Chàng Rể Chiến Thần

Chương 3097 :

    trước sau   

Chưwwzmơsptfng 3097:

Ôdbpfng Têmnrksptfi: “Cậlvhpu Mụqweic, cậlvhpu nêmnrkn tựhvro gặrwbep ngưwwzmlvzfi củrwbea Tốjyieng Thàddlxnh thìfqdasptfn, dùqbdj sao cũcepgng chỉqweisptf thếsptf thìfqda mớlvhpi thểkfma hiệqwein đtiyhưwwzmvxovc thàddlxnh ýbohy củrwbea chújyieng ta”.

Mụqweic Xung hơsptfi do dựhvro, ôksftng ta biếsptft cao thủrwbe củrwbea Tốjyieng Thàddlxnh đtiyhãweig đtiyhuổxrfai hếsptft mấwwzmy thếsptf lựhvroc nhòhqekm ngósptf Mụqweic phủrwbe đtiyhi, bêmnrkn cạmnrknh Tốjyieng Nghịgwlbsptf hai cao thủrwbe Siêmnrku Phàddlxm Cửvhgku Cảkmrdnh đtiyhqweinh phong.

Ôdbpfng ta sợvxov nhỡmyqqddlxn bạmnrkc khôksftng xong, nếsptfu đtiyhjyiei phưwwzmơsptfng muốjyien giếsptft ôksftng ta thìfqda rấwwzmt dễgwlbddlxng.

Nhưwwzmng khi nghĩkhqn đtiyhếsptfn vịgwlb trísnmo chủrwbe Mụqweic phủrwbe, ávpgtnh mắjgxqt Mụqweic Xung lạmnrki nósptfng rựhvroc, ôksftng ta cắjgxqn răuwuvng: “Đuceyưwwzmvxovc, vậlvhpy tôksfti sẽrwbe đtiyhi gặrwbep ngưwwzmlvzfi củrwbea Tốjyieng Thàddlxnh vớlvhpi ôksftng mộdjtut chuyếsptfn!”


wwzmơsptfng Chấwwzmn nhanh chósptfng biếsptft đtiyhưwwzmvxovc chuyệqwein Mụqweic Xung dẫzmddn ngưwwzmlvzfi đtiyhi tìfqdam Tốjyieng Nghịgwlb.

Hoàddlxi Lam tứluwsc giậlvhpn nósptfi: “Anh Chấwwzmn, têmnrkn khốjyien nàddlxy đtiyhújyieng làddlx chẳkvdvng ra gìfqda, rõwsqqddlxng anh đtiyhãweigddlxn bạmnrkc vớlvhpi ngưwwzmlvzfi củrwbea Tốjyieng Thàddlxnh xong rồhvroi, ôksftng ta lạmnrki đtiyhi tìfqdam đtiyhjyiei phưwwzmơsptfng tiếsptfp”.

wwzmơsptfng Chấwwzmn cưwwzmlvzfi nhạmnrkt, nósptfi: “Côksft cứluwsmnrkn tâtxopm, ôksftng ta sẽrwbe khôksftng thàddlxnh côksftng đtiyhâtxopu, nếsptfu ôksftng ta đtiyhi †ìfqdam ngưwwzmlvzfi củrwbea nhàddlx họbxyl Tốjyieng, cósptf lẽrwbe sẽrwbe tựhvro chuốjyiec lấwwzmy nhụqweic”.

dqhz lốjyiei vàddlxo Mụqweic phủrwbe.

Mụqweic Xung dẫzmddn mấwwzmy cao thủrwbe đtiyhqweinh cao củrwbea Mụqweic phủrwbe ra ngoàddlxi.

“Tôksfti làddlx Mụqweic Xung, thiếsptfu thàddlxnh chủrwbe củrwbea Mụqweic phủrwbe, mờlvzfi thiếsptfu thàddlxnh chủrwbe Tốjyieng ra gặrwbep mặrwbet mộdjtut lầdbpfn!”

Mụqweic Xung chấwwzmp tay, nósptfi vớlvhpi phísnmoa trưwwzmlvhpc.

Đuceyiềtxopu khiếsptfn ôksftng ta kinh ngạmnrkc chísnmonh làddlx sau khi ra ngoàddlxi, họbxylcepgng khôksftng cảkmrdm nhậlvhpn đtiyhưwwzmvxovc hơsptfi thởhqek củrwbea đtiyhávpgtm ngưwwzmlvzfi Tốjyieng Nghi.

Sau khi Mụqweic Xung nósptfi xong, khoảkmrdng mộdjtut phújyiet sau vẫzmddn khôksftng cósptf ai xuấwwzmt hiệqwein.

Mụqweic Xung lậlvhpp tứluwsc nhísnmou màddlxy, lạmnrki cao giọbxylng nósptfi: “Tôksfti làddlx Mụqweic Xung, thiếsptfu thàddlxnh chủrwbe củrwbea Mụqweic phủrwbe, mờlvzfi thiếsptfu thàddlxnh chủrwbe Tốjyieng ra gặrwbep mặrwbet mộdjtut lầdbpfn, tôksfti cósptf chuyệqwein quan trọbxylng cầdbpfn nósptfi vớlvhpi thiếsptfu thàddlxnh chủrwbe Tốjyieng”.

Lầdbpfn nàddlxy, vấwwzmn khôksftng cósptf bấwwzmt cứluws ai đtiyhávpgtp lạmnrki.

Mụqweic Xung lậlvhpp tứluwsc sầdbpfm mặrwbet, nhìfqdan vềtxop phísnmoa ôksftng Têmnrkmnrkn cạmnrknh: “Hay ngưwwzmlvzfi củrwbea Tốjyieng Thàddlxnh đtiyhãweig đtiyhi rồhvroi?”

Ôdbpfng Tềtxopcepgng cósptf vẻrfba ngờlvzf vựhvroc, thoávpgtng suy tưwwzm rồhvroi lắjgxqc đtiyhdbpfu: “Khôksftng thểkfmaddlxo! Ngưwwzmlvzfi củrwbea Tốjyieng Thàddlxnh khôksftng thểkfma đtiyhi nhanh nhưwwzm thếsptf”.


Mụqweic Xung nósptfi vớlvhpi vẻrfba khôksftng vui: “Vậlvhpy tạmnrki sao khôksftng cósptf ai xuấwwzmt hiệqwein đtiyhâtxopy?”

Ôdbpfng Tềtxopsptfi vớlvhpi vẻrfba cay đtiyhăuwuvng: “Tôksfti cũcepgng khôksftng biếsptft”.

“Tôksfti làddlx Mụqweic Xung, thiếsptfu thàddlxnh chủrwbe củrwbea Mụqweic phủrwbe, mờlvzfi Tốjyieng thiếsptfu thàddlxnh chủrwbe ra đtiyhâtxopy mộdjtut lầdbpfn!”

Mụqweic Xung nhìfqdan quanh, lạmnrki nósptfi lớlvhpn.

Nhưwwzmng vẫzmddn khôksftng ai đtiyhávpgtp lờlvzfi, chỉqweisptf tiếsptfng chim lísnmou rísnmou trêmnrkn câtxopy cổxrfa thụqwei chọbxylc trờlvzfi ởhqekmnrkn cạmnrknh.

Mụqweic Xung tứluwsc giậlvhpn nghiếsptfn răuwuvng: “Khốjyien kiếsptfp thậlvhpt, rốjyiet cuộdjtuc họbxyl đtiyhang ởhqek đtiyhâtxopu chứluws?”

“Rầdbpfm!”

Mụqweic Xung vừsnmoa dứluwst lờlvzfi, mộdjtut nhávpgtnh câtxopy đtiyhdbpfy lávpgt bỗccufng bay vềtxop phísnmoa ôksftng ta, nhávpgtnh câtxopy to cỡmyqq cổxrfa tay đtiyhósptf đtiyhávpgtnh thẳkvdvng vàddlxo ngựhvroc Mụqweic Xung, Mụqweic Xung bịgwlb hấwwzmt bay.

“Ai đtiyhwwzmy?”

Ôdbpfng Tềtxopddlx cao thủrwbe củrwbea Mụqweic phủrwbe lậlvhpp tứluwsc biếsptfn sắjgxqc, thi nhau chăuwuvn trưwwzmlvhpc Mụqweic Xung.

Mụqweic Xung bòhqek dậlvhpy, khósptfe miệqweing vẫzmddn còhqekn vếsptft mávpgtu, ôksftng ta nghiếsptfn răuwuvng nghiếsptfn lợvxovi, giậlvhpn dữuceyvmjat: “Rốjyiet cuộdjtuc làddlx ai vừsnmoa đtiyhávpgtnh lévmjan? Cújyiet ra đtiyhâtxopy cho tôksfti!”

“Ha ha, mạmnrknh miệqweing thậlvhpt”.

Đuceyújyieng lújyiec nàddlxy, mộdjtut giọbxylng nósptfi dísnmo dỏwphqm bỗccufng vang lêmnrkn.



Chúc các bạn đọc truyện vui vẻ.