Chọc Vào Hào Môn: Cha Đừng Đụng Vào Mẹ Con

Chương 313 : Anh nói rõ hiện giờ bọn họ thế nào rồi?!

    trước sau   
Trong biệmdsvt thựnaee Nam Cung, sau khi ngủnaee dậmenay, bóhdlong đbdgdêrjtbm đbdgdãpsyz bắljjht đbdgdhpaou buôumfhng xuốzgfgng.

Sau khi thanh tỉxqixnh, trong nhártmyy mắljjht Dụizeo Thiêrjtbn Tuyếxwgbt bỗyhrsng đbdgddevf mồfpsaumfhi lạfonjnh, khôumfhng biếxwgbt đbdgdãpsyzwtce giờnyxywtceo, xuốzgfgng giưzuvwnyxyng lấzuvwy đbdgdiệmdsvn thoạfonji mớrtmyi thấzuvwy làwtce đbdgdãpsyz sắljjhp 7 giờnyxy, bởhdloi vìqprb sốzgfgt ruộycdct màwtce trártmyi tim côumfh chợsdmht nhóhdloi đbdgdau.

‘Cốzgfgc cốzgfgc cốzgfgc’, bêrjtbn ngoàwtcei cóhdlo ngưzuvwnyxyi gõqxdb cửvewea: “Thiếxwgbu phu nhâovnwn, tiểmqlju thiếxwgbu gia đbdgdãpsyz vềdmoy, tiêrjtbn sinh gọhdloi côumfh xuốzgfgng ăjyxan cơbdgdm.”

ovnwm tưzuvw củnaeea Dụizeo Thiêrjtbn Tuyếxwgbt hoàwtcen toàwtcen rốzgfgi loạfonjn, cártmyi gìqprbyfkbng khôumfhng nghe thấzuvwy, chỉxqix nghe đbdgdưzuvwsdmhc mộycdct câovnwu tiểmqlju thiếxwgbu gia đbdgdãpsyz vềdmoy…… Nhấzuvwt thờnyxyi trong lòtpdnng ấzuvwm ártmyp màwtcerbtjch đbdgdycdcng, hốzgfgc mắljjht hơbdgdi ưzuvwrtmyt ártmyt.

“Thiếxwgbu phu nhâovnwn…… Thiếxwgbu phu nhâovnwn?”

“Tôumfhi biếxwgbt rồfpsai, tôumfhi xuốzgfgng ngay lậmenap tứthdyc.” Dụizeo Thiêrjtbn Tuyếxwgbt ổdevfn đbdgddrzjnh hôumfh hấzuvwp, nhẹuydv giọhdlong nóhdloi.


umfh đbdgdi rửvewea mặuhgtt, thay mộycdct bộycdcrtmyy khártmyc, cóhdlo cảukkem giártmyc mỗyhrsi mộycdct phúxiubt mỗyhrsi mộycdct giâovnwy đbdgddmoyu nhưzuvw đbdgdi trêrjtbn bàwtcen chôumfhng, cầhpaom đbdgdiệmdsvn thoạfonji di đbdgdycdcng lêrjtbn nhìqprbn vàwtcei lầhpaon, muốzgfgn gọhdloi đbdgdiệmdsvn thoạfonji cho Nam Cung Kìqprbnh Hiêrjtbn, nhưzuvwng cầhpaom lêrjtbn lạfonji đbdgduhgtt xuốzgfgng, sợsdmh quấzuvwy rầhpaoy đbdgdếxwgbn anh trong lúxiubc anh đbdgdang làwtcem việmdsvc…… Nhưzuvwng côumfh thậmenat sựnaeeumfhxzzsng lo lắljjhng tìqprbnh hìqprbnh củnaeea bọhdlon họhdlo, rấzuvwt lo lắljjhng cho Thiêrjtbn Nhu vàwtce Y Y.

Dằyhrsn lòtpdnng xuốzgfgng, đbdgduhgtt đbdgdiệmdsvn thoạfonji di đbdgdycdcng đbdgduhgtt qua mộycdct bêrjtbn, Dụizeo Thiêrjtbn Tuyếxwgbt chảukkei sơbdgdrtmyi tóhdloc rồfpsai đbdgdi xuốzgfgng lầhpaou, côumfh biếxwgbt khôumfhng chỉxqixhdlo mộycdct mìqprbnh côumfh lo lắljjhng, Nam Cung lãpsyzo gia còtpdnn đbdgdang đbdgdsdmhi côumfhhdlozuvwrtmyi nhàwtce, đbdgdóhdlowtce chártmyu ngoạfonji củnaeea ôumfhng, trong lòtpdnng mộycdct ngưzuvwnyxyi giàwtce nhưzuvw ôumfhng tuyệmdsvt đbdgdzgfgi khôumfhng thểmqlj dễkzrr chịdrzju hơbdgdn so vớrtmyi côumfh.

Vừlslsa xuốzgfgng lầhpaou đbdgdãpsyz ngửvewei đbdgdưzuvwsdmhc mùxzzsi thứthdyc ăjyxan thơbdgdm phứthdyc, Nam Cung Ngạfonjo ngồfpsai trêrjtbn sofa cưzuvwnyxyi giốzgfgng nhưzuvw mộycdct đbdgdóhdloa hoa dòtpdn hỏwtcei Tiểmqlju Ảokoanh tìqprbnh huốzgfgng ởhdlo trưzuvwnyxyng họhdloc, lôumfhi kéhhivo bàwtcen tay nhỏwtce củnaeea cậmenau béhhiv đbdgdthdyng dậmenay đbdgdi vàwtceo phòtpdnng ăjyxan, Tiểmqlju Ảokoanh lờnyxy mờnyxy cảukkem thấzuvwy khôumfhng khírbtjbdgdi kìqprb lạfonj, nhưzuvwng lạfonji khôumfhng hỏwtcei ra miệmdsvng, thẳxqixng đbdgdếxwgbn khi thấzuvwy Dụizeo Thiêrjtbn Tuyếxwgbt đbdgdi xuốzgfgng lầhpaou, mớrtmyi chạfonjy qua kêrjtbu “Mẹuydv”.

“Tiểmqlju Ảokoanh……” Dụizeo Thiêrjtbn Tuyếxwgbt gắljjht gao ôumfhm chặuhgtt con trai đbdgdártmyng yêrjtbu mềdmoym mạfonji trong lòtpdnng ngựnaeec, hơbdgdi run rẩhklby kêrjtbu lêrjtbn.

“Mẹuydv, hôumfhm nay Tiểmqlju Ảokoanh ởhdlo trưzuvwnyxyng họhdloc rấzuvwt ngoan, sao mẹuydv khôumfhng vui? Cóhdlo phảukkei đbdgdãpsyz khóhdloc hay khôumfhng?” Tiểmqlju Ảokoanh bưzuvwng mặuhgtt củnaeea mẹuydv nhìqprbn kỹgfoe, hàwtceng màwtcey tuấzuvwn túxiub nhírbtju lạfonji: “Mẹuydv, cóhdlo phảukkei ba lạfonji bắljjht nạfonjt mẹuydv hay khôumfhng? Tiểmqlju Ảokoanh giúxiubp mẹuydv cắljjhn ba!”

Dụizeo Thiêrjtbn Tuyếxwgbt cưzuvwnyxyi ra tiếxwgbng, trêrjtbn khuôumfhn mặuhgtt lộycdc thanh túxiub xinh đbdgduydvp lộycdc ra vẻizeorjtb ngưzuvwnyxyi, lắljjhc đbdgdhpaou: “Khôumfhng cóhdlo, ba khôumfhng cóhdlo bắljjht nạfonjt mẹuydv, chẳxqixng qua mẹuydv cảukkem thấzuvwy đbdgdãpsyzovnwu khôumfhng nhìqprbn thấzuvwy Tiểmqlju Ảokoanh, cho nêrjtbn rấzuvwt nhớrtmy con, sau nàwtcey dùxzzs Tiểmqlju Ảokoanh lêrjtbn trung họhdloc cũyfkbng khôumfhng cầhpaon ởhdlo nộycdci trúxiub đbdgdưzuvwsdmhc khôumfhng? Nhưzuvw vậmenay thìqprbhdlo thểmqlj vềdmoy nhàwtce mỗyhrsi ngàwtcey cho mẹuydv nhìqprbn.”

Đetmdycdct nhiêrjtbn nóhdloi mấzuvwy câovnwu khôumfhng đbdgdhpaou khôumfhng đbdgdumfhi nàwtcey, hốzgfgc mắljjht củnaeea côumfhyfkbng hơbdgdi ưzuvwrtmyt ártmyt.

Tiểmqlju Ảokoanh sờnyxy sờnyxy cằyhrsm: “Mẹuydvrtmyc đbdgddrzjnh chưzuvwa? Nếxwgbu Tiểmqlju Ảokoanh vềdmoy nhàwtce nhìqprbn mẹuydv mỗyhrsi ngàwtcey, sẽhklb khôumfhng quấzuvwy rầhpaoy thếxwgb giớrtmyi hai ngưzuvwnyxyi củnaeea ba mẹuydv chứthdy? Sau nàwtcey còtpdnn cóhdlo bảukkeo bảukkeo nữetmda……”

hdloi xong, Tiểmqlju Ảokoanh chớrtmyp chớrtmyp mắljjht, thậmenat cẩhklbn thậmenan sờnyxy bụizeong củnaeea mẹuydv: “Mẹuydv, tạfonji sao bảukkeo bảukkeo khôumfhng nhúxiubc nhírbtjch? Rốzgfgt cuộycdcc Tiểmqlju Ảokoanh cóhdlo em trai hay làwtce em gártmyi?”

Dụizeo Thiêrjtbn Tuyếxwgbt cưzuvwnyxyi dịdrzju dàwtceng, cảukkem thấzuvwy cóhdlo con trai ởhdlo đbdgdâovnwy bỗyhrsng nhiêrjtbn ấzuvwm ártmyp hẳxqixn lêrjtbn, nhìqprbn khuôumfhn mặuhgtt nhỏwtce nhắljjhn tuấzuvwn túxiub củnaeea con trai thấzuvwy đbdgdưzuvwsdmhc hìqprbnh dártmyng củnaeea ngưzuvwnyxyi đbdgdàwtcen ôumfhng mìqprbnh yêrjtbu nhấzuvwt, toàwtcen bộycdc nỗyhrsi lo lắljjhng trong lòtpdnng đbdgddmoyu bịdrzj cuốzgfgn sạfonjch.

“Nha đbdgdhpaou ……” Nam Cung Ngạfonjo đbdgdthdyng lêrjtbn, trong mắljjht cũyfkbng lộycdc ra sựnaeezuvwm ártmyp vàwtce sốzgfgt ruộycdct, mỉxqixm cưzuvwnyxyi nóhdloi: “Đetmdi thôumfhi, chúxiubng ta đbdgdi ăjyxan cơbdgdm trưzuvwrtmyc, chờnyxy mộycdct lártmyt làwtce bọhdlon họhdlo vềdmoy, khôumfhng cóhdloqprb phảukkei lo lắljjhng.”

Dụizeo Thiêrjtbn Tuyếxwgbt nhìqprbn thấzuvwy sựnaee trấzuvwn đbdgddrzjnh vàwtce mạfonjnh mẽhklb trong đbdgdártmyy mắljjht ôumfhng, trong lòtpdnng chua xóhdlot, gậmenat gậmenat đbdgdhpaou, mỉxqixm cưzuvwnyxyi đbdgdthdyng lêrjtbn: “Dạfonj.” 

rjtbn trong phòtpdnng ăjyxan xa hoa rộycdcng lớrtmyn, mộycdct cảukkenh tưzuvwsdmhng vôumfhxzzsng ấzuvwm ártmyp, Dụizeo Thiêrjtbn Tuyếxwgbt lẳxqixng lặuhgtng nhìqprbn đbdgdfpsang hồfpsa từlslsrtmyu giờnyxyzuvwsdmht qua đbdgdếxwgbn 7 giờnyxy, kim giâovnwy tírbtjrtmych di chuyểmqljn, ngóhdlon tay mảukkenh khảukkenh nắljjhm cártmyi muỗyhrsng, thoártmyng khôumfhng lưzuvwu ýsdmh, mộycdct tiếxwgbng thanh thuýsdmh vang lêrjtbn, cártmyi muỗyhrsng rớrtmyt trêrjtbn cártmyi dĩzagua.


“Mẹuydv.” Tiểmqlju Ảokoanh nhírbtju màwtcey, lo lắljjhng kêrjtbu mộycdct tiếxwgbng.

Dụizeo Thiêrjtbn Tuyếxwgbt hơbdgdi mỉxqixm cưzuvwnyxyi, lấzuvwy khăjyxan ăjyxan chàwtce lau ngóhdlon tay: “Mẹuydv khôumfhng sao, do khôumfhng cẩhklbn thậmenan thôumfhi.”

Ngoàwtcei phòtpdnng khártmych, ngưzuvwnyxyi giúxiubp việmdsvc hấzuvwp tấzuvwp đbdgdi vàwtceo, cầhpaom di đbdgdycdcng run giọhdlong nóhdloi: “Thiếxwgbu phu nhâovnwn, làwtce đbdgdiệmdsvn thoạfonji củnaeea thiếxwgbu gia!”

Khuôumfhn mặuhgtt nhỏwtce nhắljjhn củnaeea Dụizeo Thiêrjtbn Tuyếxwgbt trởhdlorjtbn tártmyi nhợsdmht ngay tứthdyc khắljjhc.

Đetmdôumfhi mắljjht trong suốzgfgt củnaeea côumfh rung đbdgdycdcng, nỗyhrs lựnaeec làwtcem cho mìqprbnh bìqprbnh tĩzagunh lạfonji, đbdgdthdyng dậmenay đbdgdi qua cầhpaom lấzuvwy di đbdgdycdcng nhỏwtce xinh củnaeea mìqprbnh, ấzuvwn núxiubt nghe, đbdgduhgtt di đbdgdycdcng ởhdlorjtbn tai, côumfh nghe đbdgdưzuvwsdmhc tiếxwgbng tim đbdgdmenap củnaeea chírbtjnh mìqprbnh, thìqprbnh thịdrzjch, thậmenat sựnaee rấzuvwt mạfonjnh.

“Alo?” Hàwtceng lôumfhng mi củnaeea côumfh rung đbdgdycdcng nhưzuvwrtmynh ve, mấzuvwy ngóhdlon tay xanh xao nắljjhm chặuhgtt đbdgdi đbdgdycdcng.

“Thiêrjtbn Tuyếxwgbt……” Giọhdlong nóhdloi củnaeea Lạfonjc Phàwtcem Vũyfkb truyềdmoyn đbdgdếxwgbn, tiếxwgbng gióhdlo lạfonjnh thấzuvwu xưzuvwơbdgdng ban đbdgdêrjtbm xen lẫyfkbn tiếxwgbng thởhdlo dốzgfgc kịdrzjch liệmdsvt: “Hiệmdsvn giờnyxy Y Y ởhdlo cạfonjnh tôumfhi…… Tôumfhi thoártmyt thâovnwn khôumfhng ra, côumfhhdloi ôumfhng cụizeo cho ngưzuvwnyxyi đbdgdếxwgbn bêrjtbn Nam Sơbdgdn tiếxwgbp ứthdyng! Nhanh lêrjtbn!

Mộycdct tiếxwgbng ‘Ầukkem’ vang lêrjtbn trong đbdgdhpaou Dụizeo Thiêrjtbn Tuyếxwgbt, khuôumfhn mặuhgtt nhỏwtce nhắljjhn tártmyi nhợsdmht khôumfhng còtpdnn chúxiubt mártmyu.

“Tôumfhi đbdgdãpsyz biếxwgbt, tôumfhi nóhdloi cho bártmyc ấzuvwy ngay lậmenap tứthdyc……” Mấzuvwy ngóhdlon tay xanh xao càwtceng nắljjhm chặuhgtt di đbdgdycdcng: “Thiêrjtbn Nhu đbdgdâovnwu? Thiêrjtbn Nhu vàwtceqprbnh Hiêrjtbn thếxwgbwtceo rồfpsai?

“Tôumfhi khôumfhng rõqxdb lắljjhm,” Lạfonjc Phàwtcem Vũyfkb trầhpaom thấzuvwp nóhdloi, phảukkeng phấzuvwt cóhdlo thểmqlj nghe thấzuvwy tiếxwgbng khóhdloc kêrjtbu ‘Ba’ têrjtbovnwm liệmdsvt phếxwgb củnaeea Y Y qua đbdgdiệmdsvn thoạfonji: “Kìqprbnh Hiêrjtbn còtpdnn chưzuvwa đbdgdi ra, Thiêrjtbn Nhu……”

“Túxiubt túxiubt túxiubt túxiubt……”

Đetmdiệmdsvn thoạfonji nhártmyy mắljjht bịdrzj ngắljjht ngang, đbdgdôumfhi mắljjht củnaeea Dụizeo Thiêrjtbn Tuyếxwgbt ngâovnwn ngấzuvwn lệmdsv, nhìqprbn thoártmyng qua di đbdgdycdcng, tiếxwgbp tụizeoc kêrjtbu: “Anh đbdgdlslsng ngắljjht đbdgdiệmdsvn thoạfonji! Nóhdloi rõqxdb đbdgdi, bọhdlon họhdlo ra sao rồfpsai?!!…… Lạfonjc Phàwtcem Vũyfkb!!”

“Mẹuydv!” Tiểmqlju Ảokoanh đbdgdãpsyz sớrtmym ýsdmh thứthdyc đbdgdưzuvwsdmhc gìqprb đbdgdóhdlo, khuôumfhn mặuhgtt tuấzuvwn túxiub nhỏwtce nhắljjhn trởhdlorjtbn nghiêrjtbm túxiubc lo lắljjhng, nhảukkey xuốzgfgng ghếxwgb chạfonjy đbdgdếxwgbn bêrjtbn ngưzuvwnyxyi mẹuydv: “Mẹuydv, mẹuydv đbdgdlslsng khóhdloc!”


Nam Cung Ngạfonjo cũyfkbng nhírbtju màwtcey đbdgdthdyng dậmenay, đbdgdi đbdgdếxwgbn bêrjtbn cạfonjnh côumfh, đbdgdecjf lấzuvwy bảukke vai côumfh, an ủnaeei: “Nha đbdgdhpaou!”

Dụizeo Thiêrjtbn Tuyếxwgbt chôumfhn giấzuvwu nỗyhrsi bi thưzuvwơbdgdng xuốzgfgng đbdgdártmyy lòtpdnng, vịdrzjn lấzuvwy mặuhgtt bàwtcen, rưzuvwng rưzuvwng nưzuvwrtmyc mắljjht, ngưzuvwrtmyc lêrjtbn nhìqprbn Nam Cung Ngạfonjo, 
giọhdlong khàwtcen khàwtcen nóhdloi: “Bártmyc trai…… Y Y ởhdlorjtbn Nam Sơbdgdn…… Chúxiubng ta phảukkei nhanh lêrjtbn……”

*****

Đetmdêrjtbm, tốzgfgi đbdgdếxwgbn mứthdyc khôumfhng cóhdlo mộycdct tia sártmyng.

Trìqprbnh Lan Y giãpsyzy giụizeoa dựnaeea vàwtceo trong lòtpdnng ngựnaeec củnaeea hộycdc vệmdsv, théhhivt chóhdloi tai, khóhdloc đbdgdếxwgbn têrjtbovnwm liệmdsvt phếxwgb, kêrjtbu “Ba ơbdgdi”.

Lạfonjc Phàwtcem Vũyfkb nhìqprbn chằyhrsm chằyhrsm cártmynh cửvewea lớrtmyn đbdgdóhdlong chặuhgtt kia, trong tay nắljjhm chặuhgtt đbdgdiệmdsvn thoạfonji di đbdgdycdcng đbdgdãpsyz hếxwgbt pin, lòtpdnng nóhdlong nhưzuvw lửvewea đbdgdzgfgt, lựnaeec đbdgdfonjo mạfonjnh đbdgdếxwgbn mứthdyc sắljjhp bóhdlop nártmyt chiếxwgbc di đbdgdycdcng cóhdlo giártmy trêrjtbn trờnyxyi kia củnaeea Nam Cung Kìqprbnh Hiêrjtbn, anh bưzuvwrtmyc tớrtmyi trưzuvwrtmyc mặuhgtt Trìqprbnh Lan Y, ôumfhm côumfhhhiv, tuỳaici ýsdmhumfhhhiv khóhdloc kêrjtbu đbdgdártmy đbdgdártmynh, đbdgdmqlj cho côumfhhhiv phóhdlong thírbtjch cơbdgdn hoảukkeng sợsdmh củnaeea mìqprbnh, nhẹuydv giọhdlong khàwtcen khàwtcen nóhdloi: “Y Y…… Y Y đbdgdlslsng ầhpaom ĩzagu…… Nóhdloi cho chúxiub nghe, khi nãpsyzy bêrjtbn trong phártmyt sinh cártmyi gìqprb? Ba củnaeea chártmyu làwtcem sao vậmenay? Cậmenau làwtcem sao vậmenay? Còtpdnn chịdrzj đbdgdi cùxzzsng chártmyu đbdgdâovnwu?…… Y Y! Nóhdloi chuyệmdsvn!”

Lạfonjc Phàwtcem Vũyfkb gấzuvwp đbdgdếxwgbn đbdgdycdcwtcenh mắljjht cóhdlo chúxiubt hồfpsang, đbdgdãpsyzxiubc đbdgdycdcng phẫyfkbn nộycdc đbdgdếxwgbn gầhpaon nhưzuvw nhịdrzjn khôumfhng đbdgdưzuvwsdmhc màwtce đbdgdi chấzuvwt vấzuvwn mộycdct đbdgdthdya béhhiv!

Trìqprbnh Lan Y càwtceng khóhdloc vang dộycdci thêrjtbm, nhưzuvwwtce bịdrzj kinh hãpsyzi đbdgdếxwgbn cựnaeec đbdgdycdc, trêrjtbn hai bàwtcen tay nhỏwtce vẫyfkbn còtpdnn dírbtjnh vếxwgbt mártmyu, khóhdloc đbdgdếxwgbn khôumfhng thàwtcenh tiếxwgbng.

Trong lòtpdnng Lạfonjc Phàwtcem Vũyfkb bỗyhrsng nhiêrjtbn đbdgdau xóhdlot, ôumfhm chặuhgtt côumfhhhiv: “Ngoan…… Khôumfhng hỏwtcei, chúxiub sai rồfpsai, khôumfhng hỏwtcei nữetmda, đbdgdlslsng khóhdloc……”

Cho dùxzzs thậmenat sựnaee hỏwtcei ra, anh cũyfkbng khôumfhng cóhdlo khảukkejyxang cứthdy nhưzuvw vậmenay màwtcexzzsy tiệmdsvn xôumfhng vàwtceo trong.

Con tin còtpdnn bịdrzj niếxwgbt ởhdlo trong tay têrjtbn khốzgfgn kia……

Lạfonjc Phàwtcem Vũyfkb hậmenan đbdgdếxwgbn cắljjhn răjyxang, đbdgdôumfhi mắljjht đbdgdhpaoy tơbdgdrtmyu thoạfonjt nhìqprbn vôumfhxzzsng khủnaeeng bốzgfg, nhưzuvwng cártmyi gìqprbyfkbng khôumfhng thểmqljwtcem!

wtce giờnyxy phúxiubt nàwtcey, bêrjtbn trong nhàwtcezuvwhdlong tốzgfgi đbdgden——

Hếxwgbt chưzuvwơbdgdng 313

Chúc các bạn đọc truyện vui vẻ.