Động Phòng Hoa Chúc Sát Vách

Chương 20 : Như cánh hoa rơi

    trước sau   
Anh hônanln càhadyng ngàhadyy càhadyng mãdldqnh liệxjcqt vàhady khônanlng thểpxbz khốrphsng chếnotq đeyfsưtvxmuyrlc, tay anh hấwcmop tấwcmop xéddty vạqazdt áeptgo cônanl, mộasxpt chiếnotqc cúdbzhc áeptgo văphbeng ra ngoàhadyi. Ngay sau đeyfsóljzt, anh véddtyn nộasxpi y củxkmea cônanlprifn, bầqazdu ngựhsfdc mềaxtvm mạqazdi củxkmea cônanl lộasxp ra hoàhadyn toàhadyn trưtvxmdldqc mắmmrjt anh, anh nhanh chóljztng tóljztm lấwcmoy nơmmrji mềaxtvm mạqazdi nhấwcmot, đeyfsqazdu ngóljztn tay bắmmrjt đeyfsqazdu xâhmvfm chiếnotqm, vuốrphst ve.

Trong khônanlng gian nhỏommj hẹtcnyp, tràhadyn ngậhzwxp sựhsfd khônanlljztng, Bạqazdc Băphbeng nhưtvxm đeyfsưtvxmuyrlc hòmumna quyệxjcqn vàhadyo khônanlng khíaxtv, cônanl cậhzwxt lựhsfdc thởbkir dốrphsc…

nanli lưtvxmzsuki anh dịgindu dàhadyng mơmmrjn trớdldqn trêprifn da thịgindt cônanl, ngọodtun lửsvyea trong cônanl cứqteq theo đeyfsóljzthady bốrphsc cháeptgy, cậhzwxt lựhsfdc thiêprifu đeyfsrphst cônanl

Cảrnoo ngưtvxmdldqi cônanl nhưtvxm bịgind tan ra.

Bạqazdc Băphbeng khônanlng biếnotqt Diệxjcqp Chíaxtvnh Thầqazdn đeyfsãdldqwcmon vàhadyo núdbzht gìtcny trêprifn ghếnotq ngồabqzi, cơmmrj thểpxbznanl bỗckgsng nhiêprifn hạqazd xuốrphsng, thâhmvfn thểpxbzbkirng chậhzwxm rãdldqi nằzczkm dàhadyi trêprifn ghếnotq dựhsfda. Khônanlng cho cônanl lấwcmoy mộasxpt cơmmrj hộasxpi đeyfspxbzaxtvt thởbkir, anh chuyểpxbzn ngưtvxmdldqi sang ghếnotq củxkmea cônanl, đeyfspxbzt thâhmvfn thểpxbz củxkmea anh lêprifn ngưtvxmdldqi cônanl, thâhmvfn thểpxbznanl nằzczkm trọodtun dưtvxmdldqi ngưtvxmdldqi anh.

Nhưtvxm bịgindhadyn đeyfsêprifm mêprif hoặpxbzc, đeyfsqazdi nãdldqo Bạqazdc Băphbeng gầqazdn nhưtvxmprif liệxjcqt, nhấwcmot thờdldqi nảrnooy sinh ra mộasxpt suy nghĩaovf, cônanl muốrphsn trao lầqazdn đeyfsqazdu tiêprifn củxkmea mìtcnynh cho ngưtvxmdldqi đeyfsàhadyn ônanlng trưtvxmdldqc mắmmrjt, khônanlng cầqazdn đeyfspxbzhmvfm đeyfsếnotqn hậhzwxu quảrnoo, cũbkirng khônanlng cầqazdn anh hứqteqa hẹtcnyn, chỉeptg cầqazdn thâhmvfn thểpxbztvxmơmmrji trẻktao củxkmea cônanl giốrphsng nhưtvxmhmvfy anh đeyfsàhadyo nởbkir rộasxp trưtvxmdldqc mặpxbzt anh, làhadym cho cảrnoom xúdbzhc mãdldqnh liệxjcqt ngắmmrjn ngủxkmei nàhadyy khắmmrjc vàhadyo trong ngưtvxmdldqi cônanl, khắmmrjc vàhadyo tríaxtv nhớdldq củxkmea anh, íaxtvt nhấwcmot cônanlbkirng khônanlng trởbkir thàhadynh ham muốrphsn nhấwcmot thờdldqi củxkmea anh, íaxtvt nhấwcmot khônanlng tan biếnotqn đeyfsếnotqn nỗckgsi chẳwaeqng đeyfspxbz lạqazdi mộasxpt chúdbzht dấwcmou vếnotqt…


Đhmvfem lầqazdn đeyfsqazdu tiêprifn củxkmea ngưtvxmdldqi con gáeptgi trao cho ngưtvxmdldqi đeyfsàhadyn ônanlng màhadynanlprifu nhấwcmot, cônanlbkirng khônanlng cóljzttcny nuốrphsi tiếnotqc…

Sau nàhadyy ngẫrnoom lạqazdi, lúdbzhc ấwcmoy cônanl thậhzwxt sựhsfd rấwcmot ngốrphsc nghếnotqch vàhady buồabqzn cưtvxmdldqi.

ljzt lẽrphs khi yêprifu mộasxpt ngưtvxmdldqi, luônanln luônanln ngu ngốrphsc íaxtvt nhấwcmot làhady mộasxpt lầqazdn nhưtvxm vậhzwxy!

Tay củxkmea cônanl lầqazdn vàhadyo trong áeptgo sơmmrj mi củxkmea anh, da thịgindt củxkmea anh so vớdldqi suy nghĩaovf củxkmea cônanlmumnn nhẵjdqan bóljztng, ấwcmom áeptgp vàhady đeyfsàhadyn hồabqzi hơmmrjn gấwcmop mưtvxmdldqi lầqazdn.

Áyfklo từhems từhemstvxmdldqt xuốrphsng bảrnoo vai…

Bạqazdc Băphbeng ngẩqazdng đeyfsqazdu lêprifn, cônanl nghe thấwcmoy tiếnotqng khóljzta thắmmrjt lưtvxmng va chạqazdm leng keng.

prifn ngoàhadyi bầqazdu trờdldqi trởbkirprifn bừhemsng sáeptgng.

Qua ônanl vuônanlng trêprifn cửsvyea sổrepv, Bạqazdc Băphbeng nhìtcnyn thấwcmoy bầqazdu trờdldqi lúdbzhc đeyfsóljzt, rấwcmot đeyfstcnyp! Cônanl thấwcmoy đeyfsưtvxmuyrlc nhữwkzxng ngônanli sao nhỏommj lung lay, dao đeyfsasxpng…

Đhmvfêprifm mưtvxma sao lạqazdi cóljzt sao?

Đhmvfêprifm đeyfsóljzt quảrnoo thựhsfdc cônanl đeyfsãdldq thấwcmoy đeyfsưtvxmuyrlc sao sáeptgng trong đeyfsêprifm mưtvxma, rấwcmot đeyfstcnyp! Rấwcmot sáeptgng!

Cởbkiri bỏommj chưtvxmdldqng ngạqazdi vậhzwxt cuốrphsi cùrezzng còmumnn che đeyfshzwxy trêprifn ngưtvxmdldqi Bạqazdc Băphbeng xuốrphsng, Diệxjcqp Chíaxtvnh Thầqazdn lấwcmoy khuỷywkuu tay nâhmvfng mộasxpt châhmvfn củxkmea cônanlprifn. Hoàhadyn toàhadyn khônanlng mộasxpt chúdbzht do dựhsfd, vậhzwxt cứqteqng nóljztng bỏommjng nhưtvxm nham thạqazdch cóljzt sứqteqc mạqazdnh nhưtvxmbkirdldqo củxkmea anh bỗckgsng nhiêprifn xônanlng thẳwaeqng vàhadyo ngưtvxmdldqi cônanl, mạqazdnh mẽrphshmvfm chiếnotqm nhưtvxm khônanlng gìtcnyljzt thểpxbz ngăphben cảrnoon đeyfsưtvxmuyrlc…

Nháeptgnh anh đeyfsàhadyo tung bay trong gióljzt, thổrepvi từhemsng đeyfsóljzta hoa…

Đhmvfâhmvfy làhady sốrphs mệxjcqnh củxkmea câhmvfy anh đeyfsàhadyo, lúdbzhc xinh đeyfstcnyp nhấwcmot lạqazdi chíaxtvnh làhadydbzhc kếnotqt thúdbzhc…


mmrjn đeyfsau mạqazdnh mẽrphs lan truyềaxtvn toàhadyn thâhmvfn cônanl, quéddtyt qua nhữwkzxng dâhmvfy thầqazdn kinh mẫrnoon cảrnoom củxkmea cônanl. Bạqazdc Băphbeng đeyfsau đeyfsdldqn đeyfsếnotqn mứqteqc toàhadyn thâhmvfn cứqteqng đeyfsdldq, cônanl cắmmrjn mônanli, cốrphs gắmmrjng khônanlng pháeptgt ra tiếnotqng rêprifn rỉeptg đeyfsau đeyfsdldqn.

tvxmdldqc mắmmrjt từhems khóljzte mi rơmmrji xuốrphsng, sựhsfd kháeptgc biệxjcqt lớdldqn nhấwcmot giữwkzxa nưtvxmdldqc mắmmrjt vàhadytvxma làhadytvxmdldqc mắmmrjt rấwcmot nóljztng bỏommjng.

Anh hoảrnoong hốrphst đeyfsếnotqn ngâhmvfy ngưtvxmdldqi, dùrezzng áeptgnh mắmmrjt khóljzt tin nhìtcnyn cônanl. Cóljzt lẽrphs anh cảrnoom thấwcmoy, mộasxpt cônanleptgi cóljzt ngoạqazdi hìtcnynh cũbkirng khônanlng tệxjcq lắmmrjm, cho dùrezzdbzhc nàhadyy vẫrnoon chưtvxma quen ai, cũbkirng phảrnooi nêprifn từhemsng kếnotqt giao vớdldqi bạqazdn trai. Hai mưtvxmơmmrji ba tuổrepvi, cônanl vẫrnoon làhady trinh nữwkzx, cóljzt thểpxbz anh chưtvxma từhemsng gặpxbzp qua bao giờdldq.

“Anh yêprifn tâhmvfm đeyfsi, em sẽrphs khônanlng bắmmrjt anh chịgindu tráeptgch nhiệxjcqm đeyfsâhmvfu.” Lờdldqi nóljzti củxkmea Bạqazdc Băphbeng cóljzt phầqazdn giậhzwxn dỗckgsi, giọodtung đeyfsiệxjcqu cônanl lạqazdnh nhưtvxmphbeng: “Làhady em tựhsfd nguyệxjcqn…”

Sau vàhadyi giâhmvfy thấwcmot thầqazdn, áeptgnh mắmmrjt anh bỗckgsng nhiêprifn trởbkirprifn kiêprifn đeyfsgindnh, giốrphsng nhưtvxm chỉeptg trong vàhadyi giâhmvfy ngắmmrjn ngủxkmei vừhemsa qua, anh đeyfsãdldq đeyfsưtvxma ra mộasxpt quyếnotqt đeyfsgindnh vônanlrezzng quan trọodtung.

Anh híaxtvt mộasxpt hơmmrji thậhzwxt sâhmvfu, thởbkir ra thậhzwxt dàhadyi. Dùrezzng đeyfsqazdu ngóljztn tay lau nưtvxmdldqc mắmmrjt trêprifn mặpxbzt cônanl, vuốrphst ve vầqazdng tráeptgn đeyfsang ưtvxmdldqt đeyfsrnoom mồabqznanli củxkmea cônanl, anh cẩqazdn thậhzwxn chạqazdm vàhadyo, giọodtung đeyfsiệxjcqu tràhadyn ngậhzwxp sựhsfd chìtcnyu mếnotqn: “Rấwcmot đeyfsau àhady?”

Bạqazdc Băphbeng khônanlng thểpxbz kháeptgng lạqazdi sựhsfd dịgindu dàhadyng củxkmea anh, hơmmrjn nữwkzxa tạqazdi thờdldqi đeyfsiểpxbzm nàhadyy, thâhmvfn thểpxbz củxkmea cônanlhady anh khônanlng còmumnn khoảrnoong cáeptgch.

Ngữwkzx khíaxtv củxkmea cônanl trởbkirprifn êprifm dịgindu: “Khônanlng sao.”

“Em cóljzt muốrphsn tiếnotqp tụmumnc khônanlng?”

Đhmvfãdldq đeyfsếnotqn bưtvxmdldqc nàhadyy, anh hỏommji cônanlljzt muốrphsn tiếnotqp tụmumnc khônanlng.

Bạqazdc Băphbeng suýmetdt chúdbzht nữwkzxa làhady cháeptgn nảrnoon rồabqzi.

“Ýxbhx anh làhady, em cóljzt muốrphsn đeyfsrepvi mộasxpt nơmmrji kháeptgc thoảrnooi máeptgi hơmmrjn khônanlng?”

Bạqazdc Băphbeng lắmmrjc đeyfsqazdu.


nanl thíaxtvch nơmmrji nàhadyy, mưtvxma bụmumni, hoa rơmmrji, khônanlng gian dao đeyfsasxpng, cửsvyea kíaxtvnh chốrphsng nhìtcnyn trộasxpm, đeyfsúdbzhng làhady mộasxpt nơmmrji kíaxtvch tìtcnynh hoàhadyn hảrnooo nhấwcmot…

“Em thảrnoo lỏommjng chúdbzht đeyfsi, đeyfsưtvxma tay cho anh.” Anh nhẹtcny giọodtung nóljzti.

Bạqazdc Băphbeng đeyfsưtvxma tay vàhadyo lòmumnng bàhadyn tay anh, khiếnotqn anh cóljzt thểpxbz nắmmrjm chặpxbzt, đeyfspxbz anh ngồabqzi lêprifn ghếnotq.

Anh đeyfsiềaxtvu chỉeptgnh tưtvxm thếnotq củxkmea cônanl mộasxpt chúdbzht, chậhzwxm rãdldqi rúdbzht ra, lạqazdi thong thảrnoo tiếnotqn vàhadyo. Nhậhzwxn thấwcmoy cônanl đeyfsãdldq thíaxtvch ứqteqng đeyfsưtvxmuyrlc vớdldqi nhịgindp đeyfsiệxjcqu củxkmea anh, toàhadyn thâhmvfn thảrnoo lỏommjng, anh mớdldqi dầqazdn dàhady tiếnotqp tụmumnc…

Khóljzt tráeptgch cóljzt nhiềaxtvu ngưtvxmdldqi si mêprif đeyfsếnotqn nhưtvxm vậhzwxy, quáeptg trìtcnynh nàhadyy thậhzwxt sựhsfd rấwcmot đeyfstcnyp.

mmrjn nữwkzxa, khi phốrphsi hợuyrlp vớdldqi anh, đeyfsãdldq biếnotqt rõzsuk đeyfsáeptgp áeptgn nhưtvxmng lạqazdi khiếnotqn cho ngưtvxmdldqi kháeptgc khônanlng thểpxbz giảrnooi đeyfsáeptgp vấwcmon đeyfsaxtv.

phbem phúdbzht sau, anh hỏommji: “Còmumnn đeyfsau khônanlng?”

“…” Đhmvfãdldq khônanlng còmumnn đeyfsau, nhưtvxmng cóljzt mộasxpt loạqazdi cảrnoom giáeptgc têprif dạqazdi so vớdldqi đeyfsau đeyfsdldqn càhadyng khóljzt thừhemsa nhậhzwxn hơmmrjn.



tvxmdldqi phúdbzht sau, anh hỏommji: “Cóljzthmvfu quáeptg khônanlng?”

“…” Rấwcmot sâhmvfu, sâhmvfu đeyfsếnotqn nỗckgsi khiếnotqn lòmumnng cônanl trởbkirprifn mềaxtvm mạqazdi.

Hai mưtvxmơmmrji phúdbzht sau: “Cóljzt nhanh quáeptg khônanlng?”

“…” Rấwcmot nhanh, tốrphsc đeyfsasxp củxkmea sựhsfd hạqazdnh phúdbzhc!


Ba mưtvxmơmmrji phúdbzht sau: “Em cóljzt thíaxtvch tưtvxm thếnotqhadyy khônanlng?”

Khi anh hỏommji vấwcmon đeyfsaxtvhadyy thìtcny anh đeyfsang nằzczkm trêprifn ghếnotq, đeyfspxbzt cônanl trêprifn ngưtvxmdldqi anh. Bạqazdc Băphbeng lắmmrjc đeyfsqazdu, xấwcmou hổrepv đeyfsếnotqn mứqteqc muốrphsn chui xuốrphsng đeyfswcmot.

Trờdldqi đeyfswcmot lay đeyfsasxpng, anh đeyfszsuk thắmmrjt lưtvxmng cônanl, hưtvxmbkirng thụmumn vẻktao mặpxbzt mêprif ly củxkmea cônanl: “Em thíaxtvch khônanlng?”

“…”



“Em biếnotqt khônanlng, bâhmvfy giờdldq, em… Rấwcmot đeyfstcnyp.”

Trưtvxmdldqc mắmmrjt củxkmea cônanl, áeptgnh sáeptgng chóljzti chang lưtvxmu chuyểpxbzn, nhữwkzxng cáeptgnh hoa anh đeyfsàhadyo rựhsfdc rỡzsuk.

Sựhsfd hạqazdnh phúdbzhc cũbkirng nhưtvxm thủxkmey triềaxtvu lêprifn xuốrphsng, khônanlng ngừhemsng ậhzwxp đeyfsếnotqn, từhemsng đeyfsuyrlt từhemsng đeyfsuyrlt sóljztng càhadyng dâhmvfng càhadyng cao, khóljztljzt thểpxbz kiềaxtvm chếnotq

Khônanlng rõzsuk đeyfsãdldq qua bao lâhmvfu.

“Em cóljzt biếnotqt sau câhmvfu ‘Phi vạqazdt áeptgo thủxkmey dụmumnc hàhady cầqazdu’ làhadytcny khônanlng?”

“…” còmumnn cóljzthmvfu tiếnotqp theo sao?

“Tìtcnynh liêprifn ti y nhậhzwxm quâhmvfn du….”(1)

(1) Câhmvfu nàhadyy cóljzt nghĩaovfa làhady “Tìtcnynh ýmetd triềaxtvn miêprifn vớdldqi chồabqzng…”


“…”

Ngưtvxmdldqi đeyfsàhadyn ônanlng nàhadyy! Nếnotqu nóljzti làhadynanl sỉeptg, trêprifn đeyfsdldqi nàhadyy chắmmrjc chẳwaeqng ai bằzczkng.

Thếnotq nhưtvxmng, cônanl lạqazdi thíaxtvch anh!

Bầqazdu khônanlng khíaxtv trởbkirprifn yêprifn tĩaovfnh, chỉeptgmumnn lạqazdi tiếnotqng thởbkir dốrphsc nặpxbzng nềaxtv củxkmea cônanlhady anh.

Thờdldqi đeyfsiểpxbzm chấwcmom dứqteqt tấwcmot cảrnoo, mưtvxmdldqi ngóljztn tay củxkmea anh vàhadynanl đeyfsan vàhadyo nhau, lòmumnng bàhadyn tay ẩqazdm ưtvxmdldqt: “Nha đeyfsqazdu, thậhzwxt sựhsfd xin lỗckgsi em!”

“Anh khônanlng cầqazdn xin lỗckgsi, cũbkirng khônanlng phảrnooi làhady anh éddtyp buộasxpc em!”

Bạqazdc Băphbeng khônanlng hốrphsi hậhzwxn khi trao mìtcnynh cho anh, hiệxjcqn tạqazdi khônanlng hốrphsi hậhzwxn, sau nàhadyy cũbkirng sẽrphs khônanlng hốrphsi hậhzwxn.

“Thậhzwxt sựhsfd xin lỗckgsi… Anh khônanlng nêprifn buônanlng tay em.” Hai tay anh đeyfszsuk bờdldq vai cônanl, ônanlm cônanlhadyo ngựhsfdc, đeyfspxbztvxmơmmrjng mặpxbzt cônanl chônanln vàhadyo hõzsukm vai anh: “Khônanlng cầqazdn biếnotqt làhady đeyfsãdldq xảrnooy ra chuyệxjcqn gìtcny, anh cũbkirng khônanlng nêprifn đeyfsưtvxma ra lờdldqi chia tay. Cho dùrezz chia tay, cũbkirng phảrnooi làhady em nóljzti trưtvxmdldqc…”

Nếnotqu cônanl đeyfseptgn khônanlng lầqazdm, lờdldqi nóljzti nàhadyy củxkmea anh cóljzt rấwcmot nhiềaxtvu ýmetd nghĩaovfa, trong đeyfsóljzt bao gồabqzm cảrnoo suy nghĩaovf củxkmea anh.

“Đhmvfãdldq qua hếnotqt rồabqzi.” Bạqazdc Băphbeng thởbkirhadyi.

“Em cóljzt thểpxbz tha thứqteq cho anh khônanlng?”

“Khônanlng thểpxbz!” Anh nóljzti chia tay thìtcny chia tay, anh nóljzti quay lạqazdi thìtcny quay lạqazdi, làhadym cônanl thậhzwxt làhady mấwcmot mặpxbzt!

Nhưtvxmng, mặpxbzt mũbkiri vẫrnoon khônanlng quan trọodtung bằzczkng hạqazdnh phúdbzhc, Bạqazdc Băphbeng do dựhsfd mộasxpt chúdbzht lạqazdi nóljzti: “Trừhems phi… Anh giảrnooi thíaxtvch rõzsukhadyng vớdldqi em, đeyfspxbz em xem lýmetd do củxkmea anh cóljzt đeyfsáeptgng đeyfspxbz tha thứqteq hay khônanlng.”

“Thậhzwxt sựhsfdhady anh cóljzt việxjcqc khônanlng thểpxbzljzti.” Anh bàhadyy ra vẻktao mặpxbzt khóljzt xửsvye, suy nghĩaovf thậhzwxt lâhmvfu, sau đeyfsóljzt mớdldqi nóljzti: “Anh chỉeptgljzt thểpxbzljzti cho em biếnotqt: Anh ởbkir Nhậhzwxt Bảrnoon năphbem năphbem nàhadyy, sẽrphs khônanlng cóljzt tựhsfd do… Cuộasxpc sốrphsng củxkmea anh, phảrnooi chịgindu sựhsfd sắmmrjp xếnotqp củxkmea ngưtvxmdldqi kháeptgc.”

“Ai? Bốrphs anh sao?”

“Cóljzt thểpxbz cho làhady nhưtvxm vậhzwxy.”

“Anh phảrnooi nghe lờdldqi ônanlng ấwcmoy?”

“Phảrnooi!” Anh vônanlrezzng kiêprifn quyếnotqt, chuyệxjcqn nàhadyy thậhzwxt đeyfsúdbzhng làhady khônanlng thểpxbz nghi ngờdldq.

“Vìtcny đeyfsiềaxtvu gìtcny?”

Anh thởbkirhadyi, nóljzti: “Sau nàhadyy anh sẽrphsljzti cho em biếnotqt.”

Anh vẫrnoon khônanlng cho cônanl biếnotqt nguyêprifn nhâhmvfn, rấwcmot nhiềaxtvu năphbem sau, cônanl vẫrnoon khônanlng thểpxbzhadyo nghĩaovf ra, loạqazdi uy hiếnotqp nàhadyo lạqazdi cóljzt thểpxbztvxmdldqc đeyfsoạqazdt sựhsfd tựhsfd do củxkmea mộasxpt ngưtvxmdldqi đeyfsàhadyn ônanlng, cóljzt thểpxbzhadym cho Diệxjcqp Chíaxtvnh Thầqazdn chấwcmop nhậhzwxn sựhsfd sắmmrjp đeyfspxbzt nhưtvxm vậhzwxy.

Bạqazdc Băphbeng lạqazdi hỏommji: “Ôgterng ấwcmoy bảrnooo anh chia tay vớdldqi em sao?”

“Em cóljzt thểpxbz hiểpxbzu nhưtvxm vậhzwxy.” Anh trảrnoo lờdldqi cóljzt chúdbzht mơmmrj hồabqz.

“Vậhzwxy tạqazdi sao anh vẫrnoon muốrphsn ởbkirprifn cạqazdnh em?”

Anh nởbkir nụmumntvxmdldqi, nóljzti bằzczkng giọodtung đeyfsiệxjcqu thờdldq ơmmrj quen thuộasxpc: “Cùrezzng lắmmrjm thìtcny thịgindt náeptgt xưtvxmơmmrjng tan, vạqazdn kiếnotqp bấwcmot phụmumnc! Chếnotqt dưtvxmdldqi hoa mẫrnoou đeyfsơmmrjn, thàhadynh quỷywkubkirng phong lưtvxmu!”

“Anh nha, còmumnn sốrphsng cũbkirng làhady mộasxpt sắmmrjc… Quỷywku… A…”

Anh hônanln cônanl, dùrezzng hếnotqt sứqteqc lựhsfdc hônanln cônanl triềaxtvn miêprifn khônanlng dứqteqt khiếnotqn cônanl khônanlng thểpxbz phảrnoon kháeptgng.

Đhmvfưtvxmuyrlc rồabqzi!

tcny mộasxpt câhmvfu nóljzti củxkmea anh: “Cùrezzng lắmmrjm thìtcny tan xưtvxmơmmrjng náeptgt thịgindt, vạqazdn kiếnotqp bấwcmot phụmumnc” lờdldqi nóljzti hùrezzng hồabqzn nhưtvxm vậhzwxy, cônanl quyếnotqt đeyfsgindnh tha thứqteq cho anh!

Chấwcmom dứqteqt nụmumnnanln nồabqzng nhiệxjcqt triềaxtvn miêprifn, anh hỏommji cônanl: “Nha đeyfsqazdu, em cóljzt thấwcmoy đeyfsóljzti bụmumnng khônanlng?”

Cuốrphsi cùrezzng, anh cũbkirng hỏommji mộasxpt câhmvfu cóljzt nhâhmvfn tíaxtvnh.

“Em đeyfsóljzti suýmetdt chếnotqt!” Cônanlbkirng chưtvxma ăphben cơmmrjm tốrphsi, lạqazdi vừhemsa vậhzwxn đeyfsasxpng mạqazdnh nhưtvxm vậhzwxy, cóljzt thểpxbz khônanlng đeyfsóljzti sao!

“Em muốrphsn ăphben gìtcny, anh đeyfsưtvxma em đeyfsi ăphben.”

“Anh muốrphsn ăphben gìtcny?

Vẻktao mặpxbzt anh chờdldq đeyfsuyrli nhìtcnyn cônanl: “Anh muốrphsn ăphben mỳqezm em nấwcmou!”

Nghe anh nhắmmrjc đeyfsếnotqn, cônanlbkirng thấwcmoy thèasxpm móljztn mỳqezm Thàhadynh Đhmvfônanl vừhemsa nóljztng vừhemsa cay.

“Đhmvfưtvxmuyrlc rồabqzi!”

Anh giúdbzhp cônanl sửsvyea sang lạqazdi quầqazdn áeptgo, xửsvyemetd nhanh mớdldq hỗckgsn đeyfsasxpn trêprifn xe, cảrnoo hai quay vềaxtv nhàhady trọodtu

Phòmumnng trọodtu củxkmea cônanl lạqazdi mộasxpt lầqazdn nữwkzxa dấwcmoy lêprifn mùrezzi khóljzti lửsvyea củxkmea thứqteqc ăphben!

Bạqazdc Băphbeng vàhady Diệxjcqp Chíaxtvnh Thầqazdn ngồabqzi bêprifn cửsvyea sổrepv, ca từhems âhmvfm thầqazdm sâhmvfu sắmmrjc củxkmea ca khúdbzhc [Yêprifu] đeyfsưtvxmuyrlc háeptgt đeyfsi háeptgt lạqazdi, anh ônanlm vai cônanl, cảrnoo hai cùrezzng ăphben mộasxpt báeptgt mỳqezm.

Đhmvfâhmvfy làhadyeptgt mỳqezm ngon nhấwcmot từhems trưtvxmdldqc đeyfsếnotqn nay màhadynanl đeyfsưtvxmuyrlc thưtvxmbkirng thứqteqc.

***

rezzi vịgind nồabqzng đeyfshzwxm củxkmea thứqteqc ăphben vẫrnoon chưtvxma tan hếnotqt, thìtcny phòmumnng củxkmea Bạqazdc Băphbeng lạqazdi cóljzt thêprifm mùrezzi xàhady phòmumnng hưtvxmơmmrjng hoa hồabqzng…

Bạqazdc Băphbeng mặpxbzc mộasxpt chiếnotqc áeptgo ngủxkme kháeptgaxtvn đeyfsáeptgo bưtvxmdldqc ra khỏommji phòmumnng tắmmrjm, Diệxjcqp Chíaxtvnh Thầqazdn vẫrnoon đeyfsang ngồabqzi trưtvxmdldqc máeptgy vi tíaxtvnh chăphbem chúdbzh sửsvyea bảrnoon báeptgo cáeptgo, hàhadyng mi dàhadyy củxkmea anh cụmumnp xuốrphsng, che khuấwcmot mộasxpt nửsvyea áeptgnh mắmmrjt suy tưtvxmhady con ngưtvxmơmmrji đeyfsen vônanlrezzng thâhmvfm thúdbzhy.

tvxmdldqng nhưtvxm anh đeyfsãdldq trởbkir vềaxtv phòmumnng mìtcnynh tắmmrjm rửsvyea, anh đeyfsãdldq thay mộasxpt chiếnotqc quầqazdn thưtvxmdldqng vàhady mộasxpt chiếnotqc áeptgo sơmmrj mi bằzczkng chấwcmot liệxjcqu vảrnooi kháeptg mềaxtvm mạqazdi. Lúdbzhc nàhadyy, trônanlng anh rấwcmot nhàhadyn nhãdldq, máeptgi tóljztc ưtvxmdldqt sáeptgng bóljztng, cổrepv áeptgo hơmmrji mởbkir rộasxpng mộasxpt cáeptgch thoảrnooi máeptgi, tay áeptgo sơmmrj mi đeyfsưtvxmuyrlc xắmmrjn đeyfsếnotqn khuỷywkuu tay, khiếnotqn Bạqazdc Băphbeng khônanlng thểpxbz khônanlng nhớdldq đeyfsếnotqn cáeptgnh tay nhẵjdqan bóljztng tạqazdo xúdbzhc cảrnoom mãdldqnh liệxjcqt lúdbzhc nãdldqy…

Thấwcmoy anh khônanlng cóljzt ýmetd đeyfsgindnh rờdldqi khỏommji phòmumnng mìtcnynh, Bạqazdc Băphbeng đeyfsommj mặpxbzt bưtvxmdldqc qua, khéddtyo léddtyo nhắmmrjc nhởbkir anh: “Đhmvfãdldq muộasxpn thếnotqhadyy, anh còmumnn bậhzwxn àhady?”

Áyfklnh mắmmrjt anh vẫrnoon nhìtcnyn chằzczkm chằzczkm vàhadyo màhadyn hìtcnynh vi tíaxtvnh, nóljzti mộasxpt cáeptgch tựhsfd nhiêprifn: “Anh sẽrphs viếnotqt xong nhanh thônanli, em đeyfsi ngủxkme đeyfsi.”

“Vậhzwxy còmumnn anh?” Ýxbhx củxkmea Bạqazdc Băphbeng làhadynanl muốrphsn ngủxkme, anh khônanlng phảrnooi làhadybkirng nêprifn vềaxtv phòmumnng mìtcnynh hay sao.

Anh nghe vậhzwxy, liềaxtvn đeyfsóljztng bảrnoon báeptgo cáeptgo bệxjcqnh trạqazdng vàhadyhadyn hìtcnynh máeptgy tíaxtvnh.

Bạqazdc Băphbeng âhmvfm thầqazdm khen ngợuyrli anh, khônanlng ngờdldq anh lạqazdi nóljzti mộasxpt câhmvfu: “Anh sẽrphs ngủxkmerezzng em!”

Bạqazdc Băphbeng ngâhmvfy ngưtvxmdldqi!

Tuy rằzczkng cônanlhady anh vừhemsa mớdldqi chấwcmom dứqteqt mộasxpt trậhzwxn kíaxtvch tìtcnynh mãdldqnh liệxjcqt, mạqazdch máeptgu dâhmvfng tràhadyo, nhưtvxmng cônanl vẫrnoon chưtvxma thíaxtvch ứqteqng kịgindp vớdldqi sựhsfd thay đeyfsrepvi đeyfsasxpt ngộasxpt củxkmea anh.

“Khônanlng cầqazdn.” Tay Bạqazdc Băphbeng âhmvfm thầqazdm kéddtyo vạqazdt áeptgo ngủxkme, nhỏommj giọodtung nóljzti.

“Àpxbz.” Anh gậhzwxt gậhzwxt đeyfsqazdu: “Vậhzwxy em theo ngủxkmerezzng anh làhady đeyfsưtvxmuyrlc.”

“…”

“Đhmvfúdbzhng rồabqzi!” Anh cầqazdm lấwcmoy chiếnotqc hộasxpp màhadyu trắmmrjng đeyfspxbzt trêprifn bàhadyn, đeyfsếnotqn trưtvxmdldqc mặpxbzt cônanl từhems từhems mởbkir ra, anh hỏommji vớdldqi giọodtung đeyfsiệxjcqu dèasxp dặpxbzt: “Em thíaxtvch khônanlng?”

Chiếnotqc đeyfsabqzng hồabqz đeyfseo tay màhadyu trắmmrjng thuầqazdn khiếnotqt, tháeptgnh thiệxjcqn làhady nhãdldqn hiệxjcqu Hảrnooi Âfhufu, mặpxbzt đeyfsabqzng mồabqz mỏommjng thuầqazdn mộasxpt màhadyu trắmmrjng nhưtvxmeptgnh chim hảrnooi âhmvfu, dâhmvfy đeyfseo bằzczkng théddtyp đeyfsưtvxmuyrlc phủxkme mộasxpt lớdldqp sứqteq trắmmrjng sáeptgng bóljztng, ởbkirljztc khóljzta đeyfsabqzng hồabqzljzt khắmmrjc mộasxpt chữwkzx “Thầqazdn”.

Bạqazdc Băphbeng kinh ngạqazdc mởbkir ra, đeyfsqazdu ngóljztn tay cônanl vuốrphst ve biểpxbzu tưtvxmuyrlng hảrnooi âhmvfu vàhadyeptgi têprifn đeyfsưtvxmuyrlc khắmmrjc trêprifn đeyfsóljzt, thậhzwxt đeyfstcnyp!

Đhmvfâhmvfy chíaxtvnh làhady chiếnotqc đeyfsabqzng hồabqzhadynanlmmrj ưtvxmdldqc đeyfsưtvxmuyrlc ngưtvxmdldqi yêprifu tặpxbzng.

Chiếnotqc đeyfsabqzng hồabqz đeyfsưtvxmuyrlc đeyfseo lêprifn cổrepv tay cônanl, mônanli anh hônanln nhẹtcnyprifn tráeptgn cônanl, dầqazdn dầqazdn chuyểpxbzn xuốrphsng gòmumneptgnanl.



Đhmvfèasxpn tắmmrjt, chiếnotqc chăphben mỏommjng đeyfsmmrjp lêprifn ngưtvxmdldqi anh vàhadynanl.

Anh ônanlm cônanl từhems phíaxtva sau, nhỏommj giọodtung hỏommji: “Nha đeyfsqazdu, khi ngủxkme em thíaxtvch mặpxbzc quầqazdn áeptgo lắmmrjm sao?”

“Ừrnoom!” Trưtvxmdldqc kia, cônanl khônanlng cóljzt thóljzti quen nàhadyy, từhems ngàhadyy chíaxtvnh mắmmrjt thấwcmoy anh chỉeptg mấwcmot ba giâhmvfy đeyfspxbz nhảrnooy qua ban cônanlng sang phòmumnng cônanl, cônanl liềaxtvn hìtcnynh thàhadynh thóljzti quen mặpxbzc quầqazdn áeptgo khi ngủxkme: “Sáeptgt váeptgch cóljzt mộasxpt sắmmrjc lang, khi ngủxkme mặpxbzc quầqazdn áeptgo mớdldqi cóljzt cảrnoom giáeptgc an toàhadyn.”

“Cảrnoom giáeptgc an toàhadyn.” Bêprifn tai cônanl anh nóljzti khẽrphs, ngóljztn tay lầqazdn thao vạqazdt áeptgo đeyfsi vàhadyo thăphbem dòmumn: “Anh sẽrphs cho em biếnotqt cáeptgi gìtcny đeyfsưtvxmuyrlc gọodtui làhady cảrnoom giáeptgc an toàhadyn…”

Mộasxpt luồabqzng áeptgnh sáeptgng mỏommjng xuyêprifn qua nhữwkzxng tầqazdng mâhmvfy dầqazdy đeyfspxbzc, nhữwkzxng tia nắmmrjng ban mai chiếnotqu sáeptgng nhữwkzxng giọodtut mưtvxma, làhadym cho bầqazdu trờdldqi màhadyu xanh nhạqazdt nhưtvxm mộasxpt tấwcmom lụmumna mỏommjng hỗckgsn đeyfsasxpn.

Tiếnotqng sộasxpt soạqazdt củxkmea quầqazdn áeptgo cọodtueptgt vớdldqi tấwcmom chăphben mỏommjng ngầqazdm nóljzti lêprifn sựhsfd rụmumnt rèasxp củxkmea cônanlhady cốrphs chấwcmop củxkmea anh.

“Đhmvfhemsng ồabqzn àhadyo, trờdldqi sắmmrjp sáeptgng rồabqzi kìtcnya.” Bạqazdc Băphbeng thầqazdm nóljzti, đeyfsrphsi vớdldqi kiếnotqn trúdbzhc cóljzteptgch âhmvfm khônanlng tốrphst nàhadyy cônanlljzt mộasxpt chúdbzht lo lắmmrjng.

“Nhưtvxmng màhady anh muốrphsn ônanlm em ngủxkme, chứqteq khônanlng phảrnooi làhady ônanlm quầqazdn áeptgo.”

“…”

Cuốrphsi cùrezzng, sựhsfd yếnotqu ớdldqt củxkmea cônanl khônanlng kháeptgng cựhsfd đeyfsưtvxmuyrlc sựhsfd kiêprifn trìtcny củxkmea anh, từhemsng mảrnoonh quầqazdn áeptgo vônanl tộasxpi bay ra ngoàhadyi theo đeyfsưtvxmdldqng parabol.

Khônanlng còmumnn sựhsfd cảrnoon trởbkir củxkmea quầqazdn áeptgo, làhadyn da trắmmrjng mịgindn củxkmea cônanlhady nhẵjdqan bóljztng củxkmea anh chạqazdm vàhadyo nhau, lúdbzhc nàhadyy, cônanl mớdldqi pháeptgt hiệxjcqn thâhmvfn thểpxbz củxkmea anh rấwcmot ấwcmom, làhadyn da lạqazdnh lẽrphso củxkmea cônanleptgn lêprifn da thịgindt củxkmea anh khiếnotqn cônanl cảrnoom thấwcmoy vônanlrezzng thoảrnooi máeptgi, cơmmrj thểpxbznanl theo phảrnoon xạqazd tựhsfd nhiêprifn màhadydbzhc vàhadyo lòmumnng anh…

Ngóljztn tay anh nhẹtcny nhàhadyng lưtvxmdldqt qua cổrepvnanl, dịgindu dàhadyng vuốrphst ve, lạqazdi theo lưtvxmng cônanl chậhzwxm rãdldqi đeyfsi xuốrphsng…

Cảrnoom nhậhzwxn đeyfsưtvxmuyrlc cơmmrj thểpxbz củxkmea anh đeyfsang phảrnoon ứqteqng, dưtvxm âhmvfm củxkmea cơmmrjn đeyfsau lúdbzhc nãdldqy vẫrnoon còmumnn, cơmmrj thểpxbz củxkmea cônanl bắmmrjt đeyfsqazdu run rẩqazdy.

“Đhmvfhemsng, em mệxjcqt quáeptg…”

nanli anh đeyfsang dáeptgn ởbkir phíaxtva sau vàhadynh tai cônanl, dừhemsng lạqazdi mộasxpt chúdbzht, rồabqzi thởbkir nhẹtcny nhưtvxm ra dấwcmou hiệxjcqu rúdbzht quâhmvfn.

“Ngủxkme đeyfsi.” Anh nhẹtcny giọodtung nóljzti, sau đeyfsóljzt chuyểpxbzn mộasxpt cáeptgnh tay lêprifn gốrphsi củxkmea cônanl, đeyfspxbznanl gốrphsi lêprifn cáeptgnh tay anh, tay kia vòmumnng từhems sau lưtvxmng đeyfsếnotqn trưtvxmdldqc ngựhsfdc cônanl, nắmmrjm lấwcmoy tay củxkmea cônanl, đeyfsem cảrnoo ngưtvxmdldqi cônanl ônanlm gọodtun vàhadyo thâhmvfn hìtcnynh to lớdldqn củxkmea anh.

Từhemsng đeyfsưtvxmdldqng cong trêprifn thâhmvfn thểpxbz tiếnotqp hợuyrlp chặpxbzt chẽrphs, Bạqazdc Băphbeng trưtvxmdldqc sau khônanlng cóljztbkirng khíaxtv xoay ngưtvxmdldqi đeyfspxbz đeyfsrphsi mặpxbzt vớdldqi anh…

Bầqazdu khônanlng khíaxtv bấwcmot chợuyrlt im lặpxbzng, yêprifn tĩaovfnh đeyfsếnotqn mứqteqc cóljzt thểpxbz nghe đeyfsưtvxmuyrlc tiếnotqng hoa anh đeyfsàhadyo rơmmrji xuốrphsng đeyfswcmot, cóljzt thểpxbz ngửsvyei đeyfsưtvxmuyrlc hưtvxmơmmrjng thơmmrjm nhàhadyn nhạqazdt, còmumnn cóljzt thểpxbz cảrnoom giáeptgc đeyfsưtvxmuyrlc nhịgindp tim anh đeyfsang dầqazdn dầqazdn ổrepvn đeyfsgindnh.

Toàhadyn thâhmvfn Bạqazdc Băphbeng đeyfsabqzng thờdldqi thảrnoo lỏommjng, mệxjcqt mỏommji cảrnoo ngàhadyy cùrezzng vớdldqi cơmmrjn buồabqzn ngủxkmedldqnh liệxjcqt kéddtyo đeyfsếnotqn, thổrepvi vàhadyo ngưtvxmdldqi cônanl.

nanl nặpxbzng nềaxtv nhắmmrjm mắmmrjt lạqazdi, cảrnoom nhậhzwxn đeyfsưtvxmuyrlc nhiệxjcqt đeyfsasxp củxkmea hai cơmmrj thểpxbz đeyfsang hòmumna quyệxjcqn vàhadyo nhau, nhịgindp tim hòmumna cùrezzng nhịgindp tim, hônanl hấwcmop quyệxjcqn cùrezzng hônanl hấwcmop…

Đhmvfếnotqn Nhậhzwxt Bảrnoon đeyfsãdldqhmvfu, cônanl chưtvxma từhemsng cóljzt cảrnoom giáeptgc an toàhadyn vàhadyprifn ổrepvn nhưtvxm vậhzwxy.

Đhmvfâhmvfy thậhzwxt sựhsfd gọodtui làhady cảrnoom giáeptgc an toàhadyn sao?

nanlprifn tâhmvfm giao bảrnoon thâhmvfn mìtcnynh cho anh, nằzczkm im trong lòmumnng anh ngủxkme.

Bạqazdc Băphbeng giốrphsng nhưtvxm đeyfsưtvxmuyrlc trởbkir vềaxtv thờdldqi thơmmrjwcmou, nằzczkm im trong lòmumnng mẹtcny, lắmmrjng nghe khúdbzhc háeptgt đeyfsabqzng dao.

nanl hấwcmop củxkmea cônanl dầqazdn dầqazdn ổrepvn đeyfsgindnh, chìtcnym vàhadyo giấwcmoc ngủxkme, khônanlng cóljzt mộasxpng mịgind.



Khônanlng biếnotqt đeyfsãdldq ngủxkme đeyfsưtvxmuyrlc bao nhiêprifu giờdldq đeyfsabqzng hồabqz, Bạqazdc Băphbeng tỉeptgnh dậhzwxy, áeptgnh nắmmrjng ấwcmom áeptgp mêprifnh mônanlng chiếnotqu vàhadyo ngưtvxmdldqi cônanlhady anh.

Bạqazdc Băphbeng chớdldqp mắmmrjt, thấwcmoy cáeptgnh tay cônanlhady anh đeyfspxbzprifn ngoàhadyi chăphben, tay anh vẫrnoon nắmmrjm lấwcmoy bàhadyn tay cônanl, trêprifn cổrepv tay cảrnoo hai làhady cặpxbzp đeyfsabqzng hồabqz nhãdldqn hiệxjcqu Hảrnooi Âfhufu, mộasxpt đeyfsen, mộasxpt trắmmrjng.

Trêprifn chiếnotqc đeyfsabqzng hồabqz củxkmea anh cũbkirng khắmmrjc dòmumnng chữwkzx: Nha đeyfsqazdu!

Trong lòmumnng Bạqazdc Băphbeng dâhmvfng lêprifn mộasxpt loạqazdi cảrnoom xúdbzhc màhadynanl chưtvxma bao giờdldqljzt.

Nhấwcmot làhady khi thấwcmoy chiếnotqc đeyfsabqzng hồabqz trêprifn cổrepv tay củxkmea anh, nóljzt đeyfstcnyp mắmmrjt tựhsfda nhưtvxm mặpxbzt trăphbeng cũbkirng tựhsfda nhưtvxm con ngưtvxmdldqi củxkmea anh vậhzwxy. Anh thậhzwxt sựhsfdhady củxkmea cônanl sao? Hoàhadyn toàhadyn thuộasxpc vềaxtvnanl sao?

nanl biếnotqt làhady khônanlng, cônanl chỉeptghady mộasxpt vịgind kháeptgch qua đeyfsưtvxmdldqng bấwcmot chợuyrlt xuấwcmot hiệxjcqn ngang qua cuộasxpc đeyfsdldqi anh, tạqazdm thờdldqi bổrepv sung vàhadyo chỗckgs trốrphsng tăphbem tốrphsi trong lòmumnng anh…

Nhưtvxmng trong khoảrnoong thờdldqi gian yêprifu nhau nàhadyy, cônanl sẽrphs châhmvfn châhmvfn chíaxtvnh chíaxtvnh màhady chiếnotqm lấwcmoy anh, nhưtvxm vậhzwxy làhady đeyfsxkme rồabqzi, đeyfsiềaxtvu gìtcnybkirng khônanlng còmumnn quan trọodtung nữwkzxa!

Xem đeyfsabqzng hồabqz, chỉeptgmmrjn sáeptgu giờdldq, Bạqazdc Băphbeng tham luyếnotqn sựhsfd ngọodtut ngàhadyo, cho phéddtyp bảrnoon thâhmvfn ngủxkme thêprifm mộasxpt chúdbzht nữwkzxa, cônanl nhắmmrjm mắmmrjt lạqazdi mộasxpt lầqazdn nữwkzxa, mang nụmumntvxmdldqi đeyfsi vàhadyo giấwcmoc ngủxkme

Khi tỉeptgnh giấwcmoc lầqazdn thứqteq hai, áeptgnh nắmmrjng mặpxbzt trờdldqi đeyfsãdldqhadym chóljzti mắmmrjt cônanl, cônanl nhìtcnyn đeyfsabqzng hồabqz. Chíaxtvn giờdldq!

Tiếnotqt họodtuc bệxjcqnh lýmetd củxkmea cônanl! Vấwcmon đeyfsaxtvbkir chỗckgs, đeyfsâhmvfy làhadynanln họodtuc bắmmrjc buộasxpc nha! Cônanl chếnotqt chắmmrjc rồabqzi!

Vộasxpi vàhadyng ngồabqzi dậhzwxy, cônanl đeyfsang muốrphsn quấwcmon chăphben lêprifn ngưtvxmdldqi đeyfspxbz đeyfsi lấwcmoy quầqazdn áeptgo…

Mộasxpt cáeptgnh tay vòmumnng qua ônanlm lấwcmoy thắmmrjt lưtvxmng củxkmea cônanl, kéddtyo cônanl lạqazdi trêprifn giưtvxmdldqng, mộasxpt lầqazdn nữwkzxa kéddtyo chăphben đeyfsmmrjp lêprifn ngưtvxmdldqi cônanl.

“Em phảrnooi đeyfsi họodtuc.”

“Ừrnoom!” Anh nhắmmrjm mắmmrjt lạqazdi lêprifn tiếnotqng, lựhsfdc ônanlm trêprifn thắmmrjt lưtvxmng cônanl khônanlng hềaxtv nớdldqi lỏommjng.

“Mônanln nàhadyy rấwcmot khóljzt thônanlng qua.” Bạqazdc Băphbeng nóljzti.

“Ừrnoo, anh biếnotqt.” Anh gáeptgc châhmvfn mìtcnynh lêprifn đeyfsùrezzi cônanl.

“Nếnotqu em khônanlng qua, giáeptgo sưtvxm sẽrphs mắmmrjng em đeyfswcmoy.”

Thâhmvfn thểpxbz anh hơmmrji chuyểpxbzn đeyfsasxpng, Bạqazdc Băphbeng nghĩaovf cuốrphsi cùrezzng anh cũbkirng còmumnn chúdbzht lưtvxmơmmrjng tâhmvfm, khônanlng ngờdldqhady anh trựhsfdc tiếnotqp đeyfsèasxpprifn ngưtvxmdldqi cônanl, cưtvxmdldqi tủxkmem tỉeptgm nhìtcnyn cônanl: “Hay làhady em mờdldqi anh dạqazdy kèasxpm cho em đeyfsi, anh đeyfsrnoom bảrnooo em sẽrphs qua đeyfsưtvxmuyrlc.”

“Thậhzwxt khônanlng?!” Tạqazdi sao cônanl khônanlng nghĩaovf đeyfsếnotqn?

“Trưtvxmdldqc tiêprifn chúdbzhng ta thỏommja thuậhzwxn vềaxtv khoảrnoon họodtuc phíaxtv đeyfsi. Anh thu phíaxtv rấwcmot phảrnooi chăphbeng, mộasxpt lầqazdn… Mộasxpt chưtvxmơmmrjng…” Nóljzti xong tay anh hưtvxmdldqng vềaxtv phíaxtva ngựhsfdc củxkmea cônanl, nơmmrji mềaxtvm mạqazdi nhấwcmot nhanh chóljztng bịgind anh giữwkzx lấwcmoy, ngữwkzx đeyfsiệxjcqu củxkmea anh hiệxjcqn giờdldqzsukhadyng làhady đeyfsang muốrphsn cônanlrezzng xáeptgc thịgindt củxkmea mìtcnynh đeyfspxbz “đeyfsóljztng họodtuc phíaxtv” cho anh.

nanl đeyfsqazdy bàhadyn tay gian tàhady củxkmea anh ra.

“Nếnotqu em khônanlng qua thìtcny sao?” Chẳwaeqng phảrnooi em lỗckgs vốrphsn sao.

“Anh sẽrphs trảrnoo lạqazdi cho em… Mộasxpt chưtvxmơmmrjng, hai lầqazdn.”

“Anh đeyfsùrezza giỡzsukn… Lừhemsa bịgindp… A…”

hmvfu nóljzti tiếnotqp theo, cônanl vẫrnoon chưtvxma kịgindp nóljzti…

Bạqazdc Băphbeng bỗckgsng nhiêprifn nhớdldq đeyfsếnotqn mộasxpt vấwcmon đeyfsaxtv cựhsfdc kìtcny quan trọodtung, đeyfsqazdy anh ra: Hônanlm nay ngàhadyy mưtvxmdldqi bảrnooy, cônanl giơmmrj tay ngầqazdm tíaxtvnh xem nhữwkzxng ngàhadyy nàhadyy cóljzt phảrnooi làhadytcny an toàhadyn củxkmea cônanl hay khônanlng.

“Em khônanlng cầqazdn tíaxtvnh, làhadytcny an toàhadyn!” Diệxjcqp Chíaxtvnh Thầqazdn nóljzti vớdldqi vẻktaonanlrezzng chắmmrjc chắmmrjn.

“Tạqazdi sao anh biếnotqt?!” Bạqazdc Băphbeng kinh ngạqazdc.

“Anh đeyfsãdldqaxtvnh rồabqzi.” Câhmvfu trảrnoo lờdldqi củxkmea anh rấwcmot trơmmrjn chu, nhưtvxmng lạqazdi khiếnotqn sắmmrjc mặpxbzt Bạqazdc Băphbeng trởbkirprifn táeptgi nhợuyrlt.

Tấwcmot cảrnoo đeyfsaxtvu khônanlng lừhemsa đeyfsưtvxmuyrlc y thuậhzwxt cao siêprifu củxkmea anh.

“Kìtcny an toàhadyn cũbkirng khônanlng phảrnooi tuyệxjcqt đeyfsrphsi an toàhadyn, nếnotqu lỡzsuk xảrnooy ra chuyệxjcqn ngoàhadyi ýmetd muốrphsn… ”

“Anh sẽrphs chịgindu tráeptgch nhiệxjcqm.”

“…”

Anh lạqazdi hônanln cônanl mộasxpt lầqazdn nữwkzxa.

Mọodtui thứqteqnanl đeyfsgindnh thốrphst ra dưtvxmdldqng nhưtvxm bịgind anh nuốrphst hếnotqt, lửsvyea nóljztng trong anh vâhmvfy hãdldqm lấwcmoy cônanl nhưtvxm muốrphsn chiếnotqm giữwkzxhadymumna vàhadyo cơmmrj thểpxbznanl, khiếnotqn cônanlmmrji vàhadyo sựhsfd mộasxpng ảrnooo ẩqazdm ưtvxmdldqt.

nanlm nay, so vớdldqi đeyfsêprifm qua anh càhadyng dịgindu dàhadyng vàhady tinh tếnotqmmrjn, anh từhemsng bưtvxmdldqc từhemsng bưtvxmdldqc dìtcnyu cônanl đeyfsi vàhadyo thiêprifn đeyfsưtvxmdldqng tìtcnynh yêprifu…

Sựhsfd âhmvfu yếnotqm cùrezzng vớdldqi sựhsfd khiêprifu khíaxtvch đeyfsùrezza giỡzsukn củxkmea anh, cônanl cảrnoom nhậhzwxn đeyfsưtvxmuyrlc thâhmvfn thểpxbz củxkmea mìtcnynh đeyfsang dầqazdn bịgind anh thuầqazdn phụmumnc.

Đhmvfúdbzhng theo phưtvxmơmmrjng thứqteqc anh muốrphsn, kháeptgt vọodtung, rêprifn rỉeptg, chờdldq đeyfsuyrli, đeyfsabqzng thờdldqi cũbkirng vônanlrezzng hạqazdnh phúdbzhc…

Sựhsfd e thẹtcnyn củxkmea Bạqazdc Băphbeng hoàhadyn toàhadyn tan vỡzsuk, hiệxjcqn giờdldq, cônanl toàhadyn tâhmvfm toàhadyn ýmetd chờdldq đeyfsuyrli anh cùrezzng cônanltvxmbkirng thụmumn sựhsfd kháeptgt vọodtung củxkmea tìtcnynh yêprifu vàhady cảrnoo nhữwkzxng thửsvye tháeptgch. Mộasxpt lầqazdn nữwkzxa anh tiếnotqn vàhadyo cơmmrj thểpxbznanl thăphbem dòmumn, mộasxpt chúdbzht têprif dạqazdi vàhady đeyfsau đeyfsdldqn khiếnotqn Bạqazdc Băphbeng nhíaxtvu màhadyy, mặpxbzt hơmmrji nhăphben lạqazdi, anh lậhzwxp tứqteqc dừhemsng lạqazdi, hônanln nhẹtcnyprifn vàhadynh tai cônanl, cổrepvnanl… Anh kiêprifn nhẫrnoon chờdldq đeyfsuyrli sựhsfd đeyfsau đeyfsdldqn củxkmea cônanl đeyfsưtvxmuyrlc thay thếnotq bằzczkng cảrnoom giáeptgc têprif dạqazdi, chờdldq ngọodtun lửsvyea tìtcnynh rựhsfdc cháeptgy chônanln vùrezzi bảrnoon năphbeng kháeptgng cựhsfd củxkmea cônanl, anh mớdldqi tiếnotqp tụmumnc, mãdldqi cho đeyfsếnotqn lúdbzhc cônanl hoàhadyn toàhadyn thừhemsa nhậhzwxn vậhzwxt vĩaovf đeyfsqazdi củxkmea anh đeyfsãdldqbkirmmrji sâhmvfu nhấwcmot trong cơmmrj thểpxbz củxkmea cônanl.

So vớdldqi hônanlm qua, yêprifu nhau trong khônanlng gian nhỏommj hẹtcnyp trêprifn xe còmumnn bêprifn ngoàhadyi làhady trờdldqi mưtvxma lớdldqn, thìtcnydbzhc nàhadyy, trong khônanlng gian tràhadyn ngậhzwxp áeptgnh mặpxbzt trờdldqi xáeptgn lạqazdn, trêprifn chiếnotqc giưtvxmdldqng mềaxtvm mạqazdi nhưtvxmmmrj, thìtcnyzsukhadyng hônanlm qua khônanlng thểpxbz so sáeptgnh đeyfsưtvxmuyrlc.

tvxmdldqi áeptgnh nắmmrjng sựhsfdaxtvch tìtcnynh khônanlng cóljzt chỗckgsqazdn nấwcmop đeyfsaxtvu đeyfsưtvxmuyrlc phơmmrji bàhadyy.

Tấwcmot cảrnoo nhữwkzxng nơmmrji kíaxtvn đeyfsáeptgo nhấwcmot cùrezzng vớdldqi tưtvxm thếnotq hiệxjcqn tạqazdi hoàhadyn toàhadyn lộasxp ra trưtvxmdldqc mắmmrjt cônanl, Bạqazdc Băphbeng cảrnoom thấwcmoy hoảrnoong hốrphst, ngay cảrnoo đeyfsóljzta hoa hồabqzng cùrezzng dịgindch mậhzwxt củxkmea cônanl đeyfsang kếnotqt hợuyrlp chặpxbzt chẽrphs vớdldqi anh, hoàhadyn toàhadyn bịgind anh thu hìtcnynh vàhadyo đeyfsáeptgy mắmmrjt…

Nếnotqu khônanlng, hônanl hấwcmop củxkmea anh sẽrphs khônanlng trởbkirprifn khàhadyn khàhadyn nhưtvxm vậhzwxy, phảrnoon ứqteqng sinh lýmetd sẽrphs khônanlng dâhmvfng tràhadyo mạqazdnh mẽrphs nhưtvxm vậhzwxy, thậhzwxm chíaxtvmetd tríaxtv trong anh gầqazdn nhưtvxm mấwcmot đeyfsi nhưtvxmdldqng chỗckgs cho cảrnoom xúdbzhc tìtcnynh yêprifu mạqazdnh mẽrphs tuônanln tràhadyn…



nanl sốrphs nhữwkzxng nụmumnnanln mônanli đeyfsan xen tiếnotqn tớdldqi, vônanl sốrphs tiếnotqng thởbkir dốrphsc cùrezzng vớdldqi rêprifn rỉeptg, vônanl sốrphs lầqazdn mạqazdnh mẽrphs tróljzti buộasxpc cùrezzng giãdldqy dụmumna, vônanl sốrphs lầqazdn cảrnoom xúdbzhc thăphbeng hoa lêprifn đeyfsếnotqn đeyfseptgnh mâhmvfy mùrezz lạqazdi rơmmrji vàhadyo trầqazdn thếnotq

Đhmvfếnotqn gầqazdn giữwkzxa trưtvxma, sựhsfd khoáeptgi cảrnoom triềaxtvn miêprifn củxkmea cônanlhady anh đeyfsqazdt đeyfsếnotqn cao tràhadyo mớdldqi dầqazdn dầqazdn chấwcmom dứqteqt.

Anh cẩqazdn thậhzwxn giúdbzhp cônanl xửsvyemetd tốrphst tấwcmot cảrnoo, sau đeyfsóljzt ghéddtyhadyo ngựhsfdc cônanlhadytvxmbkirng thụmumn an bìtcnynh.

Nghỉeptg ngơmmrji trong mộasxpt láeptgt, Bạqazdc Băphbeng đeyfsưtvxma tay vềaxtv phíaxtva đeyfsqazdu giưtvxmdldqng sờdldq soạqazdng tìtcnym búdbzht, vưtvxmơmmrjn đeyfsếnotqn méddtyp giưtvxmdldqng, vạqazdch mộasxpt đeyfsưtvxmdldqng thẳwaeqng đeyfsqteqng. Sau đeyfsóljzt lạqazdi nhớdldq đeyfsếnotqn lầqazdn hônanlm qua, vìtcny thếnotq lạqazdi vẽrphs thêprifm mộasxpt đeyfsưtvxmdldqng nằzczkm ngang nhỏommj.

“Em vẽrphstcny vậhzwxy?” Anh tòmumnmumn nhìtcnyn lêprifn chữwkzx “Chíaxtvnh”(2) đeyfsang đeyfsưtvxmuyrlc viếnotqt mộasxpt nửsvyea trêprifn tưtvxmdldqng.

(2) Chữwkzx “Chíaxtvnh” — tiếnotqng hoa “正”: mỗckgsi néddtyt làhady mộasxpt gạqazdch, ngưtvxmdldqi ta thưtvxmdldqng dùrezzng chữwkzxhadyy đeyfspxbz đeyfsáeptgnh dấwcmou khi cầqazdn ghi nhớdldq 1 sốrphstvxmuyrlng nàhadyo đeyfsóljzt.

“Đhmvfáeptgnh dấwcmou sốrphs lầqazdn họodtuc kèasxpm, khônanlng cho anh cơmmrj hộasxpi quỵpdigt nợuyrl!”

Anh cưtvxmdldqi to, đeyfsoạqazdt lấwcmoy búdbzht trong tay cônanl, lạqazdi vạqazdch thêprifm hai néddtyt, rồabqzi kéddtyo cônanl trởbkir lạqazdi trong lòmumnng anh.

“Anh?”

“Nha đeyfsqazdu, em yêprifn tâhmvfm, anh nhấwcmot đeyfsgindnh cho em thấwcmoy lịgindch sửsvye huy hoàhadyng củxkmea chúdbzhng ta tràhadyn ngậhzwxp khắmmrjp mặpxbzt tưtvxmdldqng…”

“…”

“…”

“Anh cóljzt chắmmrjc chắmmrjn làhadynanlng việxjcqc củxkmea anh chỉeptghadyeptgc sĩaovf thônanli khônanlng?”

Anh nhìtcnyn cônanl thậhzwxt lâhmvfu, mộasxpt giọodtut mồabqznanli nóljztng bỏommjng rơmmrji xuốrphsng giữwkzxa tráeptgn cônanl: “Tạqazdi sao em lạqazdi hỏommji nhưtvxm vậhzwxy?”

Chúc các bạn đọc truyện vui vẻ.