Vợ Yêu Xinh Đẹp Của Tổng Giám Đốc Tàn Ác

Quyển 13-Chương 213 : Hôn lễ cuối tuần

    trước sau   
Tin tứscrkc ấscxxy nhưnlwi thắhdtdp sáwmdbng cảapbb ban đvsdmêbktlm.

"Hinh Nhi. . . . . . Em vừmdwsa nócthei gìsvmt?" Cơnbmo thểjaby cao lớwolpn củfemza Lăjabyng Thiếernru Đpddcưnlwifhmvng khẽjxaw run, trong lònbmong hồmlgwi hộhnlep khôeoabng cầscxxn nócthei cũsxktng biếernrt.

Kỳiemd Hinh đvsdmưnlwia bàiirun tay nhỏjtgcpddc khẽjxaw phủfemzbktln gưnlwiơnbmong mặmdhpt cưnlwiơnbmong nghịdguc củfemza ngưnlwifhmvi đvsdmàiirun ôeoabng, cảapbbm đvsdmhnleng nhìsvmtn thẳpwoang vàiiruo mắhdtdt anh: "Đpddcưnlwifhmvng, anh sẽjxaw nhanh chóctheng đvsdmưnlwiiirlc làiirum bốscxx!"

nụpddcnlwifhmvi tưnlwiơnbmoi sáwmdbng chiếernru vàiiruo khuôeoabn mặmdhpt xao đvsdmhnleng củfemza ngưnlwifhmvi đvsdmàiirun ôeoabng.

“Hinh nhi ____ Hinh nhi ____ “ Lăjabyng Thiếernru Đpddcưnlwifhmvng xúmjgpc đvsdmhnleng ôeoabm Kỳiemd Hinh vàiiruo ngựpddcc: “Cảapbbm ơnbmon em!” Anh vui tớwolpi mứscrkc khôeoabng biếernrt nêbktln nócthei gìsvmt!

Hinh nhi mang thai, côeoab mang thai con củfemza anh! Tin nàiiruy làiiru tin vui nhấscxxt trong cuộhnlec đvsdmfhmvi anh.


Nghĩqwgh tớwolpi đvsdmârgroy, Lăjabyng Thiếernru Đpddcưnlwifhmvng lậpytvp tứscrkc ôeoabm Kỳiemd Hinh thậpytvt chặmdhpt, xoay vònbmong tạmwodi chỗebru.

“Đpddcưnlwifhmvng, thảapbb em xuốscxxng ____” Kỳiemd Hinh cưnlwifhmvi ôeoabm cổgqlv anh.

“Àhdtd, đvsdmúmjgpng rồmlgwi!” Lăjabyng Thiếernru Đpddcưnlwifhmvng nhớwolp tớwolpi đvsdmiềmjgpu gìsvmt, sau khi đvsdmmdhpt Kỳiemd Hinh xuốscxxng giưnlwifhmvng, lậpytvp tứscrkc mởdguc cửebrua phònbmong: “Mẹcklm Phùktvtng ____ mẹcklm Phùktvtng!”

Kỳiemd Hinh ngạmwodc nhiêbktln: “Đpddcưnlwifhmvng, đvsdmãxlte trễisuy thếernriiruy, anh cònbmon gọscxxi mẹcklm Phùktvtng làiirum gìsvmt?”

“mẹcklm Phùktvtng, Hinh nhi mang thai, cho nêbktln sau nàiiruy đvsdmmlgw ăjabyn phảapbbi chúmjgp ýngep bồmlgwi bổgqlv dinh dưnlwixlteng!” Lăjabyng Thiếernru Đpddcưnlwifhmvng hưnlwing phấscxxn vàiiru kiêbktlu hãxltenh nócthei.

“Cáwmdbi gìsvmt? Tiểjabyu thưnlwi mang thai! Trờfhmvi ơnbmoi, thậpytvt tốscxxt quáwmdb, yêbktln târgrom đvsdmi, đvsdmmwodi thiếernru gia, chếernr đvsdmhnle dinh dưnlwixlteng củfemza tiểjabyu thưnlwi Kỳiemd, mẹcklm Phùktvtng sẽjxaw phụpddc tráwmdbch nghiêbktlm túmjgpc!” mẹcklm Phùktvtng nghe tin ấscxxy cũsxktng vui mừmdwsng kháwmdbc lạmwod, trêbktln gưnlwiơnbmong mặmdhpt hiềmjgpn hậpytvu nởdguc nụpddcnlwifhmvi vui mừmdwsng.

“mẹcklm Phùktvtng, khôeoabng cầscxxn phiềmjgpn phứscrkc nhưnlwi vậpytvy!” Kỳiemd Hinh cócthe chúmjgpt ngưnlwiiirlng ngùktvtng nócthei.

“Tiểjabyu thưnlwi Kỳiemd, đvsdmârgroy làiiru đvsdmiềmjgpu quan trọscxxng, phụpddc nữjtgccthe thai ởdguc giai đvsdmoạmwodn nàiiruy nhấscxxt đvsdmdgucnh phảapbbi bổgqlv sung dinh dưnlwixlteng, nhưnlwi vậpytvy mớwolpi giúmjgpp cho cụpddcc cưnlwing khỏjtgce mạmwodnh!” mẹcklm Phùktvtng vộhnlei vàiirung nócthei.

“mẹcklm Phùktvtng, sau nàiiruy khôeoabng đvsdmưnlwiiirlc gọscxxi tiểjabyu thưnlwi Kỳiemd nữjtgca, màiiru phảapbbi gọscxxi làiiru thiếernru phu nhârgron!” Lăjabyng Thiếernru Đpddcưnlwifhmvng cưnlwifhmvi khanh kháwmdbch nhắhdtdc nhởdguc mẹcklm Phùktvtng.

“Nócthei nhưnlwi thếernr, đvsdmmwodi thiếernru gia muốscxxn cùktvtng tiểjabyu thưnlwi Kỳiemd ____ hai ngưnlwifhmvi muốscxxn ____”

“Đpddcúmjgpng, cuốscxxi tuầscxxn nàiiruy làiirueoabn lễisuy củfemza cháwmdbu vàiiru Hinh nhi, cho nêbktln, mấscxxy ngàiiruy tớwolpi mẹcklm Phùktvtng phảapbbi vấscxxt vảapbb chuẩbktln bịdguc ____ mộhnlet sốscxx việsvizc!”

Mẹcklm Phùktvtng vui sưnlwiwolpng, mặmdhpt càiirung thêbktlm hớwolpn hởdguc, bàiirumjgpc đvsdmhnleng nócthei: “Rấscxxt tốscxxt, tôeoabi biếernrt rồmlgwi đvsdmmwodi thiếernru gia, chúmjgpc mừmdwsng hai ngưnlwifhmvi! Tôeoabi lậpytvp tứscrkc chuẩbktln bịdguc!”

Luôeoabn thuộhnlec vềmjgp pháwmdbi biếernrt làiiruiirunh đvsdmhnleng ngay, mẹcklm Phùktvtng cảapbbm thấscxxy khôeoabng buồmlgwn ngủfemz nữjtgca, vộhnlei vàiirung đvsdmi xuốscxxng lầscxxu.


“Đpddcưnlwifhmvng...” Kỳiemd Hinh khócthe tin, côeoab đvsdmi tớwolpi bêbktln cạmwodnh Lăjabyng Thiếernru Đpddcưnlwifhmvng, áwmdbnh mắhdtdt dịdgucu dàiirung nhưnlwinlwiwolpc: “Cuốscxxi tuầscxxn nàiiruy, chúmjgpng ta sẽjxaw...”

jabyng Thiếernru Đpddcưnlwifhmvng nởdguc nụpddcnlwifhmvi ấscxxm áwmdbp, anh vònbmong tay qua thârgron thểjaby Kỳiemd Hinh, thổgqlvi nhẹcklmiiruo cáwmdbnh mũsxkti củfemza côeoab: “Đpddcúmjgpng, cuốscxxi tuầscxxn nàiiruy chúmjgpng ta sẽjxaw cửebruiirunh hôeoabn lễisuy!”

“Nhưnlwing thờfhmvi gian quáwmdb gấscxxp, em chưnlwia chuẩbktln bịdgucsvmt hếernrt!”Dùktvt trong lònbmong Kỳiemd Hinh ấscxxm áwmdbp, nhưnlwing lạmwodi thấscxxy Lăjabyng Thiếernru Đpddcưnlwifhmvng vộhnlei vàiirung đvsdmếernrn khócthe hiểjabyu.

“Em chỉiirl cầscxxn chuẩbktln bịdguc gảapbb cho anh làiiru đvsdmưnlwiiirlc, nhữjtgcng chuyệsvizn kháwmdbc cứscrk đvsdmjaby anh lo!” Lăjabyng Thiếernru Đpddcưnlwifhmvng nhìsvmtn vẻmwod khẩbktln trưnlwiơnbmong củfemza Kỳiemd Hinh, cưnlwifhmvi lớwolpn.

“Hảapbb? Tốscxxt lắhdtdm, thìsvmt ra trưnlwiwolpc đvsdmócthe anh đvsdmãxlte sắhdtdp xếernrp hếernrt rồmlgwi! Nhưnlwi vậpytvy anh khẳpwoang đvsdmdgucnh em sẽjxaw gảapbb cho anh chứscrksvmt!” Kỳiemd Hinh đvsdmjtgc mặmdhpt, hờfhmvn dỗebrui nócthei.

“Em làiiru ngưnlwifhmvi phụpddc nữjtgc củfemza anh, nhấscxxt đvsdmdgucnh làiiru vợiirl củfemza anh, cho dùktvt em khôeoabng đvsdmmlgwng ýngep, anh sẽjxaw trócthei em tớwolpi giáwmdbo đvsdmưnlwifhmvng, hơnbmon nữjtgca, bârgroy giờfhmv em cònbmon mang thai cụpddcc cưnlwing củfemza anh, em trốscxxn thếernriiruo đvsdmưnlwiiirlc!” Lăjabyng Thiếernru Đpddcưnlwifhmvng cưnlwifhmvi ha ha.

“Vậpytvy em mang theo cụpddcc cưnlwing rờfhmvi nhàiiru trốscxxn đvsdmi!” Kỳiemd Hinh thấscxxy mìsvmtnh bịdguc anh ăjabyn sạmwodch sẽjxaw, cốscxx ýngepktvt dọscxxa anh.

“Côeoabpddc, cuộhnlec sốscxxng cócthe lắhdtdm đvsdmiềmjgpu nguy hiểjabym, nếernru em thựpddcc sựpddc muốscxxn làiirum vậpytvy, anh sẽjxaw đvsdmưnlwia ra lệsviznh truy nãxlte toàiirun thếernr giớwolpi, lệsviznh truy nãxlte gắhdtdn chặmdhpt em vớwolpi nhàiiru họscxxjabyng!” Lăjabyng Thiếernru Đpddcưnlwifhmvng nhépddco mũsxkti Kỳiemd Hinh, cốscxx tỏjtgc ra hung áwmdbc nócthei.

“Anh ____ thậpytvt quáwmdbwmdb đvsdmmwodo! Chỉiirl mong sau nàiiruy cụpddcc cưnlwing sẽjxaw khôeoabng giốscxxng anh!” Kỳiemd Hinh nởdguc nụpddcnlwifhmvi hạmwodnh phúmjgpc tựpddca vàiiruo ngưnlwifhmvi anh.

jabyng Thiếernru Đpddcưnlwifhmvng nhìsvmtn côeoabcthe vẻmwod mệsvizt mỏjtgci, khẽjxaw ôeoabm côeoab đvsdmếernrn giưnlwifhmvng, vònbmong tay qua thârgron thểjabyeoab, dịdgucu dàiirung nócthei: “Hinh nhi, mấscxxy ngàiiruy tớwolpi phảapbbi nghỉiirl ngơnbmoi tốscxxt, nơnbmoi chúmjgpng ta cửebruiirunh hôeoabn lễisuyiiru nhàiiru thờfhmv lớwolpn St.Peter, đvsdmếernrn lúmjgpc đvsdmócthe anh sẽjxaw khiếernrn em trởdguc thàiirunh côeoabrgrou hạmwodnh phúmjgpc nhấscxxt trêbktln thếernr giớwolpi!”

“Nhàiiru thờfhmv St.Peter?” Kỳiemd Hinh kinh ngạmwodc, cũsxktng nhưnlwi vui mừmdwsng trong lònbmong.

“Đpddcưnlwifhmvng, anh biếernrt khôeoabng, lầscxxn đvsdmscxxu tiêbktln em đvsdmscrkng trưnlwiwolpc nhàiiru thờfhmv St.Peter, thìsvmt em đvsdmãxlte hứscrka sẽjxaw phảapbbi thựpddcc hiệsvizn târgrom nguyệsvizn, hy vọscxxng củfemza mìsvmtnh. Vàiiruo mộhnlet ngàiiruy, em cócthe thểjaby đvsdmscrkng ởdguc đvsdmócthe, cùktvtng vớwolpi ngưnlwifhmvi mìsvmtnh yêbktlu nhấscxxt cửebruiirunh hôeoabn lễisuy, rốscxxt cụpddcc em đvsdmãxlte thựpddcc hiệsvizn đvsdmưnlwiiirlc, cảapbbm ơnbmon anh, Đpddcưnlwifhmvng!” Kỳiemd Hinh rungđvsdmhnleng vùktvti đvsdmscxxu vàiiruo trong ngựpddcc anh, nhỏjtgc giọscxxng nócthei.

Trong lònbmong Lăjabyng Thiếernru Đpddcưnlwifhmvng cũsxktng thấscxxy ấscxxm áwmdbp, tựpddc nhiêbktln anh nhớwolp tớwolpi tìsvmtnh cảapbbnh lầscxxn đvsdmscxxu tiêbktln Kỳiemd Hinh gảapbb cho mìsvmtnh, khi ấscxxy, anh căjabym ghépddct hôeoabn lễisuyiiruy, cho nêbktln ngay cảapbb giáwmdbo đvsdmưnlwifhmvng anh cũsxktng khôeoabng quan târgrom.

Lầscxxn nàiiruy, anh khẳpwoang đvsdmdgucnh sẽjxaw bồmlgwi thưnlwifhmvng lạmwodi cho côeoab!

“Hinh nhi, chiềmjgpu nay anh sẽjxaw tớwolpi đvsdmócthen em đvsdmi thửebru áwmdbo cưnlwiwolpi, bởdgucsvmt, anh đvsdmãxlte mờfhmvi nhàiiru thiếernrt kếernr áwmdbo cưnlwiwolpi nổgqlvi tiếernrng nhấscxxt thếernr giớwolpi – Vera tớwolpi đvsdmócthe chờfhmv em!”

iirun tay Lăjabyng Thiếernru Đpddcưnlwifhmvng vuốscxxt nhẹcklmwmdbi tócthec mềmjgpm mạmwodi củfemza Kỳiemd Hinh, nhẹcklm giọscxxng nócthei.

“Vera? Nghe nócthei ôeoabng ấscxxy làiiru ngưnlwifhmvi nổgqlvi tiếernrng, rấscxxt khócthe mờfhmvi đvsdmưnlwiiirlc!”Kỳiemd Hinh hoảapbbng sợiirl thởdguc gấscxxp.

“Côeoabpddc, em dáwmdbm coi thưnlwifhmvng năjabyng lựpddcc củfemza chồmlgwng em! Trừmdwsng phạmwodt mộhnlet cáwmdbi!” Lăjabyng Thiếernru Đpddcưnlwifhmvng cốscxx ýngep hung hãxlten vònbmong tay qua ngưnlwifhmvi Kỳiemd Hinh, sau đvsdmócthe dịdgucu dàiirung chârgron thàiirunh hôeoabn lêbktln môeoabi côeoab.

Chúc các bạn đọc truyện vui vẻ.