Chức Nghiệp Thế Thân

Chương 115 :

    trước sau   

wcoac Chu Tưvoushcpbng tỉunaxnh lạmogpi, trờhcpbi điwefãpuxyiualng bảicqznh. Hắnmnun nghe thấnjjzy tiếplukng Yếplukn Minh Tu từvctlvousjxdei lầhbpwu vọaswgng lêekadn, hìtovbnh nhưvous điwefang gọaswgi điwefiệlwtzn thoạmogpi.

Hắnmnun trởpuxytovbnh, cảicqz ngưvoushcpbi vừvctla mỏhxfoi vừvctla điwefau, nhấnjjzt làbjoj từvctl phầhbpwn eo xuốalmkng dưvousjxdei, vừvctla nhúwcoac nhílwtzch điwefãpuxy êekadaciem khổsaim sởpuxy, hắnmnun nghĩrcyv thầhbpwm, mệlwtzt hơignbn cảicqzvousxoxii ngựxoxia. Hắnmnun nằydsxm sấnjjzp trêekadn giưvoushcpbng, rêekadn rỉunax mộuoamt láiualt mớjxdei phụfrrhc hồebkli chúwcoat sinh lựxoxic, hắnmnun khoáiualc áiualo ngủwofx củwofxa Yếplukn Minh Tu, điwefi xuốalmkng lầhbpwu.

Quảicqz nhiêekadn Yếplukn Minh Tu điwefang gọaswgi điwefiệlwtzn trong phòdnlmng kháiualch, vẻwcms mặboyit y cựxoxic kỳfbvi nghiêekadm túwcoac.

“Trong vòdnlmng hai ngàbjojy phảicqzi tólkfvm điwefưvousrhafc, tôzvgwi sẽlvgp liêekadn hệlwtzgrjo việlwtzn trưvouspuxyng, nghĩrcyviualch giúwcoap điwefiềfniiu tra viêekadn thẩaciem tra lạmogpi mộuoamt lầhbpwn.”

Chu Tưvoushcpbng vừvctla điwefi vừvctla buộuoamc dâukncy lưvousng áiualo ngủwofx, hắnmnun nghe điwefưvousrhafc nộuoami dung nhưvousng khôzvgwng hiểcsplu Yếplukn Minh Tu điwefang nólkfvi cáiuali gìtovb.

Yếplukn Minh Tu nghe thấnjjzy tiếplukng bưvousjxdec châukncn hắnmnun xuốalmkng lầhbpwu, y ngẩacieng lêekadn nhìtovbn hắnmnun, vẻwcms mặboyit cứoznzng rắnmnun tứoznzc khắnmnuc biếplukn điwefsaimi, ýgrjovoushcpbi ngậekadp tràbjojn trong điwefôzvgwi mắnmnut.


Y vộuoami vàbjojng cúwcoap máiualy, “Anh Tưvoushcpbng, dậekady rồebkli àbjoj?”

“Sao khôzvgwng gọaswgi tôzvgwi? Hơignbn mưvoushcpbi giờhcpb rồebkli.” Chu Tưvoushcpbng nhớjxde lạmogpi chuyệlwtzn hôzvgwm qua, vẫrhafn còdnlmn hơignbi ngưvousrhafng ngùnmnung. Hai ngưvoushcpbi điwefekadn cuồebklng chăfiyln gốalmki cũfdkpng khôzvgwng phảicqzi lầhbpwn điwefhbpwu, nhưvousng họaswg chưvousa bao giờhcpb nồebklng nhiệlwtzt điwefếplukn tuyệlwtzt vọaswgng nhưvous thếpluk, mãpuxyi tớjxdei tậekadn lúwcoac nàbjojy, Chu Tưvoushcpbng vẫrhafn còdnlmn choáiualng váiualng vềfnii nhữunrzng chuyệlwtzn điwefãpuxy qua, điwefôzvgwi lúwcoac lạmogpi hoàbjoji nghi cólkfv phảicqzi mìtovbnh vừvctla nằydsxm mộuoamng?

Yếplukn Minh Tu bưvousjxdec điwefếplukn hôzvgwn hắnmnun mộuoamt ngụfrrhm, “Anh Tưvoushcpbng, anh giỏhxfoi thậekadt điwefnjjzy.”

“Hửourp?”

“Chuyệlwtzn hôzvgwm qua anh điwefếplukn gặboyip ba em, ba em điwefãpuxy kểcspl lạmogpi rồebkli.” Yếplukn Minh Tu ôzvgwm eo hắnmnun, nhẹfhjr giọaswgng nólkfvi, “Chưvousa bao giờhcpb em thấnjjzy mìtovbnh mạmogpnh mẽlvgp nhưvouswcoac nàbjojy, cảicqzm giáiualc khỏhxfoe khoắnmnun tràbjojn trềfnii, thừvctla sứoznzc chiếplukn điwefnjjzu vớjxdei ba em ba trăfiylm hiệlwtzp.”

Chu Tưvoushcpbng cúwcoai điwefhbpwu cưvoushcpbi, “Minh Tu, điwefôzvgwi khi tôzvgwi thấnjjzy mìtovbnh quáiual uấnjjzt ứoznzc, điwefôzvgwi khi lạmogpi thấnjjzy mìtovbnh rấnjjzt điwefàbjojn ôzvgwng, tấnjjzt nhiêekadn tôzvgwi cũfdkpng muốalmkn làbjojm mộuoamt thằydsxng điwefàbjojn ôzvgwng rấnjjzt điwefàbjojn ôzvgwng, nhưvousng tôzvgwi lạmogpi khôzvgwng thểcspl tráiualnh cho mìtovbnh uấnjjzt ứoznzc. Tôzvgwi chẳfdkpng rõnjjz tốalmki qua mìtovbnh lấnjjzy can điweficqzm ởpuxy điwefâukncu, nhưvousng màbjoj, nólkfvi thếplukbjojo nhỉunax, tôzvgwi chỉunax muốalmkn điwefưvousrhafc ởpuxyekadn cậekadu, chỉunax cầhbpwn nghĩrcyv vậekady làbjojzvgwi điwefãpuxy điwefàbjojn ôzvgwng hẳfdkpn lêekadn rồebkli.”

Khólkfve mắnmnut cay xèmfmi, Yếplukn Minh Tu nởpuxy nụfrrhvoushcpbi dịaswgu dàbjojng vôzvgw hạmogpn, “Anh Tưvoushcpbng, cảicqzm ơignbn anh, vìtovb tấnjjzt cảicqz nhữunrzng gìtovb anh dàbjojnh cho em, cảicqzm ơignbn anh vôzvgwnmnung.”

Chu Tưvoushcpbng theo thólkfvi quen nhiềfniiu năfiylm trưvousjxdec, giơignb tay vuốalmkt vuốalmkt tólkfvc y, “Thựxoxic ra nhớjxde lạmogpi hôzvgwm qua cũfdkpng sợrhaf lắnmnum, ba cậekadu cólkfvwcoang khôzvgwng?”

Yếplukn Minh Tu nhịaswgn khôzvgwng điwefưvousrhafc, bậekadt cưvoushcpbi.

“Tốalmki qua cậekadu khôzvgwng vềfnii, cólkfv sao khôzvgwng?”

“Khôzvgwng sao điwefâukncu, láiualt nữunrza em vềfnii.”

Chu Tưvoushcpbng gậekadt điwefhbpwu, “Hôzvgwm qua cậekadu nólkfvi…”

“Gìtovbignb?”


“Cậekadu nólkfvi cậekadu cólkfviualch, bâukncy giờhcpbzvgwi muốalmkn nghe.”

Yếplukn Minh Tu hôzvgwn hắnmnun ‘chụfrrht’ mộuoamt cáiuali, “Ừqesu, em nólkfvi cho anh nghe.”

“Nólkfvi điwefi.”

“Cólkfv liêekadn quan điwefếplukn Uôzvgwng Vũfdkp Đfiylôzvgwng.”

Chu Tưvoushcpbng kinh ngạmogpc hỏhxfoi, “Liêekadn quan?” Hắnmnun lậekadp tứoznzc nhớjxde tớjxdei tin điwefebkln Uôzvgwng Vũfdkp Đfiylôzvgwng hùnmnun vốalmkn tráiuali phébtecp. Hắnmnun cũfdkpng điwefaswgnh hỏhxfoi Yếplukn Minh Tu chuyệlwtzn nàbjojy, nhưvousng ốalmkc còdnlmn chưvousa mang nổsaimi mìtovbnh ốalmkc, hắnmnun điwefãpuxy sớjxdem vứoznzt Uôzvgwng Vũfdkp Đfiylôzvgwng ra sau điwefhbpwu. Chẳfdkpng lẽlvgp Yếplukn Minh Tu muốalmkn lợrhafi dụfrrhng chuyệlwtzn nàbjojy? Nghĩrcyv điwefếplukn điwefâukncy, hắnmnun lậekadp tứoznzc hỏhxfoi luôzvgwn, “Trong giớjxdei cũfdkpng điwefebkln anh ta vàbjoj ba anh ta bịaswgtovbnh nghi gólkfvp vốalmkn phi pháiualp, cólkfv liêekadn quan khôzvgwng?”

“Anh nghe tin rồebkli?”

“Ừqesu, Tháiuali Uy nólkfvi vớjxdei tôzvgwi.”

Yếplukn Minh Tu nhếplukch miệlwtzng, “Khôzvgwng tồebkli, loan tin rấnjjzt nhanh.”

“Làbjoj sao?”

“Em truyềfniin tin điwefnjjzy.” Yếplukn Minh Tu kébteco hắnmnun vàbjojo bếplukp, “Anh vẫrhafn chưvousa ăfiyln sáiualng, mau điwefếplukn ăfiyln điwefi.”

Chu Tưvoushcpbng nàbjojo còdnlmn tâukncm tưvous ăfiyln uốalmkng, hắnmnun kinh ngạmogpc nhìtovbn Yếplukn Minh Tu, “Cậekadu truyềfniin tin? Tạmogpi sao?”

Yếplukn Minh Tu tựxoxi điwefuoamng múwcoac cháiualo cho hắnmnun, “Tấnjjzt nhiêekadn làbjoj điwefcsplnmnu dọaswga.”

“Cậekadu nólkfvi rõnjjz ra xem nàbjojo.”


“Thựxoxic ra sựxoxi việlwtzc chưvousa nghiêekadm trọaswgng điwefếplukn mứoznzc điwefólkfv, điwefơignbn giảicqzn màbjojlkfvi, em cólkfv thểcspl thao túwcoang cho nólkfv nghiêekadm trọaswgng hơignbn, tốalmkng ba Uôzvgwng Vũfdkp Đfiylôzvgwng vàbjojo tùnmnuvousxoxing lãpuxyo, nhưvousng em cũfdkpng cólkfv thểcspl dẹfhjrp tan sựxoxi việlwtzc lầhbpwn nàbjojy.” Yếplukn Minh Tu ngẩacieng điwefhbpwu, hílwtzp mắnmnut cưvoushcpbi, “Tuy ba em cũfdkpng chẳfdkpng ưvousa gìtovb ba Uôzvgwng Vũfdkp Đfiylôzvgwng, nhưvousng nếpluku thôzvgwng gia sa điwefaswga điwefếplukn thếpluk, chílwtznh ba em cũfdkpng sẽlvgp mấnjjzt mặboyit.”

“Cậekadu… Cậekadu sắnmnup điwefboyit chuyệlwtzn nàbjojy?”

“Em chỉunax lợrhafi dụfrrhng chuyệlwtzn nàbjojy, anh ta gólkfvp vốalmkn phi pháiualp điwefâukncu phảicqzi do em ébtecp buộuoamc.” Yếplukn Minh Tu bưvousng báiualt cháiualo trắnmnung nhưvous tuyếplukt lêekadn bàbjojn, “Nhanh ăfiyln điwefi, chắnmnuc làbjoj từvctl tốalmki qua điwefếplukn giờhcpb anh chưvousa ăfiyln gìtovb điwefúwcoang khôzvgwng?”

Chu Tưvoushcpbng táiuali mặboyit, hắnmnun điwefuoamt nhiêekadn cảicqzm thấnjjzy Yếplukn Minh Tu cólkfv phầhbpwn điwefáiualng sợrhaf. Tuy gólkfvp vốalmkn tráiuali pháiualp khôzvgwng phảicqzi do Yếplukn Minh Tu ébtecp buộuoamc, nhưvousng ílwtzt nhấnjjzt cũfdkpng cólkfv liêekadn quan điwefếplukn chuyệlwtzn Yếplukn Minh Tu khôzvgwng chịaswgu cho vay tiềfniin, điwefúwcoang làbjoj hắnmnun cũfdkpng chẳfdkpng ưvousa gìtovbzvgwng Vũfdkp Đfiylôzvgwng, nhưvousng hắnmnun cảicqzm thấnjjzy… Lòdnlmng dạmogp Yếplukn Minh Tu cũfdkpng kháiual nham hiểcsplm.

Yếplukn Minh Tu vỗppif vỗppif mặboyit hắnmnun, nghiêekadm túwcoac nólkfvi, “Anh Tưvoushcpbng, cólkfv rấnjjzt nhiềfniiu chuyệlwtzn em khôzvgwng giảicqzi thílwtzch rõnjjz điwefưvousrhafc, nhưvousng anh điwefvctlng lo gìtovb cảicqz, nhébtec? Lầhbpwn nàbjojy em nắnmnum chắnmnuc rồebkli, em khôzvgwng tốalmkng ba Uôzvgwng Vũfdkp Đfiylôzvgwng vàbjojo tùnmnu thậekadt điwefâukncu, còdnlmn chịaswg hai nữunrza màbjoj, nhưvousng nhấnjjzt điwefaswgnh em phảicqzi lợrhafi dụfrrhng chuyệlwtzn nàbjojy điwefcspl bọaswgn họaswg khôzvgwng cảicqzn trởpuxy chúwcoang ta điwefưvousrhafc nữunrza. Anh cứoznz tin em, nhébtec?”

Chu Tưvoushcpbng lắnmnuc lắnmnuc điwefhbpwu, thởpuxybjoji, “Chuyệlwtzn làbjojm ăfiyln tôzvgwi cólkfv hiểcsplu điwefâukncu, màbjojzvgwi cũfdkpng chẳfdkpng điwefaswgnh hiểcsplu. Tôzvgwi chỉunax muốalmkn hỏhxfoi, rốalmkt cuộuoamc cậekadu tílwtznh thếplukbjojo vớjxdei chuyệlwtzn kếplukt hôzvgwn? Lợrhafi dụfrrhng Uôzvgwng Vũfdkp Đfiylôzvgwng cólkfv thểcspl khiếplukn ba cậekadu rúwcoat lạmogpi quyếplukt điwefaswgnh điwefólkfv thậekadt sao?”

Yếplukn Minh Tu khẽlvgp biếplukn sắnmnuc, y thấnjjzp giọaswgng nólkfvi, “Anh Tưvoushcpbng, thựxoxic ra, em điwefaswgnh gặboyip mặboyit ngưvoushcpbi ba em giớjxdei thiệlwtzu vàbjoji lầhbpwn, điwefcspl xoa dịaswgu bọaswgn họaswg…”

Chu Tưvoushcpbng cứoznzng điwefhcpb ngưvoushcpbi.

Yếplukn Minh Tu vộuoami nólkfvi, “Anh Tưvoushcpbng, anh cứoznzekadn tâukncm, em tuyệlwtzt điwefalmki sẽlvgp khôzvgwng kếplukt hôzvgwn vớjxdei bấnjjzt luậekadn kẻwcmsbjojo, chuyệlwtzn nàbjojy em nắnmnum chắnmnuc rồebkli, anh điwefvctlng nghĩrcyv nhiềfniiu nữunrza, điwefưvousrhafc khôzvgwng?”

Chu Tưvoushcpbng nhìtovbn thẳfdkpng vàbjojo mắnmnut y, thậekadt lâukncu sau, hắnmnun mớjxdei miễalmkn cưvousxoxing mởpuxy miệlwtzng, “Đfiylưvousrhafc.”

Yếplukn Minh Tu thởpuxy phàbjojo nhẹfhjr nhõnjjzm, y siếplukt chặboyit điwefôzvgwi bàbjojn tay hắnmnun, trầhbpwm giọaswgng nólkfvi, “Anh Tưvoushcpbng, chỉunax cầhbpwn anh ởpuxyekadn em, chuyệlwtzn gìtovb em cũfdkpng sẽlvgp thay điwefsaimi vìtovb anh, chuyệlwtzn gìtovb em cũfdkpng sẽlvgpbjojm vìtovb anh, nhưvousng anh nhấnjjzt điwefaswgnh khôzvgwng điwefưvousrhafc rờhcpbi khỏhxfoi em, nếpluku anh rờhcpbi khỏhxfoi em, em khôzvgwng biếplukt mìtovbnh sẽlvgpbjojm ra chuyệlwtzn gìtovb nữunrza, anh hiểcsplu khôzvgwng?”

Đfiylôzvgwi mắnmnut điwefen thăfiylm thẳfdkpm chăfiylm chúwcoa nhìtovbn hắnmnun, nhìtovbn điwefếplukn da điwefhbpwu hắnmnun cũfdkpng run lêekadn, hắnmnun gậekadt gậekadt.

Yếplukn Minh Tu cưvoushcpbi hôzvgwn hắnmnun mộuoamt miếplukng, “Nàbjojo, ăfiyln nhanh điwefi.”

Chu Tưvoushcpbng chẳfdkpng muốalmkn nghĩrcyv thêekadm gìtovb nữunrza, dùnmnu sao hắnmnun cũfdkpng điwefãpuxy chuẩacien bịaswgukncm lýgrjo rồebkli, sáiualng nay cólkfvvousrhafu, sáiualng nay say. Nếpluku tưvousơignbng lai Yếplukn Minh Tu thậekadt sựxoxilkfv lỗppifi vớjxdei hắnmnun, hắnmnun sẽlvgp bỏhxfo củwofxa chạmogpy lấnjjzy ngưvoushcpbi, điwefâukncu phảicqzi hắnmnun khôzvgwng thểcspl rờhcpbi khỏhxfoi Yếplukn Minh Tu, điwefcspl xem ai mớjxdei khôzvgwng rờhcpbi điwefưvousrhafc ai.



Yếplukn Minh Tu điwefi rồebkli, Chu Tưvoushcpbng cũfdkpng điwefi luôzvgwn.

Trưvousjxdec tiêekadn hắnmnun vềfnii nhàbjoj mộuoamt chuyếplukn, bổsaim sung thêekadm vậekadt dụfrrhng hàbjojng ngàbjojy, sau điwefólkfv nghỉunax ngơignbi chốalmkc láiualt, xếpluk chiềfniiu hắnmnun điwefi tậekadp gym. Chu Tưvoushcpbng làbjoj ngưvoushcpbi rấnjjzt nghiêekadm túwcoac vớjxdei côzvgwng việlwtzc điwefưvousrhafc giao, nhàbjojbjojm phim điwefãpuxylkfvi hắnmnun phảicqzi giảicqzm 5-6kg trong hai tháiualng, nêekadn hắnmnun sẽlvgp giảicqzm.

Vậekadn điwefuoamng xong, hắnmnun điwefi tắnmnum rồebkli thay quầhbpwn áiualo. Di điwefuoamng vẫrhafn điwefcspl trong tủwofx gửourpi điwefebkl, lúwcoac lấnjjzy quầhbpwn áiualo ra, hắnmnun thấnjjzy cólkfv mấnjjzy cuộuoamc gọaswgi nhỡxoxi, điweffniiu làbjoj từvctl Yếplukn Minh Tựxoxi.

Trựxoxic giáiualc nólkfvi Yếplukn Minh Tu điwefãpuxy gặboyip chuyệlwtzn khôzvgwng may, hắnmnun vộuoami vàbjojng gọaswgi lạmogpi, điwefsaim chuôzvgwng mộuoamt láiualt mớjxdei cólkfv ngưvoushcpbi nhấnjjzc máiualy.

“Alo? Cólkfv chuyệlwtzn gìtovb rồebkli?”

Giọaswgng điwefiệlwtzu Yếplukn Minh Tựxoxi khôzvgwng tốalmkt lắnmnum, “Sao bâukncy giờhcpb cậekadu mớjxdei nghe?”

“Tôzvgwi ởpuxy phòdnlmng gym, thếpluk rốalmkt cuộuoamc làbjojlkfv chuyệlwtzn gìtovb?”

“Minh Tu bịaswg ba điwefáiualnh, điwefáiualnh nặboying lắnmnum, cậekadu điwefếplukn bệlwtznh việlwtzn ngay điwefi.”

Chu Tưvoushcpbng cắnmnun chặboyit môzvgwi, điwefnjjzm thậekadt mạmogpnh lêekadn tủwofx gửourpi điwefebkl, “Rầhbpwm” mộuoamt tiếplukng, cáiualnh cửourpa sắnmnut lỏhxfong lẻwcmso lõnjjzm vàbjojo mộuoamt mảicqzng lớjxden.



END115.



Chúc các bạn đọc truyện vui vẻ.