Con Cưng Của Tổng Tài Ác Ma

Chương 212 :

    trước sau   
Tiêsogmu Hàhsmfhsmf thấnfgup thỏxwpsm trong lòfoaqng, ngưcbzfydmoc mắbhbnt lêsogmn nhìgmvtn léashcn anh ta mộuqppt cáqkvyi, nhìgmvtn thấnfguy đchrkôswtci môswtci mỏxwpsng củvghwa anh ta đchrkang míiddjm chặhsmft lạbtksi vàhsmf chờzssc đchrklgkwi biểamfau hiệhvqzn củvghwa côswtc. Côswtc đchrki tớydmoi trưcbzfydmoc mặhsmft anh ta vớydmoi lưcbzfơsogmng tâacpfm tộuqppi lỗmgxsi, mặhsmft đchrkxwps bừkhcqng vàhsmf nhópaqan châacpfn lêsogmn, hôswtcn lêsogmn cằednmm anh ta rồuqppi rờzssci đchrki nhanh chópaqang.

“Vậamfay đchrkãbtks đchrkưcbzflgkwc chưcbzfa?” Mặhsmft côswtc đchrkãbtks đchrkxwps bừkhcqng lêsogmn.

Anh ta khôswtcng nópaqai gìgmvt.

swtc lạbtksi vôswtc thứvghwc ngưcbzfydmoc mắbhbnt lêsogmn, nhìgmvtn thấnfguy trong mắbhbnt anh ta lópaqae lêsogmn áqkvynh lửlnuqa. Côswtc lậamfap tứvghwc cúqqcki đchrknfguu xuốtafing. “Anh nópaqai anh muốtafin gìgmvt đchrki màhsmf!”

“Em tựvbeh suy nghĩgpwz xem mìgmvtnh nêsogmn làhsmfm gìgmvt đchrki, bâacpfy giờzssc anh sẽlhaa đchrki tắbhbnm. Nếgpwzu chúqqckt nữbtksa anh ra đchrkâacpfy màhsmf em vẫnfgun khôswtcng làhsmfm anh hàhsmfi lòfoaqng, em sẽlhaa biếgpwzt sốtafi phậamfan củvghwa mìgmvtnh đchrkópaqa!” Anh ta trầnfgum giọjowjng đchrke dọjowja.

Tiêsogmu Hàhsmfhsmf ngâacpfy ngưcbzfzssci ra. “Rốtafit cuộuqppc thìgmvt anh muốtafin gìgmvt hảkhpf?”


“Cởkvjii quầnfgun áqkvyo ra, nằednmm lêsogmn giưcbzfzsscng chờzssc anh!” Anh ta chớydmop mắbhbnt, ra lệhvqznh đchrknfguy ẩqqckn ýotak, sau đchrkópaqa đchrki vàhsmfo phòfoaqng tắbhbnm.

Sao anh ta cópaqa thểamfapaqai nhưcbzf vậamfay?

Tiêsogmu Hàhsmfhsmf cắbhbnn môswtci. Trờzssci ơsogmi! Trêsogmn mặhsmft nópaqang nhưcbzf lửlnuqa đchrktafit.

Cởkvjii hếgpwzt quầnfgun áqkvyo? Côswtc sẽlhaa khôswtcng làhsmfm đchrkâacpfu.

Thấnfguy anh ta đchrkang ởkvji trong phòfoaqng tắbhbnm, Tiêsogmu Hàhsmfhsmf mởkvji cửlnuqa vàhsmf đchrki ra ngoàhsmfi.

Khi đchrki ngang qua cửlnuqa phòfoaqng củvghwa Tăbtksng Ly vàhsmfcbzfơsogmng Dưcbzfơsogmng, nghe thấnfguy bêsogmn trong vang lêsogmn tiếgpwzng thởkvji hổvkmwn hểamfan khe khẽlhaa, côswtc ngâacpfy ngưcbzfzssci ra rồuqppi vộuqppi vãbtks rờzssci khỏxwpsi đchrkópaqa.

Tầnfgun Trọjowjng Hàhsmfn tắbhbnm xong thìgmvt chỉaeqf mặhsmfc áqkvyo choàhsmfng tắbhbnm rồuqppi đchrki ra, khôswtcng nhìgmvtn thấnfguy ai trong phòfoaqng. Chếgpwzt tiệhvqzt! Tầnfgun Trọjowjng Hàhsmfn mắbhbnng thầnfgum mộuqppt tiếgpwzng, vẫnfgun mặhsmfc áqkvyo choàhsmfng tắbhbnm vàhsmf mởkvji cửlnuqa đchrki ra ngoàhsmfi đchrkamfa bắbhbnt ngưcbzfzssci.

Tiêsogmu Hàhsmfhsmf trốtafin trong hàhsmfnh lang, híiddjt thậamfat sâacpfu, híiddjt thậamfat sâacpfu, hy vọjowjng anh ta sẽlhaa khôswtcng nổvkmwi giậamfan. Côswtc trốtafin ra khỏxwpsi phòfoaqng, bêsogmn ngoàhsmfi rấnfgut lạbtksnh. Côswtchsmfhsmf hai tay thìgmvt nghe thấnfguy tiếgpwzng bưcbzfydmoc châacpfn. Côswtc hoảkhpfng sợlgkw quay đchrknfguu lạbtksi, còfoaqn chưcbzfa nhìgmvtn rõnfgu ngưcbzfzssci vừkhcqa đchrkếgpwzn làhsmf ai thìgmvt đchrkãbtks bịpaqaqkvyc lêsogmn vai.

“A…” Tiêsogmu Hàhsmfhsmfashct lêsogmn vàhsmf chạbtksm vàhsmfo máqkvyi tópaqac vẫnfgun còfoaqn ưcbzfydmot sũypesng củvghwa anh ta, đchrkuqppt nhiêsogmn bừkhcqng tỉaeqfnh. “Sao anh lạbtksi ra ngoàhsmfi nhưcbzf thếgpwzhsmfy? Lỡvghw bịpaqa cảkhpfm lạbtksnh thìgmvt sao?”

“Ai cho phéashcp em chạbtksy ra đchrkâacpfy?” Tầnfgun Trọjowjng Hàhsmfn mộuqppt lầnfgun nữbtksa váqkvyc Tiêsogmu Hàhsmfhsmfhsmfo phòfoaqng.

Khi Tiêsogmu Hàhsmfhsmf vừkhcqa đchrkưcbzflgkwc đchrkhsmft xuốtafing thìgmvtswtc lo lắbhbnng quay đchrknfguu lạbtksi, nhìgmvtn thấnfguy tópaqac anh ta vẫnfgun còfoaqn đchrkang giọjowjt nưcbzfydmoc, liềacpfn lậamfap tứvghwc lấnfguy khăbtksn lôswtcng lau tópaqac cho anh ta. “Đlhaaamfa vậamfay sẽlhaa bịpaqa cảkhpfm lạbtksnh đchrkópaqa!”

sogmn ngoàhsmfi toàhsmfn băbtksng vàhsmf tuyếgpwzt, sao anh ta lạbtksi ra ngoàhsmfi nhưcbzf thếgpwzhsmfy?

Tầnfgun Trọjowjng Hàhsmfn sa sầnfgum mặhsmft lạbtksi, khôswtcng nópaqai lờzssci nàhsmfo.


“Đlhaaưcbzflgkwc rồuqppi, đchrkkhcqng giậamfan nữbtksa!” Tiêsogmu Hàhsmfhsmf nhẹaqgg nhàhsmfng an ủvghwi.

Đlhaauqppt nhiêsogmn, cảkhpf ngưcbzfzssci côswtc bịpaqa anh ta kéashco mộuqppt cáqkvyi thậamfat mạbtksnh, rơsogmi vàhsmfo vòfoaqng tay rắbhbnn chắbhbnc củvghwa anh ta. Đlhaaôswtci tay mạbtksnh mẽlhaa siếgpwzt chặhsmft cơsogm thểamfaswtc, côswtc cảkhpfm nhậamfan đchrkưcbzflgkwc thâacpfn nhiệhvqzt củvghwa anh ta. Nhữbtksng giọjowjt nưcbzfydmoc trêsogmn tópaqac anh ta đchrkang nhỏxwps xuốtafing trêsogmn máqkvyswtc.

Anh ta khẽlhaaswtcn nhẹaqgghsmfo tai côswtc, rồuqppi nópaqai lớydmon tiếgpwzng: “Lầnfgun nàhsmfy anh phảkhpfi trừkhcqng phạbtkst em gấnfgup đchrkôswtci.”

Anh ta hôswtcn lêsogmn dáqkvyi tai vàhsmfqkvyswtc. Mộuqppt đchrkôswtci môswtci nópaqang bỏxwpsng lang thang trêsogmn cổvkmwswtc, khiếgpwzn côswtc cảkhpfm thấnfguy ngứvghwa ngáqkvyy. Sựvbeh đchrkêsogmsogm trong mộuqppt khoảkhpfnh khắbhbnc khiếgpwzn côswtc bấnfgut giáqkvyc nhắbhbnm mắbhbnt lạbtksi, cảkhpfm nhậamfan hơsogmi ấnfgum màhsmfhsmfn da anh ta mang lạbtksi.

hsmfn tay anh ta trưcbzflgkwt xuốtafing từkhcqqkvynh tay côswtc từkhcqng chúqqckt, từkhcqng chúqqckt mộuqppt. Men theo đchrkưcbzfzsscng cong đchrkópaqa, vuốtafit ve phầnfgun mềacpfm nhấnfgut củvghwa cơsogm thểamfaswtc.

sogm thểamfaswtc đchrkuqppt nhiêsogmn têsogm liệhvqzt, bêsogmn tai làhsmfsogmi thởkvji hổvkmwn hểamfan củvghwa anh ta, nhưcbzf mộuqppt cúqqck sốtafic đchrkiệhvqzn. Côswtc mềacpfm nhũypesn ra ởkvji trong vòfoaqng tay củvghwa anh ta.

Trong mộuqppt khoảkhpfnh khắbhbnc, cảkhpf miệhvqzng côswtc chỉaeqf toàhsmfn hưcbzfơsogmng vịpaqa củvghwa anh ta, mùswtci bạbtksc hàhsmf thoang thoảkhpfng, vàhsmfqkvyt lạbtksnh.

Đlhaauqppt nhiêsogmn, mộuqppt giọjowjt nưcbzfydmoc rơsogmi xuốtafing cổvkmwswtc, cảkhpfm giáqkvyc máqkvyt lạbtksnh làhsmfm côswtc giậamfat mìgmvtnh, vộuqppi đchrkqqcky anh ta ra. “Tầnfgun Trọjowjng Hàhsmfn, lau khôswtcpaqac trưcbzfydmoc đchrkãbtks!”

“Khôswtcng!” Anh ta lắbhbnc đchrknfguu đchrknfguy kiêsogmn quyếgpwzt, rồuqppi tiếgpwzp tụpacxc cúqqcki ngưcbzfzssci xuốtafing.

“Đlhaakhcqng cửlnuq đchrkuqppng!” Tiêsogmu Hàhsmfhsmf lo lắbhbnng, mặhsmfc kệhvqz anh ta đchrkang làhsmfm gìgmvt, côswtc vẫnfgun cầnfgum khăbtksn lau khôswtc từkhcqng chúqqckt tópaqac cho anh ta. Đlhaaếgpwzn khi trêsogmn tópaqac khôswtcng còfoaqn nưcbzfydmoc nữbtksa, côswtc mớydmoi thởkvji phàhsmfo. Còfoaqn anh ta, đchrkãbtks cởkvjii áqkvyo khoáqkvyc củvghwa côswtc ra, nhưcbzfng côswtc khôswtcng nhậamfan ra vìgmvt mảkhpfi bậamfan rộuqppn.

“A…” Tiêsogmu Hàhsmfhsmfashct lêsogmn.

“Bàhsmfbtks, sau nàhsmfy em đchrkkhcqng bỏxwps trốtafin nữbtksa đchrkưcbzflgkwc khôswtcng?” Tiếgpwzng “đchrkưcbzflgkwc khôswtcng” củvghwa anh ta, dịpaqau dàhsmfng đchrkếgpwzn vôswtcswtcng. Côswtc cảkhpfm thấnfguy cópaqa thứvghwgmvt đchrkópaqa trong tim mìgmvtnh đchrkang tan chảkhpfy, tíiddjch tắbhbnc tíiddjch tắbhbnc.

“Em khôswtcng bỏxwps trốtafin!” Côswtc khôswtcng phảkhpfi cópaqa ýotak đchrkpaqanh bỏxwps trốtafin. “Thậamfat ra…”


Anh ta ngắbhbnt lờzssci côswtc: “Em khôswtcng đchrkưcbzflgkwc làhsmfm anh sợlgkw nhưcbzf thếgpwzhsmfy mộuqppt lầnfgun nữbtksa!”

Gặhsmfp đchrkưcbzflgkwc côswtc, tấnfgut cảkhpf nhữbtksng lờzssci tráqkvych mópaqac đchrkacpfu khôswtcng thểamfapaqai ra đchrkưcbzflgkwc, tấnfgut cảkhpf chỉaeqfpaqa thểamfa biếgpwzn thàhsmfnh tiếgpwzng thởkvjihsmfi.

Rồuqppi anh ta nhìgmvtn côswtc, côswtcypesng nhìgmvtn anh ta. Côswtc nhậamfan ra trong đchrkôswtci mắbhbnt anh ta cópaqa chúqqckt sưcbzfơsogmng mùswtc. Đlhaaôswtci mắbhbnt anh ta ẩqqckn chứvghwa mộuqppt kháqkvyt vọjowjng sâacpfu xa, đchrkôswtci mắbhbnt anh ta chứvghwa bao nhiêsogmu tìgmvtnh cảkhpfm, khiếgpwzn côswtchsmfng áqkvyy náqkvyy hơsogmn.

“Em khôswtcng muốtafin tổvkmw chứvghwc đchrkáqkvym cưcbzfydmoi. Hễoqos nghĩgpwz đchrkếgpwzn việhvqzc phảkhpfi làhsmfm đchrkáqkvym cưcbzfydmoi, phứvghwc tạbtksp quáqkvy chừkhcqng, thìgmvt em liềacpfn cảkhpfm thấnfguy mệhvqzt mỏxwpsi.” Tiêsogmu Hàhsmfhsmfpaqai vớydmoi vẻkhcq tủvghwi thâacpfn: “Còfoaqn nữbtksa, trưcbzfydmoc giờzssc em vẫnfgun muốtafin đchrkếgpwzn Hokkaido. Lầnfgun trưcbzfydmoc anh bỏxwpssogmi em ởkvji đchrkâacpfy, em muốtafin biếgpwzt liệhvqzu anh cópaqa đchrkếgpwzn đchrkâacpfy đchrkamfa đchrkưcbzfa em đchrki hay khôswtcng!”

Tim anh ta nhópaqai lạbtksi vàhsmf ôswtcm lấnfguy côswtc, nhớydmo lạbtksi chuyệhvqzn lầnfgun trưcbzfydmoc thìgmvt tong lòfoaqng vôswtcswtcng áqkvyy náqkvyy. “Anh xin lỗmgxsi…”

“Thứvghw em muốtafin khôswtcng phảkhpfi làhsmf lờzssci xin lỗmgxsi, em muốtafin sốtafing vớydmoi anh thậamfat hạbtksnh phúqqckc! Hãbtksy tha thứvghw cho em vìgmvt đchrkãbtks trẻkhcq con nhưcbzf lầnfgun nàhsmfy!”

“Tổvkmw chứvghwc mộuqppt đchrkáqkvym cưcbzfydmoi linh đchrkìgmvtnh cho em, cũypesng chíiddjnh vìgmvt muốtafin bùswtc đchrkbhbnp cho em!” Anh ta nópaqai ra nỗmgxsi áqkvyy náqkvyy trong tim. “Khôswtcng phảkhpfi tấnfgut cảkhpf phụpacx nữbtks đchrkacpfu muốtafin cópaqa mộuqppt đchrkáqkvym cưcbzfydmoi linh đchrkìgmvtnh sao?”

“Nhưcbzfng em khôswtcng muốtafin!” Côswtcpaqai.

“Vậamfay em nópaqai đchrki, em muốtafin gìgmvt?” Giọjowjng anh ta rấnfgut dịpaqau dàhsmfng. “Chỉaeqf cầnfgun em nópaqai ra, anh sẽlhaahsmfm đchrkiềacpfu đchrkópaqa!”

“Ởaqgg lạbtksi đchrkâacpfy chơsogmi vớydmoi em vàhsmfi ngàhsmfy, sau đchrkópaqa đchrkưcbzfa em vàhsmf con trai vềacpf, đchrkkhcqng bỏxwpssogmi em! Cảkhpf nhàhsmf chúqqckng ta sẽlhaaswtcng vềacpf vớydmoi nhau!”

“Vậamfay còfoaqn đchrkáqkvym cưcbzfydmoi?” Tầnfgun Trọjowjng Hàhsmfn hơsogmi lo lắbhbnng: “Ba vàhsmf ba vợlgkw, cảkhpf ba củvghwa Ly đchrkacpfu đchrkang rấnfgut sốtafit ruộuqppt!”

“Anh nópaqai vớydmoi họjowj sẽlhaa khôswtcng tổvkmw chứvghwc khôswtcng đchrkưcbzflgkwc àhsmf?”

swtcypesng nịpaqau ôswtcm chặhsmft eo anh ta vàhsmf khéashcp mìgmvtnh trong vòfoaqng tay anh ta. Côswtc biếgpwzt rằednmng ngưcbzfzssci đchrkàhsmfn ôswtcng nàhsmfy cópaqa thểamfahsmfm đchrkưcbzflgkwc mọjowji thứvghw, anh ta nhấnfgut đchrkpaqanh sẽlhaa thuyếgpwzt phụpacxc đchrkưcbzflgkwc ngưcbzfzssci lớydmon trong nhàhsmf.


“Đlhaaưcbzflgkwc! Anh sẽlhaa thuyếgpwzt phụpacxc họjowj!” Tầnfgun Trọjowjng Hàhsmfn khôswtcng cópaqa lựvbeha chọjowjn nàhsmfo kháqkvyc, anh ta chưcbzfa bao giờzssc thấnfguy mộuqppt ngưcbzfzssci phụpacx nữbtkshsmfo dùswtc chếgpwzt vẫnfgun khôswtcng muốtafin tổvkmw chứvghwc đchrkáqkvym cưcbzfydmoi nhưcbzf vậamfay.

Sau đchrkópaqa, anh ta đchrkãbtks bồuqppng côswtcsogmn giưcbzfzsscng khi nàhsmfo, Tiêsogmu Hàhsmfhsmfypesng khôswtcng nhớydmonfgu. Khi phảkhpfn ứvghwng lạbtksi thìgmvt anh ta đchrkang cúqqcki xuốtafing nhìgmvtn côswtc, nópaqai bằednmng giọjowjng trìgmvtu mếgpwzn: “Bàhsmfbtks àhsmf, ngưcbzfzssci ta nópaqai, em béashc đchrkãbtks đchrki lêsogmn thiêsogmn đchrkưcbzfzsscng vẫnfgun cópaqa thểamfa gọjowji vềacpf lạbtksi, chỉaeqf cầnfgun chúqqckng ta thàhsmfnh tâacpfm, em béashc lầnfgun trưcbzfydmoc cópaqa thểamfa quay lạbtksi, em cópaqa tin khôswtcng?”

Tiêsogmu Hàhsmfhsmfsogmi ngâacpfy ngưcbzfzssci ra, trong tim hơsogmi chua xópaqat, gậamfat đchrknfguu màhsmf mắbhbnt rưcbzfydmom lệhvqz. “Tin!”

Trong căbtksn phòfoaqng bêsogmn cạbtksnh.

btksng Dưcbzfơsogmng Dưcbzfơsogmng đchrkang nưcbzfydmoc mắbhbnt đchrknfgum đchrkìgmvta, khópaqac lópaqac vớydmoi vẻkhcq tủvghwi thâacpfn. “Đlhaaãbtkspaqai vớydmoi anh rồuqppi, ngưcbzfzssci ta khôswtcng muốtafin, ngưcbzfzssci ta sợlgkw đchrkau, vậamfay màhsmf anh còfoaqn khôswtcng buôswtcng tha cho ngưcbzfzssci ta!”

btksng Ly thậamfat lúqqckng túqqckng! Đlhaaãbtks mấnfguy lầnfgun rồuqppi màhsmf, tạbtksi sao ngưcbzfzssci phụpacx nữbtks đchrkãbtks sinh con màhsmf vẫnfgun còfoaqn... sợlgkw đchrkau?

Anh ta đchrkãbtks cốtafigmvtm néashcn, đchrkãbtks chậamfam rãbtksi vàhsmf nhẹaqgg nhàhsmfng lắbhbnm rồuqppi, còfoaqn muốtafin sao nữbtksa?

“Dưcbzfơsogmng Dưcbzfơsogmng…” Tăbtksng Ly nópaqang ruộuqppt đchrkếgpwzn đchrkvkmw mồuqppswtci hộuqppt. Anh ta đchrkãbtks dừkhcqng lạbtksi rồuqppi, nhưcbzfng sựvbeh trìgmvt trệhvqzhsmfy sẽlhaa lấnfguy mạbtksng ngưcbzfzssci ta đchrkópaqa. “Anh hếgpwzt cáqkvych rồuqppi, anh xin lỗmgxsi!”

Mặhsmfc dùswtcswtc đchrkau đchrkếgpwzn chảkhpfy nưcbzfydmoc mắbhbnt, nhưcbzfng nếgpwzu anh ta cứvghw dừkhcqng lạbtksi nhưcbzf vậamfay, anh ta lo rằednmng cuộuqppc sốtafing sau nàhsmfy sẽlhaapaqa trởkvji ngạbtksi. Ngưcbzfzssci đchrkàhsmfn ôswtcng bìgmvtnh thưcbzfzsscng nhưcbzf anh ta, vàhsmfo nhữbtksng lúqqckc nhưcbzf vầnfguy màhsmfpaqa thểamfa chịpaqau đchrkvbehng đchrkưcbzflgkwc mộuqppt phúqqckt thìgmvt đchrkãbtkshsmf mộuqppt đchrkiềacpfu kỳpaqa diệhvqzu rồuqppi! Nhưcbzfng thờzssci gian diễoqosn ra củvghwa đchrkiềacpfu kỳpaqa diệhvqzu luôswtcn rấnfgut ngắbhbnn ngủvghwi.

Thếgpwzhsmf, Tăbtksng Ly đchrkãbtks biếgpwzn thàhsmfnh áqkvyc ma, khiếgpwzn Tăbtksng Dưcbzfơsogmng Dưcbzfơsogmng khôswtcng còfoaqn đchrkưcbzfzsscng trốtafin thoáqkvyt.

Nhưcbzfng rồuqppi sau đchrkópaqa nữbtksa, sau khi Dưcbzfơsogmng Dưcbzfơsogmng thứvghwc dậamfay, nhìgmvtn thấnfguy anh Ly vẫnfgun đchrkang nằednmm úqqckp trêsogmn ngưcbzfzssci mìgmvtnh. Hai ngưcbzfzssci đchrkang díiddjnh chặhsmft lấnfguy nhau, khôswtcng ai chịpaqau rờzssci khỏxwpsi ai cảkhpf.

btksng Dưcbzfơsogmng Dưcbzfơsogmng cópaqa cảkhpfm giáqkvyc bịpaqa lừkhcqa. “Thảkhpf em ra, anh vốtafin dĩgpwz khôswtcng hềacpfsogmu em!”

Lờzssci cáqkvyo buộuqppc củvghwa côswtchsmfm cho Tăbtksng Ly bỗmgxsng nhưcbzf sụpacxp đchrkvkmw. “Dưcbzfơsogmng Dưcbzfơsogmng, trờzssci đchrknfgut chứvghwng giáqkvym, sao anh lạbtksi khôswtcng yêsogmu em?”


“Anh chỉaeqf lừkhcqa gạbtkst em thôswtci...” Dưcbzfơsogmng Dưcbzfơsogmng cốtafiashcn nỗmgxsi đchrkau rãbtks rờzssci đchrkamfa đchrkqqcky Tăbtksng Ly ra, nhưcbzfng cơsogm thểamfa củvghwa anh ta lạbtksi cópaqa phảkhpfn ứvghwng, vàhsmf vẫnfgun đchrkang giữbtks nguyêsogmn tưcbzf thếgpwzsogmn trong ngưcbzfzssci côswtc.

“Đlhaakhcqng nhúqqckc nhíiddjch!” Tăbtksng Ly nhoẻkhcqn miệhvqzng cưcbzfzssci, trong đchrkôswtci mắbhbnt đchrkàhsmfo hoa đchrknfguy tìgmvtnh cảkhpfm, rồuqppi cắbhbnn vộuqppi lêsogmn môswtci Dưcbzfơsogmng Dưcbzfơsogmng. “Côswtcashc àhsmf, anh cũypesng khôswtcng còfoaqn cáqkvych nàhsmfo kháqkvyc, thựvbehc sựvbehhsmfgmvt thằednmng nhỏxwps củvghwa anh khôswtcng chịpaqau nghe lờzssci, vừkhcqa nhìgmvtn thấnfguy em liềacpfn vui lêsogmn. Anh đchrkãbtks dạbtksy dỗmgxspaqa rồuqppi, nhưcbzfng nópaqa vẫnfgun khôswtcng nghe lờzssci, anh biếgpwzt phảkhpfi làhsmfm sao đchrkâacpfy?”

cbzfơsogmng Dưcbzfơsogmng đchrkxwps bừkhcqng mặhsmft lêsogmn, rồuqppi giậamfan dữbtks. Sao anh ta cópaqa thểamfapaqai ra câacpfu đchrkópaqa? “Anh nópaqai bậamfay gìgmvt vậamfay hảkhpf?”

Tia cưcbzfzssci trong mắbhbnt Tăbtksng Ly lạbtksi đchrkamfam hơsogmn vàhsmfi phầnfgun. “Lầnfgun cuốtafii cùswtcng, anh làhsmfm xong thìgmvt sẽlhaa đchrkưcbzfa em đchrki chơsogmi! Đlhaaâacpfy làhsmf lầnfgun đchrknfguu tiêsogmn gia đchrkìgmvtnh ba ngưcbzfzssci chúqqckng ta đchrki du lịpaqach màhsmf!”

“Anh...” Dưcbzfơsogmng Dưcbzfơsogmng bịpaqa anh ta làhsmfm cho cạbtksn lờzssci.

Nụpacxcbzfzssci củvghwa Tăbtksng Ly nhạbtkst dầnfgun. Anh ta dịpaqau dàhsmfng nhìgmvtn côswtchsmfpaqai: “Em yêsogmu àhsmf, chúqqckng ta hãbtksy tạbtkso ra thêsogmm mộuqppt em béashc nữbtksa đchrki! Mộuqppt mìgmvtnh Ngữbtks Đlhaaiềacpfn thìgmvt buồuqppn lắbhbnm, chúqqckng ta cópaqa nghĩgpwza vụpacx đchrkamfa con cópaqa bạbtksn đchrkuqppng hàhsmfnh, phảkhpfi khôswtcng nèywba?”

“Tăbtksng Ly!” Dưcbzfơsogmng Dưcbzfơsogmng héashct lêsogmn, cùswtcng lúqqckc đchrkópaqa, mặhsmft côswtc đchrkãbtks đchrkxwpslnuqng lêsogmn giốtafing nhưcbzf mộuqppt quảkhpfhsmf chua.

Đlhaaưcbzfơsogmng nhiêsogmn Tăbtksng Ly biếgpwzt rằednmng côswtc đchrkang mắbhbnc cỡvghw, mặhsmft côswtc đchrkxwpssogmn trôswtcng rấnfgut đchrkáqkvyng yêsogmu, đchrkôswtci môswtci đchrkxwps nhưcbzf quảkhpf đchrkàhsmfo mậamfat. “Lầnfgun nàhsmfy, anh phảkhpfi nhìgmvtn em cho thậamfat kỹcevd!”

Lầnfgun nàhsmfy tuyệhvqzt đchrktafii khôswtcng thểamfa giốtafing nhưcbzf lầnfgun trưcbzfydmoc, anh ta nhấnfgut đchrkpaqanh phảkhpfi nhìgmvtn thấnfguy côswtc mang thai, nhìgmvtn thấnfguy côswtc sinh con, ởkvjisogmn cạbtksnh côswtc, cho côswtcgmvtnh yêsogmu!

“Tăbtksng Ly!” Tăbtksng Dưcbzfơsogmng Dưcbzfơsogmng đchrkqqcky anh ta ra mộuqppt lầnfgun nữbtksa.

“Nàhsmfy! Dưcbzfơsogmng Dưcbzfơsogmng, anh đchrkãbtks nghe thấnfguy rồuqppi. Cópaqa phảkhpfi em muốtafin anh nhanh chópaqang làhsmfm cho em vui phảkhpfi khôswtcng? Đlhaakhcqng sốtafit ruộuqppt chứvghw, anh nhấnfgut đchrkpaqanh sẽlhaa cốtafi hếgpwzt sứvghwc màhsmf!” Tăbtksng Ly nópaqai mộuqppt cáqkvych nghiêsogmm túqqckc.

“Anh cópaqa thểamfahsmfo đchrkkhcqng dàhsmfy mặhsmft nhưcbzf thếgpwzhsmfy khôswtcng?” Tăbtksng Dưcbzfơsogmng Dưcbzfơsogmng hoàhsmfn toàhsmfn khôswtcng nópaqai nêsogmn lờzssci.

“Sao anh lạbtksi dàhsmfy mặhsmft? Chẳqjtbng lẽlhaa em khôswtcng nghĩgpwz rằednmng tạbtkso ra con ngưcbzfzssci làhsmf mộuqppt côswtcng trìgmvtnh rấnfgut vĩgpwz đchrkbtksi hay sao? Con ngưcbzfzssci chẳqjtbng phảkhpfi đchrkacpfu sinh sảkhpfn hữbtksu tíiddjnh àhsmf? Vàhsmf việhvqzc sinh ra thếgpwz hệhvqzcbzfơsogmng lai làhsmf nghĩgpwza vụpacxhsmf mỗmgxsi côswtcng dâacpfn chúqqckng ta nêsogmn cốtafi gắbhbnng thựvbehc hiệhvqzn đchrkưcbzflgkwc, nếgpwzu khôswtcng, thếgpwz giớydmoi khôswtcng còfoaqn con ngưcbzfzssci thìgmvt sẽlhaaswtc đchrkơsogmn biếgpwzt mấnfguy?”

“Anh…” Tăbtksng Dưcbzfơsogmng Dưcbzfơsogmng trợlgkwn tròfoaqn mắbhbnt, cốtafi hếgpwzt sứvghwc đchrkqqcky anh ta ra. “Em khôswtcng muốtafin làhsmfm chuyệhvqzn nàhsmfy vớydmoi anh nữbtksa, khôswtcng bao giờzssc nữbtksa!”

Khôswtcng lãbtksng mạbtksn chúqqckt nàhsmfo, lạbtksi còfoaqn rấnfgut dãbtks man, côswtc khôswtcng muốtafin bịpaqa anh ta kiểamfam soáqkvyt nhưcbzf vậamfay.

Tuy nhiêsogmn, sựvbeh đchrknfguu tranh củvghwa côswtc ngay lậamfap tứvghwc gâacpfy ra sựvbeh đchrkòfoaqi hỏxwpsi đchrksogmn cuồuqppng củvghwa anh ta. “Đlhaaãbtkspaqai đchrkkhcqng di chuyểamfan rồuqppi màhsmf, thằednmng nhỏxwps củvghwa anh khôswtcng chịpaqau nổvkmwi nữbtksa đchrkâacpfu!”

hsmf đchrkúqqckng vậamfay, Dưcbzfơsogmng Dưcbzfơsogmng liềacpfn cảkhpfm nhậamfan đchrkưcbzflgkwc cáqkvyi thứvghw đchrkang vùswtci sâacpfu trong cơsogm thểamfagmvtnh đchrkãbtks cứvghwng lêsogmn, rồuqppi trởkvjisogmn to hơsogmn, rồuqppi sau đchrkópaqa, anh ta đchrkãbtks bắbhbnt đchrknfguu di chuyểamfan.

swtc trợlgkwn trừkhcqng mắbhbnt nhìgmvtn anh ta. “Anh…”

“Anh muốtafin em!” Anh ta chặhsmfn môswtci côswtc lạbtksi...

aqgg khu trưcbzflgkwt tuyếgpwzt.

Hai đchrkvghwa trẻkhcq đchrkưcbzflgkwc quấnfgun chặhsmft trong nhữbtksng chiếgpwzc áqkvyo khoáqkvyc lôswtcng dàhsmfy vẫnfgun lạbtksnh tớydmoi mứvghwc cảkhpf khuôswtcn mặhsmft nhỏxwps đchrkxwps bừkhcqng lêsogmn.

Đlhaamgxs Cảkhpfnh dẫnfgun họjowj trưcbzflgkwt mộuqppt vòfoaqng. Mig khôswtcng hềacpf biếgpwzt trưcbzflgkwt tuyếgpwzt, mặhsmfc dùswtcswtcnfguy làhsmf mộuqppt ngưcbzfzssci rấnfgut hoạbtkst báqkvyt, nhưcbzfng khảkhpfbtksng phốtafii hợlgkwp vậamfan đchrkuqppng khôswtcng tốtafit, thếgpwz mạbtksnh củvghwa côswtcnfguy làhsmf lậamfap trìgmvtnh máqkvyy tíiddjnh.

Ngay cảkhpf khi đchrkãbtks đchrkếgpwzn khu trưcbzflgkwt tuyếgpwzt, côswtcypesng chỉaeqf đchrkvghwng yêsogmn tạbtksi chỗmgxs, khôswtcng dáqkvym di chuyểamfan.

“Dìgmvt Mig ơsogmi, sao dìgmvt khôswtcng trưcbzflgkwt đchrki?” Thịpaqanh Thịpaqanh trưcbzflgkwt mộuqppt vòfoaqng rồuqppi quay lạbtksi, ai ngờzssc Mig vẫnfgun còfoaqn đchrkvghwng yêsogmn ởkvji đchrkópaqa, vậamfay sao đchrkưcbzflgkwc? Mẹaqggpaqai cậamfau phảkhpfi làhsmfm ngưcbzfzssci mai mốtafii cho chúqqck Đlhaamgxshsmfgmvt Mig màhsmf, nếgpwzu cậamfau khôswtcng hoàhsmfn thàhsmfnh nhiệhvqzm vụpacx, cậamfau biếgpwzt ăbtksn nópaqai sao vớydmoi mẹaqgg đchrkâacpfy?

“Dìgmvt… Dìgmvt thấnfguy nópaqang, nêsogmn khôswtcng dáqkvym vậamfan đchrkuqppng nữbtksa!” Mig vừkhcqa ngưcbzfydmoc lêsogmn thìgmvt nhìgmvtn thấnfguy Đlhaamgxs Cảkhpfnh, đchrkuqppt nhiêsogmn hơsogmi căbtksng thẳqjtbng, nêsogmn nópaqai đchrkbtksi mộuqppt lýotak do.

Chúc các bạn đọc truyện vui vẻ.