Chồng Hờ Vợ Tạm

Chương 137 : Người đàn ông bình thường trên thế gian

    trước sau   
Vềeltu đsnwmếzvcxn nhàmood, pháxysbt hiệofxfn nưpdwfxdtsc sôxdtsi đsnwmãpuzd đsnwmưpdwfofxfc đsnwmun sẵswdnn rồcxepi, đsnwmưpdwfofxfc róhhzrt vàmoodo bìjyssnh giữuroz nhiệofxft.

Trong nồcxepi cóhhzrxysbnh cảmoodo đsnwmãpuzd đsnwmưpdwfofxfc hấuuuep chíurozn.

“Anh làmoodm lúpsizc nàmoodo vậzxqvy? Vừufpaa hay em đsnwmang đsnwmóhhzri.” tôxdtsi vừufpaa hỏqeyki vừufpaa cầwizfm thìjyssa xúpsizc báxysbnh cảmoodo ra.

“Vàmoodi phúpsizt trưpdwfxdtsc” Tráxysbc tiêpuzdn sinh nóhhzri “Đlrhcxysbn em sắbzatp vềeltu đsnwmếzvcxn nhàmoodwrsen hấuuuep mộbrhyt nồcxepi báxysbnh cảmoodo.”

“Em múpsizc ra mộbrhyt tôxdts, chúpsizng ta cùjnnrng ăwfuzn nha?”

“Đlrhcưpdwfofxfc.”




Sau đsnwmóhhzr chúpsizng tôxdtsi cho vàmoodo báxysbt, hai đsnwmwizfu chạeltum nhau, cùjnnrng nhau ăwfuzn.

xysbnh cảmoodo làmoodhhzrn ăwfuzn phổldzs biếzvcxn màmoodpdwfxdtsc rấuuuet nhanh đsnwmôxdtsng, nhâufpan thịyzuwt lợofxfn cảmoodi trắbzatng, tôxdtsi khôxdtsng cho thêpuzdm gia vịyzuw, mộbrhyt tay cầwizfm đsnwmũlrhca, mộbrhyt tay cầwizfm thìjyssa, hai ngưpdwfpraei ăwfuzn chung mộbrhyt cáxysbi.

hhzri chung làmood đsnwmóhhzri quáxysbpuzdn tôxdtsi ăwfuzn nhưpdwf hổldzs đsnwmóhhzri vậzxqvy.

“Ngưpdwfpraei thìjyss trôxdtsng nhãpuzd nhặdwyxn thếzvcx kia màmood khi ăwfuzn lạeltui vôxdts duyêpuzdn thếzvcx kia cơtxmb chứyzuw” anh ấuuuey cưpdwfpraei.

“Anh thìjyss ăwfuzn nhãpuzd nhặdwyxn lắbzatm.” tôxdtsi phảmoodn kíurozch “Anh nóhhzri xem, ngưpdwfpraei nhãpuzd nhặdwyxn nhưpdwf anh sao lạeltui yêpuzdu phảmoodi cáxysbi con khôxdtsng ýdran tứyzuw nhưpdwf em chứyzuw?”

“Đlrhceltui kháxysbi làmood… cầwizfn tìjyssm mộbrhyt ngưpdwfpraei bùjnnr trừufpa lẫdwyxn nhau” anh ấuuuey vẫdwyxn cưpdwfpraei “Nếzvcxu khôxdtsng cóhhzr đsnwmyzuwa vôxdts duyêpuzdn nhưpdwf em, thìjyssmoodm sao làmoodm nềeltun cho cáxysbi nhãpuzd nhặdwyxn củxdtsa anh đsnwmưpdwfofxfc chứyzuw?”

“Hóhhzra ra… em làmoodxysb xanh, anh làmoodxysb đsnwmqeyk?”

“Khôxdtsng, tôxdtsi mớxdtsi làmoodxysb xanh, còuuuen em làmoodxdtsng hoa luôxdtsn nởxxqd.”

“Thếzvcxlrhcng đsnwmưpdwfofxfc” tôxdtsi kiêpuzdu ngạeltuo.

Ălrhcn báxysbnh cảmoodo xong, lúpsizc tôxdtsi chuẩdjasn bịyzuw đsnwmi dọolgvn dẹioqsp, anh ấuuuey đsnwmãpuzdchsno tôxdtsi xuốrimmng “Em uốrimmng chúpsizt nưpdwfxdtsc nóhhzrng đsnwmi đsnwmãpuzd, anh đsnwmi rửwizfa báxysbt.”

xdtsi làmood loạeltui ngưpdwfpraei nếzvcxu đsnwmàmoodn ôxdtsng muốrimmn chiềeltuu chuộbrhyng thìjyssxdtsi tuyệofxft đsnwmrimmi sẽaqqk khôxdtsng tựthsxmoodm mệofxft mìjyssnh, nghe câufpau nóhhzri đsnwmóhhzr củxdtsa anh ấuuuey, tôxdtsi khôxdtsng suy nghĩbrhymood cuộbrhyn tròuuuen ngưpdwfpraei lạeltui, ngồcxepi ngoan ngoãpuzdn trêpuzdn ghếzvcx.

Nhàmood bếzvcxp mởxxqd nửwizfa cáxysbnh cửwizfa, tôxdtsi ngồcxepi trêpuzdn ghếzvcx vừufpaa hay nhìjyssn thấuuuey anh ấuuuey đsnwmang mặdwyxc tạeltup dềeltu, tay áxysbo sắbzatn lêpuzdn rửwizfa báxysbt.

Thựthsxc sựthsxmood khôxdtsng nhịyzuwn nổldzsi, tôxdtsi cầwizfm đsnwmiệofxfn thoạeltui lêpuzdn chụdranp hìjyssnh anh ấuuuey lạeltui.




“Tráxysbc tiêpuzdn sinh, em thấuuuey bâufpay giờprae anh trôxdtsng rấuuuet đsnwmioqsp trai!” tôxdtsi nghiêpuzdng đsnwmwizfu ngắbzatm anh ấuuuey.

“Cóhhzr phảmoodi đsnwmang muốrimmn nịyzuwnh nọolgvt tôxdtsi đsnwmthsx vềeltu sau làmoodm việofxfc nhàmood nhiềeltuu hơtxmbn khôxdtsng?” giọolgvng nóhhzri đsnwmùjnnra cợofxft củxdtsa anh ấuuuey hòuuuea cùjnnrng tiếzvcxng nưpdwfxdtsc chảmoody vọolgvng vàmoodo.

“Tráxysbc tiêpuzdn sinh, từufpa khi ởxxqd cạeltunh em, anh cóhhzr cảmoodm giáxysbc nhưpdwf từufpa trêpuzdn trờpraei rơtxmbi xuốrimmng nhâufpan gian khôxdtsng?” tôxdtsi hỏqeyki.

Trưpdwfxdtsc đsnwmâufpay, Tráxysbc tiêpuzdn sinh màmoodxdtsi quen biếzvcxt lúpsizc đsnwmwizfu làmoodxysbng đsnwmiệofxfu cao ngạeltuo, mang theo cáxysbi cổldzs cao cao, còuuuen bâufpay giờprae, lạeltui tìjyssnh nguyệofxfn vìjyssxdtsi màmood xuốrimmng bếzvcxp, nấuuueu cơtxmbm, rửwizfa chéchsnn….

jyssnh dịyzuw nhưpdwf bao ngưpdwfpraei đsnwmàmoodn ôxdtsng bìjyssnh thưpdwfpraeng kháxysbc.

“Khôxdtsng cóhhzr.” Anh ấuuuey nóhhzri.

Chỉwrsehhzr mộbrhyt cáxysbi báxysbt, mộbrhyt cáxysbi nồcxepi con con, hai đsnwmôxdtsi đsnwmũlrhca, tôxdtsi nhìjyssn anh ấuuuey rửwizfa xong, ngắbzatm anh ấuuuey tỉwrse mỉwrse rửwizfa tay, ngắbzatm anh ấuuuey cởxxqdi bỏqeyk tạeltup dềeltu xuốrimmng, ngắbzatm anh ấuuuey đsnwmi vềeltu phíuroza tôxdtsi, ngồcxepi trưpdwfxdtsc mặdwyxt tôxdtsi.

“Trêpuzdn đsnwmpraei nàmoody mỗsnwmi ngưpdwfpraei con gáxysbi đsnwmeltuu làmood mộbrhyt thiêpuzdn sứyzuw trêpuzdn trờpraei, họolgvjyss mộbrhyt ngưpdwfpraei nàmoodo đsnwmóhhzrmood bịyzuw mấuuuet đsnwmi đsnwmôxdtsi cáxysbnh lưpdwfu lạeltuc xuốrimmng nhâufpan gian” anh ấuuuey chăwfuzm chúpsiz nhìjyssn tôxdtsi: “Nỗsnwmi đsnwmau nàmoody chẳqeykng nhẽaqqk khôxdtsng đsnwmáxysbng đsnwmthsxxdtsi đsnwmrimmi tốrimmt vớxdtsi em chúpsizt sao?”

xdtsi cảmoodm đsnwmbrhyng trong lòuuueng, nữuroz sinh khoa trung nhưpdwfxdtsi đsnwmâufpay, khôxdtsng chịyzuwu nổldzsi nhấuuuet làmood nhữurozng lờpraei nóhhzri cóhhzrxysbnh.

“Tráxysbc tiêpuzdn sinh àmood, anh nhấuuuet đsnwmyzuwnh làmood tốrimmt nghiệofxfp khoa văwfuzn! Nêpuzdn mớxdtsi nóhhzri ra đsnwmưpdwfofxfc nhữurozng câufpau ấuuuey?”

“Sinh viêpuzdn khoa văwfuzn vàmood khoa tựthsx nhiêpuzdn cóhhzrjyss kháxysbc nhau?” Tráxysbc tiêpuzdn sinh hỏqeyki.

“Sinh viêpuzdn khoa văwfuzn đsnwmi trêpuzdn con đsnwmưpdwfpraeng láxysb rụdranng, nghe đsnwmưpdwfofxfc âufpam thanh đsnwmau lòuuueng củxdtsa láxysb rụdranng, còuuuen sinh viêpuzdn khoa tựthsx nhiêpuzdn đsnwmi trêpuzdn con đsnwmưpdwfpraeng láxysb rụdranng, thìjyss lạeltui nghe thấuuuey âufpam thanh “xàmoodo xạeltuc”.” tôxdtsi nóhhzri.

Anh ấuuuey cưpdwfpraei cưpdwfpraei, tay vòuuue đsnwmwizfu tôxdtsi, tặdwyxng tôxdtsi hai chữuroz “đsnwmcxep ngốrimmc!”

xdtsm sau, lúpsizc tỉwrsenh dậzxqvy, đsnwmwizfu óhhzrc cóhhzrtxmbi choáxysbng váxysbng.

xdtsi chuẩdjasn bịyzuw ra khỏqeyki giưpdwfpraeng thìjyss bịyzuw Tráxysbc tiêpuzdn sinh kéchsno vàmoodo lòuuueng.

“Ngủxdts thêpuzdm mộbrhyt lúpsizc nữuroza đsnwmi…”

“Em còuuuen phảmoodi đsnwmi làmoodm, kểthsx cảmood anh làmood sếzvcxp thìjysslrhcng khôxdtsng đsnwmưpdwfofxfc nhưpdwfufpay!”

“Tốrimmi qua cóhhzr hoạeltut đsnwmbrhyng củxdtsa phòuuueng, hôxdtsm nay cóhhzr thểthsx đsnwmếzvcxn muộbrhyn mộbrhyt tiếzvcxng.” anh ấuuuey nóhhzri.

“Hôxdtsm qua làmoodm gìjysshhzr ai nóhhzri vớxdtsi em…” tôxdtsi vẫdwyxn nêpuzdn đsnwmi làmoodm đsnwmúpsizng giờprae.

“Bâufpay giờpraexdtsi nóhhzri cho em rồcxepi đsnwmuuuey.” anh ra sứyzuwc ôxdtsm tôxdtsi, nhắbzatm nghiềeltun hai mắbzatt tiếzvcxp tụdranc nóhhzri “Tốrimmi hôxdtsm qua, hai trưpdwfxxqdng phòuuueng xin phéchsnp tôxdtsi rồcxepi, cảmood hai phòuuueng đsnwmeltuu 10h đsnwmi làmoodm. Yêpuzdn tâufpam, ngoan nàmoodo…”

xdtsi “ừufpam” mộbrhyt tiếzvcxng, khôxdtsng cóhhzr ýdran đsnwmyzuwnh ngủxdts thêpuzdm nữuroza, ngóhhzrn tay vẽaqqkuuueng vòuuueng trêpuzdn ngựthsxc Tráxysbc tiêpuzdn sinh, trong đsnwmwizfu hiệofxfn lêpuzdn rấuuuet nhiềeltuu cảmoodnh tưpdwfofxfng đsnwmêpuzdm qua.

Tốrimmi hôxdtsm qua…

Nhấuuuet đsnwmyzuwnh làmood do men rưpdwfofxfu gâufpay ra, tôxdtsi….

Đlrhcóhhzr chắbzatc chắbzatn khôxdtsng phảmoodi làmoodxdtsi! Bằxxqdng khôxdtsng, tôxdtsi sao lạeltui giốrimmng lầwizfn trưpdwfxdtsc nhưpdwf uốrimmng phảmoodi cáxysbi loạeltui thuốrimmc gìjyss đsnwmuuuey, chủxdts đsnwmbrhyng đsnwmếzvcxn nhưpdwf vậzxqvy…

Chúc các bạn đọc truyện vui vẻ.