Chồng Yêu Là Quỷ

Chương 351 :

    trước sau   
Vừenqga nólzkei tôkhcei lạldvoi đukqnãvdim khôkhceng nhịleocn đukqnưsnrgikgcc chảhqnwy xuốkoxong hai hàhwbrng lệkhcelzkeng.

“Ngốkoxoc, đukqnãvdim đukqnrkrhng ýjzfe cho em ởyycu lạldvoi sao vẫwubtn còwotqn khólzkec.” Tôkhce Mộyteac thấdamuy tôkhcei lạldvoi khólzkec, mặpbvft hiệkhcen lêaqpdn vẻwjza đukqnau lòwotqng, đukqnưsnrga tay lêaqpdn lau nưsnrguvwic mắffont cho tôkhcei.

Chỉwsmdhwbr khi tay anh ấdamuy vừenqga chạldvom vàhwbro nưsnrguvwic mắffont tôkhcei thìhrubkhceng màhwbry anh ấdamuy liềrdazn nhíyteau lạldvoi.

“Àkhcei…” Mộyteat tiếlmmmng kêaqpdu nhẹjsni vang lêaqpdn.

Mộyteat luồrkrhng hơenqgi từenqg tay Tôkhce Mộyteac bốkoxoc lêaqpdn.

ksaoc nàhwbry tôkhcei mớuvwii phávdimt hiệkhcen trong nưsnrguvwic mắffont tôkhcei cũbeqhng cólzkeaqpdu khíytea, cho dùtwqohwbrm lưsnrgikgcng yêaqpdu khíytea cựdamuc kỳqpnn nhỏrkuv nhưsnrgng đukqnkoxoi vớuvwii Tôkhce Mộyteac bâenqgy giờcafahwbrlzkei đukqnãvdimhwbr rấdamut tríytea mạldvong.


Vừenqga rồrkrhi nhấdamut đukqnleocnh anh ấdamuy rấdamut đukqnau!

khcei liềrdazn đukqnphbuy anh ấdamuy ra, khôkhceng dávdimm ởyycuvdimt gầikgcn anh ấdamuy nữffona, rấdamut sợikgcksaoc vôkhcehrubnh nàhwbro đukqnólzkeaqpdu khíytea lạldvoi nhôkhce ra làhwbrm Tôkhce Mộyteac bịleoc thưsnrgơenqgng.

khcei đukqnyteat nhiêaqpdn rấdamut ghéwjqyt cávdimi yêaqpdu thâenqgn kiếlmmmp trưsnrguvwic nàhwbry, mặpbvfc dùtwqolzke rấdamut lợikgci hạldvoi nhưsnrgng loạldvoi lợikgci hạldvoi nàhwbry cũbeqhng sẽyeclhwbrm Tôkhce Mộyteac bịleoc thưsnrgơenqgng.

khce Mộyteac thấdamuy mặpbvft tôkhcei đukqnikgcy lo lắffonng, khólzkee miệkhceng liềrdazn cong lêaqpdn mỉwsmdm cưsnrgcafai, nólzkei vớuvwii tôkhcei: “Em ngốkoxoc, mộyteat thờcafai gian khôkhceng gặpbvfp đukqnãvdim trởyycuaqpdn lợikgci hạldvoi nhưsnrg vậcpwby. Tốkoxot rồrkrhi, em cólzkeaqpdu khíytea hộytea thâenqgn thìhrub anh đukqnodfn phảhqnwi ngàhwbry ngàhwbry lo lắffonng cho em, tớuvwii đukqnâenqgy…”

Vừenqga nólzkei Tôkhce Mộyteac vừenqga khoávdimt tay mộyteat cávdimi vớuvwii tôkhcei, tỏrkuv ýjzfekhcei đukqni tớuvwii anh ấdamuy.

khcei liềrdazn do dựdamu mộyteat chúksaot. Dẫwubtu sao vừenqga rồrkrhi chẳrfqxng qua chỉwsmdhwbrsnrguvwic mắffont đukqnãvdim khiếlmmmn tay anh ấdamuy bịleoc thưsnrgơenqgng, lỡodfn nhưsnrg mộyteat hồrkrhi tôkhcei lạldvoi khôkhceng nhịleocn đukqnưsnrgikgcc mừenqgng đukqnếlmmmn chảhqnwy nưsnrguvwic mắffont thìhrub khôkhceng phảhqnwi anh ấdamuy sẽyecl bịleockhcei thiêaqpdu sốkoxong sao?”

“Bảhqnwo em thìhrub em cứvywt tớuvwii đukqnâenqgy, mặpbvfc dùtwqoenqgy giờcafa tu vi anh khôkhceng cólzke nhưsnrgng đukqnikgcu ólzkec vẫwubtn cólzke, anh dạldvoy em cávdimch làhwbrm sao đukqndamu khốkoxong chếlmmmaqpdu khíytea trong cơenqg thểdamu.” Tôkhce Mộyteac thấdamuy tôkhcei do dựdamu mặpbvft liềrdazn đukqnanh lạldvoi, ra lệkhcenh.

Đrkuvúksaong khôkhceng! Đrkuvâenqgy mớuvwii làhwbr giọxmufng Tôkhce Mộyteac nêaqpdn cólzkehwbr!

Nghe đukqnưsnrgikgcc giọxmufng đukqniệkhceu quen thuộyteac, sựdamu lo lắffonng trong lòwotqng tôkhcei bỗxnszng hólzkea thàhwbrnh hưsnrg khôkhceng, vui vẻwjza tiếlmmmn lạldvoi gầikgcn Tôkhce Mộyteac.

Lầikgcn nàhwbry anh ấdamuy khôkhceng lạldvoi bịleockhcei đukqnhqnw thưsnrgơenqgng, ôkhcem tôkhcei thậcpwbt chặpbvft vàhwbro lòwotqng, cúksaoi đukqnikgcu hôkhcen tôkhcei mộyteat cávdimi.

Khôkhceng phảhqnwi nólzkei dạldvoy tôkhcei khốkoxong chếlmmmaqpdu khíytea sao, tạldvoi sao bỗxnszng nhiêaqpdn lạldvoi thâenqgn mậcpwbt...

lzke đukqniềrdazu hôkhcen thìhrubkhcen, tôkhcei thậcpwbt sựdamu rấdamut thíyteach đukqnưsnrgikgcc Tôkhce Mộyteac hôkhcen.

Trong lòwotqng tôkhcei khôkhceng khỏrkuvi vui vẻwjza, cảhqnwm thấdamuy giờcafa khắffonc nàhwbry thậcpwbt quávdim hạldvonh phúksaoc, hậcpwbn thâenqgn thểdamukhcei cùtwqong Tôkhce Mộyteac khôkhceng ởyycu chung vớuvwii nhau đukqnưsnrgikgcc.

Nụrfqxkhcen củwjzaa anh ấdamuy luôkhcen lạldvonh nhưsnrg vậcpwby, cảhqnwm giávdimc quen thuộyteac nàhwbry đukqnãvdimenqgu tôkhcei khôkhceng thấdamuy, chỉwsmdhwbrkhcem nay so vớuvwii bìhrubnh thưsnrgcafang anh ấdamuy càhwbrng dịleocu dàhwbrng hơenqgn.

Chúc các bạn đọc truyện vui vẻ.