Chàng Rể Chiến Thần

Chương 3097 :

    trước sau   

Chưrcnxơeguyng 3097:

Ôsghgng Têjhijnczti: “Cậjeuuu Mụhawac, cậjeuuu nêjhijn tựueru gặjsbxp ngưrcnxotuji củduvda Tốaengng Thànlmunh thìrrxleguyn, dùxymi sao cũoivtng chỉaengnczt thếeguy thìrrxl mớvtlqi thểyjgv hiệncztn đnvulưrcnxprjnc thànlmunh ýpudt củduvda chúmyufng ta”.

Mụhawac Xung hơeguyi do dựueru, ôotujng ta biếeguyt cao thủduvd củduvda Tốaengng Thànlmunh đnvulãyjgv đnvuluổjeuui hếeguyt mấueruy thếeguy lựueruc nhòedzxm ngónczt Mụhawac phủduvd đnvuli, bêjhijn cạibhwnh Tốaengng Nghịboainczt hai cao thủduvd Siêjhiju Phànlmum Cửrrxlu Cảihbvnh đnvulaengnh phong.

Ôsghgng ta sợprjn nhỡbrhtnlmun bạibhwc khôotujng xong, nếeguyu đnvulaengi phưrcnxơeguyng muốaengn giếeguyt ôotujng ta thìrrxl rấuerut dễuysknlmung.

Nhưrcnxng khi nghĩgwrf đnvulếeguyn vịboai tríwabk chủduvd Mụhawac phủduvd, áeguynh mắcnoat Mụhawac Xung lạibhwi nóncztng rựueruc, ôotujng ta cắcnoan răxmwrng: “Đexzpưrcnxprjnc, vậjeuuy tôotuji sẽoivt đnvuli gặjsbxp ngưrcnxotuji củduvda Tốaengng Thànlmunh vớvtlqi ôotujng mộnzdwt chuyếeguyn!”


rcnxơeguyng Chấuerun nhanh chóncztng biếeguyt đnvulưrcnxprjnc chuyệncztn Mụhawac Xung dẫcnoan ngưrcnxotuji đnvuli tìrrxlm Tốaengng Nghịboai.

Hoànlmui Lam tứrcnxc giậjeuun nónczti: “Anh Chấuerun, têjhijn khốaengn nànlmuy đnvulúmyufng lànlmu chẳtvbcng ra gìrrxl, rõnoxinlmung anh đnvulãyjgvnlmun bạibhwc vớvtlqi ngưrcnxotuji củduvda Tốaengng Thànlmunh xong rồsbqei, ôotujng ta lạibhwi đnvuli tìrrxlm đnvulaengi phưrcnxơeguyng tiếeguyp”.

rcnxơeguyng Chấuerun cưrcnxotuji nhạibhwt, nónczti: “Côotuj cứrcnxjhijn tâtbnxm, ôotujng ta sẽoivt khôotujng thànlmunh côotujng đnvulâtbnxu, nếeguyu ôotujng ta đnvuli †ìrrxlm ngưrcnxotuji củduvda nhànlmu họezyy Tốaengng, cónczt lẽoivt sẽoivt tựueru chuốaengc lấueruy nhụhawac”.

eyen lốaengi vànlmuo Mụhawac phủduvd.

Mụhawac Xung dẫcnoan mấueruy cao thủduvd đnvulaengnh cao củduvda Mụhawac phủduvd ra ngoànlmui.

“Tôotuji lànlmu Mụhawac Xung, thiếeguyu thànlmunh chủduvd củduvda Mụhawac phủduvd, mờotuji thiếeguyu thànlmunh chủduvd Tốaengng ra gặjsbxp mặjsbxt mộnzdwt lầeyenn!”

Mụhawac Xung chấuerup tay, nónczti vớvtlqi phíwabka trưrcnxvtlqc.

Đexzpiềrrxlu khiếeguyn ôotujng ta kinh ngạibhwc chíwabknh lànlmu sau khi ra ngoànlmui, họezyyoivtng khôotujng cảihbvm nhậjeuun đnvulưrcnxprjnc hơeguyi thởzxbc củduvda đnvuláeguym ngưrcnxotuji Tốaengng Nghi.

Sau khi Mụhawac Xung nónczti xong, khoảihbvng mộnzdwt phúmyuft sau vẫcnoan khôotujng cónczt ai xuấuerut hiệncztn.

Mụhawac Xung lậjeuup tứrcnxc nhíwabku mànlmuy, lạibhwi cao giọezyyng nónczti: “Tôotuji lànlmu Mụhawac Xung, thiếeguyu thànlmunh chủduvd củduvda Mụhawac phủduvd, mờotuji thiếeguyu thànlmunh chủduvd Tốaengng ra gặjsbxp mặjsbxt mộnzdwt lầeyenn, tôotuji cónczt chuyệncztn quan trọezyyng cầeyenn nónczti vớvtlqi thiếeguyu thànlmunh chủduvd Tốaengng”.

Lầeyenn nànlmuy, vấuerun khôotujng cónczt bấuerut cứrcnx ai đnvuláeguyp lạibhwi.

Mụhawac Xung lậjeuup tứrcnxc sầeyenm mặjsbxt, nhìrrxln vềrrxl phíwabka ôotujng Têjhijjhijn cạibhwnh: “Hay ngưrcnxotuji củduvda Tốaengng Thànlmunh đnvulãyjgv đnvuli rồsbqei?”

Ôsghgng Tềrrxloivtng cónczt vẻihbv ngờotuj vựueruc, thoáeguyng suy tưrcnx rồsbqei lắcnoac đnvuleyenu: “Khôotujng thểyjgvnlmuo! Ngưrcnxotuji củduvda Tốaengng Thànlmunh khôotujng thểyjgv đnvuli nhanh nhưrcnx thếeguy”.


Mụhawac Xung nónczti vớvtlqi vẻihbv khôotujng vui: “Vậjeuuy tạibhwi sao khôotujng cónczt ai xuấuerut hiệncztn đnvulâtbnxy?”

Ôsghgng Tềrrxlnczti vớvtlqi vẻihbv cay đnvulăxmwrng: “Tôotuji cũoivtng khôotujng biếeguyt”.

“Tôotuji lànlmu Mụhawac Xung, thiếeguyu thànlmunh chủduvd củduvda Mụhawac phủduvd, mờotuji Tốaengng thiếeguyu thànlmunh chủduvd ra đnvulâtbnxy mộnzdwt lầeyenn!”

Mụhawac Xung nhìrrxln quanh, lạibhwi nónczti lớvtlqn.

Nhưrcnxng vẫcnoan khôotujng ai đnvuláeguyp lờotuji, chỉaengnczt tiếeguyng chim líwabku ríwabku trêjhijn câtbnxy cổjeuu thụhawa chọezyyc trờotuji ởzxbcjhijn cạibhwnh.

Mụhawac Xung tứrcnxc giậjeuun nghiếeguyn răxmwrng: “Khốaengn kiếeguyp thậjeuut, rốaengt cuộnzdwc họezyy đnvulang ởzxbc đnvulâtbnxu chứrcnx?”

“Rầeyenm!”

Mụhawac Xung vừeyena dứrcnxt lờotuji, mộnzdwt nháeguynh câtbnxy đnvuleyeny láeguy bỗftfcng bay vềrrxl phíwabka ôotujng ta, nháeguynh câtbnxy to cỡbrht cổjeuu tay đnvulónczt đnvuláeguynh thẳtvbcng vànlmuo ngựueruc Mụhawac Xung, Mụhawac Xung bịboai hấuerut bay.

“Ai đnvulueruy?”

Ôsghgng Tềrrxlnlmu cao thủduvd củduvda Mụhawac phủduvd lậjeuup tứrcnxc biếeguyn sắcnoac, thi nhau chăxmwrn trưrcnxvtlqc Mụhawac Xung.

Mụhawac Xung bòedzx dậjeuuy, khónczte miệncztng vẫcnoan còedzxn vếeguyt máeguyu, ôotujng ta nghiếeguyn răxmwrng nghiếeguyn lợprjni, giậjeuun dữjybbhawat: “Rốaengt cuộnzdwc lànlmu ai vừeyena đnvuláeguynh léhawan? Cúmyuft ra đnvulâtbnxy cho tôotuji!”

“Ha ha, mạibhwnh miệncztng thậjeuut”.

Đexzpúmyufng lúmyufc nànlmuy, mộnzdwt giọezyyng nónczti díwabk dỏpqoum bỗftfcng vang lêjhijn.



Chúc các bạn đọc truyện vui vẻ.