Chàng Rể Chiến Thần

Chương 3097 :

    trước sau   

Chưuthvơdfrwng 3097:

Ôiedxng Têdfdafmjri: “Cậgrfzu Mụsjaoc, cậgrfzu nêdfdan tựcfbz gặdtzdp ngưuthvxlgii củzmdoa Tốvzixng Thàqthjnh thìrowcdfrwn, dùktaz sao cũhfwgng chỉbbcafmjr thếxlgi thìrowc mớxlgii thểcvnh hiệiedxn đdfdaưuthvgcwqc thàqthjnh ýiyfd củzmdoa chúokisng ta”.

Mụsjaoc Xung hơdfrwi do dựcfbz, ôukadng ta biếxlgit cao thủzmdo củzmdoa Tốvzixng Thàqthjnh đdfdaãdfrw đdfdauổhfwgi hếxlgit mấactqy thếxlgi lựcfbzc nhòigkfm ngófmjr Mụsjaoc phủzmdo đdfdai, bêdfdan cạvzixnh Tốvzixng Nghịgbzpfmjr hai cao thủzmdo Siêdfdau Phàqthjm Cửgdrnu Cảiedxnh đdfdabbcanh phong.

Ôiedxng ta sợgcwq nhỡxhplqthjn bạvzixc khôukadng xong, nếxlgiu đdfdavzixi phưuthvơdfrwng muốvzixn giếxlgit ôukadng ta thìrowc rấactqt dễnkulqthjng.

Nhưuthvng khi nghĩigkf đdfdaếxlgin vịgbzp tríghrd chủzmdo Mụsjaoc phủzmdo, áxhplnh mắqdpgt Mụsjaoc Xung lạvzixi nófmjrng rựcfbzc, ôukadng ta cắqdpgn răxpmyng: “Đxhplưuthvgcwqc, vậgrfzy tôukadi sẽmlmm đdfdai gặdtzdp ngưuthvxlgii củzmdoa Tốvzixng Thàqthjnh vớxlgii ôukadng mộmiuvt chuyếxlgin!”


uthvơdfrwng Chấactqn nhanh chófmjrng biếxlgit đdfdaưuthvgcwqc chuyệiedxn Mụsjaoc Xung dẫuctgn ngưuthvxlgii đdfdai tìrowcm Tốvzixng Nghịgbzp.

Hoàqthji Lam tứsdamc giậgrfzn nófmjri: “Anh Chấactqn, têdfdan khốvzixn nàqthjy đdfdaúokisng làqthj chẳsqzbng ra gìrowc, rõecfiqthjng anh đdfdaãdfrwqthjn bạvzixc vớxlgii ngưuthvxlgii củzmdoa Tốvzixng Thàqthjnh xong rồgrfzi, ôukadng ta lạvzixi đdfdai tìrowcm đdfdavzixi phưuthvơdfrwng tiếxlgip”.

uthvơdfrwng Chấactqn cưuthvxlgii nhạvzixt, nófmjri: “Côukad cứsdamdfdan tâvbjjm, ôukadng ta sẽmlmm khôukadng thàqthjnh côukadng đdfdaâvbjju, nếxlgiu ôukadng ta đdfdai †ìrowcm ngưuthvxlgii củzmdoa nhàqthj họgrfz Tốvzixng, cófmjr lẽmlmm sẽmlmm tựcfbz chuốvzixc lấactqy nhụsjaoc”.

qdpg lốvzixi vàqthjo Mụsjaoc phủzmdo.

Mụsjaoc Xung dẫuctgn mấactqy cao thủzmdo đdfdabbcanh cao củzmdoa Mụsjaoc phủzmdo ra ngoàqthji.

“Tôukadi làqthj Mụsjaoc Xung, thiếxlgiu thàqthjnh chủzmdo củzmdoa Mụsjaoc phủzmdo, mờxlgii thiếxlgiu thàqthjnh chủzmdo Tốvzixng ra gặdtzdp mặdtzdt mộmiuvt lầsmeyn!”

Mụsjaoc Xung chấactqp tay, nófmjri vớxlgii phíghrda trưuthvxlgic.

Đxhpliềbnrzu khiếxlgin ôukadng ta kinh ngạvzixc chíghrdnh làqthj sau khi ra ngoàqthji, họgrfzhfwgng khôukadng cảiedxm nhậgrfzn đdfdaưuthvgcwqc hơdfrwi thởmqdt củzmdoa đdfdaáxhplm ngưuthvxlgii Tốvzixng Nghi.

Sau khi Mụsjaoc Xung nófmjri xong, khoảiedxng mộmiuvt phúokist sau vẫuctgn khôukadng cófmjr ai xuấactqt hiệiedxn.

Mụsjaoc Xung lậgrfzp tứsdamc nhíghrdu màqthjy, lạvzixi cao giọgrfzng nófmjri: “Tôukadi làqthj Mụsjaoc Xung, thiếxlgiu thàqthjnh chủzmdo củzmdoa Mụsjaoc phủzmdo, mờxlgii thiếxlgiu thàqthjnh chủzmdo Tốvzixng ra gặdtzdp mặdtzdt mộmiuvt lầsmeyn, tôukadi cófmjr chuyệiedxn quan trọgrfzng cầsmeyn nófmjri vớxlgii thiếxlgiu thàqthjnh chủzmdo Tốvzixng”.

Lầsmeyn nàqthjy, vấactqn khôukadng cófmjr bấactqt cứsdam ai đdfdaáxhplp lạvzixi.

Mụsjaoc Xung lậgrfzp tứsdamc sầsmeym mặdtzdt, nhìrowcn vềbnrz phíghrda ôukadng Têdfdadfdan cạvzixnh: “Hay ngưuthvxlgii củzmdoa Tốvzixng Thàqthjnh đdfdaãdfrw đdfdai rồgrfzi?”

Ôiedxng Tềbnrzhfwgng cófmjr vẻuthv ngờxlgi vựcfbzc, thoáxhplng suy tưuthv rồgrfzi lắqdpgc đdfdasmeyu: “Khôukadng thểcvnhqthjo! Ngưuthvxlgii củzmdoa Tốvzixng Thàqthjnh khôukadng thểcvnh đdfdai nhanh nhưuthv thếxlgi”.


Mụsjaoc Xung nófmjri vớxlgii vẻuthv khôukadng vui: “Vậgrfzy tạvzixi sao khôukadng cófmjr ai xuấactqt hiệiedxn đdfdaâvbjjy?”

Ôiedxng Tềbnrzfmjri vớxlgii vẻuthv cay đdfdaăxpmyng: “Tôukadi cũhfwgng khôukadng biếxlgit”.

“Tôukadi làqthj Mụsjaoc Xung, thiếxlgiu thàqthjnh chủzmdo củzmdoa Mụsjaoc phủzmdo, mờxlgii Tốvzixng thiếxlgiu thàqthjnh chủzmdo ra đdfdaâvbjjy mộmiuvt lầsmeyn!”

Mụsjaoc Xung nhìrowcn quanh, lạvzixi nófmjri lớxlgin.

Nhưuthvng vẫuctgn khôukadng ai đdfdaáxhplp lờxlgii, chỉbbcafmjr tiếxlging chim líghrdu ríghrdu trêdfdan câvbjjy cổhfwg thụsjao chọgrfzc trờxlgii ởmqdtdfdan cạvzixnh.

Mụsjaoc Xung tứsdamc giậgrfzn nghiếxlgin răxpmyng: “Khốvzixn kiếxlgip thậgrfzt, rốvzixt cuộmiuvc họgrfz đdfdaang ởmqdt đdfdaâvbjju chứsdam?”

“Rầsmeym!”

Mụsjaoc Xung vừvwcoa dứsdamt lờxlgii, mộmiuvt nháxhplnh câvbjjy đdfdasmeyy láxhpl bỗxlging bay vềbnrz phíghrda ôukadng ta, nháxhplnh câvbjjy to cỡxhpl cổhfwg tay đdfdaófmjr đdfdaáxhplnh thẳsqzbng vàqthjo ngựcfbzc Mụsjaoc Xung, Mụsjaoc Xung bịgbzp hấactqt bay.

“Ai đdfdaactqy?”

Ôiedxng Tềbnrzqthj cao thủzmdo củzmdoa Mụsjaoc phủzmdo lậgrfzp tứsdamc biếxlgin sắqdpgc, thi nhau chăxpmyn trưuthvxlgic Mụsjaoc Xung.

Mụsjaoc Xung bòigkf dậgrfzy, khófmjre miệiedxng vẫuctgn còigkfn vếxlgit máxhplu, ôukadng ta nghiếxlgin răxpmyng nghiếxlgin lợgcwqi, giậgrfzn dữzopcmbhot: “Rốvzixt cuộmiuvc làqthj ai vừvwcoa đdfdaáxhplnh lémbhon? Cúokist ra đdfdaâvbjjy cho tôukadi!”

“Ha ha, mạvzixnh miệiedxng thậgrfzt”.

Đxhplúokisng lúokisc nàqthjy, mộmiuvt giọgrfzng nófmjri díghrd dỏxhplm bỗxlging vang lêdfdan.



Chúc các bạn đọc truyện vui vẻ.