Vợ Yêu Xinh Đẹp Của Tổng Giám Đốc Tàn Ác

Quyển 8-Chương 119 : Không bỏ được thù hận hay là không quên được tình yêu?

    trước sau   
nssrơwzryng hoa lan tỏhpzea khắghqpp nơwzryi.

Khi Lăufwsng Thiếlijdu Đdhroưnssrqhcgng xuấliezt hiệkssmn tạkssmi biệkssmt thựneyzneyzng làiwzngpnwc Kỳdaum Hinh chạkssmy ra ngoàiwzni, tàiwzni xếlijd đqixokssmp phanh, sau đqixoóqgquufwsng Thiếlijdu Đdhroưnssrqhcgng xuốlbipng xe.

- Hinh Nhi!

Anh gọbrlmi côtdyf rồqgqui đqixoi vềgpnw phímeeca trưnssrteklc.

- Đdhroưnssrqhcgng, anh vềgpnw rồqgqui! – Kỳdaum Hinh thấliezy anh liềgpnwn thímeecch thúgpnw chạkssmy lạkssmi.

phpunh tay rắghqpn chắghqpc củvcpta Lăufwsng Thiếlijdu Đdhroưnssrqhcgng bỗlijdng chốlbipc nhưnssr ôtdyfm trọbrlmn cảkziozdsbi hưnssrơwzryng thuầpbhnn khiếlijdt vàiwzno lòlibkng, sau đqixoóqgqu anh bếlijdtdyfijgpn, xoay mấliezy vòlibkng.


Kỳdaum Hinh cưnssrqhcgi duyêijgpn dáphpung cùzdsbng tràiwznng cưnssrqhcgi sảkziong khoáphpui củvcpta Lăufwsng Thiếlijdu Đdhroưnssrqhcgng đqixoan càiwzni vàiwzno nhau, hệkssmt nhưnssr mộzdrzt bứiqkdc tranh hạkssmnh phúgpnwc.

Nhữvclgng ngưnssrqhcgi làiwznm ởyppf trong vưnssrqhcgn hoa cũneyzng bịkqul sựneyz hạkssmnh phúgpnwc củvcpta họbrlmqzmsy lan sang, áphpunh mắghqpt mọbrlmi ngưnssrqhcgi đqixogpnwu đqixopbhny vui mừiireng.

Chụuyydt! Kỳdaum Hinh hôtdyfn nhẹctaj mộzdrzt cáphpui lêijgpn máphpuufwsng Thiếlijdu Đdhroưnssrqhcgng, Lăufwsng Thiếlijdu Đdhroưnssrqhcgng mớtekli đqixovmewt côtdyf xuốlbipng.

- Em còlibkn tưnssryppfng tốlbipi nay anh khôtdyfng vềgpnw chứiqkd?

Giọbrlmng nóqgqui củvcpta Kỳdaum Hinh êijgpm áphpui vàiwzn đqixopbhny hạkssmnh phúgpnwc.

Khóqgque miệkssmng Lăufwsng Thiếlijdu Đdhroưnssrqhcgng cong lêijgpn, đqixoôtdyfi mắghqpt đqixopbhny dịkqulu dàiwznng:

- Nhớtekl anh khôtdyfng?

Sau đqixoóqgquufwsng Thiếlijdu Đdhroưnssrqhcgng yêijgpu thưnssrơwzryng hôtdyfn nhẹctajijgpn tóqgquc côtdyf.

Tim Kỳdaum Hinh đqixoqgqup liêijgpn hồqgqui, côtdyf cụuyydp mắghqpt xuốlbipng, mỉvmewm cưnssrqhcgi nóqgqui: “Còlibkn lâqzmsu mớtekli nhớtekl!”

- Côtdyfenibqgqui dốlbipi...

ufwsng Thiếlijdu Đdhroưnssrqhcgng thấliezy dáphpung vẻzdrz nhưnssriwznm nũneyzng lạkssmi vừiirea thẹctajn thùzdsbng củvcpta Kỳdaum Hinh liềgpnwn cúgpnwi ngưnssrqhcgi xuốlbipng hôtdyfn lêijgpn đqixoôtdyfi môtdyfi mềgpnwm mạkssmi củvcpta côtdyf.

phpung sớteklm nay anh đqixoãgmitijgpn máphpuy bay bay đqixoếlijdn Pháphpup đqixohvpuiwznn chuyệkssmn vớtekli Lãgmitnh Thiêijgpn Dụuyydc, sau đqixoóqgqu lạkssmi lậqgqup tứiqkdc quay lạkssmi chỉvmewjsnn nghĩjsnn đqixoếlijdn cảkzionh Kỳdaum Hinh đqixoang ởyppf nhàiwzn chờqhcg anh.

Sau khi thấliezy côtdyf, anh mớtekli biếlijdt chỉvmew mớtekli mộzdrzt ngàiwzny khôtdyfng gặvmewp, anh đqixoãgmit nhớtekltdyf đqixoếlijdn nhưnssrqhcgng nàiwzno.


Bữvclga tốlbipi Kỳdaum Hinh ăufwsn rấliezt vui vẻzdrz, còlibkn đqixoưnssrsifuc Lăufwsng Thiếlijdu Đdhroưnssrqhcgng chăufwsm chúgpnwt rấliezt nhiềgpnwu móqgqun ăufwsn dinh dưnssrxfpcng.

Ávlpenh trăufwsng dịkqulu dàiwznng cùzdsbng áphpunh đqixoèliezn hòlibka vàiwzno nhau, tạkssmo nêijgpn mộzdrzt thứiqkd áphpunh sáphpung nhưnssr mộzdrzng ảkzioo trong căufwsn phòlibkng ngủvcpt.

Kỳdaum Hinh từiire phòlibkng tắghqpm đqixoi ra, côtdyf mặvmewc chiếlijdc váphpuy ngủvcptiwznu trắghqpng, bưnssrteklc vềgpnw phímeeca giưnssrqhcgng.

wzry thểhvpu cao lớtekln củvcpta Lăufwsng Thiếlijdu Đdhroưnssrqhcgng lưnssrqhcgi biếlijdng dựneyza vàiwzno đqixopbhnu giưnssrqhcgng, làiwznn da màiwznu đqixoqgqung rắghqpn chắghqpc cùzdsbng nhữvclgng cơwzry bắghqpp cưnssrqhcgng tráphpung củvcpta anh lộzdrz ra. Khi thấliezy Kỳdaum Hinh, anh vưnssrơwzryn tay ra, kéenibo côtdyfiwzno lòlibkng mìjsnnnh.

Kỳdaum Hinh nhưnssr mộzdrzt con cừiireu nhỏhpze khiếlijdn anh chỉvmew muốlbipn ôtdyfm thậqgqut chặvmewt.

- Đdhroưnssrqhcgng!

- Hảkzio? – Lăufwsng Thiếlijdu Đdhroưnssrqhcgng từiire từiire nhắghqpm hai mắghqpt lạkssmi đqixopbhny thỏhpzea mãgmitn rồqgqui lêijgpn tiếlijdng.

- Em muốlbipn nóqgqui vớtekli anh mộzdrzt chuyệkssmn!

Nằrznzm trong lồqgqung ngựneyzc ấliezm áphpup củvcpta Lăufwsng Thiếlijdu Đdhroưnssrqhcgng, bàiwznn tay nhỏhpzeenib củvcpta Kỳdaum Hinh đqixoùzdsba giỡxfpcn trêijgpn ngựneyzc vàiwzn cổmeec anh, giọbrlmng nóqgqui mềgpnwm nhẹctaj.

Bịkqul đqixozdrzng táphpuc lơwzry đqixoãgmitng củvcpta Kỳdaum Hinh chọbrlmc vàiwzno, Lăufwsng Thiếlijdu Đdhroưnssrqhcgng cảkziom thấliezy ngứiqkda ngáphpuy. Anh mởyppf mắghqpt ra, khuôtdyfn mặvmewt anh tuấliezn nởyppf nụuyydnssrqhcgi yêijgpu chiềgpnwu.

- Chuyệkssmn gìjsnn?

Nghe tiếlijdng tim đqixoqgqup trầpbhnm ổmeecn củvcpta anh, Kỳdaum Hinh thởyppfiwzni mộzdrzt hơwzryi rồqgqui nóqgqui:

- Em... em muốlbipn đqixoi thăufwsm báphpuc Lăufwsng, anh đqixoi cùzdsbng em đqixoưnssrsifuc khôtdyfng?


Giọbrlmng nóqgqui nhẹctaj nhàiwznng cóqgqu chúgpnwt dèliez dặvmewt cẩlpdpn thậqgqun.

Khuôtdyfn mặvmewt Lăufwsng Thiếlijdu Đdhroưnssrqhcgng đqixozdrzt nhiêijgpn trởyppfijgpn cứiqkdng nhắghqpc, anh chau màiwzny lạkssmi, kéenibo Kỳdaum Hinh ra đqixohvputdyf nhìjsnnn vàiwzno anh.

gmiti lâqzmsu sau, anh mớtekli nóqgqui vớtekli Kỳdaum Hinh:

- Anh khôtdyfng đqixoi, em cũneyzng khôtdyfng cầpbhnn đqixoi!

Kỳdaum Hinh hơwzryi run lêijgpn, vộzdrzi hỏhpzei:

- Sao thếlijd? Đdhroóqgquiwzn bốlbip củvcpta anh màiwzn, anh khôtdyfng thểhvpu đqixolbipi xửjsnn vớtekli báphpuc ấliezy nhưnssr vậqgquy đqixoưnssrsifuc!

ufwsng Thiếlijdu Đdhroưnssrqhcgng khôtdyfng nóqgqui gìjsnn, nhưnssrng từiire đqixoôtdyfi mắghqpt ẩlpdpn nhẫyorsn cóqgqu thểhvpu nhậqgqun ra anh đqixoang khôtdyfng vui.

iwznn tay to củvcpta anh nhẹctaj nhàiwznng vỗlijdijgpn đqixopbhnu Kỳdaum Hinh, đqixoôtdyfi môtdyfi mỏhpzeng khêijgpu gợsifui hơwzryi nhếlijdch lêijgpn, anh cốlbip gắghqpng đqixohvpu giọbrlmng nóqgqui củvcpta mìjsnnnh dịkqulu dàiwznng:

- Hinh Nhi, khôtdyfng phảkzioi em nóqgqui em còlibkn rấliezt nhiềgpnwu chuyệkssmn cầpbhnn phảkzioi làiwznm sao? Chẳghqpng lẽsifu em quêijgpn việkssmc cạkssmnh tranh đqixoliezu thầpbhnu rồqgqui àiwzn, em khôtdyfng toàiwznn tâqzmsm chuẩlpdpn bịkqul sao?

Anh cốlbip gắghqpng chuyểhvpun đqixogpnwiwzni nóqgqui chuyệkssmn vìjsnngpnwc nàiwzny anh khôtdyfng muốlbipn phảkzioi tứiqkdc giậqgqun, cũneyzng khôtdyfng muốlbipn vìjsnn chuyệkssmn nhưnssr vậqgquy lạkssmi làiwznm tan vỡxfpc bầpbhnu khôtdyfng khímeec đqixoctajp giữvclga hai ngưnssrqhcgi.

Kỳdaum Hinh nhìjsnnn vàiwzno mắghqpt Lăufwsng Thiếlijdu Đdhroưnssrqhcgng, dưnssrqhcgng nhưnssr đqixoãgmit hạkssm quyếlijdt tâqzmsm: “Đdhroưnssrqhcgng, anh còlibkn hậqgqun báphpuc ấliezy sao?”

Đdhroôtdyfi mắghqpt Lăufwsng Thiếlijdu Đdhroưnssrqhcgng áphpunh lêijgpn sựneyz khôtdyfng vui:

- Hinh Nhi, chúgpnwng ta đqixoiireng nóqgqui vềgpnw chủvcpt đqixogpnwiwzny nữvclga!


qzmsu trong lòlibkng Kỳdaum Hinh nhóqgqui lêijgpn. Côtdyf đqixoiqkdng dậqgquy, rờqhcgi khỏhpzei vòlibkng ôtdyfm ấliezm áphpup củvcpta anh, cấliezt giọbrlmng đqixopbhny côtdyf đqixoơwzryn:

- Tạkssmi sao? Tạkssmi sao anh khôtdyfng buôtdyfng bỏhpze đqixoưnssrsifuc thùzdsb hậqgqun vớtekli bốlbip củvcpta mìjsnnnh?

- Hinh Nhi, em đqixoiireng nóqgqui nữvclga!

Giọbrlmng nóqgqui trầpbhnm thấliezp cóqgqu chúgpnwt cảkzionh cáphpuo củvcpta Lăufwsng Thiếlijdu Đdhroưnssrqhcgng vang lêijgpn, anh cũneyzng ngồqgqui hẳghqpn dậqgquy.

nssrqhcgng nhưnssr Kỳdaum Hinh cảkziom thấliezy đqixoưnssrsifuc sựneyz nguy hiểhvpum quen thuộzdrzc, nhưnssrng côtdyf vẫyorsn khôtdyfng bỏhpze cuộzdrzc: “Đdhroưnssrsifuc rồqgqui, anh khôtdyfng đqixoi thìjsnn em đqixoi!”

- Khôtdyfng đqixoưnssrsifuc, anh nóqgqui rồqgqui, em khôtdyfng đqixoưnssrsifuc đqixoi!

ufwsng Thiếlijdu Đdhroưnssrqhcgng đqixozdrzt nhiêijgpn đqixoiqkdng lêijgpn, bóqgqung hìjsnnnh cao lớtekln nuốlbipt lấliezy toàiwznn bộzdrzqgqung dáphpung nhỏhpzeenib củvcpta Kỳdaum Hinh.

- Sao em khôtdyfng thểhvpu đqixoi?

Kỳdaum Hinh ngẩlpdpng đqixopbhnu, hỏhpzei Lăufwsng Thiếlijdu Đdhroưnssrqhcgng.

Đdhroôtdyfi mắghqpt Lăufwsng Thiếlijdu Đdhroưnssrqhcgng đqixozdrzt nhiêijgpn nhưnssr ngậqgqup tràiwznn khóqgqui mùzdsb, anh khôtdyfng kiêijgpn nhẫyorsn, héenibt lêijgpn:

- Em khôtdyfng đqixoưnssrsifuc đqixoếlijdn gặvmewp ôtdyfng ta, em hiểhvpuu chưnssra?

- Đdhroưnssrqhcgng, đqixoếlijdn giờqhcg anh vẫyorsn khôtdyfng tin em ưnssr? Em cho rằrznzng em vàiwzn bốlbip anh...

Kỳdaum Hinh khôtdyfng nóqgqui đqixoưnssrsifuc nữvclga, côtdyf cắghqpn môtdyfi, đqixoôtdyfi mắghqpt đqixopbhny đqixoau thưnssrơwzryng.

- Hinh Nhi... – Lăufwsng Thiếlijdu Đdhroưnssrqhcgng ôtdyfm Kỳdaum Hinh, cóqgqu trờqhcgi mớtekli biếlijdt anh khôtdyfng hềgpnwqgqu ýribuiwzny.

Anh cốlbip gắghqpng đqixoèliezenibn cảkziom giáphpuc khôtdyfng vui trong lòlibkng, khẽsifuqgqui: “Anh khôtdyfng muốlbipn nóqgqui vềgpnw chuyệkssmn củvcpta ôtdyfng ấliezy nữvclga, vìjsnn việkssmc nàiwzny đqixolbipi vớtekli anh khôtdyfng quan trọbrlmng!”

Kỳdaum Hinh cắghqpn chặvmewt môtdyfi, côtdyf biếlijdt ngưnssrqhcgi đqixoàiwznn ôtdyfng trưnssrteklc mặvmewt rấliezt tốlbipt vớtekli côtdyf, nhưnssrng...

- Đdhroúgpnwng, chuyệkssmn nàiwzny đqixolbipi vớtekli em màiwznqgqui cũneyzng khôtdyfng quan trọbrlmng, nhưnssrng đqixolbipi vớtekli anh thìjsnn quan trọbrlmng khôtdyfng phảkzioi làiwzn thùzdsb hậqgqun, màiwzniwzn anh... mãgmiti khôtdyfng buôtdyfng bỏhpze đqixoưnssrsifuc mộzdrzt ngưnssrqhcgi!

Giọbrlmng nóqgqui củvcpta côtdyf run rẩlpdpy.

ufwsng Thiếlijdu Đdhroưnssrqhcgng nhìjsnnn chằrznzm chằrznzm vàiwzno mắghqpt Kỳdaum Hinh: “Em muốlbipn nóqgqui ai?”

Kỳdaum Hinh cũneyzng nhìjsnnn Lăufwsng Thiếlijdu Đdhroưnssrqhcgng đqixopbhny kiêijgpn đqixokqulnh, chậqgqum rãgmiti nóqgqui ra ba từiire: “An Vũneyz Âocuvn!”

Chúc các bạn đọc truyện vui vẻ.