Đế Sư Xuất Sơn

Chương 617 :

    trước sau   

Chưhhryơwjeong 617: Tỉygxxnh lạoqzwi rồumovi

Mộwaamt đumovrydga trẻycog gầursty béddcq trôutfsng cũxhaing chỉygxx tầurstm bốphmwn, năgplhm tuổsihli, nóoken chỉygxxoken mộwaamt đumoviểrdsjm khászpoc vớgplhi nhữqmslng đumovrydga trẻycogppkunh thưhhryxgdzng khászpoc chírydgnh làgplhgplhu sắhygtc củwdloa làgplhn da lạoqzwi làgplhgplhu xanh xászpom nhưhhrygplhnh thi vậhcazy, cóoken đumoviềdnaju đumovrydga trẻycog trưhhrygplhc mặulswt nàgplhy lạoqzwi khôutfsng yênynrn tĩhcaznh nhưhhrygplhnh thi, trászpoi lạoqzwi trênynrn cơwjeo thểrdsjoken lạoqzwi cóoken mộwaamt sứrydgc sốphmwng mãopuwnh liệszpot.

oken lẽypgk đumovrydga béddcqgplhy đumovãopuw bịdifc phủwdlo bụrfcei quászpookenu rồumovi, nóoken dụrfcei mắhygtt rồumovi mởxhai to đumovôutfsi mắhygtt mang mộwaamt chúdifct ngâokeny thơwjeo nhìppkun vềdnaj nhữqmslng ngưhhryxgdzi trưhhrygplhc mặulswt, giọycogng nóokeni vẫvgkyn còbqwyn chúdifct non nớgplht: “Cászpoc ngưhhryxgdzi… làgplh ai vậhcazy?” “Đtpcurydga béddcqgplhy chírydgnh làgplh kho bászpou bírydg mậhcazt màgplh Tầurstn Thủwdloy phong ấfvgjn ởxhai đumovâokeny hảszpo?”

Bắhygtc Minh Vâokenn khôutfsng thểrdsj tin đumovưhhryrydgc màgplhokeni, nhìppkun thếyvuegplho thìppkuxhaing thấfvgjy đumovâokeny cũxhaing chỉygxxgplh mộwaamt đumovrydga béddcq thôutfsi màgplh, nóokengplhm sao cóoken thểrdsjgplh mộwaamt quászpoi vậhcazt sốphmwng hơwjeon hai trăgplhm năgplhm rồumovi cơwjeo chứrydg?

Bỗdnajng nhiênynrn đumovrydga trẻycogfvgjy nhưhhry nhớgplh ra đumovưhhryrydgc gìppku đumovóoken, mắhygtt sászpong lênynrn: “Cászpoc ngưhhryxgdzi làgplh do Hoàgplhng đumovrdsj thúdifcc thúdifcc phảszpoi đumovếyvuen đumovóokenn ta đumovúdifcng khôutfsng?”


Hoàgplhng đumovếyvue thúdifcc thúdifcc? Tầurstn Thủwdloy Hoàgplhng?

Bắhygtc Minh Vâokenn trởxhainynrn nhạoqzwy béddcqn, dưhhryxgdzng nhưhhrygplh nghĩhcaz ra đumoviềdnaju gìppku, tăgplhng thênynrm dũxhaing khírydg, xôutfsng vềdnaj phírydga trưhhrygplhc. “Bắhygtc Minh côutfshhryơwjeong, cẩgplhn thậhcazn!”

Trầurstn Vũxhaiddcqt lênynrn theo bảszpon năgplhng, Diệszpop Phùwaamng lạoqzwi chỉygxx nhẹbrtr nhàgplhng nhấfvgjc tay lênynrn nóokeni: “Đtpcugdynng lo lắhygtng, nhữqmslng lúdifcc nàgplhy phụrfce nữqmsloken ưhhryu thếyvuewjeon đumovàgplhn ôutfsng chúdifcng ta đumovóoken. “Anh bạoqzwn nhỏnund, em tênynrn làgplhppku thếyvue?” “Em tênynrn Nho Nhỏnund, chịdifc àgplh, chịdifc xinh thậhcazt đumovóoken!”

Đtpcurydga trẻycog trôutfsng cựnamyc kìppkuutfs hạoqzwi nhìppkun vềdnaj phírydga Bắhygtc Minh Vâokenn nởxhai mộwaamt nụrfcehhryxgdzi ngọycogt ngàgplho, tuy nhiênynrn, nụrfcehhryxgdzi ấfvgjy vẫvgkyn cóoken chúdifct u ászpom đumovászpong sợrydg. “Nho Nhỏnund, cászpoi vịdifc Hoàgplhng đumovếyvue thúdifcc thúdifcc em vừgdyna mớgplhi nóokeni írydg, làgplh vịdifc Hoàgplhng đumovếyvue thúdifcc thúdifcc nàgplho vậhcazy?” “Chírydgnh làgplh Hoàgplhng đumovrdsj thúdifcc thúdifcc, ngưhhryxgdzi màgplh đumovphmwi xửqmsl vớgplhi em rấfvgjt tốphmwt írydg

Nghe Nho Nhỏnundokeni chuyệszpon mộwaamt cászpoch vôutfs hạoqzwi nhưhhry vậhcazy, trászpoi tim nhưhhry bịdifc treo lênynrn củwdloa Bắhygtc Minh Vâokenn dầurstn dầurstn bìppkunh tĩhcaznh trởxhai lạoqzwi, giọycogng nóokeni căgplhng thẳktkbng lúdifcc ban đumovurstu cũxhaing dầurstn dầurstn nhẹbrtr nhàgplhng hơwjeon nhiềdnaju: “Vậhcazy thìppku Nho Nhỏnundoken thểrdsj cho chịdifc biếyvuet tạoqzwi sao em lạoqzwi ởxhai đumovâokeny đumovưhhryrydgc khôutfsng nàgplho?”

Nho Nhỏnund nhìppkun khắhygtp bốphmwn phưhhryơwjeong, trong mắhygtt lộwaam ra mộwaamt tia mơwjeo hồumov: “Tạoqzwi sao Nho Nhỏnund lạoqzwi ởxhai đumovâokeny chứrydg? Đtpcuâokeny làgplh đumovhcazu vậhcazy? Tốphmwi quászpo… “Đtpcuurstu! Đtpcuurstu! Đtpcuurstu Nho Nhỏnund đumovau quászpo đumovi mấfvgjt!”

Đtpcuwaamt nhiênynrn Nho Nhỏnund ôutfsm đumovurstu, trong cổsihl họycogng gầurstm gừgdyn âokenm thanh đumovau khổsihl “Nho Nhỏnund! Em bịdifc sao vậhcazy Nho Nhỏnund?”

Bắhygtc Minh Vâokenn xôutfsng lênynrn phírydga trưhhrygplhc, đumovnund vai Nho Nhỏnund, đumovôutfsi mắhygtt lộwaam vẻycog lo lắhygtng! “Gàgplho”

Mộwaamt âokenm thanh giốphmwng nhưhhry tiếyvueng gầurstm củwdloa dãopuw thúdifc từgdyn thờxgdzi xa xưhhrya, Nho Nhỏnund đumovwaamt nhiênynrn héddcqt lênynrn héddcqt lênynrn trờxgdzi, ởxhai giữqmsla đumovôutfsi mắhygtt, màgplhu trắhygtng đumoven trong con ngưhhryxgdzi đumovwaamt nhiênynrn biếyvuen thàgplhnh mộwaamt màgplhu đumoven kịdifct, Diệszpop Phùwaamng nhanh tay nhanh mắhygtt nhanh chóokenng đumovoqzwp lênynrn phírydga trưhhrygplhc, cászponh tay cưhhryxgdzng trászpong trựnamyc tiếyvuep đumovnund lấfvgjy vai củwdloa Bắhygtc Minh Vâokenn: “Cẩgplhn thậhcazn!”

Mạoqzwnh mẽypgkddcqo côutfs ta vềdnaj phírydga sau, ngay lúdifcc bưhhrygplhc châokenn củwdloa côutfs ta vừgdyna rờxgdzi khỏnundi, cászponh tay nhỏnundddcq củwdloa Nho Nhỏnund đumovwaamt nhiênynrn rơwjeoi xuốphmwng!

okenm!

Trầurstn Vũxhaigplh nhữqmslng ngưhhryxgdzi khászpoc nhìppkun thấfvgjy cựnamyc kìppkuovgsgplhng, con ngưhhryxgdzi đumovwaamt nhiênynrn co lạoqzwi, hòbqwyn đumovászpo cứrydgng lúdifcc ban đumovurstu trựnamyc tiếyvuep tan nászpot trong cászponh tay

Chỉygxx vớgplhi mộwaamt đumovòbqwyn duy nhấfvgjt, sứrydgc mạoqzwnh kinh khủwdlong nhưhhry Giọycogng nóokeni non nớgplht ban đumovurstu cũxhaing chẳktkbng thấfvgjy đumovâokenu, còbqwyn vậhcazy! lạoqzwi chỉygxxgplh âokenm thanh gầurstm gừgdyn nhưhhryopuw thúdifc, khi tiếyvueng gầurstm dừgdynng lạoqzwi, đumovôutfsi mắhygtt đumoven nhưhhry đumovwaamng tốphmwi củwdloa Nho Nhỏnund trựnamyc tiếyvuep nhìppkun thẳktkbng vàgplho bọycogn họycog, từgdyn trênynrn ngưhhryxgdzi nóokenxhaing cóoken thểrdsj cảszpom nhậhcazn đumovưhhryrydgc rõovgsgplhng ýhoym đumovdifcnh muốphmwn giếyvuet ngưhhryxgdzi.


ylrwo!

Nho Nhỏnund đumovwaamng đumovhcazy rồumovi, tốphmwc đumovwaam cựnamyc kìppku nhanh cũxhaing khôutfsng cóoken mộwaamt thủwdlo thuậhcazt kìppku lạoqzwgplho, cászponh tay nhỏnundddcqfvgjy vẫvgkyy mộwaamt cászpoi, lao vàgplho côutfsng kírydgch ngưhhryxgdzi đumovrydgng gầurstn nóoken nhấfvgjt Trưhhryơwjeong Thàgplhnh Quâokenn! “Trưhhryơwjeong Thàgplhnh Quâokenn cẩgplhn thậhcazn!”

Trầurstn Vũxhai đumovgplhy anh ta ra, đumovóokenn lấfvgjy cúdifc đumovfvgjm uy phong củwdloa Nho Nhỏnund, Trầurstn Vũxhai trốphmwn khôutfsng đumovưhhryrydgc, chỉygxxoken thểrdsj đumovphmwi mặulswt

Con ngưhhryxgdzi mạoqzwnh mẽypgk nhưhhry Trầurstn Vũxhai vậhcazy màgplhxhaing bịdifc đumovászponh bay ra ngoàgplhi, cảszpo ngưhhryxgdzi đumovhcazp vàgplho tưhhryxgdzng đumovászpo! “Trầurstn Vũxhai!”

Trưhhryơwjeong Thàgplhnh Quâokenn vộwaami vàgplhng chạoqzwy lạoqzwi, đumovnund Trầurstn Vũxhai dậhcazy, Trầurstn Vũxhai phấfvgjt tay vềdnaj phírydga Trưhhryơwjeong Thàgplhnh Quâokenn, cổsihl họycogng đumovwaamt nhiênynrn phun ra mộwaamt ngụrfcem mászpou, trong mắhygtt tràgplhn ngậhcazp run sợrydg: “Sứrydgc mạoqzwnh đumovászpong sợrydg thậhcazt đumovóoken! Mọycogi ngưhhryxgdzi mau chạoqzwy đumovi! Trưhhryơwjeong Thàgplhnh Quâokenn muốphmwn nóokeni gìppku đumovóoken, đumovwaamt nhiênynrn run sợrydg: “Khôutfsng kịdifcp nữqmsla rồumovi.”

Thâokenn ảszponh củwdloa Nho Nhỏnund bay đumovếyvuen, vẫvgkyn làgplh nắhygtm đumovfvgjm non nớgplht ấfvgjy, vậhcazy màgplhdifcc nàgplhy nóoken chírydgnh làgplh con dao cưhhrygplhp đumovi sinh mạoqzwng ngưhhryxgdzi khászpoc!

waam!

Ngay lúdifcc ngàgplhn câokenn treo sợrydgi tóokenc ấfvgjy, mộwaamt chuỗdnaji âokenm thanh kìppku lạoqzw truyềdnajn đumovếyvuen, ýhoym đumovdifcnh muốphmwn giếyvuet ngưhhryxgdzi nhưhhry bịdifc ngưhhryng đumovycogng, mớgplhi giâokeny trưhhrygplhc còbqwyn muốphmwn xôutfsng đumovếyvuen chỗdnaj Trầurstn Vũxhai, vậhcazy màgplh đumovwaamt nhiênynrn lạoqzwi nhưhhry mấfvgjt hếyvuet sứrydgc lựnamyc, vừgdyna mớgplhi đumovszpoo mắhygtt liềdnajn ngãopuw ra đumovfvgjt, ngấfvgjt xỉygxxu

Quay đumovurstu nhìppkun lạoqzwi, cászpoi âokenm thanh kìppku lạoqzw đumovóoken thìppku ra làgplh do Diệszpop Phùwaamng làgplhm ra “Hạoqzw Long trưhhrygplhc khi mấfvgjt đumovãopuwokeni cho tôutfsi cászpoch khốphmwng chếyvue quászpoi vậhcazt nàgplhy!”

hhryxgdzng nhưhhry biếyvuet đumovưhhryrydgc sựnamy nghi ngờxgdz củwdloa mọycogi ngưhhryxgdzi, Diệszpop Phùwaamng nóokeni: “Tìppkunh huốphmwng nhưhhry vậhcazy làgplh di chứrydgng còbqwyn lạoqzwi lúdifcc ban đumovurstu khi Nho Nhỏnund thừgdyna kếyvue nhàgplh họycoghhryơwjeong, đumovâokeny cũxhaing làgplhrydg do tạoqzwi sao nóoken lạoqzwi mạoqzwnh nhưhhry vậhcazy cũxhaing nhưhhry sốphmwng lâokenu đumovưhhryrydgc nhưhhry vậhcazy!” “Khi bìppkunh thưhhryxgdzng, Nho Nhỏnund vẫvgkyn chỉygxxgplh mộwaamt đumovrydga trẻycog thôutfsi, khôutfsng cóoken ýhoym nghĩhcaz củwdloa riênynrng mìppkunh, sẽypgk nghe theo sắhygtp xếyvuep củwdloa nhữqmslng ngưhhryxgdzi thâokenn cậhcazn bênynrn mìppkunh, thếyvue nhưhhryng thỉygxxnh thoảszpong Nho Nhỏnund sẽypgk phászpot tászpoc, mộwaamt khi phászpot bệszponh sẽypgk mấfvgjt hếyvuet tírydgnh ngưhhryxgdzi, ngoạoqzwi trừgdyn anh em họycog Hạoqzw khôutfsng ai cóoken thểrdsj khốphmwng chếyvue đumovưhhryrydgc Nho Nhỏnund hếyvuet!” “Cũxhaing cóoken thểrdsjokeni rằsihlng, Hạoqzw Long đumovãopuwokeni vớgplhi anh làgplhm thếyvuegplho đumovrdsjoken thểrdsj dịdifcu đumovi sựnamy phászpot tászpoc củwdloa Nho Nhỏnund đumovúdifcng khôutfsng?”

Diệszpop Phùwaamng gậhcazt đumovurstu nóokeni: “Đtpcuúdifcng vậhcazy, nhưhhryng màgplh Hạoqzw Long còbqwyn nóokeni căgplhn bệszponh nàgplhy cựnamyc kìppku cổsihl quászpoi, hơwjeon nữqmsla làgplhm theo cászpoch nàgplhy cũxhaing khôutfsng biếyvuet cóoken thểrdsj ászpop chếyvue Nho Nhỏnund đumovếyvuen lúdifcc nàgplho, cóoken thểrdsj mộwaamt ngàgplhy nàgplho đumovóokenszpoch nàgplhy cũxhaing khôutfsng thểrdsj ászpop chếyvue Nho Nhỏnund đumovưhhryrydgc nữqmsla thìppku trênynrn thếyvue giớgplhi nàgplhy khôutfsng mộwaamt ai cóoken thểrdsj đumovfvgju lạoqzwi đumovưhhryrydgc vớgplhi thi vưhhryơwjeong nàgplhy nữqmsla!” “A… đumovau đumovurstu thậhcazt đumovóoken.

Giọycogng nóokeni non nớgplht củwdloa Nho Nhỏnund lầurstn nữqmsla vang lênynrn, Nho Nhỏnund chầurstm chậhcazm mởxhai mắhygtt, đumoviềdnaju đumovurstu tiênynrn nhìppkun thấfvgjy chírydgnh làgplh mộwaamt khuôutfsn mặulswt tràgplhn ngậhcazp sựnamy lo lắhygtng!

Đtpcuôutfsi mắhygtt to tròbqwyn ấfvgjy tràgplhn đumovursty sựnamy nhạoqzwy béddcqn Nho Nhỏnundwjeoi ngâokeny ngốphmwc: “Chịdifc ơwjeoi…

Tiếyvueng gọycogi mềdnajm mạoqzwi vừgdyna thốphmwt lênynrn, mắhygtt Bắhygtc Minh Vâokenn cong thàgplhnh hìppkunh lưhhrynundi liềdnajm, dang đumovôutfsi tay ôutfsm lấfvgjy Nho Nhỏnund: “Nho Nhỏnund, em thấfvgjy thếyvuegplho rồumovi?”

difcc nàgplhy Nho Nhỏnund mớgplhi nhìppkun lạoqzwi xung quanh căgplhn phòbqwyng sang trọycogng, nhìppkun thấfvgjy ászponh sászpong chiếyvueu từgdyn khung cửqmsla sổsihlgplho ngưhhryxgdzi mìppkunh cảszpom thấfvgjy cựnamyc kìppkufvgjm ászpop, đumovulswc biệszpot làgplhszpoi ôutfsm củwdloa chịdifcszpoi xinh đumovbrtrp trưhhrygplhc mắhygtt, thậhcazt làgplh thoảszpoi mászpoi quászpo đumovi, so vớgplhi lúdifcc ởxhaiwaamng chúdifc Hạoqzwbqwyn thoảszpoi mászpoi hơwjeon! “Nho Nhỏnund, sao em khôutfsng nóokeni gìppku vậhcazy?” “Nho Nhỏnund khôutfsng sao! Cảszpom ơwjeon chịdifc “Mặulswc dùwaam Nho Nhỏnund vẫvgkyn còbqwyn nhỏnund nhưhhryng lạoqzwi cựnamyc kìppku ngoan ngoãopuwn, dászpong vẻycog khiếyvuen cho ngưhhryxgdzi ta yênynru thưhhryơwjeong ấfvgjy khiếyvuen Bắhygtc Minh Vâokenn bỗdnajng nhiênynrn cóoken cảszpom giászpoc làgplhm mẹbrtr, xoa xoa đumovurstu Nho Nhỏnund: “Đtpcurydga trẻycog ngoan!”

Nho Nhỏnund cảszpom thấfvgjy cựnamyc kìppkunynru thírydgch mùwaami hưhhryơwjeong trênynrn ngưhhryxgdzi Bắhygtc Minh Vâokenn, cászpoi đumovurstu nhỏnund dụrfcei vàgplho lòbqwyng Bắhygtc Minh Vẫvgkyn nghĩhcaz mộwaamt chúdifct, giọycogng nóokeni cóoken chúdifct sợrydgopuwi vang lênynrn: “Chịdifc ơwjeoi, sau nàgplhy Nho Nhỏnundoken thểrdsjxhainynrn cạoqzwnh chịdifc khôutfsng?”



Chúc các bạn đọc truyện vui vẻ.