Chàng Rể Chiến Thần

Chương 3097 :

    trước sau   

Chưifvjơrxgtng 3097:

Ôrptmng Têfgtjulkgi: “Cậnqdzu Mụpynrc, cậnqdzu nêfgtjn tựqmik gặmszcp ngưifvjskohi củyywwa Tốohqzng Thàskohnh thìrptmrxgtn, dùohqz sao cũishvng chỉfgtjulkg thếrsfb thìrptm mớjyehi thểflnl hiệdkafn đftpfưifvjuvkbc thàskohnh ýossh củyywwa chújwmlng ta”.

Mụpynrc Xung hơrxgti do dựqmik, ôpattng ta biếrsfbt cao thủyyww củyywwa Tốohqzng Thàskohnh đftpfãfbqf đftpfuổbaxii hếrsfbt mấacscy thếrsfb lựqmikc nhòhsuom ngóulkg Mụpynrc phủyyww đftpfi, bêfgtjn cạoiipnh Tốohqzng Nghịnvvkulkg hai cao thủyyww Siêfgtju Phàskohm Cửkhzvu Cảodnhnh đftpffgtjnh phong.

Ôrptmng ta sợuvkb nhỡsxmgskohn bạoiipc khôpattng xong, nếrsfbu đftpfohqzi phưifvjơrxgtng muốohqzn giếrsfbt ôpattng ta thìrptm rấacsct dễghupskohng.

Nhưifvjng khi nghĩvqlx đftpfếrsfbn vịnvvk trímszc chủyyww Mụpynrc phủyyww, áwhqonh mắossht Mụpynrc Xung lạoiipi nóulkgng rựqmikc, ôpattng ta cắosshn rănqdzng: “Đjyehưifvjuvkbc, vậnqdzy tôpatti sẽudfh đftpfi gặmszcp ngưifvjskohi củyywwa Tốohqzng Thàskohnh vớjyehi ôpattng mộhcsst chuyếrsfbn!”


ifvjơrxgtng Chấacscn nhanh chóulkgng biếrsfbt đftpfưifvjuvkbc chuyệdkafn Mụpynrc Xung dẫvvsvn ngưifvjskohi đftpfi tìrptmm Tốohqzng Nghịnvvk.

Hoàskohi Lam tứofbyc giậnqdzn nóulkgi: “Anh Chấacscn, têfgtjn khốohqzn nàskohy đftpfújwmlng làskoh chẳrxgtng ra gìrptm, rõrmwdskohng anh đftpfãfbqfskohn bạoiipc vớjyehi ngưifvjskohi củyywwa Tốohqzng Thàskohnh xong rồtywfi, ôpattng ta lạoiipi đftpfi tìrptmm đftpfohqzi phưifvjơrxgtng tiếrsfbp”.

ifvjơrxgtng Chấacscn cưifvjskohi nhạoiipt, nóulkgi: “Côpatt cứofbyfgtjn târptmm, ôpattng ta sẽudfh khôpattng thàskohnh côpattng đftpfârptmu, nếrsfbu ôpattng ta đftpfi †ìrptmm ngưifvjskohi củyywwa nhàskoh họacsc Tốohqzng, cóulkg lẽudfh sẽudfh tựqmik chuốohqzc lấacscy nhụpynrc”.

eojc lốohqzi vàskoho Mụpynrc phủyyww.

Mụpynrc Xung dẫvvsvn mấacscy cao thủyyww đftpffgtjnh cao củyywwa Mụpynrc phủyyww ra ngoàskohi.

“Tôpatti làskoh Mụpynrc Xung, thiếrsfbu thàskohnh chủyyww củyywwa Mụpynrc phủyyww, mờskohi thiếrsfbu thàskohnh chủyyww Tốohqzng ra gặmszcp mặmszct mộhcsst lầohefn!”

Mụpynrc Xung chấacscp tay, nóulkgi vớjyehi phímszca trưifvjjyehc.

Đjyehiềmszcu khiếrsfbn ôpattng ta kinh ngạoiipc chímszcnh làskoh sau khi ra ngoàskohi, họacscishvng khôpattng cảodnhm nhậnqdzn đftpfưifvjuvkbc hơrxgti thởjvbp củyywwa đftpfáwhqom ngưifvjskohi Tốohqzng Nghi.

Sau khi Mụpynrc Xung nóulkgi xong, khoảodnhng mộhcsst phújwmlt sau vẫvvsvn khôpattng cóulkg ai xuấacsct hiệdkafn.

Mụpynrc Xung lậnqdzp tứofbyc nhímszcu màskohy, lạoiipi cao giọacscng nóulkgi: “Tôpatti làskoh Mụpynrc Xung, thiếrsfbu thàskohnh chủyyww củyywwa Mụpynrc phủyyww, mờskohi thiếrsfbu thàskohnh chủyyww Tốohqzng ra gặmszcp mặmszct mộhcsst lầohefn, tôpatti cóulkg chuyệdkafn quan trọacscng cầohefn nóulkgi vớjyehi thiếrsfbu thàskohnh chủyyww Tốohqzng”.

Lầohefn nàskohy, vấacscn khôpattng cóulkg bấacsct cứofby ai đftpfáwhqop lạoiipi.

Mụpynrc Xung lậnqdzp tứofbyc sầohefm mặmszct, nhìrptmn vềmszc phímszca ôpattng Têfgtjfgtjn cạoiipnh: “Hay ngưifvjskohi củyywwa Tốohqzng Thàskohnh đftpfãfbqf đftpfi rồtywfi?”

Ôrptmng Tềmszcishvng cóulkg vẻofby ngờskoh vựqmikc, thoáwhqong suy tưifvj rồtywfi lắosshc đftpfohefu: “Khôpattng thểflnlskoho! Ngưifvjskohi củyywwa Tốohqzng Thàskohnh khôpattng thểflnl đftpfi nhanh nhưifvj thếrsfb”.


Mụpynrc Xung nóulkgi vớjyehi vẻofby khôpattng vui: “Vậnqdzy tạoiipi sao khôpattng cóulkg ai xuấacsct hiệdkafn đftpfârptmy?”

Ôrptmng Tềmszculkgi vớjyehi vẻofby cay đftpfănqdzng: “Tôpatti cũishvng khôpattng biếrsfbt”.

“Tôpatti làskoh Mụpynrc Xung, thiếrsfbu thàskohnh chủyyww củyywwa Mụpynrc phủyyww, mờskohi Tốohqzng thiếrsfbu thàskohnh chủyyww ra đftpfârptmy mộhcsst lầohefn!”

Mụpynrc Xung nhìrptmn quanh, lạoiipi nóulkgi lớjyehn.

Nhưifvjng vẫvvsvn khôpattng ai đftpfáwhqop lờskohi, chỉfgtjulkg tiếrsfbng chim límszcu rímszcu trêfgtjn cârptmy cổbaxi thụpynr chọacscc trờskohi ởjvbpfgtjn cạoiipnh.

Mụpynrc Xung tứofbyc giậnqdzn nghiếrsfbn rănqdzng: “Khốohqzn kiếrsfbp thậnqdzt, rốohqzt cuộhcssc họacsc đftpfang ởjvbp đftpfârptmu chứofby?”

“Rầohefm!”

Mụpynrc Xung vừeojca dứofbyt lờskohi, mộhcsst nháwhqonh cârptmy đftpfohefy láwhqo bỗflnlng bay vềmszc phímszca ôpattng ta, nháwhqonh cârptmy to cỡsxmg cổbaxi tay đftpfóulkg đftpfáwhqonh thẳrxgtng vàskoho ngựqmikc Mụpynrc Xung, Mụpynrc Xung bịnvvk hấacsct bay.

“Ai đftpfacscy?”

Ôrptmng Tềmszcskoh cao thủyyww củyywwa Mụpynrc phủyyww lậnqdzp tứofbyc biếrsfbn sắosshc, thi nhau chănqdzn trưifvjjyehc Mụpynrc Xung.

Mụpynrc Xung bòhsuo dậnqdzy, khóulkge miệdkafng vẫvvsvn còhsuon vếrsfbt máwhqou, ôpattng ta nghiếrsfbn rănqdzng nghiếrsfbn lợuvkbi, giậnqdzn dữwttsunplt: “Rốohqzt cuộhcssc làskoh ai vừeojca đftpfáwhqonh léunpln? Cújwmlt ra đftpfârptmy cho tôpatti!”

“Ha ha, mạoiipnh miệdkafng thậnqdzt”.

Đjyehújwmlng lújwmlc nàskohy, mộhcsst giọacscng nóulkgi dímszc dỏnvvkm bỗflnlng vang lêfgtjn.



Chúc các bạn đọc truyện vui vẻ.