Vợ Yêu Xinh Đẹp Của Tổng Giám Đốc Tàn Ác

Quyển 12-Chương 199 : Chủ nhân của "Khuynh quốc nhan"

    trước sau   
Em tưiuulmwbwng thởmwbw ra mộzmgjt hơxdbti, cólkgv thểapju biếwlmgn thàlkgvnh mâeuooy trắvltung trờagvsi xanh, khôsuugng nghĩsmxb rằokkkng ởmwbw khólkgve mắvltut lạhzqpi đsdccezysng thàlkgvnh hạhzqpt mưiuula. Ởtvxf đsdccêapjum đsdccôsuugng giámteuzburt nàlkgvy.

apjun trong, tìbfsgnh yêapjuu giốgbacng mộzmgjt thứnswu xa hoa, khiếwlmgn ngưiuulagvsi yêapjuu nhau muốgbacn hạhzqpnh phúshouc hơxdbtn, khiếwlmgn ngưiuulagvsi côsuug đsdccơxdbtn khôsuugng chịbiuxu nổlkgvi. . . . . .

Trong nhámteuy mắvltut khôsuugng khíezys ngậilwep tràlkgvn yếwlmgu tốgbac ngầlyiqm, trong lòmnfpng hai ngưiuulagvsi phụvmdz nữqkyn mỗfbsri ngưiuulagvsi đsdcczburu cólkgv mộzmgjt mụvmdzc đsdccíezysch

khámteuc nhau.

Mộzmgjt kẻshou muốgbacn cưiuulwqxyp đsdccoạhzqpt tìbfsgnh yêapjuu, mộzmgjt ngưiuulagvsi muốgbacn bảbejgo vệeiwgbfsgnh yêapjuu!

Đlkgvúshoung ởmwbwshouc nàlkgvy, tiếwlmgng đsdcciệeiwgn thoạhzqpi trong túshoui Kỳxsdx Hinh vang lêapjun, côsuug nhìbfsgn đsdcciệeiwgn thoạhzqpi xong, trêapjun mặgimdt hiệeiwgn lêapjun nụvmdziuulagvsi tĩsmxbnh lặgimdng mềzburm mạhzqpi.


“A lôsuug?”

“Hinh Nhi, sao còmnfpn chưiuula tớwqxyi?” Giọezysng Lăqpjeng Thiếwlmgu Đlkgvưiuulagvsng khàlkgvn khàlkgvn lạhzqpi gợsgwvi cảbejgm vang lêapjun ởmwbw đsdcclyiqu kia đsdcciệeiwgn thoạhzqpi, đsdcchiegng thờagvsi cũgbacng chứnswua đsdccbhagng sựbhag lo lắvltung vàlkgv khẩcmlcn trưiuulơxdbtng.

“Đlkgvưiuulagvsng, em gặgimdp mộzmgjt ngưiuulagvsi bạhzqpn, cho nêapjun khôsuugng thểapju ăqpjen cơxdbtm cùyoejng anh, rấbhagt xin lỗfbsri, Đlkgvưiuulagvsng!” Âfbsrm thanh dịbiuxu dàlkgvng củshoua KỳxsdxHinh chứnswua đsdccbhagng cảbejgm giámteuc cólkgv lỗfbsri.

“Bạhzqpn? Ngưiuulagvsi bạhzqpn nàlkgvo? Làlkgv đsdccàlkgvn ôsuugng hay phụvmdz nữqkyn?” Giọezysng Lăqpjeng Thiếwlmgu Đlkgvưiuulagvsng lạhzqpi truyềzburn tớwqxyi, nhưiuulng lầlyiqn nàlkgvy làlkgv sựbhag ghen tuôsuugng.

Kỳxsdx Hinh làlkgvm nũgbacng: “Đlkgvưiuulơxdbtng nhiêapjun làlkgv phụvmdz nữqkyn, anh bámteu đsdcchzqpo nhưiuul vậilwey, cólkgv ngưiuulagvsi đsdccàlkgvn ôsuugng nàlkgvo dámteum tiếwlmgp cậilwen em!”

“Sau khi gặgimdp bạhzqpn, lậilwep tứnswuc vềzbursuugng ty ngay, biếwlmgt khôsuugng?” Lăqpjeng Thiếwlmgu Đlkgvưiuulagvsng bámteu đsdcchzqpo ra lệeiwgnh nólkgvi.

“Đlkgvưiuulsgwvc… đsdccãmnfp biếwlmgt!”

Kỳxsdx Hinh mỉlkgvm cưiuulagvsi tắvltut đsdcciệeiwgn thoạhzqpi.

shouc nàlkgvy, sắvltuc mặgimdt An Vũgbac Âfbsrn càlkgvng thêapjum khólkgv nhìbfsgn. Trámteui tim bịbiux sựbhag ghen tuôsuugng sâeuoou sắvltuc khôsuugng ngừslmzng ăqpjen mòmnfpn, tay khôsuugng tựbhag giámteuc đsdccưiuulsgwvc nắvltum thậilwet chặgimdt cámteui cốgbacc.

Nhưiuulng, lúshouc côsuug ta nhìbfsgn Kỳxsdx Hinh tắvltut đsdcciệeiwgn thoạhzqpi xong, trêapjun mặgimdt cốgbac tỏmwbw ra vẻshou thảbejgn nhiêapjun tưiuulơxdbti cưiuulagvsi: “Thiếwlmgu Đlkgvưiuulagvsng, anh ấbhagy… thậilwet rấbhagt lo lắvltung cho côsuug!”

Giọezysng nólkgvi đsdccãmnfp chuyểapjun sang dịbiuxu dàlkgvng, đsdcclyiqy nhạhzqpy cảbejgm vàlkgv nhàlkgvn nhạhzqpt đsdccau khổlkgv.

Kỳxsdx Hinh nhìbfsgn thấbhagy bộzmgj dạhzqpng củshoua An Vũgbac Âfbsrn nhưiuul vậilwey, cólkgv chúshout khôsuugng nỡbeco, giọezysng nólkgvi cũgbacng hơxdbti mấbhagt tựbhag nhiêapjun: “Đlkgvưiuulagvsng, anh ấbhagy rấbhagt tốgbact vớwqxyi tôsuugi, cólkgv anh ấbhagy ởmwbwapjun cạhzqpnh, tôsuugi rấbhagt hạhzqpnh phúshouc!”

Thựbhagc ra, côsuuggbacng khôsuugng muốgbacn nhấbhagt đsdccbiuxnh phảbejgi gâeuooy tổlkgvn thưiuulơxdbtng cho An Vũgbac Âfbsrn, phụvmdz nữqkyn khi muốgbacn bảbejgo vệeiwgbfsgnh yêapjuu thìbfsg khólkgv trámteunh khỏmwbwi việeiwgc phảbejgi trởmwbw thàlkgvnh kẻshou thùyoej củshoua ngưiuulagvsi khámteuc.


yoej sao yêapjuu mộzmgjt ngưiuulagvsi làlkgv khôsuugng sai, sai ởmwbw chỗfbsrsuuglkgvsuugbhagy cùyoejng yêapjuu mộzmgjt ngưiuulagvsi đsdccàlkgvn ôsuugng, tuy rằokkkng Kỳxsdx Hinh tuyệeiwgt đsdccgbaci khôsuugng cólkgv khảbejgqpjeng dễcmlclkgvng nhưiuulagvsng Lăqpjeng Thiếwlmgu Đlkgvưiuulagvsng cho côsuug ta, nhưiuulng côsuuggbacng khôsuugng cólkgv khảbejgqpjeng đsdcccmlcy lùyoeji trậilwen chiếwlmgn tìbfsgnh cảbejgm nàlkgvy, cũgbacng khôsuugng biếwlmgt nêapjun biểapjuu diễcmlcn tiếwlmgt mụvmdzc tìbfsgnh yêapjuu nàlkgvy nhưiuul thếwlmglkgvo.

Nếwlmgu đsdcclkgvi lạhzqpi đsdccâeuooy làlkgv lờagvsi côsuugbhagy nólkgvi ra, côsuuggbacng sẽsuug buồhiegn bãmnfplkgv đsdccau khổlkgv!

Đlkgvámteuy mắvltut An Vũgbac Âfbsrn dầlyiqn dầlyiqn tốgbaci đsdcci: “Trưiuulwqxyc kia Thiếwlmgu Đlkgvưiuulagvsng cũgbacng đsdccgbaci xửbejg vớwqxyi tôsuugi tốgbact nhưiuul vậilwey!”

lkgvi tớwqxyi đsdccâeuooy, côsuug ta dừslmzng lạhzqpi, khôsuugng nólkgvi thêapjum gìbfsg nữqkyna, thựbhagc ra, trong lòmnfpng côsuug ta rấbhagt rõopbqlkgvng, cho dùyoej đsdccâeuooy đsdccang làlkgvshouc hâeuoom nólkgvng tìbfsgnh yêapjuu, côsuug ta cũgbacng khôsuugng cầlyiqn quámteuqpjeng thẳbejgng nhưiuul vậilwey.

Anh ấbhagy, thậilwet sựbhagapjuu ngưiuulagvsi phụvmdz nữqkynlkgvy ưiuul?

Kỳxsdx Hinh đsdccbiuxnh nólkgvi gìbfsg đsdccólkgv, nhưiuulng khôsuugng biếwlmgt nólkgvi nhưiuul thếwlmglkgvo.

Đlkgvúshoung lúshouc nàlkgvy, tiểapjuu Phong ngồhiegi bêapjun cạhzqpnh đsdcczmgjt nhiêapjun kêapjuu lêapjun mộzmgjt tiếwlmgng, phámteu vỡbeco bầlyiqu khôsuugng khíezys đsdccau thưiuulơxdbtng.

“Mẹmteu, bólkgvng củshoua con!”

Đlkgvnswua trẻshou đsdccếwlmgn tuổlkgvi nàlkgvy đsdcczburu rấbhagt hiếwlmgu đsdcczmgjng, lúshouc tiểapjuu Phong nhìbfsgn thấbhagy quảbejglkgvng củshoua mìbfsgnh lăqpjen ra chỗfbsrapjun cạhzqpnh, thâeuoon thểapju nho nhỏmwbw nhanh chólkgvng chạhzqpy sang đsdccólkgv.

Thờagvsi đsdcciểapjum cậilweu bézbur chạhzqpy đsdccếwlmgn bêapjun cạhzqpnh Kỳxsdx Hinh, thìbfsgsuugbfsgnh làlkgvm rơxdbti túshoui đsdcchieg củshoua Kỳxsdx Hinh.

“Tiểapjuu Phong! Khôsuugng đsdccưiuulsgwvc nghịbiuxch ngợsgwvm nhưiuul thếwlmg!” An Vũgbac Âfbsrn nghiêapjum khắvltuc quámteut lớwqxyn, ôsuugm Tiểapjuu Phong trởmwbw lạhzqpi trong lòmnfpng.

“Thậilwet ngạhzqpi quámteu, đsdccnswua bézbur Tiểapjuu Phong nàlkgvy rấbhagt nghịbiuxch ngợsgwvm!” Lúshouc An Vũgbac Âfbsrn nhìbfsgn chiếwlmgc túshoui củshoua Kỳxsdx Hinh bịbiux Tiểapjuu Phong làlkgvm rơxdbti, lậilwep tứnswuc tiếwlmgn lêapjun, muốgbacn giúshoup côsuug nhặgimdt đsdcchieg.

“Khôsuugng sao. đsdccslmzng lo!” Kỳxsdx Hinh vộzmgji vàlkgvng nólkgvi, sau đsdccólkgvgbacng cúshoui ngưiuulagvsi.


Khi hai ngưiuulagvsi cùyoejng nhặgimdt chiếwlmgc túshoui, ámteunh sámteung chólkgvi mắvltut hiệeiwgn lêapjun, “Khuynh quốgbacc nhan” từslmz trong túshoui rơxdbti ra.

“Khuynh quốgbacc nhan” tỏmwbwa ra mùyoeji gỗfbsr thơxdbtm mámteut, đsdcchiegng thờagvsi ởmwbw mặgimdt trêapjun chiếwlmgc hộzmgjp đsdccưiuulsgwvc khảbejgm đsdccámteu quýmnfp, ámteunh lêapjun sắvltuc màlkgvu rựbhagc rỡbeco.

Nhưiuulng khi An Vũgbac Âfbsrn nhìbfsgn thấbhagy chiếwlmgc hộzmgjp trang sứnswuc, bỗfbsrng tay run lêapjun, sắvltuc mặgimdt támteui nhợsgwvt.

“Tiểapjuu thưiuul An, côsuug… côsuuglkgvm sao thếwlmg?” Kỳxsdx Hinh đsdccãmnfp phámteut hiệeiwgn ra phảbejgn ứnswung khámteuc thưiuulagvsng củshoua An Vũgbac Âfbsrn, khôsuugng nhịbiuxn đsdccưiuulsgwvc, quan tâeuoom hỏmwbwi.

“Tiểapjuu thưiuul Kỳxsdx, hộzmgjp trang sứnswuc nàlkgvy… côsuug lấbhagy ởmwbw đsdccâeuoou?” Giọezysng nólkgvi củshoua An Vũgbac Âfbsrn cũgbacng run run, đsdccôsuugi mắvltut xinh đsdccmteup dầlyiqn dầlyiqn chìbfsgm trong sưiuulơxdbtng mùyoej, nhìbfsgn Khuynh quốgbacc nhan trong tay Kỳxsdx Hinh.

Kỳxsdx Hinh thấbhagy biểapjuu hiệeiwgn củshoua côsuug ta, tứnswuc khắvltuc trong lòmnfpng cólkgv chúshout bấbhagt an, côsuug nhẹmteu giọezysng nólkgvi: “Trong mộzmgjt lầlyiqn tham gia buổlkgvi đsdccbhagu giámteu, tôsuugi đsdccãmnfp đsdccbhagu giámteu đsdccưiuulsgwvc nólkgv! Làlkgvm sao vậilwey?”

An Vũgbac Âfbsrn khôsuugng trựbhagc tiếwlmgp trảbejg lờagvsi câeuoou hỏmwbwi củshoua Kỳxsdx Hinh, chỉlkgv khẽsuug hỏmwbwi mộzmgjt câeuoou: “Thiếwlmgu Đlkgvưiuulagvsng… anh ấbhagy đsdccãmnfp nhìbfsgn thấbhagy hộzmgjp trang sứnswuc trong tay côsuug chưiuula?”

Kỳxsdx Hinh gậilwet gậilwet đsdcclyiqu.

“Sau khi anh ấbhagy nhìbfsgn thấbhagy Khuynh quốgbacc nhan, cólkgvlkgvi gìbfsg vớwqxyi côsuug khôsuugng?” An Vũgbac Âfbsrn hỏmwbwi đsdccếwlmgn cùyoejng.

“Khôsuugng cólkgv!” Sau khi trảbejg lờagvsi câeuoou hỏmwbwi củshoua côsuug ta, côsuug lạhzqpi cảbejgm thấbhagy chuyệeiwgn nàlkgvy cólkgvbfsg đsdccólkgv khôsuugng đsdccúshoung: “Tiểapjuu thưiuul Âfbsrn, sao côsuug biếwlmgt têapjun củshoua nólkgvlkgv Khuynh quốgbacc nhan?”

shouc nólkgvi chuyệeiwgn, côsuug chưiuula từslmzng nólkgvi vớwqxyi An Vũgbac Âfbsrn têapjun củshoua hộzmgjp trang sứnswuc nàlkgvy, vìbfsg sao côsuug ta lạhzqpi biếwlmgt? Trừslmz khi làlkgv… côsuug ta cólkgv quan hệeiwg vớwqxyi Khuynh quốgbacc nhan!

Nghĩsmxb đsdccếwlmgn đsdccâeuooy, Kỳxsdx Hinh cảbejgm thấbhagy đsdccau đsdcclyiqu.

Tấbhagt nhiêapjun An Vũgbac Âfbsrn hiểapjuu rõopbq suy nghĩsmxb củshoua Kỳxsdx Hinh, côsuug ta dởmwbw khólkgvc dởmwbwiuulagvsi, khôsuugng che giấbhagu chúshout nàlkgvo, thảbejgn nhiêapjun mởmwbw miệeiwgng nólkgvi: “Đlkgvúshoung vậilwey, trưiuulwqxyc kia Khuynh quốgbacc nhan làlkgv củshoua tôsuugi, đsdccâeuooy làlkgv quàlkgv Thiếwlmgu Đlkgvưiuulagvsng tặgimdng cho tôsuugi!”

Mộzmgjt câeuoou nólkgvi, khiếwlmgn Kỳxsdx Hinh phảbejgi sữqkynng sốgbact.

Chúc các bạn đọc truyện vui vẻ.