tầktrtn Kha đapvbjsying tạctiei chỗktrt, mũfmlmi cóexeu chúmyhdt chua xóexeut, khôqyhrng thểtweuexeui rõqoql khổfwhv sởljyw trong lòzryung.

myhdc nàpokny, Tiếqevit Hìqoqlnh đapvbi xuốnaujng, “Khôqyhrng thểtweuenlxljywng tưenlxecsang đapvbưenlxecsac, Tiếqevit Bắmifkc Phàpoknm cùpfitng nữjrda tửjyys kia cóexeu mốnauji quan hệqmfgqoqlnh nhâsycfn, nàpoknng ta đapvbếqevin tộdiiyt cùpfitng làpoknexeu thâsycfn phậeeyln đapvbâsycfy? Nhìqoqln cứjsyi nhưenlxpokn Tiếqevit Bắmifkc Phàpoknm chủjnbw đapvbdiiyng.”

“Nha đapvbktrtu kia thậeeylt ra cũfmlmng cóexeuvlojng lựusruc khiếqevin ngưenlxrsdci kháximfc chủjnbw đapvbdiiyng.” Phưenlxơbvfvng Đowjbzhksng Lýdpby từhmvzng bưenlxdtlfc đapvbi xuốnaujng, tớdtlfi bêiaudn ngưenlxrsdci Tầktrtn Kha, cốnauj ýdpbyexeui nóexeui máximft, “Gưenlxơbvfvng mặdtlft đapvbexeup dáximfng ngưenlxrsdci cũfmlmng tốnaujt, tuổfwhvi lạctiei trẻavtm, côqyhrng phu nhấusrut nhìqoql, còzryun làpokn mộdiiyt nha đapvbktrtu thôqyhrng minh, muốnaujn cáximfi gìqoqlexeuximfi đapvbóexeu. Sưenlx muộdiiyi, muộdiiyi nóexeui cóexeu phảbfdoi hay khôqyhrng?”

Tầktrtn Kha hung tợecsan trợecsan hắmifkn mộdiiyt cáximfi.

“Đowjbúmyhdng rồzhksi, nàpoknng ta cóexeu thâsycfn phậeeyln gìqoql vậeeyly?” Tiếqevit Hìqoqlnh ngẩjrdang đapvbktrtu, hỏxrjmi mộdiiyt bóexeung ngưenlxrsdci đapvbang đapvbjsying ởljyw chỗktrt rẽuveb trêiaudn lầktrtu, “Vưenlxơbvfvng huynh khôqyhrng phảbfdoi quen biếqevit nàpoknng sao?”

myhdc nàpokny, đapvbjsying ởljywiaudn trêiaudn, từhmvz trong tốnauji héogvl mặdtlft ra, chídiiynh làpoknenlxơbvfvng Bídiiych Ba.

Trêiaudn gưenlxơbvfvng mặdtlft cựusruc kỳljyw tuấusrun túmyhd củjnbwa hắmifkn chưenlxa từhmvzng xuấusrut hiệqmfgn vẻavtm vui sưenlxdtlfng, đapvbjsying trong bóexeung tốnauji, nhìqoqln thấusruy ngoàpokni cửjyysa sổfwhvenlxdtlfi áximfnh mặdtlft trờrsdci, Tiếqevit Bắmifkc Phàpoknm nhanh chóexeung đapvbuổfwhvi theo Nhan Tiểtweuu Đowjbao, giơbvfv tay túmyhdm tóexeuc nàpoknng.

Tiểtweuu Đowjbao đapvbáximf hai châsycfn hắmifkn, Tiếqevit Bắmifkc Phàpoknm cưenlxrsdci hìqoqlqoql chắmifkp tay nhậeeyln sai vớdtlfi nàpoknng, mặdtlft dàpokny màpokny dạctien.

Tiểtweuu Đowjbao lắmifkc lắmifkc mặdtlft khôqyhrng nhìqoqln hắmifkn, hắmifkn liềtakhn mua mộdiiyt đapvbnaujng báximfnh bao báximfnh ráximfn tráximfi phảbfdoi đapvbi theo. Đowjbi tớdtlfi trưenlxdtlfc mộdiiyt tiệqmfgm đapvbeeylu hũfmlm, Tiểtweuu Đowjbao tựusrua hồzhks do dựusru mộdiiyt chúmyhdt, Tiếqevit Bắmifkc Phàpoknm cưenlxlqfyng éogvlp đapvbem nàpoknng lôqyhri vàpokno.

Sau khi ngồzhksi xuốnaujng, Tiểtweuu Đowjbao còzryun đapvbang mặdtlft giậeeyln, mãrsdci đapvbếqevin khi Tiếqevit Bắmifkc Phàpoknm bưenlxng mộdiiyt chéogvln đapvbeeylu hũfmlm đapvbktrty ắmifkp đapvbếqevin đapvbdtlft trưenlxdtlfc mặdtlft nàpoknng, cũfmlmng khôqyhrng biếqevit nóexeui câsycfu gìqoql, Tiểtweuu Đowjbao giậeeylt giậeeylt miệqmfgng, nâsycfng tay đapvbáximfnh ngưenlxrsdci.

Tiếqevit Bắmifkc Phàpoknm bưenlxng báximft đapvbưenlxa cho nàpoknng chéogvln đapvbeeylu hũfmlm non mềtakhm, thêiaudm mấusruy cáximfi báximfnh bao, âsycfn cầktrtn gắmifkp thứjsyic ăvlojn, Tiểtweuu Đowjbao hídiiyp mắmifkt ăvlojn đapvbeeylu hủjnbw, trêiaudn mặdtlft từhmvzsycfu khôqyhrng còzryun tứjsyic giậeeyln nhưenlx trưenlxdtlfc.

Đowjbếqevin kẻavtmpfitzryun nhìqoqln ra đapvbưenlxecsac, đapvbâsycfy làpokn kiểtweuu tìqoqlnh nhâsycfn giậeeyln dỗktrti, liếqevic mắmifkt đapvbưenlxa tìqoqlnh.

“Vưenlxơbvfvng huynh?”

Tiếqevit Hìqoqlnh gọxilni hắmifkn mộdiiyt tiếqeving.

enlxơbvfvng Bídiiych Ba phụmfxtc hồzhksi tinh thầktrtn lạctiei, cảbfdom giáximfc song cửjyysa trong tay tựusrua hồzhks đapvbãrsdc muốnaujn náximft, cúmyhdi đapvbktrtu nhìqoqln —— quảbfdo nhiêiaudn, song gỗktrt đapvbtakhu bịecsaexeup đapvbếqevin biếqevin hìqoqlnh. Vưenlxơbvfvng Bídiiych Ba cóexeu chúmyhdt khóexeu tin nhìqoqln hai tay củjnbwa mìqoqlnh, trong lòzryung khôqyhrng hiểtweuu —— Tiểtweuu Đowjbao nguyêiaudn bảbfdon sẽuveb khôqyhrng vừhmvza ýdpby chídiiynh mìqoqlnh, nàpoknng khôqyhrng thídiiych hắmifkn – loạctiei ngưenlxrsdci cóexeu tiềtakhn cóexeu thếqeviexeu đapvbecsaa vịecsa tựusru nhậeeyln làpoknqyhr phong hoáximfn vũfmlm lấusruy thúmyhdng úmyhdp voi vìqoql thếqevimyhdc nàpokno cũfmlmng ra vẻavtm nam nhâsycfn cao cao tạctiei thưenlxecsang, từhmvz rấusrut lâsycfu rồzhksi nàpoknng đapvbãrsdcexeui qua. Hắmifkn đapvbuổfwhvi theo lâsycfu nhưenlx vậeeyly, nàpoknng cũfmlmng khôqyhrng đapvbdiiyng tâsycfm, thậeeylm chídiiy ngay cảbfdo nhìqoqln cũfmlmng chưenlxa nhìqoqln qua nhiềtakhu lầktrtn, vẫuyken đapvbtakhu làpokn kiêiaudn quyếqevit cựusru tuyệqmfgt. . . . . . Nhưenlxng bảbfdon thâsycfn vẫuyken làpokn khôqyhrng cam lòzryung.

Quảbfdo thậeeylt, trong nhàpoknzryun cóexeu Lan Chi làpoknpoknm cho hắmifkn cóexeu chúmyhdt quan tâsycfm, thờrsdci đapvbiểtweum Lan Chi rờrsdci đapvbi làpoknm cho hắmifkn cảbfdom thấusruy trong lòzryung bịecsa nhưenlx bịecsa nhéogvlo nhẹexeu mộdiiyt cáximfi, khôqyhrng thoảbfdoi máximfi, vìqoql thếqevi hắmifkn cũfmlmng chạctiey đapvbi.

Chỉuomwpokn hiệqmfgn tạctiei, Vưenlxơbvfvng Bídiiych Ba cảbfdom thấusruy trong ngựusruc cũfmlmng khôqyhrng phảbfdoi làpokn chỉuomw đapvbơbvfvn giảbfdon bịecsa nhéogvlo mộdiiyt cáximfi, màpoknpokn bịecsaximfi gìqoqlogvlximfch thàpoknnh mộdiiyt lỗktrt hổfwhvng, cảbfdom giáximfc khóexeu chịecsau khôqyhrng cam lòzryung, làpokn cảbfdom giáximfc hắmifkn chưenlxa từhmvzng cóexeu.

Nhìqoqln thấusruy Tiếqevit Bắmifkc Phàpoknm bộdiiy dạctieng đapvbmifkc ýdpby vui vẻavtm, hắmifkn cũfmlmng rấusrut khôqyhrng thoảbfdoi máximfi. Đowjbdiiyt nhiêiaudn thấusruy Tiếqevit Bắmifkc Phàpoknm nguyêiaudn bảbfdon cúmyhdi đapvbktrtu chọxilnc ghẹexeuo bỗktrtng nhiêiaudn ngẩjrdang đapvbktrtu, thoáximfng nhìqoqln qua hắmifkn, còzryun trưenlxng mộdiiyt bộdiiy mặdtlft cưenlxrsdci. . . . . . tràpoknn đapvbktrty ýdpby khiêiaudu khídiiych.

enlxơbvfvng Bídiiych Ba giậeeyln táximfi mặdtlft, sựusru khôqyhrng cam lòzryung trong lồzhksng ngựusruc theo máximfu chảbfdoy vàpokno bêiaudn trong huyếqevit mạctiech, giốnaujng nhưenlxrsdcnh thúmyhd rốnaujng giậeeyln rídiiyt gàpokno, Tiếqevit Bắmifkc Phàpoknm. . . . . . Ngưenlxơbvfvi muốnaujn chếqevit!

“Vưenlxơbvfvng huynh?”

enlxơbvfvng Bídiiych Ba lầktrtn nàpokny rấusrut nhanh quay lạctiei, thu hồzhksi tay, nhẹexeu nhàpoknng vuốnaujt vuốnaujt vụmfxtn gỗktrt trong tay, cúmyhdi đapvbktrtu che lấusrup đapvbi bộdiiy dạctieng tốnauji tăvlojm cùpfitng oáximfn hậeeyln màpokn mộdiiyt quýdpbyqyhrng tửjyys khôqyhrng nêiaudn cóexeu, cúmyhdi đapvbktrtu nóexeui, “Nàpoknng. . . . . . lai lịecsach cũfmlmng khôqyhrng nhỏxrjm.”

Bọxilnn ngưenlxrsdci Tiếqevit Hìqoqlnh nhìqoqln thấusruy Vưenlxơbvfvng Bídiiych Ba, cảbfdom thấusruy giọxilnng đapvbiệqmfgu hắmifkn nóexeui chuyệqmfgn lạctienh vàpokni phầktrtn, cảbfdo ngưenlxrsdci cũfmlmng tựusrua hồzhkspfitng ngàpokny hôqyhrm qua rấusrut bấusrut đapvbzhksng.

“Chỉuomwpokn mộdiiyt nữjrda tửjyys trẻavtm tuổfwhvi màpokn thôqyhri, cóexeu thểtweuexeu lai lịecsach gìqoql?” Tiếqevit hìqoqlnh thửjyys thăvlojm dòzryu hỏxrjmi.

enlxơbvfvng Bídiiych Ba khóexeue miệqmfgng hơbvfvi nhếqevich, cảbfdom giáximfc do dựusru trong lòzryung cuốnauji cùpfitng đapvbãrsdc bịecsa cảbfdom giáximfc khóexeu chịecsau khôqyhrng cam lòzryung che phủjnbw, ngẩjrdang đapvbktrtu, giọxilnng đapvbiệqmfgu vâsycfn đapvbctiem phong khinh, “Nàpoknng làpokn nữjrda nhi củjnbwa Nhan Nhưenlx Ngọxilnc, Nhan Tiểtweuu Đowjbao.”

Chúc các bạn đọc truyện vui vẻ.