Xem Em Thu Phục Anh Như Thế Nào

Chương 99 : Tìm được rồi

    trước sau   
Từvbti đfmucfkzgu Trầfkzgn Ngưqabf quyếfkzgt đfmucjzajnh gia nhậbvnup cùgsblng tổthii vớkuefi Tầfkzgn Quan Hảvbtii làerndiliv Quan Hảvbtii cógsblqabfng lựpidxc cảvbtim ứpugfng khácnkac vớkuefi ngưqabfkkuti thưqabfkkutng. Nhưqabfng màernd bốacibn ngưqabfkkuti đfmuci vòacibng vòacibng mộkueft buổthiii chiềwfszu, sắlgihc trờkkuti cũzubtng dầfkzgn tốacibi xuốacibng, bảvbtiy cửtbzua thìiliv đfmucãmkyu qua đfmucưqabfvbtic năqabfm cửtbzua, nhưqabfng Tầfkzgn Quan Hảvbtii chỉlqpr mớkuefi cảvbtim nhậbvnun đfmucưqabfvbtic vịjzaj trísfpf củnbcaa cácnkac cửtbzua ảvbtii màernd chưqabfa cảvbtim nhậbvnun đfmucưqabfvbtic bấkueft cứpugf đfmucwfsz vậbvnut gìiliv liêilivn quan đfmucếfkzgn phácnkap khísfpf.

Trong lòacibng Trầfkzgn Ngưqabfbvnun nógsblng, đfmucếfkzgn bêilivn Tầfkzgn Quan Hảvbtii hỏwzcxi “Tầfkzgn tiểpybru đfmucnxsb, cậbvnuu cógsbl cảvbtim nhậbvnun đfmucưqabfvbtic cácnkai gìiliv khôbvnung?”

“Cácnkai … cácnkai gìiliv?” Tầfkzgn Quan Hảvbtii chỉlqprernd thiếfkzgu niêilivn mưqabfkkuti sácnkau tuổthiii xuânxsbn xanh, thấkuefy mộkueft chịjzajcnkai xinh đfmucpmzqp đfmucếfkzgn gầfkzgn mìilivnh nhưqabf thếfkzg thìiliv khôbvnung nhịjzajn đfmucưqabfvbtic màernd đfmucwzcx mặlqprt.

“Cậbvnuu cógsbl cảvbtim ứpugfng đfmucưqabfvbtic thứpugfiliv đfmucógsbl đfmuclqprc biệnxsbt khôbvnung, giốacibng nhưqabf đfmucêilivm giao thừvbtia cậbvnuu cảvbtim nhậbvnun đfmucưqabfvbtic cưqabfơfmucng thi đfmucógsbl.”

“Cógsbl.” Tầfkzgn Quan Hảvbtii gậbvnut đfmucfkzgu.

“Cácnkai gìiliv thếfkzg?” Lúmejjc nàerndy mắlgiht Trầfkzgn Ngưqabfcnkang lêilivn.


Tầfkzgn Quan Hảvbtii chỉlqprerndo tảvbting đfmucácnkacnkach đfmucógsbl khôbvnung xa nógsbli “Em cảvbtim thấkuefy cửtbzua ảvbtii thứpugfcnkau chắlgihc hẳjzajn làerndqabf kia nhưqabfng em cũzubtng cảvbtim thấkuefy chỗzbtj đfmucógsblgsbl thứpugfiliv đfmucógsbl khôbvnung đfmucúmejjng lắlgihm.”

“Àacib.” Trầfkzgn Ngưqabf khôbvnung hứpugfng thúmejj lắlgihm ồwfszilivn, đfmucưqabfơfmucng nhiêilivn làernd côbvnu biếfkzgt chỗzbtj đfmucógsblernd cửtbzua ảvbtii thứpugfcnkau, mỗzbtji cửtbzua ảvbtii ởqabf đfmucânxsby ôbvnung lãmkyuo đfmucwfszu đfmucưqabfa côbvnu đfmuci kiểpybrm tra mộkueft lầfkzgn.

“Chúmejjng ta mau qua đfmucógsbl đfmuci.” Lưqabfơfmucng Quang nghe nógsbli đfmucãmkyu tìilivm thấkuefy cửtbzua ảvbtii thứpugfcnkau thìilivkhôbvnung kịjzajp chờkkut đfmucvbtii màernd đfmuci qua đfmucógsbl.

Khi bốacibn ngưqabfkkuti tớkuefi gầfkzgn tảvbting đfmucácnka thìiliv cảvbtinh vậbvnut xung quanh bỗzbtjng nhiêilivn bịjzaj biếfkzgn đfmucthiii, vừvbtia rồwfszi từvbti xa nhìilivn thấkuefy còacibn làernd mộkueft bãmkyui cỏwzcx xanh mưqabfkueft nay khe númejji đfmucãmkyu biếfkzgn thàerndnh mộkueft vùgsblng đfmuckueft đfmucácnka lớkuefn nhỏwzcx lộkuefn xộkuefn, xung quanh khôbvnung tìilivm thấkuefy mộkueft ngọkmxkn cỏwzcx.

“Lúmejjc nãmkyuy chúmejjng ta còacibn thấkuefy mộkueft rừvbting cânxsby cơfmucernd.” Tầfkzgn Quan Hảvbtii nhìilivn ra sau mộkueft chúmejjt.

“Cửtbzua ảvbtii nàerndy chắlgihc làernd trậbvnun phácnkap thửtbzu thácnkach.” Thiệnxsbu Kỳicgv nhìilivn xung quanh rồwfszi nógsbli vớkuefi Lưqabfơfmucng Quang “anh khôbvnung quen trậbvnun phácnkap lắlgihm, cửtbzua ảvbtii nàerndy đfmucàerndnh dựpidxa vàerndo em vậbvnuy.”

mejjc nàerndy vẻpybr mặlqprt củnbcaa Lưqabfơfmucng Quang cũzubtng khôbvnung tốacibt lắlgihm “Em cũzubtng khôbvnung am hiểpybru trậbvnun phácnkap.”

Sởqabf trưqabfkkutng củnbcaa hai ngưqabfkkuti làernd thuậbvnut đfmucuổthiii ma vàerndgsbla chúmejj nhưqabfng màernd suốacibt đfmucưqabfkkutng vừvbtia qua hìilivnh nhưqabfzubtng khôbvnung cógsblcnkac dụwfszng lắlgihm.

qabfơfmucng Quang nhìilivn xung quanh đfmucácnkanh giácnka mộkueft chúmejjt, cuốacibi cùgsblng ácnkanh mắlgiht khôbvnung tựpidx chủnbcaernd dừvbting trêilivn ngưqabfkkuti Trầfkzgn Ngưqabf. Lúmejjc nàerndy cảvbtim xúmejjc củnbcaa Trầfkzgn Ngưqabfzubtng hạjtle xuốacibng hoàerndn toàerndn khôbvnung chúmejj ýbprg đfmucếfkzgn ácnkanh mắlgiht xin giúmejjp đfmucybpw củnbcaa Lưqabfơfmucng Quang, nhưqabfng cho dùgsbl côbvnu cógsbl chúmejj ýbprg thìiliv côbvnu cũzubtng khôbvnung thểpybr giúmejjp ngưqabfkkuti khácnkac gian lậbvnun đfmucưqabfvbtic.

qabfơfmucng Quang thấkuefy vẻpybr mặlqprt u sầfkzgu củnbcaa Trầfkzgn Ngưqabf thìiliv cho rằvbting côbvnu cũzubtng khôbvnung cógsblcnkach nàerndo, đfmucàerndnh phảvbtii thưqabfơfmucng lưqabfvbting cùgsblng Thiệnxsbu Kỳicgv “Em đfmucãmkyu nghe ngưqabfkkuti ta nógsbli, trưqabfkuefc kia cũzubtng cógsbl ngưqabfkkuti gặlqprp cửtbzua ảvbtii làernd trậbvnun phácnkap, ngưqabfkkuti đfmucógsbl đfmucácnkanh bậbvnuy đfmucácnkanh bạjtleerndzubtng qua đfmucưqabfvbtic, hay làernd chúmejjng ta cũzubtng thửtbzu xem sao.”

“Ừcnka.” Thiệnxsbu Kỳicgv gậbvnut đfmucfkzgu đfmucwfszng ýbprg, sau đfmucógsbl mọkmxki ngưqabfkkuti đfmuci vòacibng vòacibng quanh đfmucácnkam đfmucácnka nhưqabfngkhôbvnung tìilivm đfmucưqabfvbtic lốacibi ra. Cuốacibi cùgsblng hai ngưqabfkkuti lạjtlei thưqabfơfmucng lưqabfvbting lầfkzgn nữmuyua, quyếfkzgt đfmucjzajnh thay đfmucthiii sácnkach lưqabfvbtic, tìilivm trong đfmucacibng đfmucácnkaerndy mộkueft vàerndi tảvbting đfmucácnkaerndo đfmucógsblgsbl nghi vấkuefn làernd mắlgiht trậbvnun đfmucpybr thửtbzu di chuyểpybrn nógsbl, xem cógsbl thểpybrbvnuilivnh màernd phácnka giảvbtii đfmucưqabfvbtic trậbvnun phácnkap hay khôbvnung.

Hai ngưqabfkkuti trưqabfkuefc sau di chuyểpybrn hơfmucn mưqabfkkuti khốacibi đfmucácnka nhưqabfng trậbvnun phácnkap khôbvnung hềwfszgsbl biếfkzgn đfmuckuefng, mãmkyui cho đfmucếfkzgn khi Tầfkzgn Quan Hảvbtii vôbvnu ýbprg đfmucácnka phảvbtii mộkueft hòacibn đfmucácnka nhỏwzcx thìiliv khôbvnung gian trậbvnun phácnkap bỗzbtjng nhiêilivn bịjzaj vặlqprn xoắlgihn, sau đfmucógsbl mộkueft con ácnkac ma cógsbl ácnkac khísfpf đfmucfkzgy ngưqabfkkuti bỗzbtjng nhiêilivn xuấkueft hiệnxsbn sau lưqabfng Tầfkzgn Quan Hảvbtii.

“Cẩxsnmn thậbvnun!”


“Mau trácnkanh ra!”

Tầfkzgn Quan Hảvbtii vừvbtia nghiêilivng đfmucfkzgu, mộkueft ngưqabfkkuti mộkueft ma cácnkach nhau rấkueft gầfkzgn, hai cácnkai mặlqprt cácnkach nhau chỉlqpr chừvbting mộkueft cm.

“Gàerndo!” Ájcuwc ma quácnkat to mộkueft tiếfkzgng, ácnkac khísfpf quanh thânxsbn bắlgiht đfmucfkzgu khởqabfi đfmuckuefng, hácnka mồwfszm đfmucjzajnh cắlgihn thiếfkzgu niêilivn trưqabfkuefc mặlqprt. Lưqabfơfmucng Quang vàernd Thiệnxsbu Kỳicgv đfmucpugfng cácnkach đfmucógsblfmuci xa, nhìilivn thấkuefy rõbgouernd tiếfkzgp cứpugfu khôbvnung kịjzajp, bỗzbtjng mộkueft cácnkanh tay nhỏwzcx nhắlgihn trắlgihng nõbgoun vưqabfơfmucn tay đfmucbvnup mạjtlenh lêilivn cácnkai trácnkan bógsblng loácnkang củnbcaa ácnkac ma, ácnkac ma bịjzaj đfmucácnkanh màernd nghiêilivng đfmucfkzgu đfmuci.

Ngưqabfkkuti nàerndo khôbvnung muốacibn sốacibng nữmuyua hay sao màerndcnkam đfmucácnkanh ta? Ájcuwc ma gàerndo thékkutt mộkueft tiếfkzgng, quay đfmucfkzgu nhìilivn chủnbca nhânxsbn củnbcaa cácnkanh tay, sau đfmucógsbl … xoay ngưqabfkkuti bỏwzcx chạjtley.

Đmuyukuefng tácnkac quen thuộkuefc nhưqabf thếfkzg, Trầfkzgn Ngưqabf giậbvnut khógsble miệnxsbng, quay đfmucfkzgu đfmucacibi diệnxsbn vớkuefi ba cặlqprp mắlgiht đfmucang nhìilivn mìilivnh rấkueft phứpugfc tạjtlep.

“Ha ha …” Lúmejjc nàerndy chỉlqprgsbl thểpybr mỉlqprm cưqabfkkuti đfmucpybrgsbla đfmuci sựpidx lúmejjng túmejjng.

thìiliv ra làernd thếfkzg, đfmucânxsby làernd sựpidx nhấkueft trísfpf trong tiếfkzgng lòacibng củnbcaa ba ngưqabfkkuti còacibn lạjtlei. Bísfpf ẩxsnmn khiếfkzgn bọkmxkn họkmxk bốacibi rốacibi cảvbti buổthiii cuốacibi cùgsblng đfmucãmkyu đfmucưqabfvbtic mởqabf.

mộkueft đfmucoạjtlen nhạjtlec đfmucnxsbm nho nhỏwzcx qua đfmuci, đfmucácnkam ngưqabfkkuti cựpidxc kỳicgv ăqabfn ýbprg quyếfkzgt đfmucjzajnh xem nhưqabf chưqabfa hềwfszgsbl chuyệnxsbn gìiliv xảvbtiy ra, tiếfkzgp tụwfszc nghiêilivn cứpugfu phưqabfơfmucng phácnkap phácnka giảvbtii trậbvnun phácnkap.

“Quan Hảvbtii, lúmejjc nãmkyuy em đfmucwfszng vàerndo chỗzbtjerndo?” Lưqabfơfmucng Quang hỏwzcxi Tầfkzgn Quan Hảvbtii.

“Chỗzbtjerndy ạjtle, lúmejjc nãmkyuy em lỡybpw đfmucácnka phảvbtii mộkueft hòacibn đfmucácnka nhỏwzcx.” Tầfkzgn Quan Hảvbtii chỉlqprerndo hòacibn đfmucácnkaernd cậbvnuu đfmucácnka phảvbtii lúmejjc nãmkyuy, nógsbli “Chísfpfnh làernd cụwfszc đfmucácnkaerndy.”

“Vậbvnut nàerndo nhìilivn sơfmucerndi thìiliv càerndng làernd vậbvnut quan trọkmxkng.” Loạjtlei đfmucácnka nhỏwzcx nhưqabf thếfkzgerndy ởqabf đfmucácnkam đfmuckueft đfmucácnkaerndy cógsbl rấkueft nhiềwfszu, chi chísfpft chẳjzajng thểpybr phânxsbn biệnxsbt đfmucưqabfvbtic cụwfszc nàerndo đfmuclqprc biệnxsbt hơfmucn cụwfszc nàerndo. Nhưqabfng đfmuciểpybrm mấkuefu chốacibt tạjtleo thàerndnh trậbvnun phácnkap cógsbl thểpybr ẩxsnmn giấkuefu ởqabfilivn trong.

“Sưqabf huynh, mọkmxki ngưqabfkkuti đfmuci theo hưqabfkuefng nàerndy đfmuci, hìilivnh nhưqabf em cảvbtim ứpugfng đfmucưqabfvbtic phácnkap khísfpf.” Tầfkzgn Quan Hảvbtii chỉlqpr vềwfsz phưqabfơfmucng hưqabfkuefng ácnkac ma vừvbtia xuấkueft hiệnxsbn.

Trầfkzgn Ngưqabf nghe thấkuefy cógsbl phácnkap khísfpf, theo bảvbtin năqabfng ngẩxsnmng đfmucfkzgu nhìilivn, phácnkat hiệnxsbn Tầfkzgn Quan Hảvbtii chỉlqpr đfmucúmejjng làernd phưqabfơfmucng hưqabfkuefng vịjzaj trísfpfernd côbvnu đfmucãmkyu đfmucpybr phácnkap khísfpferndo, biếfkzgt cậbvnuu ta cảvbtim ứpugfng đfmucưqabfvbtic khôbvnung phảvbtii làernd phácnkap khísfpfernd côbvnu muốacibn tìilivm, nhấkueft thờkkuti lạjtlei khôbvnung cógsbl hứpugfng thúmejj.


qabfơfmucng Quang vàernd Thiệnxsbu Kỳicgv thìiliv vôbvnugsblng hưqabfng phấkuefn “Tốacibt lắlgihm, chúmejjng ta đfmuci theo hưqabfkuefng đfmucógsbl thửtbzu đfmuci.”

Thiệnxsbu Kỳicgv sợvbti lạjtlei đfmucwfszng phảvbtii hòacibn đfmucácnkaernd gặlqprp nhữmuyung thứpugf nguy hiểpybrm khácnkac, vìiliv vậbvnuy nêilivn nhờkkut Trầfkzgn Ngưqabf “Trầfkzgn đfmucjtleo hữmuyuu, phiềwfszn côbvnu nhìilivn tiểpybru đfmucnxsb giúmejjp tôbvnui mộkueft chúmejjt nha.”

Chỉlqpr cầfkzgn khôbvnung hỗzbtj trợvbti ăqabfn gian, nhữmuyung việnxsbc khácnkac thìiliv Trầfkzgn Ngưqabf luôbvnun sẵybpwn lòacibng giúmejjp mộkuefttay.

Tầfkzgn Quan Hảvbtii đfmucpugfng cạjtlenh Trầfkzgn Ngưqabf, e dècnka nhìilivn Trầfkzgn Ngưqabf mấkuefy lầfkzgn hìilivnh nhưqabfgsbl đfmuciềwfszu gìiliv muốacibn nógsbli.

“Cậbvnuu cógsbl việnxsbc gìiliv sao?” Thấkuefy đfmucacibi phưqabfơfmucng nhìilivn lékkutn mìilivnh, Trầfkzgn Ngưqabf hỏwzcxi thẳjzajng.

“Lúmejjc nãmkyuy … cácnkam ơfmucn chịjzaj đfmucãmkyu cứpugfu em.” Tầfkzgn Quan Hảvbtii nógsbli cácnkam ơfmucn.

“Àacib, khôbvnung cầfkzgn cácnkam ơfmucn đfmucânxsbu.” Trầfkzgn Ngưqabf khôbvnung đfmucpybr ýbprg nógsbli.

“Còacibn …” Tầfkzgn thiếfkzgu niêilivn muốacibn nógsbli lạjtlei thôbvnui.

“Sao vậbvnuy?”

“Em sẽjcuw giúmejjp chịjzajilivm đfmucưqabfvbtic mógsbln phácnkap khísfpf thứpugf hai.” Vẻpybr mặlqprt Tầfkzgn thiếfkzgu niêilivn thàerndnh thậbvnut nógsbli.

“Em cảvbtim ứpugfng đfmucưqabfvbtic rồwfszi?” Trầfkzgn Ngưqabf vui mừvbting.

“Vẫrcipn chưqabfa, từvbtimkyuy đfmucếfkzgn giờkkut em vẫrcipn chúmejj ýbprg nhưqabfng chưqabfa cảvbtim ứpugfng đfmucưqabfvbtic đfmucwfsz vậbvnut gìiliv đfmuclqprc biệnxsbt. Tầfkzgn Quan Hảvbtii thấkuefy vẻpybr mặlqprt mấkueft mácnkat củnbcaa Trầfkzgn Ngưqabf thìiliv an ủnbcai “Nhưqabfng màernd khe númejji lớkuefn nhưqabf vậbvnuy, chắlgihc làernd phácnkap khísfpf cầfkzgn tìilivm đfmucang ởqabf chỗzbtj chúmejjng ta chưqabfa đfmuci qua. Cógsbl lẽjcuw chúmejjng ta cứpugf đfmucilêilivn phísfpfa trưqabfkuefc thìiliv cógsbl thểpybr cảvbtim ứpugfng đfmucưqabfvbtic.”

Trầfkzgn Ngưqabf nghe Tầfkzgn Quan Hảvbtii nógsbli vậbvnuy thìiliv tânxsbm trạjtleng cũzubtng tốacibt hơfmucn mộkueft ísfpft “Hi vọkmxkng làernd thếfkzg.”

Tầfkzgn Quan Hảvbtii thấkuefy tânxsbm trạjtleng Trầfkzgn Ngưqabf tốacibt hơfmucn nhưqabfng vẻpybr mặlqprt vẫrcipn khôbvnung cógsbl hi vọkmxkng quácnka lớkuefn thìiliv nhịjzajn khôbvnung đfmucưqabfvbtic nógsbli thêilivm “Em cảvbtim thấkuefy hai mógsbln phácnkap khísfpfgsbl lẽjcuw đfmucwfszu ởqabf phísfpfa trưqabfkuefc.”

Trầfkzgn Ngưqabf biếfkzgt Tầfkzgn Quan Hảvbtii muốacibn an ủnbcai mìilivnh, cưqabfkkuti cưqabfkkuti khôbvnung nógsbli gìiliv thêilivm.

“thậbvnut sựpidx làerndgsbl khảvbtiqabfng màernd, tuy rằvbting em còacibn chưqabfa cảvbtim ứpugfng đfmucưqabfvbtic hơfmuci thởqabf (khísfpf tứpugfc) củnbcaa phácnkap khísfpf thứpugf hai nhưqabfng em cógsbl linh cảvbtim.” Tầfkzgn thiếfkzgu niêilivn muốacibn Trầfkzgn Ngưqabf tin vàerndo cậbvnuu.

Linh cảvbtim? Linh cảvbtim cũzubtng làernd mộkueft loạjtlei cảvbtim ứpugfng a! Nếfkzgu nhưqabf Tầfkzgn Quan Hảvbtii giácnkac quan thứpugfcnkau thìiliv sao.

Giớkuefi huyềwfszn họkmxkc cógsbl ba loạjtlei ngưqabfkkuti cógsbl thểpybr chấkueft đfmuclqprc thùgsbl thísfpfch hợvbtip nhấkueft cho việnxsbc tu luyệnxsbn huyềwfszn họkmxkc. Loạjtlei thứpugf nhấkueft làerndgsbl thânxsbn thểpybr thôbvnung linh, khôbvnung cầfkzgn phảvbtii tu luyệnxsbn cũzubtng cógsbl thểpybr hấkuefp thu linh lựpidxc. Loạjtlei thứpugf hai làerndgsbl thânxsbn thểpybr huyềwfszn ânxsbm, trờkkuti sinh ra làerndgsbl mắlgiht ânxsbmdưqabfơfmucng, nhìilivn vàernd giao tiếfkzgp vớkuefi cảvbti thầfkzgn ma. Loạjtlei thứpugf ba chísfpfnh làernd ngưqabfkkuti cógsbl giácnkac quan thứpugfcnkau, ngưqabfkkuti nàerndy cógsblqabfng lựpidxc cảvbtim ứpugfng rấkueft mạjtlenh, khi ởqabf mứpugfc đfmuckuef cao nhấkueft thậbvnum chísfpfacibn cógsbl thểpybr biếfkzgt trưqabfkuefc tưqabfơfmucng lai, đfmucânxsby làernd ngưqabfkkuti cógsbl đfmuciềwfszu kiệnxsbn thểpybr chấkueft tốacibt nhấkueft đfmucpybr họkmxkc thuậbvnut xem tưqabfkuefng vàernd thuậbvnut bógsbli toácnkan.

Chúc các bạn đọc truyện vui vẻ.