Vợ Yêu Con Cưng Của Tổng Tài

Chương 93 :

    trước sau   
2193.

Ngưiyqfuwypi đwznlàapnmn ôseavng đwznluskkng kếbmsi bồndbyn rửdtzxa tay lúdierc nàapnmy toàapnmn thânjaan phádcmmt ra mộtwsst luồndbyng ádcmmp lựbmsic đwznlètwxxkrynn ngưiyqfuwypi khádcmmc, khiếbmsin ngưiyqfuwypi khádcmmc đwznluvdeu nểgegq sợqrfw.

seav Lạohlvc Lạohlvc nuốndbyt nưiyqfyzbcc miếbmsing mấdcmmy lầllrln, anh ta khôseavng lẽarzqapnm đwznlếbmsin tìybvfm côseav àapnm!

seav Lạohlvc Lạohlvc cắdcmmn môseavi, códbnb chúdiert phòaltsng bịkdlw nhìybvfn anh ta, “Códbnb việbtucc gìybvf khốndbyng?”

dbnbi xong, Tôseav Lạohlvc Lạohlvc đwznli ngang qua ngưiyqfuwypi anh, chuẩwzzhn bịkdlw đwznli kékryno cửdtzxa.

Khi côseav chuẩwzzhn bịkdlw chạohlvm vàapnmo cádcmmnh cửdtzxa thìybvf anh ta bưiyqfyzbcc đwznlôseavi chânjaan dàapnmi ra, thânjaan hìybvfnh cao to uy nghiêbcizm củfgzva anh ta kékryno côseav lạohlvi, xoay ngưiyqfuwypi mộtwsst cádcmmi, hai cádcmmnh tay thon dàapnmi củfgzva anh kẹwznlp ngưiyqfuwypi côseav lạohlvi, khódbnba côseav lạohlvi giữmhmda ngựbmsic anh vàapnm bồndbyn rửdtzxa mặpyipt.


Trong khi Tôseav Lạohlvc Lạohlvc đwznlang đwznlllrlu ódbnbc quay cuồndbyng thìybvf phầllrln eo củfgzva côseav đwznlcxeyng phảiemvi bồndbyn rửdtzxa mặpyipt, cảiemvm giádcmmc mádcmmt lạohlvnh khiếbmsin côseavxrqlng mìybvfnh, còaltsn ngưiyqfuwypi đwznlàapnmn ôseavng ởqwpo trưiyqfyzbcc mặpyipt trởqwpobcizn càapnmng nguy hiểgegqm hơchkan.

“Long Dạohlviyqfyzbcc…. tôseavi cảiemvnh cádcmmo anh khôseavng đwznlưiyqfqrfwc làapnmm bậdtzxy đwznlânjaau nhékryn! Anh màapnmapnmm bậdtzxy, tôseavi kêbcizu ngưiyqfuwypi tớyzbci đwznlódbnb.” Tôseav Lạohlvc Lạohlvc cảiemvm giádcmmc ngưiyqfuwypi đwznlàapnmn ôseavng nàapnmy hìybvfnh nhưiyqfdierc nàapnmo cũpbgung códbnb thểgegqnjaam phạohlvm côseav, giốndbyng mộtwsst con dãllrl thúdier khôseavng códbnbwdll tríbtuc vậdtzxy.

“Nódbnbi mau, côseavapnm Dạohlv Trạohlvch Hạohlvo cuốndbyi cùxrqlng làapnm quan hệbtucybvf!” Giọvwxang khàapnmn khàapnmn củfgzva anh bao hàapnmm cảiemv sựbmsi bứuskkc cung trong đwznlódbnb.

“Chúdierng tôseavi làapnm quan hệbtucseavng việbtucc, cấdcmmp trêbcizn vàapnm cấdcmmp dưiyqfyzbci!” Tôseav Lạohlvc Lạohlvc khuôseavn mặpyipt đwznlxxqq bừwalpng, hai tay đwznlwzzhy anh ta ra, muốndbyn trốndbyn khỏxxqqi, khíbtuc trưiyqfuwypng toádcmmt ra từwalp ngưiyqfuwypi anh ta khiếbmsin côseav thấdcmmy ngộtwsst ngạohlvt.

Nhưiyqfng màapnm thânjaan hìybvfnh anh ta nặpyipng tựbmsia mộtwsst cádcmmi núdieri, côseav khôseavng thểgegq di dịkdlwch mộtwsst li nàapnmo.

“Lêbcizn giưiyqfuwypng qua chưiyqfa?” Gưiyqfơchkang mặpyipt anh tuấdcmmn củfgzva anh lạohlvnh lẽarzqo đwznlưiyqfa sádcmmt vàapnmo côseav, nhìybvfn trừwalpng gưiyqfơchkang mặpyipt hơchkai hoảiemvng loạohlvn củfgzva côseav, dưiyqfyzbci đwznládcmmy mắdcmmt rõzaqaapnmng códbnb mộtwsst nộtwss khíbtuc ânjaam thầllrlm cuộtwssn tràapnmo.

seav Lạohlvc Lạohlvc bấdcmmt ngờuwyp khôseavng suy nghĩnjaa đwznlưiyqfqrfwc gìybvf, phảiemvn đwznlndbyi theo bảiemvn năsjeqng, “Anh nódbnbi bậdtzxy gìybvf thếbmsi?”

Mộtwsst giọvwxang cưiyqfuwypi trêbcizu ngưiyqfơchkai vang lêbcizn, “Ha! Tôseavi khôseavng biếbmsit côseavng việbtucc củfgzva côseavdbnba ra làapnmapnmm ấdcmmm giưiyqfuwypng cho đwznlàapnmn ôseavng đwznldcmmy.”

iyqfơchkang mặpyipt Tôseav Lạohlvc Lạohlvc đwznlxxqq đwznlếbmsin mang tai, ngay cảiemv lỗohlv tai trắdcmmng nõzaqan củfgzva đwznlxxqqbcizn vìybvf giậdtzxn, anh ta chặpyipn côseavqwpo đwznlânjaay, làapnmybvf nhữmhmdng lờuwypi vôseav vịkdlwapnmy sao?

seav giậdtzxn dữmhmdapnm xấdcmmu hổnsds xen lẫvcfxn nhau, cắdcmmn môseavi liếbmsic ngưiyqfuwypi đwznlàapnmn ôseavng vừwalpa nguy hiểgegqm vừwalpa thânjaam trầllrlm kia, “Đvwxaânjaay đwznluvdeu làapnm việbtucc củfgzva tôseavi, códbnb liêbcizn quan gìybvf đwznlếbmsin anh sao? Anh làapnm ngưiyqfuwypi gìybvf củfgzva tôseavi chứuskk?”

njaau nódbnbi nàapnmy khiếbmsin gưiyqfơchkang mặpyipt nhưiyqf đwznlưiyqfqrfwc màapnmi giũpbgua qua củfgzva anh ta tứuskkc khắdcmmc lạohlvi tốndbyi sầllrlm đwznli, khódbnbe miệbtucng nhếbmsich lêbcizn nụcxeyiyqfuwypi ânjaam u, bàapnmn tay anh ta đwznltwsst ngộtwsst nhấdcmmc cằwzzhm côseavbcizn, “Ngàapnmy trưiyqfyzbcc khôseavng códbnb quan hệbtucybvf, bânjaay giờuwyp thìybvfdbnb rồndbyi.”

seav Lạohlvc Lạohlvc bịkdlw đwznlau, liếbmsic anh ta, “Anh muốndbyn làapnmm gìybvf đwznlânjaay!”

Đvwxaôseavi ngưiyqfơchkai đwznlllrly nguy hiểgegqm củfgzva anh nheo lạohlvi, bàapnmn tay giữmhmd chặpyipc cằwzzhm côseav khôseavng hềuvde buôseavng lỏxxqqng, ngưiyqfqrfwc lạohlvi còaltsn chặpyipt đwznli vàapnmi phầllrln, Tôseav Lạohlvc Lạohlvc đwznlau đwznlếbmsin ríbtuct lêbcizn vàapnmi tiếbmsing.


dierc nàapnmy, đwznlôseavi môseavi hấdcmmp dẫvcfxn củfgzva đwznlàapnmn ôseavng chạohlvm vàapnmo bêbcizn tai côseav, ânjaam thanh lạohlvnh lùxrqlng u ádcmmm vang lêbcizn, “Tôseavi muốndbyn côseav rờuwypi khỏxxqqi Dạohlv Trạohlvch Hạohlvo.”

seav Lạohlvc Lạohlvc hơchkai mởqwpo to mắdcmmt, phảiemvn xạohlv theo bảiemvn năsjeqng, “Khôseavng đwznlưiyqfqrfwc, tôseavi vàapnm anh ta đwznlãllrlwdll hợqrfwp đwznlndbyng năsjeqm năsjeqm rồndbyi, nếbmsiu tôseavi khôseavng làapnmm việbtucc cho anh ta, tôseavi sẽarzq phảiemvi chi trảiemv mộtwsst sốndby tiềuvden hủfgzvy hợqrfwp đwznlndbyng rấdcmmt lớyzbcn, tôseavi trảiemv khôseavng nổnsdsi.”

“Bao nhiêbcizu?” Anh ta nhíbtucu mắdcmmt hỏxxqqi.

“Khôseavng biếbmsit, nódbnbi chung làapnm khôseavng íbtuct!” Tôseav Lạohlvc Lạohlvc giậdtzxn dỗohlvi quay mặpyipt qua mộtwsst bêbcizn.

“Tôseavi trảiemv giúdierp côseav, từwalpnjaay giờuwyp trởqwpo đwznli, tôseavi muốndbyn côseav ngoan ngoãllrln ởqwpobcizn cạohlvnh tôseavi, ngoàapnmi tôseavi ra, khôseavng đwznlưiyqfqrfwc tiếbmsip cậdtzxn bấdcmmt cứuskkbcizn đwznlàapnmn ôseavng nàapnmo.” Lờuwypi nódbnbi bádcmm đwznlohlvo khôseavng hềuvdedbnb chúdiert thiêbcizn lýwdllapnmo cứuskk thếbmsiapnmdtzxp lêbcizn đwznlllrlu côseav.

seav Lạohlvc Lạohlvc ngơchka ngádcmmc, côseav ngưiyqfyzbcc đwznlllrlu thìybvf hcamj phảiemvi ádcmmnh mắdcmmt thânjaam sânjaau khódbnb hiểgegqu củfgzva anh ta, “Long Dạohlviyqfyzbcc, anh nódbnbi vậdtzxy làapnm ýwdllybvf?”

seav sắdcmmp khôseavng hiểgegqu anh ta rồndbyi.

iyqfơchkang mặpyipt anh tuấdcmmn quádcmm đwznládcmmng lạohlvi kètwxxm chúdiert lạohlvnh lùxrqlng bấdcmmt ngờuwyp ádcmmp sádcmmt tai côseav, giọvwxang nódbnbi khảiemvn đwznlpyipc lạohlvi códbnb chúdiert tìybvfnh tứuskk buôseavng ra ânjaam thanh trầllrlm trầllrlm, “Ýwrxb củfgzva tôseavi rấdcmmt đwznlơchkan giảiemvn, tôseavi muốndbyn códbnbseav.”

iyqfơchkang mặpyipt nhỏxxqq củfgzva Tôseav Lạohlvc Lạohlvc trắdcmmng bệbtucch, anh ta códbnb cầllrln phảiemvi nódbnbi thẳwzzhng thừwalpng vậdtzxy khôseavng chứuskk?

seav tứuskkc khắdcmmc muốndbyn phảiemvn bádcmmc, vừwalpa mởqwpo miệbtucng, đwznlôseavi môseavi mỏxxqqng củfgzva anh ta đwznlãllrl bịkdlwt kíbtucn miệbtucng côseav.

Vừwalpa chạohlvm vàapnmo làapnmxrqlng sứuskkc nhưiyqf thểgegq đwznlang trừwalpng phạohlvt vậdtzxy, vừwalpa hoang dãllrl vừwalpa mãllrlnh liệbtuct, tựbmsia nhưiyqfseavapnm mộtwsst côseav hầllrlu làapnmm sai việbtucc nhấdcmmt đwznlkdlwnh phảiemvi đwznlgegq ôseavng chủfgzv nhưiyqf anh ta trừwalpng phạohlvt.

seav Lạohlvc Lạohlvc sắdcmmp ngấdcmmt rồndbyi, trong miệbtucng toàapnmn làapnmxrqli vịkdlwnjaam chiếbmsim củfgzva anh ta, đwznlôseavi tay nhỏxxqq củfgzva côseav nắdcmmm thàapnmnh nắdcmmm đwznldcmmm, khôseavng ngừwalpng đwznldcmmm anh đwznlwzzhy anh ra.

“Uhm…” Tôseav Lạohlvc Lạohlvc muốndbyn chửdtzxi anh ta, nhưiyqfng ngưiyqfqrfwc lạohlvi càapnmng bịkdlw anh ta hôseavn sânjaau hơchkan nữmhmda, nuốndbyt hếbmsit tấdcmmt cảiemv ânjaam thanh củfgzva côseav.


Nụcxeyseavn nàapnmy dàapnmi khoảiemvng hai phúdiert, Tôseav Lạohlvc Lạohlvc đwznlãllrl thấdcmmy vôseavxrqlng thiếbmsiu oxy, côseav vộtwssi thởqwpo phìybvf phòalts, giậdtzxn đwznlếbmsin muốndbyn giếbmsit ngưiyqfuwypi.

altsn ngưiyqfuwypi đwznlàapnmn ôseavng đwznltwssng tay đwznltwssng chânjaan vớyzbci côseav, đwznlôseavi mắdcmmt còaltsn lưiyqfu luyếbmsin nhưiyqf thểgegq khôseavng nỡzsjp kếbmsit thúdierc chuyệbtucn vừwalpa nãllrly nhìybvfn côseavdbnbi, “Tôseav Lạohlvc Lạohlvc, nhớyzbc lờuwypi củfgzva tôseavi nódbnbi, từwalpnjaay giờuwyp trởqwpo đwznli, toàapnmn bộtwss cuộtwssc sốndbyng cádcmm nhânjaan củfgzva côseav, tôseavi đwznluvdeu phảiemvi quảiemvn.”

seav Lạohlvc Lạohlvc giậdtzxn, “Vậdtzxy tốndbyt nhấdcmmt anh nêbcizn quảiemvn việbtucc củfgzva bảiemvn thânjaan trưiyqfyzbcc đwznli.”

“Tôseavi sẽarzq xửdtzxwdll tốndbyt mọvwxai việbtucc củfgzva mìybvfnh, sau đwznlódbnb, chíbtucnh thứuskkc giớyzbci thiệbtucu côseav vớyzbci ngưiyqfuwypi nhàapnmseavi.”

seav Lạohlvc Lạohlvc códbnb mộtwsst cảiemvm giádcmmc bấdcmmt an, côseavsjeqng thẳwzzhng nhìybvfn anh, “Anh muốndbyn làapnmm gìybvf?”

“Tôseavi muốndbyn lấdcmmy côseav!”

Lờuwypi nódbnbi củfgzva anh rõzaqaapnmng dứuskkt khoádcmmt.

seav Lạohlvc Lạohlvc thìybvf mộtwsst chúdiert hớyzbcn hởqwpo vui mừwalpng cũpbgung khôseavng códbnb, ngưiyqfqrfwc lạohlvi chỉecvhdbnb kinh hãllrli.

llrlo Long Dạohlviyqfyzbcc khôseavng códbnb vấdcmmn đwznluvdeybvf chứuskk! Anh ta muốndbyn lấdcmmy côseav?

“Anh nódbnbi vui thôseavi phảiemvi khôseavng!” Tôseav Lạohlvc Lạohlvc thậdtzxt muốndbyn tin đwznlânjaay làapnm lờuwypi nódbnbi đwznlùxrqla củfgzva anh ta.

Long Dạohlviyqfyzbcc thìybvfxrqlng khuôseavn mặpyipt nghiêbcizm túdierc nhìybvfn côseav, “Tốndbyi qua tôseavi đwznlãllrl suy nghĩnjaa rấdcmmt nghiêbcizm túdierc, thay vìybvf lấdcmmy mộtwsst ngưiyqfuwypi phụcxey nữmhmd khádcmmc đwznlgegq nuôseavi con tôseavi, thìybvf khôseavng bằwzzhng lấdcmmy côseav.”

“Anh muốndbyn lấdcmmy, còaltsn phảiemvi xem tôseavi muốndbyn gảiemv hay khôseavng nữmhmda kìybvfa!” Tôseav Lạohlvc Lạohlvc hừwalp mộtwsst tiếbmsing, nódbnbi nhưiyqf thểgegq lấdcmmy côseavapnm anh ta chịkdlwu thiệbtuct thòaltsi ấdcmmm ứuskkc lắdcmmm vậdtzxy.

Long Dạohlviyqfyzbcc nhoẻqwpon miệbtucng cưiyqfuwypi, “Khôseavng vộtwssi, chúdierng ta còaltsn nhiềuvdeu thờuwypi gian, nódbnbi chung, côseavapnm ngưiyqfuwypi phụcxey nữmhmdapnm Long Dạohlviyqfyzbcc tôseavi chấdcmmm rồndbyi, ngưiyqfuwypi khádcmmc khôseavng giàapnmnh đwznlưiyqfqrfwc, côseavpbgung khôseavng chạohlvy đwznli đwznlưiyqfqrfwc.”

njaau nódbnbi nàapnmy nhưiyqf lờuwypi nódbnbi củfgzva mộtwsst con sưiyqf tửdtzx vớyzbci mộtwsst con dêbciz sắdcmmp vàapnmo miệbtucng nódbnb, loạohlvi ngữmhmd khíbtucapnmy nhưiyqf thểgegq chắdcmmc chắdcmmn làapnm thếbmsi, khôseavng phảiemvi nghi ngờuwypybvf.

Tim Tôseav Lạohlvc Lạohlvc đwznldtzxp chệbtucch mộtwsst nhịkdlwp, côseav thậdtzxt sựbmsi muốndbyn nhódbnbn chânjaan lêbcizn sờuwyp thửdtzx trádcmmn anh ta, xádcmmc nhậdtzxn anh ta códbnb phảiemvi đwznlang phádcmmt sốndbyt khôseavng.

“Tùxrqly anh muốndbyn làapnmm gìybvf, nhưiyqfng màapnmseavi chỉecvh biếbmsit rằwzzhng thếbmsi giớyzbci củfgzva tôseavi khôseavng chứuskka đwznlưiyqfqrfwc ngưiyqfuwypi nhưiyqf anh đwznlếbmsin quyếbmsit đwznlkdlwnh chỉecvh trỏxxqqapnmy nọvwxa.” Tôseav Lạohlvc Lạohlvc bádcmm đwznlohlvo nódbnbi xong, kékryno cửdtzxa nhàapnm vệbtuc sinh ra bưiyqfyzbcc nhanh rờuwypi khỏxxqqi.

Long Dạohlviyqfyzbcc ngẩwzzhng đwznlllrlu nhìybvfn bảiemvn thânjaan trong gưiyqfơchkang, nhưiyqf thểgegq lầllrln đwznlllrlu quen biếbmsit bảiemvn thânjaan, sao lạohlvi códbnb thểgegq?

Vừwalpa rồndbyi anh lạohlvi códbnb thểgegqdbnbi ra nhữmhmdng lờuwypi đwznlódbnb, nhưiyqf mộtwsst ngưiyqfuwypi đwznlàapnmn bàapnm tuyêbcizn bốndby quyềuvden sởqwpo hữmhmdu vậdtzxy, hơchkan nữmhmda lạohlvi vớyzbci ngưiyqfuwypi phụcxey nữmhmd anh vốndbyn dĩnjaa khôseavng hềuvde đwznlgegq mắdcmmt đwznlếbmsin.

Tốndbyi qua anh đwznlíbtucch thịkdlw đwznlãllrl suy nghĩnjaa kỹkdlwapnmng rồndbyi, anh khôseavng muốndbyn hai đwznluskka con nàapnmy chịkdlwu thiệbtuct thòaltsi, khôseavng muốndbyn phụcxeyybvfnh cảiemvm củfgzva cádcmmc con, càapnmng khôseavng muốndbyn chúdierng trảiemvi qua tuổnsdsi thơchka thiếbmsiu hụcxeyt tìybvfnh thưiyqfơchkang, vìybvf thếbmsi, cuốndbyi cùxrqlng thìybvf anh đwznlãllrl đwznlưiyqfa ra mộtwsst quyếbmsit đwznlkdlwnh, biệbtucn phádcmmp códbnb thểgegq giảiemvi quyếbmsit tốndbyt nhấdcmmt vấdcmmn đwznluvde trưiyqfqwpong thàapnmnh củfgzva cádcmmc con chíbtucnh làapnm lấdcmmy ngưiyqfuwypi phụcxey nữmhmdapnmy.

seav Lạohlvc Lạohlvc từwalp nhàapnm vệbtuc sinh quay vềuvde chỗohlv ngồndbyi, Dạohlv Trạohlvch Hạohlvo nhìybvfn thấdcmmy ádcmmnh mắdcmmt côseavdbnb chúdiert hoảiemvng hốndbyt, tứuskkc khắdcmmc nhíbtucu mắdcmmt hỏxxqqi, “Códbnb chuyệbtucn gìybvf thếbmsi?”

“Khôseavng códbnbybvf! Tôseavi ăsjeqn no rồndbyi, chúdierng ta códbnb thểgegq rờuwypi khỏxxqqi sớyzbcm khôseavng?” Tôseav Lạohlvc Lạohlvc nódbnbi xong, códbnb chúdiert bấdcmmt an nhìybvfn vềuvde phíbtuca cửdtzxa ra vàapnmo.

Dạohlv Trạohlvch Hạohlvo khôseavng cầllrln đwznldcmmn cũpbgung biếbmsit nhấdcmmt đwznlkdlwnh làapnm bịkdlw Long Dạohlviyqfyzbcc dọvwxaa húdierbtuca rồndbyi, vừwalpa rồndbyi Long Dạohlviyqfyzbcc ởqwpo nhàapnm vệbtuc sinh nódbnbi gìybvf vớyzbci côseav rồndbyi sao?

apnmdierc nàapnmy, Long Dạohlviyqfyzbcc ung dung bưiyqfyzbcc đwznlếbmsin, gưiyqfơchkang mặpyipt gódbnbc cạohlvnh rõzaqaapnmng khôseavng nhìybvfn ra đwznlưiyqfqrfwc cảiemvm xúdierc gìybvf, anh ta tiếbmsip tụcxeyc cùxrqlng khádcmmch hàapnmng củfgzva mìybvfnh nódbnbi chuyệbtucn, chỉecvhapnm ádcmmnh mắdcmmt thỉecvhnh thoảiemvng lạohlvi nhìybvfn vềuvde phíbtuca Tôseav Lạohlvc Lạohlvc, đwznlpyipc biệbtuct thânjaam trầllrlm. Tôseav Lạohlvc Lạohlvc nhưiyqf thểgegq sắdcmmp bịkdlw anh ta nhìybvfn đwznlếbmsin thởqwpo khôseavng đwznlưiyqfqrfwc rồndbyi vậdtzxy. Xem thêbcizm...

Chúc các bạn đọc truyện vui vẻ.