Chồng Hờ Vợ Tạm

Chương 298 : Đầu óc cô có vấn đề không_

    trước sau   
slexi xong câypivu cuốxhrii cùjgsvng tônhypi khônhypng nóslexi nữetala chỉpghh đivcqivcqi anh ta nóslexi.

nhypi đivcqãznnq đivcqivcqi rấsydnt lâypivu, lâypivu tớsydni mứzulec tônhypi tưkljkmmsbng rằvwpcng mìdaftnh đivcqãznnq đivcqnlvzn sai, nhưkljkng cuốxhrii cùjgsvng thìdaft cậgomfu ta cũgbyjng lêtykrn tiếtykrng: “Cônhyp rấsydnt thônhypng minh, thônhypng minh hơxwqkn tônhypi tưkljkmmsbng, chẳwkkeng tránlvzch lãznnqo ấsydny thívrfgch cônhyp nhưkljk vậgomfy.”

Lầiuwgn nàvvoky làvvok âypivm tựjhra nhiêtykrn, đivcqúxiflng làvvok giọkreeng củmeqza Tránlvzc Hàvvokng.

nhypi cảdnnum thấsydny rấsydnt khônhypng thoảdnnui mánlvzi vìdaft hai từnxkv “Lãznnqo ấsydny”, tônhypi rấsydnt muốxhrin nóslexi cậgomfu ta làvvokm thếtykrvvoky làvvok khônhypng đivcqúxiflng, nhưkljkng tônhypi cũgbyjng rấsydnt rõrrjl, tônhypi càvvokng nóslexi giúxiflp cho anh Tránlvzc thìdaftvvokng làvvokm cho cậgomfu ta nổgomfi đivcqtykrn.

“Cônhypgbyjng rấsydnt cứzuleng rắcjzwn.” Cậgomfu ta ngừnxkvng mộxhrit lánlvzt: “Tốxhrii qua tônhypi đivcqãznnq lo rằvwpcng cônhyp sẽvvok tựjhranlvzt.....nhưkljkng kếtykrt quảdnnuvvoknhypgbyjng chỉpghh tuyệijuwt thựjhrac trong cóslex mộxhrit ngàvvoky.....khônhypng đivcqưkljkivcqc trung trinh nhưkljknhypi tưkljkmmsbng.”

“Xin lỗurdui, tônhypi làvvokm cậgomfu thấsydnt vọkreeng rồdznli.” tônhypi nóslexi: “Nếtykru đivcqojqgu làvvok ngưkljkhhrci quen rồdznli thìdaft cầiuwgn gìdaft phảdnnui bịhhrct mắcjzwt tônhypi lạoewbi thếtykrvvoky?”




“Đorvmưkljkivcqc thônhypi!” Trong giọkreeng nóslexi củmeqza cậgomfu ta mang cảdnnu tiếtykrng cưkljkhhrci, “Đorvmivcqi tớsydni lúxiflc tônhypi bỏghuz miếtykrng vảdnnui bịhhrct mắcjzwt củmeqza cônhyp ra rồdznli, cóslex phảdnnui cônhyp sẽvvok lạoewbi yêtykru cầiuwgu tônhypi cởmmsbi tróslexi cho cônhyp?”

“Nếtykru đivcqưkljkivcqc nhưkljk vậgomfy thìdaft mừnxkvng quánlvz!” Sau khi biếtykrt làvvok Tránlvzc Hàvvokng, tônhypi tựjhra nhiêtykrn lạoewbi cảdnnum thấsydny khônhypng còfljtn sợivcqznnqi nữetala.

Khônhypng phảdnnui vìdaftnhypi quen cậgomfu ta, càvvokng khônhypng phảdnnui vìdaft cậgomfu ta làvvok con trai củmeqza anh Tránlvzc, mộxhrit ngưkljkhhrci cóslex thểlvoh bốxhri trívrfg bắcjzwt tônhypi đivcqi mộxhrit cánlvzch hoàvvokn hảdnnuo nhưkljk vậgomfy trong buổgomfi tiệijuwc cuốxhrii năxhrim thìdaftnhypi sẽvvok khônhypng đivcqánlvznh giánlvz thấsydnp cậgomfu ta ởmmsb bấsydnt kìdaft mặpghht nàvvoko.

nhypi khônhypng còfljtn sợivcq nữetala vìdaftnhypi đivcqãznnq biếtykrt đivcqxhrii phưkljkơxwqkng làvvok ai.

Đorvma phầiuwgn nỗurdui sợivcq củmeqza con ngưkljkhhrci làvvok khônhypng biếtykrt mìdaftnh đivcqang phảdnnui đivcqxhrii vớsydni mặpghht ai, nếtykru đivcqãznnq biếtykrt cậgomfu ta làvvok ai thìdaft chỉpghh cầiuwgn tônhypi khônhypng chếtykrt, sớsydnm muộxhrin gìdaftnhypi cũgbyjng cóslex thểlvoh thoánlvzt ra đivcqưkljkivcqc.

xwqkn nữetala, tônhypi tin anh Tránlvzc sớsydnm muộxhrin gìdaftgbyjng sẽvvokdaftm thấsydny tônhypi.

nhypi cảdnnum giánlvzc cậgomfu ta đivcqang tiếtykrn lạoewbi gầiuwgn, bàvvokn tay cậgomfu ta đivcqpghht lêtykrn mặpghht tônhypi, khi màvvoknhypi tưkljkmmsbng anh ta sẽvvok gỡmpqr bỏghuz tấsydnm vảdnnui che mắcjzwt củmeqza tônhypi ra thìdaft cậgomfu ta cúxifli ngưkljkhhrci xuốxhring, hơxwqki thởmmsb củmeqza cậgomfu ta phảdnnuvvoko bêtykrn tai tônhypi.

“Cóslex muốxhrin cởmmsbi tróslexi ra khônhypng?” Cậgomfu ta hỏghuzi.

nhypi gậgomft đivcqiuwgu khônhypng chúxiflt do dựjhra.

“Cũgbyjng đivcqưkljkivcqc! Chỉpghh cầiuwgn cônhyp hầiuwgu hạoewbnhypi khiếtykrn tônhypi vui thìdaftnhypi sẽvvok tha cho cônhyp.” Cậgomfu ta gằvwpcn giọkreeng xuốxhring giốxhring nhưkljk giọkreeng củmeqza mộxhrit têtykrn ánlvzc quỷklzk, mộxhrit bàvvokn tay củmeqza cậgomfu ta lầiuwgn mòfljtxwqk thểlvohnhypi.

“Chẳwkkeng phảdnnui làvvok anh đivcqãznnqslex đivcqưkljkivcqc tônhypi rồdznli sao?” Tônhypi mãznnqi sau mớsydni hỏghuzi lạoewbi.

“Đorvmóslexvvokkljkmpqrng bứzulec, tônhypi khônhypng tin khi cônhypmmsbjgsvng lãznnqo giàvvok đivcqóslexgbyjng khóslexc nhưkljk vậgomfy.” Cậgomfu ta cắcjzwn vàvvoko tai tônhypi, “Cóslex thểlvohtykr hoặpghhc lãznnqo giàvvok đivcqóslex, khiếtykrn lãznnqo ta cưkljksydni cônhyp chắcjzwc cônhypgbyjng nhiềojqgu thủmeqz đivcqoạoewbn lắcjzwm, kĩjwpb thuậgomft cũgbyjng khônhypng đivcqếtykrn nỗurdui nàvvoko đivcqúxiflng khônhypng? Nhưkljkng sao khi làvvokm chuyệijuwn đivcqóslex vớsydni tônhypi lạoewbi khóslexc rêtykrn lêtykrn nhưkljk thếtykr?”

vvokn tay anh ta lầiuwgn mòfljtxwqk thểlvohnhypi lúxiflc mạoewbnh lúxiflc nhẹypdj, cảdnnu ngưkljkhhrci tônhypi run lêtykrn cầiuwgm cậgomfp, nghe cậgomfu ta nóslexi vậgomfy chắcjzwc lầiuwgn trưkljksydnc lúxiflc làvvokm vậgomfy vớsydni tônhypi cậgomfu ta vẫdznln chưkljka cảdnnum thấsydny thỏghuza mãznnqn vàvvok muốxhrin bùjgsv đivcqcjzwp.




“Cônhyp đivcqang sợivcq hay làvvok đivcqang thèjgsvm muốxhrin?” Anh ta khẽvvokkljkhhrci, đivcqônhypi mônhypi anh ta đivcqãznnq rờhhrci khỏghuzi tai tônhypi.

Thèjgsvm muốxhrin đivcqdznl ma quỷklzk nhưkljk hắcjzwn ta?

“Khưkljkơxwqkng Kha, tônhypi nghĩjwpb thếtykrvvoko cũgbyjng thấsydny lẽvvok ra cônhyp phảdnnui thívrfgch tônhypi hơxwqkn mớsydni phảdnnui chứzule?” Anh ta ngồdznli bêtykrn cạoewbnh giưkljkhhrcng, dưkljkhhrcng nhưkljk đivcqãznnq quêtykrn mấsydnt việijuwc sẽvvok thánlvzo miếtykrng vảdnnui che mắcjzwt ra cho tônhypi, “Tônhypi trẻgomfxwqkn ônhypng ấsydny, anh túxiflxwqkn ônhypng ấsydny, tônhypi tiếtykrp cậgomfn vớsydni thếtykr giớsydni nàvvoky cũgbyjng trẻgomf trung hơxwqkn....”

slexi rồdznli, đivcqxhrit nhiêtykrn anh ta khẽvvokkljkhhrci: “Qua đivcqêtykrm ngàvvoky hônhypm đivcqóslex chắcjzwc cônhypgbyjng biếtykrt rõrrjl, thểlvoh lựjhrac củmeqza tônhypi hơxwqkn ônhypng ấsydny....cônhypslexi xem, sao cônhyp lạoewbi chọkreen ônhypng ấsydny?”

“Ônwbing ấsydny chỉpghhslex mộxhrit ngưkljkhhrci con trai làvvoknhypi, sau nàvvoky cônhypng ty hay tấsydnt cảdnnu mọkreei thứzulegbyjng đivcqojqgu làvvok củmeqza tônhypi, nhàvvok họkree Tránlvzc trong tay tônhypi nhấsydnt đivcqhhrcnh sẽvvokfljtn hơxwqkn bâypivy giờhhrc, cônhyp chưkljka từnxkvng tívrfgnh toánlvzn hay sao? Nếtykru cônhyptykrn ônhypng ấsydny thìdaft qua vàvvoki năxhrim nữetala ônhypng ấsydny cũgbyjng giàvvok rồdznli, tớsydni lúxiflc đivcqóslex sẽvvok khônhypng thỏghuza mãznnqn đivcqưkljkivcqc cônhyp đivcqâypivu.”

“Đorvmivcqi ônhypng ấsydny giàvvok rồdznli, cônhypfljtn trẻgomf thìdaftnhypvvokm thếtykrvvoko? Còfljtn nữetala, ngưkljkhhrci giàvvok rồdznli bệijuwnh nhiềojqgu lắcjzwm, cônhyp đivcqhhrcnh sẽvvok chăxhrim sóslexc ônhypng giàvvok đivcqóslex sao?”

“Ởcjzwtykrn tônhypi thìdaft sẽvvok khánlvzc, chúxiflng ta đivcqojqgu còfljtn trẻgomf, nếtykru đivcqi ra ngoàvvoki ngưkljkhhrci ta sẽvvok bảdnnuo trai tàvvoki gánlvzi sắcjzwc, nam thanh nữetalxifl, sau nàvvoky giàvvok rồdznli cũgbyjng cóslex thểlvohkljkơxwqkng tựjhraa lẫdznln nhau. Khưkljkơxwqkng Kha, cônhypslexi xem, rốxhrit cuộxhric làvvoknhypslex mắcjzwt khônhypng, đivcqiuwgu óslexc cônhypslex vấsydnn đivcqojqgdaft khônhypng?” Tránlvzc Hàvvokng hỏghuzi.

Chúc các bạn đọc truyện vui vẻ.