Chức Nghiệp Thế Thân

Chương 115 :

    trước sau   

okpsc Chu Tưlljzcufong tỉvwqfnh lạhotni, trờcufoi đkgrvãfowjhpffng bảglppnh. Hắnnkcn nghe thấmctsy tiếysegng Yếysegn Minh Tu từxfmclljzkmzui lầkmtnu vọglppng lêfchln, hìitlcnh nhưlljz đkgrvang gọglppi đkgrviệnmsyn thoạhotni.

Hắnnkcn trởyflxitlcnh, cảglpp ngưlljzcufoi vừxfmca mỏgmjwi vừxfmca đkgrvau, nhấmctst làftwp từxfmc phầkmtnn eo xuốbppsng dưlljzkmzui, vừxfmca nhúokpsc nhíbppsch đkgrvãfowj êfchlotedm khổcqzp sởyflx, hắnnkcn nghĩciqb thầkmtnm, mệnmsyt hơnpkkn cảglpplljzddafi ngựbavaa. Hắnnkcn nằjsygm sấmctsp trêfchln giưlljzcufong, rêfchln rỉvwqf mộglppt láhpfft mớkmzui phụkriec hồtjyzi chúokpst sinh lựbavac, hắnnkcn khoáhpffc áhpffo ngủtxrq củtxrqa Yếysegn Minh Tu, đkgrvi xuốbppsng lầkmtnu.

Quảglpp nhiêfchln Yếysegn Minh Tu đkgrvang gọglppi đkgrviệnmsyn trong phòuorong kháhpffch, vẻyjbo mặbaktt y cựbavac kỳpxtb nghiêfchlm túokpsc.

“Trong vòuorong hai ngàftwpy phảglppi tóhpiym đkgrvưlljzjsoic, tôjfnpi sẽcufo liêfchln hệnmsyyvoo việnmsyn trưlljzyflxng, nghĩciqbhpffch giúokpsp đkgrviềjqtnu tra viêfchln thẩotedm tra lạhotni mộglppt lầkmtnn.”

Chu Tưlljzcufong vừxfmca đkgrvi vừxfmca buộglppc dâfchly lưlljzng áhpffo ngủtxrq, hắnnkcn nghe đkgrvưlljzjsoic nộglppi dung nhưlljzng khôjfnpng hiểpuifu Yếysegn Minh Tu đkgrvang nóhpiyi cáhpffi gìitlc.

Yếysegn Minh Tu nghe thấmctsy tiếysegng bưlljzkmzuc châfchln hắnnkcn xuốbppsng lầkmtnu, y ngẩotedng lêfchln nhìitlcn hắnnkcn, vẻyjbo mặbaktt cứwovdng rắnnkcn tứwovdc khắnnkcc biếysegn đkgrvcqzpi, ýyvoolljzcufoi ngậkmzup tràftwpn trong đkgrvôjfnpi mắnnkct.


Y vộglppi vàftwpng cúokpsp máhpffy, “Anh Tưlljzcufong, dậkmzuy rồtjyzi àftwp?”

“Sao khôjfnpng gọglppi tôjfnpi? Hơnpkkn mưlljzcufoi giờcufo rồtjyzi.” Chu Tưlljzcufong nhớkmzu lạhotni chuyệnmsyn hôjfnpm qua, vẫitlcn còuoron hơnpkki ngưlljzjsoing ngùbllvng. Hai ngưlljzcufoi đkgrvfchln cuồtjyzng chătxrqn gốbppsi cũbvewng khôjfnpng phảglppi lầkmtnn đkgrvkmtnu, nhưlljzng họglpp chưlljza bao giờcufo nồtjyzng nhiệnmsyt đkgrvếysegn tuyệnmsyt vọglppng nhưlljz thếyseg, mãfowji tớkmzui tậkmzun lúokpsc nàftwpy, Chu Tưlljzcufong vẫitlcn còuoron choáhpffng váhpffng vềjqtn nhữhpiyng chuyệnmsyn đkgrvãfowj qua, đkgrvôjfnpi lúokpsc lạhotni hoàftwpi nghi cóhpiy phảglppi mìitlcnh vừxfmca nằjsygm mộglppng?

Yếysegn Minh Tu bưlljzkmzuc đkgrvếysegn hôjfnpn hắnnkcn mộglppt ngụkriem, “Anh Tưlljzcufong, anh giỏgmjwi thậkmzut đkgrvmctsy.”

“Hửjsji?”

“Chuyệnmsyn hôjfnpm qua anh đkgrvếysegn gặbaktp ba em, ba em đkgrvãfowj kểpuif lạhotni rồtjyzi.” Yếysegn Minh Tu ôjfnpm eo hắnnkcn, nhẹzdoq giọglppng nóhpiyi, “Chưlljza bao giờcufo em thấmctsy mìitlcnh mạhotnnh mẽcufo nhưlljzokpsc nàftwpy, cảglppm giáhpffc khỏgmjwe khoắnnkcn tràftwpn trềjqtn, thừxfmca sứwovdc chiếysegn đkgrvmctsu vớkmzui ba em ba trătxrqm hiệnmsyp.”

Chu Tưlljzcufong cúokpsi đkgrvkmtnu cưlljzcufoi, “Minh Tu, đkgrvôjfnpi khi tôjfnpi thấmctsy mìitlcnh quáhpff uấmctst ứwovdc, đkgrvôjfnpi khi lạhotni thấmctsy mìitlcnh rấmctst đkgrvàftwpn ôjfnpng, tấmctst nhiêfchln tôjfnpi cũbvewng muốbppsn làftwpm mộglppt thằjsygng đkgrvàftwpn ôjfnpng rấmctst đkgrvàftwpn ôjfnpng, nhưlljzng tôjfnpi lạhotni khôjfnpng thểpuif tráhpffnh cho mìitlcnh uấmctst ứwovdc. Tôjfnpi chẳlsqeng rõgvsg tốbppsi qua mìitlcnh lấmctsy can đkgrvglppm ởyflx đkgrvâfchlu, nhưlljzng màftwp, nóhpiyi thếysegftwpo nhỉvwqf, tôjfnpi chỉvwqf muốbppsn đkgrvưlljzjsoic ởyflxfchln cậkmzuu, chỉvwqf cầkmtnn nghĩciqb vậkmzuy làftwpjfnpi đkgrvãfowj đkgrvàftwpn ôjfnpng hẳlsqen lêfchln rồtjyzi.”

Khóhpiye mắnnkct cay xèkmtn, Yếysegn Minh Tu nởyflx nụkrielljzcufoi dịxfmcu dàftwpng vôjfnp hạhotnn, “Anh Tưlljzcufong, cảglppm ơnpkkn anh, vìitlc tấmctst cảglpp nhữhpiyng gìitlc anh dàftwpnh cho em, cảglppm ơnpkkn anh vôjfnpbllvng.”

Chu Tưlljzcufong theo thóhpiyi quen nhiềjqtnu nătxrqm trưlljzkmzuc, giơnpkk tay vuốbppst vuốbppst tóhpiyc y, “Thựbavac ra nhớkmzu lạhotni hôjfnpm qua cũbvewng sợjsoi lắnnkcm, ba cậkmzuu cóhpiyokpsng khôjfnpng?”

Yếysegn Minh Tu nhịxfmcn khôjfnpng đkgrvưlljzjsoic, bậkmzut cưlljzcufoi.

“Tốbppsi qua cậkmzuu khôjfnpng vềjqtn, cóhpiy sao khôjfnpng?”

“Khôjfnpng sao đkgrvâfchlu, láhpfft nữhpiya em vềjqtn.”

Chu Tưlljzcufong gậkmzut đkgrvkmtnu, “Hôjfnpm qua cậkmzuu nóhpiyi…”

“Gìitlcnpkk?”


“Cậkmzuu nóhpiyi cậkmzuu cóhpiyhpffch, bâfchly giờcufojfnpi muốbppsn nghe.”

Yếysegn Minh Tu hôjfnpn hắnnkcn ‘chụkriet’ mộglppt cáhpffi, “Ừbllv, em nóhpiyi cho anh nghe.”

“Nóhpiyi đkgrvi.”

“Cóhpiy liêfchln quan đkgrvếysegn Uôjfnpng Vũbvew Đpxtbôjfnpng.”

Chu Tưlljzcufong kinh ngạhotnc hỏgmjwi, “Liêfchln quan?” Hắnnkcn lậkmzup tứwovdc nhớkmzu tớkmzui tin đkgrvtjyzn Uôjfnpng Vũbvew Đpxtbôjfnpng hùbllvn vốbppsn tráhpffi phénpkkp. Hắnnkcn cũbvewng đkgrvxfmcnh hỏgmjwi Yếysegn Minh Tu chuyệnmsyn nàftwpy, nhưlljzng ốbppsc còuoron chưlljza mang nổcqzpi mìitlcnh ốbppsc, hắnnkcn đkgrvãfowj sớkmzum vứwovdt Uôjfnpng Vũbvew Đpxtbôjfnpng ra sau đkgrvkmtnu. Chẳlsqeng lẽcufo Yếysegn Minh Tu muốbppsn lợjsoii dụkrieng chuyệnmsyn nàftwpy? Nghĩciqb đkgrvếysegn đkgrvâfchly, hắnnkcn lậkmzup tứwovdc hỏgmjwi luôjfnpn, “Trong giớkmzui cũbvewng đkgrvtjyzn anh ta vàftwp ba anh ta bịxfmcitlcnh nghi góhpiyp vốbppsn phi pháhpffp, cóhpiy liêfchln quan khôjfnpng?”

“Anh nghe tin rồtjyzi?”

“Ừbllv, Tháhpffi Uy nóhpiyi vớkmzui tôjfnpi.”

Yếysegn Minh Tu nhếysegch miệnmsyng, “Khôjfnpng tồtjyzi, loan tin rấmctst nhanh.”

“Làftwp sao?”

“Em truyềjqtnn tin đkgrvmctsy.” Yếysegn Minh Tu kénpkko hắnnkcn vàftwpo bếysegp, “Anh vẫitlcn chưlljza ătxrqn sáhpffng, mau đkgrvếysegn ătxrqn đkgrvi.”

Chu Tưlljzcufong nàftwpo còuoron tâfchlm tưlljz ătxrqn uốbppsng, hắnnkcn kinh ngạhotnc nhìitlcn Yếysegn Minh Tu, “Cậkmzuu truyềjqtnn tin? Tạhotni sao?”

Yếysegn Minh Tu tựbava đkgrvglppng múokpsc cháhpffo cho hắnnkcn, “Tấmctst nhiêfchln làftwp đkgrvpuifbllv dọglppa.”

“Cậkmzuu nóhpiyi rõgvsg ra xem nàftwpo.”


“Thựbavac ra sựbava việnmsyc chưlljza nghiêfchlm trọglppng đkgrvếysegn mứwovdc đkgrvóhpiy, đkgrvơnpkkn giảglppn màftwphpiyi, em cóhpiy thểpuif thao túokpsng cho nóhpiy nghiêfchlm trọglppng hơnpkkn, tốbppsng ba Uôjfnpng Vũbvew Đpxtbôjfnpng vàftwpo tùbllvlljzddafng lãfowjo, nhưlljzng em cũbvewng cóhpiy thểpuif dẹzdoqp tan sựbava việnmsyc lầkmtnn nàftwpy.” Yếysegn Minh Tu ngẩotedng đkgrvkmtnu, híbppsp mắnnkct cưlljzcufoi, “Tuy ba em cũbvewng chẳlsqeng ưlljza gìitlc ba Uôjfnpng Vũbvew Đpxtbôjfnpng, nhưlljzng nếysegu thôjfnpng gia sa đkgrvglppa đkgrvếysegn thếyseg, chíbppsnh ba em cũbvewng sẽcufo mấmctst mặbaktt.”

“Cậkmzuu… Cậkmzuu sắnnkcp đkgrvbaktt chuyệnmsyn nàftwpy?”

“Em chỉvwqf lợjsoii dụkrieng chuyệnmsyn nàftwpy, anh ta góhpiyp vốbppsn phi pháhpffp đkgrvâfchlu phảglppi do em énpkkp buộglppc.” Yếysegn Minh Tu bưlljzng báhpfft cháhpffo trắnnkcng nhưlljz tuyếysegt lêfchln bàftwpn, “Nhanh ătxrqn đkgrvi, chắnnkcc làftwp từxfmc tốbppsi qua đkgrvếysegn giờcufo anh chưlljza ătxrqn gìitlc đkgrvúokpsng khôjfnpng?”

Chu Tưlljzcufong táhpffi mặbaktt, hắnnkcn đkgrvglppt nhiêfchln cảglppm thấmctsy Yếysegn Minh Tu cóhpiy phầkmtnn đkgrváhpffng sợjsoi. Tuy góhpiyp vốbppsn tráhpffi pháhpffp khôjfnpng phảglppi do Yếysegn Minh Tu énpkkp buộglppc, nhưlljzng íbppst nhấmctst cũbvewng cóhpiy liêfchln quan đkgrvếysegn chuyệnmsyn Yếysegn Minh Tu khôjfnpng chịxfmcu cho vay tiềjqtnn, đkgrvúokpsng làftwp hắnnkcn cũbvewng chẳlsqeng ưlljza gìitlcjfnpng Vũbvew Đpxtbôjfnpng, nhưlljzng hắnnkcn cảglppm thấmctsy… Lòuorong dạhotn Yếysegn Minh Tu cũbvewng kháhpff nham hiểpuifm.

Yếysegn Minh Tu vỗlljz vỗlljz mặbaktt hắnnkcn, nghiêfchlm túokpsc nóhpiyi, “Anh Tưlljzcufong, cóhpiy rấmctst nhiềjqtnu chuyệnmsyn em khôjfnpng giảglppi thíbppsch rõgvsg đkgrvưlljzjsoic, nhưlljzng anh đkgrvxfmcng lo gìitlc cảglpp, nhénpkk? Lầkmtnn nàftwpy em nắnnkcm chắnnkcc rồtjyzi, em khôjfnpng tốbppsng ba Uôjfnpng Vũbvew Đpxtbôjfnpng vàftwpo tùbllv thậkmzut đkgrvâfchlu, còuoron chịxfmc hai nữhpiya màftwp, nhưlljzng nhấmctst đkgrvxfmcnh em phảglppi lợjsoii dụkrieng chuyệnmsyn nàftwpy đkgrvpuif bọglppn họglpp khôjfnpng cảglppn trởyflx chúokpsng ta đkgrvưlljzjsoic nữhpiya. Anh cứwovd tin em, nhénpkk?”

Chu Tưlljzcufong lắnnkcc lắnnkcc đkgrvkmtnu, thởyflxftwpi, “Chuyệnmsyn làftwpm ătxrqn tôjfnpi cóhpiy hiểpuifu đkgrvâfchlu, màftwpjfnpi cũbvewng chẳlsqeng đkgrvxfmcnh hiểpuifu. Tôjfnpi chỉvwqf muốbppsn hỏgmjwi, rốbppst cuộglppc cậkmzuu tíbppsnh thếysegftwpo vớkmzui chuyệnmsyn kếysegt hôjfnpn? Lợjsoii dụkrieng Uôjfnpng Vũbvew Đpxtbôjfnpng cóhpiy thểpuif khiếysegn ba cậkmzuu rúokpst lạhotni quyếysegt đkgrvxfmcnh đkgrvóhpiy thậkmzut sao?”

Yếysegn Minh Tu khẽcufo biếysegn sắnnkcc, y thấmctsp giọglppng nóhpiyi, “Anh Tưlljzcufong, thựbavac ra, em đkgrvxfmcnh gặbaktp mặbaktt ngưlljzcufoi ba em giớkmzui thiệnmsyu vàftwpi lầkmtnn, đkgrvpuif xoa dịxfmcu bọglppn họglpp…”

Chu Tưlljzcufong cứwovdng đkgrvcufo ngưlljzcufoi.

Yếysegn Minh Tu vộglppi nóhpiyi, “Anh Tưlljzcufong, anh cứwovdfchln tâfchlm, em tuyệnmsyt đkgrvbppsi sẽcufo khôjfnpng kếysegt hôjfnpn vớkmzui bấmctst luậkmzun kẻyjboftwpo, chuyệnmsyn nàftwpy em nắnnkcm chắnnkcc rồtjyzi, anh đkgrvxfmcng nghĩciqb nhiềjqtnu nữhpiya, đkgrvưlljzjsoic khôjfnpng?”

Chu Tưlljzcufong nhìitlcn thẳlsqeng vàftwpo mắnnkct y, thậkmzut lâfchlu sau, hắnnkcn mớkmzui miễdkden cưlljzddafng mởyflx miệnmsyng, “Đpxtbưlljzjsoic.”

Yếysegn Minh Tu thởyflx phàftwpo nhẹzdoq nhõgvsgm, y siếysegt chặbaktt đkgrvôjfnpi bàftwpn tay hắnnkcn, trầkmtnm giọglppng nóhpiyi, “Anh Tưlljzcufong, chỉvwqf cầkmtnn anh ởyflxfchln em, chuyệnmsyn gìitlc em cũbvewng sẽcufo thay đkgrvcqzpi vìitlc anh, chuyệnmsyn gìitlc em cũbvewng sẽcufoftwpm vìitlc anh, nhưlljzng anh nhấmctst đkgrvxfmcnh khôjfnpng đkgrvưlljzjsoic rờcufoi khỏgmjwi em, nếysegu anh rờcufoi khỏgmjwi em, em khôjfnpng biếysegt mìitlcnh sẽcufoftwpm ra chuyệnmsyn gìitlc nữhpiya, anh hiểpuifu khôjfnpng?”

Đpxtbôjfnpi mắnnkct đkgrven thătxrqm thẳlsqem chătxrqm chúokps nhìitlcn hắnnkcn, nhìitlcn đkgrvếysegn da đkgrvkmtnu hắnnkcn cũbvewng run lêfchln, hắnnkcn gậkmzut gậkmzut.

Yếysegn Minh Tu cưlljzcufoi hôjfnpn hắnnkcn mộglppt miếysegng, “Nàftwpo, ătxrqn nhanh đkgrvi.”

Chu Tưlljzcufong chẳlsqeng muốbppsn nghĩciqb thêfchlm gìitlc nữhpiya, dùbllv sao hắnnkcn cũbvewng đkgrvãfowj chuẩotedn bịxfmcfchlm lýyvoo rồtjyzi, sáhpffng nay cóhpiylljzjsoiu, sáhpffng nay say. Nếysegu tưlljzơnpkkng lai Yếysegn Minh Tu thậkmzut sựbavahpiy lỗlljzi vớkmzui hắnnkcn, hắnnkcn sẽcufo bỏgmjw củtxrqa chạhotny lấmctsy ngưlljzcufoi, đkgrvâfchlu phảglppi hắnnkcn khôjfnpng thểpuif rờcufoi khỏgmjwi Yếysegn Minh Tu, đkgrvpuif xem ai mớkmzui khôjfnpng rờcufoi đkgrvưlljzjsoic ai.



Yếysegn Minh Tu đkgrvi rồtjyzi, Chu Tưlljzcufong cũbvewng đkgrvi luôjfnpn.

Trưlljzkmzuc tiêfchln hắnnkcn vềjqtn nhàftwp mộglppt chuyếysegn, bổcqzp sung thêfchlm vậkmzut dụkrieng hàftwpng ngàftwpy, sau đkgrvóhpiy nghỉvwqf ngơnpkki chốbppsc láhpfft, xếyseg chiềjqtnu hắnnkcn đkgrvi tậkmzup gym. Chu Tưlljzcufong làftwp ngưlljzcufoi rấmctst nghiêfchlm túokpsc vớkmzui côjfnpng việnmsyc đkgrvưlljzjsoic giao, nhàftwpftwpm phim đkgrvãfowjhpiyi hắnnkcn phảglppi giảglppm 5-6kg trong hai tháhpffng, nêfchln hắnnkcn sẽcufo giảglppm.

Vậkmzun đkgrvglppng xong, hắnnkcn đkgrvi tắnnkcm rồtjyzi thay quầkmtnn áhpffo. Di đkgrvglppng vẫitlcn đkgrvpuif trong tủtxrq gửjsjii đkgrvtjyz, lúokpsc lấmctsy quầkmtnn áhpffo ra, hắnnkcn thấmctsy cóhpiy mấmctsy cuộglppc gọglppi nhỡddaf, đkgrvjqtnu làftwp từxfmc Yếysegn Minh Tựbava.

Trựbavac giáhpffc nóhpiyi Yếysegn Minh Tu đkgrvãfowj gặbaktp chuyệnmsyn khôjfnpng may, hắnnkcn vộglppi vàftwpng gọglppi lạhotni, đkgrvcqzp chuôjfnpng mộglppt láhpfft mớkmzui cóhpiy ngưlljzcufoi nhấmctsc máhpffy.

“Alo? Cóhpiy chuyệnmsyn gìitlc rồtjyzi?”

Giọglppng đkgrviệnmsyu Yếysegn Minh Tựbava khôjfnpng tốbppst lắnnkcm, “Sao bâfchly giờcufo cậkmzuu mớkmzui nghe?”

“Tôjfnpi ởyflx phòuorong gym, thếyseg rốbppst cuộglppc làftwphpiy chuyệnmsyn gìitlc?”

“Minh Tu bịxfmc ba đkgrváhpffnh, đkgrváhpffnh nặbaktng lắnnkcm, cậkmzuu đkgrvếysegn bệnmsynh việnmsyn ngay đkgrvi.”

Chu Tưlljzcufong cắnnkcn chặbaktt môjfnpi, đkgrvmctsm thậkmzut mạhotnnh lêfchln tủtxrq gửjsjii đkgrvtjyz, “Rầkmtnm” mộglppt tiếysegng, cáhpffnh cửjsjia sắnnkct lỏgmjwng lẻyjboo lõgvsgm vàftwpo mộglppt mảglppng lớkmzun.



END115.



Chúc các bạn đọc truyện vui vẻ.