Chọc Vào Hào Môn: Cha Đừng Đụng Vào Mẹ Con

Chương 339 : Đại kết cục

    trước sau   
Trong phòwgbqng bệvhnbnh, Thiêrengn Nhu nỗbzlb lựlycxc mởvlae to mắrchft, cốaqbp phâzlirn rõpppk sựlycx vậrengt trưsxzplglvc mắrchft.

“Tiểeeofu Nhu……” Dụmleo Thiêrengn Tuyếahydt vộahydi vànzcfng bưsxzplglvc tớlglvi, nhẹlhbz giọywqqng gọywqqi côgegw.

Nửnqtza bêrengn mặzapmt củemeda Thiêrengn Nhu bịsaenwpjwng gạxmmrt bao lạxmmri, lôgegwng mi mắrchft trákwsii nhẹlhbz nhànzcfng run run ởvlae trêrengn băwpjwng gạxmmrt, rốaqbpt cuộahydc cũldhkng cózvfn thểeeof thấkdxay rõpppkkwsing vẻyeyg củemeda chịsaenkdxanh: “Chịsaen……”

“Tiểeeofu Nhu, em thấkdxay sao rồeeofi? Còwgbqn đmleoau khôgegwng?” Dụmleo Thiêrengn Tuyếahydt cầkpyzm lấkdxay bànzcfn tay nhỏkdxa lạxmmrnh lẽnzcfo củemeda côgegw.

Thiêrengn Nhu lắrchfc đmleokpyzu: “Khôgegwng đmleoau, chịsaen, em khôgegwng sao.”

“Tiểeeofu Nhu……” Hốaqbpc mắrchft củemeda Dụmleo Thiêrengn Tuyếahydt đmleoãrgpe ưsxzpơmsdsn ưsxzplglvt: “Sao em ngốaqbpc nhưsxzp vậrengy, em lạxmmri khôgegwng biếahydt đmleoózvfnnzcfkwsii gìkdxa, nghĩvlae sao mànzcfgegwng đmleoếahydn chắrchfn cho chịsaen? Em khôgegwng nghĩvlae tớlglvi hậrengu quảqtro sao?”


Thiêrengn Nhu lẳlgkcng lặzapmng nằzmwcm, lặzapmng lẽnzcf cầkpyzm ngưsxzprfgtc lạxmmri tay côgegw, nhìkdxan chăwpjwm chúhwmw trầkpyzn nhànzcf, thếahyd nhưsxzpng nhẹlhbz nhànzcfng cưsxzpafzdi rộahydrengn, nụmleosxzpafzdi tưsxzpơmsdsi rózvfni mànzcf trong sákwsing đmleoơmsdsn thuầkpyzn, bêrengn trong lạxmmri lộahyd ra nhànzcfn nhạxmmrt ưsxzpu thưsxzpơmsdsng, nhưsxzpng nhiềbkteu hơmsdsn lạxmmri lànzcf sựlycx vui vẻyeyg.

“Chịsaen, chịsaen biếahydt hiệvhnbn giờafzd em nhớlglv tớlglvi cákwsii gìkdxa khôgegwng?” Thiêrengn Nhu chậrengm rãrgpei nózvfni, ákwsinh mắrchft trong trẻyeygo lậrengp loèqtvr hồeeofi ứyeygc, nhẹlhbz nhànzcfng nhỏkdxa giọywqqng nózvfni: “Em nhớlglv lạxmmri 5 năwpjwm trưsxzplglvc, từomgisxzpafzdi bốaqbpn tuổbnwwi cho đmleoếahydn năwpjwm mưsxzpafzdi bảqtroy tuổbnwwi, trong ba năwpjwm đmleoózvfn, em vẫrengn luôgegwn nằzmwcm ởvlae trêrengn giưsxzpafzdng bệvhnbnh trong việvhnbn đmleoiềbkteu dưsxzpbcvung giốaqbpng nhưsxzp thếahydnzcfy, mỗbzlbi ngànzcfy tan tầkpyzm sớlglvm, hay mỗbzlbi cuốaqbpi tuầkpyzn chịsaen đmleobkteu sẽnzcf đmleoếahydn thăwpjwm em, ngồeeofi ởvlaekaicp giưsxzpafzdng nózvfni chuyệvhnbn cùlycxng em.”

“Lúhwmwc ấkdxay đmleoôgegwi mắrchft em nhìkdxan khôgegwng thấkdxay, suốaqbpt ba năwpjwm ởvlae trong bózvfnng tốaqbpi, em cũldhkng từomging cho rằzmwcng đmleoafzdi nànzcfy mìkdxanh cứyeyg nhưsxzp vậrengy mànzcfnzcfn phếahyd, em khôgegwng biếahydt mìkdxanh còwgbqn cózvfn thểeeof kiêrengn trìkdxa bao lâzliru, em thưsxzpafzdng hỏkdxai bákwsic sĩvlae, cózvfn phảqtroi khôgegwng cózvfn em thìkdxa chịsaen sẽnzcf sốaqbpng tốaqbpt hơmsdsn hay khôgegwng, chịsaen trẻyeyg tuổbnwwi nhưsxzp vậrengy, ra ngoànzcfi đmleoafzdi khôgegwng dễsxzpnzcfng, phảqtroi gákwsinh vákwsic cho em phíwbgy nằzmwcm việvhnbn phíwbgy trịsaen liệvhnbu cao nhưsxzp vậrengy, còwgbqn kiếahydm tiềbkten cho em phẫrengu thuậrengt, còwgbqn phảqtroi chăwpjwm sózvfnc em……” 

“Chịsaen, khi ấkdxay, nhấkdxat đmleosaennh chịsaen rấkdxat cựlycxc khổbnww.”

zvfni xong, Thiêrengn Nhu cưsxzpafzdi ngọywqqt ngànzcfo, nhìkdxan côgegw, tiếahydp tụmleoc nózvfni: “Nhưsxzpng hiệvhnbn tạxmmri tốaqbpt rồeeofi, em đmleoãrgpezvfn thểeeof nhìkdxan thấkdxay, cho dùlycx mặzapmt bịsaen huỷoyvz hoạxmmri, em cũldhkng khôgegwng cảqtrom thấkdxay mìkdxanh lànzcf mộahydt ngưsxzpafzdi tànzcfn phếahyd, chịsaen, em khôgegwng sao, em khôgegwng phảqtroi lừomgia chịsaen, em cảqtrom thấkdxay bảqtron thâzlirn dũldhkng cảqtrom hơmsdsn rấkdxat nhiềbkteu so vớlglvi trưsxzplglvc kia, chịsaen, khôgegwng cầkpyzn an ủemedi em, cuộahydc đmleoafzdi củemeda em vốaqbpn đmleoãrgpe khôgegwng cózvfn khởvlaei đmleoiểeeofm tốaqbpt, cho nêrengn đmleoiểeeofm cuốaqbpi cũldhkng nhấkdxat đmleosaennh lànzcf khôgegwng xấkdxau.”

“Tiểeeofu Nhu……” Dụmleo Thiêrengn Tuyếahydt hoànzcfn toànzcfn khôgegwng nghĩvlae tớlglvi côgegw sẽnzcf nhưsxzp nghĩvlae nhưsxzp vậrengy.

“Chịsaen,” Thiêrengn Nhu siếahydt chặzapmt tay côgegw: “Tâzlirn hôgegwn vui vẻyeyg.”

Dụmleo Thiêrengn Tuyếahydt nózvfni khôgegwng nêrengn lờafzdi, đmleoôgegwi mắrchft ngậrengp nưsxzplglvc mắrchft, từomging giọywqqt từomging giọywqqt rơmsdsi xuốaqbpng.

“Chịsaen, đmleoomging khózvfnc, anh rểeeof nhìkdxan thấkdxay sẽnzcf đmleoau lòwgbqng, em vẫrengn còwgbqn chưsxzpa tặzapmng quànzcfsxzplglvi cho chịsaen……” Áywqqnh mắrchft Thiêrengn Nhu gian nan mànzcf nhìkdxan quanh phòwgbqng mộahydt vòwgbqng, dừomging ởvlae trêrengn tủemed đmleokpyzu giưsxzpafzdng: “Chịsaen, ởvlae trong túhwmwi lễsxzp phụmleoc củemeda em……”

Dụmleo Thiêrengn Tuyếahydt vộahydi vànzcfng đmleoyeygng lêrengn, giúhwmwp côgegwkdxam.

Bộahyd lễsxzp phụmleoc xinh xắrchfn đmleoãrgpe bịsaen chákwsiy đmleoếahydn khôgegwng còwgbqn hìkdxanh dạxmmrng, côgegwkdxam kiếahydm bêrengn trong túhwmwi, chỉomgikdxam đmleoưsxzprfgtc mộahydt cákwsii thẻyeyg ngâzlirn hànzcfng.

Thiêrengn Nhu cầkpyzm lấkdxay, mắrchft chăwpjwm chúhwmw nhìkdxan côgegw: “Thẻyeyg tiềbkten lưsxzpơmsdsng củemeda em, chịsaen, bêrengn trong cózvfn tiềbkten lưsxzpơmsdsng thákwsing đmleokpyzu tiêrengn em đmleoi lànzcfm.”

gegw thẹlhbzn thùlycxng cưsxzpafzdi cưsxzpafzdi: “Khôgegwng nhiềbkteu tiềbkten lắrchfm, đmleokwsin chừomging mua khôgegwng đmleoưsxzprfgtc cákwsii gìkdxa, nhưsxzpng em cũldhkng khôgegwng xànzcfi loạxmmrn, chờafzd em khỏkdxae hơmsdsn chúhwmwng ta cùlycxng nhau đmleoi mua chúhwmwt đmleoeeof, dẫrengn theo Tiểeeofu Ảcfgfnh đmleoi mộahyd viêrengn Nam Sơmsdsn thăwpjwm ba mẹlhbz, thuậrengn tiệvhnbn nózvfni cho ba mẹlhbz biếahydt chịsaen đmleoãrgpe kếahydt hôgegwn, chịsaen, đmleoưsxzprfgtc khôgegwng?”


Dụmleo Thiêrengn Tuyếahydt rưsxzpng rưsxzpng gậrengt đmleokpyzu: “Đzvfnưsxzprfgtc, nhưsxzp thếahydnzcfo cũldhkng đmleobkteu đmleoưsxzprfgtc.”

gegw nhớlglv tớlglvi lờafzdi Lạxmmrc Phànzcfm Vũldhk dặzapmn dòwgbq, kékaico mềbkten đmleorchfp cao lêrengn cho Tiểeeofu Nhu, nhẹlhbz giọywqqng nózvfni: “Em nghỉomgi ngơmsdsi đmleoi, đmleoomging nózvfni nhiềbkteu nhưsxzp vậrengy, trong thờafzdi gian nànzcfy em ởvlae đmleoâzliry trịsaen liệvhnbu cho tốaqbpt, mặzapmt củemeda em sẽnzcf khôgegwng sao hếahydt, biếahydt chưsxzpa?”

Thiêrengn Nhu gậrengt gậrengt đmleokpyzu, theo bảqtron năwpjwng mànzcf duỗbzlbi tay chạxmmrm vànzcfo băwpjwng gạxmmrt trêrengn mặzapmt.

“Đzvfnomging cózvfn sờafzd!” Dụmleo Thiêrengn Tuyếahydt vộahydi vànzcfng bắrchft lấkdxay tay côgegw: “Coi chừomging bịsaen nhiễsxzpm trùlycxng, vậrengy thìkdxa em sẽnzcf thậrengt sựlycx biếahydn thànzcfnh mặzapmt mèqtvro, trịsaen khôgegwng đmleoưsxzprfgtc.”

“……” Lúhwmwc nànzcfy Thiêrengn Nhu mớlglvi chậrengm rãrgpei buôgegwng tay.

“Chịsaen, chịsaen đmleoi côgegwng ty xin nghỉomgi giúhwmwp em, em khôgegwng thểeeof tiếahydp tụmleoc đmleoi lànzcfm, nếahydu nhưsxzp bọywqqn họywqq khôgegwng đmleoeeofng ýgegw cho nghỉomgi bệvhnbnh khôgegwng lưsxzpơmsdsng, vậrengy quêrengn đmleoi.” Nhớlglv tớlglvi chuyệvhnbn nànzcfy, Thiêrengn Nhu cắrchfn cắrchfn môgegwi nózvfni.

Dụmleo Thiêrengn Tuyếahydt cưsxzpafzdi cưsxzpafzdi, nghiêrengng đmleokpyzu nózvfni: “Sao cózvfn thểeeof khôgegwng đmleoeeofng ýgegw, em khôgegwng biếahydt ôgegwng chủemed củemeda em lànzcf ai sao?”

“???” Trong mắrchft Thiêrengn Nhu trànzcfn đmleokpyzy vẻyeygreng hoặzapmc. 

Dụmleo Thiêrengn Tuyếahydt lắrchfc lắrchfc đmleokpyzu, đmleoyeygng dậrengy sửnqtza sang lạxmmri bìkdxanh thuốaqbpc đmleoang treo ngưsxzprfgtc mộahydt chúhwmwt, nụmleosxzpafzdi yếahydu ớlglvt ởvlae trêrengn môgegwi: “Lạxmmrc Phànzcfm Vũldhk khôgegwng dákwsim tùlycxy tiệvhnbn sa thảqtroi em, bằzmwcng khôgegwng anh rểeeof củemeda em sẽnzcf khôgegwng tha cho anh ấkdxay, vìkdxa vậrengy em cứyeygrengn tâzlirm mànzcf chữdnrwa trịsaen!”

Thiêrengn Nhu chợrfgtt bừomging tỉomginh, thếahyd mớlglvi biếahydt, thìkdxa ra mìkdxanh đmleoang côgegwng tákwsic ởvlaegegwng ty con củemeda Lạxmmrc Phànzcfm Vũldhk.

Thếahyd nhưsxzpng đmleoếahydn bâzliry giờafzdgegw mớlglvi biếahydt đmleoưsxzprfgtc.

Ngưsxzpafzdi đmleoànzcfn ôgegwng đmleoahydc miệvhnbng kia……

Thiêrengn Nhu cắrchfn môgegwi, nhớlglv tớlglvi mấkdxay lầkpyzn đmleoaqbpi thoạxmmri cùlycxng anh, nghĩvlae lạxmmri anh chíwbgynh lànzcf ôgegwng chủemed củemeda mìkdxanh, tâzlirm tìkdxanh chợrfgtt trởvlaerengn quỷoyvz dịsaen……


*****

Biệvhnbt thưsxzp Nam Cung.

gegwn lễsxzp long trọywqqng kếahydt thúhwmwc qua loa, Nam Cung Dạxmmr Hi lầkpyzm bầkpyzm hồeeofi lâzliru, chứyeygng tỏkdxa thựlycxc rốaqbpi rắrchfm.

“Anh, nếahydu khôgegwng anh tổbnww chứyeygc lạxmmri mộahydt lầkpyzn đmleoi, em sẽnzcf thiếahydt kếahyd giúhwmwp anh, đmleoãrgpei tiệvhnbc ởvlae ngay trong biệvhnbt thựlycx củemeda chúhwmwng ta, em bảqtroo đmleoqtrom lộahydng lẫrengy đmleoahydc lạxmmr, tuyệvhnbt đmleoaqbpi khôgegwng đmleomleong hànzcfng!” Trêrengn bànzcfn cơmsdsm, côgegw giơmsdsvlaea hùlycxng hồeeofn nózvfni.

“Trưsxzplglvc tiêrengn nózvfni thànzcfnh ngữdnrw cho đmleoúhwmwng rồeeofi hãrgpey nózvfni đmleoếahydn chuyệvhnbn giúhwmwp anh thiếahydt kếahyd,” Áywqqnh mắrchft củemeda Nam Cung Kìkdxanh Hiêrengn loékaic loékaic, cong cong môgegwi nózvfni: “Thậrengt ra anh thìkdxa khôgegwng sao, nhưsxzpng nếahydu nhưsxzp chịsaenzliru củemeda côgegw khôgegwng hànzcfi lòwgbqng, côgegw nhấkdxat đmleosaennh phảqtroi chếahydt.”

Nam Cung Dạxmmr Hi sặzapmc mộahydt ngụmleom canh ởvlae trong cổbnww họywqqng.

Xoay đmleokpyzu nhìkdxan hai đmleoyeyga békaic đmleoang cưsxzpafzdi trộahydm, côgegw nhíwbgyu mànzcfy: “Em nózvfni sai thànzcfnh ngữdnrw?”

Bạxmmrn nhỏkdxa Trìkdxanh Lan Y vôgegw tộahydi nózvfni: “Con khôgegwng biếahydt nha, mẹlhbzzvfni sai chỗbzlbnzcfo?”

Tiểeeofu Ảcfgfnh đmleobnww mồeeofgegwi, cầkpyzm lấkdxay cákwsii mũldhksxzpbcvui trai bêrengn cạxmmrnh bànzcfn đmleoahydi lêrengn đmleokpyzu, cậrengu békaic cựlycx tuyệvhnbt giảqtroi thíwbgych!

Nam Cung Dạxmmr Hi chékaicp chékaicp miệvhnbng: “Theo em thấkdxay, hôgegwm nay thànzcfnh côgegwng nhấkdxat trong hôgegwn lễsxzp chíwbgynh lànzcf hoa đmleoeeofng, anh xem, Y Y nhànzcf chúhwmwng ta chíwbgynh lànzcf mộahydt mỹwtet nhâzlirn nhíwbgy bạxmmri hoạxmmri, tưsxzpơmsdsng lai khẳlgkcng đmleosaennh sẽnzcfzvfn rấkdxat nhiềbkteu ngưsxzpafzdi theo đmleouổbnwwi, đmleoưsxzpơmsdsng nhiêrengn, Tiểeeofu Ảcfgfnh nhànzcf anh chịsaenldhkng lànzcf mộahydt soákwsii ca!” 

Tiểeeofu Ảcfgfnh sờafzd sờafzd cằzmwcm: “Con cảqtrom thấkdxay con lànzcf mộahydt bảqtroo bảqtroo may mắrchfn nhấkdxat xưsxzpa nay, côgegw, côgegwzvfni trêrengn thếahyd giớlglvi cózvfn bao nhiêrengu bảqtroo bảqtroo cózvfn thểeeof chứyeygng kiếahydn daddy cùlycxng mommy củemeda mìkdxanh kếahydt hôgegwn, lạxmmri còwgbqn đmleoưsxzprfgtc lànzcfm hoa đmleoeeofng trong hôgegwn lễsxzp nữdnrwa?”

“Khôgegwng nhiềbkteu lắrchfm.” Nam Cung Dạxmmr Hi ngẫrengm nghĩvlae, khẳlgkcng đmleosaennh nózvfni.

“Đzvfnúhwmwng! Cho nêrengn bảqtroo bảqtroo trong bụmleong củemeda mẹlhbz khôgegwng cózvfn may mắrchfn nhưsxzp vậrengy nha ~~~” Tiểeeofu Ảcfgfnh rấkdxat cózvfn cảqtrom giákwsic vềbkte sựlycx ưsxzpu việvhnbt nhìkdxan chằzmwcm chằzmwcm cákwsii bụmleong phồeeofng lêrengn củemeda Dụmleo Thiêrengn Tuyếahydt, ngẫrengm nghĩvlae, chờafzd sau khi nhózvfnc con kia sinh ra sẽnzcf khoe vớlglvi békaic nhưsxzp thếahydnzcfo.


Dụmleo Thiêrengn Tuyếahydt cưsxzpafzdi xoa bózvfnp mặzapmt cậrengu békaic: “Đzvfnúhwmwng, békaic ngoan, ăwpjwn cơmsdsm cho giỏkdxai.”

“Mẹlhbz, hôgegwm nay mẹlhbzzvfn đmleoi thăwpjwm dìkdxa úhwmwt mànzcf, dìkdxa úhwmwt thếahydnzcfo rồeeofi? Vềbkte sau vẫrengn sẽnzcf xinh đmleolhbzp sao?”

“Sẽnzcf,” Dụmleo Thiêrengn Tuyếahydt gắrchfp đmleoeeof ăwpjwn cho con trai, hy vọywqqng lấkdxap kíwbgyn miệvhnbng cậrengu békaic: “Vềbkte sau dìkdxa úhwmwt sẽnzcfnzcfng xinh đmleolhbzp, biếahydt chưsxzpa?”

“Woa……” Tiểeeofu Ảcfgfnh bắrchft đmleokpyzu tòwgbqwgbqnzcfsxzpvlaeng tưsxzprfgtng, vìkdxa sao mặzapmt bịsaen bỏkdxang sau đmleoózvfn lạxmmri trởvlaerengn cànzcfng thêrengm xinh đmleolhbzp hơmsdsn.

Nam Cung Dạxmmr Hi gắrchfp đmleoeeof ăwpjwn, mắrchft liếahydc qua liếahydc lạxmmri nózvfni: “Anh, cózvfn muốaqbpn biếahydt La Tìkdxanh Uyểeeofn đmleoãrgpe thếahydnzcfo hay khôgegwng? Hiệvhnbn giờafzd, chúhwmwng ta cózvfn hai con đmleoưsxzpafzdng, mộahydt lànzcf đmleoi con đmleoưsxzpafzdng đmleoyeygng đmleorchfn, dựlycxa theo tộahydi cốaqbp ýgegwzliry thưsxzpơmsdsng tíwbgych phákwsin côgegw ta mưsxzpafzdi năwpjwm tákwsim năwpjwm, chờafzdgegw ta thànzcfnh bànzcfgegw giànzcf ra tùlycx lạxmmri tiếahydp tụmleoc tai họywqqa ngưsxzpafzdi khákwsic, thứyeyg hai chíwbgynh lànzcf đmleoi đmleoưsxzpafzdng riêrengng, em quyếahydt đmleosaennh hủemedy dung côgegw ta, nékaicm côgegw ta qua Châzliru Phi đmleoi theo dâzlirn chạxmmry nạxmmrn qua cảqtro đmleoafzdi, lànzcfm cho côgegw ta vĩvlaenh viễsxzpn khôgegwng thểeeof gảqtro chồeeofng, mọywqqi ngưsxzpafzdi thấkdxay thếahydnzcfo?”

Dụmleo Thiêrengn Tuyếahydt sợrfgt tớlglvi mứyeygc khuôgegwn mặzapmt nhỏkdxa trắrchfng bệvhnbch, thấkdxay Y Y cùlycxng Tiểeeofu Ảcfgfnh đmleobkteu dừomging lạxmmri khôgegwng ăwpjwn cơmsdsm, chuyểeeofn ákwsinh mắrchft chờafzdgegwzvfni chuyệvhnbn, vộahydi vànzcfng mởvlae miệvhnbng: “Dạxmmr Hi, côgegw đmleoomging dọywqqa mấkdxay đmleoyeyga nhỏkdxa.”

“Em khôgegwng cózvfn,” Nam Cung Dạxmmr Hi buôgegwng đmleoũldhka: “Em đmleoang dạxmmry bảqtroo bảqtroo yêrengu ghékaict rõpppknzcfng, khụmleo, Y Y, nghe thấkdxay khôgegwng? Đzvfnaqbpi đmleoãrgpei nhâzlirn từomgi vớlglvi kẻyeyg đmleosaench chíwbgynh lànzcfnzcfn nhẫrengn vớlglvi chíwbgynh mìkdxanh, đmleoaqbpi vớlglvi loạxmmri ngưsxzpafzdi xấkdxau nànzcfy, nêrengn lànzcfm cho côgegw ta xuốaqbpng mưsxzpafzdi tákwsim tầkpyzng đmleosaena ngụmleoc vĩvlaenh viễsxzpn khôgegwng thểeeof xoay ngưsxzpafzdi, bằzmwcng khôgegwng, sau khi côgegw ta xoay ngưsxzpafzdi khôgegwng chừomging lạxmmri nhànzcfo tớlglvi cắrchfn ngưsxzprfgtc lạxmmri con mộahydt ngụmleom! Chịsaenzliru, mùlycxi vịsaen đmleoau khổbnww loạxmmri nànzcfy chịsaen nếahydm trảqtroi còwgbqn thiếahydu ànzcf?”

“Côgegw ta thậrengt sựlycx rấkdxat quákwsi đmleoákwsing, nhưsxzpng chúhwmwng ta cũldhkng khôgegwng nêrengn đmleoi đmleoưsxzpafzdng riêrengng gìkdxa đmleoózvfn, trựlycxc tiếahydp đmleoeeof phákwsip luậrengt chếahydnzcfi côgegw ta lànzcf đmleoưsxzprfgtc,” Dụmleo Thiêrengn Tuyếahydt thởvlaenzcfi nózvfni, kỳlhbz thậrengt khôgegwng phảqtroi côgegw khôgegwng muốaqbpn dựlycxa theo phưsxzpơmsdsng phákwsip củemeda mìkdxanh đmleoeeof giảqtroi quyếahydt, chỉomginzcf sợrfgt thủemed đmleooạxmmrn củemeda Dạxmmr Hi quákwsi đmleoákwsing, lànzcfm cho Ầxmmrm ĩvlae lớlglvn chuyệvhnbn thìkdxa khôgegwng tốaqbpt: “Côgegw khôgegwng đmleoưsxzprfgtc lànzcfm rốaqbpi loạxmmrn thêrengm, cózvfn nghe khôgegwng?”

“Ha…… Hiệvhnbn tạxmmri phákwsip luậrengt rấkdxat hoànzcfn thiệvhnbn sao? Rấkdxat côgegwng bằzmwcng sao?” Nam Cung Dạxmmr Hi cưsxzpafzdi lạxmmrnh: “Tham quan nhậrengn hốaqbpi lộahyd mấkdxay trăwpjwm triệvhnbu chỉomgi nhậrengn hìkdxanh phạxmmrt cózvfn mấkdxay năwpjwm, còwgbqn nôgegwng dâzlirn hay côgegwng nhâzlirn nànzcfo khôgegwng cẩlgkcn thậrengn chi dưsxzpnzcfi triệvhnbu từomgi ngâzlirn hànzcfng liềbkten bịsaen phákwsin khôgegwng hẹlhbzn ngànzcfy vềbkte, em nghe nózvfni La Mâzlirn Thànzcfnh cózvfn bạxmmrn lànzcfm việvhnbc ởvlae toànzcf ákwsin, ba, cózvfn phảqtroi vậrengy khôgegwng? Em khôgegwng muốaqbpn lạxmmri đmleoeeof cho bọywqqn họywqq lợrfgti dụmleong sơmsds hởvlae chuồeeofn mấkdxat.”

Nam Cung Ngạxmmro đmleoang dỗbzlb chákwsiu cưsxzpng ăwpjwn cơmsdsm, cũldhkng chăwpjwm chúhwmw nhìkdxan ngưsxzpafzdi cảqtro nhànzcf hoànzcf thuậrengn vui vẻyeygzvfni chuyệvhnbn, trong lòwgbqng ấkdxam ákwsip, chợrfgtt nghe con gákwsii hỏkdxai chuyệvhnbn, thuậrengn miệvhnbng “Àhhgi” mộahydt tiếahydng: “Đzvfnúhwmwng lànzcfzvfn chuyệvhnbn nhưsxzp vậrengy.”

“Anh nghe đmleoi!” Nam Cung Dạxmmr Hi nhíwbgyu mànzcfy nózvfni.

Nam Cung Kìkdxanh Hiêrengn cầkpyzm lấkdxay giấkdxay ăwpjwn, nhànzcfn nhạxmmrt nózvfni: “Chuyệvhnbn nànzcfy ăwpjwn cơmsdsm xong lạxmmri nózvfni, Dạxmmr Hi, đmleoomging nákwsio loạxmmrn.”

Nam Cung Dạxmmr Hi còwgbqn chưsxzpa đmleoãrgpe thèqtvrm, mong muốaqbpn cózvfn ngay kếahydt quảqtro, chẳlgkcng qua nhìkdxan sắrchfc mặzapmt hai ngưsxzpafzdi kia liềbkten hiểeeofu ra, hiệvhnbn giờafzd, rõpppknzcfng lànzcf ôgegwng cụmleo đmleoãrgpe mặzapmc kệvhnb mọywqqi chuyệvhnbn, nhưsxzpng chuyệvhnbn nànzcfy lànzcf khôgegwng thểeeof thưsxzpơmsdsng lưsxzprfgtng ởvlae đmleoâzliry, chỉomgizvfn thểeeofkaicn lúhwmwc giảqtroi quyếahydt.


Nam Cung Dạxmmr Hi nhấkdxap miệvhnbng cưsxzpafzdi rộahydrengn, hai ngưsxzpafzdi kia, kỳlhbz thậrengt phúhwmwc hắrchfc hơmsdsn hếahydt so vớlglvi ai khákwsic!

*****

nzcfn đmleoêrengm buôgegwng xuốaqbpng.

Nam Cung Dạxmmr Hi trộahydm đmleoi lêrengn lầkpyzu tìkdxam Dụmleo Thiêrengn Tuyếahydt.

“Chịsaenzliru, chịsaenzvfni đmleoi, muốaqbpn em lànzcfm nhưsxzp thếahydnzcfo? Em cózvfn rấkdxat nhiềbkteu biệvhnbn phákwsip khiếahydn côgegw ta sốaqbpng khôgegwng bằzmwcng chếahydt!”

Dụmleo Thiêrengn Tuyếahydt đmleoãrgpe tắrchfm xong, ngồeeofi ởvlae đmleokpyzu giưsxzpafzdng nhẹlhbz nhànzcfng dựlycxa vànzcfo gốaqbpi ôgegwm xem tạxmmrp chíwbgy, suy nghĩvlae mộahydt hồeeofi, nhớlglv lạxmmri hôgegwm nay ởvlae bệvhnbnh việvhnbn, nhìkdxan dákwsing vẻyeyg củemeda Thiêrengn Nhu, trong lòwgbqng cózvfn chúhwmwt lạxmmrnh lẽnzcfo, trựlycxc tiếahydp hỏkdxai: “Đzvfnbnwwi lạxmmri lànzcfgegw thìkdxa sao? Côgegw sẽnzcfnzcfm thếahydnzcfo?”

“Anh trai em luôgegwn nózvfni em cànzcfn quấkdxay, kỳlhbz thậrengt em khôgegwng hềbktenzcfn quấkdxay mộahydt chúhwmwt nànzcfo,” Nam Cung Dạxmmr Hi nghiêrengm mặzapmt nózvfni: “Đzvfnbnwwi lạxmmri lànzcf em, em sẽnzcf đmleoákwsip trảqtro tấkdxat cảqtro nhữdnrwng chuyệvhnbn xấkdxau mànzcfgegw đmleoãrgpenzcfm lạxmmri cho côgegw ta! Anh trai em khôgegwng nózvfni khôgegwng rằzmwcng, nhưsxzpng chỉomgi mộahydt chiêrengu lànzcf đmleoãrgpenzcfm cho nhànzcf họywqq La sụmleop đmleobnww, côgegw ta lạxmmri còwgbqn khôgegwng biếahydt hốaqbpi cảqtroi, em sẽnzcf đmleoeeofgegw ta trảqtroi qua nhữdnrwng gìkdxanzcf Thiêrengn Nhu đmleoang phảqtroi gákwsinh chịsaenu, luôgegwn cảqtro nhữdnrwng gìkdxa chúhwmwng ta đmleoãrgpe từomging gákwsinh chịsaenu cũldhkng phảqtroi đmleoeeofgegw ta trảqtroi qua mộahydt lầkpyzn! Em khôgegwng thiệvhnbn lưsxzpơmsdsng nhưsxzp chịsaen, em chíwbgynh lànzcfzvfn thùlycx phảqtroi bákwsio!”

Dụmleo Thiêrengn Tuyếahydt ngơmsds ngẩlgkcn nghe xong, tiếahydp tụmleoc lậrengt tạxmmrp chíwbgy: “Vậrengy theo suy nghĩvlae củemeda côgegwnzcfnzcfm, chịsaen bảqtroo đmleoqtrom khôgegwng nózvfni cho anh côgegw biếahydt.”

“Thậrengt khôgegwng?” Nam Cung Dạxmmr Hi vui vẻyeyg: “Chịsaenzliru, ngoékaico tay!”

Chỉomgi cầkpyzn khôgegwng cózvfn anh trai ngăwpjwn trởvlae, đmleoomging nózvfni muốaqbpn chỉomginh chếahydt mộahydt ngưsxzpafzdi, cho dùlycxgegwkwsio loạxmmrn đmleoếahydn long trờafzdi lởvlae đmleokdxat, cũldhkng khôgegwng ai quảqtron đmleoưsxzprfgtc.

Dụmleo Thiêrengn Tuyếahydt vưsxzpơmsdsn ngózvfnn úhwmwt câzliru lấkdxay ngózvfnn tay củemeda côgegw, nâzlirng đmleoôgegwi mắrchft lêrengn, nózvfni thêrengm mộahydt câzliru: “Giúhwmwp chịsaenwbgynh luôgegwn phầkpyzn kia củemeda Tiểeeofu Ảcfgfnh, chọywqqc tớlglvi chịsaen khôgegwng sao, nhưsxzpng chọywqqc tớlglvi bảqtroo bảqtroo củemeda chịsaen thìkdxa chíwbgynh lànzcf tộahydi ákwsic tànzcfy trờafzdi.”

“Ha ha……” Nam Cung Dạxmmr Hi cưsxzpafzdi rộahydrengn: “Khôgegwng thànzcfnh vấkdxan đmleobkte!”

Hai ngưsxzpafzdi đmleoang nózvfni chuyệvhnbn, cửnqtza phòwgbqng tắrchfm chợrfgtt mởvlae ra.

Nam Cung Kìkdxanh Hiêrengn chỉomgi mặzapmc ákwsio choànzcfng tắrchfm dànzcfi, đmleoôgegwi mắrchft đmleoen sákwsing chózvfni, tózvfnc còwgbqn nhỏkdxasxzplglvc, cong cong môgegwi nózvfni: “Tốaqbpi khuya côgegwwgbqn chạxmmry lêrengn đmleoâzliry lànzcfm gìkdxa? Y Y ngủemed rồeeofi?”

“Vẫrengn chưsxzpa!” Nam Cung Dạxmmr Hi nhảqtroy dựlycxng đmleoyeygng lêrengn: “Em tìkdxam chịsaenzliru ôgegwn chuyệvhnbn khôgegwng đmleoưsxzprfgtc ànzcf! Nhìkdxan bộahydkwsing gấkdxap gákwsip củemeda anh kìkdxaa, em khôgegwng quấkdxay rầkpyzy nữdnrwa, em đmleoi ngay đmleoâzliry, ngủemed ngon, tâzlirn hôgegwn vui vẻyeyg!”

zvfni xong, côgegwsxzpu loákwsit chạxmmry ra ngoànzcfi, còwgbqn giúhwmwp bọywqqn họywqq đmleoózvfnng kỹwtet cửnqtza.

“Mớlglvi vừomgia nózvfni cákwsii gìkdxa, cưsxzpafzdi giốaqbpng nhưsxzp ăwpjwn trộahydm vậrengy?” Đzvfnôgegwi mắrchft củemeda Nam Cung Kìkdxanh Hiêrengn đmleokpyzy mịsaen hoặzapmc, cúhwmwi ngưsxzpafzdi xuốaqbpng nhẹlhbz nhànzcfng vuốaqbpt ve khuôgegwn mặzapmt nhỏkdxa nhắrchfn củemeda côgegw: “Ởkwsi trong phòwgbqng tắrchfm anh còwgbqn nghe đmleoưsxzprfgtc.”

“Khẳlgkcng đmleosaennh lànzcf phảqtroi lékaicn lúhwmwc nhưsxzp trộahydm, bọywqqn em đmleoang thưsxzpơmsdsng lưsxzprfgtng lànzcfm chuyệvhnbn xấkdxau nhưsxzp thếahydnzcfo, đmleoeeof anh nghe đmleoưsxzprfgtc lànzcf thảqtrom.” Dụmleo Thiêrengn Tuyếahydt nékaicn cưsxzpafzdi, nghiêrengm túhwmwc nózvfni.

“Phảqtroi khôgegwng? Lànzcfm chuyệvhnbn xấkdxau gìkdxa, nózvfni anh nghe thửnqtz!” Nam Cung Kìkdxanh Hiêrengn nheo mắrchft, chặzapmn ngang ôgegwm côgegw từomgi đmleokpyzu giưsxzpafzdng chuyểeeofn tớlglvi giữdnrwa giưsxzpafzdng, ngózvfnn tay thon dànzcfi túhwmwm mởvlaezliry ákwsio ngủemed củemeda côgegw, ákwsip ngưsxzpafzdi muốaqbpn đmleoèqtvrrengn.

Dụmleo Thiêrengn Tuyếahydt trốaqbpn trákwsinh hơmsdsi thởvlaezvfnng nhưsxzp lửnqtza củemeda anh, cưsxzpafzdi nózvfni: “Em khôgegwng nózvfni cho anh biếahydt, khôgegwng nózvfni cho anh biếahydt!”

Nam Cung Kìkdxanh Hiêrengn vuốaqbpt ve cákwsii bụmleong cànzcfng ngànzcfy cànzcfng nhôgegwrengn rõpppknzcfng củemeda côgegw, nheo đmleoôgegwi mắrchft hànzcfm chứyeyga nụmleosxzpafzdi uy hiếahydp: “Lànzcfm chuyệvhnbn xấkdxau, em khôgegwng sợrfgt dạxmmry hưsxzp bảqtroo bảqtroo trong bụmleong ànzcf, mẹlhbz con békaic khôgegwng thànzcfnh thậrengt, nhấkdxat đmleosaennh lànzcf ba nózvfn mỗbzlbi ngànzcfy đmleobkteu lo lắrchfng đmleobkte phòwgbqng, cẩlgkcn thậrengn che chởvlaegegwkdxay sợrfgtgegwkdxay bịsaen thưsxzpơmsdsng, nhưsxzpng lạxmmri muốaqbpn dạxmmry dỗbzlbgegwkdxay mộahydt trậrengn!”

zvfni xong, ngózvfnn tay thon dànzcfi xẹlhbzt qua sưsxzpafzdn eo củemeda côgegw.

“A……” Dụmleo Thiêrengn Tuyếahydt vẫrengn mẫrengn cảqtrom đmleoếahydn muốaqbpn chếahydt, mặzapmt đmleokdxa tim đmleorengp, bắrchft lấkdxay ngózvfnn tay anh: “Đzvfnomging lànzcfm em nhộahydt, bảqtroo bảqtroo biếahydt sẽnzcf khákwsing nghịsaen.”

“Sao anh cózvfn thểeeof nỡbcvu đmleoeeof bảqtroo bảqtroo khákwsing nghịsaen……” Nam Cung Kìkdxanh Hiêrengn cưsxzpafzdi nhạxmmrt, bànzcfn tay vuốaqbpt ve eo củemeda côgegw, nhẹlhbz nhànzcfng xoa xoa đmleoi chuyểeeofn hưsxzplglvng vềbkte phíwbgya trưsxzplglvc, cúhwmwi đmleokpyzu hôgegwn lêrengn môgegwi côgegw: “Anh muốaqbpn em vui vẻyeygwgbqn khôgegwng kịsaenp……”

Dụmleo Thiêrengn Tuyếahydt cảqtrom giákwsic đmleoưsxzprfgtc rõpppknzcfng ýgegw tứyeyg củemeda anh, hôgegw hấkdxap côgegw rốaqbpi loạxmmrn, dầkpyzn dầkpyzn cảqtrom giákwsic đmleoưsxzprfgtc ákwsio ngủemed trêrengn ngưsxzpafzdi bịsaen anh rúhwmwt đmleoi, bànzcfn tay anh vuốaqbpt ve bảqtro vai trơmsdsn bózvfnng củemeda côgegw, dưsxzpafzdng nhưsxzp đmleoang dọywqq thákwsim kho bákwsiu quýgegw giákwsi nhấkdxat bêrengn trong ákwsio ngủemed, cẩlgkcn thậrengn chạxmmrm đmleoếahydn bầkpyzu ngựlycxc củemeda côgegw, lạxmmri dùlycxng cákwsinh môgegwi từomging chúhwmwt từomging chúhwmwt mànzcfhwmwng bákwsii.

“Kìkdxanh Hiêrengn……” Trưsxzplglvc mắrchft côgegwreng ly, tay khoanh lạxmmri cổbnww củemeda anh, nứyeygc nởvlaerengu lêrengn.

“Anh đmleoâzliry……” Nam Cung Kìkdxanh Hiêrengn cũldhkng cởvlaei quầkpyzn ákwsio củemeda mìkdxanh ra, gắrchft gao hôgegwn côgegw: “Đzvfnomging quêrengn hôgegwm nay lànzcf đmleoêrengm tâzlirn hôgegwn củemeda chúhwmwng ta, bànzcfrgpe…… Em phảqtroi hoànzcfn thànzcfnh nghĩvlaea vụmleo……”

Dụmleo Thiêrengn Tuyếahydt trầkpyzm thấkdxap ngâzlirm nga ra tiếahydng, cózvfn thểeeof cảqtrom giákwsic đmleoưsxzprfgtc sựlycx khuâzliry khoảqtro to lớlglvn trong thanh âzlirm kia, nhưsxzpng cákwsii gìkdxaldhkng khôgegwng lànzcfm đmleoưsxzprfgtc, chỉomgizvfn thểeeofwgbqng chặzapmt cầkpyzn cổbnww củemeda anh, trầkpyzm thấkdxap thởvlae dốaqbpc.

“……Ưinbvm!” Nhákwsiy mắrchft anh thìkdxanh lìkdxanh tiếahydn vànzcfo, Dụmleo Thiêrengn Tuyếahydt cắrchfn môgegwi rêrengn rỉomgi, sựlycxzvfnng bỏkdxang căwpjwng chặzapmt khiếahydn cảqtro ngưsxzpafzdi côgegw run rẩlgkcy.

“Đzvfnomging sợrfgt, anh sẽnzcf chậrengm mộahydt chúhwmwt, sẽnzcf khôgegwng thưsxzpơmsdsng tổbnwwn đmleoếahydn bảqtroo bảqtroo ……” Nam Cung Kìkdxanh Hiêrengn ôgegwn nhu dụmleo dỗbzlb, nhìkdxan da thịsaent côgegw bởvlaei vìkdxa sựlycx khoákwsii cảqtrom mànzcf trởvlaerengn phấkdxan hồeeofng, anh kíwbgych đmleoahydng hôgegwn lêrengn, dưsxzplglvi thâzlirn thong thảqtronzcf luậrengt đmleoahydng cózvfn tiếahydt tấkdxau.

“Bảqtroo bốaqbpi…… Anh yêrengu em……” Hơmsdsi thởvlae anh nặzapmng nềbkte, trong sựlycxwbgych tìkdxanh mãrgpenh liệvhnbt, nhịsaenn khôgegwng đmleoưsxzprfgtc mànzcf bộahydc phákwsit ra mộahydt câzliru nhưsxzp vậrengy, dákwsin sákwsit vànzcfo tai củemeda côgegw, nózvfni lêrengn tiếahydng lòwgbqng cùlycxng côgegw.

Dụmleo Thiêrengn Tuyếahydt cànzcfng lúhwmwc cànzcfng mêreng mang, cảqtrom thụmleo đmleoưsxzprfgtc anh châzlirn thậrengt tồeeofn tạxmmri trong thâzlirn thểeeof củemeda mìkdxanh, nghẹlhbzn ngànzcfo mộahydt tiếahydng, co chặzapmt thâzlirn mìkdxanh.

gegwm nay, ởvlaegegwn lễsxzp thákwsinh khiếahydt chózvfni mắrchft, từomgi khoảqtronh khắrchfc anh đmleoeo nhẫrengn cưsxzplglvi lêrengn cho côgegw, nắrchfm lấkdxay đmleoôgegwi bànzcfn tay củemeda côgegw, nhìkdxan vànzcfo đmleoôgegwi mắrchft côgegw, trầkpyzm giọywqqng hứyeyga hẹlhbzn mộahydt câzliru kia……

gegwi nguyệvhnbn thưsxzpơmsdsng tiếahydc côgegwkdxay, bảqtroo hộahydgegwkdxay, yêrengu quýgegwgegwkdxay, cho đmleoếahydn hơmsdsi thởvlae cuốaqbpi cùlycxng, cho đmleoếahydn lúhwmwc chếahydt mớlglvi thôgegwi……

Thanh âzlirm lờafzdi thềbktenzcfng lúhwmwc cànzcfng lớlglvn, sau cùlycxng, tìkdxanh cảqtrom dâzlirng trànzcfo mãrgpenh liệvhnbt, bốaqbpc chákwsiy thànzcfnh mộahydt thếahyd giớlglvi hạxmmrnh phúhwmwc hoànzcfn chỉomginh.

……

……

Sắrchfc đmleolhbzp, búhwmwng tay đmleoãrgpe suy tànzcfn, tuổbnwwi trẻyeyg, chỉomgi huy hoànzcfng thoákwsing qua ——

gegwi chỉomgi muốaqbpn ởvlae nhữdnrwng năwpjwm thákwsing tuổbnwwi trẻyeyg, đmleoưsxzprfgtc nửnqtza kia củemeda mìkdxanh nhanh chózvfnng tìkdxam thấkdxay, cẩlgkcn thậrengn bảqtroo hộahyd.

Khôgegwng đmleoeeofgegwi kinh sợrfgt, khôgegwng đmleoeeofgegwi khổbnww sởvlae, khôgegwng đmleoeeofgegwi khôgegwng nơmsdsi dựlycxa vànzcfo, khôgegwng đmleoeeofgegwi lưsxzpu lạxmmrc đmleokpyzu đmleoưsxzpafzdng xózvfn chợrfgt.

Kếahydt thúhwmwc chíwbgynh truyệvhnbn.

Chúc các bạn đọc truyện vui vẻ.