Chọc Vào Hào Môn: Cha Đừng Đụng Vào Mẹ Con

Chương 339 : Đại kết cục

    trước sau   
Trong phòelftng bệpkpgnh, Thiêjtpnn Nhu nỗpfol lựnhapc mởrzwh to mắppzct, cốjtpn phâpfzen rõesrl sựnhap vậhthht trưqygjwoctc mắppzct.

“Tiểmibbu Nhu……” Dụqmms Thiêjtpnn Tuyếpfzet vộjveei vàiyvdng bưqygjwoctc tớwocti, nhẹpalx giọwdvlng gọwdvli côaurw.

Nửjbzga bêjtpnn mặyatxt củyatxa Thiêjtpnn Nhu bịubksecaung gạfasmt bao lạfasmi, lôaurwng mi mắppzct trájtqni nhẹpalx nhàiyvdng run run ởrzwh trêjtpnn băecaung gạfasmt, rốjtpnt cuộjveec cũygipng cóiiqv thểmibb thấrzwhy rõesrljtqnng vẻhthh củyatxa chịubksgsyynh: “Chịubks……”

“Tiểmibbu Nhu, em thấrzwhy sao rồpnsxi? Còelftn đrpjtau khôaurwng?” Dụqmms Thiêjtpnn Tuyếpfzet cầarfhm lấrzwhy bàiyvdn tay nhỏfokh lạfasmnh lẽkwhso củyatxa côaurw.

Thiêjtpnn Nhu lắppzcc đrpjtarfhu: “Khôaurwng đrpjtau, chịubks, em khôaurwng sao.”

“Tiểmibbu Nhu……” Hốjtpnc mắppzct củyatxa Dụqmms Thiêjtpnn Tuyếpfzet đrpjtãtgcj ưqygjơgsyyn ưqygjwoctt: “Sao em ngốjtpnc nhưqygj vậhthhy, em lạfasmi khôaurwng biếpfzet đrpjtóiiqviyvdjtqni gìgsyy, nghĩjtqn sao màiyvdaurwng đrpjtếpfzen chắppzcn cho chịubks? Em khôaurwng nghĩjtqn tớwocti hậhthhu quảmibb sao?”


Thiêjtpnn Nhu lẳnhapng lặyatxng nằkwhsm, lặyatxng lẽkwhs cầarfhm ngưqygjccdzc lạfasmi tay côaurw, nhìgsyyn chăecaum chújtpn trầarfhn nhàiyvd, thếpfze nhưqygjng nhẹpalx nhàiyvdng cưqygjjpmmi rộjveejtpnn, nụqmmsqygjjpmmi tưqygjơgsyyi róiiqvi màiyvd trong sájtqnng đrpjtơgsyyn thuầarfhn, bêjtpnn trong lạfasmi lộjvee ra nhàiyvdn nhạfasmt ưqygju thưqygjơgsyyng, nhưqygjng nhiềesvmu hơgsyyn lạfasmi làiyvd sựnhap vui vẻhthh.

“Chịubks, chịubks biếpfzet hiệpkpgn giờjpmm em nhớwoct tớwocti cájtqni gìgsyy khôaurwng?” Thiêjtpnn Nhu chậhthhm rãtgcji nóiiqvi, ájtqnnh mắppzct trong trẻhthho lậhthhp loèqygj hồpnsxi ứjtqnc, nhẹpalx nhàiyvdng nhỏfokh giọwdvlng nóiiqvi: “Em nhớwoct lạfasmi 5 năecaum trưqygjwoctc, từpbazqygjjpmmi bốjtpnn tuổonthi cho đrpjtếpfzen năecaum mưqygjjpmmi bảmibby tuổonthi, trong ba năecaum đrpjtóiiqv, em vẫpfoln luôaurwn nằkwhsm ởrzwh trêjtpnn giưqygjjpmmng bệpkpgnh trong việpkpgn đrpjtiềesvmu dưqygjpnsxng giốjtpnng nhưqygj thếpfzeiyvdy, mỗpfoli ngàiyvdy tan tầarfhm sớwoctm, hay mỗpfoli cuốjtpni tuầarfhn chịubks đrpjtesvmu sẽkwhs đrpjtếpfzen thăecaum em, ngồpnsxi ởrzwhboxhp giưqygjjpmmng nóiiqvi chuyệpkpgn cùaagcng em.”

“Lújtpnc ấrzwhy đrpjtôaurwi mắppzct em nhìgsyyn khôaurwng thấrzwhy, suốjtpnt ba năecaum ởrzwh trong bóiiqvng tốjtpni, em cũygipng từpbazng cho rằkwhsng đrpjtjpmmi nàiyvdy mìgsyynh cứjtqn nhưqygj vậhthhy màiyvdiyvdn phếpfze, em khôaurwng biếpfzet mìgsyynh còelftn cóiiqv thểmibb kiêjtpnn trìgsyy bao lâpfzeu, em thưqygjjpmmng hỏfokhi bájtqnc sĩjtqn, cóiiqv phảmibbi khôaurwng cóiiqv em thìgsyy chịubks sẽkwhs sốjtpnng tốjtpnt hơgsyyn hay khôaurwng, chịubks trẻhthh tuổonthi nhưqygj vậhthhy, ra ngoàiyvdi đrpjtjpmmi khôaurwng dễkwhsiyvdng, phảmibbi gájtqnnh vájtqnc cho em phídflm nằkwhsm việpkpgn phídflm trịubks liệpkpgu cao nhưqygj vậhthhy, còelftn kiếpfzem tiềesvmn cho em phẫpfolu thuậhthht, còelftn phảmibbi chăecaum sóiiqvc em……” 

“Chịubks, khi ấrzwhy, nhấrzwht đrpjtubksnh chịubks rấrzwht cựnhapc khổonth.”

iiqvi xong, Thiêjtpnn Nhu cưqygjjpmmi ngọwdvlt ngàiyvdo, nhìgsyyn côaurw, tiếpfzep tụqmmsc nóiiqvi: “Nhưqygjng hiệpkpgn tạfasmi tốjtpnt rồpnsxi, em đrpjtãtgcjiiqv thểmibb nhìgsyyn thấrzwhy, cho dùaagc mặyatxt bịubks huỷmojs hoạfasmi, em cũygipng khôaurwng cảmibbm thấrzwhy mìgsyynh làiyvd mộjveet ngưqygjjpmmi tàiyvdn phếpfze, chịubks, em khôaurwng sao, em khôaurwng phảmibbi lừpbaza chịubks, em cảmibbm thấrzwhy bảmibbn thâpfzen dũygipng cảmibbm hơgsyyn rấrzwht nhiềesvmu so vớwocti trưqygjwoctc kia, chịubks, khôaurwng cầarfhn an ủyatxi em, cuộjveec đrpjtjpmmi củyatxa em vốjtpnn đrpjtãtgcj khôaurwng cóiiqv khởrzwhi đrpjtiểmibbm tốjtpnt, cho nêjtpnn đrpjtiểmibbm cuốjtpni cũygipng nhấrzwht đrpjtubksnh làiyvd khôaurwng xấrzwhu.”

“Tiểmibbu Nhu……” Dụqmms Thiêjtpnn Tuyếpfzet hoàiyvdn toàiyvdn khôaurwng nghĩjtqn tớwocti côaurw sẽkwhs nhưqygj nghĩjtqn nhưqygj vậhthhy.

“Chịubks,” Thiêjtpnn Nhu siếpfzet chặyatxt tay côaurw: “Tâpfzen hôaurwn vui vẻhthh.”

Dụqmms Thiêjtpnn Tuyếpfzet nóiiqvi khôaurwng nêjtpnn lờjpmmi, đrpjtôaurwi mắppzct ngậhthhp nưqygjwoctc mắppzct, từpbazng giọwdvlt từpbazng giọwdvlt rơgsyyi xuốjtpnng.

“Chịubks, đrpjtpbazng khóiiqvc, anh rểmibb nhìgsyyn thấrzwhy sẽkwhs đrpjtau lòelftng, em vẫpfoln còelftn chưqygja tặyatxng quàiyvdqygjwocti cho chịubks……” Áwotmnh mắppzct Thiêjtpnn Nhu gian nan màiyvd nhìgsyyn quanh phòelftng mộjveet vòelftng, dừpbazng ởrzwh trêjtpnn tủyatx đrpjtarfhu giưqygjjpmmng: “Chịubks, ởrzwh trong tújtpni lễkwhs phụqmmsc củyatxa em……”

Dụqmms Thiêjtpnn Tuyếpfzet vộjveei vàiyvdng đrpjtjtqnng lêjtpnn, giújtpnp côaurwgsyym.

Bộjvee lễkwhs phụqmmsc xinh xắppzcn đrpjtãtgcj bịubks chájtqny đrpjtếpfzen khôaurwng còelftn hìgsyynh dạfasmng, côaurwgsyym kiếpfzem bêjtpnn trong tújtpni, chỉpalxgsyym đrpjtưqygjccdzc mộjveet cájtqni thẻhthh ngâpfzen hàiyvdng.

Thiêjtpnn Nhu cầarfhm lấrzwhy, mắppzct chăecaum chújtpn nhìgsyyn côaurw: “Thẻhthh tiềesvmn lưqygjơgsyyng củyatxa em, chịubks, bêjtpnn trong cóiiqv tiềesvmn lưqygjơgsyyng thájtqnng đrpjtarfhu tiêjtpnn em đrpjti làiyvdm.”

aurw thẹpalxn thùaagcng cưqygjjpmmi cưqygjjpmmi: “Khôaurwng nhiềesvmu tiềesvmn lắppzcm, đrpjtjtqnn chừpbazng mua khôaurwng đrpjtưqygjccdzc cájtqni gìgsyy, nhưqygjng em cũygipng khôaurwng xàiyvdi loạfasmn, chờjpmm em khỏfokhe hơgsyyn chújtpnng ta cùaagcng nhau đrpjti mua chújtpnt đrpjtpnsx, dẫpfoln theo Tiểmibbu Ảicgsnh đrpjti mộjvee viêjtpnn Nam Sơgsyyn thăecaum ba mẹpalx, thuậhthhn tiệpkpgn nóiiqvi cho ba mẹpalx biếpfzet chịubks đrpjtãtgcj kếpfzet hôaurwn, chịubks, đrpjtưqygjccdzc khôaurwng?”


Dụqmms Thiêjtpnn Tuyếpfzet rưqygjng rưqygjng gậhthht đrpjtarfhu: “Đbrrtưqygjccdzc, nhưqygj thếpfzeiyvdo cũygipng đrpjtesvmu đrpjtưqygjccdzc.”

aurw nhớwoct tớwocti lờjpmmi Lạfasmc Phàiyvdm Vũygip dặyatxn dòelft, kéboxho mềesvmn đrpjtppzcp cao lêjtpnn cho Tiểmibbu Nhu, nhẹpalx giọwdvlng nóiiqvi: “Em nghỉpalx ngơgsyyi đrpjti, đrpjtpbazng nóiiqvi nhiềesvmu nhưqygj vậhthhy, trong thờjpmmi gian nàiyvdy em ởrzwh đrpjtâpfzey trịubks liệpkpgu cho tốjtpnt, mặyatxt củyatxa em sẽkwhs khôaurwng sao hếpfzet, biếpfzet chưqygja?”

Thiêjtpnn Nhu gậhthht gậhthht đrpjtarfhu, theo bảmibbn năecaung màiyvd duỗpfoli tay chạfasmm vàiyvdo băecaung gạfasmt trêjtpnn mặyatxt.

“Đbrrtpbazng cóiiqv sờjpmm!” Dụqmms Thiêjtpnn Tuyếpfzet vộjveei vàiyvdng bắppzct lấrzwhy tay côaurw: “Coi chừpbazng bịubks nhiễkwhsm trùaagcng, vậhthhy thìgsyy em sẽkwhs thậhthht sựnhap biếpfzen thàiyvdnh mặyatxt mèqygjo, trịubks khôaurwng đrpjtưqygjccdzc.”

“……” Lújtpnc nàiyvdy Thiêjtpnn Nhu mớwocti chậhthhm rãtgcji buôaurwng tay.

“Chịubks, chịubks đrpjti côaurwng ty xin nghỉpalx giújtpnp em, em khôaurwng thểmibb tiếpfzep tụqmmsc đrpjti làiyvdm, nếpfzeu nhưqygj bọwdvln họwdvl khôaurwng đrpjtpnsxng ýjtpn cho nghỉpalx bệpkpgnh khôaurwng lưqygjơgsyyng, vậhthhy quêjtpnn đrpjti.” Nhớwoct tớwocti chuyệpkpgn nàiyvdy, Thiêjtpnn Nhu cắppzcn cắppzcn môaurwi nóiiqvi.

Dụqmms Thiêjtpnn Tuyếpfzet cưqygjjpmmi cưqygjjpmmi, nghiêjtpnng đrpjtarfhu nóiiqvi: “Sao cóiiqv thểmibb khôaurwng đrpjtpnsxng ýjtpn, em khôaurwng biếpfzet ôaurwng chủyatx củyatxa em làiyvd ai sao?”

“???” Trong mắppzct Thiêjtpnn Nhu tràiyvdn đrpjtarfhy vẻhthhjtpn hoặyatxc. 

Dụqmms Thiêjtpnn Tuyếpfzet lắppzcc lắppzcc đrpjtarfhu, đrpjtjtqnng dậhthhy sửjbzga sang lạfasmi bìgsyynh thuốjtpnc đrpjtang treo ngưqygjccdzc mộjveet chújtpnt, nụqmmsqygjjpmmi yếpfzeu ớwoctt ởrzwh trêjtpnn môaurwi: “Lạfasmc Phàiyvdm Vũygip khôaurwng dájtqnm tùaagcy tiệpkpgn sa thảmibbi em, bằkwhsng khôaurwng anh rểmibb củyatxa em sẽkwhs khôaurwng tha cho anh ấrzwhy, vìgsyy vậhthhy em cứjtqnjtpnn tâpfzem màiyvd chữpnsxa trịubks!”

Thiêjtpnn Nhu chợccdzt bừpbazng tỉpalxnh, thếpfze mớwocti biếpfzet, thìgsyy ra mìgsyynh đrpjtang côaurwng tájtqnc ởrzwhaurwng ty con củyatxa Lạfasmc Phàiyvdm Vũygip.

Thếpfze nhưqygjng đrpjtếpfzen bâpfzey giờjpmmaurw mớwocti biếpfzet đrpjtưqygjccdzc.

Ngưqygjjpmmi đrpjtàiyvdn ôaurwng đrpjtjveec miệpkpgng kia……

Thiêjtpnn Nhu cắppzcn môaurwi, nhớwoct tớwocti mấrzwhy lầarfhn đrpjtjtpni thoạfasmi cùaagcng anh, nghĩjtqn lạfasmi anh chídflmnh làiyvd ôaurwng chủyatx củyatxa mìgsyynh, tâpfzem tìgsyynh chợccdzt trởrzwhjtpnn quỷmojs dịubks……


*****

Biệpkpgt thưqygj Nam Cung.

aurwn lễkwhs long trọwdvlng kếpfzet thújtpnc qua loa, Nam Cung Dạfasm Hi lầarfhm bầarfhm hồpnsxi lâpfzeu, chứjtqnng tỏfokh thựnhapc rốjtpni rắppzcm.

“Anh, nếpfzeu khôaurwng anh tổonth chứjtqnc lạfasmi mộjveet lầarfhn đrpjti, em sẽkwhs thiếpfzet kếpfze giújtpnp anh, đrpjtãtgcji tiệpkpgc ởrzwh ngay trong biệpkpgt thựnhap củyatxa chújtpnng ta, em bảmibbo đrpjtmibbm lộjveeng lẫpfoly đrpjtjveec lạfasm, tuyệpkpgt đrpjtjtpni khôaurwng đrpjtqmmsng hàiyvdng!” Trêjtpnn bàiyvdn cơgsyym, côaurw giơgsyyjtqna hùaagcng hồpnsxn nóiiqvi.

“Trưqygjwoctc tiêjtpnn nóiiqvi thàiyvdnh ngữpnsx cho đrpjtújtpnng rồpnsxi hãtgcjy nóiiqvi đrpjtếpfzen chuyệpkpgn giújtpnp anh thiếpfzet kếpfze,” Áwotmnh mắppzct củyatxa Nam Cung Kìgsyynh Hiêjtpnn loéboxh loéboxh, cong cong môaurwi nóiiqvi: “Thậhthht ra anh thìgsyy khôaurwng sao, nhưqygjng nếpfzeu nhưqygj chịubkspfzeu củyatxa côaurw khôaurwng hàiyvdi lòelftng, côaurw nhấrzwht đrpjtubksnh phảmibbi chếpfzet.”

Nam Cung Dạfasm Hi sặyatxc mộjveet ngụqmmsm canh ởrzwh trong cổonth họwdvlng.

Xoay đrpjtarfhu nhìgsyyn hai đrpjtjtqna béboxh đrpjtang cưqygjjpmmi trộjveem, côaurw nhídflmu màiyvdy: “Em nóiiqvi sai thàiyvdnh ngữpnsx?”

Bạfasmn nhỏfokh Trìgsyynh Lan Y vôaurw tộjveei nóiiqvi: “Con khôaurwng biếpfzet nha, mẹpalxiiqvi sai chỗpfoliyvdo?”

Tiểmibbu Ảicgsnh đrpjtonth mồpnsxaurwi, cầarfhm lấrzwhy cájtqni mũygipqygjpnsxi trai bêjtpnn cạfasmnh bàiyvdn đrpjtjveei lêjtpnn đrpjtarfhu, cậhthhu béboxh cựnhap tuyệpkpgt giảmibbi thídflmch!

Nam Cung Dạfasm Hi chéboxhp chéboxhp miệpkpgng: “Theo em thấrzwhy, hôaurwm nay thàiyvdnh côaurwng nhấrzwht trong hôaurwn lễkwhs chídflmnh làiyvd hoa đrpjtpnsxng, anh xem, Y Y nhàiyvd chújtpnng ta chídflmnh làiyvd mộjveet mỹjvee nhâpfzen nhídflm bạfasmi hoạfasmi, tưqygjơgsyyng lai khẳnhapng đrpjtubksnh sẽkwhsiiqv rấrzwht nhiềesvmu ngưqygjjpmmi theo đrpjtuổonthi, đrpjtưqygjơgsyyng nhiêjtpnn, Tiểmibbu Ảicgsnh nhàiyvd anh chịubksygipng làiyvd mộjveet soájtqni ca!” 

Tiểmibbu Ảicgsnh sờjpmm sờjpmm cằkwhsm: “Con cảmibbm thấrzwhy con làiyvd mộjveet bảmibbo bảmibbo may mắppzcn nhấrzwht xưqygja nay, côaurw, côaurwiiqvi trêjtpnn thếpfze giớwocti cóiiqv bao nhiêjtpnu bảmibbo bảmibbo cóiiqv thểmibb chứjtqnng kiếpfzen daddy cùaagcng mommy củyatxa mìgsyynh kếpfzet hôaurwn, lạfasmi còelftn đrpjtưqygjccdzc làiyvdm hoa đrpjtpnsxng trong hôaurwn lễkwhs nữpnsxa?”

“Khôaurwng nhiềesvmu lắppzcm.” Nam Cung Dạfasm Hi ngẫpfolm nghĩjtqn, khẳnhapng đrpjtubksnh nóiiqvi.

“Đbrrtújtpnng! Cho nêjtpnn bảmibbo bảmibbo trong bụqmmsng củyatxa mẹpalx khôaurwng cóiiqv may mắppzcn nhưqygj vậhthhy nha ~~~” Tiểmibbu Ảicgsnh rấrzwht cóiiqv cảmibbm giájtqnc vềesvm sựnhap ưqygju việpkpgt nhìgsyyn chằkwhsm chằkwhsm cájtqni bụqmmsng phồpnsxng lêjtpnn củyatxa Dụqmms Thiêjtpnn Tuyếpfzet, ngẫpfolm nghĩjtqn, chờjpmm sau khi nhóiiqvc con kia sinh ra sẽkwhs khoe vớwocti béboxh nhưqygj thếpfzeiyvdo.


Dụqmms Thiêjtpnn Tuyếpfzet cưqygjjpmmi xoa bóiiqvp mặyatxt cậhthhu béboxh: “Đbrrtújtpnng, béboxh ngoan, ăecaun cơgsyym cho giỏfokhi.”

“Mẹpalx, hôaurwm nay mẹpalxiiqv đrpjti thăecaum dìgsyy újtpnt màiyvd, dìgsyy újtpnt thếpfzeiyvdo rồpnsxi? Vềesvm sau vẫpfoln sẽkwhs xinh đrpjtpalxp sao?”

“Sẽkwhs,” Dụqmms Thiêjtpnn Tuyếpfzet gắppzcp đrpjtpnsx ăecaun cho con trai, hy vọwdvlng lấrzwhp kídflmn miệpkpgng cậhthhu béboxh: “Vềesvm sau dìgsyy újtpnt sẽkwhsiyvdng xinh đrpjtpalxp, biếpfzet chưqygja?”

“Woa……” Tiểmibbu Ảicgsnh bắppzct đrpjtarfhu tòelftelftiyvdqygjrzwhng tưqygjccdzng, vìgsyy sao mặyatxt bịubks bỏfokhng sau đrpjtóiiqv lạfasmi trởrzwhjtpnn càiyvdng thêjtpnm xinh đrpjtpalxp hơgsyyn.

Nam Cung Dạfasm Hi gắppzcp đrpjtpnsx ăecaun, mắppzct liếpfzec qua liếpfzec lạfasmi nóiiqvi: “Anh, cóiiqv muốjtpnn biếpfzet La Tìgsyynh Uyểmibbn đrpjtãtgcj thếpfzeiyvdo hay khôaurwng? Hiệpkpgn giờjpmm, chújtpnng ta cóiiqv hai con đrpjtưqygjjpmmng, mộjveet làiyvd đrpjti con đrpjtưqygjjpmmng đrpjtjtqnng đrpjtppzcn, dựnhapa theo tộjveei cốjtpn ýjtpnpfzey thưqygjơgsyyng tídflmch phájtqnn côaurw ta mưqygjjpmmi năecaum tájtqnm năecaum, chờjpmmaurw ta thàiyvdnh bàiyvdaurw giàiyvd ra tùaagc lạfasmi tiếpfzep tụqmmsc tai họwdvla ngưqygjjpmmi khájtqnc, thứjtqn hai chídflmnh làiyvd đrpjti đrpjtưqygjjpmmng riêjtpnng, em quyếpfzet đrpjtubksnh hủyatxy dung côaurw ta, néboxhm côaurw ta qua Châpfzeu Phi đrpjti theo dâpfzen chạfasmy nạfasmn qua cảmibb đrpjtjpmmi, làiyvdm cho côaurw ta vĩjtqnnh viễkwhsn khôaurwng thểmibb gảmibb chồpnsxng, mọwdvli ngưqygjjpmmi thấrzwhy thếpfzeiyvdo?”

Dụqmms Thiêjtpnn Tuyếpfzet sợccdz tớwocti mứjtqnc khuôaurwn mặyatxt nhỏfokh trắppzcng bệpkpgch, thấrzwhy Y Y cùaagcng Tiểmibbu Ảicgsnh đrpjtesvmu dừpbazng lạfasmi khôaurwng ăecaun cơgsyym, chuyểmibbn ájtqnnh mắppzct chờjpmmaurwiiqvi chuyệpkpgn, vộjveei vàiyvdng mởrzwh miệpkpgng: “Dạfasm Hi, côaurw đrpjtpbazng dọwdvla mấrzwhy đrpjtjtqna nhỏfokh.”

“Em khôaurwng cóiiqv,” Nam Cung Dạfasm Hi buôaurwng đrpjtũygipa: “Em đrpjtang dạfasmy bảmibbo bảmibbo yêjtpnu ghéboxht rõesrliyvdng, khụqmms, Y Y, nghe thấrzwhy khôaurwng? Đbrrtjtpni đrpjtãtgcji nhâpfzen từpbaz vớwocti kẻhthh đrpjtubksch chídflmnh làiyvdiyvdn nhẫpfoln vớwocti chídflmnh mìgsyynh, đrpjtjtpni vớwocti loạfasmi ngưqygjjpmmi xấrzwhu nàiyvdy, nêjtpnn làiyvdm cho côaurw ta xuốjtpnng mưqygjjpmmi tájtqnm tầarfhng đrpjtubksa ngụqmmsc vĩjtqnnh viễkwhsn khôaurwng thểmibb xoay ngưqygjjpmmi, bằkwhsng khôaurwng, sau khi côaurw ta xoay ngưqygjjpmmi khôaurwng chừpbazng lạfasmi nhàiyvdo tớwocti cắppzcn ngưqygjccdzc lạfasmi con mộjveet ngụqmmsm! Chịubkspfzeu, mùaagci vịubks đrpjtau khổonth loạfasmi nàiyvdy chịubks nếpfzem trảmibbi còelftn thiếpfzeu àiyvd?”

“Côaurw ta thậhthht sựnhap rấrzwht quájtqn đrpjtájtqnng, nhưqygjng chújtpnng ta cũygipng khôaurwng nêjtpnn đrpjti đrpjtưqygjjpmmng riêjtpnng gìgsyy đrpjtóiiqv, trựnhapc tiếpfzep đrpjtmibb phájtqnp luậhthht chếpfzeiyvdi côaurw ta làiyvd đrpjtưqygjccdzc,” Dụqmms Thiêjtpnn Tuyếpfzet thởrzwhiyvdi nóiiqvi, kỳascy thậhthht khôaurwng phảmibbi côaurw khôaurwng muốjtpnn dựnhapa theo phưqygjơgsyyng phájtqnp củyatxa mìgsyynh đrpjtmibb giảmibbi quyếpfzet, chỉpalxiyvd sợccdz thủyatx đrpjtoạfasmn củyatxa Dạfasm Hi quájtqn đrpjtájtqnng, làiyvdm cho Ầrzwhm ĩjtqn lớwoctn chuyệpkpgn thìgsyy khôaurwng tốjtpnt: “Côaurw khôaurwng đrpjtưqygjccdzc làiyvdm rốjtpni loạfasmn thêjtpnm, cóiiqv nghe khôaurwng?”

“Ha…… Hiệpkpgn tạfasmi phájtqnp luậhthht rấrzwht hoàiyvdn thiệpkpgn sao? Rấrzwht côaurwng bằkwhsng sao?” Nam Cung Dạfasm Hi cưqygjjpmmi lạfasmnh: “Tham quan nhậhthhn hốjtpni lộjvee mấrzwhy trăecaum triệpkpgu chỉpalx nhậhthhn hìgsyynh phạfasmt cóiiqv mấrzwhy năecaum, còelftn nôaurwng dâpfzen hay côaurwng nhâpfzen nàiyvdo khôaurwng cẩaagcn thậhthhn chi dưqygjiyvdi triệpkpgu từpbaz ngâpfzen hàiyvdng liềesvmn bịubks phájtqnn khôaurwng hẹpalxn ngàiyvdy vềesvm, em nghe nóiiqvi La Mâpfzen Thàiyvdnh cóiiqv bạfasmn làiyvdm việpkpgc ởrzwh toàiyvd ájtqnn, ba, cóiiqv phảmibbi vậhthhy khôaurwng? Em khôaurwng muốjtpnn lạfasmi đrpjtmibb cho bọwdvln họwdvl lợccdzi dụqmmsng sơgsyy hởrzwh chuồpnsxn mấrzwht.”

Nam Cung Ngạfasmo đrpjtang dỗpfol chájtqnu cưqygjng ăecaun cơgsyym, cũygipng chăecaum chújtpn nhìgsyyn ngưqygjjpmmi cảmibb nhàiyvd hoàiyvd thuậhthhn vui vẻhthhiiqvi chuyệpkpgn, trong lòelftng ấrzwhm ájtqnp, chợccdzt nghe con gájtqni hỏfokhi chuyệpkpgn, thuậhthhn miệpkpgng “Àqens” mộjveet tiếpfzeng: “Đbrrtújtpnng làiyvdiiqv chuyệpkpgn nhưqygj vậhthhy.”

“Anh nghe đrpjti!” Nam Cung Dạfasm Hi nhídflmu màiyvdy nóiiqvi.

Nam Cung Kìgsyynh Hiêjtpnn cầarfhm lấrzwhy giấrzwhy ăecaun, nhàiyvdn nhạfasmt nóiiqvi: “Chuyệpkpgn nàiyvdy ăecaun cơgsyym xong lạfasmi nóiiqvi, Dạfasm Hi, đrpjtpbazng nájtqno loạfasmn.”

Nam Cung Dạfasm Hi còelftn chưqygja đrpjtãtgcj thèqygjm, mong muốjtpnn cóiiqv ngay kếpfzet quảmibb, chẳnhapng qua nhìgsyyn sắppzcc mặyatxt hai ngưqygjjpmmi kia liềesvmn hiểmibbu ra, hiệpkpgn giờjpmm, rõesrliyvdng làiyvd ôaurwng cụqmms đrpjtãtgcj mặyatxc kệpkpg mọwdvli chuyệpkpgn, nhưqygjng chuyệpkpgn nàiyvdy làiyvd khôaurwng thểmibb thưqygjơgsyyng lưqygjccdzng ởrzwh đrpjtâpfzey, chỉpalxiiqv thểmibbboxhn lújtpnc giảmibbi quyếpfzet.


Nam Cung Dạfasm Hi nhấrzwhp miệpkpgng cưqygjjpmmi rộjveejtpnn, hai ngưqygjjpmmi kia, kỳascy thậhthht phújtpnc hắppzcc hơgsyyn hếpfzet so vớwocti ai khájtqnc!

*****

iyvdn đrpjtêjtpnm buôaurwng xuốjtpnng.

Nam Cung Dạfasm Hi trộjveem đrpjti lêjtpnn lầarfhu tìgsyym Dụqmms Thiêjtpnn Tuyếpfzet.

“Chịubkspfzeu, chịubksiiqvi đrpjti, muốjtpnn em làiyvdm nhưqygj thếpfzeiyvdo? Em cóiiqv rấrzwht nhiềesvmu biệpkpgn phájtqnp khiếpfzen côaurw ta sốjtpnng khôaurwng bằkwhsng chếpfzet!”

Dụqmms Thiêjtpnn Tuyếpfzet đrpjtãtgcj tắppzcm xong, ngồpnsxi ởrzwh đrpjtarfhu giưqygjjpmmng nhẹpalx nhàiyvdng dựnhapa vàiyvdo gốjtpni ôaurwm xem tạfasmp chídflm, suy nghĩjtqn mộjveet hồpnsxi, nhớwoct lạfasmi hôaurwm nay ởrzwh bệpkpgnh việpkpgn, nhìgsyyn dájtqnng vẻhthh củyatxa Thiêjtpnn Nhu, trong lòelftng cóiiqv chújtpnt lạfasmnh lẽkwhso, trựnhapc tiếpfzep hỏfokhi: “Đbrrtonthi lạfasmi làiyvdaurw thìgsyy sao? Côaurw sẽkwhsiyvdm thếpfzeiyvdo?”

“Anh trai em luôaurwn nóiiqvi em càiyvdn quấrzwhy, kỳascy thậhthht em khôaurwng hềesvmiyvdn quấrzwhy mộjveet chújtpnt nàiyvdo,” Nam Cung Dạfasm Hi nghiêjtpnm mặyatxt nóiiqvi: “Đbrrtonthi lạfasmi làiyvd em, em sẽkwhs đrpjtájtqnp trảmibb tấrzwht cảmibb nhữpnsxng chuyệpkpgn xấrzwhu màiyvdaurw đrpjtãtgcjiyvdm lạfasmi cho côaurw ta! Anh trai em khôaurwng nóiiqvi khôaurwng rằkwhsng, nhưqygjng chỉpalx mộjveet chiêjtpnu làiyvd đrpjtãtgcjiyvdm cho nhàiyvd họwdvl La sụqmmsp đrpjtonth, côaurw ta lạfasmi còelftn khôaurwng biếpfzet hốjtpni cảmibbi, em sẽkwhs đrpjtmibbaurw ta trảmibbi qua nhữpnsxng gìgsyyiyvd Thiêjtpnn Nhu đrpjtang phảmibbi gájtqnnh chịubksu, luôaurwn cảmibb nhữpnsxng gìgsyy chújtpnng ta đrpjtãtgcj từpbazng gájtqnnh chịubksu cũygipng phảmibbi đrpjtmibbaurw ta trảmibbi qua mộjveet lầarfhn! Em khôaurwng thiệpkpgn lưqygjơgsyyng nhưqygj chịubks, em chídflmnh làiyvdiiqv thùaagc phảmibbi bájtqno!”

Dụqmms Thiêjtpnn Tuyếpfzet ngơgsyy ngẩaagcn nghe xong, tiếpfzep tụqmmsc lậhthht tạfasmp chídflm: “Vậhthhy theo suy nghĩjtqn củyatxa côaurwiyvdiyvdm, chịubks bảmibbo đrpjtmibbm khôaurwng nóiiqvi cho anh côaurw biếpfzet.”

“Thậhthht khôaurwng?” Nam Cung Dạfasm Hi vui vẻhthh: “Chịubkspfzeu, ngoéboxho tay!”

Chỉpalx cầarfhn khôaurwng cóiiqv anh trai ngăecaun trởrzwh, đrpjtpbazng nóiiqvi muốjtpnn chỉpalxnh chếpfzet mộjveet ngưqygjjpmmi, cho dùaagcaurwjtqno loạfasmn đrpjtếpfzen long trờjpmmi lởrzwh đrpjtrzwht, cũygipng khôaurwng ai quảmibbn đrpjtưqygjccdzc.

Dụqmms Thiêjtpnn Tuyếpfzet vưqygjơgsyyn ngóiiqvn újtpnt câpfzeu lấrzwhy ngóiiqvn tay củyatxa côaurw, nâpfzeng đrpjtôaurwi mắppzct lêjtpnn, nóiiqvi thêjtpnm mộjveet câpfzeu: “Giújtpnp chịubksdflmnh luôaurwn phầarfhn kia củyatxa Tiểmibbu Ảicgsnh, chọwdvlc tớwocti chịubks khôaurwng sao, nhưqygjng chọwdvlc tớwocti bảmibbo bảmibbo củyatxa chịubks thìgsyy chídflmnh làiyvd tộjveei ájtqnc tàiyvdy trờjpmmi.”

“Ha ha……” Nam Cung Dạfasm Hi cưqygjjpmmi rộjveejtpnn: “Khôaurwng thàiyvdnh vấrzwhn đrpjtesvm!”

Hai ngưqygjjpmmi đrpjtang nóiiqvi chuyệpkpgn, cửjbzga phòelftng tắppzcm chợccdzt mởrzwh ra.

Nam Cung Kìgsyynh Hiêjtpnn chỉpalx mặyatxc ájtqno choàiyvdng tắppzcm dàiyvdi, đrpjtôaurwi mắppzct đrpjten sájtqnng chóiiqvi, tóiiqvc còelftn nhỏfokhqygjwoctc, cong cong môaurwi nóiiqvi: “Tốjtpni khuya côaurwelftn chạfasmy lêjtpnn đrpjtâpfzey làiyvdm gìgsyy? Y Y ngủyatx rồpnsxi?”

“Vẫpfoln chưqygja!” Nam Cung Dạfasm Hi nhảmibby dựnhapng đrpjtjtqnng lêjtpnn: “Em tìgsyym chịubkspfzeu ôaurwn chuyệpkpgn khôaurwng đrpjtưqygjccdzc àiyvd! Nhìgsyyn bộjveejtqnng gấrzwhp gájtqnp củyatxa anh kìgsyya, em khôaurwng quấrzwhy rầarfhy nữpnsxa, em đrpjti ngay đrpjtâpfzey, ngủyatx ngon, tâpfzen hôaurwn vui vẻhthh!”

iiqvi xong, côaurwqygju loájtqnt chạfasmy ra ngoàiyvdi, còelftn giújtpnp bọwdvln họwdvl đrpjtóiiqvng kỹjvee cửjbzga.

“Mớwocti vừpbaza nóiiqvi cájtqni gìgsyy, cưqygjjpmmi giốjtpnng nhưqygj ăecaun trộjveem vậhthhy?” Đbrrtôaurwi mắppzct củyatxa Nam Cung Kìgsyynh Hiêjtpnn đrpjtarfhy mịubks hoặyatxc, cújtpni ngưqygjjpmmi xuốjtpnng nhẹpalx nhàiyvdng vuốjtpnt ve khuôaurwn mặyatxt nhỏfokh nhắppzcn củyatxa côaurw: “Ởjtpn trong phòelftng tắppzcm anh còelftn nghe đrpjtưqygjccdzc.”

“Khẳnhapng đrpjtubksnh làiyvd phảmibbi léboxhn lújtpnc nhưqygj trộjveem, bọwdvln em đrpjtang thưqygjơgsyyng lưqygjccdzng làiyvdm chuyệpkpgn xấrzwhu nhưqygj thếpfzeiyvdo, đrpjtmibb anh nghe đrpjtưqygjccdzc làiyvd thảmibbm.” Dụqmms Thiêjtpnn Tuyếpfzet néboxhn cưqygjjpmmi, nghiêjtpnm tújtpnc nóiiqvi.

“Phảmibbi khôaurwng? Làiyvdm chuyệpkpgn xấrzwhu gìgsyy, nóiiqvi anh nghe thửjbzg!” Nam Cung Kìgsyynh Hiêjtpnn nheo mắppzct, chặyatxn ngang ôaurwm côaurw từpbaz đrpjtarfhu giưqygjjpmmng chuyểmibbn tớwocti giữpnsxa giưqygjjpmmng, ngóiiqvn tay thon dàiyvdi tújtpnm mởrzwhpfzey ájtqno ngủyatx củyatxa côaurw, ájtqnp ngưqygjjpmmi muốjtpnn đrpjtèqygjjtpnn.

Dụqmms Thiêjtpnn Tuyếpfzet trốjtpnn trájtqnnh hơgsyyi thởrzwhiiqvng nhưqygj lửjbzga củyatxa anh, cưqygjjpmmi nóiiqvi: “Em khôaurwng nóiiqvi cho anh biếpfzet, khôaurwng nóiiqvi cho anh biếpfzet!”

Nam Cung Kìgsyynh Hiêjtpnn vuốjtpnt ve cájtqni bụqmmsng càiyvdng ngàiyvdy càiyvdng nhôaurwjtpnn rõesrliyvdng củyatxa côaurw, nheo đrpjtôaurwi mắppzct hàiyvdm chứjtqna nụqmmsqygjjpmmi uy hiếpfzep: “Làiyvdm chuyệpkpgn xấrzwhu, em khôaurwng sợccdz dạfasmy hưqygj bảmibbo bảmibbo trong bụqmmsng àiyvd, mẹpalx con béboxh khôaurwng thàiyvdnh thậhthht, nhấrzwht đrpjtubksnh làiyvd ba nóiiqv mỗpfoli ngàiyvdy đrpjtesvmu lo lắppzcng đrpjtesvm phòelftng, cẩaagcn thậhthhn che chởrzwhaurwrzwhy sợccdzaurwrzwhy bịubks thưqygjơgsyyng, nhưqygjng lạfasmi muốjtpnn dạfasmy dỗpfolaurwrzwhy mộjveet trậhthhn!”

iiqvi xong, ngóiiqvn tay thon dàiyvdi xẹpalxt qua sưqygjjpmmn eo củyatxa côaurw.

“A……” Dụqmms Thiêjtpnn Tuyếpfzet vẫpfoln mẫpfoln cảmibbm đrpjtếpfzen muốjtpnn chếpfzet, mặyatxt đrpjtfokh tim đrpjththhp, bắppzct lấrzwhy ngóiiqvn tay anh: “Đbrrtpbazng làiyvdm em nhộjveet, bảmibbo bảmibbo biếpfzet sẽkwhs khájtqnng nghịubks.”

“Sao anh cóiiqv thểmibb nỡpnsx đrpjtmibb bảmibbo bảmibbo khájtqnng nghịubks……” Nam Cung Kìgsyynh Hiêjtpnn cưqygjjpmmi nhạfasmt, bàiyvdn tay vuốjtpnt ve eo củyatxa côaurw, nhẹpalx nhàiyvdng xoa xoa đrpjti chuyểmibbn hưqygjwoctng vềesvm phídflma trưqygjwoctc, cújtpni đrpjtarfhu hôaurwn lêjtpnn môaurwi côaurw: “Anh muốjtpnn em vui vẻhthhelftn khôaurwng kịubksp……”

Dụqmms Thiêjtpnn Tuyếpfzet cảmibbm giájtqnc đrpjtưqygjccdzc rõesrliyvdng ýjtpn tứjtqn củyatxa anh, hôaurw hấrzwhp côaurw rốjtpni loạfasmn, dầarfhn dầarfhn cảmibbm giájtqnc đrpjtưqygjccdzc ájtqno ngủyatx trêjtpnn ngưqygjjpmmi bịubks anh rújtpnt đrpjti, bàiyvdn tay anh vuốjtpnt ve bảmibb vai trơgsyyn bóiiqvng củyatxa côaurw, dưqygjjpmmng nhưqygj đrpjtang dọwdvl thájtqnm kho bájtqnu quýjtpn giájtqn nhấrzwht bêjtpnn trong ájtqno ngủyatx, cẩaagcn thậhthhn chạfasmm đrpjtếpfzen bầarfhu ngựnhapc củyatxa côaurw, lạfasmi dùaagcng cájtqnnh môaurwi từpbazng chújtpnt từpbazng chújtpnt màiyvdjtpnng bájtqni.

“Kìgsyynh Hiêjtpnn……” Trưqygjwoctc mắppzct côaurwjtpn ly, tay khoanh lạfasmi cổonth củyatxa anh, nứjtqnc nởrzwhjtpnu lêjtpnn.

“Anh đrpjtâpfzey……” Nam Cung Kìgsyynh Hiêjtpnn cũygipng cởrzwhi quầarfhn ájtqno củyatxa mìgsyynh ra, gắppzct gao hôaurwn côaurw: “Đbrrtpbazng quêjtpnn hôaurwm nay làiyvd đrpjtêjtpnm tâpfzen hôaurwn củyatxa chújtpnng ta, bàiyvdtgcj…… Em phảmibbi hoàiyvdn thàiyvdnh nghĩjtqna vụqmms……”

Dụqmms Thiêjtpnn Tuyếpfzet trầarfhm thấrzwhp ngâpfzem nga ra tiếpfzeng, cóiiqv thểmibb cảmibbm giájtqnc đrpjtưqygjccdzc sựnhap khuâpfzey khoảmibb to lớwoctn trong thanh âpfzem kia, nhưqygjng cájtqni gìgsyyygipng khôaurwng làiyvdm đrpjtưqygjccdzc, chỉpalxiiqv thểmibbelftng chặyatxt cầarfhn cổonth củyatxa anh, trầarfhm thấrzwhp thởrzwh dốjtpnc.

“……Ưppzcm!” Nhájtqny mắppzct anh thìgsyynh lìgsyynh tiếpfzen vàiyvdo, Dụqmms Thiêjtpnn Tuyếpfzet cắppzcn môaurwi rêjtpnn rỉpalx, sựnhapiiqvng bỏfokhng căecaung chặyatxt khiếpfzen cảmibb ngưqygjjpmmi côaurw run rẩaagcy.

“Đbrrtpbazng sợccdz, anh sẽkwhs chậhthhm mộjveet chújtpnt, sẽkwhs khôaurwng thưqygjơgsyyng tổonthn đrpjtếpfzen bảmibbo bảmibbo ……” Nam Cung Kìgsyynh Hiêjtpnn ôaurwn nhu dụqmms dỗpfol, nhìgsyyn da thịubkst côaurw bởrzwhi vìgsyy sựnhap khoájtqni cảmibbm màiyvd trởrzwhjtpnn phấrzwhn hồpnsxng, anh kídflmch đrpjtjveeng hôaurwn lêjtpnn, dưqygjwocti thâpfzen thong thảmibbiyvd luậhthht đrpjtjveeng cóiiqv tiếpfzet tấrzwhu.

“Bảmibbo bốjtpni…… Anh yêjtpnu em……” Hơgsyyi thởrzwh anh nặyatxng nềesvm, trong sựnhapdflmch tìgsyynh mãtgcjnh liệpkpgt, nhịubksn khôaurwng đrpjtưqygjccdzc màiyvd bộjveec phájtqnt ra mộjveet câpfzeu nhưqygj vậhthhy, dájtqnn sájtqnt vàiyvdo tai củyatxa côaurw, nóiiqvi lêjtpnn tiếpfzeng lòelftng cùaagcng côaurw.

Dụqmms Thiêjtpnn Tuyếpfzet càiyvdng lújtpnc càiyvdng mêjtpn mang, cảmibbm thụqmms đrpjtưqygjccdzc anh châpfzen thậhthht tồpnsxn tạfasmi trong thâpfzen thểmibb củyatxa mìgsyynh, nghẹpalxn ngàiyvdo mộjveet tiếpfzeng, co chặyatxt thâpfzen mìgsyynh.

aurwm nay, ởrzwhaurwn lễkwhs thájtqnnh khiếpfzet chóiiqvi mắppzct, từpbaz khoảmibbnh khắppzcc anh đrpjteo nhẫpfoln cưqygjwocti lêjtpnn cho côaurw, nắppzcm lấrzwhy đrpjtôaurwi bàiyvdn tay củyatxa côaurw, nhìgsyyn vàiyvdo đrpjtôaurwi mắppzct côaurw, trầarfhm giọwdvlng hứjtqna hẹpalxn mộjveet câpfzeu kia……

aurwi nguyệpkpgn thưqygjơgsyyng tiếpfzec côaurwrzwhy, bảmibbo hộjveeaurwrzwhy, yêjtpnu quýjtpnaurwrzwhy, cho đrpjtếpfzen hơgsyyi thởrzwh cuốjtpni cùaagcng, cho đrpjtếpfzen lújtpnc chếpfzet mớwocti thôaurwi……

Thanh âpfzem lờjpmmi thềesvmiyvdng lújtpnc càiyvdng lớwoctn, sau cùaagcng, tìgsyynh cảmibbm dâpfzeng tràiyvdo mãtgcjnh liệpkpgt, bốjtpnc chájtqny thàiyvdnh mộjveet thếpfze giớwocti hạfasmnh phújtpnc hoàiyvdn chỉpalxnh.

……

……

Sắppzcc đrpjtpalxp, bújtpnng tay đrpjtãtgcj suy tàiyvdn, tuổonthi trẻhthh, chỉpalx huy hoàiyvdng thoájtqnng qua ——

aurwi chỉpalx muốjtpnn ởrzwh nhữpnsxng năecaum thájtqnng tuổonthi trẻhthh, đrpjtưqygjccdzc nửjbzga kia củyatxa mìgsyynh nhanh chóiiqvng tìgsyym thấrzwhy, cẩaagcn thậhthhn bảmibbo hộjvee.

Khôaurwng đrpjtmibbaurwi kinh sợccdz, khôaurwng đrpjtmibbaurwi khổonth sởrzwh, khôaurwng đrpjtmibbaurwi khôaurwng nơgsyyi dựnhapa vàiyvdo, khôaurwng đrpjtmibbaurwi lưqygju lạfasmc đrpjtarfhu đrpjtưqygjjpmmng xóiiqv chợccdz.

Kếpfzet thújtpnc chídflmnh truyệpkpgn.

Chúc các bạn đọc truyện vui vẻ.