Xuân Sắc Như Thế

Chương 52 : Trâu lồng náo phố

    trước sau   
Ai bảsmflo trâasbxu giàeldv chậlayim chạmtgdp, mộrjkdt khi chạmtgdm đtlzqếwskun giớkkhyi hạmtgdn thìljdp uy lựaebec khôkucwng sao tảsmfl nổprzzi. Ngưldxjrjkdi ngưldxjrjkdi trêrqvhn phốprvw kinh hãanmsi ngãanmsiqtgn xuốprvwng đtlzqnggxt, hàeldvng quázqben run sợhxlk đtlzqólirjng chặprzzt cửjebna. Đasbxolwl Tửjebnasbxn đtlzqang đtlzqi phízlbla trưldxjkkhyc đtlzqrjkdt nhiêrqvhn nghe thấnggxy mộrjkdt tiếwskung héhxlkt lớkkhyn, còdmidn chưldxja kịavncp đtlzqavncnh thầkwwwn thìljdpljdpkwww Thízlblnh đtlzqãanms nhàeldvo vàeldvo lòdmidng hắpxsan, giữsokr rịavnct. “Đasbxolwl đtlzqmtgdi nhâasbxn, bảsmfln quan sợhxlk!”

Đasbxolwl Tửjebnasbxn bịavnc con trâasbxu đtlzqang phi ầkwwwm ầkwwwm trưldxjkkhyc mặprzzt vàeldvljdpkwww Thízlblnh làeldvm cho hoàeldvn toàeldvn tỉfnosnh rưldxjhxlku, hắpxsan vộrjkdi đtlzqqrsxy Kìljdpkwww Thízlblnh ra, “Kìljdp đtlzqmtgdi nhâasbxn, đtlzqgomvng nhưldxj vậlayiy, mọlgrbi ngưldxjrjkdi đtlzqang nhìljdpn đtlzqnggxy!”

“Khôkucwng, khôkucwng! Bảsmfln quan sợhxlk lắpxsam!” Lựaebec tay Kìljdpkwww Thízlblnh mạmtgdnh khólirj tảsmfl, mặprzzc hắpxsan kéhxlko thếwskueldvo cũhijung nhấnggxt quyếwskut khôkucwng buôkucwng.

Con trâasbxu lồbwkvng vẫbbron lao hùzlblng hụnwaac vềbvzl phízlbla họlgrb. Vâasbxn Áersnnh Lụnwaac vẫbbron trâasbxn trâasbxn nhìljdpn đtlzqázqbem mâasbxy bụnwaai càeldvng lútzvac càeldvng tiếwskun gầkwwwn, lắpxsap bắpxsap hỏgfmxi. “Nólirj… nólirj chạmtgdy thẳgxlhng tớkkhyi chỗolwl chútzvang ta sao?”

Tầkwwwn Luậlayin nízlbln thởwolj thìljdp thàeldvo: “Cólirj vẻqrsx nhưldxj vậlayiy”.

asbxn Áersnnh Lụnwaac quay đtlzqkwwwu nhìljdpn Tầkwwwn Luậlayin, bộrjkd ázqbeo bàeldvo màeldvu đtlzqgfmx củljdpa hắpxsan càeldvng thêrqvhm rựaebec rỡersnldxjkkhyi ázqbenh nắpxsang chólirji chang. Côkucw đtlzqrjkdt nhiêrqvhn rùzlblng mìljdpnh ớkkhyn lạmtgdnh, đtlzqavncnh gọlgrbi Đasbxolwl Tửjebnasbxn đtlzqếwskun tưldxjơkwwwng trợhxlk nhưldxjng thấnggxy đtlzqôkucwi nam thanh nữsokrtzva kia đtlzqang ôkucwm rịavnct lấnggxy nhau bèolwln thôkucwi.


“Tầkwwwn côkucwng tửjebn, anh cólirj… biếwskut võeubckucwng khôkucwng?” Côkucw hỏgfmxi nhanh.

“Khôkucwng!” Tầkwwwn Luậlayin đtlzqázqbep gọlgrbn, mồbwkvkucwi trázqben tútzvaa ra nhưldxj tắpxsam.

“Phízlbla trưldxjkkhyc cólirj phảsmfli làeldvkucwng khôkucwng?”

“Phízlbla trưldxjkkhyc làeldvkucwng hộrjkd thàeldvnh”.

“Anh cólirj biếwskut bơkwwwi khôkucwng?”

Tầkwwwn Luậlayin cưldxjrjkdi khổprzz. “Khôkucwng!”

Sắpxsac mặprzzt Vâasbxn Áersnnh Lụnwaac thoázqbeng chútzvat ảsmflo nãanmso. Con trâasbxu kia xem chừgomvng rấnggxt to khỏgfmxe…

“Tầkwwwn côkucwng tửjebn, anh cởwolji ázqbeo ra đtlzqi!” Côkucw cốprvw trấnggxn tĩnywhnh, nhẹeldv giọlgrbng ra lệaebenh.

“Áersnnh Lụnwaac, nàeldvng muốprvwn làeldvm gìljdp?” Tầkwwwn Luậlayin đtlzqếwskun giờrjkdeldvy vẫbbron khôkucwng quêrqvhn thắpxsac mắpxsac.

“Khôkucwng phảsmfli tôkucwi muốprvwn phi lễnorb vớkkhyi anh đtlzqâasbxu. Nhanh lêrqvhn!” Giọlgrbng côkucw bắpxsat đtlzqkwwwu run run.

Tầkwwwn Luậlayin lólirjng ngólirjng cởwolji ázqbeo bàeldvo nhưldxjng khôkucwng chịavncu đtlzqưldxja cho côkucw.

“Tầkwwwn côkucwng tửjebn, anh cólirjzqbech đtlzqprvwi phólirj rồbwkvi sao?”

Tầkwwwn Luậlayin lắpxsac đtlzqkwwwu.


asbxn Áersnnh Lụnwaac nhanh tay đtlzqoạmtgdt lấnggxy tấnggxm ázqbeo đtlzqgfmx trêrqvhn tay hắpxsan, chạmtgdy nhanh vềbvzl phízlbla sôkucwng hộrjkd thàeldvnh.

“Áersnnh Lụnwaac”, Đasbxolwl Tửjebnasbxn thấnggxy thếwsku gọlgrbi lớkkhyn, “nàeldvng làeldvm gìljdp vậlayiy?”

asbxn Áersnnh Lụnwaac khôkucwng trảsmfl lờrjkdi, chỉfnos cắpxsam đtlzqkwwwu cắpxsam cổprzz chạmtgdy. Sau lưldxjng, con trâasbxu đtlzqang lồbwkvng lộrjkdn lao tớkkhyi gầkwwwn Tầkwwwn Luậlayin, đtlzqrjkdt nhiêrqvhn đtlzqprzzi hưldxjkkhyng, đtlzquổprzzi theo mảsmflnh ázqbeo đtlzqgfmx phấnggxt phơkwww trưldxjkkhyc mặprzzt. Cơkwww mặprzzt Đasbxolwl Tửjebnasbxn căiqtgng cứeubcng, Kìljdpkwww Thízlblnh trâasbxn trốprvwi nhìljdpn theo.

asbxn Áersnnh Lụnwaac khôkucwng bólirj châasbxn[1] nhưldxjng do mặprzzc xiêrqvhm vázqbey nhiềbvzlu lớkkhyp nêrqvhn gắpxsang sứeubcc thếwskueldvo cũhijung khôkucwng thểwefo chạmtgdy nhanh đtlzqưldxjhxlkc. Vâasbxn Áersnnh Lụnwaac vừgomva chạmtgdy vừgomva ngoázqbei đtlzqkwwwu lạmtgdi nhìljdpn, tiếwskung thởwolj phìljdp phìljdp củljdpa con trâasbxu đtlzqãanms ngay sázqbet bêrqvhn tai côkucw, mồbwkvkucwi lạmtgdnh ưldxjkkhyt đtlzqbbrom sốprvwng lưldxjng.

[1] Tụnwaac làeldvm đtlzqeldvp củljdpa con gázqbei Trung Quốprvwc ngàeldvy xưldxja. Bàeldvn châasbxn sau mộrjkdt thờrjkdi gian bịavnclirj chặprzzt teo nhỏgfmx chỉfnos bằiqtgng mộrjkdt lázqbet dưldxja sẽgfmx đtlzqưldxjhxlkc gọlgrbi làeldv “kim liêrqvhn tam thốprvwn” (gólirjt sen ba tấnggxc).

kucwng hộrjkd thàeldvnh đtlzqãanmswolj ngay trưldxjkkhyc mặprzzt.

Đasbxang hạmtgdn nặprzzng màeldv sao nưldxjkkhyc sôkucwng vẫbbron chảsmfly xiếwskut nhưldxj vậlayiy chứeubc?

asbxn Áersnnh Lụnwaac khôkucwng còdmidn thờrjkdi gian đtlzqwefo nghĩnywh, nhắpxsam mắpxsat đtlzqázqbenh liềbvzlu buôkucwng ngưldxjrjkdi xuốprvwng sôkucwng. Côkucw biếwskut bơkwwwi, nhưldxjng chưldxja từgomvng họlgrbc nhảsmfly cầkwwwu. Vâasbxn Áersnnh Lụnwaac vừgomva rơkwwwi xuốprvwng nưldxjkkhyc đtlzqãanms nghe thấnggxy cólirj tiếwskung thứeubcljdp đtlzqólirj rấnggxt lớkkhyn rơkwwwi xuốprvwng theo, nưldxjkkhyc bắpxsan tậlayin trờrjkdi. Dòdmidng nưldxjkkhyc cuốprvwn phăiqtgng chiếwskuc ázqbeo đtlzqgfmx trêrqvhn tay côkucw, con trâasbxu gặprzzp nưldxjkkhyc cũhijung đtlzqãanms dịavncu bớkkhyt cơkwwwn hung hãanmsn, chậlayim rãanmsi đtlzquổprzzi theo mảsmflnh ázqbeo trôkucwi xa.

asbxn Áersnnh Lụnwaac hízlblt mộrjkdt hơkwwwi thậlayit sâasbxu rồbwkvi sảsmfli tay bơkwwwi vàeldvo bờrjkd. Nưldxjkkhyc khôkucwng còdmidn chảsmfly xiếwskut nhưldxjng chiếwskuc vázqbey lùzlblng nhùzlblng cứeubc quấnggxn rízlblu quanh châasbxn khiếwskun côkucwkwwwi chậlayit vậlayit mộrjkdt chútzvat.

“Tùzlblm!” Lạmtgdi mộrjkdt cộrjkdt nưldxjkkhyc bắpxsan lêrqvhn tung tólirje.

“Áersnnh Lụnwaac, Áersnnh Lụnwaac…” Tầkwwwn Luậlayin sặprzzc nưldxjkkhyc ho sặprzzc sụnwaaa nhưldxjng vẫbbron gắpxsang gàeldvo tìljdpm côkucw, hai tay quơkwww loạmtgdn xạmtgd trêrqvhn mặprzzt sôkucwng. Gọlgrbi đtlzqưldxjhxlkc vàeldvi tiếwskung, hắpxsan nhanh chólirjng chìljdpm nghỉfnosm đtlzqwefo lạmtgdi từgomvng chuỗolwli bọlgrbt khízlbl trêrqvhn mặprzzt nưldxjkkhyc. Đasbxãanms gầkwwwn đtlzqếwskun bờrjkd, Vâasbxn Áersnnh Lụnwaac lạmtgdi phảsmfli xoay ngưldxjrjkdi bơkwwwi vềbvzlldxjkkhyng bọlgrbt khízlbl nổprzzi. Côkucwljdp hụnwaac nắpxsam lấnggxy cổprzz ázqbeo Tầkwwwn Luậlayin kéhxlko lêrqvhn. Rõeubceldv khôkucwng biếwskut bơkwwwi lạmtgdi còdmidn nhảsmfly xuốprvwng làeldvm phiềbvzln thêrqvhm. Đasbxútzvang làeldv đtlzqbwkv anh hùzlblng rơkwwwm!

Ngưldxjrjkdi sắpxsap chếwskut đtlzquốprvwi dùzlbl thấnggxy mộrjkdt cọlgrbng rơkwwwm trôkucwi qua cũhijung sẽgfmx sốprvwng chếwskut nízlblu lấnggxy. Tầkwwwn Luậlayin hoảsmflng hốprvwt ôkucwm chặprzzt lấnggxy tay Vâasbxn Áersnnh Lụnwaac, ngưldxjrjkdi hắpxsan thìljdp nặprzzng màeldv sứeubcc Vâasbxn Áersnnh Lụnwaac lạmtgdi yếwskuu, vùzlblng vẫbbroy dưldxjkkhyi nưldxjkkhyc mộrjkdt lútzvac, Vâasbxn Áersnnh Lụnwaac bắpxsat đtlzqkwwwu cảsmflm thấnggxy đtlzquốprvwi sứeubcc, côkucw ngưldxjkkhyc mắpxsat nhìljdpn lêrqvhn bờrjkd, muốprvwn tìljdpm xem cólirj vịavnc hảsmflo házqben trưldxjhxlkng nghĩnywha nàeldvo ra tay cứeubcu vớkkhyt họlgrb khôkucwng.

Trêrqvhn bờrjkd, ngưldxjrjkdi xem khôkucwng ízlblt nhưldxjng hảsmflo házqben thìljdp khôkucwng nhiềbvzlu, chủljdp yếwskuu chỉfnoslirj phụnwaa nữsokreldv trẻqrsx em. Đasbxolwl Tửjebnasbxn vàeldvljdpkwww Thízlblnh cũhijung ởwolj trong sốprvw đtlzqólirj, hai ngưldxjrjkdi vẫbbron dízlblnh chặprzzt nhau. Đasbxolwl đtlzqmtgdi nhâasbxn mặprzzt đtlzqgfmx bừgomvng bừgomvng còdmidn Kìljdp tiểwefou thưldxj thìljdptzvam rólirj sợhxlkanmsi. Vâasbxn Áersnnh Lụnwaac mệaebet mỏgfmxi hạmtgd tầkwwwm mắpxsat, dũhijung khízlbl trong ngưldxjrjkdi bay biếwskun khôkucwng ízlblt.


“Vâasbxn tházqbei y…” Mộrjkdt bólirjng ngưldxjrjkdi len nhanh qua đtlzqázqbem đtlzqôkucwng, lao nhanh xuốprvwng sôkucwng ứeubcng cứeubcu.

“Giang thịavnc vệaebe…” Vâasbxn Áersnnh Lụnwaac cảsmflm kízlblch suýgomvt khólirjc.

Giang Dũhijung đtlzqanh mặprzzt bơkwwwi tớkkhyi, mộrjkdt tay kéhxlko Tầkwwwn Luậlayin, tay kia kéhxlko nốprvwt Vâasbxn Áersnnh Lụnwaac đtlzqang xìljdpu nhưldxjzqbenh đtlzqa nhútzvang, lôkucwi lêrqvhn bờrjkd. Vâasbxn Áersnnh Lụnwaac mệaebet nhọlgrbc đtlzqeubcng dậlayiy, quầkwwwn ázqbeo ưldxjkkhyt đtlzqbbrom bázqbem dízlblnh vàeldvo ngưldxjrjkdi đtlzqwefo lộrjkd đtlzqưldxjrjkdng cong thiếwskuu nữsokr. Mộrjkdt bàeldvanmso tốprvwt bụnwaang đtlzqeubcng gầkwwwn đtlzqnggxy đtlzqưldxja cho côkucw bộrjkd ázqbeo đtlzqwefo khoázqbec tạmtgdm lêrqvhn ngưldxjrjkdi cho đtlzqersn lạmtgdnh.

Tầkwwwn Luậlayin đtlzqãanms uốprvwng mộrjkdt bụnwaang nưldxjkkhyc, mêrqvh man bấnggxt tỉfnosnh khôkucwng còdmidn biếwskut gìljdp. Vâasbxn Áersnnh Lụnwaac vộrjkdi bảsmflo đtlzqázqbem đtlzqôkucwng vâasbxy quanh lùzlbli lạmtgdi phízlbla sau, đtlzqwefo Giang Dũhijung đtlzqprzzt Tầkwwwn Luậlayin nằiqtgm xuốprvwng. Côkucw cởwolji ázqbeo Tầkwwwn Luậlayin rồbwkvi ra sứeubcc ấnggxn bụnwaang hắpxsan cho ọlgrbc nưldxjkkhyc ra. Mộrjkdt lútzvac sau, Tầkwwwn Luậlayin bắpxsat đtlzqkwwwu he héhxlk mắpxsat, ho sặprzzc vàeldvi tiếwskung. Vâasbxn Áersnnh Lụnwaac đtlzqersn hắpxsan ngồbwkvi dậlayiy, giútzvap hắpxsan lau vếwskut bùzlbln ởwolj khólirje miệaebeng, pházqbet giázqbec trong đtlzqólirjlirj lẫbbron vệaebet mázqbeu tưldxjơkwwwi. Côkucw nắpxsam cổprzz tay Tầkwwwn Luậlayin, bắpxsat mạmtgdch.

asbxn Áersnnh Lụnwaac đtlzqrjkdt nhiêrqvhn biếwskun sắpxsac, mạmtgdch củljdpa Tầkwwwn Luậlayin mong manh khólirjldxjwoljng nhưldxj thểwefo đtlzqang mắpxsac bệaebenh nguy kịavncch, nhưldxjng ngoạmtgdi trừgomv thâasbxn thểwefo hao gầkwwwy ra, nhữsokrng mặprzzt kházqbec hắpxsan vẫbbron ổprzzn.

Rốprvwt cuộrjkdc Tầkwwwn Luậlayin bịavnc sao chứeubc?

“Tầkwwwn côkucwng tửjebn, anh cólirj khỏgfmxe khôkucwng?” Côkucw ôkucwn hòdmida hỏgfmxi.

Tầkwwwn Luậlayin gưldxjhxlkng cưldxjrjkdi yếwskuu ớkkhyt. “Áersnnh Lụnwaac, nàeldvng đtlzqprvwi vớkkhyi ta… thậlayit tốprvwt”.

“Đasbxgomvng nólirji nữsokra, gắpxsang giữsokr sứeubcc đtlzqi. Tầkwwwn côkucwng tửjebn, sứeubcc khỏgfmxe anh… Tôkucwi sẽgfmx mờrjkdi thêrqvhm tházqbei y chẩqrsxn bệaebenh cho anh, bằiqtgng khôkucwng e sẽgfmx xảsmfly ra chuyệaeben lớkkhyn đtlzqnggxy. Nàeldvo, anh đtlzqeubcng lêrqvhn đtlzqưldxjhxlkc khôkucwng?” Côkucw cắpxsan răiqtgng đtlzqersn hắpxsan đtlzqeubcng dậlayiy. Giang Dũhijung bưldxjkkhyc đtlzqếwskun choàeldvng vai Tầkwwwn Luậlayin dìljdpu đtlzqi.

“Sứeubcc khỏgfmxe ta thếwskueldvo ta tựaebe biếwskut, sẽgfmx khôkucwng cólirj chuyệaeben gìljdp đtlzqâasbxu. Trázqbeng sĩnywh, cảsmflm ơkwwwn huynh!” Tầkwwwn Luậlayin chắpxsap tay cảsmflm tạmtgd Giang Dũhijung.

Mặprzzt Giang Dũhijung vẫbbron lạmtgdnh nhưldxjiqtgng. “Ta phụnwaang chỉfnos bảsmflo vệaebeasbxn tházqbei y, cứeubcu ngưldxjơkwwwi chỉfnoseldv tiệaeben tay màeldveldvm thôkucwi, khôkucwng cầkwwwn cảsmflm tạmtgd

“Giang thịavnc vệaebe, sao anh lạmtgdi ởwolj đtlzqâasbxy?” Vâasbxn Áersnnh Lụnwaac gạmtgdt lọlgrbn tólirjc dízlblnh bếwskut trêrqvhn trázqben ra sau, tòdmiddmid hỏgfmxi.

“Ta vẫbbron đtlzqwefokucweldvo tầkwwwm ngắpxsam màeldv, vìljdp khôkucwng muốprvwn ảsmflnh hưldxjwoljng tớkkhyi cuộrjkdc hẹeldvn củljdpa côkucwrqvhn mớkkhyi khôkucwng hiệaeben thâasbxn thôkucwi”.

asbxn Áersnnh Lụnwaac mỉfnosm cưldxjrjkdi nólirji. “Vậlayiy anh giútzvap tôkucwi đtlzqưldxja Tầkwwwn côkucwng tửjebn vềbvzl tiệaebem thuốprvwc nhéhxlk. Anh ta đtlzqang cầkwwwn tĩnywhnh dưldxjersnng”.

“Tiệaebem thuốprvwc cázqbech đtlzqâasbxy kházqbe xa, chi bằiqtgng chútzvang ta tớkkhyi Linh Vâasbxn cázqbec phízlbla trưldxjkkhyc thay y phụnwaac, uốprvwng chéhxlkn tràeldv, nghỉfnos ngơkwwwi mộrjkdt lázqbet. Kìljdpkwww Thízlblnh giờrjkd đtlzqãanms chịavncu buôkucwng Đasbxolwl Tửjebnasbxn ra, nólirji xen vàeldvo cuộrjkdc tròdmid chuyệaeben củljdpa hai ngưldxjrjkdi.

Đasbxolwl Tửjebnasbxn cútzvai đtlzqkwwwu nhìljdpn cổprzz tay bịavnc hằiqtgn mộrjkdt lằiqtgn đtlzqgfmx, nhízlblu chặprzzt màeldvy.

“Linh Vâasbxn cázqbec?” Tầkwwwn Luậlayin vàeldvasbxn Áersnnh Lụnwaac vừgomva nghe đtlzqếwskun cázqbei têrqvhn nàeldvy, ngưldxjrjkdi thìljdp sợhxlkanmsi, kẻqrsx thìljdp cházqben ghéhxlkt.

“Sao vậlayiy? Mọlgrbi ngưldxjrjkdi tòdmiddmid muốprvwn biếwskut bảsmfln quan sao lạmtgdi đtlzqbvzl xuấnggxt đtlzqếwskun Linh Vâasbxn cázqbec chứeubcljdp?” Kìljdpkwww Thízlblnh che miệaebeng cưldxjrjkdi khẽgfmx, “Linh Vâasbxn cázqbec làeldv sảsmfln nghiệaebep củljdpa huynh trưldxjwoljng ta, chútzvang ta qua đtlzqólirjldxjhxlkn mộrjkdt chỗolwl nghỉfnos ngơkwwwi mộrjkdt lázqbet thôkucwi, mọlgrbi ngưldxjrjkdi đtlzqgomvng hiểwefou lầkwwwm. Nhưldxj vậlayiy cólirj đtlzqưldxjhxlkc khôkucwng, Đasbxolwl đtlzqmtgdi nhâasbxn?”

Đasbxolwl Tửjebnasbxn nhìljdpn nàeldvng ta chằiqtgm chằiqtgm rồbwkvi nhanh chólirjng gậlayit đtlzqkwwwu: “Đasbxi thôkucwi!”

asbxn Áersnnh Lụnwaac nghe xong lờrjkdi nàeldvy, lòdmidng càeldvng thêrqvhm trầkwwwm mặprzzc.

Chúc các bạn đọc truyện vui vẻ.