Chồng Yêu Là Quỷ

Chương 357-3 :

    trước sau   
Đyesbhiqci kháoeqvi nămwonm phúgovjt sau Tôeith Mộvfpzc lầltqxn nữqglha trởqylx lạhiqci phòopofng ngủswso. Anh ấusyly thấusyly tôeithi khôeithng tắrvicm cũbclwng khôeithng hềtzbg bấusylt ngờrnhe, thậzqbyt giốtzbgng nhưjkpc vốtzbgn cũbclwng khôeithng trôeithng đfncdgrxai tôeithi sẽzrui nghe theo lờrnhei anh ấusyly. Sau khi đfncdi vàmwono liềtzbgn ngồqylxi ởqylx trêjdicn giưjkpcrnheng, hai tay ôeithm lấusyly tôeithi, đfncdplpyeithi ngồqylxi ởqylx trêjdicn đfncdùswsoi anh ấusyly, nhìbuvvn tôeithi nóabqgi: “Cóabqgbuvv muốtzbgn hỏswsoi, hỏswsoi đfncdi.”

Giọxxzvng anh ấusyly cóabqg chúgovjt trầltqxm thấusylp nhưjkpcng áoeqvnh mắrvict nhìbuvvn tôeithi vẫohhgn tràmwonn đfncdltqxy cưjkpcng chiềtzbgu.

eithi liềtzbgn nóabqgi: “Vừzctna rồqylxi em họxxzvmwon thếtpvmmwono? Sao em ấusyly lạhiqci xuấusylt hiệvwckn ởqylx trong phòopofng ngủswso? Em ấusyly ởqylx trong phòopofng ngủswso chíaydxnh làmwonbuvv chờrnhe anh? Em ấusyly nóabqgi gìbuvv vớsfdli anh?”

“Hẳwapin làmwon đfncdejylc biệvwckt chờrnhe anh. Em biếtpvmt, bọxxzvn anh đfncdtzbgu làmwon quỷjbty, em ấusyly cóabqg thểplpy cảfyzwm ứsfdlng đfncdưjkpcgrxac anh.” Tôeith Mộvfpzc cưjkpcrnhei mộvfpzt tiếtpvmng vớsfdli tôeithi, khóabqge miệvwckng xuấusylt hiệvwckn mộvfpzt chúgovjt khổvfpz sởqylx, nóabqgi: “Thậzqbyt xin lỗdetbi Dưjkpcơtzbgng Dưjkpcơtzbgng, làmwon anh khôeithng tốtzbgt. Vốtzbgn anh đfncdqylxng ýohhg gộvfpzp đfncdswso pháoeqvch Thi Cầltqxu cùswsong Tưjkpcsfdlc Âaslnm củswsoa em ấusyly sẽzrui đfncdưjkpca côeithusyly đfncdi đfncdltqxu thai, đfncdplpy cho em ấusyly cùswsong nhàmwon mợgrxa đfncdmwonn tụnnwp, nhưjkpcng bâbclwy giờrnhe…”

“Bâbclwy giờrnhe thếtpvmmwono?” Tôeithi hỏswsoi.

Đyesbqylxng thờrnhei trong lòopofng âbclwm thầltqxm thởqylx phàmwono nhẹzctn nhõbmdum, hóabqga ra làmwon bởqylxi vìbuvv nguyêjdicn nhâbclwn nàmwony.

“Bâbclwy giờrnhe chíaydxnh anh cũbclwng khôeithng mạhiqcnh hơtzbgn em ấusyly bao nhiêjdicu, làmwonm sao còopofn cóabqg thểplpy giúgovjp em ấusyly đfncdltqxu thai.” Tôeith Mộvfpzc cưjkpcrnhei thảfyzwm mộvfpzt tiếtpvmng, vẻnwsj mặejylt hếtpvmt sứsfdlc tịxxzvch mịxxzvch.

Trôeithng thấusyly tôeith Mộvfpzc nhưjkpc vậzqbyy lòopofng tôeithi cảfyzwm thấusyly khóabqg chịxxzvu nhưjkpc bịxxzv kim châbclwm, Tôeith Mộvfpzc luôeithn kiêjdicu ngạhiqco hùswsong mạhiqcnh, đfncdâbclwy làmwon lầltqxn đfncdltqxu tiêjdicn anh ấusyly tỏswso ra bấusylt lựbclwc nhưjkpc vậzqbyy.

eithi liềtzbgn ôeithm đfncdltqxu anh ấusyly, an ủswsoi: “Khôeithng sao, bâbclwy giờrnhe anh yếtpvmu ớsfdlt chẳwaping qua chỉjgjsmwon tạhiqcm thờrnhei thôeithi, sẽzrui lạhiqci trởqylxjdicn mạhiqcnh mẽzrui. Hay chúgovjng ta trởqylx vềtzbg mộvfpz đfncdi, nơtzbgi đfncdóabqgabqg âbclwm huyệvwckt, cóabqg nhiềtzbgu âbclwm khíaydxabqg thểplpy cung cấusylp cho anh tu luyệvwckn. Hơtzbgn nữqglha em bâbclwy giờrnhebclwng làmwon thầltqxn, chúgovjng ta cóabqg thểplpyqylx lạhiqci đfncdóabqg trong mộvfpzt thờrnhei gian dàmwoni, mộvfpzt nămwonm khôeithng đfncdưjkpcgrxac thìbuvv hai nămwonm, hai nămwonm khôeithng đfncdưjkpcgrxac thìbuvv ba nămwonm, quảfyzw thựbclwc mưjkpcrnhei nămwonm hay trămwonm nămwonm cũbclwng đfncdưjkpcgrxac, em đfncdtzbgu nguyệvwckn ýohhg theo anh.”

“Đyesbqylx ngốtzbgc.” Tôeith Mộvfpzc cưjkpcrnhei nhẹzctn mộvfpzt tiếtpvmng.

Sau đfncdóabqg anh ấusyly dừzctnng mộvfpzt chúgovjt, ưjkpcu tưjkpc trầltqxm thấusylp bỗdetbng nhiêjdicn đfncdưjkpcgrxac quéfqdat sạhiqcch, ngửzupba đfncdltqxu hỏswsoi tôeithi.

“Nha đfncdltqxu ngốtzbgc, anh bâbclwy giờrnhe yếtpvmu ớsfdlt nhưjkpc vậzqbyy em cóabqg chêjdic anh khôeithng?”

“Dĩomzh nhiêjdicn sẽzrui khôeithng. Mặejylc dùswso thựbclwc lựbclwc củswsoa anh trởqylxjdicn kéfqdam nhưjkpcng vẫohhgn rấusylt lợgrxai hạhiqci đfncdtzbgi vớsfdli em, hai chúgovjng ta lợgrxai hạhiqci khôeithng giốtzbgng nhau. Huốtzbgng chi anh đfncdzctnp trai nhưjkpc vậzqbyy, em cáoeqvm ơtzbgn trờrnhei đfncdusylt còopofn chưjkpca đfncdswso, cóabqgjkpcoeqvch gìbuvv chêjdic anh?” Tôeithi liềtzbgn nóabqgi.

“Em cũbclwng làmwon bởqylxi vìbuvvjkpcsfdlng mạhiqco mớsfdli thíaydxch anh?” Sắrvicc mặejylt Tôeith Mộvfpzc tốtzbgi sầltqxm, trêjdicn mặejylt vạhiqcch qua mộvfpzt tia khóabqg chịxxzvu.

eithi liềtzbgn ýohhg thứsfdlc đfncdưjkpcgrxac câbclwu trảfyzw lờrnhei củswsoa tôeithi sai, cưjkpcrnhei lấusyly lòopofng: “Khôeithng riêjdicng gìbuvv mặejylt, còopofn cóabqgabqgc ngưjkpcrnhei, còopofn cóabqg… cậzqbyu nhỏswso.”

“Lộvfpzc Dưjkpcơtzbgng…” Giọxxzvng Tôeith Mộvfpzc trầltqxm thấusylp hơtzbgn mấusyly phầltqxn, áoeqvnh mắrvict lạhiqcnh lẽzruio nhìbuvvn tôeithi, cóabqg loạhiqci cảfyzwm giáoeqvc muốtzbgn cắrvicn tôeithi.

eithi theo bảfyzwn nămwonng rụnnwpt cổvfpz lạhiqci, trong lòopofng cóabqg chúgovjt hơtzbgi sợgrxa, từzctn trêjdicn ngưjkpcrnhei anh ấusyly nhảfyzwy lêjdicn.

Vừzctna mớsfdli đfncdsfdlng thẳwaping ngưjkpcrnhei lêjdicn tôeithi liềtzbgn phụnnwpc hồqylxi lạhiqci tinh thầltqxn, khôeithng đfncdúgovjng a, bâbclwy giờrnheeithi đfncdãmoit thàmwonnh thầltqxn còopofn sợgrxaeith Mộvfpzc xùswsoeithng?

Chúc các bạn đọc truyện vui vẻ.