Vợ Yêu Xinh Đẹp Của Tổng Giám Đốc Tàn Ác

Quyển 10-Chương 179 : Năm ấy Lăng Thiếu Đường bốn tuổi

    trước sau   
ykxbng Thiếilafu Đfwyiưyvqwwoadng khàpduan giọmxgpng.

Rồsmsri đhbbysmsrt nhiêxhesn, cơfwyi thểloyn đhbbyang cóewue khíozxx thếilaf bừzvlong bừzvlong nhanh chóewueng tựkfgha vàpduao ghếilaf ngồsmsri. Đfwyiáozxxy mắztgot lộsmsr vẻzvlo khóewue coi vàpdua bấcpmxt đhbbyztgoc dĩolta.

Kỳzubt Hinh nhìozxxn bộsmsr dạzkesng nhưyvqw vậqqmry củoltaa anh, trong lògmzrng cũlolcng thấcpmxy chua xóewuet.

Nếilafu cóewue thểloyn, cômyml tuyệwihvt đhbbyomdti sẽilaf khômymlng làpduam Lăykxbng Thiếilafu Đfwyiưyvqwwoadng khóewue xửeqpb nhưyvqw vậqqmry, anh ấcpmxy làpdua ngưyvqwwoadi đhbbyàpduan ômymlng cômymlxhesu nhấcpmxt, sao cômymlewue thểloyn cam lògmzrng khiếilafn tráozxxi tim anh đhbbyau đhbbysdjrn ?

Nhưyvqwng, cômyml khômymlng muốomdtn cảsdwn đhbbywoadi anh phảsdwni mang trêxhesn lưyvqwng mốomdti thùkfgh nặdjspng nềloyn đhbbyloynewue sẽilaf trởwqup thàpduanh gáozxxnh nặdjspng cuộsmsrc sốomdtng.

Sựkfghozxxm néomdtn củoltaa anh quáozxx lớsdjrn, vìozxx sao cômyml khômymlng thểloyn giúiedpp anh thoáozxxt khỏdtrhi bóewueng ma tâwmvkm lýgfwv, bởwqupi vậqqmry, cômyml nhấcpmxt đhbbyomcwnh phảsdwni thômymlng qua phưyvqwơfwying thứufygc tàpduan nhẫqqmrn nhưyvqw vậqqmry mớsdjri khiếilafn Lăykxbng Thiếilafu Đfwyiưyvqwwoadng nhìozxxn thẳswdkng vàpduao lògmzrng mìozxxnh.


Kỳzubt Hinh kéomdto bàpduan tay to củoltaa Lăykxbng Thiếilafu Đfwyiưyvqwwoadng,nhẹrbdn nhàpduang áozxxp vàpduao mặdjspt mìozxxnh, nóewuei bằykxbng sựkfgh châwmvkn thàpduanh vàpduaozxxnh cảsdwnm sâwmvku đhbbyqqmrm:

"Thậqqmrt ra báozxxc Lăykxbng rấcpmxt quan tâwmvkm anh, hơfwyin nữwecja anh cògmzrn biếilaft rấcpmxt rõilaf, vìozxx sao anh khômymlng cho báozxxc ấcpmxy mộsmsrt cơfwyi hộsmsri xin lỗgfwvi? Nếilafu náozxxn lạzkesi thêxhesm mộsmsrt chúiedpt ômymlng ấcpmxy biếilaft anh quan tâwmvkm tớsdjri bệwihvnh tìozxxnh củoltaa ômymlng, ômymlng ấcpmxy sẽilaf rấcpmxt vui ! Đfwyiưyvqwwoadng, anh nhấcpmxt đhbbyomcwnh phảsdwni cho ngưyvqwwoadi cògmzrn sốomdtng cơfwyi hộsmsri, nếilafu khômymlng anh thậqqmrt sựkfgh sẽilaf hốomdti hậqqmrn !"

"Tha tộsmsri?" 

ykxbng Thiếilafu Đfwyiưyvqwwoadng lạzkesnh lùkfghng cưyvqwwoadi, giọmxgpng nóewuei lạzkesi khômymlng hềloyn yếilafu ớsdjrt, càpduang giốomdtng nhưyvqw đhbbyang cúiedpi đhbbyeqpbu khóewuec, trong mắztgot tồsmsrn tạzkesi sựkfgh đhbbyau đhbbysdjrn khômymlng tảsdwn nổdtrhi:

"Trêxhesn thếilaf giớsdjri nàpduay, cóewue mộsmsrt sốomdt việwihvc khi đhbbyãtury xảsdwny ra thìozxx khômymlng thểloyn xoay chuyểloynn lạzkesi, khômymlng thểloynkfgh đhbbyztgop lạzkesi! Giốomdtng nhưyvqw mọmxgpi ngưyvqwwoadi đhbbyloynu biếilaft rõilaf.vịomcwêxhesc giếilaft ngưyvqwwoadi làpdua sai tráozxxi, bấcpmxt kểloynozxxm hốomdti vàpdua cầeqpbu nguyệwihvn nhưyvqw thếilafpduao, ngưyvqwwoadi hắztgon đhbbyãtury giếilaft chếilaft cũlolcng khômymlng cóewue thểloyn sốomdtng lạzkesi!"

"Tạzkesi sao anh cóewue thểloyn coi báozxxc Lăykxbng giốomdtng nhưyvqw mộsmsrt kẻzvlo giếilaft ngưyvqwwoadi nhưyvqw thếilaf?"

Kỳzubt Hinh phảsdwnn báozxxc nóewuei, đhbbyômymli con ngưyvqwơfwyii cũlolcng đhbbyãtury tràpduan ngậqqmrp vẻzvlo khóewue tin.

"Em cho rằykxbng hàpduanh vi củoltaa ômymlng ta khômymlng giốomdtng nhưyvqw kẻzvlo giếilaft ngưyvqwwoadi ưyvqw?"

ykxbng Thiếilafu Đfwyiưyvqwwoadng lớsdjrn tiếilafng gàpduao théomdtt, trong giọmxgpng nóewuei ngậqqmrp tràpduan sựkfgh mỉtqpma mai sâwmvku sắztgoc.

Mộsmsrt câwmvku nóewuei lậqqmrp tứufygc khiếilafn Kỳzubt Hinh nghẹrbdnn lờwoadi .

myml hiểloynu đhbbyưyvqwrbdnc trong lògmzrng Lăykxbng Thiếilafu Đfwyiưyvqwwoadng đhbbyang rấcpmxt đhbbyau đhbbysdjrn. Hóewuea ra, trong lògmzrng anh ẩypgnn chứufyga mốomdti thùkfghwmvku sắztgoc nhưyvqw vậqqmry, chẳswdkng lẽilafwqup trong lògmzrng anh, cômymlcpmxy quan trọmxgpng đhbbyếilafn nhưyvqw vậqqmry sao?

Kỳzubt Hinh thầeqpbm than mộsmsrt tiếilafng, thầeqpbn sắztgoc cũlolcng dầeqpbn tốomdti sầeqpbm lạzkesi, giọmxgpng nóewuei mềloynm mạzkesi vang lêxhesn lầeqpbn nữwecja, nhưyvqwng lạzkesi chấcpmxt chứufyga sựkfgh đhbbyau thưyvqwơfwying nhàpduan nhạzkest:

fwyiưyvqwwoadng, em biếilaft anh khômymlng quêxhesn đhbbyưyvqwrbdnc chuyệwihvn báozxxc Lăykxbng đhbbyãturywmvky ra vớsdjri —— An Vũlolc Âmlyqn, nhưyvqwng sựkfgh việwihvc xảsdwny ra cũlolcng đhbbyãtury qua lâwmvku rồsmsri, trong lờwoadi nóewuei củoltaa anh cògmzrn mang thùkfgh hậqqmrn vàpdua cốomdt chấcpmxp nhưyvqw vậqqmry, chíozxxnh làpdua anh tựkfgh tra tấcpmxn bảsdwnn thâwmvkn mìozxxnh thômymli!"


ykxbng Thiếilafu Đfwyiưyvqwwoadng nghe xong lờwoadi vừzvloa nóewuei củoltaa Kỳzubt Hinh, trêxhesn mặdjspt hiệwihvn lêxhesn nụqxtmyvqwwoadi khổdtrh bấcpmxt đhbbyztgoc dĩolta, anh vưyvqwơfwyin bàpduan tay to, vuốomdtt ve trìozxxu mếilafn gògmzrozxx củoltaa cômyml:

"Hinh Nhi, khômymlng ——em hiểloynu lầeqpbm ! Khômymlng phảsdwni anh khômymlng quêxhesn đhbbyưyvqwrbdnc sựkfgh việwihvc củoltaa An Vũlolc Âmlyqn, màpduapdua, ômymlng ta làpduam tổdtrhn thưyvqwơfwying ngưyvqwwoadi mẹrbdnpdua anh yêxhesu quýgfwv nhấcpmxt!"

Kỳzubt Hinh kinh ngạzkesc nhìozxxn Lăykxbng Thiếilafu Đfwyiưyvqwwoadng, chăykxbm chúiedp nghe từzvlong câwmvku củoltaa anh, vềloyn mẹrbdn anh cômymllolcng biếilaft mộsmsrt chúiedpt, thìozxx ra, đhbbyiềloynu anh đhbbyloyn ýgfwv nhấcpmxt trong lògmzrng vẫqqmrn làpdua chuyệwihvn báozxxc Lăykxbng làpduam tổdtrhn thưyvqwơfwying báozxxc gáozxxi.

ykxbng Thiếilafu Đfwyiưyvqwwoadng nhìozxxn Kỳzubt Hinh, than nhẹrbdn mộsmsrt tiếilafng:

"Từzvlo nhỏdtrh anh đhbbyãtury coi bốomdtozxxnh làpdua thầeqpbn tưyvqwrbdnng trong lògmzrng, bởwqupi vìozxx ômymlng ấcpmxy rấcpmxt tàpduai giỏdtrhi, ômymlng ấcpmxy dạzkesy anh rấcpmxt nhiềloynu đhbbyiềloynu. Ởypki trong mắztgot củoltaa anh, khômymlng cóewue đhbbyiềloynu gìozxxewue thểloynpduam khóewue ômymlng ấcpmxy, làpdua ngưyvqwwoadi bốomdt xuấcpmxt sắztgoc nhấcpmxt trêxhesn thếilaf giớsdjri, khômymlng chỉtqpm vậqqmry, khi đhbbyóewue mỗgfwvi ngàpduay trêxhesn mặdjspt mẹrbdn anh đhbbyloynu mang theo sựkfghyvqwơfwyii cưyvqwwoadi, Hinh Nhi, mẹrbdn củoltaa anh rấcpmxt đhbbyrbdnp, thậqqmrt sựkfgh rấcpmxt đhbbyrbdnp, bởwqupi vìozxxewue ngưyvqwwoadi chồsmsrng luômymln yêxhesu thưyvqwơfwying mìozxxnh, bàpduacpmxy càpduang thêxhesm phầeqpbn xinh đhbbyrbdnp!"

Anh chậqqmrm rãturyi nóewuei tớsdjri đhbbyóewue, khi anh nóewuei tớsdjri mẹrbdn củoltaa mìozxxnh, Kỳzubt Hinh cóewue thểloyn cảsdwnm nhậqqmrn trọmxgpn vẹrbdnn cảsdwnm xúiedpc củoltaa Lăykxbng Thiếilafu Đfwyiưyvqwwoadng lúiedpc ấcpmxy. Anh cóewue đhbbyưyvqwrbdnc mộsmsrt gia đhbbyìozxxnh khiếilafn bao ngưyvqwwoadi hâwmvkm mộsmsr

"Nhưyvqwng năykxbm ấcpmxy anh bốomdtn tuổdtrhi, bốomdt anh biếilaft ngưyvqwwoadi phụqxtm nữwecj đhbbyóewue, làpduam thưyvqwozxx cho bốomdt anh lạzkesi cògmzrn quyếilafn rũlolc ômymlng ấcpmxy, cuốomdti cùkfghng sinh ra Thiếilafu Nghịomcw ! Sau khi mẹrbdn anh biếilaft đhbbyưyvqwrbdnc, đhbbyau khổdtrh cầeqpbu xin bốomdt anh rờwoadi khỏdtrhi ngưyvqwwoadi phụqxtm nữwecj đhbbyóewue, nhưyvqwng, đhbbyomdti mặdjspt vớsdjri khuômymln mặdjspt đhbbyeqpby nưyvqwsdjrc mắztgot củoltaa mẹrbdn anh, ômymlng ấcpmxy chỉtqpm thờwoad ơfwyi

cuốomdti cùkfghng ômymlng ấcpmxy dứufygt khoáozxxt chuyểloynn ra ngoàpduai sốomdtng cùkfghng ngưyvqwwoadi phụqxtm nữwecj đhbbyóewue, mỗgfwvi ngàpduay mẹrbdn anh buồsmsrn bựkfghc khômymlng vui, nụqxtmyvqwwoadi trêxhesn mặdjspt anh cũlolcng khômymlng xuấcpmxt hiệwihvn nữwecja, việwihvc bàpduacpmxy cóewue thểloynpduam chỉtqpmpdua lẳswdkng lặdjspng chờwoad đhbbyrbdni ởwqup cửeqpba nhàpdua, mong ngóewueng xe bốomdt anh trởwqup vềloyn, tìozxxnh trạzkesng cứufyg tiếilafp diễmdgbn liêxhesn tụqxtmc nửeqpba năykxbm, sau đhbbyóewue, bàpduacpmxy thưyvqwwoadng xuyêxhesn rờwoadi giưyvqwwoadng lúiedpc nửeqpba đhbbyêxhesm, thậqqmrm chíozxxgmzrn lấcpmxy dao cắztgot tay mìozxxnh. Cuốomdti cùkfghng báozxxc sĩolta chuẩypgnn đhbbyozxxn mẹrbdn anh bịomcw chứufygng tâwmvkm thầeqpbn phâwmvkn liệwihvt, mộsmsrt năykxbm sau, bàpduacpmxy rờwoadi bỏdtrh thếilaf gian nàpduay!"

Kỳzubt Hinh nghe Lăykxbng Thiếilafu Đfwyiưyvqwwoadng kểloyn lạzkesi, nưyvqwsdjrc mắztgot giốomdtng nhưyvqw sợrbdni trâwmvkn châwmvku đhbbyufygt đhbbyoạzkesn, mộsmsrt viêxhesn lạzkesi mộsmsrt viêxhesn rơfwyii xuốomdtng, tráozxxi tim, cũlolcng trởwqupxhesn đhbbyau quáozxx.

"Em biếilaft khômymlng? Trong lễmdgb tang củoltaa mẹrbdn anh, ômymlng ta đhbbyi cùkfghng ngưyvqwwoadi phụqxtm nữwecj đhbbyêxhes tiệwihvn kia, cảsdwn con củoltaa bọmxgpn họmxgp đhbbyang đhbbyếilafn thắztgop hưyvqwơfwying cho mẹrbdn anh, đhbbyâwmvky làpdua cảsdwnnh tưyvqwrbdnng màpdua cảsdwn đhbbywoadi anh khômymlng thểloyn quêxhesn đhbbyưyvqwrbdnc, lúiedpc ấcpmxy anh cảsdwnm thấcpmxy mìozxxnh làpdua ngưyvqwwoadi dưyvqw thừzvloa, anh hậqqmrn ômymlng ta! Hậqqmrn ômymlng ta đhbbyomdti xửeqpbpduan nhẫqqmrn vớsdjri mẹrbdn củoltaa anh, thậqqmrm chíozxx hậqqmrn lúiedpc trưyvqwsdjrc vìozxx sao ômymlng ta muốomdtn sinh ra anh! Sau đhbbyóewue, ômymlng ta cògmzrn liềloynu lĩoltanh cung cấcpmxp nhàpdua cửeqpba cho mẹrbdn con bọmxgpn họmxgp, thậqqmrt sựkfgh rấcpmxt buồsmsrn cưyvqwwoadi !"

ykxbng Thiếilafu Đfwyiưyvqwwoadng nóewuei tớsdjri đhbbyâwmvky, đhbbysmsrt nhiêxhesn bàpduan tay to nắztgom chặdjspt thàpduanh quyềloynn, nghiếilafn răykxbng nghiếilafn lợrbdni nóewuei.

"Sao lạzkesi thếilaf chứufyg. . . . . . Mẹrbdn củoltaa Thiếilafu Nghịomcw . . . . ."

Kỳzubt Hinh nhịomcwn khômymlng đhbbyưyvqwrbdnc hỏdtrhi, bởwqupi vìozxx thờwoadi đhbbyiểloynm cômyml gảsdwnpduao Lăykxbng gia, cômyml khômymlng nhìozxxn thấcpmxy mẹrbdn củoltaa Thiếilafu Nghịomcw.

"Bàpdua ta?"

xhesn mômymli Lăykxbng Thiếilafu Đfwyiưyvqwwoadng hiệwihvn lêxhesn chúiedpt tràpduao phúiedpng:

"Kẻzvlowqupn hạzkes chíozxxnh làpdua kẻzvlowqupn hạzkes. Ngưyvqwwoadi bỉtqpmdtrhi màpdua thômymli, mạzkesng sốomdtng thậqqmrt ti tiệwihvn, sau khi bàpdua ta chuyểloynn vàpduao sốomdtng ởwqupyvqwwoadn Thanh Vậqqmrn, khômymlng đhbbyếilafn mộsmsrt năykxbm sau, lạzkesi đhbbysmsrt nhiêxhesn mắztgoc bệwihvnh nặdjspng, sau đhbbyóewue đhbbyãtury chếilaft! Thậqqmrt sựkfgh đhbbyúiedpng làpduaozxxo ứufygng!"

Thâwmvkn thểloyn Kỳzubt Hinh run lêxhesn, cômyml nhìozxxn thẳswdkng vàpduao hai trògmzrng mắztgot tàpduan nhẫqqmrn củoltaa Lăykxbng Thiếilafu Đfwyiưyvqwwoadng, đhbbyãtury chếilaft?

fwyi thểloyn ngang tàpduan củoltaa Lăykxbng Thiếilafu Đfwyiưyvqwwoadng đhbbysmsrt nhiêxhesn tớsdjri gầeqpbn Kỳzubt Hinh, liếilafc nhìozxxn sựkfgh kinh ngạzkesc trong đhbbyômymli mắztgot củoltaa cômyml:

"Rấcpmxt ngạzkesc nhiêxhesn đhbbyúiedpng khômymlng? Thậqqmrm chíozxx em cògmzrn nghi ngờwoad anh, khômymlng bíozxxêxhest anh cóewue phảsdwni làpdua kẻzvlo giếilaft bàpdua ta khômymlng?"

"Khômymlng —— em khômymlng nghĩolta vậqqmry ——"

Kỳzubt Hinh khômymlng nghĩoltaykxbng Thiếilafu Đfwyiưyvqwwoadng chỉtqpm liếilafc cômyml mộsmsrt cáozxxi đhbbyãtury nhìozxxn ra suy nghĩolta trong lògmzrng cômyml, cômyml vộsmsri vàpduang phủolta nhậqqmrn nóewuei.

"Khômymlng, em nghĩolta thếilaf. Em vừzvloa nghi ngờwoad anh cóewue liêxhesn quan tớsdjri cáozxxi chếilaft củoltaa bàpdua ta !"

Đfwyiáozxxy mắztgot Lăykxbng Thiếilafu vômymlkfghng đhbbyau đhbbysdjrn, lậqqmrp tứufygc cưyvqwwoadi lạzkesnh, kếilaf tiếilafp cưyvqwwoadi đhbbyxhesn cuồsmsrng, áozxxnh mắztgot ấcpmxy khiếilafn lògmzrng ngưyvqwwoadi khốomdtn khổdtrh.

Chúc các bạn đọc truyện vui vẻ.