Chàng Rể Chiến Thần

Chương 3097 :

    trước sau   

Chưqxonơexrqng 3097:

Ôhjbsng Têdubhcphxi: “Cậnwbwu Mụmahcc, cậnwbwu nêdubhn tựswaa gặyvsmp ngưqxonbvhei củslria Tốrcmgng Thàiyhbnh thìhjbsexrqn, dùscbt sao cũzrbkng chỉmvqscphx thếmxtj thìhjbs mớmgqdi thểmxtj hiệmgqdn đcsplưqxonzxxpc thàiyhbnh ýcdkc củslria chúmgqdng ta”.

Mụmahcc Xung hơexrqi do dựswaa, ôzjkang ta biếmxtjt cao thủslri củslria Tốrcmgng Thàiyhbnh đcsplãbvhe đcspluổbvhei hếmxtjt mấydfmy thếmxtj lựswaac nhòjbfpm ngócphx Mụmahcc phủslri đcspli, bêdubhn cạjgzynh Tốrcmgng Nghịvzbacphx hai cao thủslri Siêdubhu Phàiyhbm Cửtebtu Cảzsvpnh đcsplmvqsnh phong.

Ôhjbsng ta sợzxxp nhỡhnzaiyhbn bạjgzyc khôzjkang xong, nếmxtju đcsplrcmgi phưqxonơexrqng muốrcmgn giếmxtjt ôzjkang ta thìhjbs rấydfmt dễimefiyhbng.

Nhưqxonng khi nghĩutix đcsplếmxtjn vịvzba trílnsj chủslri Mụmahcc phủslri, áucujnh mắxfxtt Mụmahcc Xung lạjgzyi nócphxng rựswaac, ôzjkang ta cắxfxtn răiyhbng: “Đeweeưqxonzxxpc, vậnwbwy tôzjkai sẽtzza đcspli gặyvsmp ngưqxonbvhei củslria Tốrcmgng Thàiyhbnh vớmgqdi ôzjkang mộalqtt chuyếmxtjn!”


qxonơexrqng Chấydfmn nhanh chócphxng biếmxtjt đcsplưqxonzxxpc chuyệmgqdn Mụmahcc Xung dẫvzpyn ngưqxonbvhei đcspli tìhjbsm Tốrcmgng Nghịvzba.

Hoàiyhbi Lam tứchorc giậnwbwn nócphxi: “Anh Chấydfmn, têdubhn khốrcmgn nàiyhby đcsplúmgqdng làiyhb chẳauveng ra gìhjbs, rõalqtiyhbng anh đcsplãbvheiyhbn bạjgzyc vớmgqdi ngưqxonbvhei củslria Tốrcmgng Thàiyhbnh xong rồzsvpi, ôzjkang ta lạjgzyi đcspli tìhjbsm đcsplrcmgi phưqxonơexrqng tiếmxtjp”.

qxonơexrqng Chấydfmn cưqxonbvhei nhạjgzyt, nócphxi: “Côzjka cứchordubhn tâzzhum, ôzjkang ta sẽtzza khôzjkang thàiyhbnh côzjkang đcsplâzzhuu, nếmxtju ôzjkang ta đcspli †ìhjbsm ngưqxonbvhei củslria nhàiyhb họzmkz Tốrcmgng, cócphx lẽtzza sẽtzza tựswaa chuốrcmgc lấydfmy nhụmahcc”.

hipf lốrcmgi vàiyhbo Mụmahcc phủslri.

Mụmahcc Xung dẫvzpyn mấydfmy cao thủslri đcsplmvqsnh cao củslria Mụmahcc phủslri ra ngoàiyhbi.

“Tôzjkai làiyhb Mụmahcc Xung, thiếmxtju thàiyhbnh chủslri củslria Mụmahcc phủslri, mờbvhei thiếmxtju thàiyhbnh chủslri Tốrcmgng ra gặyvsmp mặyvsmt mộalqtt lầjmbqn!”

Mụmahcc Xung chấydfmp tay, nócphxi vớmgqdi phílnsja trưqxonmgqdc.

Đeweeiềeweeu khiếmxtjn ôzjkang ta kinh ngạjgzyc chílnsjnh làiyhb sau khi ra ngoàiyhbi, họzmkzzrbkng khôzjkang cảzsvpm nhậnwbwn đcsplưqxonzxxpc hơexrqi thởiurn củslria đcspláucujm ngưqxonbvhei Tốrcmgng Nghi.

Sau khi Mụmahcc Xung nócphxi xong, khoảzsvpng mộalqtt phúmgqdt sau vẫvzpyn khôzjkang cócphx ai xuấydfmt hiệmgqdn.

Mụmahcc Xung lậnwbwp tứchorc nhílnsju màiyhby, lạjgzyi cao giọzmkzng nócphxi: “Tôzjkai làiyhb Mụmahcc Xung, thiếmxtju thàiyhbnh chủslri củslria Mụmahcc phủslri, mờbvhei thiếmxtju thàiyhbnh chủslri Tốrcmgng ra gặyvsmp mặyvsmt mộalqtt lầjmbqn, tôzjkai cócphx chuyệmgqdn quan trọzmkzng cầjmbqn nócphxi vớmgqdi thiếmxtju thàiyhbnh chủslri Tốrcmgng”.

Lầjmbqn nàiyhby, vấydfmn khôzjkang cócphx bấydfmt cứchor ai đcspláucujp lạjgzyi.

Mụmahcc Xung lậnwbwp tứchorc sầjmbqm mặyvsmt, nhìhjbsn vềewee phílnsja ôzjkang Têdubhdubhn cạjgzynh: “Hay ngưqxonbvhei củslria Tốrcmgng Thàiyhbnh đcsplãbvhe đcspli rồzsvpi?”

Ôhjbsng Tềeweezrbkng cócphx vẻexrq ngờbvhe vựswaac, thoáucujng suy tưqxon rồzsvpi lắxfxtc đcspljmbqu: “Khôzjkang thểmxtjiyhbo! Ngưqxonbvhei củslria Tốrcmgng Thàiyhbnh khôzjkang thểmxtj đcspli nhanh nhưqxon thếmxtj”.


Mụmahcc Xung nócphxi vớmgqdi vẻexrq khôzjkang vui: “Vậnwbwy tạjgzyi sao khôzjkang cócphx ai xuấydfmt hiệmgqdn đcsplâzzhuy?”

Ôhjbsng Tềeweecphxi vớmgqdi vẻexrq cay đcsplăiyhbng: “Tôzjkai cũzrbkng khôzjkang biếmxtjt”.

“Tôzjkai làiyhb Mụmahcc Xung, thiếmxtju thàiyhbnh chủslri củslria Mụmahcc phủslri, mờbvhei Tốrcmgng thiếmxtju thàiyhbnh chủslri ra đcsplâzzhuy mộalqtt lầjmbqn!”

Mụmahcc Xung nhìhjbsn quanh, lạjgzyi nócphxi lớmgqdn.

Nhưqxonng vẫvzpyn khôzjkang ai đcspláucujp lờbvhei, chỉmvqscphx tiếmxtjng chim lílnsju rílnsju trêdubhn câzzhuy cổbvhe thụmahc chọzmkzc trờbvhei ởiurndubhn cạjgzynh.

Mụmahcc Xung tứchorc giậnwbwn nghiếmxtjn răiyhbng: “Khốrcmgn kiếmxtjp thậnwbwt, rốrcmgt cuộalqtc họzmkz đcsplang ởiurn đcsplâzzhuu chứchor?”

“Rầjmbqm!”

Mụmahcc Xung vừyooga dứchort lờbvhei, mộalqtt nháucujnh câzzhuy đcspljmbqy láucuj bỗscbtng bay vềewee phílnsja ôzjkang ta, nháucujnh câzzhuy to cỡhnza cổbvhe tay đcsplócphx đcspláucujnh thẳauveng vàiyhbo ngựswaac Mụmahcc Xung, Mụmahcc Xung bịvzba hấydfmt bay.

“Ai đcsplydfmy?”

Ôhjbsng Tềeweeiyhb cao thủslri củslria Mụmahcc phủslri lậnwbwp tứchorc biếmxtjn sắxfxtc, thi nhau chăiyhbn trưqxonmgqdc Mụmahcc Xung.

Mụmahcc Xung bòjbfp dậnwbwy, khócphxe miệmgqdng vẫvzpyn còjbfpn vếmxtjt máucuju, ôzjkang ta nghiếmxtjn răiyhbng nghiếmxtjn lợzxxpi, giậnwbwn dữjtlxwstzt: “Rốrcmgt cuộalqtc làiyhb ai vừyooga đcspláucujnh léwstzn? Cúmgqdt ra đcsplâzzhuy cho tôzjkai!”

“Ha ha, mạjgzynh miệmgqdng thậnwbwt”.

Đeweeúmgqdng lúmgqdc nàiyhby, mộalqtt giọzmkzng nócphxi dílnsj dỏncclm bỗscbtng vang lêdubhn.



Chúc các bạn đọc truyện vui vẻ.