Ép Yêu 100 Ngày (Mạnh Mẽ Yêu Nhau 100 Ngày)

Chương 1040 : Cô ấy là chị dâu của tôi (10)

    trước sau   
fyydc Tôafncfbgbnh giơfbgb tay gọhudii xe taxi, mớmlayi phánmxtt hiệlwkyn lòkqikng bàewvmn tay củbowma côafnc đrfkpãxbfs bịessp chícrbknh mìfbgbnh bấiekwm chảwjgvy mánmxtu, côafnc nhìfbgbn chằjncum chằjncum dòkqikng mánmxtu kia, ngơfbgb ngẩyvgnn, sau đrfkpóuhne lạazlci cóuhne mộnhtut chiếuhnec taxi dừqtcing trưravvmlayc mặhudit côafnc, côafnc mớmlayi mởqngs cửjebba xe, ngồbowmi vàewvmo, nóuhnei đrfkpesspa chỉnrlv cho bánmxtc tàewvmi.

Xe chạazlcy, côafnc nhìfbgbn chằjncum chằjncum bóuhneng đrfkpêtsvfm ngoàewvmi cửjebba sổedak, tầyenym mắzjewt dầyenyn trởqngstsvfn mơfbgb hồbowm.

Từqtci rấiekwt nhiềwdupu năhpxbm trưravvmlayc đrfkpâhudiy, hắzjewn vàewvmafnc mộnhtut dao cắzjewt đrfkpnrlvt, đrfkpâhudiy làewvm chuyệlwkyn quánmxtsempewvmng, cho đrfkpếuhnen hôafncm nay gặhudip lạazlci, côafnc mớmlayi biếuhnet thìfbgb ra thờwjgvi gian hắzjewn vàewvmafncnmxtch xa nhau, hai ngưravvwjgvi đrfkpãxbfs từqtcihudiu bịessprfkpo vàewvmo hai thếuhne giớmlayi khánmxtc nhau, khôafncng còkqikn nhưravv trưravvmlayc kia nữzviha.

-

Xe dừqtcing hẳcrbkn ởqngs trưravvmlayc biệlwkyt thựdpnl củbowma Cốrgmlravv Sinh rấiekwt lâhudiu, Tầyenyn Gia Ngôafncn ngồbowmi ởqngs ghếuhne sau vẫravvn khôafncng cóuhne ýhjyc muốrgmln xuốrgmlng xe.

Qua khoảwjgvng năhpxbm phúfyydt, tàewvmi xếuhne lạazlci nóuhnei lầyenyn thứnrlv ba: “Tầyenyn tiêtsvfn sinh, đrfkpếuhnen rồbowmi.”




Tầyenyn Gia Ngôafncn nhánmxty mắzjewt mộnhtut cánmxti, mớmlayi hồbowmi phụdkhsc lạazlci tinh thầyenyn ừqtci vớmlayi bánmxtc tàewvmi mộnhtut tiếuhneng, sau đrfkpóuhne lạazlci ngồbowmi cứnrlvng ngưravvwjgvi, lúfyydc bánmxtc tàewvmi lạazlci nhắzjewc hắzjewn lầyenyn thứnrlvravv, hắzjewn mớmlayi mởqngs cửjebba xe, ung dung chậjmfvm rãxbfsi bưravvmlayc vàewvmo biệlwkyt thựdpnl.

Mởqngs cửjebba nhàewvm, đrfkpedaki giàewvmy xong, lúfyydc đrfkpi vàewvmo phòkqikng khánmxtch, hắzjewn mớmlayi phánmxtt hiệlwkyn Tầyenyn Chỉnrlv Ánhtui còkqikn chưravva ngủbowm, đrfkpang nằjncum trêtsvfn ghếuhne salon xem tivi.

Bởqngsi vìfbgb tốrgmli rồbowmi, dùyvgn biệlwkyt thựdpnlnmxtch âhudim rấiekwt tốrgmlt nhưravvng Tầyenyn Chỉnrlv Ánhtui vẫravvn cóuhne chúfyydt sợjebbewvmm phiềwdupn mọhudii ngưravvwjgvi nêtsvfn bậjmfvt âhudim lưravvjebbng ởqngs mứnrlvc thấiekwp nhấiekwt.

afnc nhìfbgbn thấiekwy Tầyenyn Gia Ngôafncn vềwdup, liềwdupn hỏyvgni: “Ădptbn khuya khôafncng?”

Tầyenyn Gia Ngôafncn cởqngsi âhudiu phụdkhsc, thánmxto cravat xong, mớmlayi lắzjewc đrfkpyenyu vớmlayi Tầyenyn Chỉnrlv Ánhtui, nóuhnei “khôafncng” xong sau đrfkpóuhne lạazlci ngồbowmi lêtsvfn ghếuhne: ‘Đkqikãxbfs trễwjgv nhưravv vậjmfvy rồbowmi, sao chịesspkqikn chưravva ngủbowm?”

“lúfyydc nãxbfsy Đkqikjmfvu Phộnhtung Nhỏyvgn đrfkpau bụdkhsng gọhudii chịessp dậjmfvy, bâhudiy giờwjgv chịessp lạazlci ngủbowm khôafncng đrfkpưravvjebbc.” Tầyenyn Chỉnrlv Ánhtui cầyenym mộnhtut túfyydi hạazlct thôafncng, mởqngs ra đrfkpưravva cho Tầyenyn Gia Ngôafncn mộnhtut hồbowmi, hắzjewn lạazlci lắzjewc đrfkpyenyu khôafncng ăhpxbn, liềwdupn ôafncm trong ngựdpnlc mìfbgbnh, lạazlci giốrgmlng nhưravvuhnei chuyệlwkyn phiếuhnem mởqngs miệlwkyng nóuhnei: “Hôafncm nay em đrfkpi gặhudip Lâhudim tiểcaavu thưravv cảwjgvm giánmxtc thếuhneewvmo?”

hudiu hỏyvgni củbowma Tầyenyn Chỉnrlv Ánhtui lạazlci làewvmm cho Tầyenyn Gia Ngôafncn nghĩdjna đrfkpếuhnen hìfbgbnh ảwjgvnh củbowma Tôafncfbgbnh bịessp chồbowmng đrfkpánmxtnh.

“Tạazlci sao lạazlci khôafncng nóuhnei chuyệlwkyn đrfkpâhudiy?” Tầyenyn Chỉnrlv Ánhtui thấiekwy Tầyenyn Gia Ngôafncn trầyenym mặhudic, lạazlci hỏyvgni.

Tầyenyn Gia Ngôafncn hoàewvmn hồbowmn: “Cũopmtng tốrgmlt.”

“Mỗfyydi lầyenyn em đrfkpwdupu trảwjgv lờwjgvi nhưravv vậjmfvy, mỗfyydi lầyenyn đrfkpwdupu khôafncng gặhudip lạazlci họhudi lầyenyn thứnrlv hai…” Tầyenyn Gia Ngôafncn oánmxtn giậjmfvn nóuhnei: “Hay làewvm giớmlayi thiệlwkyu em họhudi củbowma anh Bánmxtn Thàewvmnh cho em? Em gặhudip rồbowmi đrfkpóuhne, con bérfkp rấiekwt đrfkpazlcp, xuấiekwt thâhudin lạazlci tốrgmlt nữzviha!”

Dịesspch Quảwjgv Quảwjgv... Tầyenyn Gia Ngôafncn cóuhne chúfyydt ấiekwn tưravvjebbng, côafnciekwy thậjmfvt sựdpnl khánmxt đrfkpazlcp, tícrbknh cánmxtch cũopmtng rấiekwt rộnhtung rãxbfsi, nhưravvng hắzjewn vẫravvn lắzjewc lắzjewc đrfkpyenyu: “Quêtsvfn đrfkpi chịessp!”

“Gia Ngôafncn, em thậjmfvt sựdpnl đrfkpãxbfs trưravvqngsng thàewvmnh rồbowmi, cũopmtng khôafncng thểcaav cứnrlv nhưravv vậjmfvy đrfkpưravvjebbc, nếuhneu chịessp nhớmlay khôafncng lầyenym em cóuhne mộnhtut ngưravvwjgvi bạazlcn từqtci thờwjgvi phổedak thôafncng đrfkpãxbfs kếuhnet hôafncn đrfkpếuhnen hai lầyenyn rồbowmi khôafncng phảwjgvi sao? Ngưravvwjgvi ta đrfkpãxbfsravvmlayi hai ngưravvwjgvi vợjebb rồbowmi…”

Tầyenyn Gia Ngôafncn biếuhnet Tầyenyn Chỉnrlv Ánhtui muốrgmln nóuhnei gìfbgb, hắzjewn theo bảwjgvn năhpxbng ôafncm quầyenyn ánmxto chuẩyvgnn bịessp đrfkpnrlvng lêtsvfn vềwdup phòkqikng tắzjewm rửjebba, kếuhnet quảwjgvkqikn chưravva đrfkpnrlvng lêtsvfn đrfkpãxbfs bịessp Tầyenyn Chỉnrlv Ánhtui tóuhnem lấiekwy ốrgmlng tay ánmxto củbowma hắzjewn: “Em ngồbowmi xuốrgmlng cho chịessp, chịesspkqikn cóuhne chuyệlwkyn đrfkpnrlvng đrfkpzjewn muốrgmln hỏyvgni em!”

Tầyenyn Gia Ngôafncn nhìfbgbn thấiekwy Tầyenyn Chỉnrlv Ánhtui cóuhne chúfyydt nghiêtsvfm túfyydc, liềwdupn khôafncng dánmxtm nhúfyydc nhícrbkch.

“Gia Ngôafncn, em còkqikn nhớmlay chuyệlwkyn lúfyydc trưravvmlayc cha vừqtcia mớmlayi qua đrfkpwjgvi, mẹazlc thìfbgb bịessp bệlwkynh khôafncng cóuhne tiềwdupn trảwjgv tiềwdupn việlwkyn phícrbk khôafncng? lúfyydc đrfkpóuhne suýhjyct nữzviha thìfbgb bịessp đrfkpuổedaki ra khỏyvgni bệlwkynh việlwkyn thìfbgb lạazlci cóuhne ngưravvwjgvi đrfkpóuhneng giúfyydp chúfyydng ta 200 ngàewvmn tiềwdupn thuốrgmlc thang khôafncng?”

Chúc các bạn đọc truyện vui vẻ.