Vợ Yêu Xinh Đẹp Của Tổng Giám Đốc Tàn Ác

Quyển 14-Chương 315 : Ngoại truyện 50

    trước sau   
Lờgwpbi nógwpbi củgwpba Lăwfmhng Thiếrbycu Nghịdnhb vừizmra thốcvvqt ra khiếrbycn cho ba mẹapgw Dung đzzlfvslru kinh ngạvlpbc,qua mộcqbjt lúvlpbc lâutmmu, ba Dung mớjjlwi phảeddjn ứkmqxng lạvlpbi,ônbfbng nởtqlm nụlybpnbfbgwpbi lạvlpbnh,chỉsfnttnffo Lăwfmhng Thiếrbycu Nghịdnhbgwpbi:

“Chỉsfnt bằjjjjng anh màtnff muốcvvqn đzzlfem con gádnhbi củgwpba tônbfbi đzzlfi? Thậttxnt làtnff chuyệzzlfn lạvlpb,anh chípvrwnh làtnff mộcqbjt ngưnbfbgwpbi nghècarco, lấxhlhy gìywri nuônbfbi sốcvvqng Âbcdim Âbcdim nhàtnffnbfbi?’’

“Ba, A Nghịdnhb, anh ấxhlhy...’’

Dung Thi Âbcdim rấxhlht muốcvvqn nógwpbi cho ba mẹapgwnbfb biếrbyct A Nghịdnhb khônbfbng phảeddji làtnff ngưnbfbgwpbi nghècarco nhưnbfb trong mắslsyt củgwpba ba mẹapgw,ngưnbfbnrjcc lạvlpbi nhàtnff anh ấxhlhy vônbfbszuqng giàtnffu cógwpb,nhưnbfbng suy nghĩskdl mộcqbjt chúvlpbt, lờgwpbi đzzlfãkmqxehdgn đzzlfếrbycn miệzzlfng rồpvrwi lạvlpbi nuốcvvqt xuốcvvqng,nếrbycu nhưnbfbgwpbi vậttxny, chẳkhpvng phảeddji mìywrinh cũkltwng coi trọzjlfng tiềvslrn tàtnffi giốcvvqng ba sao?

Trong lòhitsng cônbfb, A Nghịdnhbtnff ngưnbfbgwpbi đzzlfàtnffn ônbfbng cônbfbehdgu nhấxhlht,dùszuq anh cógwpb nghècarco đzzlfếrbycn hai bàtnffn tay trắslsyng,cônbfbkltwng sẽgwpbszuqng anh ởtqlm mộcqbjt chỗwovs.

wfmhng Thiếrbycu Nghịdnhb đzzlfjnlnt bàtnffn tay Dung Thi Âbcdim vàtnffo trong tay mìywrinh, giọzjlfng nógwpbi khônbfbng kiêehdgu ngạvlpbo khônbfbng siểoikkm nịdnhbnh nhìywrin ba Dung nógwpbi:


“Bádnhbc Dung, đzzlfcvvqi vớjjlwi Âbcdim Âbcdim,chádnhbu thậttxnt sựjjjj đzzlfcqbjng tâutmmm,bádnhbc yêehdgn tâutmmm, chádnhbu tuyệzzlft đzzlfcvvqi sẽgwpb khônbfbng bạvlpbc đzzlfãkmqxi Âbcdim Âbcdim””

“Buồpvrwn cưnbfbgwpbi, thậttxnt làtnff buồpvrwn cưnbfbgwpbi! Mộcqbjt kẻizmr nghècarco hècarcn lạvlpbi dádnhbm khoe khoang, khoádnhbc ládnhbc!’’

Vẻizmr mặjnlnt ba Dung miệzzlft thịdnhb nhìywrin Lăwfmhng Thiếrbycu Nghịdnhb.

“Vậttxny thìywri tốcvvqt, tônbfbi hỏzgjri anh,nếrbycu nhưnbfb con gádnhbi củgwpba tônbfbi đzzlfi cùszuqng anh, anh lấxhlhy cádnhbi gìywri nuônbfbi nógwpb?’’

“Đnrjciểoikkm nàtnffy xin bádnhbc Dung yêehdgn tâutmmm,chádnhbu hoàtnffn toàtnffn cógwpbwfmhng lựjjjjc nuônbfbi sốcvvqng Âbcdim Âbcdim!’’

Vẻizmr mặjnlnt Lăwfmhng thiếrbycu Nghịdnhbnbfbgwpbi phầltffn kiêehdgn nhẫjjlwn,gưnbfbơltffng mặjnlnt anh tuấxhlhn bìywrinh tĩskdlnh nhưnbfbnbfbjjlwc, nhưnbfbng tay lạvlpbi nắslsym thậttxnt chặjnlnt bàtnffn tay nhỏzgjrqdca củgwpba Dung Thi Âbcdim,tựjjjja nhưnbfb muốcvvqn dắslsyt tay cônbfb cảeddj đzzlfgwpbi vậttxny.

vlpbc nàtnffy, mẹapgw Dung đzzlfi lêehdgn phípvrwa trưnbfbjjlwc,tầltffm mắslsyt rơltffi vàtnffo trêehdgn ngưnbfbgwpbi Dung Thi Âbcdim...

“Âbcdim Âbcdim, con thậttxnt sựjjjj quyếrbyct đzzlfdnhbnh sao?’’

Trong lòhitsng bàtnfflqfen ẩlqfen đzzlfau đzzlfjjlwn,chỉsfnttnff loạvlpbi đzzlfau đzzlfjjlwn nàtnffy mộcqbjt chúvlpbt cũkltwng khônbfbng giốcvvqng ba Dung.

Dung Thi Âbcdim nhìywrin Lăwfmhng Thiếrbycu Nghịdnhb,trong đzzlfônbfbi mắslsyt đzzlfjjlwm lệzzlfgwpb nhiềvslru đzzlfcvvqm nhỏzgjr, nhưnbfb ádnhbnh sao trêehdgn trờgwpbi lógwpbe sádnhbng,cônbfbszuqng sứkmqxc gậttxnt đzzlfltffu mộcqbjt cádnhbi,khônbfbng cógwpb mộcqbjt chúvlpbt do dựjjjj.

Mẹapgw Dung thấxhlhy thếrbyc, ádnhbnh mắslsyt chuyểoikkn sang nhìywrin Lăwfmhng Thiếrbycu Nghịdnhb:

“A Nghịdnhb,bádnhbc gádnhbi luônbfbn thưnbfbtqlmng thứkmqxc cádnhbch làtnffm ngưnbfbgwpbi vàtnffwfmhng lựjjjjc làtnffm việzzlfc củgwpba chádnhbu,bádnhbc tin tưnbfbtqlmng Âbcdim Âbcdim đzzlfi cùszuqng chádnhbu sẽgwpb rấxhlht vui vẻizmr,hy vọzjlfng vềvslr sau chádnhbu cógwpb thểoikkehdgu thưnbfbơltffng nógwpb nhiềvslru hơltffn,đzzlfizmrng đzzlfoikkgwpb chịdnhbu khổkbhf mớjjlwi tốcvvqt...’’Nógwpbi xong, trong mắslsyt mẹapgw Dung cũkltwng thấxhlhm đzzlfjjlwm nưnbfbjjlwc mắslsyt.

“Bádnhbc gádnhbi, xin bádnhbc yêehdgn tâutmmm,chádnhbu sẽgwpb khiếrbycn cho Âbcdim Âbcdim trởtqlm thàtnffnh ngưnbfbgwpbi phụlybp nữeddj hạvlpbnh phúvlpbc nhấxhlht!’’


wfmhng Thiếrbycu Nghịdnhb vỗwovs nhẹapgw bảeddj vai Dung Thi Âbcdim, trêehdgn mặjnlnt lộcqbj vẻizmrvlpbc đzzlfcqbjng,giọzjlfng nógwpbi trầltffm thấxhlhp chứkmqxa đzzlfjjjjng quyếrbyct tâutmmm khônbfbng thểoikk thay thếrbyc đzzlfưnbfbnrjcc.

“Đnrjcưnbfbnrjcc, tốcvvqt....’’Giọzjlfng nógwpbi củgwpba mẹapgw Dung trởtqlmehdgn nghẹapgwn ngàtnffo,càtnffng làtnffm lòhitsng Dung Thi Âbcdim khổkbhf sởtqlm.

“Tốcvvqt cádnhbi gìywritnff tốcvvqt?’’

Ba Dung nãkmqxy giờgwpb vẫjjlwn đzzlfkmqxng ởtqlm mộcqbjt bêehdgn đzzlfãkmqx khônbfbng chịdnhbu nổkbhfi nữeddja,ônbfbng hưnbfbjjlwng vềvslr phípvrwa Dung Thi Âbcdim quádnhbt lêehdgn:

“Âbcdim Âbcdim, con lạvlpbi đzzlfâutmmy cho ba!’’

“Ôbsdpng giàtnff, ônbfbng đzzlfang làtnffm cádnhbi gìywri vậttxny? Làtnffm vậttxny sẽgwpbtnffm con gádnhbi khógwpb xửugnv!’’Mẹapgw Dung cũkltwng néqdcan lệzzlf, lớjjlwn tiếrbycng nógwpbi.

“Con gádnhbi?Nếrbycu nhưnbfbgwpbhitsn biếrbyct nógwpbtnff con gádnhbi củgwpba tônbfbi đzzlfãkmqx khônbfbng làtnffm tônbfbi giậttxnn nhưnbfb vậttxny rồpvrwi,Âbcdim Âbcdim, con lạvlpbi đzzlfâutmmy cho ba!’’

Ba Dung lậttxnp tứkmqxc vỗwovs mạvlpbnh tay lêehdgn bàtnffn,còhitsn làtnffm bìywrinh hoa bàtnffy biệzzlfn trêehdgn bàtnffn lung lay.

“Bang.....’’Bìywrinh hoa rơltffi xuốcvvqng,đzzlfttxnp trêehdgn sàtnffn nhàtnff vỡltff thàtnffnh từizmrng mảeddjnh.

“Ba...’’

Dung Thi Âbcdim chưnbfba bao giờgwpb nhìywrin thấxhlhy ba nổkbhfi giậttxnn nhưnbfb vậttxny, thâutmmn thểoikknbfb khẽgwpb run.

“Ba, con.....Con khônbfbng thểoikk rờgwpbi xa A Nghịdnhb! Con yêehdgu anh ấxhlhy, con thậttxnt sựjjjj rấxhlht yêehdgu anh ấxhlhy!’’

“Khônbfbng thểoikk rờgwpbi xa? Tạvlpbi sao khônbfbng thểoikk rờgwpbi xa? Con làtnffdnhbn cho nógwpbtnffm nha hoàtnffn, màtnffgwpb thìywri thiếrbycu tiềvslrn khônbfbng trảeddj, cádnhbi con nhógwpbc chếrbyct tiệzzlft nàtnffy, nếrbycu biếrbyct con sẽgwpb nhưnbfb vậttxny, trưnbfbjjlwc kia sẽgwpb khônbfbng nuônbfbi lớjjlwn con!’’Ba Dung lạvlpbnh lùszuqng quádnhbt.


“Ba....Con....Con....’’

Dung Thi Âbcdim luônbfbn nhádnhbt gan,thưnbfbgwpbng thưnbfbgwpbng khi gặjnlnp chuyệzzlfn cũkltwng sẽgwpb khônbfbng dựjjjja vàtnffo đzzlfvlpbo lýapgwtnff bảeddjo vệzzlf quyềvslrn lợnrjci củgwpba mìywrinh,vìywri vậttxny,khi gặjnlnp chuyệzzlfn mìywrinh quan tâutmmm cũkltwng sẽgwpb khônbfbng biếrbyct giảeddji thípvrwch,khônbfbng biếrbyct nógwpbi rõcxed nhưnbfb thếrbyctnffo.

vlpbc nàtnffy, hai đzzlfltffu lônbfbng màtnffy Lăwfmhng Thiếrbycu Nghịdnhb khẽgwpb nhípvrwu, hơltffi thởtqlmkmqxnh liệzzlft làtnffm ngưnbfbgwpbi ta khônbfbng réqdcat màtnff run,anh đzzlfi lêehdgn phípvrwa trưnbfbjjlwc,nógwpbi từizmrng câutmmu từizmrng chữeddj:

“Bởtqlmi vìywri ....Âbcdim Âbcdim đzzlfãkmqxtnff ngưnbfbgwpbi củgwpba chádnhbu rồpvrwi!’’

Ýmrjh tứkmqx trong lờgwpbi nógwpbi củgwpba anh đzzlfãkmqx rấxhlht rõcxedtnffng,quảeddj nhiêehdgn, mẹapgw Dung nghe vậttxny, néqdcat mặjnlnt kinh ngạvlpbc,màtnff ba Dung thìywri sữeddjng sờgwpb,nhưnbfbng trong nhádnhby mắslsyt, từizmr sữeddjng sờgwpb chuyểoikkn thàtnffnh cơltffn giậttxnn khổkbhfng lồpvrw.

“Màtnffy....Màtnffy....’’

Ngógwpbn tay ônbfbng chỉsfnttnffo Lăwfmhng Thiếrbycu Nghịdnhbtnff Dung Thi Âbcdim bắslsyt đzzlfltffu run rẩlqfey,ngay sau đzzlfógwpb, ônbfbng ônbfbm ngựjjjjc, “bịdnhbch’’ mộcqbjt tiếrbycng ngãkmqx xuốcvvqng đzzlfxhlht.

“Ôbsdpng xãkmqx....’’

“Ba....’’

Sắslsyc mặjnlnt mẹapgw Dung vàtnff Dung Thi Âbcdim đzzlfvlpbi biếrbycn,lậttxnp tứkmqxc chạvlpby lêehdgn đzzlfltff ba Dung,màtnffwfmhng Thiếrbycu Nghịdnhbkltwng cảeddj kinh,lậttxnp tứkmqxc tiếrbycn lêehdgn....

“Âbcdim Âbcdim, nhanh đzzlfi gọzjlfi xe cứkmqxu thưnbfbơltffng,anh đzzlfếrbycn đzzlfltffdnhbc Dung!’’Anh tỉsfntnh tádnhbo quảeddj quyếrbyct ra lệzzlfnh.

Dung Thi Âbcdim vàtnff mẹapgw Dung sớjjlwm đzzlfãkmqx sợnrjc đzzlfếrbycn choádnhbng vádnhbng,thờgwpbi gian khógwpbc lógwpbc cũkltwng khônbfbng cógwpb.

“Buônbfbng....Buônbfbng tônbfbi ra....’’

Ba Dung thởtqlm hổkbhfn hểoikkn, ônbfbng dùszuqng hếrbyct hơltffi sứkmqxc đzzlflqfey Lăwfmhng Thiếrbycu Nghịdnhb ra.

“Khônbfbng cầltffn anh giảeddj vờgwpbtnffm ngưnbfbgwpbi tốcvvqt,A Nghịdnhb, uổkbhfng cônbfbng tônbfbi tin tưnbfbtqlmng anh,anh lạvlpbi chàtnff đzzlfvlpbp con gádnhbi tônbfbi....’’

“Ba, ba đzzlfizmrng nógwpbi gìywri, chúvlpbng ta đzzlfi bệzzlfnh việzzlfn!’’

Giọzjlfng nógwpbi Dung Thi Âbcdim nghẹapgwn ngàtnffo,nưnbfbjjlwc mắslsyt lầltffn nữeddja ngưnbfbng tụlybp trong hốcvvqc mắslsyt, giốcvvqng nhưnbfb nhữeddjng viêehdgn thủgwpby tinh nặjnlnng trĩskdlu.

Vẻizmr mặjnlnt mẹapgw Dung lo lắslsyng nógwpbi: “Ôbsdpng xãkmqx, việzzlfc đzzlfếrbycn nưnbfbjjlwc nàtnffy, chỉsfnt cầltffn hai đzzlfkmqxa nógwpb thậttxnt lòhitsng yêehdgu nhau,ônbfbng cũkltwng khônbfbng cầltffn phảeddji quan tâutmmm nữeddja, cógwpb đzzlfưnbfbnrjcc khônbfbng? Thâutmmn thểoikk quan trọzjlfng hơltffn....’’

Ba Dung hìywrinh nhưnbfb khônbfbng cógwpbywri đzzlfádnhbng ngạvlpbi,chỉsfnttnff vừizmra nãkmqxy quádnhb giậttxnn dữeddjtnff thônbfbi,hiệzzlfn tạvlpbi nghe mẹapgw Dung nógwpbi vậttxny, lậttxnp tứkmqxc lấxhlhy lạvlpbi tinh thầltffn.

Chúc các bạn đọc truyện vui vẻ.