Chọc Vào Hào Môn: Cha Đừng Đụng Vào Mẹ Con

Chương 309 : Anh ta không hề dự định thả người

    trước sau   
"Anh!" Nam Cung Dạrqln Hi sợedda tớhqtpi mứpkfec hồympin bay phátjntch tátjntn, căykhwn bảrpdin khômmnqng ngờepyk anh mìbcognh sẽedda xuấyahqt hiệxtmln ởepyk chỗvbsliiruy!

Tay củnayya cômmnq ta vẫsbmln run rẩiiruy nắnytrm khóqofva cửauuua, lay đrpdijlhgng thậrswut mạrqlnnh cũnytrng khômmnqng mởepyk ra đrpdiưytpaeddac, mắnytrt thấyahqy thờepyki gian từymping giâbblay vưytpaeddat qua mưytpaepyki giờepyk, trong đrpdiaaqnu cômmnq ta hồympii tưytpaepykng câbblau "Mưytpaepyki giờepyk khômmnqng tớhqtpi thìbcog giếyvzht con tin" kia củnayya Trìbcognh Dĩyptliirunh, nưytpahqtpc mắnytrt đrpdiiirun cuồymping rơzxtti xuốpkfeng, vừympia vỗvbsl cửauuua vừympia kêiiruu: "Mởepyk cửauuua! Tômmnqi đrpdiếyvzhn rồympii, tômmnqi đrpdiếyvzhn rồympii! Anh kêiiruu tômmnqi đrpdiưytpaa tiềqhjcn tômmnqi đrpdiãrhnm cho anh tiềqhjcn, anh muốpkfen cátjnti gìbcogmmnqi đrpdiqhjcu cho, anh muốpkfen ngưytpaepyki tômmnqi cũnytrng đrpdiãrhnm đrpdiưytpaa tớhqtpi cho anh, tạrqlni sao anh lạrqlni đrpdicqsgi ýafkd! Anh trảrpdi Y Y lạrqlni cho tômmnqi! !"

Mộjlhgt đrpdiátjntm hộjlhg vệxtml mặhqtpc đrpdiymping phụyvzhc màiiruu đrpdien, sắnytrc mặhqtpt lạrqlnnh lùykhwng đrpdipkfeng ởepyk xa xa bao vâbblay toàiirun bộjlhg đrpdidyoka phưytpaơzxttng nàiiruy, chỉaaqnvbsln lạrqlni ngômmnqi nhàiiruiiru ngưytpaepyki phụyvzh nữvbsl mấyahqt khốpkfeng chếyvzh vẫsbmln đrpdiang liềqhjcu mạrqlnng đrpdirswup cửauuua, cômmnq ta gàiiruo thémsuzt, khóqofvc đrpdiếyvzhn khômmnqng thàiirunh tiếyvzhng.

"Anh. . . . .  Anh giúfuuhp em đrpdii . . . . . Nam Cung Dạrqln Hi xoay ngưytpaepyki nhìbcogn bóqofvng dátjntng mạrqlnnh mẽedda rắnytrn rỏjlhgi kia, chạrqlny tớhqtpi kémsuzo cátjntnh tay củnayya Nam Cung Kìbcognh Hiêiirun, than thởepyk khóqofvc lóqofvc: "Y Y ởepyk trong tay Trìbcognh Dĩyptliirunh! Làiiruiirun khốpkfen kiếyvzhp đrpdióqofv đrpdiãrhnm bắnytrt con bémsuz! Anh giúfuuhp em cứpkfeu con bémsuz. . . . . ."

Nam Cung Kìbcognh Hiêiirun ômmnqm ngưytpaepyki phụyvzh nữvbsl trong ngựugmic thậrswut chặhqtpt, lựugmic đrpdirqlno lớhqtpn đrpdiếyvzhn dọyvzha ngưytpaepyki, nghe cômmnq ta kêiiruu khóqofvc, biểauuuu tìbcognh trêiirun mặhqtpt khômmnqng thay đrpdicqsgi mộjlhgt chúfuuht nàiiruo, vẫsbmln xanh mémsuzt màiiru âbblam lãrhnmnh nhưytpanytr, dưytpaepykng nhưytpa sắnytrp nổcqsgi lêiirun mộjlhgt trậrswun gióqofv tanh mưytpaa mátjntu.

Anh vỗvbsl vỗvbslytpang củnayya Dụyvzh Thiêiirun Tuyếyvzht, buômmnqng cômmnq ra, nắnytrm cổcqsg tay củnayya cômmnqmsuzo cômmnq ra sau lưytpang, hípzgzt sâbblau mộjlhgt hơzxtti, chuyểauuun átjntnh mắnytrt liếyvzhc nhìbcogn em gátjnti mìbcognh.


"Anh. . . . . ." Đugmiômmnqi mắnytrt củnayya Nam Cung Dạrqln Hi đrpdisbmlm lệxtmlmmnqng lung.

"Làiiruiiruy đrpdiưytpaa cômmnqyahqy tớhqtpi đrpdiâbblay?" Giọyvzhng củnayya Nam Cung Kìbcognh Hiêiirun lạrqlnnh nhưytpaykhwng, giốpkfeng nhưytpa đrpdiang đrpdièiirumsuzn cátjnti gìbcog đrpdióqofv.

"Anh. . . . . . Em. . . . . ." Nam Cung Dạrqln Hi cứpkfeng họyvzhng, cảrpdi ngưytpaepyki run rẩiiruy, lạrqlni khômmnqng dátjntm bắnytrt lấyahqy tay átjnto anh, khóqofvc nứpkfec nởepykqofvi: "Em khômmnqng cóqofvtjntch nàiiruo, Trìbcognh Dĩyptliirunh nóqofvi, nếyvzhu khômmnqng đrpdiưytpaa cômmnq ta tớhqtpi thìbcog sẽedda xuốpkfeng tay vớhqtpi Y Y, anh, em khômmnqng cóqofv biệxtmln phátjntp nàiiruo. . . . . . Em. . . . . ."

‘Chátjntt! !’

Mộjlhgt cátjnti tátjntt hung átjntc giòvbsln vang, lựugmic đrpdirqlno hung dữvbsl mạrqlnnh mẽedda, quémsuzt thẳykdwng lêiirun mặhqtpt củnayya Nam Cung Dạrqln Hi!

Nam Cung Dạrqln Hi bi thốpkfeng kêiiruu gàiiruo thảrpdim thiếyvzht, lảrpdio đrpdirpdio témsuzykhwn quay trêiirun mặhqtpt đrpdiyahqt! Cômmnq ta khômmnqng phảrpdin ứpkfeng kịdyokp, hômmnq hấyahqp nặhqtpng nềqhjc, hai tay chốpkfeng ởepyk mặhqtpt đrpdiyahqt, vàiirui giâbblay sau mớhqtpi từympi từympi cảrpdim giátjntc đrpdiưytpaeddac đrpdiau nhứpkfec trêiirun mátjnt trátjnti, nóqofvng rátjntt bao trùykhwm toàiirun bộjlhg nửauuua gưytpaơzxttng mặhqtpt, cômmnq ta nhìbcogn chằepykm chằepykm mặhqtpt đrpdiyahqt, rốpkfet cuộjlhgc cũnytrng phảrpdin ứpkfeng đrpdiưytpaeddac, đrpdiômmnqi mắnytrt tràiirun đrpdiaaqny nưytpahqtpc mắnytrt, chậrswum rãrhnmi quay đrpdiaaqnu, run rẩiiruy che mặhqtpt: "Anh đrpdiátjntnh em. . . . . . Anh đrpdiátjntnh em?"

"Tao đrpdiátjntnh màiiruy làiiru nhẹlzwe! !" Nam Cung Kìbcognh Hiêiirun gầaaqnm lêiirun, giọyvzhng nóqofvi khàiirun khàiirun lộjlhg ra lửauuua giậrswun ngậrswup trờepyki, bưytpahqtpc nhanh tớhqtpi kémsuzo cômmnq ta đrpdipkfeng lêiirun, đrpdiômmnqi mắnytrt đrpdijlhg hồymping: "Màiiruy muốpkfen làiirum cátjnti gìbcog? Hảrpdi? Nam Cung Dạrqln Hi, mẹlzweqofv, nóqofvi cho tao nghe màiiruy muốpkfen làiirum cátjnti gìbcog! ! ! Nóqofvi cho tao biếyvzht, thằepykng nàiiruo cho màiiruy látjnt gan đrpdiauuuiiruy dátjntm đrpdiưytpaa cômmnqyahqy tớhqtpi đrpdiâbblay gặhqtpp Trìbcognh Dĩyptliirunh? Thằepykng nàiiruo cho màiiruy látjnt gan đrpdiauuuiiruy dátjntm đrpdiyvzhng tớhqtpi chịdyokbblau màiiruy!"

Nam Cung Dạrqln Hi bịdyoktjntch lêiirun nhưytpa mộjlhgt cátjnti mềqhjcn, cátjntnh tay đrpdiau đrpdiếyvzhn nhưytpa sắnytrp đrpdipkfet lìbcoga, thếyvzh mớhqtpi biếyvzht anh trai mìbcognh thậrswut sựugmi tứpkfec giậrswun, trong đrpdiômmnqi mắnytrt thâbblam thúfuuhy tràiirun đrpdiaaqny sátjntt khípzgz, xátjntch cômmnq ta giốpkfeng nhưytpa mộjlhgt con búfuuhp bêiiru vảrpdii bịdyoktjntch, tứpkfec giậrswun dữvbsl dộjlhgi rốpkfeng lêiirun.

"Em khômmnqng cóqofv. . . . . . Làiirummnq ta cam tâbblam tìbcognh nguyệxtmln đrpdii theo em . . . . . . Em khômmnqng cóqofv émsuzp cômmnq ta . . . . . ." Nam Cung Dạrqln Hi đrpdiau đrpdiếyvzhn run rẩiiruy, khàiirun giọyvzhng kêiiruu gàiiruo, khiếyvzhp sợedda tớhqtpi cựugmic đrpdiiểauuum.

"Màiiruy nóqofvi thêiirum mộjlhgt câbblau tao vảrpditjntt miệxtmlng màiiruy!" Đugmiômmnqi mắnytrt củnayya Nam Cung Kìbcognh Hiêiirun đrpdijlhg hồymping, kémsuzo cátjntnh tay cômmnq ta qua, mặhqtpt đrpdipkfei mặhqtpt vớhqtpi cômmnq ta: "Tao nuômmnqng chiềqhjcu màiiruy, nuômmnqng chiềqhjcu đrpdiếyvzhn lêiirun trờepyki rồympii đrpdiúfuuhng khômmnqng? Lémsuzn tao đrpdiưytpaa chịdyokbblau màiiruy đrpdii, lémsuzn tao quyếyvzht đrpdidyoknh. . . . . . Nam Cung Dạrqln Hi, may mắnytrn làiirummnqm nay Thiêiirun Tuyếyvzht khômmnqng gặhqtpp chuyệxtmln gìbcog, nếyvzhu nhưytpammnqyahqy xảrpdiy ra chuyệxtmln, tao sẽedda giếyvzht chếyvzht màiiruy!"

Anh giốpkfeng nhưytpa mộjlhgt con sưytpa tửauuu bịdyok chọyvzhc giậrswun, lúfuuhc nàiiruy hộjlhg vệxtml chỉaaqn đrpdiàiirunh kiểauuum tra phòvbslng ốpkfec chung quanh xem cóqofvbcog khátjntc thưytpaepykng hay khômmnqng, nhìbcogn ổcqsg khóqofva cửauuua cóqofv bịdyok ngưytpaepyki đrpdijlhgng tay qua hay khômmnqng, căykhwn bảrpdin khômmnqng cóqofv ai dátjntm tiếyvzhn lêiirun khuyêiirun can Nam Cung Kìbcognh Hiêiirun.

Mớhqtpi sátjntng sớhqtpm đrpdiãrhnm bịdyok giàiiruy vòvbsl mộjlhgt trậrswun khiếyvzhn Dụyvzh Thiêiirun Tuyếyvzht mệxtmlt mỏjlhgi cảrpdi ngưytpaepyki, sắnytrc mặhqtpt cômmnqtjnti nhợeddat, trong mắnytrt còvbsln ngâbblan ngấyahqn lệxtml, muốpkfen mởepyk miệxtmlng nóqofvi gìbcog đrpdióqofv, lạrqlni nghe đrpdiưytpaeddac mộjlhgt hộjlhg vệxtmlmmnq to: "Kiểauuum tra xong, bêiirun trong khômmnqng cóqofv ai, chỉaaqn phátjntt hiệxtmln tờepyk giấyahqy nàiiruy!"

mmnq hấyahqp củnayya Dụyvzh Thiêiirun Tuyếyvzht cứpkfeng lạrqlni, vộjlhgi vàiirung tiếyvzhn lêiirun, lấyahqy tờepyk giấyahqy trong tay hộjlhg vệxtml kia.


Chữvbsl viếyvzht trêiirun đrpdióqofv lung tung rốpkfei loạrqlnn, làiiru Trìbcognh Dĩyptliirunh viếyvzht.

‘Ngưytpaepyki khômmnqng nghe lờepyki thìbcog phảrpdii bịdyok trừymping phạrqlnt, đrpdiãrhnmytpaepyki giờepyk, cátjntc ngưytpaepyki thậrswut sựugmi đrpdiãrhnm tớhqtpi, chỉaaqnqofv đrpdiiềqhjcu ngưytpaepyki khômmnqng nêiirun tớhqtpi cũnytrng tớhqtpi. . . . . . Bảrpdiy giờepyk tốpkfei nay, cátjntc ngưytpaepyki chờepykiiru nhậrswun quàiiru củnayya tômmnqi đrpdii, Thiêiirun Tuyếyvzht, chắnytrc làiiru em rấyahqt nhớhqtp em gátjnti, anh tặhqtpng mộjlhgt phầaaqnn quàiiru củnayya cômmnqyahqy cho em, đrpdiưytpaeddac khômmnqng?’

Chữvbslafkd ‘Trìbcognh Dĩyptliirunh’ đrpdióqofv rấyahqt mơzxtt hồympi, viếyvzht giốpkfeng nhưytpa giưytpaơzxttng nanh múfuuha vuốpkfet, lộjlhgn xộjlhgn màiiru đrpdiiirun cuồymping.

Mấyahqy ngóqofvn tay nhỏjlhg yếyvzhu chợeddat run rẩiiruy, tờepyk giấyahqy trắnytrng nhưytpa tuyếyvzht bay xuốpkfeng, rơzxtti ởepykytpahqtpi châbblan cômmnq

Nam Cung Dạrqln Hi trátjntnh thoátjntt tay củnayya anh mìbcognh, chạrqlny tớhqtpi nhặhqtpt tờepyk giấyahqy kia lêiirun, đrpdiếyvzhn khi xem xong cũnytrng vômmnqykhwng chấyahqn đrpdijlhgng, mắnytrt trợeddan to, hômmnq hấyahqp cũnytrng gầaaqnn nhưytpa ngừymping lạrqlni. 

Trong lòvbslng cômmnq ta hoàiirun toàiirun rốpkfei loạrqlnn, nhìbcogn Dụyvzh Thiêiirun Tuyếyvzht, đrpdijlhgt nhiêiirun bùykhwng nổcqsg.

"Tạrqlni sao cômmnq lạrqlni làiirum nhưytpa vậrswuy!" Nam Cung Dạrqln Hi gàiiruo lêiirun, nưytpahqtpc mắnytrt chứpkfea đrpdiaaqny hốpkfec mắnytrt: "Cômmnq nhìbcogn đrpdii, cômmnq nhìbcogn kỹykhw đrpdii! Tômmnqi đrpdiãrhnmqofvi vơzxtti cômmnqiiru khômmnqng đrpdiưytpaeddac nóqofvi cho anh tômmnqi, tômmnqi đrpdiãrhnmqofvi vớhqtpi cômmnqiiru chỉaaqn hai chúfuuhng ta tớhqtpi làiiru đrpdiưytpaeddac! Cômmnq cốpkfebcognh khômmnqng nghe! Cômmnq đrpdiãrhnmykhwng phưytpaơzxttng phátjntp gìbcogiiruu anh tômmnqi đrpdiếyvzhn đrpdiâbblay hảrpdi? Hiệxtmln tạrqlni cảrpdi hai bọyvzhn họyvzh đrpdiqhjcu rơzxtti vàiiruo nguy hiểauuum, cômmnqiirui lòvbslng chưytpaa?" 

Thâbblan ảrpdinh nhỏjlhg yếyvzhu củnayya Dụyvzh Thiêiirun Tuyếyvzht vẫsbmln đrpdipkfeng ởepyk tạrqlni chỗvbsl, Nam Cung Dạrqln Hi bưytpahqtpc tớhqtpi túfuuhm lấyahqy hai cátjntnh tay củnayya cômmnqiiru lắnytrc, nỗvbsli thốpkfeng khổcqsgmmnqykhwng làiirum cho cômmnq khômmnqng nóqofvi đrpdiưytpaeddac mộjlhgt chữvbsl, đrpdiếyvzhn khi phảrpdin ứpkfeng kịdyokp, chỉaaqn nhìbcogn thấyahqy trưytpahqtpc mắnytrt làiiru khuômmnqn mặhqtpt ípzgzch kỷiiru đrpdijlhgc átjntc củnayya Nam Cung Dạrqln Hi . . . . . . Cômmnq giơzxtt tay bắnytrt lấyahqy cổcqsg tay củnayya cômmnq ta, hung hăykhwng hấyahqt ra: "Cúfuuht ——! !"

Giọyvzht nưytpahqtpc mắnytrt to nhưytpa hạrqlnt đrpdirswuu từympi hốpkfec mắnytrt run run rơzxtti ra ngoàiirui, Dụyvzh Thiêiirun Tuyếyvzht lui vềqhjc phípzgza sau hai bưytpahqtpc, run rẩiiruy lớhqtpn tiếyvzhng gàiiruo thémsuzt, tay chỉaaqn vềqhjc phípzgza cửauuua: "Nam Cung Dạrqln Hi, cômmnq mởepyk to mắnytrt chóqofviiru nhìbcogn kỹykhw cho tômmnqi! ! Trong nhàiiruiiruy đrpdiaaqny bụyvzhi bậrswum, đrpdiymping nóqofvi làiiru ngưytpaepyki, ngay cảrpdi quỷiirunytrng khômmnqng cóqofv! Cômmnq nghĩyptlmmnqm nay chỉaaqnqofv chúfuuhng ta tớhqtpi đrpdiâbblay làiiruqofv thểauuu gặhqtpp đrpdiưytpaeddac bọyvzhn họyvzh sao? Anh ta chípzgznh làiiruepyk đrpdiepykng xa theo dõisvki chúfuuhng ta, bêiirun trong nàiiruy căykhwn bảrpdin khômmnqng hềqhjcqofv ngưytpaepyki, khômmnqng cóqofv ai cảrpdi! ! Nếyvzhu hômmnqm nay anh cômmnq khômmnqng tớhqtpi thìbcogmmnqi chípzgznh làiiru tựugmi đrpdii tìbcogm chếyvzht! Kếyvzht quảrpdi nhưytpa thếyvzhmmnqiirui lòvbslng chưytpaa? !"   

Cảrpdi ngưytpaepyki cômmnq run rẩiiruy giốpkfeng nhưytpatjnt khômmnqzxtti, hai dòvbslng nưytpahqtpc mắnytrt chảrpdiy trêiirun khuômmnqn mặhqtpt trắnytrng nõisvkn, đrpdiômmnqi mắnytrt đrpdijlhg hồymping, ngóqofvn tay chỉaaqn Nam Cung Dạrqln Hi: "Cômmnqfuuht xa mộjlhgt chúfuuht cho tômmnqi. . . . . . Đugmiymping đrpdiauuummnqi nhìbcogn thấyahqy cômmnq, nếyvzhu khômmnqng tômmnqi sẽedda nhịdyokn khômmnqng đrpdiưytpaeddac màiiruqofvp chếyvzht cômmnq. . . . . . Ngưytpaepyki anh ta muốpkfen tổcqsgn thưytpaơzxttng chípzgznh làiiru em gátjnti tômmnqi chứpkfe khômmnqng phảrpdii làiiru con gátjnti cômmnq! Cômmnqqofvytpatjntch quỷiirubcogiiru la hémsuzt ởepyk chỗvbsliiruy! Cúfuuht cho tômmnqi! ! !" 

Lớhqtpn tiếyvzhng gàiiruo thémsuzt làiirum cho cômmnq hao hếyvzht hơzxtti sứpkfec, trưytpahqtpc mắnytrt cômmnq tốpkfei sầaaqnm, đrpdijlhgt nhiêiirun hai châbblan trởepykiirun mềqhjcm nhũnytrn.

Nam Cung Kìbcognh Hiêiirun siếyvzht chặhqtpt tờepyk giấyahqy kia, lờepyki nhắnytrn trêiirun đrpdióqofv khiếyvzhn trátjntn  anh nổcqsgi gâbblan xanh, mắnytrt thấyahqy Dụyvzh Thiêiirun Tuyếyvzht chốpkfeng đrpdirhnm khômmnqng nổcqsgi, trong lòvbslng anh chấyahqn đrpdijlhgng, xômmnqng tớhqtpi ômmnqm chặhqtpt cômmnq: "Thiêiirun Tuyếyvzht!"

". . . . . ." Nam Cung Dạrqln Hi sợedda choátjntng vátjntng cảrpdi ngưytpaepyki, thìbcog thầaaqnm nóqofvi: "Cômmnq. . . . . ."


"Câbblam miệxtmlng cho tao!" Mặhqtpt Nam Cung Kìbcognh Hiêiirun xanh mémsuzt quátjntt.

Giữvbsl chặhqtpt cômmnq trong khuỷiiruu tay, đrpdiauuu cho thâbblan thểauuu mềqhjcm yếyvzhu củnayya cômmnq dựugmia vàiiruo mìbcognh, giữvbsl chặhqtpt gátjnty củnayya cômmnq, cúfuuhi đrpdiaaqnu chốpkfeng trátjntn mìbcognh vàiiruo cátjnti trátjntn nóqofvng hổcqsgi củnayya cômmnq: "Thiêiirun Tuyếyvzht. . . . . . Khômmnqng nêiirun kípzgzch đrpdijlhgng. . . . . . Anh bảrpdio đrpdirpdim Thiêiirun Nhu sẽedda khômmnqng xảrpdiy ra chuyệxtmln gìbcog, tin tưytpaepykng anh. . . . . ."

Cảrpdi ngưytpaepyki Dụyvzh Thiêiirun Tuyếyvzht đrpdiãrhnm mấyahqt đrpdii hơzxtti sứpkfec, trong đrpdiômmnqi mắnytrt tràiirun đrpdiaaqny nưytpahqtpc mắnytrt, khẽedda run run tựugmia vàiiruo ngựugmic anh, an tĩyptlnh màiiru khóqofvc, dùykhwng hếyvzht hơzxtti sứpkfec đrpdiauuu thưytpaơzxttng tâbblam, cômmnq khômmnqng ngờepyk sẽedda nhưytpa thếyvzhiiruy. . . . . . Nhưytpang cômmnq thậrswut sựugmi khômmnqng biếyvzht tạrqlni sao lạrqlni diễcqsgn biếyvzhn thàiirunh ra nhưytpa thếyvzhiiruy. . . . . .

"Anh. . . . . . Em. . . . . ." Vẻydfn mặhqtpt củnayya Nam Cung Dạrqln Hi hoảrpding hốpkfet, némsuzn nưytpahqtpc mắnytrt khàiirun giọyvzhng kêiiruu.Chưytpaơzxttng mớhqtpi nhấyahqt đrpdiăykhwng trêiirun diendanlequydon

Nam Cung Kìbcognh Hiêiirun ômmnqm Dụyvzh Thiêiirun Tuyếyvzht thậrswut chặhqtpt, bầaaqnu khômmnqng khípzgzykhwng thẳykdwng đrpdiếyvzhn mứpkfec khiếyvzhn ngưytpaepyki ta hípzgzt thởepyk khômmnqng thômmnqng, khômmnqng coi ai ra gìbcog dịdyoku dàiirung xoa dịdyoku nỗvbsli đrpdiau củnayya cômmnq, vầaaqnng trátjntn lạrqlnnh lùykhwng lộjlhg ra sựugmi khátjntt mátjntu, nhưytpang khômmnqng đrpdiauuu ngưytpaepyki trong ngựugmic nhìbcogn thấyahqy.

Đugmieddai đrpdiếyvzhn khi cômmnq ngừymping khóqofvc, Nam Cung Kìbcognh Hiêiirun bồymping cômmnqiirun, nhẹlzwe nhàiirung đrpdihqtpt vàiiruo trong xe củnayya mìbcognh, đrpdióqofvng cửauuua xe lạrqlni.

"Hômmnqm nay mọyvzhi việxtmlc tạrqlnm thờepyki nhưytpa vậrswuy trưytpahqtpc đrpdii," Dátjntng ngưytpaepyki cao ngấyahqt màiiru lạrqlnnh lùykhwng chậrswum rãrhnmi quay sang, lạrqlnnh lùykhwng nóqofvi: "Tìbcogm mấyahqy ngưytpaepyki nhìbcogn nóqofv, trưytpahqtpc khi mọyvzhi chuyệxtmln chưytpaa giảrpdii quyếyvzht xong khômmnqng cho phémsuzp nóqofviirum bấyahqt cứpkfe chuyệxtmln gìbcog, nóqofvi bấyahqt kỳgmns đrpdiiềqhjcu gìbcog, ngay cảrpdiqofv phátjntt đrpdiiirun phátjntt khùykhwng cũnytrng khômmnqng cho." 

Mấyahqy hộjlhg vệxtml chung quanh thấyahqp giọyvzhng hùykhwa theo: "Yes!, thiếyvzhu gia!" 

Mộjlhgt látjntt sau Nam Cung Dạrqln Hi mớhqtpi phảrpdin ứpkfeng đrpdiưytpaeddac, ngưytpaepyki màiiru anh mìbcognh muốpkfen giam giữvbsl chípzgznh làiirubcognh, ngay tứpkfec khắnytrc khuômmnqn mặhqtpt trắnytrng bệxtmlch, khi bịdyok hộjlhg vệxtml nhấyahqc lêiirun đrpdii vềqhjc phípzgza chiếyvzhc xe, cômmnq ta nípzgzu chặhqtpt cửauuua xe: "Anh! Anh khômmnqng thểauuuiirum nhưytpa vậrswuy. . . . . . Con gátjnti củnayya em vẫsbmln còvbsln ởepyk trong tay anh ta. . . . . . Anh đrpdiymping làiirum nhưytpa vậrswuy!"

Áxoxcnh mắnytrt củnayya Nam Cung Kìbcognh Hiêiirun lạrqlnnh lẽeddao quémsuzt qua cômmnq ta, giọyvzhng nóqofvi khàiirun khàiirun: "Đugmiymping đrpdiauuu tao cảrpdim thấyahqy màiiruy khômmnqng cóqofv thuốpkfec nàiiruo cứpkfeu đrpdiưytpaeddac, tâbblam tìbcognh củnayya tao đrpdiang rấyahqt tệxtml, màiiruy còvbsln dátjntm làiirum cho Thiêiirun Tuyếyvzht thưytpaơzxttng tâbblam dùykhw chỉaaqn mộjlhgt chúfuuht, chuyệxtmln gìbcog tao cũnytrng làiirum ra đrpdiưytpaeddac."

qofvi xong, anh lạrqlnnh lùykhwng lêiirun xe, ‘Sầaaqnm!’ mộjlhgt tiếyvzhng, ngăykhwn chặhqtpn giọyvzhng nóqofvi đrpdiátjntng ghémsuzt kia ngoàiirui cửauuua xe.

*****

Cảrpdi ngưytpaepyki Dụyvzh Thiêiirun Tuyếyvzht giốpkfeng nhưytpa ngâbblam ởepyk trong nưytpahqtpc mắnytrt, bóqofvng dátjntng mảrpdinh khảrpdinh nhỏjlhgmsuzfuuhp ởepyk trêiirun ghếyvzh sau, nhìbcogn rấyahqt đrpdiátjntng thưytpaơzxttng.


Đugmiếyvzhn biệxtmlt thựugmi, Nam Cung Kìbcognh Hiêiirun bồymping cômmnq xuốpkfeng xe, mặhqtpt củnayya cômmnq chômmnqn ởepyk trong lồymping ngựugmic anh, ai cũnytrng khômmnqng nhìbcogn.

nayy cổcqsgng, đrpdiãrhnmqofv ngưytpaepyki đrpdipkfeng đrpdieddai. 

Khômmnqng biếyvzht Nam Cung Ngạrqlno cóqofv đrpdiưytpaeddac tin tứpkfec từympizxtti nàiiruo, lòvbslng nhưytpa lửauuua đrpdipkfet, ômmnqng chốpkfeng gậrswuy vòvbslng tớhqtpi vòvbslng lui đrpdieddai ởepyk cổcqsgng, rốpkfet cuộjlhgc cũnytrng nhìbcogn thấyahqy ngưytpaepyki bưytpahqtpc xuốpkfeng từympi trong xe, làiiru con trai củnayya mìbcognh ômmnqm con dâbblau, nhấyahqt thờepyki cứpkfeng họyvzhng, muốpkfen nóqofvi gìbcog đrpdióqofv, lạrqlni thấyahqy átjntnh mắnytrt lạrqlnnh nhưytpaykhwng củnayya Nam Cung Kìbcognh Hiêiirun thìbcog im bặhqtpt khômmnqng nóqofvi.

Thấyahqy bọyvzhn họyvzh đrpdii lêiirun lầaaqnu, Nam Cung Ngạrqlno xoay ngưytpaepyki, trầaaqnm giọyvzhng ra lệxtmlnh: "Bàiiru Ngômmnq, đrpdii chuẩiirun bịdyok chúfuuht canh an thầaaqnn bổcqsgytparhnmng, látjntt nữvbsla đrpdii lêiirun nhìbcogn mộjlhgt chúfuuht, bưytpang lêiirun cho thiếyvzhu phu nhâbblan."

Ôdwjcng khômmnqng rõisvk đrpdiếyvzhn tộjlhgt cùykhwng làiiru đrpdiãrhnm xảrpdiy ra chuyệxtmln gìbcog, nhưytpang nhìbcogn trạrqlnng thátjnti củnayya con bémsuz Thiêiirun Tuyếyvzht kia khômmnqng đrpdiưytpaeddac tốpkfet lắnytrm.Chưytpaơzxttng mớhqtpi nhấyahqt đrpdiăykhwng trêiirun diendanlequydon

"Dạrqln, tiêiirun sinh." Bàiiru Ngômmnq đrpdiátjntp ứpkfeng.

"Còvbsln nữvbsla….., " Nam Cung Ngạrqlno bổcqsg sung: "Kêiiruu quảrpdin gia phátjnti thêiirum mấyahqy ngưytpaepyki đrpdii bảrpdio vệxtml tiểauuuu thiếyvzhu gia, khômmnqng đrpdiưytpaeddac đrpdiauuu Tiểauuuu Ảirhfnh tan họyvzhc mộjlhgt mìbcognh vềqhjc nhàiiru, biếyvzht chưytpaa?"

"Dạrqln, tiêiirun sinh, tômmnqi đrpdii làiirum lậrswup tứpkfec."

*****

Mộjlhgt bóqofvng dátjntng rơzxtti vàiiruo trêiirun chiếyvzhc giưytpaepykng lớhqtpn mềqhjcm mạrqlni.

Nam Cung Kìbcognh Hiêiirun muốpkfen đrpdipkfeng dậrswuy, lạrqlni bịdyok hai cátjntnh tay nhưytpa ngọyvzhc cuốpkfen lấyahqy, khômmnqng thểauuu đrpdijlhgng đrpdirswuy.Chưytpaơzxttng mớhqtpi nhấyahqt đrpdiăykhwng trêiirun diendanlequydon

Anh đrpdiau lòvbslng, theo bảrpdin năykhwng ômmnqm chặhqtpt cômmnq, đrpdicqsgi tưytpa thếyvzh, ômmnqm cômmnq nhẹlzwe nhàiirung nằepykm xuốpkfeng, bờepykmmnqi ấyahqm átjntp tìbcogm đrpdiưytpaeddac vầaaqnng trátjntn củnayya cômmnq giữvbsla nhữvbslng lọyvzhn tóqofvc lòvbsla xòvbsla hỗvbsln loạrqlnn, nhẹlzwe nhàiirung hômmnqn, ấyahqm átjntp màiiru triềqhjcn miêiirun.Chưytpaơzxttng mớhqtpi nhấyahqt đrpdiăykhwng trêiirun diendanlequydon

"Bịdyok dọyvzha sợedda àiiru?" Hơzxtti thởepykqofvng hổcqsgi củnayya Nam Cung Kìbcognh Hiêiirun phảrpdiiirun tai cômmnq, ngóqofvn tay thon dàiirui nhẹlzwe nhàiirung xoa tóqofvc củnayya cômmnq, giọyvzhng khàiirun khàiirun nóqofvi: "Thiêiirun Tuyếyvzht, khômmnqng cầaaqnn sợedda, cóqofv anh ởepyk đrpdiâbblay, Thiêiirun Nhu sẽedda khômmnqng cóqofv chuyệxtmln gìbcog . . . . . ."

Hếyvzht chưytpaơzxttng 309

Chúc các bạn đọc truyện vui vẻ.